Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển nhà (Hạ) – Sân bay, sân bay, không gặp nữa.

Mặc dù nói ra lời trong lòng cậu muốn nghe, nhưng đối tượng nói ra lại không phải người trong lòng cậu muốn. Thẩm Thận Nguyên cảm thấy trên vai có một đôi tay đang thăm dò, dường như đang thử xem cậu có bài xích nó hay không, sau đó mới nhè nhẹ đặt xuống.

"Lâm Lâm ở cùng mẹ được không?" Sử Mạn Kỳ nhẹ giọng nói.

Vú Triệu nắm lấy ống tay áo của Thẩm Thận Nguyên từ lúc nào không biết, nói xen vào: "Việc này là do La lão gia quyết định."

Sử Mạn Kỳ chau mày rất nhẹ, cố chấp trả lời: "Chỉ cần Lâm Lâm không phản đối, về phía bố, tôi sẽ nói."

Vú Triệu dù sao cũng không phải người họ La, mặc dù rất thương La Lâm Lâm, cũng không dám nói quá phận, chỉ biết nhìn La Thiếu Thần mong anh giúp đỡ.

La Thiếu Thần chậm rãi nuốt đồ ăn xuống, thản nhiên nói: "Lâm Lâm vẫn còn nhỏ, việc này vẫn nên để bác trai quyết định, chị dâu bàn bạc thêm với bác trai đi."

Sử Mạn Kỳ mặt trắng bệch.

Thẩm Thận Nguyên nhân cơ hội đứng dậy, vỗ vỗ tay cô, nói: "Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời tiểu tiểu thúc thúc."

La Thiếu Thần nhướn mày.

Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên nhìn về phía khác, giả bộ không hiểu sự nghi hoặc trong đáy mắt của anh ta. Không phải cậu định chống đối, mà là vì khả năng bị lộ khi ở cùng với vợ chồng La Khải Trạch thực sự quá cao. Có thể thấy La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ đối xử với Lâm Lâm rất tốt, nhưng không giống như vú Triệu, chuyện gì cũng thuận theo Lâm Lâm, tuyệt đối nghe theo Lâm Lâm, nói đơn giản, lý trí của họ vẫn còn, sớm tối chung sống với nhau rất dễ bị phát hiện sơ hở. Cho nên cậu nghĩ đi nghĩ lại, ở cùng với La Thiếu Thần vẫn an toàn hơn một chút, ít nhất, đến lúc không còn đường nào để chạy nữa, cậu cũng có thể lựa chọn thẳng thắn giãi bày mong được khoan hồng. Biết đâu La Thiếu còn nể tình quen biết......thế nhưng nhớ đến biểu cảm của La Thiếu Thần khi nhắc đến ba chữ Thẩm Thận Nguyên, cậu lại bắt đầu hoài nghi lựa chọn của mình.

Sử Mạn Kỳ tất nhiên không biết được suy nghĩ thực sự trong lòng cậu, cô chỉ biết rằng, là một người mẹ, con gái mình thà lựa chọn con đường nó không muốn đi còn hơn là ở với mình. So với việc con gái không thèm liếc nhìn mình lấy một cái còn đau đớn hơn.

La Thiếu Thần lau miệng, đứng dậy, giơ tay về phía Thẩm Thận Nguyên, nói: "Chú đưa con lên lầu thu dọn hành lý."

Hành lý của cậu không phải đã đóng gói đưa hết sang nhà anh ta rồi hay sao? La Thiếu nhất định đã có tuổi, trí nhớ bắt đầu bị thoái hóa rồi. Thẩm Thận Nguyên thông cảm nhìn anh ta một cái, nắm lấy mô hình đồ chơi chocolate nhân rượu, ngoan ngoãn nắm tay, theo anh ta lên lầu.

Vú Triệu đi theo: "Tôi lấy chìa khóa đưa chú."

Lên đến tầng hai, La Định Âu từ thư phòng đi ra, trong tay cầm một tấm chi phiếu, đưa cho La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần một tay nắm lấy tay Thẩm Thận Nguyên, một tay cho trong túi áo, không nhận.

La Định Âu nói: "Cái này là cho Lâm Lâm."

La Thiếu Thần nói: "Con không thiếu tiền."

"Ta biết, điều ta buồn là con không thiếu tiền đấy." La Định Âu nói, "Nếu như con thiếu tiền, là có thể đến công ty giúp ta được rồi. Nhưng mà con chưa vào công ty, chuyện lần này lại liên lụy đến con rồi. Bọn chúng đã nhắm vào xe của con, chính là đã nhắm đến con, vẫn nên cẩn thận một chút, ra ngoài nên tránh đi một chút thì tốt hơn."

La Thiếu Thần hỏi: "Bọn chúng muốn bức Khải Tùng ra sao?"

"Ừ, nhận được một bức thư đe dọa nặc danh, gửi từ Canada, nói là muốn gặp mặt Khải Tùng." La Định Âu bất ngờ tức giận nói, "Thằng khốn này, nhất định đã giấu giếm chuyện gì đó! Ta không tin nó vì Học Giai mà tính sổ với Mục Tất Thành!"

"Luật sư nói trên người nó bị thương, vụ kiện có thể nói là phòng vệ chính đáng, khả năng thắng kiện rất cao."

"Cầm lấy đi." La Định Âu thở dài một cái, thấy anh không có ý định cầm lấy chi phiếu, dứt khoát bỏ vào túi áo của Thẩm Thận Nguyên, "Lâm Lâm ngoan, đi theo tiểu tiểu thúc thúc nhé, nghe lời tiểu tiểu thúc thúc, đợi đến khi tiểu thúc thúc không có chuyện gì nữa, ông nội lại đón con về ở."

Thẩm Thận Nguyên: "........" Cậu rốt cuộc cũng hiểu vì sao La Thiếu Thần là tiểu tiểu thúc thúc rồi... tuy nhiên lời giải của câu đố này chẳng có chút ý nghĩa hiện thực nào.

Vú Triệu viết hết những việc quan trọng vào giấy, đưa cho La Thiếu Thần, rồi lại tiễn bọn họ ra khỏi cửa.

Lúc đi qua phòng khách, Thẩm Thận Nguyên vẫn để ý quay đầu lại nhìn nhà ăn một cái, phát hiện Sử Mạn Kỳ đã không còn ở đó nữa. Giữa cô và La Lâm Lâm đã xảy ra chuyện gì, vẫn chưa có chút đầu mối, có điều đối với bất cứ đứa trẻ nào, người mẹ vẫn luôn là một sự tồn tại không thể thay thế được, nếu như không phải thân phận của cậu quá mức khó xử, thì đã có thể thúc đẩy sự hòa thuận giữa mẹ và con gái rồi.

Đi đến trước xe, La Thiếu Thần mở cửa xe chỗ ngồi phía sau.

Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nhìn anh.

La Thiếu Thần nói: "Ngồi đằng sau an toàn hơn."

"Nhưng con thích ngồi đằng trước."

"Nhân vật quan trọng đều ngồi ở đằng sau."

"Vậy chú ngồi đi."

La Thiếu Thần nói: "Thật xin lỗi, chú không mang theo điều khiển từ xa."

Thẩm Thận Nguyên ngẩng đầu nhìn anh, mặt đầy vẻ trong sáng, "Nhưng mà ngồi đằng sau không nhìn được mặt của chú."

La Thiếu Thần hơi sửng sốt.

Vú Triệu lại một lần nữa ngạc nhiên vì sự cố chấp và cảm giác gần gũi của cục cưng nhà mình đối với La Thiếu Thần.

Thẩm Thận Nguyên tiếp tục mặt đầy vẻ chân thành nhìn anh. Tất nhiên, lý do tuyệt đối không phải nhưng bọn họ nghĩ. Có thể nói đấy là bệnh phổ biến của người chột dạ, lúc nào cũng phải chú ý từng ly từng tí biểu cảm, thần sắc của đối phương, để tránh bản thân mình lộ ra sơ hở nào đó mà không biết.

Vú Triệu nhớ lại tai nạn xe cậu vừa gặp phải liền lo lắng, "Cục cưng nghe lời, ngồi phía sau tốt hơn."

La Thiếu Thần nói: "Chỉ nửa tiếng thôi, rất nhanh mà."

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại chỉ có nửa tiếng thôi?"

"Chúng ta đi bằng máy bay mà." La Thiếu Thần đẩy Thẩm Thận Nguyên lên ghế sau, ra quyết định cuối cùng.

Nhưng Thẩm Thận Nguyên ngồi phía sau vẫn không ngừng ngọ nguậy. Chiếc xe này là xe của Y Mã Đặc, cũng là nguồn gốc những liên tưởng của cậu, vì vậy nên bằng bất cứ giá nào cậu cũng muốn biết được tại sao La Thiếu Thần lại đi chiếc xe này.

