Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

• chương 9 - Khúc Bi Thuơng •

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một quá khứ bi thuơng tràn vào tâm trí Diệp Tú. Thái tử phi ả ta chắc biết rõ ngọn ngành nên mới cố ý làm khó mik. Vẻ mặt nàng tuy có chút khó coi. Thiên Minh cũng nhìn thấy được, chàng từ trước cho người điều tra nàng từ quá khứ đến hiện tại. Biết được nàng đang khó chịu, thật muốn giết chết ả kia.

--" Nếu thái tử phi đã nói vậy, muội muội chỉ đành tấu cho mọi người một khúc.. ". Nàng đứng dậy, chiếc đàn tranh cũng được mang vào, nàng ngồi vào chính diện, hai bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp chạm vào dây đàn. Cảm giác buồn bã từ cây đàn mang lại, làm nàng nhớ đến mẹ. Chỉ khi nhớ đến bà trên cây đàn, nàng mới thật sự là bản thân... Bàn tay khẽ lướt nhẹ , sờ để cảm nhận được cái hơi thở quen thuộc khi chạm vào dây đàn sau 10 năm. Hai mi khép lại để lộ đường cong vút. Nàng thở nhẹ một hơi, mọi người bị dáng vẻ này mà càng chăm chú nhìn nàng...

Bản nhạc cất lên, mọi ko khí chợt im lặng, ko gian càng ảm đạm hơn, nhưng tiếng đàn lại vô cùng thanh thoát, nhẹ nhàng hơi nhanh , tuy đã 10 năm ko chạm vào nhưng con người nàng vẫn mang lại cảm giác ngưỡng mộ. Mỗi âm thanh phát lên đều thể hiện nổi sầu bi của nàng. Cái cảm xúc mất mẹ, cảm xúc mất đi người mik yêu thương... Tiếng đàn mang lại cho mọi người ngồi tại khán phòng và ngay cả vang lên bên ngoài, ai cũng say mê.

Đến khi... Một giọt nước mắt rơi xuống trên má nàng... Con tim Thiên Minh như xé rách. Tâm can bị nàng chia phối. Lần đầu tiên có cảm xúc khó tả như vầy.. Chàng vẫn chăm chú nhìn nàng mà thưởng thức. Đây chính là con người nàng. Mang vẻ sầu bi, lãnh khốc... Chàng muốn nàng dừng lại... Nhưng chỉ muốn nhìn ngắm, say đắm nàng. Nước mắt rơi xuống dây đàn, làm khung cảnh như toàn bi thương... Đến khi hết khúc nhạc. Nàng dụi đi con mắt ướt đẫm... Rồi ngồi vào chỗ cũ. Trước khi ngồi ko quên cúi đầu....

--" Muội muội đã lâu ko đàn... Nếu có gì sai sót, mong thái tử phi tỷ tỷ tha thứ ".

--" Muội muội tấu hay như vậy... Làm sao có sai sót? Muội quá khiếm nhã rồi " nàng ta nhìn được khúc bi thương từ nàng mà hả dạ... Sau này ngươi sẽ còn bi thương hơn nữa. Đừng nói đến là mẫu thân ngươi chết... Mà ngay cả dòng dõi nhà ngươi cũng phải dưới tay ta!.

--" Tú Nhi, con đàn rất hay, ta suýt khóc vì con... Con có nổi khổ riêng sao? ". Hoàng hậu cũng lấy vạt áo lau đi mắt mik. Bà là cô ruột nàng... Nếu đã ko bên cạnh nàng từ nhỏ, bà cũng đã hiểu được rằng khúc nhạc sầu bi này chính tay mẹ nàng đã dạy nàng... Khúc đàn này là từ lúc hai mẹ con vui vầy bên nhau, tiếng đàn nhanh nhẹn nhưng nó lại rất hay rất tuyệt vời... Nhưng bây giờ nó...lại mang vẻ sầu bi... Diệp Tú đã trải qua một cú sốc lớn. Tận 5 năm nó mới thích nghi được rằng mẹ đã chết. Khúc nhạc này khi xưa hai mẹ con lừng lẫy khắp thành... Đến giờ đã tận 10 năm mới nghe lại... Thật vẫn cảm xúc tràn trề...

