Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10 (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có nhìn thấy tòa Viettel ở phía xa không? Mỗi khi đi ngang qua cầu thang, em cứ ngoái đầu nhìn về nơi đó mãi."

"Anh thấy chứ. Anh nghĩ rằng tất cả chúng mình đã từng ở đây đều ngoái lại nhìn tòa nhà ấy một lần." Tôi mỉm cười trước câu nói của anh, luồn tay vào tóc anh gãi gãi. Đức luôn muốn khám phá thế giới, dù anh hẵng còn biết bao rụt rè. "Cảm giác như chúng mình có cả thế giới trong tay vậy, những nơi đó, những vùng đất xa tít tắp đó, rốt cuộc vẫn đều là đất trời của chúng mình."

"Cái ý nghĩ rằng đó là tòa nhà cao tầng duy nhất chắn ngang tầm mắt em khiến em thấy yên lành làm sao."

"Hm?"

"Em không rõ nữa." Tôi dang tay ra, áp cả thân mình xuống sàn nhà mát lạnh. Đức nằm gối đầu lên trên bụng tôi, mái tóc mọc dài hơn hai tháng chưa cắt của anh xõa thành một vầng mặt trời nho nhỏ. Thằng Hậu đuổi theo Kiên chạy ngang qua tôi, không thèm quay đầu ngoái lại nhìn một cái. "Cảm giác nếu anh thấy quá nhiều tòa nhà cao tầng quá thì thấy ngột ngạt, mà không có thì thấy cô đơn quá. Chỉ cần một tòa nhà ấy là đủ. Một ngọn hải đăng."

"Chỉ một là đủ sao?" Anh hỏi, ngáp một cái dài. Trong phòng chỉ còn mình hai đứa chúng tôi. Chiếc quạt quay chậm rãi trên đầu, đất lạnh dưới lưng, tiếng ồn ào khe khẽ như tiếng rầm rì của sóng biển từ phòng bên nơi đám con trai toàn khoa tụm lại chơi bời vọng qua, như âm thanh cổ xưa phát ra từ cái đài radio cũ nào.

"Vâng. Thế là tốt nhất. Nếu không em sợ mình sẽ đi lạc mất." Lát sau, tôi nói, mắt bị hút vào vòng xoay của cánh quạt trên đỉnh đầu. "Một ngọn hải đăng nào đó của cuộc đời chúng ta. Mỗi người đều cần có một nơi để trở về. Em nghĩ đó là anh. Em không biết mai sau sẽ ra sao, nhưng giờ thì em biết một điều."

Đức đã ngủ từ lâu, hơi thở ấm áp phả vào cánh tay tôi.

"Một điều mà anh cũng biết."

*

Những ngày cuối cùng, trời bước sang mùa hạ.

Cuối buổi sau khi ăn uống xong, cả đại đội một trăm năm mươi người chúng tôi ngồi lại bên nhau lần đầu cũng như lần cuối. "Những gì bắt đầu ở Hòa Lạc, hãy đặt nó lại ở Hòa Lạc." Trọng nói vào đêm thứ bảy cuối cùng. Hôm đó, chúng tôi ở lại với nhau thật lâu, uống nước ngọt, ăn vịt quay và viết tặng thầy những lá thư. Cứ hát, cứ gào dưới sân chào cờ, như những lần sinh hoạt trung đội mà chúng tôi đàn hát bên nhau, rọi những ánh đèn flash lung linh thắp sáng lên một khoảng trời.

Thầy phụ trách mỉm cười nhìn chúng tôi, "Lần đầu tiên mấy anh chị tập trung nhanh đến thế." Dù là đêm cuối, ta lại có biết bao lần đầu. Lần đầu chúng ta nhìn rõ khuôn mặt của từng người. Lần đầu chúng ta có thể không ngại ngần nhìn thẳng vào mặt một cô bạn ta thầm thương trộm nhớ, chỉ dám lướt qua vội mỗi lần đi dọc hành lang, nhìn đăm đăm vào bóng lưng bạn những lúc điểm danh, chào cờ, ngồi học. Chúng ta lặng lẽ khóc rồi rất nhanh giấu đi nước mắt, chẳng vì lý do gì, rồi quay ra trêu con bạn bên cạnh là mít ướt, bị nó ré lên đập một cái mạnh vào vai, liền dựa vào đó mà ôm chặt lấy nó, dù biết rằng khi trở về nó vẫn lên lớp ngồi học với ta, ở cùng một phòng trọ với ta.

Sẽ chẳng nơi nào như nơi này, chẳng còn phút giây nào như bây giờ nữa. Dù lưu luyến hay không, dù là cơn mơ hay ác mộng, chúng ta đều sẽ phải trở về.

Và lớn lên...

Những âu lo trong tôi không còn nữa, dù tôi biết mình sắp phải trở về với cuộc sống ngoài kia. Đó mới là nơi tôi thuộc về.