"Đây là xe second-hand chú mới mua ạ?"

Ánh mắt La Thiếu Thần không chút vết tích nhìn cậu qua kính chiếu hậu, hỏi: "Sau con biết nó là xe second-hand?"

.........

Đây chính là nỗi thống khổ của việc học thức quá uyên bác! Cứ luôn để lộ dấu vết lúc mình không hề hay biết.

Thẩm Thận Nguyên đối với trí tuệ của mình không còn lời nào để nói, "Chỗ này bị rách rồi..."

La Thiếu Thần nói: "Mượn mà."

"Mượn ai thế ạ?"

"Bạn bè."

"Bạn gì?"

La Thiếu Thần nói: "Con định hỏi như thế đủ nửa tiếng sao?"

"Dù sao con cũng không có chuyện gì làm."

"Người ta muốn đưa xe ra sân bay, chú vừa hay cần lái xe ra sân bay, cho nên hai bên giúp đỡ lẫn nhau."

"Sao người ta lại muốn đưa xe ra sân bay?"

"Bởi vì có người đi từ sân bay về, cần dùng xe."

Thẩm Thận Nguyên dùng sức nhảy bổ về đằng trước, đầu chen vào giữa lưng ghế chính vầ ghế phụ, kích động hỏi: "Ai sắp quay về thế ạ?"

La Thiếu Thần hỏi ngược lại: "Con nghĩ là ai?"

"Hơ, con chẳng nghĩ là ai cả..." phát hiện bản thân đã quá mức kích động, Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng cười, nói, quay trở lại ghế ngồi. Dù sao chốc nữa trao chìa khóa, cậu cũng nhất định nhìn thấy được đối phương.

Thẩm Thận Nguyên hai tay là dấu chữ thập, trong lòng thầm niệm: Sư huynh sư huynh sư huynh...... mau quay trở về cứu ta!

Thời gian nửa tiếng đồng hồ, nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không phải dài, nhưng mà cũng đã đủ để tích một ít chất lỏng rồi.

La Thiếu Thần đưa hành lý của hai người lên xe đẩy, cúi đầu phát hiện tư thế đứng của Thẩm Thận Nguyên hết sức cổ quái, "Sao thế? Đau chân à?"

"Không có chuyện gì." Thẩm Thận Nguyên cố hết sức để cho biểu cảm của mình trông thật bình thường, "Vậy người đến lấy xe đã đến chưa? Lúc nào người ta đến?"

La Thiếu Thần đáp: "Có thể là chốc nữa."

"Mất bao lâu nữa?"

"Con có phải muốn đi vệ sinh không?" La Thiếu Thần đi vào phòng chờ máy bay.

Thẩm Thận Nguyên nắm chặt lấy tay anh, nói: "Chú đi cùng con đi."

La Thiếu Thần nhìn biểu tượng nữ trên nhà vệ sinh, chau mày, "Không phải trước kia con đều tự mình làm được việc này hay sao?"

"Vậy chú hứa sẽ không lén đưa chìa khóa cho người ta chứ?" Áp lực từ bụng truyền đến càng lúc càng khó chịu, Thẩm Thận Nguyên nói chuyện có chút ngắt quãng. Không thể không nói, khả năng tự khống chế của trẻ nhỏ vẫn chưa hoàn thiện.

La Thiếu Thần nói: "Chú hứa sẽ không để một mình con lạc mất trong nhà vệ sinh."

"Con tin chú!" Thẩm Thận Nguyên nói xong, liền chạy như bay vào trong nhà vệ sinh.

Tuy rằng đã có được lời hứa của La Thiếu Thần, nhưng Thẩm Thận Nguyên vẫn áp dụng chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh. Đợi đến khi cậu rửa tay đi ra, liền phát hiện ra người vốn nên đứng ở đó đã không thấy đâu rồi.

"........"

Không sao hết, trẻ con làm chuyện mất mặt hơn vẫn có thể được người ta thông cảm.

Thẩm Thận Nguyên lấy hơi từ đan điền, hét váng lên trong đại sảnh: "Tiểu Tiểu thúc thúc...hu hu hu..." Đây không phải là tiếng khóc, mà là tiếng vọng thôi.

Đi học (Thượng) – Giả bệnh, giả bệnh, trốn không thoát.

Đầu bất ngờ bị búng một cái, Thẩm Thận Nguyên quay đầu liền thấy La Thiếu Thần mặt không chút biểu cảm nhìn mình, "Con người ta có hai mắt là để nhìn trái nhìn phải."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Nhưng mà mặt của con chỉ có một phía thôi, hướng về phía trước mà."

"La Thiếu, con gái của anh đấy à? Dễ thương quá." Một giọng nói trong trẻo xen vào.

Thẩm Thận Nguyên không thể tin nổi nhìn anh ta.

Đối phương đưa tay ra nhéo nhéo mặt cậu.

Thẩm Thận Nguyên vô thức đưa tay đẩy ra.

Đối phương sửng sốt một lúc, ngượng ngùng nhìn La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần nói: "Gọi chú Mã đi."

Thẩm Thận Nguyên ôm chặt lấy La Thiếu Thần, mặt cọ qua cọ lại trên y phục của anh, đầy vẻ sợ gặp người lạ.

Vẫn là Mã Duy Càn tự tìm đường xuống cho mình, cười nói: "Nhóc con sợ người lạ kìa."

La Thiếu Thần đưa chìa khóa cho anh ta, "Chúng tôi đi trước đây."

"Cảm ơn anh La." Xưng hô của Mã Duy Càn lập tức khác hẳn, "Chuyện album vẫn phải phiền anh nhiều."

La Thiếu Thần gật gật đầu, một tay đẩy xe, một tay dắt Thẩm Thận Nguyên đi đổi thẻ lên máy bay.

Trong lòng Thẩm Thận Nguyên nổi lên sóng gió, không ngừng cuồng phong nộ khiếu, nổi lên kinh đào hãi lãng. Tại sao xuất hiện ở đây lại có thể là Mã Duy Càn? Tại sao không phải ai đó một trong số bọn họ Đại Kiều, Cao Cần, Phong Á Luân, Tiểu Chu, Trương Tri...?

Nhắc đến Mã Duy Càn, không thể không nhắc tới cuộc chiến Cao Mã mà gần đây đám phóng viên ngồi lê đôi mách của tạp chí hàng tuần Showbiz viết mòn ngòi bút. Cái gọi là Cao Mã, chính là chỉ hai nhân vật có thực quyền lớn của Y Mã Đặc, Phó Giám đốc Cao Cần và Giám đốc Mã Thụy. Cùng với việc Cao Cần gia nhập hội đồng quản trị, sức ảnh hưởng đối với Y Mã Đặc càng lúc càng lớn, mâu thuẫn giữa hai người càng lúc càng khó hòa giải. Tuy Y Mã Đặc do phụ thân của Mã Thụy một tay sáng lập nên, nhưng Cao Cần lại là người quản lý có tính quyết định của công ty, không nói đến thiên vương Phong Á Luân và chuẩn thiên vương Kiều Dĩ Hàng dưới trướng ông ta, chỉ bằng bản thân ông ta đã là một tấm biển hiệu in chữ vàng rồi, một khi ông ta có ý rời đi, Y Mã Đặc nhất định sẽ sụp một nửa. Cho nên hai năm nay Mã Thụy vẫn luôn cố gắng đào tạo các nghệ sĩ có quan hệ thân thích với mình, Mã Duy Càn chính là một người ông ta vừa ý nhất – Bọn họ có quan hệ thân thích cách xa ba ngàn mét.

Mà Thẩm Thận Nguyên, là nghệ sĩ sau Phong Á Luân và Kiều Dĩ Hàng, tiếp nối nhận sự đào tạo của Cao Cần, tất nhiên sẽ không tránh khỏi có sự cạnh tranh trong tối ngoài sáng với Mã Duy Càn. Hết giành vai diễn lại giành quảng cáo, tranh giải thưởng tranh tỷ lệ lên truyền hình, so phục trang so tin tức, nói chung, hiện giờ, trong Y Mã Đặc, ngoại trừ Cao Cần và Mã Thụy, có sự cạnh tranh của bọn họ là gay gắt nhất.

Cho nên, trong lúc cậu bốn bề là địch, lại gặp phải một người quen vênh váo xuất hiện trước mặt, không khác nào bị đâm một nhát đao rồi sau đó lại bị người ta ra sức đạp lên cán đao, đau đến nỗi một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần.

"Uống sữa nhé?" La Thiếu Thần thấy vẫn còn sớm, dắt cậu đến ngồi ở sảnh cà phê.

Thẩm Thận Nguyên chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt u buồn.

La Thiếu Thần rút cốc sữa vừa đưa qua về, "Không muốn uống cũng không sao."

"Chú phải làm album nhạc cho con ngựa vừa rồi sao?"

