Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương mười chín:Thử thách(4)

Thiên Yết và Song Ngư bước đến Tôn Kinh các-thư viện dành cho nho sinh Song Ngư càng hưng phấn hơn,nàng vốn là người chuộng sách nên thấy thư viện to tới nhường này,nàng thích thú tới đỏ mặt không thôi.

Tất cả các biểu hiện của song Ngư đều được Thiên Yết kín đáo đưa hêt vào tầm mắt không sót tí nào,càng ngày hắn càng thấy Song Ngư quả là một kho tàng bí ẩn mà chưa ai biết,hắn là thích nhất bóc từng lớp của bí ẩn khám phá vậy đó.

Bước vào thư viện sách,Song Ngư choáng ngợp bởi kho sách khổng lồ,ở đây là nơi chứa nhiều sách nhất ở lục địa Phương Thiên này,cư nhiên có thể nói nó tất cả các sách muốn tìm,không kể từ y học,cổ học,thuật học,võ học kiếm đạo,... đều có cả.Song Ngư lao nhanh vào hít một hơi,cái mùi sách thật thích.

Song Ngư đi qua lại xem,từng quyển sách đều được sắp xếp theo thứ tự.Nàng cất bước lôi một quyển sách xuống qua bàn ngồi, dán chặt mắt vào quyển sách. Trông thấy phản ứng của Song Ngư, Thiên Yết cười nhẹ lấy một quyến sách ngồi đối diện nàng định đọc, nhưng không hiểu sao, ánh mắt hắn tự dưng bị hút chặt vào khuôn mặt đối diện. Luồng ánh sáng bên ngoài cửa sổ dường như đều tập trung cả trên khuôn mặt Song Ngư, khiến làn da nàng gần như trong veo đến nỗi Song Ngư cảm thấy loá mắt. Nàng quả là đẹp trai, đẹp đến nỗi mấy tiểu đồng kia phải so sánh với nữ nhi. Là vì đôi mắt vẫn còn đen láy và to tròn như mắt trẻ con? Hay sống mũi cao cao mềm mại? Nếu không thì có thể là do đôi môi hồng mọng kia chăng? Hay là nốt ấn chu sa quyến rũ kia? Thiên Yết cứ thế ngồi ngắm Song Ngư như mất hồn. Đột nhiên ánh mắt hai người chạm nhau. Thiên Yết lúng túng đứng bật dậy khỏi ghế.

"A, quyển sách mình định tìm nằm ở đâu nhỉ?"

Hắn làm vẻ vội vàng đi tới một dãy kệ sách. Ánh nhìn của hắn vượt qua những quyển sách xếp trên kệ, hướng về phía Song Ngư. Cô vẫn cúi đầu đọc sách. Hắn nhăn mặt, tự đấm vào ngực mình.(đúng là kiểu người điển hình cho trong nóng ngoài lạnh nhỉ,thi thoảng vắng người lại còn làm những động tác đáng yêu nữa chứ hi hi yêu thiên yết dã man)

"Ôi điên rồi! Nhìn đàn ông mà tim đập loạn xạ! Có xinh đẹp đến đâu thì đàn ông vẫn là đàn ông mà."

Thiên Yết cố trấn tĩnh, rút lấy một quyển sách trên kệ. Hắn quay về chỗ ngồi cũ, lại chăm chú đọc như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Một người phục sức đơn giản, tuổi chừng ngoại tứ tuần bước vào Tôn Kinh các. Không biết có phải ông vừa đi công chuyện bên ngoài Phong Hiền Viện hay không, trên đầu vẫn còn chiếc mũ sa đen. Ông chăm chú nhìn Song Ngư và Thiên Yết đang ngồi đọc sách một lát, rồi quay sang nhìn Thư Lại(thủ thư) đang ngồi làm việc tại chiếc bàn chỗ cửa ra vào.

"Này, cậu vẫn khoẻ chứ?"

"Văn Minh học sĩ, ông đến rồi à?"

"Cậu đã tìm được quyển sách ta nhờ lần trước chưa?"

"Được rồi ạ, hơi có chút khó khăn, nhưng tôi còn tìm thêm được vài quyển nữa tại Lục Tấn."

Văn Minh học sĩ nhận sách từ tay Thư Lại(thủ thư), rồi ngồi xuống cạnh đó, tay giở sách miệng nói:

"Ta muốn uống một ly trà do cậu pha cho quá."

"Tôi cũng biết vậy nên đang định đứng lên đây, ha ha ha."

Lại một người nữa đi vào Tôn Kinh các, vừa đi vừa nói:

"Muốn uống trà thì sang Chính Lục sảnh mà uống, sao lần nào ông cũng mặt dày đến đây xin vậy hả? Nếu vậy tôi cũng muốn uống một chén."

Người này mặc quan phục màu rượu chát, đầu đội mũ quan. Viên thủ thư không nói gì, chỉ cười đáp lại rồi bước ra ngoài Tôn Kinh các. Văn Minh học sĩ liếc người mới vào thay lời chào, rồi lại tiếp tục đọc sách.

"Tôi nhìn thấy bóng ai giống Văn Minh học sĩ bước vào đây nên mới vội vàng đi theo."

"Văn Hành học sĩ, nói nhỏ thôi! Ông không nhìn thấy mấy anh bạn trẻ đang đọc sách đằng kia sao?"

"Hả? Đâu?"

Do các kệ sách vướng tầm nhìn, Văn Hành học sĩ phải nhoài người ra mới trông thấy SThiên Yết và Song Ngư đang đọc sách. Ông ta mở to mắt kinh ngạc, lại ngồi xuống ghế cạnh Văn Minh học sĩ, thì thầm:

"Lần đầu tiên tôi thấy chúng. Chẳng lẽ chúng là...?"

"Chắc vậy."

"Hờ hờ, sống lâu một chút đúng là chuyện gì cũng gặp. Nghe đồn mấy đứa đang làm cả cái trường loạn lên này không được bình thường cho lắm. Nhưng mới ngày đầu nhập trai mà đã đến Tôn Kinh các rồi, đúng là thấy điên quá."  

Văn Minh học sĩ nhận lấy ly trà, mắt nhìn Thiên Yết và Song Ngư, đoạn lên tiếng:

"Ta không ép môn sinh nào không theo kịp phải đi theo ta. Kẻ nào lơ mơ trong giờ của chúng ta, phải sớm loại trừ, thế mới có lợi cho quốc gia. Đây là Phong Hiền viện của Hàn Lâm viện bậc nhất đại lục Phượng Thiên chứ đâu phải thư đường bình thường."

Văn Hành học sĩ xua xua tay, nhảy dựng lên.

"Ông đừng dùng từ chúng ta. Tôi đâu có ác như ông. Xếp đồng hạng với ông tôi chẳng vui chút nào. Tôi không bao giờ bỏ rơi học trò, kể cả những đứa học không nổi. Dù có phải phạt, cũng phải cố mà kéo chúng theo chứ."

"Chậc, chậc, vậy nên người ta mới nói ông còn ác hơn cả tôi."

Viên thủ thư đặt bình trà xuống bên cạnh sau khi chậm rãi rót đầy hai ly trà, mỉm cười. Với Văn Minh học sĩ, cứ hễ học trò không theo kịp bài giảng của mình, ông ta lập tức đuổi thẳng cánh, còn Văn Hành học sĩ thì nghiêm khắc bắt học trò học cho đến khi nào hiểu mới thôi. Hai người kẻ tám lạng người nửa cân. Không nho sinh nào không biết hai ông thầy này chỉ khác nhau về phương pháp dạy học, chứ còn về độ hành xác học trò thì chẳng kém gì nhau. Đến nỗi cứ tới kỳ thông báo sắp xếp môn họ, các nho sinh đều cầu trời khấn Phật để tránh được hai vị này. Nếu nho sinh nào chẳng may bị xếp học giờ của hai vị, thì coi như xong đời. Trong giờ của họ, mấy nho sinh táo tợn nhất, vẫn hay trốn được tới lầu xanh hoặc quán rượu, cũng đừng mơ thoát được ra ngoài.Văn Hành học sĩ cười cười, thì thầm vào tai Văn Minh học sĩ:

"Tôi nghe nói lứa nho sinh năm nay khá lắm đấy,toàn thái tử không à,ai ai cũng nổi tiếng,thêm nữa hình như có cả vị Vương Ngạo Song Ngư nhi tử cưng,con của trời nước Tề Mạc nữa đó,kia kìa.

Văn Minh học sĩ vẫn điềm nhiên nhấp trà, nói:

"Nếu muốn ghé miệng lại gần tai tôi, thì trước hết ông cạo sạch mớ râu cứng như lông lợn ấy đi. Châm đau quá."

"Này, bạn bè với nhau, ông đừng như vậy đau lòng nhau"

"Tôi là Nam nhân, ông thuộc Lão luận, bạn bè gì? Tôi nhớ hình như còn chưa kết bạn với người Lão luận bao giờ mà."

Nghe câu nói lạnh lùng ấy, Văn Hành học sĩ lầm bà lầm bầm như giận lẫy, nâng ly trà lên dốc cạn. Nhưng nước nóng quá, khiến ông phải lập tức phun ra sạch, rồi hết thè lưỡi lại thổi phù phù. Văn Hành học sĩ là kiểu người bộp chộp, ồn ào. Ngược lại, người đang dùng tay áo lau miệng cho ông, Văn Minh học sĩ lại rất kỹ lưỡng và điềm tĩnh. Mặc dù khác đảng phái, cãi nhau triền miên, nhưng bọn họ lại chính là đôi bạn tri kỷ. Văn Hành học sĩ rót trà vào chén của mình, 

"Haizz không biết lứa học sinh mới thế nào,có bắt nạt học sĩ không nữa,ta thấy mình thật thất bại khi chọn cái nghề này."

"Nhưng mà làm gì có nho sinh nào qua nổi ba ngày học giờ của hai vị từ sáng đến chiều cơ chứ."Thủ thư cười nói móc lại

Văn Minh học sĩ cố nén nụ cười nơi khoé môi, ông nhìn Thiên yết và Song Ngư. Văn hành học sĩ sau khi uống cạn ly trà cũng đứng dậy nhìn họ. Hai tân nho sinh ấy đang nghiêm túc chú tâm vào thứ gì đó. Dù đó là thứ gì, thì cảnh họ nghiêm túc như vậy cũng rất đáng xem. Văn Minh học sĩ lên tiếng phá vỡ bầu không khí lúc ấy:

"Cảnh yên bình như thế cũng chỉ được lúc này thôi. Tối nay là lễ Tân bảng, chúng sẽ bị các nho sinh của Thanh trai-người của Chưởng nghị hành hạ, rồi từ ngày mai là đến phiên chúng ta."

"Đã nói ông đừng dùng từ chúng ta rồi mà. Tôi không có giống ông, tôi là một thầy giáo rất nhân từ."

"Nói nhảm!"

Hai người thầy vừa cãi nhau như vậy vừa ra khỏi Tôn Kinh các

________________________________________________________________________________

Ths các nàng nhìu nhìu nga~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top