Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Tắm

*trườn trườn với tốc độ rùa bò* giờ vẫn bận lắm lắm nhưng sợ các bạn quên luôn mình rồi nên đành chòi lên =3= mới viết trở lại có lẽ văn sẽ hơi cứng, cứ đọc tạm nhoa ~ mình vẫn để là truyện drop /_\ vì thi thoảng mới có thời gian viết thôi thì thông cảm cho mình nhé 
_ Rắn _

________________________________________________________________________________

Song trong số những người có mặt ở Chính lục viện lúc này, người rối bời nhất là Thiên Bình. "Vậy không phải hắn ta là con gái sao? Trên đời lại có thể có tên nam nhân đẹp thế ư? Hay là do bà mụ say nên nặn nhầm?" Trong đầu hắn hỗn độn, chồng chéo đủ loại suy nghĩ. Thiên Bình vốn rất tin vào khả năng nhìn người của mình, nhưng giờ hắn bàng hoàng đến nỗi niềm tin ấy đã bắt đầu có đôi chút lung lay. Hắn chỉ muốn chạy ngay đến Phù Dung các để xác minh sự thật, nhưng xem ra chuyện này rất khó. Bởi bắt đầu từ ngày mai, hắn phải học giờ Kinh quốc đại điển của ông thầy hắc ám, tiến sĩ Văn Hành. Thiên Bình có lười biếng đến cỡ nào cũng không dám cả gan bỏ tiết của tiến sĩ Văn Hành.

Mặc cho Thiên Bình suy nghĩ đến tận đẩu đâu, buổi lễ Tân bảng đã khép lại bằng thắng lợi của Song Ngư. Nàng được chỉ định là Ám hành ngự sử xuất sắc nhất, và được thực hiện một nguyện vọng của bản thân. Song Ngư không quan tâm đến điều đó, việc đầu tiên nàng làm là nhẹ nhàng gấp chiếc váy lót của Phù Dung lại rồi cất đi. Chỉ đơn giản vì nàng không muốn thứ đó bị đem ra làm trò đùa cho cả đám đàn ông. Nhưng hành động này của Song Ngư lại càng khiến những nho sinh khác khẳng định thêm mối quan hệ gần gũi giữa nàng và Phù Dung.

Ai nghĩ kệ ai,và buổi Lễ Tân bàng kết thúc bây giờ mọi người sẽ tắm rửa rồi ăn chút bữa đêm vì hôm nay là ngày đặc biệt - ngày chào các tân sinh sau đó sẽ đi ngủ ngày mai bắt đầu lên lớp.

________________________________________________________________________________

Bầu trời đêm với vầng trăng cùng những vì sao lấp lánh làm sáng cả vùng trời, ánh trăng sáng ngời tản mát ra ánh sáng nhu hòa, ban đêm như vậy, không khỏi làm cho người ta tâm sinh phiền muộn 

 Ở nơi hoang vu yên ắng, cây cỏ đầy màu xanh, dương liễu lả lướt. Gió xuân hây hây phẩy qua khóm hoa đủ loại trên đất. Tiếng suối róc rách như tiếng nhịp phách của thiên nhiên. Trên ngọn cây cao vút, có chú chim cánh trả đang líu lo ca hát, khiến cho cả không gian dịu nhẹ này càng thêm dạng phong tình vô hạn. Trong làn nước trong vắt,trong suốt đến nỗi có thể nhìn thấy đáy, mưa hoa lả tả, cánh hoa lê trắng mịn màng nhẹ nhàng đáp xuống mặt nước rồi từ tốn chảy đi, vô cùng đẹp mắt. 

Từ trong dòng nước, một cánh tay trong ngọc trắng ngần vươn lên, rồi tiếp sau đó là một dáng người linh lung mỹ miều đứng lên khỏi dòng nước. Tí ta tí tách, từng giọt từng giọt nước rỏ xuống mặt suối, rung nhè nhẹ, vang dìu dịu.

Mái tóc đen được vén ngang tai, khuôn mặt trắng mịn như sứ như ngọc hiện ra. Làn da như hoa như phấn, đôi lông mày lá liễu mắt phượng sáng như trời đêm với làn thu ba lóng lánh nét dịu dàng vô hạn, môi đào đỏ như son, khuôn gương đầy đặn, lộ ra vẻ thông minh sáng lạng, thanh tú vô ngần. 

Song Ngư thở khẽ một hơi từ tốn ngả người dựa vào một tảng đá dưới nước. Ở đây là phía sau trường, trường có quy định không được ra ngoài khi không được giấy phép. Song Ngư nhếch miệng cười thầm, với một hai ngón kinh công của nàng là có thể vượt khỏi trường không gây tiếng động mà tới đây. Xung quanh không một mống cô quạnh, nàng không lo có người bắt gặp. 

Ngẫm lại nàng ở trường nam sinh sao có thể tắm cùng họ? Dễ lộ như vậy... mà nàng lại không thể không tắm, cả người khó chịu, hơn nữa ở trường học loại địa phương trên rừng núi chưa kể lắm kẻ chỉ sợ ở bẩn này, cũng không biết có bọ chó hay không, nàng có điểm khiết phích ( Bệnh sạch sẽ ) bây giờ ngẫm lại có điểm sợ, hiện tại trời tối như vậy, phụ cận lại không có người, sao không......  tắm

Cười nhạt tay vốc nước lên thân, một lúc liền cảm thấy hai mí mắt sắp kéo sụp xuống. Nàng tựa vào tảng đá to mà ngủ, ánh trăng như trước lẳng lặng chiếu vào trên người nàng, hình thành hình ảnh duy mĩ.

Lúc này trong phòng, Thiên Yết vừa đi tắm về, thân còn mang hơi nước, mái tóc ẩm ướt dính sát vào khuôn mặt hoàn mỹ.

Song Ngư đâu? 

Đảo mắt quanh phòng. Hừm... chắc lại chạy đi đâu rồi, lúc nãy cũng không thấy đi tắm. Đợi thêm một lúc, nhìn ánh trăng lên cao, trời về khuya mà Song Ngư chưa về... Trong lòng Thiên yết đột nhiên bồn chồn lo lắng. Giắt kiếm bên hông, Thiên Yết tung mình vào màn đêm.

.

.

.

Sau trường....

Thiên Yết tìm quanh trường không thấy, có khả năng Song Ngư đã ra khỏi học viện, nghĩ tới võ nghệ Song Ngư không tệ nhưng ở cái nơi này núi cao còn có núi sao hơn, sao có thể biết được.

Lần mò ra sau trường, Thiên Yết bắt gặp một dòng suối trong vắt, có tiếng nước bì bõm..

Tim Thiên yết nhảy lên một nhịp.

Song Ngư?

Từ từ thận trọng tiến tới gần, Thiên Yết đảo mắt nhìn quanh dòng suối, làn nước trong vắt dưới ánh trăng như một tấm gương dát bạc.. Không có ai cả, chắc hắn nhìn nhầm

Đang định xoay người bước đi thì....

________________________________________________________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top