Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

34-36 Tuyên truyền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuyên truyền (Thượng) – Liêu trai, liêu trai, có biết không?

Thẩm Thận Nguyên do dự hỏi: "Con có thể chọn nghe những câu chuyện ấm áp như cô bé Lọ Lem và công chúa Bạch Tuyết không?"

La Thiếu Thần đáp: "Chú có thể đổi tên nhân vật trong chuyện thành cô bé Lọ Lem và công chúa Bạch Tuyết."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Như thế thì có vẻ kỳ quặc quá nhỉ?"

"Tiểu Tạ và Thu Dung, Lọ Lem và Bạch Tuyết, cũng như nhau thôi."

"......"

La Thiếu Thần đưa tay kéo cậu lên giường, giúp cậu chèn kín chăn, sau đó dựa vào đầu giường bắt đầu thao thao bất tuyệt kể chuyện, "Ngày xửa ngày xưa, trong rừng sâu, có một căn nhà nhỏ, có bảy người lùn sinh sống. Thế nhưng trong nhà rất hay có ma làm loạn, đặc biệt là vào ban đêm, những bóng ma xám xám trắng trắng thường lởn vởn qua lại trên hành lang, trong phòng, cầu thang, trong vườn... Đám người lùn rất buồn phiền, tối không thể ngủ ngon, chỉ còn cách chuyển nhà."

Nếu như La Thiếu Thần thất nghiệp, vẫn có thể kể chuyện ma trên đài phát thanh, ngữ khí thế nào tạm không nói tới, chỉ với giọng nói trầm thấp thường ngày đã có thể đạt trọn số điểm rồi.

"Cho nên, căn nhà liền để trống, trở thành nơi vui chơi của đám ma quỷ."

"Tiểu Tiểu thúc thúc, chú định kể bao lâu?"

La Thiếu Thần nhướn mày, "Con rất buồn ngủ sao?"

"Uống một chút sữa bò rồi..." Thẩm Thận Nguyên ngây thơ ngáp một cái.

"Trước kia đã nghe qua câu chuyện này chưa?"

"Cô bé Lọ Lem và công chúa Bạch Tuyết từng nghe rồi, Lọ Lem và Bạch Tuyết ... có chút mới lạ."

"Không sao." La Thiếu Thần cúi đầu, ánh mắt áp dưới hàng lông mi, âm thầm quét qua khuôn mặt cậu, "Đây là câu chuyện hai ma nữ tá thi hoàn hồn."

Thẩm Thận Nguyên nuốt khan một ngụm nước bọt, ánh mắt khẽ rụt lại, nói: "Con sợ ma."

"Ừ, chú cũng sợ."

Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Tiểu Tiểu thúc thúc cũng sợ ma sao?"

"Sợ ma làm loạn, càng sợ mấy trò ma quái hơn." La Thiếu Thần giúp cậu ghém lại chăn.

Thẩm Thận Nguyên vô thức tránh ánh mắt của anh.

Động tác của La Thiếu Thần ngừng một chút, sau đó đứng dậy nói: "Ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé."

"Chúc chú ngủ ngon." Thẩm Thận Nguyên vùi đầu vào trong chăn.

La Thiếu Thần đi đến cửa phòng, bất chợt quay đầu lại hỏi: "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Tim Thẩm Thận Nguyên thụp một tiếng, thầm kêu lên: Chết toi.

La Thiếu Thần nói: "Con đuổi theo xe chú ấy."

Đó là lần đầu tiên anh ta và La Lâm Lâm gặp nhau sao?

Thẩm Thận Nguyên trước nay chưa từng biết bản thân lại may mắn đến thế! Không khí vừa bị ép ra khỏi lồng ngực trong chốc lát lại dâng lên.

"Lúc đó có phải con gọi chú là La Thiếu không?"

......

Tim Thẩm Thận Nguyên đập thình thịch. Cho dù cậu có muốn duy trì vẻ mặt bình tĩnh và trấn định bao nhiêu đi chăng nữa thì sự hoảng loạn trong nội tâm vẫn như con thú hoang mất đi khống chế, điên cuồng công kích vẻ mặt cậu đang khổ cực duy trì.

Trong mơ hồ, cậu như lại nghe thấy La Thiếu Thần lẩm bẩm: "Chắc là chú nghe nhầm rồi, con không thể nào vô lễ đến thế được."

Nắm cửa lạch cạnh chuyển động, sau đó là tiếng mở cửa, tiếng bước chân, tiếng đóng cửa.

Mỗi một tiếng động như bị phân làm vô số tấm phim, lặp đi lặp lại trong đầu Thẩm Thận Nguyên một cách chậm chạp vô cùng, đến tận lúc cậu bị sự hoảng sợ của mình làm cho choáng váng cả đầu óc, sau đó mũi bị vùi vào trong chăn không thể hít thở nổi mới giật mình bừng tỉnh.

La Thiếu... có phải đã phát hiện ra rồi không?

Nếu không đang yên đang lành tại sao lại nhắc đến chuyện tá thi hoàn hồn? Còn có tiếng gọi La Thiếu đó...

Cậu cố gắng nhớ lại từng li từng tí những chi tiết mấy ngày nay ở cùng với La Thiếu Thần, càng nghĩ mồ hôi lạnh càng đầm đìa. Tuy nói để diễn tốt một vai diễn thì phải thổi vào vai diễn một sinh mệnh cũng với sự hiểu biết, suy luận độc đáo của riêng bản thân mình, nhưng rõ ràng rằng, sự hiểu biết, suy luận độc đáo của cậu đã vượt quá phạm vi nên có, dẫn đến việc khắc lên đó quá nhiều vết tích của Thẩm Thận Nguyên.

Tuy rằng thời gian mình và La Thiếu Thần chung sống không lâu, bình thường cũng không mấy qua lại, chắc không thể nào liên tưởng tới chứ?

......

Chắc là thế đi?

Tư duy hỗn loạn khiến cho Thẩm Thận Nguyên không thể phân biệt rõ kết luận này là phán đoán nhiều hơn một chút hay là hy vọng nhiều hơn một chút.

Đêm đó, cậu ngủ không sâu, ngay cả sữa bò cũng không thể ngăn được La Thiếu Thần xông vào giấc mộng của cậu, ha ha cười lạnh với cậu.

Thẩm Thận Nguyên chỉ có thể như một đứa cháu ra sức chạy theo sau anh ta mà giải thích.

Những người khác trong nhà họ La trở thành bối cảnh, không ngừng lượn qua lượn lại bên người bọn họ.

Sau đó cậu nghe thấy La Thiếu Thần nói: "Ngươi đã hại chết La Lâm Lâm, người nhất định phải nhận sự trừng phạt của pháp luật!"

Đoàng!

Tim Thẩm Thận Nguyên đập mạnh một cái, đột ngột mở to mắt, nằm nhìn trừng trừng vào trong màn đêm một lúc mới ý thức được tiếng vang vừa rồi không phải là tiếng súng trong mơ, mà là tiếng va đập trong hiện thực.

Tiếng tranh cãi bên ngoài giữa đêm khuya tĩnh mịch đặc biệt kịch liệt và chói tai.

Cậu bật đèn lên, đi dép vào rón ra rón rén đi đến bên cửa, mở hé cửa ra.

Hành lang đèn đóm sáng trưng.

Cánh cửa phòng đối diện mở rộng, Sử Mạn Kỳ như phát điên, muốn xông ra ngoài, miệng vẫn không ngừng gào thét. La Khải Trạch ôm chặt lấy eo cô, ra sức lùi về phía sau, miệng không ngừng mắng mỏ, "Cô làm loạn đã đủ chưa hả! Cô muốn tất cả mọi người đều tỉnh dậy xem cô phát điên hả?"

"Bỏ tôi ra!" Đầu Sử Mạn Kỳ ra sức lắc, "Bỏ tôi ra!"

Khóa cửa phòng bên vang lên, La Thiếu Thần mặc áo ngủ đi ra, vẫn là quay về bên này nhìn một cái, mới đi đến phòng đối diện, hỏi: "Sao thế?"

"Tôi muốn ly hôn!" Sử Mạn Kỳ kêu to.

"Cô ta điên rồi! Cứ mặc kệ cô ta." La Khải Trạch nặng nề ném Sử Mạn Kỳ lên giường.

Sử Mạn Kỳ nằm trên giường khóc ầm lên, "Tôi muốn ly hôn! Ly hôn!"

La Khải Trạch tức giận cười lạnh: "Ly hôn? Để cho cô chạy trốn cùng dã nam nhân à? Đừng có mơ!"

"Tôi và anh ta đã chia tay lâu rồi!"

"Chia tay lâu rồi? Sau khi kết hôn còn ngủ cùng một giường mà nói là chia tay lâu rồi?!"

Sử Mạn Kỳ lấy đầu đập vào giường, "Anh muốn tôi thế nào hả! Anh rốt cuộc muốn tôi phải thế nào!"

La Khải Trạch hít một hơi, nói với La Thiếu Thần, "Không sao nữa rồi, cậu đi ngủ trước đi."

Thanh quan không phán được việc nhà, huống hồ La Thiếu Thần còn không phải thanh quan, gặp phải chuyện như vậy chỉ có thể an ủi vài câu rồi đi.

Lần này Thẩm Thận Nguyên không đợi La Thiếu Thần đi qua đây đã chủ động đóng cửa lại, sau đó dựa vào cửa nghe ngóng, đến tận lúc đối diện truyền đến tiếng đóng cửa, mới lại thận trọng mở cửa ra, sau đó nhìn thấy...

Ánh mắt La Thiếu Thần đang chăm chăm nhìn cậu.

Thẩm Thận Nguyên kêu lên một tiếng "A", lùi sau nửa bước, sợ đến mức tim thùm thụp đập loạn. Không thể không nói, nửa đêm canh ba, mở cửa một cái liền thấy một người mặt không chút biểu cảm đứng trước cửa nhìn mình chằm chằm quả là một khung cảnh cực kỳ kinh dị, nhất là khi người đó lại là nam nhân vật chính số một trong cơn ác mộng vừa rồi của mình.

"Tiểu, tiểu thúc thúc?" Cậu thăm dò, hỏi.

La Thiếu Thần nói: "Xem ra sữa bò đang dần mất tác dụng."

"Không phải đâu, con chỉ là... vừa đúng lúc dậy đi vệ sinh thôi."

"Ừ, có lẽ lần sau nên cân nhắc đổi một nhãn hiệu sữa khác. Uống bò không có tác dụng thì đổi sang uống hươu vậy."

Thẩm Thận Nguyên: "......"

Dường như nhận ra được sự bất an của cậu, sắc mặt La Thiếu Thần dịu đi một chút, nói: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngủ đi."

Anh ta sao lại biết cậu đang suy nghĩ lung tung? Chẳng lẽ cậu đang suy nghĩ lung tung đúng hướng rồi?

......

Nội dung suy nghĩ lung tung của Thẩm Thận Nguyên lại càng phong phú.

Ngày hôm sau, vú Triệu vừa nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên đã kêu la om sòm, "Cục cưng, con sao thế? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Thẩm Thận Nguyên mệt mỏi lắc lắc đầu, nói: "Mất ngủ ạ."

"Cục cưng." Bà cho rằng cậu vì chuyện của La Khải Tùng mà không ngủ được, mũi hơi sót, ôm lấy cậu, nói: "Cục cưng, đừng quá buồn, con vẫn còn vú Triệu mà."

Không biết vú Triệu sẽ nghĩ thế nào sau khi biết được cậu không phải là cục cưng của bà ấy, lại còn giành hết những gì cô bé đáng được hưởng.

Tâm tình của Thẩm Thận Nguyên lại càng suy sụp hơn, ngay cả ăn sáng cũng không có tinh thần.

La Thiếu Thần xuống lầu liền nhìn thấy một khuôn mặt gấu trúc kén ăn, "Vú Triệu, cho nó một cái chiếu tre đi."

Vú Triệu không hiểu gì hết, hỏi: "Sao lại lấy chiếc tre ra làm gì?"

"Rút tre cho nó ăn."

Thẩm Thận Nguyên: "......" Trên thế gian này có hai kiểu chuyện cười châm biếm, một kiểu khiến người ta buồn cười, kiểu kia lại khiến người ta phát điên.

La Thiếu Thần hoàn toàn không biết Thẩm Thận Nguyên đang ở trên bờ vực của sự suy sụp, tâm tình rất tốt, nói: "Còn nhớ bộ phim lần trước con diễn không?"

Cậu diễn biết bao nhiêu bộ phim như vậy, biết làm sao được nói đến bộ nào...Í, không đúng, La Lâm Lâm chỉ mới diễn một bộ phim. Thẩm Thận Nguyên mở tròn mắt, hỏi: "Sao rồi ạ?"

La Thiếu Thần nói: "Giám chế muốn mở một... buổi tuyên truyền đóng máy, muốn hỏi xem con có muốn đi hay không."

"Sao lại đóng máy sớm thế ạ?" Dựa vào câu chuyện mà giám chế giới thiệu, La Bội Giác đi vào thế giới thần tiên không phải mới là bắt đầu sao? Sao mà chưa được mấy ngày câu chuyện đã kết thúc rồi? Chẳng lẽ mọi người đều đã nuốt không trôi cơm gạo trắng, cho nên đồng tâm nhất trí ngày đêm không ngủ không nghỉ sao...

"Bởi vì câu chuyện ba mươi tập đã rút ngắn lại còn mười ba tập rồi."

"... Hay là không đi nhỉ?" Vẫn luôn cảm thấy, việc tham gia buổi tuyên truyền này sẽ trở thành lịch sử đen tối cả đời.

La Thiếu Thần nói: "Chú đã đồng ý thay con rồi."

"Hơ... Con nghĩ rằng chú vừa hỏi xem ý kiến của con?"

La Thiếu Thần điềm nhiên húp cháo, "Khiến cho con nảy sinh ảo giác, chú rất xin lỗi."

Thẩm Thận Nguyên: "......"

Tuyên truyền (Trung) – Tin tức, tin tức, quá chấn động.

Buổi tuyên truyền diễn ra vào buổi chiều, La Thiếu Thần trước tiên cần về văn phòng một chuyến. Lần này Thẩm Thận Nguyên không theo đuôi, lời nói ái muội không rõ ràng của La Thiếu Thần tối qua khiến cậu vô cùng sợ hãi, quyết định tạm thời duy trì cự li với La Thiếu Thần, đợi sóng gió qua đi ......chắc là sẽ qua đi thôi.
Vú Triệu nhìn cậu một người ngồi bên bàn mà than ngắn thở dài, nhịn không được đề nghị: "Cục cưng không phải mới mua máy tính sao? Tại sao lại không lên lầu chơi máy tính?"
Chơi máy tính? Rõ ràng là bị máy tính chơi.
ID game bị niêm phong, sư huynh, Cao Cần ra nước ngoài, Thẩm Thận Nguyên không chút tin tức, thiên sư bắt ma chỉ có ở trong phim ...... những tin tức xấu này đều là máy tính nói cho cậu!
Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ lắc đầu.
Vú Triệu nói: "Hay là lên lầu xem bố mẹ đã dậy hay chưa? "Tuy rằng bà rất không thích đôi vợ chồng này, càng tự cho rằng mình chăm sóc cục cưng chỉ nhiều chứ không ít hơn bọn họ, nhưng bọn họ suy cho cùng cũng là bố mẹ ruột của cục cưng, đây là điểm mà mình bất luận hy sinh bao nhiêu cũng không thể thay thế được.
Thẩm Thận Nguyên nhớ tới vụ cãi nhau của Sử Mạn Kỳ và La Khải Trạch, tính hiếu kỳ bị khơi lên, do dự nói: "Bọn họ hình như cãi nhau rồi."

Vú Triệu lớn tiếng nói: "Lại cãi vã cái gì thế không biết!" Nói xong sợ cục cưng của mình sợ hãi, vội nói "Cục cưng không cần sợ, vú sẽ bảo ông nội con đi giáo huấn bọn họ."

Xem biểu hiện của Sử Mạn Kỳ tối qua, rõ ràng là trạng thái tình thần không ổn định, nếu mà La Định Âu ra mặt, nhất định sẽ khiến sự việc càng khó vãn hồi. Thẩm Thận Nguyên thở dài nói: "Con buồn ngủ rồi, lên lầu ngủ thêm một lúc."

Vú Triệu đau lòng nói: "Được, đến giờ ăn cơm vú sẽ gọi con."
"Vâng."
Nhìn bóng lưng rời đi của cậu, vú Triệu trong lòng cân nhắc, cục cưng khó khăn lắm mới vui vẻ một chút, không thể để lại về như cũ được. Bà nên đề nghị cục cưng chuyển trường tới, làm quen thêm vài người bạn, đúng, phải nghe ngóng một chút nhà trẻ nào ở thành A có chất lượng tốt nhất, lại gần nhà nhất.
Thẩm Thận Nguyên hoàn toàn không biết biểu hiện hiếm khi "đúng chỗ" của mình thế nhưng khiến Vú Triệu nảy sinh ý nghĩ lại lần nữa cho cậu đến trường học, nếu mà biết, cậu nhất định sẽ xông về, vừa hát vừa nhảy mà biểu diễn con gấu trúc nhỏ vui vẻ.
Nằm trở lại giường, cơ thể buồn ngủ đến không muốn động đậy, trong đầu vẫn không biết mệt mỏi mà nghĩ tới các sự việc khác nhau, nhưng sự thực đã suy nghĩ quá nhiều rồi, mối nối rối vào với nhau, đã lộn thành một cuộn dây nhiều màu sắc, năm màu sáu sắc mà càng lúc càng trở nên khó phân biệt sợi nào là sợi nào.
Thẩm Thận Nguyên lật qua lật lại trên giường, nhìn ánh sáng từ màu trắng dần dần trở nên vàng, lại trở thành vàng sáng, cuối cùng không thể xuyên qua được nữa mà đứng lại trong cô đơn, rút ra máy tinh xách tay từ trong gầm giường.
Rõ ràng đã biết là vô dụng, lại đã thành thói quen, một ngày không làm liền cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Nhập vào Kiều Dĩ Hàng, không có tin tức mới nhất, rõ ràng vẫn chưa trở về, nhập vào Thẩm Thận Nguyên, không có......í?
Thẩm Thận Nguyên nhìn mấy dòng kết quả ngay trên cùng:
Thẩm Thận Nguyên bị thương nặng nằm bệnh viện, Y Mã Đặc giấy không gói được lửa.