Tất cả những kỷ niệm nơi đây rốt cuộc đều hóa thành ký ức. Những ký ức luôn trông như vết sẹo, cho dù chúng tươi sáng ra sao. Bươi móc nó lên, ta luôn luôn cảm thấy thực đau lòng, và ta tự hỏi mới hôm qua thôi ta lỉnh kỉnh mang nào quần áo nào bánh kẹo sau Tết, những mì tôm và cháo ăn liền đến đây, những ngày đầu phát mệt phát bực với thời tiết ẩm ương, với môi trường ta nghĩ sao cũng chẳng tin rồi cuối cùng ta cũng thích nghi được. Những lần bị phạt dưới sân đến ê ẩm hết chân tay. Cả cái lần ấy, ừ giúp thằng Hoàng Sơn tỏ tình với em My mà tí nữa bị bồ em ấy đánh cho phù mỏ. Cái tay thằng đó thì vặt cổ cả đám được chứ đùa! Những hôm thằng Kiên ngồi an ủi Trọng mãi khi nó bị thầy quở trách làm cả phòng tôi thao thức. Những đêm lục đục dậy ăn mì, bị thầy bắt liền phi một mạch vào nhà vệ sinh. Những lần cuốc đất trồng rau, đang học bắn súng liền lục đục đứng dậy đuổi gà.

Những ngày ấy, bầu trời của tôi thật xanh trong. Tôi hốt hoảng thấy mình đã bỏ qua điều gì đó dù không biết là điều gì. Những nụ hôn vội nơi góc lớp, trong phòng tắm, nép mình sau tán lá xanh. Những ngày tháng tôi không cần bận tâm đến quá khứ, chẳng lo lắng đến tương lai. Những cuộc gọi của chị, của mẹ chỉ kéo dài không quá năm phút, với những lời lần nào cũng thế nhưng tôi thấy nhớ đến da diết. Những ngày tháng không ngẩng mặt, cũng chẳng cúi đầu.

Trong đêm lấp lánh những ánh đèn, rộn ràng tiếng cười tiếng gào thét theo lời nhạc, tôi nắm tay Đức sát cạnh mình. Trời nóng nực, bàn tay anh đầy những mồ hôi trơn tuột trong tay tôi, càng cố nắm chặt lấy tôi càng thấy anh trôi về nơi xa xôi. Đức tách khỏi tay tôi rồi lại áp vào lần nữa. Những ngón tay sà vào nhau, năm đầu ngón tay này chạm tới năm đầu ngón tay kia. Dưới làn da ấy đang rần rật những mạch máu, truyền những xao động đến tay và thẳng tới trái tim tôi.

Quý khoác tay lên vai tôi, đung đưa cơ thể tôi theo tiếng nhạc, hòa vào với nhịp điệu của đám đông. Tay của Đức đưa theo nhịp tay tôi, thỉnh thoảng tôi xô vào anh như làn sóng để quay đầu ngoảnh lại nhìn về phía ngọn hải đăng của cuộc đời mình.

Khi tất cả đương ngất ngây với tiếng đàn tiếng hát, tôi ôm chặt lấy anh trong lồng ngực mình. "Anh có muốn đi cùng em?" Tôi dựa đầu vào cổ và vai anh thì thầm, tự nhủ anh sẽ chẳng nghe thấy gì đâu bởi tiếng ồn ào chung quanh. Chúng tôi ôm nhau nhảy giữa tiếng nhạc và thấy thế gian này đang xoay quanh hai đứa. Chẳng còn ngả nghiêng, chẳng còn chênh vênh chới với, dẫu vậy tôi vẫn thấy hơi run rẩy khi đứng trên đôi chân của mình, ngay cả khi một nửa của tôi đang dựa vào Đức và cảm nhận được anh cũng đang dựa vào tôi.

Khi tôi chạm môi vào môi anh, cả thế gian đứng yên lại nơi hai đứa. Đám thằng Hậu ồ lên, vỗ tay kịch liệt. Bên cạnh tôi, các cặp đôi bắt đầu trao cho nhau những nụ hôn khi đốm lửa cuối cùng đương dần tàn trên đám củi.

"Bước theo anh nào." Anh thì thầm, dẫn tôi theo điệu nhạc cuối cùng. Mũi của hai đứa chạm vào nhau và chẳng hiểu vì sao, tôi thấy giây phút này còn gần gũi và thân mật hơn cả lúc hai đứa làm tình. Chiếc mũ tai bèo của tôi chạm vào anh, che khuất khuôn mặt anh, che cả đôi mắt lấp lánh như có những vì sao băng rơi xuống của anh, lành lạnh và luôn có chút giận hờn khiến tôi tò mò rốt cuộc tôi còn bao điều chưa biết về anh nữa.

Khi Đức nâng mặt tôi lên bằng hai bàn tay anh và nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt đẹp đẽ ấy, tôi thấy mùa xuân rơi nghiêng cùng cơn mưa phùn cuối cùng. Nhưng tôi hẵng chưa có ý định trú mưa vội. Tôi lắng nghe điều gì đó trong trái tim nóng hổi của Đức, trong tôi. Trái tim kia đang suy nghĩ gì thế khi đương miệt mài đập, khi đau nhói, khi lại rộn ràng mỗi khi tôi nhìn thấy anh?

Tôi thấy mình như sinh ra lần nữa, như một kẻ hạnh phúc nhất thế gian. Ôi tình yêu khờ dại, ôi tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại của cuộc đời tôi, tôi mong tôi sẽ đi cùng anh mãi. Ánh sáng của từng người chúng tôi thật nhỏ bé nhưng cũng thật lung linh biết mấy, run rẩy và non nớt biết mấy. Vì sao của tôi đương đứng thật gần bên tôi, đưa vũ trụ lại thật gần và nhìn lên tôi với đôi mắt sáng lấp lánh ánh sáng của những vì sao.

Ánh mắt anh nhìn tôi như một lời cảm ơn. Thế giới này đang đợi tôi học cách đi, bên Đức.



kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top