Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(1)

"Chuuya, đi với ta."

Dazai vội vàng nói ra câu này, để nó nổi bật giữa hàng nghìn câu nói và cảm xúc đang quẩn quanh trong đầu mình, ép nó vào kẽ răng và phát ra một âm thanh nhẹ nhàng dọc nơi đầu lưỡi. Đồng thời hắn cố gắng hết sức để kiềm chế sự khẩn trương lẫn lo lắng trong nội tâm.

Dazai đã làm, và làm rất tốt, giọng nói điềm tĩnh lạnh lùng, dường như hắn chỉ đưa ra một gợi ý hợp lý cho người nghe. Đứa trẻ đối diện cuối cùng cũng rời mắt khỏi đống quần áo vương vãi và ngước nhìn Dazai.

Cái nhìn này kéo dài bao lâu? Có thể là nửa phút, cũng có thể không đến nửa giây, nhưng Dazai cảm thấy như vậy là đủ lâu rồi. Hắn rơi vào đôi mắt xanh đó, như thể đột nhiên bị kéo xuống đáy biển sâu. Hắn đã chờ đợi câu trả lời này bao lâu rồi? Dazai đang rơi, rơi xuống cái nhìn chăm chú của đôi mắt xanh đầy cảm xúc nặng nề này, không khí bắt đầu loãng đi...

"Vậy thì đi thôi."

Câu trả lời yếu ớt nhưng thẳng thắn của cậu bé mắt xanh lọt vào tai Dazai. Cảm giác ngột ngạt đột nhiên biến mất, như thể nước biển ngay lập tức nâng hắn lên mặt nước, và hắn đã nhìn thấy những con sóng lấp lánh trên mặt biển xanh trong.

Dazai nắm chặt chiếc vali cũ rồi nhẹ nhàng đưa tay về phía cậu bé. Trong căn phòng tối, Nakahara Chuuya, 16 tuổi, đứng giữa di vật của mẹ mình và người đàn ông này, ngơ ngác nhìn bàn tay mảnh khảnh nhưng đầy uy lực của nhà văn, không tự chủ được đưa tay lên chạm vào, chắc là ở đầu ngón tay của người đàn ông đó.... Hơi ấm từ người kia như đánh thức Chuuya nên khi chạm nhanh vào tay người kia đã phát ra âm thanh giòn giã.

Cậu bé lập tức quay lại và tiếp tục thu dọn đồ đạc của mẹ.  Dazai nhớ lại cảm giác khi đầu ngón tay nhỏ xinh đó chạm lên tay hắn, không tự chủ được đưa tay mình đặt lên môi, như thể đang hôn một cách cẩn thận, như muốn che giấu tâm trạng rộn ràng của mình, mà dù sao thì cả hai đều hoàn toàn không thích hợp.

Vào lúc này Dazai cũng vì bọn họ đưa ra lựa chọn, để cả hai có thể lựa chọn một tương lai chung.

(2)

Đây không phải lần đầu tiên họ gặp nhau hay nói chuyện với nhau, nhưng đây là lần đầu tiên giữa hai người có sự tiếp xúc gần gũi như vậy.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên với Chuuya đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của Dazai.

Khi đó, Dazai mới định cư ở thị trấn nhỏ này và lái xe đi tìm một ngôi nhà cho thuê mà người bạn của hắn đã giúp liên lạc. Hắn đến với tư cách là người thuê nhà và được bà chủ nhà hiền lành rộng lượng đón tiếp. Họ đi loanh quanh trong vườn, bà chủ nhà tiếp tục giới thiệu ngôi nhà. 
Dazai luôn dịu dàng và thân thiện với phụ nữ, hắn lắng nghe với một nụ cười tiêu chuẩn. Cho đến khi một màu cam ấm áp lóe lên trong tầm nhìn ngoại vi của Dazai, như thể dây thần kinh của hắn đột nhiên bị cái gì đó chạm vào còn trái tim hắn thì đập mạnh.

Dazai dừng lại và nhìn vào bóng dáng nhỏ bé bên hồ bơi.

Hai sợi chỉ đỏ của số phận chồng lên nhau, đan xen vào nhau.

Cậu bé ngồi nghiêng bên chiếc hồ bơi nhỏ, bóng cây xanh thẫm đổ lên người, những đốm sáng đọng lại trên chiếc áo đồng phục học sinh trắng tinh và quần đùi đen. Ánh nắng làm nổi bật khuôn mặt tròn trịa và tươi sáng của cậu bé, vẽ lên chóp mũi thanh tú và đôi môi hơi hé mở của cậu. Ranh giới giữa sự trẻ con và sự trưởng thành bị xóa nhòa trên khuôn mặt mười lăm, mười sáu tuổi này, tạo thành một sự kết hợp tinh tế nào đó.

Cậu bé dường như không chú ý đến ánh mắt của vị khách lạ, hoặc có lẽ là không quan tâm. Cậu để một chân trần ở mép hồ bơi và lúc này đang cố giũ chiếc giày còn lại.

Tiếng trò chuyện của bà chủ nhà trở thành âm thanh nền không thể thiếu, tất cả đều lọt vào tai Dazai. Chàng trai tóc cam cách đó không xa trông giống như một yêu tinh chuyên làm người ta say đắm, Dazai gần như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu bé nhón chân nhặt chiếc giày lên và đánh rơi nó cùng với chiếc giày còn lại. Sau đó cong đôi chân thon thả, chiếc quần đùi được rộng để lộ một phần nhỏ khác của đùi có màu trắng sứ do ánh sáng chiếu vào. Bản thân thiếu niên cũng không để ý tới điều này, vẫn rũ mắt xuống, hàng mi dài cong vút tỏa bóng, nhưng không thể che đi đôi mắt xanh trong veo. Mái tóc màu cam cũng buông xõa, phần tóc trán buông xõa dịu dàng trên trán, tóc mai được uốn nhẹ ôm nhẹ vào má. 

Chàng trai xinh đẹp đưa tay móc mép chiếc tất bê màu đen rồi cởi tất ra từng chút một, để lộ bắp chân thon gọn và cuối cùng là mắt cá chân phồng lên có chút hồng hào. Cuối cùng cậu giật mạnh, cởi chiếc tất ra và ném nó sang một bên. Bàn chân gầy gò và dễ thương của cậu bé ngay lập chạm xuống nước hồ, lóe lên như một con chim bồ câu trắng đang tìm chỗ ẩn nấp, nhưng Dazai vẫn bắt được những ngón chân nhỏ ấy. Màu đỏ hồng ở phần thân trên và những đường nét duyên dáng nơi mu bàn chân.

Dazai nhận ra rằng số phận đã đẩy hắn đến đây, và hắn đã rơi vào một tình huống hoàn toàn mới mà dường như không bao giờ có thể quay đầu lại. Khía cạnh ngắn hạn này đã chia cắt cuộc đời của Dazai. Nói cách khác, hắn thực sự cảm thấy được sống bắt đầu từ đây.

(3)

Câu chuyện thường bắt đầu quá đột ngột. Một ngày nọ, Dazai chợt nhận ra mình đã 30 tuổi. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ sống sót được lâu sau nhiều lần tự tử như vậy. Gió buổi sáng thổi từ ban công, tấm rèm sa trắng tinh khiết đung đưa trong tầm nhìn, khuấy động tâm trạng hỗn loạn của nhà văn. Bên ngoài cửa sổ là một thành phố đầy những tòa nhà cao tầng. Ở đây có thể nhìn thấy mọi thứ nhưng không có điểm kết thúc. Dazai rùng mình.

Kể từ khi tuyên bố muốn trở thành nhà văn, Dazai đã trở thành đứa con trai út kém cỏi trong gia đình. Cha hắn, một doanh nhân thành đạt, vô cùng tức giận và kể từ đó chưa bao giờ nhìn hắn lấy một cái. Dazai ẩn mình dưới bút danh, mổ xẻ nội tâm từng chút một, trút bỏ tâm tư vào đầu bút, giống như dùng dao mổ để mổ xẻ thịt một cách chính xác, tự tay mình mổ xẻ bản thân hết lần này đến lần khác. Từ đó Dazai tin rằng mình nên trở thành nhà văn vì hắn không bận tâm đến thế sự và thích vui vẻ tự sát.