--" mẫu hậu.. Ai cũng có nổi khổ riêng, con ắt cũng ko ngoại lệ , ...". Nàng lại mang vẻ điềm đạm. Vừa mới trải qua cơn đau đã cố quên. Giờ lại càng đau hơn.

--" Vương phi... Nàng ổn chứ? ". Chàng nắm lấy tay nàng, đưa con mắt ôn nhu dịu dàng nhìn nàng... Chàng rất muốn làm bia để đỡ những gánh nặng của nàng.

--" Ngươi ko cần nắm tay ta thế đâu.. ". Nàng ko hiểu sao.. Khi nhìn thấy chàng mọi nổi buồn gần như tan biến. Chàng rất dịu dàng với nàng. Nhưng ko phải vì đó mà làm nàng vui hẳn.

--" Bổn phận của ta, ta tự biết ".

--" Tay ngươi lạnh quá ! Thả ra.. "

--" thế ta mới nhờ tay nàng sưởi ấm ".

Hừ, nàng quá nghĩ sâu xa rồi. Hắn chỉ nghĩ cho bản thân hắn, đâu ai mới cưới về liền yêu ngay đâu. Cứ tưởng hắn ôn nhu như vậy là vì... . An ủi thì ko thấy càng làm mik tức giận.

Thái tử nhìn hai người có chút ganh tị. Nàng trước giờ buồn thì có, nhưng lâu lắm mới vỗ được.. Còn bây giờ nàng vừa mới khóc đã được hoàng đệ giải vây rồi. Thái tử nghiến răng, gương mặt hậm hực ko nói nên lời.

--" Thái tử huynh, huynh sao vậy? ". Tứ đệ nãy giờ thưởng thức khung cảnh. Thấy hoàng huynh mik sắc mặt ko tốt, lo lắng hỏi

--" Ko sao, phiền đệ rồi "

--" Ơ, sao huynh nói vậy? Đệ ko phiền đâu "

--" Đại ca, huynh là huynh trưởng, thay mặt tụi đệ chúc phúc cho hai người họ đi " . Tam hoàng tử lên tiếng. Biết đại ca mik thích con nhà người ta, nhưng lại phản bội nàng vì thái tử phi. Muốn để thái tử nhận rõ là người ta đã thuộc về nhị huynh rồi. Tam hoàng tử và nhị hoàng tử từ sớm đều cấu kết với nhau. Biết rõ nhị huynh mik thích tẩu tẩu nhưng ko nói. Thái tử thì lại chiếm lấy nhưng ko trân trọng. Nên cũng muốn cho một bài học. Khiến nhị tẩu tẩu ta khó chịu ư?

--" Um... Phong Nhi con nói phải. Nãy giờ chúng ta vẫn chưa chúc phúc cho nhị huynh con. Thôi thì thái tử con chúc phúc trước đi ". Thái hậu lên tiếng.

Nghe được thành ý của mọi người. Nàng quay sang nhìn thái tử, liền nỡ nụ cười cay đắng, dù sao cũng là người trong nhà... Chàng hà cớ gì phải e ngại ?

--" vương phi muội muội ... Thật sự ko cần phải đè nén cảm xúc, nếu là nhị vương phủ muội cứ yên tâm, ko cần sợ sẽ phạm phải quy tắc. Ta chúc hai người hạnh phúc, trẻ mãi ko già, bên nhau đến răng long... Đầu bạc... ". Câu chúc miễn cưỡng của Vương Tôn càng làm trái tim Diệp Tú xé nát. Từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào tim nàng. Chàng cũng ko kém... Biết người ta đã ko còn thuộc về mik, nhưng mỗi lần nhìn là lương tâm cắn rứt,.. Câu chúc phúc kèm theo hai chữ quan tâm, chàng cũng biết rõ là nàng sẽ ko chịu uất ức vì tình cảm hai người tốt vậy mà... Nhưng vẫn muốn nhắc nhở, quan tâm nàng.

--" Ahaha... Thái tử huynh thật ko có chút muối nào cả ". Tam hoàng tử trêu chọc.