"Lượng từ của ngựa dùng chính xác lắm."

"Chú cảm thấy hắn ta hát rất hay sao?"

"Đây là lần đầu tiên hai người hợp tác, chú không trả lời được câu hỏi này."

Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Nếu chẳng may hát không hay thì sao?"

"Cũng giống như Thẩm Thận Nguyên thôi."

"...... bị châm chích cả đời ấy ạ?"

La Thiếu Thần sững người một chút, nghĩ thật sâu sắc, nói: "Chú vẫn luôn châm chích cậu ta sao?"

Thẩm Thận Nguyên đáp: "Số lần chú nhắc đến anh ta tương tự với Popeye nhắc tới rau chân vịt vậy."

Bàn tay cầm cốc cà phê của La Thiếu Thần khẽ khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, sau đó nói: "Có lẽ, khả năng ca hát của cậu ta tệ đến nỗi xúc mục kinh tâm, khiến cho người ta không thể không để ý thôi."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Con bây giờ cho phép chú làm album cho hắn ta."

"Ô?"

"Hắn ta nhất định sẽ lập ra kỷ lục mới!"

"Con quen chú ấy sao?"

"Thân là fan trung thành của Thẩm Thận Nguyên, quen hắn là tất nhiên! Giống như quen Popeye là biết đến tên xấu xa Bluto!"

La Thiếu Thần thong thả uống cà phê: "Trên tivi phát sóng lại bộ phim hoạt hình đó rồi sao? Chú tưởng rằng nó phát sóng từ rất nhiều năm về trước rồi chứ. Lúc đấy con còn chưa ra đời cơ."

Thẩm Thận Nguyên huơ tay, nói: "Bạn học giới thiệu cho ạ, bạn ấy thích đồ cổ."

"Vậy thì con phải đề phòng bạn đó, tránh cho bạn ấy tâm huyết sôi trào biến con thành xác ướp."

Thẩm Thận Nguyên ngây thơ mở to mắt, "Xác ướp là gì ạ?" Cậu cuối cùng cũng ý thức được rằng làm một đứa trẻ bình thường, cần phải thể hiện ra điều mình không biết vào đúng lúc.

La Thiếu Thần đáp: "Là người chết đã được đóng gói."

"Người chết sao lại cần đóng gói ạ?"

"Để tiện mang đi tặng."

"......" Lại bắt đầu lừa gạt đấy. Thẩm Thận Nguyên tiếp tục truy hỏi, "Tại sao lại phải lấy người chết làm quà tặng?"

La Thiếu Thần đáp: "Bởi vì viện bảo tàng thích."

Thẩm Thận Nguyên rất phối hợp, làm ra một biểu cảm như trút được gánh nặng, "Thì ra xác ướp được đặt trong viện bảo tàng là vì người làm xác ướp sau khi làm xong rồi thì tặng cho viện bảo tàng."

La Thiếu Thần nói: "Bưu kiện được gửi theo rất nhiều cách, có loại gửi đến tận cửa, cũng có loại khách hàng tự đến lấy. Bọn họ thuộc loại sau."

"......." Rõ ràng là cách nói không thể tin được, nhưng tại sao nghe thì vẫn thấy chỗ nào cũng có lý?

La Thiếu Thần thấy thời gian cũng suýt soát, thanh toán tiền rồi lên máy bay.

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: "Ngay cả sổ hộ khẩu chú cũng mang theo?"

La Thiếu Thần đáp: "Hay là con muốn dùng chứng minh nhân dân?"

Thẩm Thận Nguyên cảm thấy bị coi thường. Trong lòng hạ lời thề, đợi đến khi cậu trở về thân thể của mình rồi, nhất định sẽ mang chứng minh thư đến cho anh ta xem đã mắt!

Đi ra từ phi trường của thành D, Thẩm Thận Nguyên theo La Thiếu Thần gọi taxi, nhưng khi đến nơi rồi mới phát hiện ra không phải là căn biệt thự to lớn mà cậu đã từng ở, mà là một khách sạn kiểu cao ốc, phòng đã đặt là phòng lớn số 3 ở sảnh 1.

La Thiếu Thần giúp cậu để hành lý vào trong phòng, sau đó đưa cho cậu một tấm thẻ phòng, nói cho cậu cách sử dụng.

Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Tại sao không về nhà ở ạ?"

La Thiếu Thần đáp: "Bình thường không có người quét dọn mà."

Thẩm Thận Nguyên: "........" Lý do quả nhiên rất hợp lý.

La Thiếu Thần hỏi: "Trưa nay muốn ăn gì?"

Thẩm Thận Nguyên nghĩ thật cẩn thận: "Cơm trứng chiên."

La Thiếu Thần nói: "Chú gọi thức ăn, thuận tiện có tranh thủ chút thời gian đi mua đồ."

"Mua đồ gì ạ?"

"Đồ dùng học tập." La Thiếu Thần lấy tờ giấy mà vú Triệu đưa cho anh ra, "Trên này viết là con cần có một bộ đồ dùng học tập hoàn toàn mới."

"Con cần đồ dùng học tập làm gì?" Thẩm Thận Nguyên có dự cảm không tốt.

La Thiếu Thần đáp: "Đi học."

"Không!" Thẩm Thận Nguyên thét lên.

La Thiếu Thần nói: "Vú Triệu nói, con rất thích đi học mà."

Thẩm Thận Nguyên nịnh bợ ôm lấy anh, "Đấy là vì tiểu tiểu thúc thúc chưa ở đây."

"Muốn chú hướng dẫn học cũng được."

"Í?" Kịch bản sao lại phát triển theo hướng này? Lúc này không phải là La Thiếu Thần nên thể hiện là thụ sủng nhược kinh, cảm động đến rơi lệ... Được rồi, dù sao đối tượng cũng là La Thiếu, phát triển như thế này mới là bình thường.

La Thiếu Thần nói: "Dù sao chú cũng rất hiếu kỳ về phương pháp giáo dục ở trường mẫu giáo con học."

Thẩm Thận Nguyên: "........"

Sáng sớm ngày hôm sau.

La Thiếu Thần gọi Thẩm Thận Nguyên dậy, gõ cửa một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, mở ra nhìn, liền thấy Thẩm Thận Nguyên nằm bò trên giường, mồ hôi đầy mặt.

"Sao thế?" Anh vội vàng chạy đến bên giường, giơ tay ra sờ trán cậu.

Thẩm Thận Nguyên "gian nan" mở mắt ra, hơi thở như tơ, trả lời: "đau bụng......"

La Thiếu Thần lập tức bế cậu lên, "Chú đưa con đi bệnh viện."

"Con không muốn đi viện." Thẩm Thận Nguyên nắm chặt lấy cổ áo của anh, một lúc liền nắm thành nhúm nhàu nhĩ, "Uống thuốc là được rồi."

La Thiếu Thần nói: "Đi bệnh viện vẫn an toàn hơn, tốt nhất là tiêm một mũi, như thế buổi chiều vẫn kịp đến nhà trẻ."

Thẩm Thận Nguyên: "........" Chỉ là đi nhà trẻ mà thôi, cũng không phải tham gia đại hội đại biểu nhân dân, chắc cũng không cần phải lo lắng quá mức như thế này đâu nhỉ?

La Thiếu Thần quay lại phòng một chuyến, cầm lấy ví tiền liền đi.

Thẩm Thận Nguyên nói: "Con vẫn còn mặc đồ ngủ."

"Con đã mặc đồ ngủ rồi mà."

"Không lịch sự chút nào cả."

"Bác sĩ coi là bệnh, quản ngục mới coi người."

Nhìn thấy La Thiếu Thần sắp đi tới cửa, Thẩm Thận Nguyên bất ngờ thay đổi chủ ý, "A! Bụng đột nhiên không đau nữa rồi!" Xem ra cửa ải đi nhà trẻ này cậu không bỏ qua được rồi, chỉ có thể đến đâu hay đến đó, ngồi yên quan sát động tĩnh mà thôi.

La Thiếu Thần dừng bước, nhìn cậu.

Thẩm Thận Nguyên chân thành nói: "Nhất định là tình thương của tiểu tiểu thúc thúc cảm động thượng đế rồi!"

La Thiếu Thần nói: "Có thể là đỡ tạm thời thôi, đi bệnh viện vẫn an toàn hơn."

"Có thể là do đói rồi." Thẩm Thận Nguyên nói, "Ăn một chút là được thôi."

"Con chắc chứ?"

"Chắc mà."

"Cho nên, một giờ sau con đảm bảo sẽ ngồi trong phòng học của nhà trẻ chứ?"

"Có thể muộn một tiếng không ạ, cho con ngủ nướng một tí?"

"Chú có thể mang giúp con một cái gối vào phòng học."

"......Cám ơn chú, nhưng mà không cần đâu. Kỹ thuật của con rất tốt, không cần gối đâu."

