Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 8: BỐI THỦY NHẤT CHIẾN.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay trong đêm hôm đó, Sở Kiều triệu tập tất cả thợ mộc nổi tiếng nhất quanh vùng, cùng ba ngàn Điệp giả cùng nàng làm việc thâu đêm, lắp ráp trùng trùng điệp điệp những cạm bẫy nguy hiểm nhất từ trước đến nay.

Thượng Trùng bước vào đại trướng, nữ nhân vẫn đang ngồi suy tư về kế hoạch tác chiến, ngay cả thức ăn dọn bên bàn cũng không được động đến dù chỉ một chút, nay đã nguội lạnh từ lâu.

"Thiếu chủ, đã do thám được, chủ tướng bên kia là Cao Hoan."

Sở Kiều chau mày, người này nàng đã từng biết qua. Nhận bức thư do thám về thông tin của Cao Hoan cùng tướng lĩnh dưới trướng, nàng nói - "Huynh bảo mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ là một ngày rất dài."

"Thiếu chủ, người dự định thế nào?"

"Đại Tề phái đến hai mươi vạn quân đóng cách bên kia sông Vị Thủy sáu mươi dặm. Muốn qua sông tất phải có chuẩn bị. Chúng ta cứ đàn trận trước, không cần đợi chúng."

Bẫy đã được vận chuyển đi ngay trong đêm, nhưng Thượng Trùng vẫn không hiểu sao Lệnh chủ lại muốn tấn công trước trong khi lực lượng ta mỏng hơn địch nhiều?

"Thiếu chủ, sao người lại muốn tấn công trước, lại là bên kia sông?"

Sở Kiều vẫn không dời mắt khỏi tấm địa đồ trước mặt. – "Thay vì hứng mũi chịu sào, ta nên nắm thế chủ động tốt hơn. Năm đó cũng vì ta muốn cố thủ nên Hồng Xuyên mới suýt mất, giờ không thể tiếp tục phương án đó. Sở dĩ chúng đến được đây, là do Vũ Văn Thái đã tỏ ra yếu thế. Cao Hoan vốn kết thù Vũ Văn Thái từ lâu, năm xưa lại còn có Hầu gia hậu thuẫn, nên mới e dè. Nay vị thế của Vũ Văn Thái tỏ ra yếu hơn năm xưa rất nhiều, khó trách Cao Hoan nóng lòng dẫn binh chinh phạt. Cao Hoan tự soái hai mươi vạn đại quân Đại Tề từ Hồ Khẩu, ghé Bồ Tân, vượt , qua , tiến đóng mé tây Hứa Nguyên, mục đích nhằm thẳng vào , thế như chẻ tre. Nếu không chặn được ở đây, tất cả sẽ mất hết."

"Như vậy chẳng phải rất có lợi cho Yến Bắc sao? Yến Bắc có thể phản kích lúc này, tranh giành đất đai, cùng Đại Tề nuốt chửng Đại Ngụy mà? Tại sao người lại ra tay giúp đỡ Đại Ngụy?"

Sở Kiều lắc đầu. – "Thượng Trùng, huynh không hiểu Cao Hoan. Hắn nuôi dã tâm lớn như vậy, há chỉ muốn nuốt chửng Đại Ngụy? Hầu gia kết thù với hắn không ít. Một khi Đại Ngụy thất thủ, Yến Bắc tất liên lụy. Yến Tuân sẽ không vọng động phát binh lúc này. Có thể hai bên cùng nhau hợp tác để tiêu diệt Đại Ngụy, nhưng vạn nhất Cao Hoan lật lọng, người chịu thiệt sẽ là chúng ta. Hơn nữa Yến Bắc vẫn chưa vững, xuất binh quá mạo hiểm khi Thổ Dục Hồn và Nhu Nhiên ta vẫn chưa thỏa thuận ổn. Đại Tề sao chỉ phái đi có hai mươi vạn? Đại Ngụy há có thể dễ đổ như thế? Hoàng thất cùng các thế gia đại tộc án binh bất động, đến thời điểm then chốt nhất định không giương tay chịu trói. Ta không thể đợi đến lúc đó. Thà rằng đại chiến ở đây."