--" Được rồi, lát con còn có công việc, nên đưa vương phi về trước. " Thiên Minh lên tiếng, mọi tầm nhìn hướng về chàng. Chàng ko muốn để nàng thêm khó xử càng ko muốn ai làm khó nàng. Chỉ vị thái tử phi kia thôi là chàng muốn giết ả ta lập tức.

--" Sao sớm vậy? ". Thái hậu .

--" Thái hậu... Huynh ấy là vì muốn để nương tử bên mik, sợ mọi người ở đây làm phiền.. Nói trắng ra là muốn bồi đắp tình cảm bấy lâu, phải ko nhị huynh? ". Tam hoàng tử lại lần nữa ra ý trêu đùa, chẳng may lại nói trúng hết những gì Minh nghĩ. Huynh đệ tình thâm, từ nhỏ đến lớn đều bên cạnh, ko hiểu ý nhau thì chơi thân làm gì?

--" Vương phi, sáng giờ nàng vẫn chưa ăn gì, về thôi "

--" Sớm... Ùm... ". Nàng chưa nói hết câu, nhìn gương mặt chàng liền e sợ thuận theo, nàng vẫn còn muốn nói chuyện hoàng hậu và thái hậu chút nữa ... Thôi thì.. Chàng cũng vì nàng mà giải vây, càng về sớm càng tốt.

--" Nhi thần cáo lui ". Hai người đồng thanh.

--" được rồi, mau về nghỉ ngơi đi " .
Hoàng thượng thở dài, vốn đang vui ko ngờ hài nhi mik lại cưng chiều vợ như vậy, sớm thế đã bảo vệ kinh người rồi.

Chàng nắm tay nàng rời khỏi chánh diện. Bước vào kiệu, hai người vẫn ngồi đó. Diệp Tú liền thả lỏng hai tay chân. Lúc nãy ngồi phải khép nép tay chân. Bây giờ buông lỏng, để hai con mắt chàng ngắm nghía rất khó coi. Chẳng ra dáng vương phi chút nào.

Chàng hai mắt nhắm lại, ra dáng điềm tĩnh, nàng vì khung cảnh im ắng mà khó chịu, quay mặt nhìn sang chàng.
Hai con mắt chim ưng thật đẹp... Nàng say mê nhìn ngắm chàng đến ngây người. Chàng cảm thấy nàng... Quá quyến rũ mik, liền ko chịu nổi mà mở hai mắt ra...

--" Tại sao lúc nãy nàng khóc? "

Vừa thay, khi hai mắt chàng mở, hai đôi mắt nhìn nhau đắm đuối rồi Diệp Tú chợt bừng tĩnh... Lánh mặt chỗ khác.

--" Ngươi hỏi làm gì? Cảm xúc nhất thời thôi " nàng trả lời bình thản, nhưng đôi mắt chứa đầy nổi buồn.

--" nàng đã bao lâu ko chạm vào đàn rồi? ". Chàng tiếp tục hỏi.

--" 10 ...10 năm.. ". Nàng cúi gầm mặt ko dám đối diện.

Biết mik đang làm nàng khó chịu. Ko hỏi nữa mà ngược lại khen nàng.

--" Rất hay... ".

--" Sao? ". Nàng nghe được lời khen từ tản băng như chàng liền mở to hai mắt ngạc nhiên. Ánh mắt lung linh này sắp giết chết chàng rồi... Cíu cíu..

--" Sao vậy? Ngươi nói lại nào ". Thấy chàng ko trả lời.. Nàng thúc giục. Nôn nóng muốn nghe lại lời khen đó.

--" ..... ".

--" ngươi ko nói ta càng muốn hỏi! ". Nàng xích lại gần chàng, giương con mắt, vẻ mặt vui vẻ đầy mị hoặc...

Mẹ nó!! Chàng bây giờ thật muốn chửi thề nha. Rời khỏi mắt nàng tiếp tục im lặng. Vậy là suốt đường đi câu hỏi ấy vẫn luôn lập lại, chỉ nhận được từ chàng là sự im lặng. Nàng vẫn ko chịu thua day dưa hỏi chàng mãi mặc chàng ko trả lời.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngontinh