Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương mười sáu:Thử thách

Song Ngư nhanh chóng tới chỗ Thiên Yết cười rạng rỡ khoe khoang.

Thiên Yết lần đầu tiên mỉm cười lại nàng đáp: "Song Ngư, ngươi đã bị bọn họ lừa gạt rồi. Nói chung, tại Phong Hiền viện này có hai cách để tiến vào, một trong số đó vốn là phải có thư đề cử của một quan viên thuộc hàng tứ phẩm, cách còn lại là chỉ cần thông qua một trong hai cuộc khảo thí văn chương hoặc võ thuật, ngươi thông qua lưỡng dạng thì không có gì để nói. Mặt khác người tiến hành khảo thí văn chương của ngươi mới vừa rối chính là phó sơn trưởng (phó hiệu trưởng) của Phong Hiền viện, trong nhiều năm qua chưa có kẻ nào có thể hoàn thành được những câu đối mà hắn đưa ra, cho nên ngươi muốn nhập môn so với người khác thập phần khó khăn.Nhưng mà theo ta thấy thì không phải ngươi có Văn Đức nhân sĩ tới giúp ngươi'qua cửa' sao?Vậy mà ngươi không cần ham hố nhảy vào đó thi luôn."  Thiên Yết cũng vừa ra ứng thi,hắn chỉ cần trả lời hai ba câu liền đạt vào luôn chỉ tội cho Song Ngư thi thố tới bở hơi tai mới được vào.

Song Ngư nhíu mày"Sao ngươi không nói cho ta biết" Nàng thật đau khổ suy nghĩ tới lui không biết có nên bộc lộ tài không nha

"Ta cũng muốn nói nhưng mà ngươi chạy trước không có nghe"Thiên Yết thản nhiên nhún vai

Song Ngư ngẩn người, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng cao hứng: "Không quan hệ, nguyên lai bọn họ coi trọng ta như vậy nga, ha ha..."

Diệp Thiên Yết nghe thấy thế không khỏi trợn trắng cả hai mắt, từ trước đến nay hắn chưa từng gặp qua người nào bị kẻ khác làm khó dễ hoàn lại cảm thấy vui vẻ như vậy.

Ngẫm nghĩ một hồi lâu, hắn thở dài nói tiếp: "Song Ngư, ngươi bây giờ phỏng chừng đã vô cùng nổi danh rồi, cho nên tương lai hội sẽ có rất nhiều người đến tìm ngươi khiêu chiến, cuộc sống sau này của ngươi, chỉ e rằng..." Hắn nói đến đây thì bỗng nhiên ngừng lại, ái ngại mà nhìn Song Ngư.

"Thật ư? Nếu được náo nhiệt như vậy thì tốt quá, ha ha, mười năm qua ta sống ở trong cung, tĩnh mịch chán muốn chết đi được." Song Ngư cao hứng vỗ tay mà cười hả hả, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt vặn vẹo của Diệp Thiên Yết.  

Phong Hiền viện tọa lạc trên ngọn núi không quá cao, quanh năm đều được bao phủ bởi rừng phong xanh ngát. Tại giữa sườn núi có một con đường lớn được hình thành bởi những bậc thềm đá hình chữ nhật, nói cách khác đây cũng chính là con đường duy nhất dẫn vào Phong Hiền viện, dọc theo hai bên lối đi có rất nhiều phong thụ cao lớn rậm rạp, ở phía xa xa ngẫu nhiên xuất hiện một hai con đường mòn, đi đến những nơi u tĩnh, hoàn lại có thể nghe được thanh âm tiếng suối chảy róc rách.Còn Lạc Lâm viện toạ lạc phía bên kia quả núi,khi có việc cần thì hai viện sẽ mở con đường thông đạo xuyên qua trong quả núi.Đó như một đường hầm vô cùng kiên cố là nơi duy nhất nối giữa hai viện.Trên cùng của quả núi là Chính viện nơi đó là nơi tổ chức thi học,....

Song Ngư thấy nơi đây quả phong cảnh hữu tình,thật tốt quá.Nguyên lai quy định của Hàn Lâm viện vốn không cho phép mang theo người hầu, ngoại trừ các đệ tử thì chỉ có người của Hàn Lâm viện mới được phép ra vào đại môn. Tại nơi này, hết thảy đều phải dựa vào chính mình.

Song Ngư thấy vậy là cái hay,nàng có thể tự tung tự tác,tuyệt vời.Hai người mất không nhiều thời gian đã leo tới nơi.

Phong Hiền viện dần hiện ra trước mắt Song Ngư. Thần Tam môn đóng chặt, chỉ duy có một cánh cửa bên trái để ngỏ.Thời gian vừa qua dù đã nghiên cứu và được đọc sách cũng như nhắc tới nơi này nhiều lần, nhưng hôm nay không hiểu sao Song Ngư vẫn thấy nơi này thật lạ, có lẽ do tâm trạng nàng hồi hộp tạo nên. Đây là nơi nàng sẽ phải sống bằng thân phận nam nhi bất kể ngày đêm. Phong Hiền viện được bao quanh bởi dòng suối nhân tạo Phán Thuỷ. Vượt qua con suối này, sẽ là bắt đầu mọi chuyện. Đột nhiên Song Ngư do dự, nàng chầm chậm đặt chân lên cây cầu đá bắc ngang suối, nỗi sợ làm cô chùn bước. Song Ngư nhìn bầu trời in bóng dưới dòng suối, lẩm nhẩm khấn nguyện:

"Phụ hoàng,mẫu phi,sư phụ xin hãy giúp con. Xin hãy giúp con không bị phát hiện, có thể trụ đến cuối cùng."

"Ngươi sao vậy,mau vào thôi"Thiên Yết nhận thấy tâm tình của Song Ngư thay đổi thì không tự chủ bước lên đặt tay lên vai nàng hỏi thăm,khuôn mặt vẫn lạnh tanh nhưng trong ánh mắt và giọng nói không dấu được sự đau lòng,lo lắng chưa từng thấy.

"Đến thì đến rồi, nhưng ta không biết mình ở đâu và phải nhận phòng như thế nào nữa."Song Ngư nhíu mày suy nghĩ,nàng đánh trống lảng a~

"Thường thì người mới đến sẽ được xếp chung phòng với người nào quen mình.Vậy ngươi có người thân quen không?"Thiên Yết không phát hiện ra khác thường.Đột nhiên hắn hỏi

"Sao cơ? Ở... ở chung một phòng? Không phải được ở phòng riêng sao?" Song Ngư nhăn nhó.Cư nhiên phải ơ chung một phòng ,thân khó chịu,chưa kể nàng thân nữ nhi như vậy cho dù che dấu cơ nào phỏng một ngày cũng lộ?

Đầu óc Song Ngư quay quay. Nàng cứ đinh ninh sẽ được ở phòng riêng nên mới đến đây. Thiên Yết đương nhiên không hiểu vì sao Song Ngư lại kinh ngạc đến thế, hắn giải thích:

"Ở Phong Hiền viện là được chia thành hai nơi đó là Đông trai và Tây trai.Cả Đông trai và Tây trai gộp lại chỉ có ba mươi hai phòng. Trừ phòng thuốc và phòng của Chưởng nghị (Đông trai và Tây trai đều có chung một Chưởng nghị , là người có địa vị cao nhất trong các nho sinh, tương đương với hội trưởng hội học sinh bây giờ) ra thì còn hai mươi chín phòng. Nhưng số nho sinh ở đây lên đến gần một trăm năm mươi người, không xếp ở chung phòng thì làm thế nào với cả đống người dư ra đó? Sẽ bất tiện, nhưng phải chịu thôi."

Song Ngư căng óc ra tính toán. Một trăm năm mươi người, nếu chia ra dùng hai mươi chín phòng, mỗi phòng phải ở năm người. Nàng lại nhìn vào bên trong căn phòng đang mở cửa. Căn phòng hẹp đến mức muốn nhét ba người đã là khó rồi. Nói cách khác, cô sẽ phải chen chúc với một đám đàn ông mà ngủ. Quá choáng váng, Song Ngư bất giác vồ lấy hành lý toan bỏ chạy.

"Thường thì có khoảng hai đến ba người ở chung một phòng."

Nghe Thiên Yết nói vậy, Song Ngư mới yên tâm phần nào. Tuy không có phòng riêng, nhưng hai ba người một phòng thì cũng ổn.

"Mà này....sao ngươi biết nhưng điều này vậy?"Song Ngư nghiêng đầu hỏi nhỏ

"Chuyện này ai chẳng biết,có ngươi thiếu hiểu sự thế nên không biết thôi,hơn nữa có cả bảng tin ngay trước cổng mà"

"Ách chắc ta không chú ý thôi."Song Ngư sờ mũi cười xấu hổ.

"Ở Tây trai đa số là người phái Lão luận(Lão Luận phái (:老論, : 노론, : Noron)

(Cho dù thời không Song Ngư đến chưa từng có trên bản đồ cũng như lịch sử thế giới nhưng một số cái nó cũng tương tự và theo như lịch sử thế giới bình thường.Tất nhiên điều quan trọng nhất là không có các nhân vật 'phong vân' như thế giới kia nên Song Ngư có thể thoải mái lấy 'cắp' thơ văn mà không sợ bị tố_giải thích thêm_)

Còn ở Đông trai này nếu không phải người phái Thiếu luận(Thiếu Luận (:少論, : 소론, : Soron) thì cũng là Nam nhân hoặc Thiếu bắc. Hình như ngươi là người Nam nhân..."  Thiên Yết không để ý nói tiếp.

"Làm... làm sao huynh biết?"

"Tôi chỉ đoán vậy thôi."  

"Thật ra theo truyền thống, Tây trai là chỗ ở của tiến sĩ, Đông trai là chỗ ở của cử nhân. Nhưng gần đây người ta lại phân chia thành một bên thuộc phái Lão luận, một bên không thuộc phái Lão luận. Làm vậy là không đúng! Ta vừa là tiến sĩ, vừa là cử nhân, nên ở đâu cũng được, không có vấn đề gì."

"Ái ~~~ vậy ta vẫn chẳng biết nên đi về bên nào ~"Song Ngư phụng phịu

"Không có gì phải phân vân hết,chọn đại đi,dù sao ngươi cũng là người ứng thi mới được nhận chứ chưa có là tiến sĩ hay cử nhân.Với cả trong viện chia ra như vậy cho đủ chỗ ăn ngủ thôi.Không có việc gì cả"Thiên Yết cười khẽ ánh mắt ôn hoà hơn.

"Ừm,vậy bên nào còn rộng ta chọn đi"Song Ngư cười tươi gật đầu.

________________________________________________________________________________

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mik Ths nhiều nhiều nhoa <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top