Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 6: THANH TẨY TỪ SƠN-SỨC MẠNH CỦA HẮC BẠCH VÔ THƯỜNG.

(Bộp...bịt)
"Ui da!
Ai vậy?
Con quỹ nào tấn công lúc ta ngũ vậy?
Rớt mẹ xuống giường luôn rồi...ui da!
Ai vừa tấn công...ai?"
Thông bị một bàn chân đạp thẳng vào mông bay tọt xuống giường, mông đập mạnh xuống đất đau điếng tức giận.
Đồng Tinh tiên nhân đứng bước đến cười mĩm khoái trí, cúi đầu xuống nhìn Thông nói
"Là sư phụ con đây!
Có con quỷ nào mà đẹp như ta không?"
Thông giật thót người khi gương mặt của Đồng Tinh tiên nhân bất ngờ kê sát mặt mình, những cọng râu dài bay vào mặt khiến Thông nhột mũi khó chịu
"Hắt....hắt....xì.
Con lạy sư phụ!
Sư phụ đừng có dọa con nữa.
Tiên nhân râu dài chơi ác thật!"
Đồng Tinh tiên nhân đứng dậy vuốt chùm râu quay bước vào nhà nói vọng lại
"Mau rửa mặt đi, còn đi tập luyện nữa!"
Thông xoa xoa cái mông đứng dậy, cầm gáo múc nước trong lu rửa mặt.
Đang mát mẻ với dòng nước mát từ xa một luồng tử khí bay đến xông thẳng vào mũi Thông.
"Ặc...ặc
Mùi gì hôi thế!
Khịt khịt...
Hình như là mùi tử khí, chắc là con chuột nào chết quanh đây!
Đi tìm mới được."
Thông vứt gáo nước vào lu, dùng tay áo lau nước trên mặt đi lần theo mùi tử khí phát ra.
Thông đi tới một cái ao nhỏ, cỏ mọc um tùm trên xung quanh miệng ao.
Cố chịu đựng hít thêm vài cái để xác định chỗ phát ra mùi tử khi, bước thêm vài bước Thông thấy hai chân người đưa ra từ trong bụi cỏ.
Hai chân có lẻ của người chết, dòi từ trong các lỗ thủng nhúc nhích thụt thò ra vào kinh tởm, có ngón bị rã thịt đen ngòm lũng lẵng vài miếng dính lại nhờ da, xương lòi ra vàng khè còn lớp mỡ người.
Thông che mũi bước lại gần, một xác nam nhân đang phân hủy nặng, phần mặt chỉ còn một nữa bên thịt, nữa kia lòi xương ra trắng hếu.
Cả cơ thể trương sìn nhưng màu lạ hơn so với người bình thường, nữa thân dưới thịt thối màu đen, nữa thân trên thịt thối màu xanh lá.
Thông định sờ thử xem thịt màu xanh lá có thứ gì bên trong, nhưng khi tay sắp đến gần cái xác mở to một bên mắt, miệng há to lộ 2 răng nanh dài vàng khè.
Ngồi bật dậy dùng hai tay bóp cổ Thông, bất ngờ chưa kịp phản xạ Thông nắm lấy hai tay xác chết cố đẩy ra nhưng tay nó như cây sắt vừa cứng vừa lạnh.
"Ư ư ư...buông ra
Mày miệng thối quá, buông ra tao vừa rửa mặt sạch sẻ.
Ư...ư..ặc ặc"
Thông bắt đầu cảm thấy khó thở, không gì chống lại, phép mới chưa được học, pháp bảo cũng không.
Thông mệt mỏi bất lực, miệng rên thều thào
"Tiên nhân râu dài...ặc ặc
Tiên nhân..."
Thấy Thông sắp ngất cái xác há to miệng định dùng răng nanh cắn vào cổ Thông
(Hờ...hà..hà..hờ)
Răng nanh chạm vào da cổ, Thông nhăn mặt nghiến răng. Thông bổng nhiên nhớ ra Bạch Hổ
"Phải rồi vận khí gọi Bạch Hổ!"
Nhưng đã muộn răng nó lúng vào hõm lớp da cổ Thông.
(Bộp)
Một miếng gỗ màu trắng có chữ Định ở giữa từ đâu vã vào ngay hàm răng xác chết, đau đớn xác chết buông Thông ra ôm miệng lăn mấy vòng trên đất.
"Xin chào Đài Linh Thiên Sử!
Ngài còn nhớ chúng tôi chứ?"
Thông xoa xoa cái cổ mình tỏ vẻ vui mừng vì răng xác chết chỉ vừa lúng vào chứ chưa thủng, ngước lên nhìn xem ai vừa nói Thông giật mình lui ra xa
"Ơ....ơ....ơ
Hắc Bạch Vô Thường!
Sao hai ngươi có mặt ở đây?
Ta chết rồi à? Đâu có cổ ta chưa bị cắn mà!"
Hắc Bạch Vô Thường cầm hai lệnh bài trắng và đen cơ chữ Định ở giữa trên tay, mặc bộ đồ liền thân giống nhau nón dài gần 3 tất, hai người nhìn y như anh em song sinh chỉ khác một người trắng một người đen.
Hắc Vô Thường bước tới tấn công xác chết, còn Bạch Vô Thường đỡ Thông dậy.
"Ngài có sao không?
Xin lỗi vì đã đến trễ, Ngài chưa chết.
Chúng tôi đến đây theo lệnh của Nhị Mẫu!"
Thông vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Nghĩ trong đầu
"Ơ sao nay hai tên này nói chuyện ngọt thế!
Nhị Mẫu..."
(Bốp bốp...rầm)
Hắc Vô Thường đánh tới tấp xác chết, miệng quát như mấy bà bán cá ngoài chợ
"Chó chết, mày xấu thật đấy, cấm lại gần bọn ta. Chó chết dám lộng hành ở Dương Giới à.
Hiện thân đi Quỷ Đói, không qua mắt được bọn ta đâu.
Tại sao lại có mặt ở đây nói mau!"
Xác chết đứng bật dậy nhe nanh cười như thằng điên.
(Khà khà khà...hừ hừ hừ khà khà khà)
Mỗi lần nó nhún vai cười là thịt thối và dòi thi nhau rớt xuống, chẳng mấy chốc bộ xương trụi đã rớt hoàn toàn da thịt. Đống thịt bầy nhầy dưới đất thêm nội tạng đen xì hỗn tạp dòi và bọ bên trong bị bộ xương trắng rã từng khúc đè lên. Một cái bóng đen bay vụt ra, xuất hiện đứng ngã nghiêng một tên da xanh lè như lá cây, thân hình ốm chỉ còn da bọc xương không có thịt, gương mặt gầy đến hóp hai bên má, đôi mắt không tròng đen lòi ra như muốn rớt dị hơn khi mái tóc chẻ 5-5 dài ngang tai ướt nhẹp dịch nhầy.
Thông đứng lên nhìn thấy hình thù thật sự của quỷ đói liền giật thót mình, nói như chọc tức
"Ê!
Ngươi bị đói chết à!
Ốm dữ vậy, ngươi đúng như tên của ngươi quỷ đói.
Nếu ta nghĩ không lầm chắc sẽ có một con quỹ tên là quỹ mập đúng không!
Ta không dám nghĩ quỷ mập sẽ mập như thế nào.
Ha ha ha ha..."
Bạch Vô Thường đứng kế bên lắc đầu ngao ngán với một vị Đài Linh Thiên Sử như con nít.
Quỷ đói tức giận hai run cả cơ thể gầy guộc, hai mắt không phải là không tròng trắng mà nó bị giấu dấu ở trên khi bị tức giận hai con mắt xoay vòng tròn liên tục bên trong hốc mắt, tròng đen di chuyển bên trong như con ruồi bay giữa trời xanh.
Quỷ đói đưa hai tay thọc mạnh vào ngực mình rút ra hai cây xương sườn nhọn hoắc phóng đến Hắc Vô Thường, Hắc Vô Thường biến thành khói đen tránh né khi mũi nhọn của xương sắp đâm trúng, quỷ đói đâm mãi không trúng liền thay đỗi chiến thuật giả vờ đâm áp sát đến gần Bạch Vô Thường và Thông.
Thông liếc thấy ý định của quỷ đói liền vận linh khí, một luồng ánh sáng trắng phóng thẳng đến quỷ đói hất văng nó ra xa vẻ mặt đau đớn, 5 đường thẳng song song hiện trên ngực nó máu màu xanh bắt rỉ ra, Bạch Hổ xuất hiện gầm gừ hung tợn.
(Gầm....gầm...gừ gừ...gừ...GẦM)
Tiếng hổ gầm mang theo uy lực hất quỷ đói lăng thêm vài vòng, quỷ đói bị Bạch Hổ cào trúng ngực khi xuất hiện trở nên yếu thế.
Bạch Hổ đi vòng tròn xung quanh quỷ đói, gương mặt hung tợn với con mắt màu xanh dương lóe lên, thân hình 5m phóng đến quỷ đói cắn đứt lìa tay quỷ đói rồi đi ra xa thủ thế sắp vồ.
Máu xanh lá từ cánh tay đứt bắn ra thành tia. Bạch Hổ ngậm cánh tay quỷ đói vứt sang một bên, tiếp tục đi xung quanh đợi cơ hội tấn công.
Quỷ đói quỳ trên đất van xin
"Làm ơn tha cho tôi!
Tôi không muốn hại người, làm ơn tha cho tôi, tôi biết lỗi rồi.
Xin nhị vị Hắc Bạch Vô Thường và pháp sư tha cho tôi!"
Hắc Vô Thường cầm lệnh bài đưa lên cao đọc chú
"Ti ot na ti na ti so ne ao na xi na me
*Âm Lao*
(Kết Giới)"
Từ dưới đất xung quanh quỷ đói ngoi lên cột sắt to màu đen trước 4 sau 4 trái 4 phải 4.
(Keng...rầm)
Ở trên 16 cây sắt uốn cong đan vào nhau tạo thành một cái lồng bằng sắt giam quỷ đói lại, Hắc Vô Thường bước về phía sau Thông cùng Bạch Vô Thường lui ra sau lưng.
Thông quay lại hỏi
"Hai vị có thể cho tôi biết nó là ai không?
Bạch Vô Thường trã lời
"Nó là quỷ đói sống ở các thảo nguyên, nó ăn thực vật ít tiếp súc với con người. Sau 100 năm nó sẽ hóa cây, linh hồn nó sẽ về Âm Giới.
Nó là loài quỷ được coi là hiền lành nhất trong các loài quỷ, nhưng chẳng hiểu vì sao con này lại tìm người ăn thịt và trú ngụ."
Bạch Hổ bước chậm rãi đến gần lồng sắt, nằm kế bên như canh giữ.
Thông thấy Bạch Hổ tỏ vẻ hiền lành với quỷ đói cũng đi lại vuốt vuốt lưng Bạch Hổ tay rãi rãi càm.
"Giỏi lắm mèo trắng!
Này quỷ đói mau nói cho ta biết vì sao ngươi đi hại người?"
Quỷ đói gương mặt buồn bã run run khi thấy ánh mắt sắt lạnh của Bạch Hổ nhìn mình, trã lời như đang bị hỏi cung
"Tôi ở cao nguyên Thạch Anh, sắp tới ngày chuyển hóa thực vật thì có một ma khí tấn công nhập vào cơ thể, pháp sư cứ nhìn xem nữa dưới diệp lục cốt của tôi bị ma khí ăn gần hết."
Thông nhìn thấy nữa da thân trên màu xanh lá rất đẹp, còn nữa dưới màu đen xì và các mạch máu nỗi lên đáng sợ.
Thông nhìn quỷ đói thương cảm, hỏi đàng hoàng không còn mang hàm ý trêu trọc nữa
"Thế tại sao ngươi lại tấn công con người không lẽ ma khí điều khiển ngươi?
Nói đi nếu giúp được ta sẽ giúp!"
Hai khóe mắt trong của quỷ đói chảy ra hai dòng lệ màu xanh lá đau thương trã lời
"Không phải tôi!
Do ma khí trong cơ thể tạo ma tính điều khiển tôi đi giết người và ăn thịt, nó vừa muốn hấp thụ dương khí, vừa muốn phá bỏ giao ước của chủng loài quỷ đói chúng tôi ăn thực vật tu tính.
Bản chất của chúng tôi lúc sống đã ăn ở thất đức chuyên tạo nghiệt ác, nên khi chết đi hóa quỷ đói chịu giao ước với Âm Giới. Ăn thực vật 100 năm mới được đi đầu thai, nếu trong thời gian giao ước giết hại một loài vật hay con người sẽ mãi mãi bị giam cầm ở địa ngục không được đầu thai.
Nó đã hại tôi rồi!
Hu hu hu hu...."
Thông tức giận
"Lại là lũ ma đạo!
Bạch Hổ cậu có cách nào giúp quỷ đói không?"
(Gừ gừ...gầm)
Bạch Hổ nhìn Thông rồi cuối đầu xuống biểu hiện không thể giúp được, Hắc Vô Thường đi tới cùng Bạch Vô Thường nói.
"Nếu Ngài muốn giúp quỷ đói!
Chúng tôi sẽ giúp hắn, nhưng với điều kiện là khi đi đầu thai sẽ luân hồi thử thách 10 kiếp khổ cực, chết ỉu."
Quỷ đói quỳ thẳng lên hướng về Hắc Bạch Vô Thường nói
"Tôi đồng ý!
Nếu được đầu thai tôi xin sau 10 kiếp thử thách sẽ sống hiền lành, không hại người nữa."
Thông nằm xuống ngã đầu vào lưng Bạch Hổ, lông trắng như tuyết mịn màng khiến Thông dễ chịu hơn rất nhiều
"Được rồi hãy giúp quỷ đói đi!
Dù có ác nếu biết hối cãi quay đầu thì vẫn được tha thứ, huống gì quỷ đói bị ma đạo hại chứ hắn không muốn.
Hai vị giúp quỷ đói đi tôi....
Hơ....ơ...hơ...ơ"
Thông đã ngáy ngũ mệt mỏi sau trận đánh, Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau tỏ vẻ ngơ ngác với vị Đài Linh Thiên Sử giản dị thần thái này.
Bạch Hổ cũng hưởng ứng hạ đầu nằm giữa hai chân trước mắt nhắm lại có lẽ đã ngũ theo Thông.
Bạch Vô Thường lắc đầu
"Cái gì vậy! Nhị Mẫu ngó xuống mà xem ông thần và linh thú người tin tưởng đang thư giãn giữa đồng cỏ xanh này.
Ta chịu thua Ngài rồi đó Bá Thông!
Tu du eu di oa que phu co gi da sa da
*Hoàng Trấn Lưu Vong Mệnh*
(Dẫn hồn)
Lồng sắt biến mất, hai bóng đen cặp hông quỷ đói diều đứng dậy biến mất.
Tiếng của quỹ đói vọng lại khiến Thông mở mắt
"Đội ơn 3 vị đã cứu giúp!
Trong núi Từ Sơn có một tà linh tối thượng đang hằng ngày bắt người giết trong hang ở gần đỉnh núi.
Xin 3 vị cứu giúp những con người tội nghiệp nơi đây."
Thông nhìn Bạch Vô Thường một chốc như đang suy nghĩ việc nhoẽn miệng cười
"Ngươi chẳng biết chuyện gì thì đừng nói năng xằng bậy.
Tội cho quỷ đói đã chịu khổ còn bị hại mà vẫn giữ lòng con người.
Thiên Ngoại Hữu Nhân Vô Đạo
Đau Thương Ngấn Lệ Ưu Sầu
Toại Nguyện Lưu Đày Vạn Ải
Hiển Cầu Chúng Sinh An Lành
Phong Ba Tam Giới Nào Thấu
Ẩn Mình Phục Kiếp Nghiệt Nhân
Sinh Tử Xá Chi Lưu Lệ
Nuốt Hận Tâm Can Vẫn Cười.
Ha ha ha ha ha ha...."
(Gào...gào...gầm gầm gầm....gừ)
Bạch Hổ như thấu hiểu tấm lòng thê lương của Thông mà gầm thét vang trời.
Dường như bài thơ đã xuyên tâm của Hắc Bạch Vô Thường, cuối gục đầu im lặng.
Thông ngồi dậy vuốt vuốt đầu Bạch Hổ, thích thú Bạch Hổ híp mắt thoải mái. Thông nhìn Bạch Hổ mĩm cười tâm sự
"Bạch Hổ bạn ta!
Ta và ngươi vừa gặp nhau nhưng trái tim đã hòa vào nhau tự bao giờ.
Cám ơn đã hiểu cho ta! Thôi ngươi hãy lui đi, hãy ở trái tim ta mà nghĩ ngơi."
Linh khí biến mất Bạch Hổ nhảy vào ngực Thông biến mất, Hắc Bạch Vô Thường ngẩn mặt ngạc nhiên dường như nãy giờ họ không để ý sự việc Hắc Vô Thường lui lại ngang với Bạch Vô thường lấp bấp
"Nãy...nãy...nãy giờ Ngài ấy...
Chưa thu linh khí sao! Ngài ấy dùng một lượng linh khí khổng lồ để duy trì Bạch Hổ để nằm ngũ sao.
Không hề...không hề tỏ ra mệt mỏi!
Đúng là sức mạnh khủng khiếp từ Đài Linh Thần Sử"
Thông đứng dậy nhìn về ngôi nhà tranh, một bóng người đi đang đi tới.
"Bá Thông con đừng buồn nữa!
Hai vị ấy chưa bao giờ thấy một người mang ba thiên kiếp trong một kiếp người đâu!
Hãy nhớ rằng dù con ra sao, khù khờ, ngơ ngáo, thẩn thờ...thì ta vẫn nhìn thấy lòng vị tha trong trái tim của con.
Con mèo trắng ngoan của ta!"
Thông bước đến Đồng Tinh tiên nhân nói
"Sư phụ chúng ta học phép mới thôi nào!"
Đồng Tinh tiên nhân vuốt râu cười lớn
"Ha ha ha ha ha ha ha.....
Con đã học xong từ lâu rồi đệ tử à!"
Thông trố mắt ngạc nhiên, quỳ xuống chấp tay giọng nghiêm túc
"Xin sư phụ bỏ qua lỗi lầm!
Con muốn học phép thật sự để cứu thế gian, con sẽ cố gắng hết sức!"
Đồng Tinh tiên nhân xoa đầu Thông, đỡ tay Thông đứng lên
"Đệ tử ngốc của ta! Ta nói là phong ấn Ngũ Hành Ấn chứ ta đâu có nói phong ấn cả sức mạnh Đài Linh Thiên Sử của con bao giờ đâu.
Ha ha ha ha....
Sức mạnh của Đài Linh Thiên Sử là vĩnh cửu, không thứ gì hay đạo pháp nào kiểm soát nó ngoài con.
Con thử dùng sức mạnh Đài Linh Thiên Sử khai mở Trấn Yểm Kinh Sử bên trong con, con sẽ thấy toàn bộ chưởng pháp và các trận pháp của Tứ Linh Phục Ma Pháp."
Thông không tin ngay lập tức thử vận linh khí của Đài Linh Thiên Sử, một cột linh khí màu vàng cuồng cuộn xuất hiện khiến Hắc Bạch Vô Thường hoảng hồn quỳ xuống.
"Chúng tôi có mắt như mù
Bái kiến Đài Linh Thần Sử!"
Mặc Hắc Bạch Vô Thường, Thông vận thức thần của Đài Linh Thần Sử.
Trấn Yểm Kinh Sử xuất hiện trên tay Thông, nhớ lời sư phụ Thông vận linh khí lật từng trang của Trấn Yểm Kinh Sử. Hàng vạn chữ cổ màu vàng bay vào giữa trán Thông.
Một âm thanh như một vị sư đang niệm Kinh vang lên, nhắm mắt Thông cẩm nhận từng chữ.
(Ya di ma to ta tu to di mo quy si om do ti ma he ce am ti on qui de ly...)
Thông mở mắt, đôi mắt không còn thấy gì ngoài ánh sáng vàng lóe lên, một lát sau cơ thể Thông từ từ biến mất linh khí, Trấn Yểm Kinh Sử cũng đóng lại biến mất, Thông mĩm cười thoải mái như vừa trãi qua hàng ngàn cây số về được nằm trên giường.
"Con đã hiểu vì sao sư phụ lại không muốn nói cho con biết Tứ Linh Phục Ma Trận nằm trong Trấn Yểm Kinh Sử.
Có phải sư phụ muốn con và Bạch Hổ hòa Tâm hòa Thức cùng nhau, để khai mở đạt điều kiện yêu cầu của Tứ Linh là Thần Tâm Thức phải không sư phụ."
Đồng Tinh tiên nhân mĩm cười hài lòng
"Đúng là không phí công của ta, con giỏi lắm Bá Thông!
Con không giỏi về đấu pháp nhưng con giỏi về tâm pháp.
Ta còn nhớ 1 câu của cổ nhân Trương Tam Phong nói đến võ học nói riêng và pháp lực nói chung. Bây giờ con đã giúp ta hiểu ra thật sự ý nghĩa của câu đó.
*Vô chiêu thắng hữu chiêu (võ học)
*Vô thức thắng hữu thức (pháp lực)
Một người không biết gì về pháp lực nhưng mang linh lực có tâm thức, thì cho dù ma quỹ có ma pháp mạnh thế nào mà không có tâm thức để mở thì mãi mãi không thắng nỗi.
Ta hảnh diện về con lắm
Bạch Hổ Bá Thông à!
Ha ha ha ha..."
Thông và Đồng Tinh tiên nhân vui vẻ quên cả việc hiện diện của Hắc Bạch Vô Thường, hấy như vô hình nên lặng lẽ bỏ đi
"Dừng lại hai vị!
Bá Thông vừa nãy có lời lẽ quá đáng xin hai vị bỏ qua cho.
Không biết hai vị đến đây vì việc gì, vừa nãy Bá Thông có nghe hai vị nhắc đến Nhị Mẫu."
Hắc Vô Thường quỳ xuống Bạch Vô Thường cũng quỳ theo tay chấp cuối đầu trã lời
"Chúng tôi đến để giúp Ngài!
Chúng tôi được Nhị Mẫu cử xuống để giúp Ngài trong việc diệt trừ Đại Đế, Nhị Mẫu có nhắn lại với Ngài là:
Không nên dùng cổ thần khí và nhất quyết không được mở Ngũ Hành Ấn trong thời gian này!
Tránh việc Đại Đế tìm đến gây nguy hiểm. Vì bây giờ Ngài cần phải học cách khai mở 4 trận một lúc. Nên sẽ gặp khá nhiều ma quỷ mạnh đang tụ tập ở nước Việt Nam, chúng ở mọi nơi Dương Giới hội tụ về để bảo vệ Đại Đế tu luyện Ngũ Hành Hắc Long Khí.
Và nhiệm vụ của Ngài do Nhị Mẫu giao phó là phải diệt toàn bộ.
Các thần ở Thiên Giới và Âm Giới sẽ nghe lệnh triệu gọi của Ngài bất kỳ ai để sẵn sàng trợ chiến.
Chúng tôi vừa đắc tội Ngài nên chắc sẽ không được Ngài cho trợ chiến trực tiếp, chúng tôi cáo lui!"
Thông bước nhanh tới miệng nhanh hơn chân
"Hai vị dừng lại!
Tôi mới là người phải nói xin lỗi, hãy làm bạn với tôi. Chúng ta cùng chiến đấu, quay lại đi."
Hắc Bạch Vô Thường dừng lại, Thông vừa tới dùng hai tay choàng ngang vai hai người như bạn bè.
Hắc Bạch Vô Thường quay lại quỳ xuống đưa hai lệnh bài trắng đen lên
"Có Hắc Bạch Định Hồn Bài làm chứng chúng tôi sẽ dùng chính linh hồn bảo vệ chủ nhân!
Ngài thật là một người tốt."
Thông đỡ tay Hắc Bạch Vô Thường đứng dậy mĩm cười vui vẻ
"Đừng gọi tôi là chủ nhân, hãy gọi là Bá Thông được rồi!
Vì từ chủ nhân chỉ dành cho một người trong trái tim tôi lưu giữ...
Thư à tôi sẽ thay cô bảo vệ mọi người!"
Thông quay lại nhìn Đồng Tinh tiên nhân
"Sư phụ về đi!
Con và hai bạn mới đi thanh tẩy núi Từ Sơn thay sư phu!
Con sẽ làm sạch ma khí quê hương của sư phụ, thay lời cám ơn những gì sư phụ dành cho con.
Con đi đây!"
Đồng Tinh tiên nhân vuốt râu mĩm cười nói lớn
"Tốt lắm!
Hãy cẩn thận, ta đợi con trở về mèo trắng ngoan."
Thông quay lại nhìn Hắc Bạch Vô Thường
"Chúng ta đi nào!"
Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau như hỏi ý một lát rồi cùng gật đầu, cùng lấy ra Hắc Bạch Định Hồn Bài đưa cho Thông
"Chúng tôi tin Bá Thông!
Đây là lệnh bài ẩn thân của chúng tôi, khi nào Bá Thông cần hãy đưa lên đọc lệnh quyết chú (Hắc Bạch Nhị Quan Triệu Lệnh) là chúng tôi sẽ ra."
Hắc Bạch Vô Thường biến mất Thông cất hai lệnh bài vào trong áo, vận linh khí Bạch Hổ bay về núi Từ Sơn.
....
Một màng sương nồng nặc mùi âm khí bao quanh miệng hang trước mặt Thông, Bạch Hổ xuất hiện như cảm nhận được nguy hiểm sắp tới với Thông. Thông tiến vào hang Bạch Hổ đi phía sau ngó qua lại bằng ánh mắt sắt lạnh màu xanh dương.
Bên trong hang tối đen không phương hướng, Thông cảm thấy mỏi chân khi phải men theo tường mà đi dừng lại suy nghĩ một lát liền rút ra hai lệnh bài của Hắc Bạch Vô Thường
"Tôi nghĩ đến lúc của hai người rồi đó!
Ở trong bóng tối chỉ có hai người là thành thạo nhất trong chiến đấu.
*Hắc Bạch Nhị Quan*
(Triệu lệnh)"
(Phụp phụp)
Hắc Bạch Vô Thường phát ra một luồng sáng trắng khi vào đêm tối, Hắc Vô Thường đưa lệnh bài lên cao đọc chú
"Tu ma vi ti ti na he ma si to
*Triệu Âm Quang*
(Mở)"
Bóng tối đã tan biến thay bằng ánh sáng từ Hắc Lệnh Bài phát ra, Thông giật mình phát hiện
"Nãy giờ mình chỉ đi vòng vòng một chỗ thôi sao, hang cụt mà!
Sao nhiều...."
Hang chỉ dài độ 20m nhưng không thấy phương hướng nên cứ theo chữ U mà xoay vòng đi nhiều vòng.
Ánh sáng gọi hiện ra hàng trăm đầu lâu trắng nằm dọc hai bên tường, cuối hang có rất nhiều xương người tụ thành đống.
Đi đến gần một giọng cười phụ nữ đáng sợ vang lên từ trong đống xương.
"Há há há há....há há há há......
Chúng mày chán sống rồi à!"
Một người phụ nữ hiện ra với bộ áo dài ngang gối màu đỏ, gương mặt xinh đẹp với một nốt ruồi đen to ở giữa trán.
Thông bước tới, Bạch Hổ phía sau gầm lên vang vọng hang.
(Gào...gào...gầm gầm...gừ gừ gầm)
Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường lùi ra sau. Thông bắt ấn thi triễn những phép đầu tiên cùng Bạch Hổ
"Giang Sơn Linh Thú Định
  Hóa Kiếp Phục Vong Tà
  Mãnh Hổ Thần Uy Lực
  Nhất Định Thất Sát Hồn
*Bạch Hổ Hoang Liên Phá*
(Trừ tà)"
Bạch Hổ nhận lệnh lao đến hóa thành hàng trăm luồng linh khí trắng bay nhanh về phái tà linh tối thượng.
(Rầm rầm rầm rầm...)
Xương người văng khắp nơi, tà linh tối thượng dùng sát khí bảo vệ nhưng cũng khá vất vả.
Thông nhoẻn miệng cười
"Hi!
Không bằng một gốc của Thư!
Người không xứng đáng gọi là tà linh tối thượng."
Tà linh tối thượng đứng trụ, miệng quát
"Chưa đâu, chưa đâu...he he he he he"
Một luồng sát khí bay đến Bạch Hổ.
(Rầm)
Bạch Hổ nhảy sang một bên né đòn, Thông dùng phép chỉ có ở người mang Tứ Linh mới thi triễn được
"Nhân Hóa Thú Thú Hóa Nhân
  Linh Khí Hòa Tâm Linh Khí
  Hợp Phép Hộ Thân Trụ Lực
  Hợp Phép Hộ Tâm Trừ Tà
*Bạch Hổ Hợp Nhân Pháp*
(Triễn)"
Thông biến thành trong suốt bay vào cơ thể Bạch Hổ, một luồng linh khí ập vào Bạch Hổ như thêm sức đôi mắt nữa xanh dương nữa đen lóe sáng.
Bạch Hổ lao đến dùng chân trước bên trái tát vào mặt của tà linh tối thượng.
(Bốp)
Quá nhanh không thể thấy mà tránh, tà linh tối thượng rách 5 đường dài trên mặt lòi cả xương má.
Tức giận nó biến ra hàng trăm vong hồn lao đến Bạch Hổ.
(Hơ....ơ...ơ..hơ..hơ...)
Âm thanh rên rỉ của vong hồn nghe đến kinh dị, tay chúng cầm đủ loại vũ khí. Thi nhau chém vào cơ thể Bạch Hổ, tránh né nhanh như chớp Bạch Hổ vừa né đòn vừa dùng hai chân trước tấn công. Vong hồn bị đánh trúng biến thành khói trắng rồi hòa tan vào không khí để lại tiếng la hét đáng sợ.
(Á....Á...Á...GỪ..GỪ..Á..GỪ)
Tà linh tối thượng thấy dùng cách này làm mất sức Bạch Hổ liền gọi lên thêm cả trăm vong hồn khác, chúng hung hăn dữ tợn bay đến tấn công.
Thông bên trong Bạch Hổ thi triễn lệnh
"BẠCH HỔ CHI MÔN LÔI.
(PHÁ)"
Bạch Hổ biến thành một tia sét sáng rực lướt xuyên qua các vong hồn, lướt trúng vong hồn nào thì vong hồn đó tan biến. Thấy Bạch Hổ đang mất sức dần Bạch Vô Thường quay qua Hắc Vô Thường
"Ông bạn cố giữ ánh sáng tôi đi tiếp ứng cho chủ nhân!"
Hắc Vô Thường gật đầu, nhưng nghĩ rằng tấn công như thế sẽ để sơ hở miệng hang lỡ nó trốn sẽ không kịp ngăn lại. Miệng lẩm bẩm chú một mạng nhện trong suốt giăng trước miệng hang.
Hắc Vô Thường rút lệnh bài trắng ra hóa thành một thanh cây phất trần giấy chứ không phải bằng lông trắng như các vị tiên trên Thiên Giới, lao đến đánh đến đâu vong hồn la hét biến mất.
"Bá Thông ở đây để tôi lo, mau giết tà linh tối thượng đi!"
Bạch Hổ lao đến tà linh tối thượng cắn vào tay nó xé đứt lìa, đau đớn biến thành sát khí bay khỏi hang.
(Xẹt xẹt xẹt...rầm)
Dính vào mạng nhện của Hắc Vô Thường văng ngược trở lại, tà linh tối thượng đau đớn nằm dưới đất.
"Bọn mi là ai!
Sức mạnh đó là thứ gì vậy?"
Thông hiện ra Bạch Hổ ngồi bằng hai chân sau cạnh bên, ra gần miệng hang đã có ánh sáng nên Hắc Vô Thường thu phép tạo ánh sáng bước ra cùng Bạch Vô Thường.
Thông bước đến gần tà linh tối thượng trã lời
"Ta là Bạch Hổ Bá Thông!
Còn hai người kia là Hắc Bạch Vô Thường đến từ Thập Diện Viêm La.
Ngươi còn điều gì muốn nói trước khi chết không?"
Tà linh tối thượng ôm tay bị đứt cố quỳ lên gương mặt tỏ vẻ sợ hãi
"Tha cho tôi. Làm ơn tha cho tôi!
Tôi sẽ không giết người nữa, làm ơn tha cho tôi!"
Thông suy nghĩ một lát quay lại Hắc Bạch Vô Thường hỏi
"Hai bạn sao bây giờ?"
Hắc Vô Thường như hiểu hàm ý của câu hỏi
"Ngài quyết định đi!
Tôi biết Ngài có lòng thương người nên mới hỏi vậy."
Thông mĩm cười quay lại.
(Rầm)
Giả vờ tội nghiệp thành công, tà linh tối thượng nhân cơ hội Thông sơ hở đánh một đòn chí mạng bằng sát khí cực lớn.
Thông văng ra xa Bạch Hổ bay đến đỡ Thông, đau đớn ôm ngực Thông nằm trên mình Bạch Hổ quằn quại.
Tà linh tối thượng mọc ra cánh tay bị đứt cười khoái trí
"Há há há há....há ha ha ha
Tin quỷ thì chết...
Ha ha ha ha...."
Hắc Bạch Vô Thường tức giận bay đến tấn công, hai bên đánh nhau dữ dội.
Hắc Vô Thường vỗ vai Bạch Vô Thường
"Cùng nhau đánh!"
Cả hai đưa lệnh bài lên cao đọc chú lệnh như nhau
"Du do en ti oa que di ti ni on ci de"
*Hắc Bạch Thần Quỷ*
(Định hồn)"
Hai lệnh bài bay lên hợp lại thành một gương mặt quỷ hai sừng dữ tợn, Thông ngạc nhiên trước luồng sức mạnh nữa tà nữa thần bên trong gương mặt.
Gương mặt như một chiếc mặt nạ phóng to bay đến nuốt chửng tà linh tối thượng vào trong miệng.
"(Thu lệnh)"
Gương mặt quỷ biến mất, Hắc Bạch Vô Thường diều Thông ra ngoài. Màng sương sát khí cũng biến mất, Thông hít một hơi trong lành nhìn Hắc Bạch Vô Thường.
"Cám ơn hai bạn!
Có hai bạn tôi yên tâm hơn nhiều."
....

'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top