"Vậy thì, trước tiên đánh răng thôi." La Thiếu Thần thả cậu xuống, nhéo nhéo cái mũi.

Thẩm Thận Nguyên mặt lập tức đỏ bừng.

Đi học (Trung) – Tình địch, tình địch, đến cả đôi.

Đối diện với La Lâm Lâm tóc xõa dài trong gương, Thẩm Thận Nguyên lại nghĩ ra một chiến thuật kéo dài thời gian.

"Tiểu Tiểu thúc thúc!" Cậu cầm cái lược u oán đi ra.

La Thiếu Thần vừa gọi điện gọi thức ăn xong, nhìn biểu cảm của cậu, bình tĩnh nhướn mày.

Thẩm Thận Nguyên nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên con đi học lại, con muốn để lại cho mọi người ấn tượng tốt đẹp."

La Thiếu Thần nói: "Nếu như con nhất quyết muốn mặc đồ ngủ đi thì chú cũng không phản đối đâu."

"Không, con muốn buộc một kiểu tóc dễ nhìn hơn một chút." Thẩm Thận Nguyên kéo tóc nói: "Con muốn buộc thành búi!"

"......." La Thiếu Thần mặt không có biểu cảm gì, gật đầu: "Có thể."

Thẩm Thận Nguyên đưa lược cho anh, "Nhưng mà con không biết buộc."

"Trước kia không phải con đều tự chải tóc hay sao?"

Đúng vậy, đúng là tự mình chải! Đây có thể nói là việc Thẩm Thận Nguyên cảm thấy hối hận vô số lần, biết sớm thì đã tuyên triệu La Thiếu Thần đến hầu hạ rồi! Mẫn cán như thế làm gì không biết? Thẩm Thận Nguyên nói: "Bện đuôi ngựa thì con biết..."

"Con cứ bện đuôi ngựa trước đi, phần con lại chú làm cho."

"......" Thẩm Thận Nguyên hồ nghi nhìn anh ta, tuy hoài nghi tính xác thực trong lời anh ta nói, nhưng vì hiếu kỳ, vẫn bện đuôi ngựa tử tế, sau đó nhìn thấy La Thiếu Thần cầm một đống đồ ra. "Đây là cái gì?"

"Dây, keo, sạc điện thoại, băng dính trong."

"Con muốn là búi tóc chứ không phải búi sạc điện."

"Dùng keo cố định tóc, dùng sạc điện thoại để bổ sung phần tóc con thiếu, đều là màu đen cả mà, rất phù hợp. Dây để trang trí màu tóc, băng dính trong để làm bước cố định cuối cùng."

Thẩm Thận Nguyên: "......" Một chuyện buồn cười như thế sao anh ta vẫn có thể nói ra một cách đường hoàng vậy nhỉ?

La Thiếu Thần nói: "Con muốn búi cao một chút hay là thấp một chút?"

"......" Thẩm Thận Nguyên cúi đầu đáp: "Con nghĩ rồi, búi cao quá rất dễ bị trọc, tốt hơn là không búi nữa."

Trên đường đến nhà trẻ, La Thiếu Thần quay lại biệt thự để lấy sách giáo khoa và vở bài tập của La Lâm Lâm. Thẩm Thận Nguyên rảnh rỗi không có chuyện gì làm, thuận tay mở vở bài tập ra, liền nhìn thấy một bức tranh: Con quạ giữa đêm đen.

Không ngờ khả năng vẽ vời của La Lâm Lâm lại "cao siêu" đến thế này, Thẩm Thận Nguyên thong thả lật tiếp, sửng sốt một chút, trên tờ giấy vẽ trắng tinh vẽ một cô bé mặc váy hồng, thế nhưng xung quanh cô lại là một khoảng hắc ám.

Đây là thế giới nội tâm của La Lâm Lâm sao?

Cho dù trên người mặc váy màu gì thì thế giới tâm linh vẫn không hề có chút ánh sáng, rực rỡ hay ấm áp.

Cậu tiếp tục lật, phát hiện thiếu mất hơn nửa trang, chỉ thừa lại một hình tam giác được tô kín màu xanh lam thẫm. Cho dù có màu sắc, nhưng vẫn âm trầm đè ép khiến người ta hít thở không thoải mái.

Thẩm Thận Nguyên gập vở bài tập lại, nhìn hình phản chiếu La Lâm Lâm trên cửa kính xe.

Một cô bé sáu tuổi đã phải trải qua những gì khiến cho thế giới của cô đột nhiên trở nên u ám như vậy? Lần đầu tiên cậu hiếu kỳ vì bản thân La Lâm Lâm chứ không phải vì bản thân biến thành La Lâm Lâm.

Xe dừng lại ở chỗ đậu xe trên lề đường trước một cánh cổng lớn bằng thép sơn trắng.

Thẩm Thận Nguyên thấy La Thiếu Thần ra khỏi xe, kinh ngạc thò ra khỏi xe hỏi: "Chú thực sự định đi học cùng con sao?"

La Thiếu Thần hỏi: "Tại sao lại không nhỉ?"

"Chú quá tuổi rồi đó."

"Thính giảng không giới hạn tuổi tác."

"Nhưng sẽ gây áp lực cho con."

La Thiếu Thần nói: "Chú hứa sẽ không nói chuyện con ngủ gật trong lớp học cho bố mẹ con."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Không phải vì nguyên nhân đó. Chú đi học cùng con sẽ khiến cho các bạn nghĩ con là một đứa trẻ chưa lớn."

"Điều đó có gì không tốt đâu? Chứng minh các bạn ấy thừa nhận con là đồng loại của mình."

Thẩm Thận Nguyên cảm thấy câu nói này có chút cổ quái, chưa kịp nghĩ kỹ hơn đã bị La Thiếu Thần giành lấy chiếc cặp nhỏ trong tay, chào hỏi bảo vệ một câu, dắt cậu đi vào cổng trường.

Đối diện với cổng trường là một con đường nhỏ bằng xi măng, hai bên là khu vui chơi của nhi đồng và một sân cỏ khoảng hai trăm mét vuông. Cuối con đường là một khu phòng học ba tầng đan xen giữa hai màu vàng nhạt và hồng nhạt, trên tường vẽ các hình hoạt hình cây cối hoa cỏ, mây trắng..., hết sức ngây thơ.

Lúc này đây, Thẩm Thận Nguyên rất cảm kích La Thiếu Thần đã đi cùng mình. Để một người trưởng thành hai mươi lăm tuổi một mình đối diện với một tình huống khó xử như là quay lại nhà trẻ học thế này, thực quá tàn nhẫn.

La Thiếu Thần dắt cậu vào khu phòng học tầng ba, trong phòng học đã có bốn bạn nhỏ, có một nửa số khuôn mặt khiến Thẩm Thận Nguyên đau đầu.

Kiều Anh Lãng dắt cô bạn gái số hai của cậu ta đi đến. Xuất phát từ quan hệ thân thiết giữa cậu ta và La Lâm Lâm, Thẩm Thận Nguyên nghiêng về suy đoán La Lâm Lâm mới là bạn gái số một.

"La Lâm Lâm." Kiều Anh Lãng đi đến trước mặt cậu, không nói lời nào, chỉ nhìn.

Thẩm Thận Nguyên mỉm cười nói: "Chào buổi sáng."

"Hôm nay tớ không mang khăn đỏ đội đầu." Kiều Anh Lãng có chút khổ não, đầu hơi nghiêng về một bên, đôi lông mày dày rậm chau lại, xem ra cũng có chút đẹp trai ở tuổi này.

Thẩm Thận Nguyên đột nhiên hiểu ra tại sao cậu ta lại được hâm mộ như vậy rồi, trẻ con có thế giới thẩm mỹ của trẻ con.

Kiều Anh Lãng lấy khăn mùi xoa màu trắng dắt trên túi áo ngực xuống, phất mở, sau đó đặt lên đầu Thẩm Thận Nguyên, "Thế này có được không?"

......

Được không cái gì được không?

Đây là định làm lễ truy điệu cho cậu sao?

Thẩm Thận Nguyên trừng mắt nhìn cậu nhóc.

Kiều Anh Lãng nói: "Kết hôn nhất định phải đội khăn đỏ."

"......." Thẩm Thận Nguyên chỉ vào đỉnh đầu của mình, "Đây là màu đỏ sao?"

Kiều Anh Lãng ngẫm nghĩ một lát, nói với người bạn gái số hai đang bực bội bất bình: "Trần Văn Lệ, cậu đi lấy bút màu lại đây."

Trần Văn Lệ kêu lên: "Tớ là tân nương, tớ là tân nương cơ. Khăn đỏ đội đầu là của tớ."

Kiều Anh Lãng nói: "Ngày mai tớ lại cưới cậu."