Thượng Trùng ngây người. Bây giờ hắn mới hoàn toàn thấu hiểu được tâm tư của nàng. – "Thiếu chủ, nhân lực chúng ta không đủ."

"Đó là điều ta đau đầu." – Sở Kiều chống tay lên trán – "Nguyên Triệt vẫn không hồi đáp sao?"

"Vẫn chưa." – Thượng Trùng thoáng có ta thất vọng.

Nàng mệt mỏi thở dài. Đại địch trước mắt, sao hắn ta có thể ấu trĩ đến mức đó, bị cừu hận che mắt hết rồi? Nàng vẫy tay, Thượng Trùng liền lui xuống. Đêm đó, nàng không hề chợp mắt. Bình minh soi rọi vào đại trướng, mắt nàng trũng sâu vì mất ngủ, nhưng vẫn mở to, vững như bàn thạch. Thượng Trùng thập phần đau xót, đặt điểm tâm xuống, nói.

"Thiếu chủ, hãy ăn một chút." – rồi nhìn ra ngoài – "Không biết bọn họ có tử chiến đến cùng không nữa."

Mắt Sở Kiều sáng bừng lên. Nàng lao ra ngoài, phóng mắt về phía xa, nở một nụ cười rạng rỡ. Thượng Trùng thoáng bất ngờ, liền chạy theo nàng. Nàng quay lại nhìn hắn, khóe miệng cong lên thành một đường cong hoàn mỹ.

"Thượng Trùng, ta nghĩ ra rồi!"

Hồng trù phía trên, chậm rãi đánh xuống khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử. Nàng phất động khôi giáp, chân đạp liên cửu, nhãn quang lấp lánh như sao hướng về ánh mặt trời. Mi tâm như nguyệt, mâu thâm như thúy, bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc, suối tóc rũ xuống óng ả, tựa như phàm trần thoát tục thanh phong thiếu nữ, lại giống vân trung bước chậm nhàn du tiên tử. Nụ cười của nàng còn sáng hơn cả mặt trời, sánh với điều đẹp nhất thế gian. Kể từ giây phút đó, trái tim nam nhân hai mươi lăm tuổi lỡ một nhịp. Thượng Trùng đời này của hắn, đã thề rằng sẽ mãi mãi bảo vệ nàng.

_______

"Công tử, lão gia đang bận, không thể gặp được!" – Võ Mộc đưa tay ra chắn đường. Vũ Văn Nguyệt tức giận, hất hắn ra, đạp cửa xông vào. Vũ Văn Thái đang ngồi đọc sách, đóng vai một cựu thần hiền lành. Khi thấy nộ khí ngút trời của hắn bốc lên, ông lại không biểu hiện chút cảm xúc nào.

"Phụ thân! Người đã hứa sẽ không đụng đến nàng!"

"Thời hạn ba tháng đã qua một phần ba, mà ta vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì cả?"

"Vẫn chưa đến hạn, sao người lại nuốt lời?"

"Cao Hoan vốn dỹ không hề muốn đợi." – Vũ Văn Thái chớp mắt – "Có trách thì trách nó tự chuốc lấy họa vào thân mà thôi."

Vũ Văn Nguyệt tức giận đến đỏ bừng cả mặt. Khí tức không chút dịu xuống, quay lưng đi ra ngoài. Vũ Văn Thái nói vọng đến – "Cứu được hay không, ta muốn xem bản lĩnh của con."

Vũ Văn Nguyệt chững người lại. Cứu được nàng hay không, năng lực hắn đến đâu, tất cả chỉ là một cuộc thử nghiệm. Cao Hoan trở mặt hắn đã đoán ra được từ lâu, chỉ là phụ thân quá nhanh, hắn không thể trở tay kịp. Lúc quay lưng thì nàng đã gặp nguy rồi.