Dazai thực sự đã viết một số cuốn sách tuyệt vời. Nhưng kể từ khi cuốn sách cuối cùng được xuất bản, Dazai đã không viết gì trong một thời gian dài và cuộc sống của hắn dần dà đi vào bế tắc. Những nhà văn nhạy cảm thì thường có nhiều khả năng phát hiện ra năng lượng chết chóc quanh mình, vì vậy người bạn kia của Dazai đã giới thiệu hắn tới một thị trấn nhỏ nọ, Dazai cũng đã chấp nhận lời đề nghị và dự định sẽ sống ở đó một thời gian.

Nhưng rồi đến lượt người bạn đó hối hận vì hành vi điên rồ của Dazai. Dazai kết hôn với một người phụ nữ địa phương hơn hắn 5 tuổi và cô ấy thậm chí còn có một cậu con trai 16 tuổi.

"Odasaku, tôi đã gặp được tình yêu đích thực của đời mình rồi!!"

Sau khi giới thiệu ngắn gọn về đứa con nuôi Nakahara Chuuya mà hắn nhận được 'miễn phí', Dazai kết thúc câu chuyện bằng một giọng điệu thô tục, như thể để lại cho bạn mình một nụ cười vô hình, gần như đã khiến người kia tức giận. Odasaku biết rằng Dazai đẹp trai và được kha khá các cô gái vây quanh, đôi mắt đào dịu dàng luôn toát ra vẻ trìu mến chính là vũ khí lợi hại nhất của hắn. Nhưng dù những người hắn yêu có thay đổi thế nào thì Dazai cũng chưa bao giờ đề cập đến chuyện kết hôn. Vậy nên việc người khác nghi ngờ rằng tình cảm 'sâu đậm' của Dazai dành cho người phụ nữ và đứa con hoang của người này có phần đúng có phần sai.

Odasaku bình tĩnh lại, nếu Dazai không làm chuyện dại dột thì anh đương nhiên không có lý do gì cản hắn.

(4)

Căn phòng Dazai thuê nằm trên tầng hai, ngay cạnh phòng làm việc. Từ khi chuyển đến ngôi nhà nhỏ, hắn ở trong phòng viết lách suốt ngày và đi dạo trong vườn sau bữa tối. Dazai gần như không có tương tác gì với Chuuya. Chàng trai này thường phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng rồi ra ngã tư để bắt xe buýt đến trường. Ở lại một lúc, Dazai phát hiện ra bữa sáng của mình không phải do bà chủ nhà đưa mà là từ Chuuya. Dazai cũng cố gắng dậy sớm vào bếp chuẩn bị bữa sáng đơn giản. May mắn thay hắn đã gặp Chuuya vài lần, cậu bé vừa mới ngủ dậy mái tóc sẽ bông xù hết cả lên, thỉnh thoảng bị dựng lên vài lọn, mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng thình, chiếc quần đùi chỉ lộ ra gấu quần, bên trong có đầu gối tròn và bắp chân thon gọn. Đôi mắt ngái ngủ của Chuuya khi nhìn thấy hắn chứa đầy bối rối và hoảng sợ, sau đó cậu đi vòng qua thang cuốn rồi nhẹ nhàng chạy về phòng.

Chủ nhật Chuuya sẽ ra vườn làm việc, mặc áo phông quần soóc. Cậu bé chăm chú làm cỏ và tưới nước một cách có trật tự. Dazai ở trong phòng làm việc trên tầng hai nhìn ra khung cảnh khu vườn. Chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi, để lộ tấm lưng gầy và đôi xương vai thanh tú của thiếu niên, giống như một con bướm sắp vỗ cánh. Con bướm thật bị thu hút bởi hương thơm của hoa và nhảy múa nhẹ nhàng trong những bông hoa oải hương bên cạnh cậu bé. Lỗ mũi hơi run lên, Dazai cũng ngửi thấy mùi thơm từ khu vườn.

Lúc khác, họ dường như cố tình tránh mặt nhau, nói đúng hơn là Chuuya đang đơn phương trốn chạy khỏi người thuê nhà này. Cậu luôn giữ im lặng ở bàn ăn, sau khi vội vàng ăn xong thì đặt bộ đồ ăn xuống rồi rời đi. Mỗi lần gặp Dazai ở nhà, cậu luôn dừng lại và đợi Dazai rời đi, hoặc quay lại và đi nơi khác. Lần nào Dazai lộ mặt thì Chuuya giống như con nai trắng nhỏ trong truyện cổ tích, hết lần này đến lần khác xuất hiện trước mặt người thợ săn rồi nhanh chóng trốn thoát, biến mất vào trong rừng, người thợ săn chỉ có thể vào sâu hơn để truy đuổi.

Là một nhà văn, Dazai nhận thức sâu sắc những ham muốn ngày càng lớn dần và rõ ràng hơn trong lòng mình. Nhà tù trần tục trước mặt hắn luôn là điều phi lý nhưng cũng thật đáng sợ. Dazai biết mình phải rút lui nên tự cảm thấy khinh thường chính mình.

Lại là cảm giác này, cái tâm trạng chán nản này đã lâu rồi không đến thăm hắn.

Còn Chuuya thì sao? Dazai dễ dàng nhìn ra niềm vui của người khác và nhạy bén nắm bắt được tâm trạng của người khác.
Nhưng chỉ có Chuuya, thiếu niên này khiến hắn không chắc chắn, sự im lặng kéo dài và những lần cố ý tránh né của cậu rốt cuộc có ý nghĩa gì? 

Em ấy đang nghĩ gì khi đôi mắt xanh đậm nhìn mình từ xa? 

Dazai nhớ lại cảnh lần đầu họ gặp nhau. Chàng trai tóc cam đang ngồi bên bể bơi, dùng ngón tay nhấc mép chiếc tất bắp chân của mình lên. Nếu Dazai nhớ không lầm, cậu bé đã liếc nhìn hắn một cách vô thức, như một kẻ nhìn trộm, bướm nhỏ đậu vào tim hắn. Dưới bóng cây lốm đốm, đôi mắt trong veo đó khiến Dazai nhớ đến viên ngọc bích quý giá nhất trong gia đình hắn.

Tiếng hành lý được chuyển xuống tầng dưới đánh thức Dazai, hắn vội mặc áo khoác và bước xuống tầng dưới. Chuuya đứng trước xe với cặp sách trên lưng, quay lại nhìn Dazai rồi ngồi vào ghế sau xe.

Thì ra cô Nakahara đã giúp con trai đăng ký trại hè, hôm nay là ngày các em tham gia trại hè.

Dazai hiểu ý định của bà chủ nhà, sau khi suy nghĩ một lúc hắn quyết định để bà chủ nhà có được thứ bà muốn, hoặc có thể đó là vì lợi ích của chính hắn.  Tóm lại, vào một buổi sáng mùa hè, họ đã hoàn thành một đám cưới đơn giản trong nhà thờ, không có người thân, không có họ hàng và bạn bè, chỉ có giọng nói nhàm chán của mục sư vang vọng trong nhà thờ.  Đây là lựa chọn chung của họ, Dazai đã bỏ rơi gia đình, còn cô Nakahara thì bị gia đình bỏ rơi.

Người đàn ông Pháp đẹp trai đã trao cho cô một tình yêu nồng nàn rồi ra đi, để lại cho cô trái tim đầy sẹo và cuộc đời nhỏ bé.  Cô bỏ nhà đi và một mình sinh ra đứa con lai. Trong nhiều năm, cô đã hẹn hò với nhiều người đàn ông khác nhau, nhưng không một ai tình nguyện nắm tay cô bước vào nhà thờ. Giờ đây một người thuê nhà mới đã gõ cửa trái tim khép kín của cô, cô đã chịu quá nhiều tổn thương và đã rèn giũa trái tim ích kỷ, lần này cũng không ngoại lệ. Cô đưa con trai lên xe đi trại hè, quay lại tìm chữ A cuối cùng của mình.

Tình yêu và trực giác của người mẹ là điều tự nhiên khó tránh khỏi, khả năng quan sát nhạy bén của bà Nakahara khiến ngay cả một nhà văn nổi tiếng cũng phải bối rối, bà mỉm cười nhắc nhở: "Chuuya là con của anh".

"Là con trai nuôi của tôi." Dazai sửa lại, giọng hắn nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

Cuộc hôn nhân ngắn ngủi này kết thúc vào một buổi tối mùa hè. Cảnh sát gõ cửa và mang đến tin buồn rằng cô Nakahaha đã chết trong một vụ tai nạn ô tô.

(5)

Chuuya đứng cúi đầu, đá cục đá bằng chân, Dazai bước xuống xe và cẩn thận đến gần bóng dáng gầy gò đó, "Ta xin lỗi, mẹ con đã qua đời rồi." hắn tiếp tục với một câu chuyện tàn nhẫn, dù rất đau lòng nhưng hắn còn có thể nói gì đây?

"Vì tai nạn xe cộ."

Đứa trẻ đột nhiên ngẩng đầu lên, như thể trong giây lát nó không thể hiểu được ý nghĩa của câu nói đơn giản này. Lông mày Chuuya dần dần nhíu lại, đôi mắt xanh biển tràn ngập sự kinh ngạc và bối rối, đôi mắt cậu càng lúc càng mở to, những đốm sáng nhỏ xíu trên con ngươi màu xanh đậm run rẩy, như thể những viên ngọc bích đang dần tan chảy.

Chuuya vẫn không hỏi gì cả.

Dazai biết rằng Chuuya đang giả vờ ngủ ở ghế sau, nhưng thực ra cậu đang khóc không ngừng. Khóc chán rồi lại ngủ thiếp đi, sau đó lại bị đánh thức bởi những cơn ác mộng..

Hắn không vạch trần cậu bé, chỉ chăm chú lái xe, trong lòng xen lẫn hy vọng và hoảng sợ. Số phận của Dazai và cậu bé lần đầu tiên mờ nhạt như vậy, mờ đến mức hắn đã không thể làm được nhìn rõ con đường phía trước.

Xe dừng trước cổng, Chuuya bước xuống ghế sau, cậu đã ngừng khóc nhưng cảm xúc trong mắt ngày càng nặng nề, nỗi buồn và sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ bé ấy. Dazai cuối cùng cũng có thể nhận ra điều gì đó về Chuuya, ngay cả khi nó chỉ đơn giản và hiển nhiên như vậy. Dazai vẫn không chắc chắn về những cảm xúc ẩn giấu bên dưới nó.

Tang lễ được tiến hành bởi Dazai. Khi ở trại hè, Chuuya biết được việc mẹ cậu tái hôn và không phản đối hôn sự này.

Dazai ít nói, chỉ cảm ơn những người đến chia buồn, thực ra không có nhiều người đến, tang lễ của bà Nakahaha kết thúc đơn giản và lặng lẽ.

Chuuya quay lại căn phòng nơi mẹ anh ở, sắp xếp quần áo cho bà, tia sáng yếu ớt lúc chạng vạng xuyên qua khe hở trên rèm rơi xuống sàn và tường, dường như chia đôi căn phòng ra giữa.  Chuuya đứng dưới xà nhà, mê mẩn ngắm nhìn bộ quần áo trên sàn xám. Ván sàn phát ra tiếng cọt kẹt, Chuuya biết đó là ai nên không quay lại.

"Chuuya, đi với ta." Vị khách kia, cha dượng của cậu, Dazai Osamu, bình tĩnh mời cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top