"Tớ mặc kệ!" Trần Văn Lệ giật lấy khăn mùi xoa trên đỉnh đầu Thẩm Thận Nguyên đặt lên trên đỉnh đầu mình.

Thẩm Thận Nguyên nhanh miệng giành nói trước mặt Kiều Anh Lãng, nói: "Tớ làm người chứng hôn cho hai cậu."

Kiều Anh Lãng bất mãn nhìn cậu chăm chăm.

Thẩm Thận Nguyên đang định nói mấy câu như là tớ biết cậu thích tớ, nhưng mà một chồng nhiều vợ là vi phạm pháp luật, hai người ở với nhau mới là quan niệm hôn nhân đúng đắn, liền nghe thấy Kiều Anh Lãng đường hoàng nghiêm túc nói: "Không có người chứng hôn!"

Thẩm Thận Nguyên: "......" Xin lỗi nhé, là cậu đã nghĩ quá nhiều.

Kiều Anh Lãng nói: "La Lâm Lâm, cậu không gả cho tớ thì chẳng thể gả cho ai được hết."

"......" Một lời nguyền rủa quá độc ác à nha! Tuy Thẩm Thận Nguyên không phải La Lâm Lâm, nhưng thân là người ở nhờ thân thể của La Lâm Lâm, cậu vẫn cảm thấy giận dữ thay cho, một tay nắm lấy La Thiếu Thần đang đứng một bên xem kịch rất vui vẻ, "Tớ có tân lang rồi."

La Thiếu Thần: "......"

Kiều Anh Lãng chầm chậm nghển cổ, dường như bây giờ mới phát hiện ra đứng bên cạnh là người hẳn hoi chứ không phải là cây cột nào đó. "Chú ấy là người lớn đó."

Thẩm Thận Nguyên: "Đúng vậy, chú ấy là người lớn, nhưng cũng coi như là người."

La Thiếu Thần: "......"

Kiều Anh Lãng nói: "Cậu không thể gả cho người lớn được, bọn họ già đi rất nhanh đó."

La Thiếu Thần: "......."

Thẩm Thận Nguyên đáp: "Chẳng sao cả, tiểu tiểu thúc thúc rất giàu, chú ấy có thể đi kéo da."

La Thiếu Thần: "......"

Kiều Anh Lãng nói: "Chỉ có người xấu mới đi kéo da thôi."

La Thiếu Thần: "......"

Thẩm Thận Nguyên nói: "Đàn ông không xấu đàn bà không yêu."

"......" La Thiếu Thần vô duyên vô cớ bị châm thành nhím lúc này mới mở miệng: "Chúng ta trước tiên tô khăn đội đầu thành màu đỏ đi." Cho dù La Thiếu Thần có xấu tính một cách vô lý cũng không xấu tính đến mức đi tính toán với một đứa trẻ sáu tuổi – ngoại trừ La Lâm Lâm, bởi vì cô bé có rất nhiều biểu hiện lớn trước tuổi.

Thẩm Thận Nguyên vẫn muốn tiếp tục, liếm liếm môi, nhưng Kiều Anh Lãng bị nói liền dao động, cậu quay người đi lấy khăn đội đầu.

Trần Văn Lệ đội khăn trắng, bị bỏ qua một bên một lúc lâu, sống chết không đồng ý, như thể có tấm khăn này rồi là có được tấm giấy chứng nhận kết hôn với Kiều Anh Lãng.

Thẩm Thận Nguyên nhìn hai người họ làm loạn, lặng lẽ rút lui, nhưng mà đi chưa được mấy bước, lại có một chuyện đau đầu khác – Cậu không biết La Lâm Lâm ngồi chỗ nào. Cảm thấy ánh mắt của La Thiếu Thần vẫn dõi theo mình, cậu dứt khoát chọn lấy một chỗ, ngồi xuống.

"Đó là chỗ ngồi của Dương Bác An!" Giọng nói bén nhọn của Trần Văn Lệ thét lên.

Đầu Thẩm Thận Nguyên càng đau hơn.

Vừa hay có hai bạn nhỏ đi đến, một đứa bé trai nói với đứa bé trai còn lại: "La Lâm Lâm ngồi vào chỗ của cậu kìa!"

Thẩm Thận Nguyên đang định chuyển chỗ ngồi, liền nghe thấy đứa bé trai kia nói: "Mẹ của tớ nói, thích một ai đó sẽ ngồi vào chỗ của họ."

......

Cái mông đang nhấc lên của Thẩm Thận Nguyên cứng đơ.

Đứa bé trai còn lại cứng đơ người.

Kiều Anh Lãng đang giành khăn mùi xoa với Trần Văn Lệ cũng cứng đơ người.

Tuy rằng lý do không giống nhau, nhưng biểu cảm không ngờ lại giống hệt nhau: đều giống như vừa bị sét đánh.

Thẩm Thận Nguyên không thể không cảm khái thêm lần nữa: Bọn trẻ con thời nay nghĩ những gì thế không biết?

Trần Văn Lệ đột nhiên vui mừng kêu lên: "La Lâm Lâm thích Dương Bác An! La Lâm Lâm thích Dương Bác An!"

"......." Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh, đối với những ánh mắt người khác nhìn mình coi như không biết.

Lô Quỳnh vừa vào phòng học đã thấy người đàn ông ngồi cuối lớp, dung mạo anh tuấn, khí chất trầm ổn, lại cho người ta cảm giác uy nghiêm, cho dù có ở giữa một đám nhóc tì sáu tuổi cũng có thể ung dung tự nhiên.

"Xin chào, xin hỏi anh là..." Cô vừa hỏi, vừa không khỏi đánh giá một chút. Tuy đã có bạn trai ổn định, nhưng cô vẫn có quyền lợi ngắm nhìn giai đẹp mà.

La Thiếu Thần đáp: "Tôi là chú của La Lâm Lâm."

Lô Quỳnh giờ mới để ý đến La Lâm Lâm đang ngồi giữa Dương Bác An và Kiều Anh Lãng, không khỏi có chút đỏ mặt. Là một giáo viên, không nhìn thấy học sinh của mình ngay từ lúc đầu thực sự rất không chuyên nghiệp.

"Có thể nói chuyện không?" La Thiếu Thần đưa ra lời mời.

Lô Quỳnh nhớ đến tình trạng đặc biệt của La Lâm Lâm, gật gật đầu.

Bọn họ vừa đi ra, phòng học liền náo loạn như cái chợ.

Kiều Anh Lãng tuyên chiến với Dương Bác An: "La Lâm Lâm phải gả cho tớ."

Dương Bác An trầm mặc cúi đầu.

Kiều Anh Lãng nhìn Thẩm Thận Nguyên chằm chằm.

Nếu như có thể, Thẩm Thận Nguyên rất muốn xông lên hét vào mặt Trần Văn Lệ: "Quản ông xã nhà cô cho chặt vào!"

Sau một lúc, Lô Quỳnh quay trở lại, nhưng không thấy bóng dáng của La Thiếu Thần.

Thẩm Thận Nguyên có chút hoang mang, lại có chút lo lắng, đôi mắt không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lô Quỳnh nhìn thấy, mỉm cười nói: "Chú của con không muốn làm phiền chúng ta học bài cho nên ra chỗ khác ngồi rồi. Chốc nữa hết tiết con có thể đi tìm chú."

Thẩm Thận Nguyên cúi đầu giả vờ tự kỷ.

Kiều Anh Lãng đột nhiên nhớ ra câu nói lúc trước của Thẩm Thận Nguyên, tâm tình càng trở nên tồi tệ. Bởi vì cậu nhóc phát hiện ra rằng, tình địch của mình không phải chỉ một, mà là hai người.

(Bụi: Trẻ con thú vị thật, nhớ đến tuổi thơ =v=)

Đi học (Hạ) – Hát, hát, có tiến bộ.

Tiếng chuông "Hai con hổ hai con hổ" vang lên, cô giáo bắt đầu phát điểm tâm giữa giờ.

Thẩm Thận Nguyên xông lên, lấy một phần, bưng trong lòng rồi chạy ra hành lang.

"La Lâm Lâm, đừng chạy! Cẩn thận chút, chú của con đang ở phòng âm nhạc lầu hai đó." Lô Quỳnh đuổi theo mấy bước ở phía sau, vẫn còn lo lắng, bên người xoẹt một cái lại một nhóc nữa vọt ra, "Kiều Anh Lãng, con chạy chậm chút, cẩn thận ngã đó!"

Trần Văn Lệ cũng muốn đuổi theo, nhưng lần này coi như Lô Quỳnh nhanh tay lẹ mắt, trước khi nhóc tì này chạy ra được thì ôm lấy nó vào lòng.

"Con phải đi tìm Kiều Anh Lãng." Trần Văn Lệ giãy giụa.

Lô Quỳnh dỗ dành, nói: "Điểm tâm hôm nay là bánh gato kem đó, bánh gato kem rất ngon đó. Con ăn ở đây, cô thưởng cho con một quả dâu tây nhé."

