Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

• chương 20 - Máu Ghen ( 3 ) •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Tú chỉ buộc miệng nói bừa một câu ko ngờ lại gặp phản ứng này của Thiên Minh. Nàng vô cùng bất ngờ, hắn ghen? Ghen sao? Sao lại thành ra thế này, khó xử quá!!.

Diệp Tú đưa hai mắt nhìn chằm Chằm Thiên Minh. Ko khỏi ẩn chứa đầy sự ngạc nhiên.

Thiên Minh nhìn dáng vẻ này mà nguôi giận đi phần nào. Chàng đưa mắt nhìn nàng, nàng nhận được ánh mắt âu yếm kia mà rời đi. Mặt ko hiểu sao lại đỏ.

---

Tại hoàng cung.

Buổi thượng triều đã kết thúc nhưng lại ko có sự hiện diện của Thiên Minh. Làm mọi người một phen lo lắng, hoàng thượng lại tâm ko yên. Con trai ông trước giờ ko hề bỏ lỡ buổi thượng triều nào. Ngoài chỉ có bị thuơng quá nặng ảnh hưởng đến tính mạng hoàng thượng phai khuyên lắm chàng mới chịu nghỉ, hôm nay lại nghỉ đột xuất như vậy thật đã xảy ra chuyện gì rồi?

--" Ngô tổng quản, nhị vương gia hôm nay sao ko thượng triều, xảy ra chuyện gì rồi? "

--" bẩm bệ hạ, thần vừa nhận được lệnh, nhị hoàng tử vì đưa vương phi ra thành dạo chơi nên đã xin nghỉ ".
Ngô tổng quản, người thân cận hầu hạ hoàng thượng. Ông cúi đầu hành lễ.

Hoàng thượng nghe đến đây cũng bị choáng váng. Ông biết trước giờ con trai mik đã sớm sủng ái vương phi, nhưng ko nhanh đến vậy chứ? Nó trước giờ luôn coi trọng buổi thượng triều , vậy mà bây giờ chỉ vì đưa vương phi dạo chơi lại nghỉ. Thật... Nó động lòng rồi sao?

--" Hoàng nhi, chỉ vì một nữ nhân là vương phi lại bỏ công vụ.. Thật ko ra gì mà.. ". Hoàng thượng đập bàn cái rầm. Tỏ vẻ tức giận, nhưng thật sự là đang vui vì nó cuối cùng cũng hiểu nữ nhi tình trường. Cứ ngỡ sau này nó già đơn thân đến chết mất .

--" Hoàng thượng bớt giận.. " . Ngô tổng quản trấn an.

--" Hừ... Ko ngờ nó cũng mê nữ sắc, hôm nay lại chả màng đến công vụ, ở đó mà chơi đùa!! " .

--" Hoàng thượng, mạo phép cho nô tài nói một câu ".

--" Nói!! ".

--" Chẳng phải.. Người lúc trước cũng vậy sao? Từ khi có hoàng hậu, người hồi tâm chuyển ý đến cả ngày lập thái tử người cũng đi trễ mà quan tâm cho hoàng hậu... Nhị vương gia bây giờ.."

--" Vô căn!.... Nó đích thị.. Ko giống trẫm ! Trẫm trước giờ luôn đem quốc sự làm trọng. Nữ nhi tình trường... Trẫm chưa từng trải.. Thật xằng bậy! "

--" Hoàng thượng... Người thật ko quan tâm nữ nhi tình trường ?". Hoàng hậu từ xa bước vào. Vốn bữa nay bà muốn để cho bà và hoàng thượng tâm sự vài chuyện nên cũng ko cho người báo với bên trong. Mọi chuyện đều lọt vào tai bà..

--" Nàng... ". Hoàng thượng vẻ mặt hơi sợ. Gần như tái xanh.

--" Nô tài, bái kiến hoàng hậu nương nương ".

--" Tổng quản. Có phải những lời ta nghe lúc nãy là chính hoàng thượng nói ra hay ko? ". Bà gằng giọng, chả thèm nhìn lấy hoàng thượng một cái. Bà cũng là người phụ nữ duy nhất có lá gan này aaa.

--" ..... " . Ngô tổng quản im ko dám lên tiếng.

--" hoàng hậu nàng lại đây với trẫm, nào ". Hoàng thượng đi đến nắm tay bà kéo bà ngồi vào long ngụ.

--" nếu người ko nói rõ, thì đừng mong thiếp bỏ qua ".. Hoàng hậu nhíu mày.

--" Aizz... Tổng quản ngươi lui đi ".

--" Vâng, nô tài cáo lui ". Ngô tổng quản ra khỏi cửa ko quên áp tai vào cánh cửa nghe lén ở bên ngoài.

--" Hoàng hậu, thật ra ta ko có ý đó. Ta chỉ muốn giáo huấn nó một chút.... ".

--" Người giáo huấn? Người có biết nó đã bao nhiêu tuổi rồi ko? 23 đấy! Từng tuổi này người ta đã có con mấy đứa rồi. Bây giờ nó lại sủng ái, chịu tiếp xúc với nữ nhân... Chẳng phải là điềm tốt sao? ".

--" Nhưng việc nó bỏ công vụ... ".

--" Hoàng thượng! Người có biết nó đã bao năm dùi mik vào công vụ rồi ko? ".

--" Được, được rồi... Trẫm ko trách nó nữa. Thật ra trẫm cũng vui lắm... Chỉ là muốn giữ chút dạy dỗ nó. Nàng đừng giận nữa hoàng hậu à ". Hoàng thượng nổi danh là sợ vợ. Chỉ có mik hoàng hậu là hoàng thượng như một đứa trẻ, hoang mang lo sợ.

--" còn về việc người ko quan tâm nữ nhi tình trường là sao? Có còn xem thiếp ra gì ko? ". Hoàng hậu tức giận.

--" Ơ... Thì... Được được rồi hoàng hậu. Ta xin lỗi... Lỗi tại ta... Chẳng phải ta rất yêu nàng sao? Ta chỉ nói bừa thôi. Nàng đừng để tâm nữa ".

--" Được, ta ko để tâm. Nhưng phải hứa với ta. Ko được quản Minh Nhi nữa. Nó biết lối sống của nó. Chàng đừng xen vào. Hứa đi! ".

--" Được, ta hứa... Còn bây giờ... Nàng có muốn sinh con ko, tiếp tục nhiệm vụ của chúng ta đi ha.. ". Hoàng thượng cười gian xảo.

--" Chàng vẫn còn muốn? ". Hoàng hậu đỏ mặt.

--" Ưm.. Đi ..". Hoàng thượng bế hoàng hậu lên. Đi ra sau khán phòng.... Mọi chuyện sau mọi người hiểu rồi aa.

Gừng càng già càng cay. Hoàng thượng cũng đã 50 mấy rồi. Hoàng hậu chỉ thua hoàng thượng 2 tuổi thôi. Cơ mà.. Vẫn còn sung sức.


---

Thiên Minh thở dài một hơi rồi lánh mặt, chống cằm nhìn nơi khác. Khung cảnh ngột ngạt ko ai nói lấy ai câu nào. Tên tiểu nhị từ xa bưng nhiều thức ăn đến, trong đó là những món ăn Diệp Tú đã gọi. Thiên Minh thì ko ngoảnh lại nhìn tên tiểu nhị. Tên tiểu nhị 1 lần nữa lại phải ngỡ ngàng. Lúc nãy nàng đeo khăn phủ nên che hết gần khuôn mặt, ko nhìn ra được toàn bộ gương mặt nàng. Bây giờ thì... Nàng lại rõ mồn một thế kia, tuyệt sắc thế kia. Trái tim hắn lại lỗi nhịp.

--" cút!! ". Chàng quát lớn với tên tiểu nhị. Hắn lo sợ chạy vào trong ko dám nhìn.

--" Ngươi làm gì mà dữ... ". Diệp Tú tay gắp thức ăn, nhai nhòm nhoàn, nhúng vai bất mãn hỏi.

--" Đối với những lũ cạn bã như vậy thì dữ cái gì? ". Chàng nhìn biểu hiện này mà nhíu mày khó chịu.

--" Hứ, vậy ... Ta làm ngươi giận sao? ". Diệp Tú nhìn Thiên Minh cười trừ.

--" phải....". Thiên Minh tay cầm tách trà, nói xong rồi uống 1 ngụm.

--" Rồi rồi, lát ta sẽ cho ngươi món quà, coi như để trả ơn ngươi hôm nay dẫn ta đi chơi, ha ha ". Diệp Tú nói đến đây mà vui hớn hở. Tâm tình nàng ko tệ nha.

--" Quà? Nàng định tặng gì cho bổn vương? ".

--" Rất đặc biệt... Ko thể tiết lộ thiên cơ ".

--" Hừ, ta trông nàng ". Thiên Minh cười nhẹ. Khóe môi cong lên một đường. Sát khí đã bay đi, thay vào đó là sự tỏa sáng. Hai người khi bước vào cửa đã là một sự chú ý lớn.. Vì nàng đeo khăn trên mặt, nhưng lại thoáng ẩn hiện nét đẹp của nàng, làm cho bao người tò mò, mê đắm. Chàng khí thế ầm ầm. Ngũ quan tươi sáng, thân hình vạm vỡ. Gây bao là sự chú ý của nữ nhân lại quán và sự ghen ghét của mấy người nam nhân.

Thấy hai người trò chuyện vui vẻ, họ dần lùi về sau. Chỉ dám quan sát hai người. Ai ai cũng tiếc nuối hai vẻ đẹp này. Thì ra trai đã có vợ, gái đã có chồng. Hai người lại đẹp đôi như vậy. Ko dám chen ngang.

Ăn xong một bữa no say. Diệp Tú cùng Thiên Minh rời khỏi. Nhưng sau khi đi đến quầy liền chợt ra điều gì, tâm tình lại hưng phấn. Tràn ngập niềm vui.

Lợi dụng thời cơ Thiên Minh ko chú ý mà đi trước. Nàng đi chầm chậm rồi gặp bà chủ trước quầy, bà ta đang tiếp khách.

Hai người trò chuyện. Thiên Minh cũng quay lại bảo,

--" Về " . Thiên Minh gằng giọng.

--" Ơ... Ùm.. Bà chủ nhỏ nhé! ". Vừa rời đi, Diệp Tú cũng ngoảnh lại căng nhắc bà chủ quán.

Bà chủ nhìn hai người biết rõ là phu thê nồng thắm. Cớ gì nàng lại yêu cầu việc hoang đường như vậy? Bà ta lần đầu gặp cảnh tượng này a...

Thiên Minh và Diệp Tú tuy bảo về, nhưng trên đường nàng cứ ghé chỗ này đến chỗ khác, Thién Minh cũng phải chiều theo nàng. Mua những thứ nàng thích.

Chiều tối. Màn đêm hạ xuống. Cả phủ lại nhốn nháo một phen. Cỗ xe ngựa đậu trước cửa phủ. Diệp Tú và Thiên Minh bước xuống. Vẫn là chàng bế nàng đặt xuống đất. Ánh mắt dịu dàng ẩn chứa vui vẻ nhìn nàng. Thật hôm nay ngoài sự tức giận ghe tuông, thì bù lại nàng rất vui vẻ khi đi cùng chàng.

Trước gian phòng rộng lớn, ko hiểu sao hôm nay Diệp Tú lại tự động nắm tay chàng về phía gian phòng khách. Hôm nay lại rất lạ, nhưng Thiên Minh cũng đi theo nàng. Nhưng lại ko hỏi lấy một câu.

--" Quà tới rồi, tới rồi ". Thấy ánh đèn trong phòng phát sáng. Diệp Tú hớn hở kéo chàng thẳng về phòng. Thiên Minh lại nhíu mày ko hiểu, rốt cuộc nàng tặng chàng cái gì?.

Cánh cửa phòng mở ra, ánh sáng len lối qua một mảng dưới đất ngoài cửa.
Diệp Tú đẩy chàng vào trong. Mặt Diệp Tú lại rất hài lòng khi nhìn món quà trước mắt.

5 cô gái với thân hình ẻo lả đang đứng đó. Gương mặt có thể nói là đẹp nhưng cũng chỉ nhờ son phấn. Lại ko thuần khiết như nàng. Mấy ả nhìn thấy nam nhân liền quỳ gối ỏng ẹo ra dáng nữ nhi mềm yếu mê hoặc người trước mặt.

Nam nhân ấy lại ko hề một chút gọi là vui, mà dường như tạo hóa thành cơn giận điên cuồng. Máu nóng sôi ùng ục. Sát khí tỏa ra đằng đằng. Dường như muốn đóng băng cả căn phòng. 5 ả kia lại nhận thấy sự lạnh giá rõ, chỉ có nàng đứng cạnh lại thầm khen bản thân thông minh. Chưa nhận ra sự hiện diện của cái ác...

--" ý của nàng là gì? " chàng giọng hơi trầm.

--" thì đó, giải khuây cho ngươi... Nào mau chọn đi, ta đã thuơng lượng dữ lắm với bà chủ quán nên bà ấy mới quyết định đưa đến đây đấy. Bất ngờ ko? Hừ, ngươi nhìn xem tuyệt sắc mỹ nữ cả.. Ta thật ngươi dạo này tâm tình ko tốt với lại ta biết ngươi mắc bệnh hoạn dâm. Cho nên... Ta đưa người đến đây để giải tỏa cho ngươi. Nào chọn đi,, " . Nàng càng nói máu sôi trong người chàng càng nổi lên tầng lửa bùng cháy.

Chàng bực dọc kéo Diệp Tú ra ngoài. Bpr mặc mấy mỹ nữ kia. Họ vừa mang nổi thất vọng trèo cao, vừa như được ruồng bỏ sợ hãi. Sự hiện diện của chàng làm họ quên mục đích của mik mà chỉ biết cúi đầu trong lo sợ.

--" Nàng loạn rồi à?! ". Chàng quát lớn

--" Ngươi ko thích sao? " nàng bình tĩnh bĩu môi.

--" nàng nghĩ ta thích? " chàng mặt tối sầm lại. Vừa đau vừa tức ko nói nên lời.

--" ừ thì... Ta biết đàn ông các ngươi hay trêu hoa ghẹo nguyệt ... Chắc ngươi vì ta mà kìm nén lâu ko được qua lại với người khác. Nên giờ ta muốn giải khuây cho ngươi. ". Nàng hai tay khoanh trước ngực giải thích. E hèm, lần này nữ chính tiêu đời rồi.

--" PHƯỢNG ....DIỆP.... TÚ!!! " chàng quát, gặng ra từng chữ nhấn mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngontinh