Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Viên Đường

---

Cho đến khi bộ phim kết thúc thì sắc mặt Mao Trí Tuệ mới hòa hoãn chút ít, thế nhưng bộ dáng của cô vẫn khiến Hải Lân bị dọa sợ.

Hai người sóng vai nhau đến bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, bên trong không sáng sủa như ở những tầng trên, nhưng cũng khá rộng rãi, hơn nữa thời gian này cũng không có nhiều xe lắm.

Hải Lân hỏi cô: "Xe của tôi đỗ bên kia, còn cô thì sao?"

"Tôi đi taxi đến." Trí Tuệ đáp.

Hải Lân gật gật đầu sau đó xem thời gian, cũng đã khá muộn rồi. "Để tôi đưa cô về nhé?"

Dù sao ngày mai nàng cũng phải đến nhà Mao Trí Tuệ, bây giờ đưa cô ấy cũng tiện thể làm quen đường luôn. Thế là hai người đi về nơi Hải Lân đã đỗ xe, vừa đi vừa cười nói về bộ phim vừa rồi, như thể ban nãy người bị dọa sợ trong rạp không phải là hai người.

"Chích --!"

Vừa đi đến bên xe thì một âm thanh quái dị đã vang lên, ngay sau đó là tiếng đụng đậy phát ra từ mấy cái thùng giấy, đặt trong khung cảnh trống vắng ở bãi đỗ xe càng thêm quái dị.

Nỗi sợ hãi từ bộ phim ban nãy vẫn chưa thực sự tiêu tan khiến Mao Trí Tuệ khẽ hô một tiếng, cô theo phản xạ mà nép vào lồng ngực của Hải Lân.

Hải Lân nhẹ nhàng vỗ về cô, dùng ngữ khí trấn an nói: "Đừng sợ, là lũ chuột đánh nhau thôi, tụi nó chạy hết rồi."

Trí Tuệ nghe vậy mới ngẩng đầu ra khỏi lòng ngực của Hải Lân, mà bởi vì Hải Lân đang cúi đầu nên trán của cô chỉ thiếu chút nữa đã chạm đến môi của nàng.

Động tác thân mật này cùng khoảng cách trong gang tấc khiến hai người như thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, khác hẳn với luồng không khí se lạnh xung quanh, ấm áp đến lạ thường.

Hải Lân cảm thấy mình có chút thất thố bèn nở một nụ cười quen thuộc, Trí Tuệ chớp chớp mắt nhìn nàng rồi bỗng nhiên dùng hai tay áp sát mặt nàng.

Hải Lân theo bản năng muốn né tránh động tác của người kia thì sau cổ có một lực nhấn xuống, Mao Trí Tuệ thì thầm, "Đừng nhúc nhích."

Sau đó bàn tay mang một chút hơi lạnh của cô nhẹ nhàng gỡ chiếc lông mi dính trên mí mắt của nàng ra.

"Lông mi của cô sắp rơi vào mắt này." Trí Tuệ nói, đồng thời lùi ra sau một chút, sau đó chìa tay ra cho nàng xem cọng lông mi.

"Ách..." Hải Lân xấu hổ sờ sờ tóc, nàng cố ý dùng tóc che đi vành tai đã sớm đỏ ửng của mình, phản ứng bình thản của Trí Tuệ càng khiến nàng thêm chột dạ.

Thật không hiểu tại sao tai nàng lại đỏ lên nữa, rõ ràng người kia chỉ giúp nàng lấy một cọng lông mi thôi mà. Nghĩ vậy, Hải Lân lại lén lút nhìn Trí Tuệ sau đó tự trấn an bản thân rằng có lẽ là do dung nhan xinh đẹp quá mức của cô ấy nên bản thân mới bối rối một chút mà thôi.

Dựa theo địa chỉ mà Trí Tuệ đưa, nàng đã nhanh chóng chạy đến một tiểu khu xa hoa với những tòa cao ốc đồ sộ. Nàng đã từng nghe về tiểu khu này rồi, nằm ở trung tâm thành phố, lại gần với CBD, quả thật là xứng danh với câu nói tấc đất tấc vàng.

"Nhà ở trong tiểu khu này chắc đắt lắm ha." Hải Lân nhịn không được mà cảm thán.

"Hình như là thế." Mao Trí Tuệ lại nói, "Tôi cũng không biết rõ lắm, nhà ở đây cũng không phải do tôi mua, thuận tiện nên mới ở thôi."

Lời này khiến Hải Lân nảy ra một ý nghĩ.

Phòng không phải do Trí Tuệ mua mà ở đây vì tiện, nhưng những người sở hữu nhà ở đây đều thuộc tầng lớp phú ông phú bà, cộng với nghề nghiệp "đặc biệt" của Mao Trí Tuệ khiến Hải Lân nghĩ về cốt truyện kim ốc tàng kiều. Vì thế biểu tình trên mặt cũng trở nên khó nói.

"Cảm ơn cô vì đã đưa tôi về." Trí Tuệ đứng bên cửa sổ ở ghế lái, nhẹ nhàng nói, "Cô có muốn lên nhà tôi ngồi một chút không?"

Ban đầu Hải Lân vốn có ý định nếu tiểu khu mà Trí Tuệ ở có hệ thống đèn đường hay ánh sáng không tốt lắm thì nàng sẽ đưa Mao Trí Tuệ lên tận nhà để cô đỡ sợ. Nhưng bây giờ, nhìn những tòa nhà huy hoàng cùng ánh sáng hoa lệ trông chẳng khác gì ban ngày kia khiến nàng từ bỏ ý định của mình.

Nàng lắc đầu, cười nói: "Giờ cũng muộn rồi, ngày mai đúng giờ tôi sẽ đến đón cô nhé?"

Một phần nàng cũng sợ rằng khi vào nhà Trí Tuệ thì có thể sẽ chạm mặt người khác, như thế thì xấu hổ lắm.

Chờ đến khi bóng Mao Trí Tuệ biến mất, Khương Hải Lân mới khởi động xe đi về nhà.

Lộp cộp lộp cộp.

Tiếng giày cao gót va chạm với nền đá cẩm thạch vang lên trong không gian yên tĩnh, mãi cho đến cửa thang máy mới tạm dứt. Lúc này Mao Trí Tuệ lấy điện thoại di động trong túi ra, trong thời gian chờ bên kia bắt máy, cô thở ra một hơi.

Một làn khói trắng nhẹ nhàng tan vào không khí.

Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, Trí Tuệ dùng chất giọng với ý vị không được xía vào chuyện của cô mà nói với đầu bên kia, "Xe của tôi hiện đang đỗ ở bãi đỗ xe ngầm khu A-2 của trung tâm thương mại, ngày mai lái xe về giúp tôi."

"Được được, nhưng lạ quá nha, ngày mai cậu bận đấy à?"

"Trong khoảng thời gian này tôi phải đi ra ngoài một chuyến."

"Hả, nhưng giờ sắp đến tết rồi mà, cậu đi du lịch sao? Chả phải cậu bảo ghét nơi đông người sao, mà dịp tết âm lịch này thì chỗ nào cũng toàn người là người nữa."

"Tôi phải đi..." Hai cánh môi của cô khẽ động đậy, như thể đang suy nghĩ, sau đó lại bật cười, làm luồng sương lạnh xung quanh tan ra trong một khoảnh khắc.

"...nhà của bố mẹ vợ." "! ! ! !"

Sau khi về nhà, Hải Lân nhanh chóng soạn hành lý, xong xuôi thì lên giường đi ngủ, để giữ tỉnh táo để ngày mai còn lái xe nên nàng cũng không kiểm tra điện thoại như thường lệ mà trực tiếp rơi vào mộng.

Ngày hôm sau, đúng 6 giờ sáng Hải Lân đã dậy, sau khi chuẩn bị xong xuôi cũng vừa đến 7 giờ, trên đường đi nàng ghé qua mua bữa sáng, mắt thấy sắp đến giờ hẹn liền vừa đi vừa gặm cái hamburger.

Hải Lân dựa vào trí nhớ mà chạy đến dưới lầu nhà Mao Trí Tuệ, vừa đến nơi đã thấy Trí Tuệ đứng đợi trên bậc thang.

Sáng sớm đầy gió lạnh, vậy mà Trí Tuệ chỉ mang một bộ quần áo đơn bạc, bên trong là một chiếc áo cao cổ màu vàng nhạt với chiếc cổ áo lông bao quanh, đôi hoa tai tinh xảo thu hút, nhìn sơ qua vừa đơn giản nhưng cũng không kém phần hiện đại cùng cuốn hút.

Không quá phô trương, chắc chắn là loại người mà mẹ nàng thích.

Thời gian đã muộn 5 phút so với giờ hẹn, Hải Lân vừa đi vừa chà xát lòng bàn tay vào chiếc bao tay nhằm tăng chút hơi ấm cho nó.

"Xin lỗi, tôi bị kẹt xe, để cô chờ lâu rồi."

Mao Trí Tuệ cười cười: "Tôi cũng vừa mới đến thôi."

Hải Lân đưa đôi bao tay đã được làm ấm cho cô, cũng tình cờ chạm phải bàn tay lạnh băng của đối phương, chắc chắn không phải vừa mới đến như lời cô ấy nói.

Vali hành lý của Trí Tuệ nhìn qua không quá lớn, nhưng khi Hải Lân nhấc lên xe thì mới cảm thấy được sức nặng của nó, nàng cũng không nghĩ nhiều mà bước nhanh vào trong xe.

"Hôm nay nhiều cửa hàng nghỉ quá nên tôi chỉ mua được cái này thôi." Hải Lân nhìn Mao Trí Tuệ đang uống sữa đậu nành, để cô đợi trong thời tiết như vậy khiến nàng rất áy náy.

"Không sao đâu." Trí Tuệ cười nói, "Giờ ăn thêm chút cháo nữa là được rồi."

Nàng đưa cho Trí Tuệ một phần cháo, độ ấm vừa miệng, Trí Tuệ cũng nhanh chóng ăn xong bữa sáng.

Mao Trí Tuệ lấy một bao mứt trái cây ra từ trong túi, "Mứt này là của cô sao?"

"Hình như là thế." Hải Lân mơ hồ đáp, "Chúng ta cùng ăn đi."

"Tôi ăn không nổi đâu." Trí Tuệ nói, "Cô ăn đi."

Một chiếc hamburger ban nãy chưa thấm gì với Hải Lân, vậy nên nghe Mao Trí Tuệ nói vậy thì nàng cũng đồng ý, nhưng đoạn được phía trước có hơi đông người, thế là nàng phải vừa nhìn đường vừa duỗi tay bốc đồ ăn.

Nhưng có cái bắt được có cái không, bỗng dưng, một miếng mứt trái cây xốp giòn được đưa đến bên miệng, nàng nghe Trí Tuệ nói: "Đằng trước hơi nhiều người, cô cẩn thận nhìn đường đi."

"Ừm..."

Có người đút cho nên Hải Lân chỉ cần chuyên tâm lái xe, nàng từ từ cắn từng miếng trái cây, một vài mảnh vụn mứt rơi rụng ra khóe miệng, vậy mà Mao Trí Tuệ cũng không thúc giục mà vẫn kiên nhẫn đút cho nàng.

"Lấy giùm tôi tờ giấy với."

Hải Lân vừa duỗi tay muốn nhận giấy thì người kia đã cẩn thận lau đi vết mứt vương bên khóe môi nàng. Động tác vừa tỉ mỉ và cẩn thận của Trí Tuệ khiến Hải Lân có chút thẹn thùng, trước giờ chưa có ai làm những hành động này với nàng cả.

Ánh mắt dịu dàng của Trí Tuệ khiến tai nàng lại cảm thấy nóng ran.

"Cảm ơn nhiều..."

"Không cần cảm ơn đâu." Mao Trí Tuệ bâng quơ nói, "Chị đây là bạn gái của em mà, không phải sao?"

"? ? ? !" Lời này làm Hải Lân ngạc nhiên mở to mắt, nàng quay đầu nhìn về phía Mao Trí Tuệ, sau đó nhanh chóng ý thức được mình đang lái xe mới quay lại nhìn đường.

"Hôm nay là ngày đầu tiên." Trí Tuệ lại đệm thêm một câu.

"..." Tâm tình trong nháy mắt bình tĩnh trở lại, Hải Lân nhẹ nhàng thở ra, suýt nữa thì bị lời này dọa sợ đến mức tim đập chân run, nàng chột dạ mà cười gượng: "Cô đột nhiên nói thế làm tôi giật cả mình."

Mao Trí Tuệ lại cười, dùng thanh âm nhẹ nhàng pha chút chế nhạo mà đáp trả: "Cô chột dạ sao?"

Lời này khiến Hải Lân bật cười, "Làm ơn đi, chúng ta đều là con gái cả mà."

Mặt trời dần dần nhô lên, tỏa ra ánh nắng sớm dịu nhẹ, xuyên qua cửa sổ vào trong xe của hai người. Từ kính chiếu hậu, Hải Lân bỗng chú ý đến đôi hoa tai lấp lánh đang phản chiếu lên gương của Trí Tuệ. Lúc trước nàng không thấy cô ấy mang loại hoa tai này, nhưng phải nói đôi hoa tai như càng nâng tầm khí chất thanh cao của cô lên.

"Hoa tai của cô thật đẹp." Hải Lân mở lời khen, "Giờ tôi mới để ý là cô có xỏ lỗ tai."

Mao Trí Tuệ không nghĩ nàng sẽ chủ động tìm đề tài nói chuyện với mình, cô vui vẻ trả lời: "Tôi cũng xỏ không ít đâu, bên tai trái có ba lỗ đấy."

"Vậy sao?" Hải Lân ngạc nhiên, tiện thể đang dừng đèn đỏ nên nàng nghiêng người, nhẹ nhàng vén tóc của Trí Tuệ, tay chạm vào gáy cô, "Để tôi xem nào!"

Tuy nói thế nhưng tay của nàng đã hành động trước cả lời nói.

Khi vén lên nhìn kỹ mới thấy tai của cô có ba lỗ xỏ thật, hai cái còn lại còn đeo chiếc khuyên bạc nho nhỏ, vừa tinh xảo lại vừa đáng yêu.

Hải Lân ngạc nhiên nói: "Có ba cái thật nè! Nhưng xỏ nhiều vậy tai không đau sao? Tôi còn không dám đi xỏ khuyên ấy."

"Không đau đâu." Trí Tuệ nhìn nàng nói, "Chỉ khi xỏ trên vành tai thì có nhói một chút thôi."

Hải Lân thuận tay nhéo nhéo tai cô một chút, đôi tai nho nhỏ mềm mại, lại có chút lạnh, cũng không kém phần dễ thương, khiến người ta chỉ muốn nhéo thêm vài cái nữa.

Động tác này của Khương Hải Lân khiến khoảng cách của hai người rút ngắn lại, khi ánh mắt hai người chạm nhau thì Hải Lân mới ý thức được hành động của mình, nụ cười trên mặt chợt cứng đờ.

Nàng đang muốn rút tay lại thì lại thấy Trí Tuệ duỗi tay ra, vô cùng tự nhiên mà miết tai nàng.

Khác với cảm giác lạnh lạnh khi nhéo tai Mao Trí Tuệ, vành tai của nàng cảm nhận được hơi ấm cùng sự mềm mại từ lòng bàn tay của người kia.

"Vành tai của cô mỏng quá." Trí Tuệ nói, sắc mặt không hề có chút xấu hổ nào.

"À, vậy sao..." Hải Lân hơi mất tự nhiên, "Tôi cũng sợ đau nữa, nên không dám xỏ khuyên."

Mao Trí Tuệ cười, giọng nói đầy hàm ý, "Vậy thì tiếc quá."

"Hả?" Hải Lân nghi hoặc, "Tiếc gì cơ?"

"Tiếc rằng lần sau có người chọn quà cho cô thì lại ít đi một món quà để chọn mất rồi."

---

Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.

Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm.

Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top