Trần Văn Lệ lập tức xoay người ngồi về chỗ.

Đáng tiếc những lời này của Lô Quỳnh không nói trước khi Thẩm Thận Nguyên đứng dậy, nếu không thì cậu lúc này đã không rơi vào tình huống như bây giờ.

Kem trên gato dính đầy ra bàn tay nhỏ, chảy xuống qua kẽ bàn tay, để không rơi ra sàn, cậu không thể không dùng hai tay bao bọc lại, nhanh chóng giảm tốc độ lại, cho nên vừa mới đến lầu hai đã bị Kiều Anh Lãng đuổi kịp.

"La Lâm Lâm!" Kiều Anh Lãng nắm chặt lấy vai cậu.

Hai bạn nhỏ lớp dưới đứng ở hành lang, hiếu kỳ nhìn qua.

Thẩm Thận Nguyên bực mình quay đầu lại, đang định chính nghĩa kháng nghị hành vi đeo bám như đỉa của nhóc con, liền nghe thấy tiếng dương cầm du dương như cuồng phong vũ bão ập đến, trong chốc lát liền lấp đi âm thanh ồn ào huyên náo ở trên hành lang.

.......

Chuyện gì vậy?

Thẩm Thận Nguyên đối diện với khuôn mặt hồng hào tròn trĩnh của Kiều Anh Lãng, nhìn thấy ánh mắt cậu nhóc vì tiếng nhạc mà dần dần trở nên kích động, trong lòng thầm có dự cảm không tốt.

"Cậu thích tớ." Kiều Anh Lãng tuyên cáo ngay trên hành lang.

Thẩm Thận Nguyên: "......" Đây có lẽ thuộc tình huống chủ ngữ và tân ngữ đổi chỗ cho nhau nhỉ?

Kiều Anh Lãng móc chiếc khăn tay bị tô thành màu đỏ máu, như lấy xuống từ trên thân thể chiến sĩ chết trận ngoài chiến trường, từ trong túi áo ra, chậm rãi giơ hai tay lên.

Thẩm Thận Nguyên quay đầu chạy thẳng. Bị tấm khăn tay như thế đội lên đầu, thực sự sẽ bị trọc đấy!

Kiều Anh Lãng đuổi theo đằng sau.

Thẩm Thận Nguyên chạy đến cuối hành lang, nhìn bốn phía tìm đường, mắt vừa liếc qua đã thấy dáng người quen thuộc đang ngồi sau chiếc đàn dương cầm màu đen. Cậu rẽ gấp vào phòng, chạy đến bên chiếc đàn.

Người đánh đàn say sưa đến mức quên cả bản thân đó quả nhiên là La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần lúc này với lúc bình thường như hai con người hoàn toàn khác nhau. So với khuôn mặt lạnh lùng như băng sương, không chút biểu cảm, khuôn mặt say sưa hiện giờ giống một người bình thường hơn, mặc dù cảm xúc của anh ta chẳng qua là được âm nhạc dẫn dắt mà thôi.

Tiếng đàn dần tắt.

Ánh mắt của La Thiếu Thần dần dần đối diện với cậu.

"Tan học rồi à?"

Thẩm Thận Nguyên gật gật đầu.

La Thiếu Thần nhìn chiếc bánh gato trên tay cậu, "Đây là cái gì thế?"

Thẩm Thận Nguyên đáp: "Điểm tâm giữa giờ."

"......Con phải ăn sao?"

"......Cho chú ăn đó."

......

Hai người nhìn nhau không nói, đều không có ý vơ về phần mình.

"Bánh gato của La Lâm Lâm là cho tôi ăn!" Dũng sĩ vĩ đại của tình yêu – Kiều Anh Lãng xông lên, chen vào giữa hai người, sau đó nhìn thấy được nhúm bánh gato trong tay Thẩm Thận Nguyên. Trước đó không phải cậu không nhìn thấy trong tay Thẩm Thận Nguyên có cầm vật gì đó, chỉ là không nhận ra chủng loại của vật đó thôi.

Thẩm Thận Nguyên thấy cậu nhóc không nói, chỉ trầm mặc, thúc giục: "Cậu thực sự muốn ăn sao?"

Kiều Anh Lãng: "......." Sức mạnh của dũng sĩ tình yêu chính là tình yêu! Cậu không ngừng đốt lên ngọn lửa tình yêu, đốt lên, đốt lên... thế nhưng cậu nhóc phát hiện, cho dù có đốt thế nào đi nữa cũng không thể chống cự lại được vẻ ngoài thê thảm và buồn nôn của miếng bánh trước mặt.

La Thiếu Thần coi như tu vị thâm sâu, giải vây: "Tất cả mọi người đều đã... muốn ăn như vậy, một miếng bánh không đủ chia, không bằng vứt đi vậy."

"Vâng!" Biểu cảm nghiêm túc của Kiều Anh Lãng như thoát được gánh nặng, lại như gặp phải đại địch.

La Thiếu Thần đứng dậy, dắt Thẩm Thận Nguyên đi rửa tay, sau đó trước khi chuông báo vào giờ vang lên đưa Thẩm Thận Nguyên và cái đuôi phía sau cậu về lớp.

Buổi sáng có thể coi như có chuyện nhưng không nguy hiểm, buổi trưa cho đến giờ ăn cơm, Kiều Anh Lãng vốn định mời Thẩm Thận Nguyên cùng ăn cơm trưa, nhưng Thẩm Thận Nguyên đã có chuẩn bị, không đợi cậu nhóc động thân, đã nhào vào trong lòng La Thiếu Thần, dính chặt như keo. (Bụi: dễ thương quá =v=)

La Thiếu Thần nói: "Vấn đề của mình tự mình giải quyết đi."

"Đây là lời mà người giám hộ nên nói sao?" Thẩm Thận Nguyên hỏi ngược lại.

Lô Quỳnh đối với hành động qua lại giữa họ rất kinh ngạc. Vì trong trí nhớ của cô, La Lâm Lâm là một cô bé cô độc, ít nói, ngay cả Kiều Anh Lãng có quan hệ tốt nhất cũng chỉ thỉnh thoảng nói vài câu, tiếp xúc bằng ánh mắt rất ít, chứ đừng nói đến ôm ấp người khác thân thiết như vậy. Nhưng đây rốt cuộc vẫn là chuyện tốt, cô coi việc giúp người là niềm vui, nói: "Tôi đi nhận cơm, thuận tiện nhận phần của La tiên sinh nhé."

La Thiếu Thần vừa nói cám ơn, vừa móc ví ra.

Lô Quỳnh vội vàng xua tay, nói: "Nhà ăn dùng phiếu ăn, tôi có, không đắt mà, cũng là để tôi làm tròn sự hiếu khách của chủ nhà mà."

La Thiếu Thần cũng không gượng ép, dù sao hai người trưởng thành đẩy tiền qua đẩy tiền lại trước mặt một đám nhóc tì cũng không hay lắm.

Lô Quỳnh vừa đi, Thẩm Thận Nguyên lập tức tìm chỗ ngồi, ngồi xuống cùng La Thiếu Thần.

Có lẽ là do việc cậu liên tiếp mấy lần từ chối đã kích thích lòng tự trọng của Kiều Anh Lãng, cậu nhóc lần này lại không tới nữa, chỉ là mang ghế đến ngồi ở vị trí đối diện Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần, nhìn trừng trừng hai người họ.

Nếu như không phải do tuổi tác của cậu còn quá nhỏ, Thẩm Thận Nguyên suýt nữa thì cho cậu nhóc là một ông chồng đang đi bắt gian rồi.

Lô Quỳnh rất nhanh đã quay trở lại, phân phát cơm hộp.

Lượng cơm và thức ăn của La Thiếu Thần đều giống như của Lô Quỳnh, cơm đám nhóc tì ăn là cơm dinh dưỡng, còn kèm theo sữa bò, ăn xong vừa hay có thể ngủ, sau đó tiếp tục lên lớp, cho đến lúc tan học.

Thực sự đã trải qua một ngày, Thẩm Thận Nguyên cảm thấy chẳng qua chỉ có thế. Cảm giác khuất nhục trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện, trên đường về nhà cậu thậm chí còn ngâm nga bài hát hôm nay Lô Quỳnh dạy.

La Thiếu Thần nói: "Âm điệu sai rồi."

Suýt nữa thì quên mất trong xe vẫn còn một vị cha đỡ đầu âm nhạc. Nhớ lại lúc mình thu âm đĩa, sự không vui vẻ đủ kiểu của hai người, Thẩm Thận Nguyên vô thức không hát nữa, không nói lời nào, quay ra nhìn cảnh vật ven đường.

"Lộc ba ba đang chạy bộ, Lộc ma ma thể dục buổi sáng, cục cưng Tiểu Lộc đang ngủ nướng, mặt trời chiếu đến mông rồi..." La Thiếu Thần đột nhiên ngâm nga.

Thẩm Thận Nguyên trề trề môi. Hát nhạc thiếu nhi bằng cách hát nhạc trữ tình, đây đúng là sự hưởng thụ vô đối.

La Thiếu Thần nói: "Chúng ta về nhà luyện tập dần, cô giáo Lô nói là ngày mai mỗi người đều phải hát đấy."

......

Không!

Thẩm Thận Nguyên kinh hoàng trợn trừng mắt, dường như nhìn thấy bi kịch ngày trước sắp tái diễn trước mắt.

Nhưng sự việc không tệ hại như cậu tưởng tượng.

Mặc dù ca sĩ là cậu, giám chế là La Thiếu Thần, vai trò của hai người giống hệt như buổi đầu, có điều thái độ đối xử của La Thiếu Thần lại khác nhau một trời một vực. Ngoại trừ âm điệu, những thứ khác La Thiếu Thần không hề chỉnh sửa, thậm chí trong tình huống đoạn cuối không được như ý, anh ta còn khen ngợi cậu vài câu.

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc nói: "Chú thực sự thấy con hát rất hay sao?" So với hiện thực La Thiếu Thần đang khen ngợi cậu, cậu càng tin tưởng vào điều hoang đường là La Thiếu Thần đã bị hoán đổi linh hồn hơn.

La Thiếu Thần nói: "Với tư chất của con mà nói, rất hay."

"Tư chất của con?"

"Không phải con vẫn luôn lấy Thẩm Thận Nguyên làm mục tiêu sao?"

Thẩm Thận Nguyên nói một cách hàm súc: "Chỉ là fan hâm mộ thôi."

"Con đã vượt qua cậu ta rồi, sau này có thể tìm kiếm mục tiêu cao hơn."

"......" Câu khen ngợi đó cậu muốn trả lại nhà sản xuất!

Bảy ngày tiếp theo trôi qua khá yên bình.

Thẩm Thận Nguyên vừa tiến bộ lại vừa thụt lùi. Tiến bộ là khả năng hát hò, cô giáo Lô dạy mấy bài cậu mở miệng ra là hát được, hơn nữa trường hợp hát sai nhạc càng lúc càng ít, thụt lùi là tất cả các bài hát trong album của Thẩm Thận Nguyên, hát nhạc thiếu nhi nhiều rồi, các bài hát trước kia hát thế nào cũng không tìm lại được cảm giác. Có một lần ngâm nga trong lúc tắm, lúc ra La Thiếu Thần hỏi cậu có phải học được bài hát thiếu nhi nào mới không, còn nói bài hát lúc nãy tuy có chút kỳ lạ, nhưng âm luật cũng khá được – Bài hát đó là ca khúc chủ đề do đích thân La Thiếu Thần sáng tác đó, không ngờ đã hát đến mức cha đẻ của nó cũng không thể nhận ra được rồi sao?

Cậu bi ai phát hiện, nếu cứ tiếp tục như thế này, "La Lâm Lâm" đánh bại Thẩm Thận Nguyên chỉ là chuyện tính theo ngày.

Mặc dù là như vậy, nhưng lúc Lô Quỳnh dạy bài hát thiếu nhi mới, cậu vẫn hết sức chăm chỉ học tập.

Lô Quỳnh dạy xong bài hát, cầm vài tờ giấy trắc nghiệm ra, nói: "Cho cô xin một chút thời gian học tập của các con nhé. Có một bác muốn làm điều tra, đưa cho cô một tập trắc nghiệm, các con hãy trả lời thật trung thực nhé. Nếu như thành tích tốt, có thể được giới thiệu đến học tại trường tiểu học trọng điểm đó."

Thẩm Thận Nguyên rất hoài nghi liệu "các bạn học" có thể hiểu được ý nghĩa của phần thưởng khích lệ này hay không. Có điều hiện giờ cậu đang ở nhờ thân thể của La Lâm Lâm, tất nhiên nên đem lại chút lợi ích cho cô bé, cho dù sau này có rời khỏi, cũng có thể ngẩng mặt mà nhìn.

Tập phiếu trắc nghiệm phát đi, lông mày cậu khẽ nhăn lại, phiếu trắc nghiệm này...

Trắc nghiệm (Thượng) – Điều tra, trắc nghiệm, loại toàn năng.

Lượng câu hỏi quá lớn!

Phạm vi hỏi quá rộng!

Đây thực sự là báo cáo điều tra dành cho nhà trẻ sao?

Thói quen được hình thành lâu năm khiến cậu một bên lặng lẽ phát biểu xong cảm khái trong lòng, một bên tranh thủ thời gian nhanh chóng đọc lướt qua phiếu trắc nghiệm một lần, nắm chắc kết cấu phân bố câu hỏi, xác định đề mục nào quan trọng hơn thì làm trước...

Một phút trôi qua, Lô Quỳnh phát hiện Thẩm Thận Nguyên vẫn ngây người nhìn phiếu trắc nghiệm, không nhịn được khom người xuống, nhẹ giọng nói: "Chỉ là điều tra thôi, không phải bài thi, đáp đúng đáp sai đều không sao hết, Lâm Lâm cứ thoải mái mà làm."

Thẩm Thận Nguyên liếc nhìn những đứa trẻ khác ở xung quanh, phát hiện tất cả đều đã xoạt xoạt viết, chỉ còn mỗi mình là chưa nhấc bút, vội vàng cầm bút viết tên của La Lâm Lâm. Ba chữ này là rèn luyện kỹ càng dựa trên bút tích của La Lâm Lâm trên vở bài tập, mặc dù cậu nhìn qua vẫn thấy có khác biệt, nhưng chỉ cần viết chữ thật nhỏ, nhấn bút mạnh một chút, chữ cái dày một chút, dày di dày dít, đại thể vẫn có thể chấp nhận được.

"Thời gian là 10 phút. Các em hãy tranh thủ thời gian nhé." Lô Quỳnh nói.

........

Chỉ có 10 phút?

Đây đúng là bắt nhi đồng nghịch thiên mà! Ngay cả người trưởng thành như cậu cũng không nuốt nổi nữa là.

Thẩm Thận Nguyên không dám nghĩ lung tung nữa, tập trung tinh thần nghiên cứu đề mục.

Câu thứ nhất là về cụm từ.

Rất đơn giản, đỏ gì, vàng gì, trắng gì... màu đỏ màu vàng màu trắng... vân vân, quá lười nhác có bị khấu trừ điểm ấn tượng không nhỉ? Tốt hơn là sửa thành hoa đỏ, Hoàng Hà, mây trắng.

Thẩm Thận Nguyên vừa bắt đầu đã rất căng thẳng, 50% vì tiền đồ của La Lâm Lâm, 50% là vì lòng tự trọng của người trưởng thành 25 tuổi, nhưng cứ làm rồi làm, cậu liền dốc hết tâm trí vào, cho đến tận lúc chuông reo hết tiết vang lên, thu phiếu, cậu vẫn còn lưu luyến kéo phiếu lại từ tay Lô Quỳnh.Lô Quỳnh khó khăn lắm mới thu hết phiếu, lập tức quay về văn phòng, trả cho Vi Lập Thế đang chờ ở đó.

Vi Lập Thế nói: "Cám ơn cô giáo Lô, cô giáo Lô vất vả rồi."

Lô Quỳnh cười nói: "Tôi hy vọng tất cả học sinh trong lớp tôi đều có thể lên trường tiểu học trọng điểm."

Vi Lập Thế nói: "Tôi cũng hy vọng như thế."

Lô Quỳnh vẫn phải dạy tiếp, hàn huyên hai câu đã đi rồi. Vi Lập Thế ôm tập điều tra trong lòng, ra khỏi cửa, xuống lầu, rẽ vào phòng âm nhạc ở tầng hai. La Thiếu Thần đang viết nhạc, thấy ông ta đi vào, lập tức dừng bút ngẩng đầu lên.

"Tôi còn chưa kịp xem." Vi Lập Thế cười cười, đi đến một bên nhìn phiếu điều tra.

La Thiếu Thần cầm bút dừng trên tờ giấy thật lâu, nhưng không viết được nốt nhạc nào.

"Ô..." Vi Lập Thế đọc xong phiếu điều tra, mở miệng, "Tôi nghĩ tôi nhìn thấy một thần đồng rồi."

La Thiếu Thần cầm lấy tập phiếu, rất nhanh liền lật đến bài của Thẩm Thận Nguyên, nét chữ trẻ con không có gì khác với những đứa trẻ khác, nhưng nét chữ dí dít đã thể hiện rõ người trả lời phiếu đã vượt quá khả năng tư duy và tốc độ viết chữ của những đứa trẻ học cùng.