Nguyên Triệt truy đuổi nàng, sáng hôm đó hắn liền biết tin. Thân tại Yến Bắc, trong lòng nóng như hỏa thiêu, lập tức gửi mật hàm đi ngay, ngàn dặm xa xôi chạy về Trường An, hi vọng rằng sẽ kịp. Liên tục bí mật mở đường cho Tú Lệ quân, ngày này có lẽ là đã đến rồi.

Chỉ là hành tung hắn vẫn chưa thể tiết lộ, nếu không, mọi chuyện đã không thành ra như thế.

Nắm tay hắn siết chặt. Với năng lực của nàng chắc chắn sẽ cầm cự được.

"Nguyệt Thất, chuẩn bị ngựa!"

_______

"Đại nhân!"

Sở Kiều quay đầu lại, thiết kỵ Yến Bắc rầm rập phía chân trời xa, người nhanh nhất đã tiến sát chân thành. Nàng vô cùng bất ngờ. Một vạn năm nghìn Tú Lệ quân chia thành mười đường bí mật đi xuyên qua lãnh thổ Đại Ngụy, có mặt ở Hứa Nguyên cùng nàng, quả thật là việc chưa từng xảy ra. Giây phút đó, nàng đã vui mừng thế nào. Có họ ở đây, cho dù địch có là ba mươi vạn, nàng cũng nắm chắc phần thắng.

Ngay trong ngày tất cả bẫy đều được bố trí phía tây sông Vị Thủy ba mươi dặm, cách hai mươi vạn quân Đại Tề ba mươi dặm về hướng đông, cách trường thành của nàng năm mươi dặm, đối diện trực diện với quân địch. Sở Kiều cho binh lính đào hào, lập chiến lũy, vận chuyển hằng hà sa số cạm bẫy đã được làm sẵn, bố trí thiên la địa võng quanh chiến tuyến chỉ trong vòng một ngày. Ngay sau khi nhận được tin đó, Cao Hoan đã cười lớn – "Nếu chúng muốn chết, hãy cho chúng chết thật thống khoái!"

Hạ Tiêu cũng nhìn những gì nàng đang làm mà lắc đầu – "Đại nhân, sau lưng chúng ta là sông lớn, ngay cả đường lui cũng không dễ!"

Sở Kiều đang đốc thúc binh lính cùng dân binh, cũng quay lại nhìn Hạ Tiêu, ánh mắt kiên định như chuông đồng, chất giọng vững chãi như thái sơn – "Hạ Tiêu, hãy tin tưởng ta!"

Được, đại nhân, ta tin tưởng người.

Đêm đó, lều tướng vẫn sáng đèn. Sở Kiều đã hai đêm không ngủ, thân thể càng ngày càng tiều tụy, nhưng sống lưng kiên cường vẫn thẳng tắp, mi tâm vẫn nhíu chặt không buông. Các tướng quân lần lượt tiến vào. Họ từng là những người đứng ở hai chiến tuyến, là sỹ tộc và nô lệ, là Đại Ngụy và Yến Bắc. Nhưng nay lại cùng nhau đứng dưới trướng một nữ nhi chưa đầy hai mươi, cùng nhau chống lại kẻ thù mạnh nhất từ trước đến giờ.

"Lã Lâm tướng quân, ông cầm một ngàn quân tinh nhuệ, hai ngàn dân binh bí mật mai phục hai bên đường. Sáng sớm mai chỉ có mai phục, đợi Đại Ngụy đi qua, vòng đến hậu trại của bọn chúng, kín kẽ tiêu diệt quân còn sót lại, dựng cờ của chúng ta lên."

"Ta đã rõ!"

"Đạt Hề Vũ tướng quân, ngày mai ông dẫn một vạn năm nghìn trưởng binh Hứa Nguyên xông lên khiêu chiến. Chỉ giao chiến nhẹ rồi rút quân, không được trực diện tổng tấn công!"

"Rõ!"

"Hạ Tiêu, huynh dẫn quân Tú Lệ ở phía sau, tùy cơ đáp ứng cho Đạt Tướng quân."

"Thuộc hạ tuân mệnh đại nhân!"

"Trần phó tướng, ông hãy dẫn dân binh bảo vệ hậu tuyến, một binh một tốt cũng không thể lọt qua!"

"Cứ giao cho ta!"

"Triệu Đạt tướng quân cùng Lý Bật tướng quân dẫn hai vạn binh về nhánh sông Vị Thủy phía đông, mai phục, đợi bọn chúng đến, một mẻ diệt gọn!"

"Được! Mai phục ẩn mình là độc chiêu của Lý mỗ đây!"

"Được rồi. Ta sẽ trấn giữ tại đây cùng năm nghìn binh sỹ, bốn vạn dân binh và ba ngàn điệp giả. Đêm nay mọi người hãy cho binh sĩ ăn nhẹ. Ta đảm bảo tối mai chúng ta sẽ có một cuộc ăn mừng chiến thắng thật thống khoái!" – nắm đấm nàng giương cao, mọi người trong trướng cũng gầm lên đầy phấn khích, một mực tin tưởng tuyệt đối vào nữ nhi họ từng ra sức chém giết kia. Trong thoáng chốc, khoảng cách địa vị, xuất thân, quốc thổ mà mình tận hiến, đã không còn là ranh giới cách trở họ được nữa.

Khi tất cả đều đã lui ra, Thượng Trùng đến bên nàng, khẽ nói – "Thiếu chủ, còn ta?"

Ánh mắt nàng lấp lánh như sao – "Thượng Trùng, ta có việc muốn nhờ huynh."

Thượng Trùng bình tĩnh lắng nghe, nét mặt có chút kinh hoảng, nhưng lập tức thu lại vẻ thâm trầm thường trực.

Nàng ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ thoảng qua, còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã vô lực ngất đi.

"Thiếu chủ, kế hoạch đã quá chu toàn. Người hãy nghỉ ngơi một chút đi. Việc còn lại cứ giao cho ta."

Sáng sớm ngày mai, Thượng Trùng mặc hắc giáp, đứng trên đài cao cùng các vị tướng quân. Bình minh còn chưa ló dạng, bốn vạn quân Hứa Nguyên, một vạn năm nghìn quân Tú Lệ, ba nghìn điệp giả cùng bốn vạn dân binh tất cả gần chín vạn người, đồng loạt tập hợp. Lã Lâm bóp trán, hỏi Hạ Tiêu – "Sở Đại nhân đâu?"

"Ta không rõ." – Hạ Tiêu nhìn Thượng Trùng nghi hoặc – "Đại nhân đâu?"

Hắn đang định mở miệng bảo người đã lùi về hậu tuyến thì phía sau truyền lên tiếng vó ngựa giẫm mạnh trên nền đất.

Nhìn từ xa chỉ thấy nữ tử trẻ tuổi khôi giáp sáng bạc, áo khoác lông vững chãi trên lưng ngựa. Dáng vẻ oai hùng, lông mày như kiếm, mắt như hàn tinh, ngũ quan như tạc, thân hình tuy nhỏ bé, nhưng lại giống như một lưỡi kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, tản ra hàn khi sắc bén kinh người. Sở Kiều tung mình xuống ngựa, khẽ nhìn Thượng Trùng rồi chắp quyền chào hỏi mọi người. Nàng quay về phía các binh sỹ, cất giọng dõng dạc.

"Mọi người đã ăn no rồi chứ?"

"Đại nhân, chúng tôi ăn rồi!" – hàng vạn tiếng hô cất lên cùng lúc, nhưng ai cũng phấn khởi vì câu nói đùa nhỏ của nữ nhân. Không khí căng thẳng bao trùm lúc nãy đã từ từ tản ra dưới làn sương sớm.

