Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" ôm em lần cuối, trước khi rời đi có được không ? "

giọng hắn thều thào như đó là những sức lực cuối cùng còn tồn động trên cơ thể hắn, em không đáp lại mà chỉ nức nở sà vào lòng hắn, cái nơi ấm áp mà em đã nương tựa suốt hai mươi bốn năm cuộc đời.

" đừng, đừng xa em, jungkook à "

hắn giữ chặt em trong lòng mà cũng chẳng muốn rời xa, hắn muốn bù đắp cho em sau những tháng ngày vụn vỡ nhưng thứ khối u quái ác trong người đã ngăn cản hắn.

" em tha thứ cho anh mà...jungkook à, nhất định không hận jungkook "

hắn mỉm cười khi nghe lời em nói đồng thời vuốt nhè nhẹ mái tóc thơm mùi hoa sữa kia của em rồi chạm nhẹ môi mình lên nơi đó của em. không biết đã bao lâu rồi hắn chưa hôn lên đỉnh đầu em như vậy nhưng cảm giác vẫn cứ như lần đầu, đầy nồng nàn.

" chúng ta về lại manchester được không, tôi, em và mason, ba chúng ta là một gia đình kia mà "

" đương nhiên rồi, chúng ta cùng nhau về "

nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia của em đã ướt đẫm nước mắt, hắn xót xa mà lấy tay mình lau đi nó

" đừng khóc, dù có như thế nào cũng đừng khóc "

em cầm chặt bàn tay đang áp má mình, lòng ngực đã trào đến một nỗi nuối tiếc khó tả lẫn đau đớn vô cùng. tuy đôi môi kia của hắn vẫn mỉm cười nhưng em biết hắn cũng đang rất đau lòng.

" jungkook à, nghe em nói được không "

hắn nhìn lấy em với ánh mắt đầy thân tình dù không đáp lại nhưng vẫn sẵn sàng nghe em nói

" em yêu anh, jungkook "

nhẹ tênh, lời em nói thật nhẹ tênh nhưng trong lòng lại vô cùng trĩu nặng. hắn mãn nguyện mà ôm lấy em vào lòng, bao năm qua rốt cuộc cũng chỉ là chờ đợi câu nói này từ em.

cuối cùng cũng thể yên lòng mà ra đi rồi.

" tôi cũng yêu em, rất nhiều "

chắc hẳn là yêu nhiều đến tận tâm can chứ không phải là một lời nói suông miệng.

dần dần, bàn tay đang giữ chặt em bên mình cũng chậm rãi mà buông thả, em đang yên vị trong lòng người kia mà cũng vì vậy ngước mặt lên nhìn lấy, hắn có phải là không gắng gượng được nữa rồi hay không ?

đôi mắt từ từ cúp xuống, em trong cơn hoảng loạn mà lay mạnh tay hắn

" jungkook à, đừng làm em sợ có được không, mau mở mắt lại đi anh "

" chẳng phải anh nói rằng bù đắp cho em sao, mau tỉnh dậy để làm điều đó đi, jeon jungkook, anh có nghe em nói gì không hả "

em khóc đến lạc đi cả giọng, jeon jungkook có phải tàn nhẫn quá rồi không, em khốn khổ cầu xin hắn tỉnh dậy, đáp lại em cũng chỉ là tiếng điều hoà đều đều trong căn phòng lạnh tanh.

đến em cũng không rõ là khi nào, vừa nhìn thấy bác sĩ bước ra từ phòng phẫu thuật, người bác sĩ kia ân cần pha thêm chút bất lực mà nói với em

" chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin chia buồn cùng gia đình ngài jeon "

điều này chẳng phải em đã chuẩn bị từ trước đó rồi sao, cớ gì em vẫn không chịu được mà nước mắt rơi thành dòng, gục ngã trên thành ghế bệnh viện.

ở cái nơi bệnh viện này, dù là ở đâu đi chăng nữa, manchester hay thượng hải thì cũng đều giống nhau mà thôi, vốn là nơi chứng kiến nhiều bệnh nhân đến rồi lại đi, bác sĩ hay y tá thấy người nhà đau lòng, khóc lóc ỉ ôi vì sự ra đi của bệnh nhân là chuyện thường, nhưng em lại là trường hợp lần đầu tiên họ thấy qua. em đã khóc liên tiếp suốt hai ngày liền ở dãy hành lang, nơi phòng của jeon jungkook. em mặc cho có ai khuyên nhủ vẫn chẳng chịu bỏ đi, mà chỉ đứng đó nhìn vào căn phòng rồi đau lòng, khóc lóc.

đến khi sức lực em trở nên kiệt quệ, em ngất đi đến khi nào mà mình cũng chẳng hay.

***

cảm giác có đôi chút lạ lẫm, em choàng tỉnh dậy với cái vầng trán đã thấm đẫm mồ hôi, ắt hẳn đây là một giấc ngủ dài sau khi em ngất.

nhưng khung cảnh này vô cùng quen thuộc nhưng cũng lại quá đỗi xa lạ, em hơi giật mình.

đây chẳng phải là biệt thự nhà jeon sao ?

tại sao em lại ở đây ? em đang ở thượng hải cơ mà, rốt cuộc trong những ngày em ngất đi thì đã có chuyện gì xảy ra.

" tỉnh dậy rồi à ? "

giọng nói trầm ấm này vừa vang lên, em giật mình đến vô độ

" ba...jeon.."

người đứng trước mặt em là bằng xương bằng thịt, jeon jungkook là đang đứng trước mặt em không chút xước sảy, em bàng hoàng nhìn lấy hắn đang từ từ đến gần em

" ami, con ổn chứ, con đã ngất trong trường học làm ta rất lo, có biết không hửm ? "

điên, chắc chắn là em bị điên mất rồi.
gương mặt em vẫn là một nét kinh ngạc

" ba jeon à, ba đánh con một cái đi, có phải đây là mơ không ? "

hắn yêu chiều nhìn em, rồi khẽ khàng đặt lên môi em một nụ hôn êm nhẹ, khi cảm nhận được đôi môi mỏng kia đặt lên môi mình em mới biết đây không phải là mơ.

vậy là, tất cả những khổ đau kia chỉ là một giấc chiêm bao kinh sợ thôi sao ?

giấc mơ kia lại quá thật khiến em rùng mình, kinh hãi khi vừa nghĩ đến.

em liền bật khóc nức nở mà rút người vào lòng hắn, tuy không biết chuyện gì nhưng hắn cũng nhẹ nhàng ôm lấy em

" ba jeon à, con nằm mơ gặp ác mộng thật sự đáng sợ quá "

" đáng sợ như thế nào ? "

" con thấy ba đuổi con đi sau đó chúng ta gặp lại nhau chưa bao lâu thì lại phải xa nhau mãi mãi "

hắn nghe em nói liền cười trầm rồi xoa nhẹ tóc em đầy yêu thương

" chỉ là mơ thôi, đừng sợ nữa, lúc nào ta cũng ở bên con, không có chuyện chúng ta xa nhau "

em yên tâm nằm trong lòng hắn, nơi này ấm áp đến mức chẳng muốn rời đi.

sau đó, bác sĩ có đến kiểm tra cho em, dù đã nói với hắn rằng em không sao nhưng hắn vẫn kiên quyết vì hắn thấy không yên tâm cho sức khỏe của em.

" chúc mừng ngài, ngài jeon. cô ami nhà ngài vừa mang thai được hai tháng "

ánh mắt hắn liền lộ lên vẻ bất ngờ nhưng cũng chẳng thể giấu được sự vui mừng

" bác sĩ tommy, anh nói có thật không, ami đã có thai ? "

" cô ấy thật sự đã có thai, có thể một vài tuần sau cô ấy sẽ bị thai hành rất vất vả đấy "

" cảm ơn bác sĩ, để tôi tiễn anh "

hắn tâm trạng liền vô cùng vui vẻ, em ngồi bên cửa sổ thì bắt gặp dáng vẻ kia của hắn. có lẽ, vì vậy mà cũng làm em thấy yên lòng hơn

" ba jeon, ba có vui không, vui vì cái thai này "

" đương nhiên là có, rất vui "

hắn kéo em mà ôm trọn người vào lòng, thích thú hôn lên má em một cái rồi bàn tay to lớn kia của hắn chạm nhẹ vào bụng em

" bây giờ không những phải làm ba của ami mà còn phải làm ba của đứa bé trong bụng ami, trách nhiệm này nặng nề quá "

" đáng ghét "

em khẽ đánh nhẹ vào người hắn mà thỏ thẻ tiếng trách mắng nhưng lại vô cùng ngọt ngào.

những ngày sau đó, em tận hưởng những ngày tháng hạnh phúc cùng hắn, cả hai cùng nhau náo nức chờ đợi sinh linh bé nhỏ trong bụng của em ra đời.

thứ hạnh phúc mà em mong ước tưởng chừng là thứ cao xa, khó tìm nhưng giờ em mới chợt nhận ra, hạnh phúc chỉ là những thứ giản đơn, giản đơn như cách hắn chăm sóc em từng chút một, hay là những lần cùng nhau sắm sửa đồ cho bé con trong bụng của em.

hạnh phúc của em đôi khi là những cảm xúc vỡ oà, nước mắt không chỉ là nước mắt của khổ đau, nhớ nhung mà nước mắt của em từ giây phút này chỉ là những giọt nước mắt của hạnh phúc.

giây phút này, cái thứ thiêng liêng mà có lẽ em sẽ ghi nhớ suốt cuộc đời

" jeon ami, em đồng ý lấy anh làm chồng chứ ? không cho phép em từ chối "

__________________________

chúc mừng ami và jungkook, một cái happy ending =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top