"Nếu như tôi không biết cô bé, tôi sẽ nói đứa nhỏ nhà cậu không những trình độ ngữ văn toán học tiếng Anh đều xuất sắc, mà ngay cả vật lý, sinh học đều có chút hiểu biết, sau khi trưởng thành sẽ trở thành một nhân tài loại hình toàn năng." Vi Lập Thế thấy La Thiếu Thần vẫn nhìn hai câu hỏi trước mặt, dứt khoát chỉ vào một câu hỏi trong số đó, "Ví dụ như câu này, câu hỏi là bảo chúng dùng phương thức khác ngoài chữ viết để thể hiện nước. Những đứa trẻ khác đều vẽ, chỉ có cô bé là viết H2O. Còn câu này, hỏi nếu như xương của bạn bị hỏng 205 cái, thì còn bao nhiêu cái còn tốt, cô bé viết 1. Nói rõ cô bé biết xương của thân thể người trưởng thành có 206 cái, tất nhiên, cô bé có thể không biết mình đang ở thời kỳ phát triển, xương vẫn chưa hoàn toàn nối hết với nhau, cho nên con số còn có thể nhiều hơn."

La Thiếu Thần gập phiếu điều tra lại, "Cho nên kết quả chẩn đoán của anh là gì?"

"Không biết." Vi Lập Thế nhún vai.

La Thiếu Thần chau mày.

Vi Lập Thế nói: "Dựa vào những trải nghiệm và biểu hiện của La Lâm Lâm mà nói, cô bé có khả năng mắc chứng đa nhân cách, nhưng đa nhân cách là một loại bệnh, chủ yếu thể hiện ở hành vi, thái độ, chứ không phải ở thiên phú trời cho, để một đứa bé sáu tuổi không thích học trong khoảng thời gian một tháng, dùng khoảng thời gian người thân không gia đình không nhìn thấy, tiếp xúc những thứ này, đối với độ tuổi này của cô bé là tương đối đòi hỏi kiến thức uyên thâm và thu hút vận dụng... Điều này vượt quá phạm vi tôi hiểu biết rồi."

La Thiếu Thần hỏi: "Anh cảm thấy đây là tình trạng gì?"

Vi Lập Thế nói: "Không biết cậu hỏi về gì? Nếu như là chứng đa nhân cách, dựa vào miêu tả của anh, hiện tại La Lâm Lâm không xuất hiện tình trạng mất ký ức tạm thời, thay đổi nhân cách, cũng không hề có các trạng thái cảm xúc như ngây ngẩn, buồn bã, căng thẳng vân vân, cho nên khả năng mắc chứng đa nhân cách là rất thấp. Còn về thành tích học tập đột nhiên nhảy vọt, có lẽ cậu tiếp xúc chân tướng gần hơn tôi chứ?"

La Thiếu Thần gấp bài điều tra của Thẩm Thận Nguyên lại, bỏ vào trong túi áo, những phiếu điều tra còn lại trả lại cho ông ta, "Có thể tổng kết một câu hữu dụng từ mấy lời anh lảm nhảm được không?"

Vi Lập Thế thoái mái cười cười nói: "Sherlock Holmes từng nói, loại trừ tất cả các khả năng, khả năng còn lại cho dù ly kỳ đến đâu, cũng nhất định là chân tướng."

La Thiếu Thần nói: "Cám ơn đã nói cho tôi biết kiếp trước của anh là Sherlock Holmes."

"Từ nghề nghiệp mà nói, khả năng tôi là Watson cao hơn."

"Chúc anh sớm ngày gặp được Sherlock Holmes, lại tiếp tục được bận rộn trong các vụ án mạng."

"Hơ... Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải xuống sân khấu rồi." Vi Lập Thế cuộn tập điều tra lại, trước lúc ra khỏi cửa, quay đầu lại hỏi, "Chuyện trường tiểu học trọng điểm..."

La Thiếu Thần quay đầu nhìn ông ta.

Vi Lập Thế hiểu ý, nói: "Tôi sẽ nghĩ cách."

La Thiếu Thần đáp: "Cám ơn."

"Phí vẫn tính như cũ."

Sau khi ông ta đi khỏi, La Thiếu Thần lấy từ trong túi áo ra một mảnh giấy nhỏ, chậm rãi xé làm hai nửa, rồi lại hai nửa nữa...

Các từ "Thẩm Thận Nguyên", "Đại sư bắt ma", "Thuật di hồn", "Ma triền thân" dần dần bị xé vụn.

Lúc ăn cơm trưa, Thẩm Thận Nguyên cảm thấy La Thiếu Thần có chút gì đó không ổn, trước kia biểu cảm của anh ta tuy rằng rất ít, nhưng chưa bao giờ từ chối mình, nhưng hôm nay có thể cảm thấy sự xa cách trong hành động của anh ta với mình.

Chắc không thể nào chỉ trong một đêm mà cảm thấy anh ta và La Lâm Lâm nam nữ khác biệt đâu nhỉ?

Thẩm Thận Nguyên không ngừng nhai miếng cà rốt đã nát đến không thể nát hơn trong miệng, len lén quan sát anh ta.

Kiều Anh Lãng chính đại quang minh quan sát Thẩm Thận Nguyên gắp cà rốt mình không thích mà để riêng ra bỏ vào bát của cậu, đồng thời dùng giọng điệu kiêu ngạo nói: "Tớ biết cậu thích ăn, cho cậu cả đấy."

Thẩm Thận Nguyên cúi đầu nhìn mấy miếng cà rốt vẫn còn dính hạt cơm, lặng lẽ dịch dịch mấy thứ khác trong bát sang một bên.

Trần Văn Lệ nhìn không vừa mắt, "Tớ muốn ăn."

Kiều Anh Lãng bị làm khó, những thức ăn còn lại đều là thứ cậu thích ăn.

Đũa của Trần Văn Lệ vươn qua.

Kiều Anh Lãng dùng tay cản lại, vừa đúng đập vào mặt của Trần Văn Lệ, Trần Văn Lệ oa một tiếng khóc ầm lên.

Thẩm Thận Nguyên đi học nhà trẻ mấy buổi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mấy nhóc tì này khóc, da đầu có chút tê rần.

Lô Quỳnh đã quá quen thuộc, chạy đến lấy khăn ăn, vừa trêu cô nhóc vừa giúp lau nước mắt.

Kiều Anh Lãng ngây ra, đứng bên cạnh Lô Quỳnh, không biết phải làm gì.

Trong lớp, chỉ duy có hai người không thèm để tâm đó là Dương Bác An và La Thiếu Thần, lúc này Thẩm Thận Nguyên không thể không bội phục sự bình tĩnh của bọn họ, trong sự công kích bằng âm thanh thế này mà vẫn có thể duy trì sắc mặt không bị dao động, lực phòng thủ quả thực quá mạnh.

Sau khi ăn trưa ngủ trưa xong thì lại học bài, mọi việc tuần hoàn như ban đầu.

Khó khăn lắm mới chịu được đến lúc hết giờ, Thẩm Thận Nguyên nhìn sắc mặt của La Thiếu Thần mà trong lòng lo lắng. Lúc lên xe, cậu kệ cho La Thiếu Thần giúp mở cửa xe, giành trước một bước tót vào vị trí ghế lái phụ.

La Thiếu Thần chau mày nói: "Ngồi sau an toàn hơn."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Ngồi sau không nhìn được mặt chú mà."

La Thiếu Thần trầm mặc một lúc mới nói, "Con có thể nhìn kính chiếu hậu."

"Kính chiếu hậu là hình chữ nhật nằm ngang, nhưng mặt của chú lại là nằm dọc... trái xoan... hơ, không quy tắc... hơ, hình ảnh không được đẹp, con cảm thấy..."

Cửa bị đập mạnh đóng vào.

La Thiếu Thần lên xe ở bên kia.

Thẩm Thận Nguyên đợi anh ta khởi động xe, mới thận trọng hỏi: "Có phải trong nhà xảy ra chuyện rồi không?"

La Thiếu Thần điềm nhiên liếc cậu một cái, "Sao lại nghĩ vậy?"

"Con lo lắng mà. Người lần trước đâm phải chúng ta làm sao rồi?"

La Thiếu Thần nói: "Phạt tiền."

"Chỉ phạt tiền thôi sao?" Thẩm Thận Nguyên tức giận, "Suýt nữa thì chúng ta bị thương mà!"

"Ừ, là suýt nữa."

"Bị thương thì phạt nặng phải không?"

"Ừ, thu hồi bằng lái."

"......Nặng thật đó!" Thẩm Thận Nguyên vừa cảm khái xong, liền cảm thấy xe đột nhiên rẽ gấp, trong chốc lát khiến cậu đập văng vào kính bên này." Làm gì..." Lời chưa nói xong, cậu liền nhìn thấy trên kính chiếu hậu, một chiếc xe đang điên cuồng đâm lên.

&

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top