"Đại Tề tàn ác, muốn dùng thiết kỵ của bọn chúng mà giẫm đạp chúng ta, bức chúng ta trở thành nô lệ. Chúng ta là quân nhân. Đã là quân nhân thì phải dùng máu để bảo vệ quốc gia, bảo vệ thân nhân, bảo vệ cha mẹ cùng thê nhi! Nếu như chúng ta không tử chiến tại đây, quốc thổ đang yên bình sẽ chìm trong hỗn loạn vì chiến hỏa! Tài sản bị cướp bóc, cha mẹ bị giết hại, vợ con bị cường bạo, nhà bị chiếm, đất đai bị cướp! Tất cả của các ngươi sẽ bị lửa chiến tranh thiêu thành tro bụi! Hãy đứng lên mà chiến đấu! Sau lưng chúng ta là đất nước, là gia đình, là tất cả của chúng ta! Mỗi một giọt máu chúng ta đổ ra là để bảo vệ những gì mà mình trân quý nhất! Đánh xong trận này, tên của tất cả chúng ta sẽ được ghi lại trong sử sách, đời đời trường tồn! Mọi người hãy theo ta! Hãy cho bọn chúng biết, hậu quả của việc đặt chân lên quốc thổ của ta sẽ nhận lấy kết cục thế nào!"

Phá Nguyệt kiếm tuốt ra khỏi vỏ, sắc bén lóa kim quang. Chín vạn con người đồng loạt hô to, tiếng vang kinh động đất trời. Bình minh ló dạng càng thêm rực rỡ, tiếp thêm khí thế cho quân đội giương cao chiến đao ngạo nghễ chỉ vừa mới được xây dựng vỏn vẹn bốn ngày!

Chiến kỳ Hứa Xuyên đỏ thẫm phất lên cao ngút, Đạt Hề Vũ cao lớn ngồi trên lưng ngựa, chiến đao chĩa mũi nhọn xuống đất, sát khí đằng đằng. Trống trận bên kia rầm rập đầy khí thế. Cao Hoan một thân khôi giáp, nhãn quang sắc bén, ánh mắt thâm trầm, nhìn đoàn nhân mã chỉ vỏn vẹn một vạn đi khiêu chiến với hai mươi vạn đại quân của hắn. Đạt Hề Vũ không hề nhiều lời, Cao Hoan càng không nhân nhượng, hai bên xông vào nhau như mãnh hổ. Phó thống bên phía Đại Tề Hầu Cảnh kinh thường quân đội trước mặt, không thèm dùng hỏa công, cũng không hề chần chừ, lao lên tiên phong. Tay Hầu Cảnh cầm trường thương cao ngất, thân thể lực lưỡng như tường đồng không ngừng chuyển động. Giao tranh được một phần ba nén hương, Đạt Hề Vũ hét lên không ổn, vội vã thu quân, cấp tốc chạy mà không đánh. Hầu Cảnh háo thắng một mực thúc quân truy đuổi, thoáng chốc đã hoàn toàn chiếm được thế thượng phong. Cao Hoan đứng đằng xa quan sát, thấy tình hình chuyển biến cũng không nghĩ nhiều - "Tất cả cùng lên cho ta!"

Chiến loạn lùi dần về hướng Sông Vị Thủy, đao thương chạm nhau rát bỏng cả tai. Bộ binh hai bên không ngừng giao tranh. Cao Hoan thấy mình đã vào sâu hèm núi nhưng vẫn không thấy một binh tốt nào mai phục, thầm nghĩ trận này quả thật dễ dàng, chỉ cần phẩy tay, Hứa Nguyên sẽ biến mất.

Bỗng nhiên hắn có dự cảm không lành, hét lớn rút quân, nhưng binh lính đã tiến rất xa, Hầu Cảnh bỏ ngoài tai lời của hắn, hét cái gì mà chặt đầu Sở Kiều, thống nhất thiên hạ.

Khói bụi giao tranh đằng xa đã đến, những binh lính đầu tiên đã kịp quay về tuyến phòng thủ, Sở Kiều vững vàng trên lưng ngựa, hướng mắt về phía xa. Một khi đã xác định quân ta ngoài tầm công phá, phất mạnh tay.

"Bắn!"

Đạn đá bay đầy trời, trong khoảnh khắc, có thể nhìn thấy nét mặt kinh hoảng giữa lòng địch, khi mà chỉ vài giây sau, hàng trăm người đã ngã gục dưới mưa đá trên trời giáng xuống. Bọn họ không hiểu, tại sao hôm qua đã xác định được chủ trướng của bọn chúng còn năm dặm trước mặt, nhưng hôm nay những tảng đá to lớn kia lại từ cánh rừng đó bay đến? Cao Hoan thất kinh, xách cổ phó tướng, gào lên.

"Chẳng phải bảo rằng năm dặm nữa mới là tuyến phòng thủ sao? Tại sao ở đây có bẫy?"

"Tướng quân tha mạng..nhưng tình báo không thể sai được..." – phó tướng bị siết cổ cùng ánh mắt như đoạt mạng của Cao Hoan thiêu đốt, sợ đến vỡ mật.

Bởi vì bọn chúng có mơ cùng không ngờ được, nàng đã vận động tất cả dân binh, chuyển số vũ khí cùng bẫy đó đi ngay trong đêm mà không một ai hay biết.

Đến lúc mà binh sĩ của Đại Tề lũ lượt bỏ chạy thì đã tử thương đến sáu ngàn, hồn bay phách lạc, khí thế hừng hực lúc sáng đã bay tuốt lên chín tầng mây. Trống xung trận vẫn dồn dập từng hồi, nhưng bây giờ chạy là quan trọng nhất.

Nào dễ dàng như vậy! Sở Kiều ra lệnh ngưng bắn, giương cung lên, tất cả lực đạo, mũi tên lao vút về phía Cao Hoan, cắm thẳng vào soái kỳ của bọn hắn.

"Chiến đấu vì tự do!"

Tiếng khẩu hiệu vang lên như sấm giữa trời xanh. Quân đội những tưởng yếu ớt kia ấy lại sinh khí, lao lên như hổ báo, chấn động rừng xanh. Một vùng đất nhỏ hẹp thoáng chốc thấm đẫm máu, đỏ rực đến chói mắt. Tên của nàng xé gió đoạt mạng lần lượt từng người. Hai mũi tên cuối cùng, nàng nhắm thẳng vào chiến kỳ đằng xa, không cần nhiều lời, lập tức gẫy ngang, ngã xuống đất, mũi còn lại, xuyên lủng chiếc trống, đoạt mạng người đang đánh trống. Cao Hoan trừng mắt như không thể tin vào mắt mình. Hắn đã từng nghe thấy tên nàng, nhưng chưa bao giờ nghĩ được, chỉ với bốn vạn quân Hứa Nguyên, nàng ta có thể lật ngược tình thế, dồn hắn vào chỗ chết như vậy. Bất chấp tất cả tôn nghiêm, Hầu Cảnh quay đầu bỏ chạy. Cao Hoan vung đao giao chiến, quân Đại Tề vẫn kiên cường chống trả.

"Tiễn binh!"

Mưa tên lần nữa trút vào giữa đội hình của địch, một lần nữa, chiến khí của chúng rơi và hố đen. Đến cả những binh lính ngoan cường nhất cũng thấp thoáng sợ hãi. Chiến kỳ đã rơi, trống trận đã thủng. Chuyện gì thế này? Nam nhân như họ, mà lại bại dưới tay một nữ nhân?

Thế trận hoàn toàn trở đầu, đại quân của nàng nay lại đang truy đuổi mười chín vạn quân Đại Tề, mặc dù đông hơn, nhưng sớm đã mất hết đi khí thế. Phó soái đã chạy, chiến kỳ đã đổ, mặc dù đã được dựng dậy, nhưng đổ là đổ, sao có thể chối bỏ?

"Sát địch!" – Cao Hoan tiên phong chạy lên, vực dậy khí thế đã hao mòn của quân đội. Những binh lính kia nhìn chủ soái của mình như vậy, cũng không màng sinh tử, lần nữa lao vào chiến loạn.

"Đại nhân! Thuyền đã bị cướp cả rồi!"

Sở Kiều biến sắc, những binh lính gần nhất cũng đã nghe thấy, bất lực chùn tay. Tuy đã định sẽ tử chiến tại đây, nhưng ai mà muốn tất cả hi vọng về đường lui của mình biến mất chứ? Sở Kiều không nói gì, một mực tiến lên. Có người rơi lệ, nhìn người con gái ngoan cường ấy. Đây vốn dỹ không phải quê hương của nàng, nhưng nàng vì nó mà đánh đổi tất cả. Còn họ là đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, há lại sợ chết. Những người gần nàng nhất hét lên, xông lên chắn trước nàng, miệng không ngừng hô vang

"Bảo vệ đại nhân!"

Không ai bảo ai, tất cả quân nhân Hứa Nguyên xông lên trước nàng, họ đã không thể bỏ chạy, vậy thì sẽ tử chiến tại đây. Hai bên lao vào nhau, sợ hãi đã bị can đảm cùng danh dự của bản thân cùng quốc thổ lấn át. Những gương mặt kiên cường kia vấy đầy máu, trước mắt là một màu máu, mùi tanh nồng trào lên, ghê rợn vô cùng. Họ lại vùng lên như thú dữ, không sợ bất cứ thứ gì, chỉ một động tác là vung đao vung kiếm, chém chém và chém.

Tất cả chỉ thay đổi khi Hầu Cảnh dẫn quân quay lại, hét toán lên – "Hậu phương bị chiếm rồi!"

Cao Hoan kinh ngạc. Nhìn về đằng sau, khói lửa ngập trời, chủ soái của bọn họ đã rơi vào tay địch, nay toán đại binh mã đằng sau đang đuổi giết, ước tính vạn người, ngoài chiến đấu đến cùng ra, hắn không còn đường lui nữa.

"Hai vạn lính hậu phương đâu?"

"Ta nghĩ trận này tất thắng, không cần hậu binh." – Hầu Cảnh mặt tái nhợt không huyết sắc.

"Đồ ngu!" – Cao Hoan chém chết ngựa của Hầu Cảnh, khí tức loạn cả lên, mắt sôi sùng sục. Mọi chuyện diễn tiến vượt ngoài dự định của hắn. Sai! Quá sai rồi! Nếu không còn đường lui, trận này nhất định phải thắng!

"Chiến đấu vì tự do!"

Một vạn năm nghìn binh sỹ Tú Lệ hô vang, từ hai bên sườn bắn tên về phía địch. Sau màn mưa tên chào hỏi, liền lao vào chém giết. Đại Tề bất ngờ, sợ đến mức trắng bệch. Hậu phương không còn, tử thương vô số, phó soái suýt bị chặt đầu, bên kia vẫn còn viện binh. Tất cả sẽ còn tệ đến mức nào nữa? Kể từ giây phút đó, mỗi khi nghe bên tai khẩu hiệu 'Chiến đấu vì tự do', bọn họ lại thất thần, không nhịn được mà run rẩy. Cao Hoan giương mắt nhìn quân đội Tú Lệ chia ra sáu cánh quân hăng hái chém giết như chỗ không người. Hòa vào làm một với quân Hứa Nguyên, cùng nữ nhân kia theo trận thế mũi tên đâm thẳng vào đội hình của hắn, chia đôi quân của hắn ra làm hai, đội hình hắn bị đứt, rối loạn không ngừng.

Bọn họ đã bị ép đến mức không còn đường lui. Chiến đấu bây giờ không phải là người, mà là dã thú.

Sở Kiều vung Phá Nguyệt giết chết lính đang giương cao cờ soái của Đại Tề, giật nó xuống, dẫm dưới gót sắt của chiến mã.

Quân Hứa Nguyên kích động hô vang, ngược lại quân Đại Tề sững sờ. Hết thật rồi. Phải chạy thôi!

Những tên tướng nhỏ đã dẫn binh mà tháo chạy, chạy về hạ nguồn, nhất định có đường sống. Cao Hoan giương mắt nhìn đại quân của hắn tháo chạy không theo chỉ thị, chỉ ngửa mặt lên trời cười lớn.

Sở Kiều truy binh đuổi theo tàn quân địch về nhánh sông Vị Thủy. Ở đó, bọn chúng ắt gặp bất ngờ.

Một lần nữa bị tập kích, Triệu Đạt cùng Lý Bật đã không phụ lòng nàng.

Tất cả những cái bẫy mà nàng chuẩn bị trong khu dầm lầy leo sậy um tùm này đều hữu dụng. Binh lính Đại Tề tử thương hơn vạn, số còn lại bị thương vô số. Cao Hoan không còn cách nào, buông đao đầu hàng. Lột bỏ khôi giáp, ẩn vào đoàn người, cùng năm vạn binh mở đường máu, cưỡi ngựa bỏ trốn.

Sở Kiều đại thắng. Kiểm binh lại, Đại Tề tử chiến sáu vạn, đầu hàng chín vạn, thu được mười tám vạn cỗ giáp, đại thắng hoàn toàn. Nhưng bù lại Hứa Nguyên tử thương hai vạn, dân binh hai vạn, Tú Lệ quân năm nghìn, điệp giả một nghìn. Nhưng so với mất tất cả, còn sống đã là tốt lắm rồi.

Ráng chiều đỏ rực trên vùng đất Hứa Nguyên. Sông Vị Thủy tắm máu mấy vạn người, đỏ đến rợn người, mấy ngày cũng trôi không hết. Mưa trút xuống như thác sau hôm đó, cũng chẳng làm mùi máu tanh nồng thuyên giảm chút nào. Những binh sỹ của nàng đi thu dọn chiến trường, bị mùi tanh nồng và thân thể người mỗi thứ đứt lìa một nơi làm cho cứng đờ như tượng, ánh mắt đau thương, không thể làm gì được. Nàng đi thu dọn cùng họ, bộ giáp bạc trên người sứm đã bị máu làm đỏ thẫm, cánh tay run đến trắng bệch, ánh mắt trống rỗng cùng cực. Đứng ở đây nhưng nàng có thể nghe được tiếng khóc ai oán thấu trời của nhân dân trong thành. Chính là nàng đưa họ đến chuyện này! Chính là nàng gián tiếp hại chết họ! Người nên chết đi chính là nàn! Tại sao nàng vẫn sống thế này...

Hồng Xuyên năm xưa, cũng là một quang cảnh đầy máu như thế.

Cho dù nàng có tài đức đến đâu, cũng có quá nhiều người chết, nàng làm thế nào cũng không thể bảo vệ bọn họ.

Nước mắt cứ liên tục chảy ướt đẫm mặt nàng, nhưng cổ họng bỏng rát của nàng không thể phát ra được tiếng nào.

Có người giằng lấy tay nàng, nắm chặt không buông, Sở Kiều qua đầu lại nhìn, là Thượng Trùng.

Hắn có nằm mơ cùng không nghĩ ra rằng nàng vốn dỹ vẫn yếu đuôi như thế, rằng nàng sẽ đau đến mức này, rằng tất cả những gánh nặng mà nàng gồng lên chịu, đã vượt quá sức chịu đựng của nàng từ lâu.

Thượng Trùng bế thốc Sở Kiều lên, nàng bị mùi trên người hắn làm mất ý thức, chìm vào giấc ngủ. Vũ Văn Nguyệt, ta đã cố hết sức rồi.

Hạ Tiêu chắn Thượng Trùng lại, mắt vằn máu đỏ, miệng gằn từng chữ – "Buông Đại nhân ra!"

"Thiếu chủ ở cùng ta từ nhỏ đến lớn, tính ra thì nàng thân thiết với ta còn hơn cả ngươi. Ngươi là cái thá gì mà dám ra lệnh cho ta?"

Nắm tay Hạ Tiêu siết chặt chiến đao, hận không thể chém hắn mười nhát, nhưng hắn đang ôm nàng, không thể vọng động.

Nam nhân đứng trên đồi núi cách đó không xa cũng siết chặt nắm tay, nỏ gắp run lên từng hồi, tựa như sẽ xuyên thủng đầu của kẻ nào đó dám không an phận.

Có những cuộc tình, đợi chờ mới có thể trở thành vĩnh viễn trong lòng nhau.

Đằng sau chiến loạn, cảnh tượng có khi còn khủng khiếp hơn thế, sắp sửa diễn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top