Khẩn cấp! Thẩm Thận Nguyên hôn mê bất tỉnh, tất cả mọi người cần đoàn kết lại, cùng nhau cầu nguyện!
Thẩm Thận Nguyên bị thương nặng, Y Mã Đặc nói Kiều Dĩ Hàng còn chưa biết rõ.
......
Sự tĩnh lặng trước đó dường như là chuẩn bị cho phong ba nổi lên hôm nay, tất cả các con sóng đều bạo phát lên trong một thời gian ngắn ngủi, cuộn tới rào rào, khiến Thẩm Thận Nguyên hoàn toàn cuốn vào trong những đợt sóng ức hiếp dữ dội, hơi chút bất cẩn, liền không còn lối ra.
Vú Triệu gọi Thẩm Thận Nguyên ăn cơm, phát hiện sắc mặt cậu càng trắng bệch hơn so với lúc trước, thần sắc cũng vô cùng lơ đãng, trong lòng sợ hãi, "Cục cưng, ngủ không ngon ư? "
Thẩm Thận Nguyên tắt máy tính đi, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, "Con... mơ thấy ác mộng.
"Mơ ác mộng gì? Nói cho vú nghe đi? "
Thẩm Thận Nguyên nhìn vẻ mặt quan tâm lo lắng của vú Triệu, trái tim ấm áp lại, bất luận người mà vú Triệu thật sự quan tâm là ai, ít nhất lúc này người bà nhìn thấy là mình, vậy là đủ rồi, cậu nhịn không được mà xô vào trong lòng bà, nói nhỏ: "Mơ thấy tiểu tiểu thúc thúc biến thành mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết ......"
"Vậy nhà vua nói như thế nào? "
"Nhà vua......nhà vua cũng sợ chết khiếp rồi."
"Vậy cục cưng thì sao? Cục cưng nhất định sẽ biến thành công chúa Bạch Tuyết."
"Không, con biến thành hoàng tử! Hoàng tử đẹp trai cưới công chúa Bạch Tuyết!"
"Ha ha,"Vú Triệu yêu thương vuốt vuốt đầu cậu, "Vậy sao có thể coi là ác mộng chứ? Trong truyện cổ tích người mà mẹ kế công chúa Bạch Tuyết ức hiếp là công chúa Bạch Tuyết, không hề có một chút liên quan tới hoàng tử đẹp trai cục cưng."
"......"
Đúng! Chỉ cần cậu trở thành hoàng tử đẹp trai, vậy thì mẹ kế liền không thể làm gì cậu rồi! Trong lòng Thẩm Thận Nguyên nháy mắt bừng lên một ngọn lửa mãnh liệt. Có điều, cậu làm sao có thể biến lại thành hoàng tử đây?
Hơ......
Ừm......
......
Lửa tắt rồi.
Ăn xong cơm trưa, La Thiếu Thần đón Thẩm Thận Nguyên đi tham gia buổi tuyên truyền.
Vú Triệu chọn một bộ váy liền cổ trắng, ren viền hồng, mặc cùng với tất trắng và giày hồng, đến quầng thâm mắt cũng hiện lên vài tia hỉ sắc. Nhưng bà vẫn là chưa thỏa mãn, gọi điện thoại cho La Học Mẫn, mượn đồ trang điểm của cô. "Vú sẽ trang điểm cho cục cưng thành một cô gái xinh đẹp."
Thẩm Thận Nguyên: "......" Trong linh hồn của mỗi người bà đều ẩn giấu một cao thủ trang điểm.
Nhưng tay nghề trang điểm của vú Triệu rõ ràng không phải là đối thủ của bà La, trát phấn cũng xoa không đều.
La Thiếu Thần nhìn không nổi nữa, tiếp nhận công việc.
Thẩm Thận Nguyên khi đóng phim thường hay hóa trang, đánh phấn nền vẽ mắt là chuyện thường, vì thế việc trang điểm này đối với cậu mà nói không hề khó chịu, điều khó chịu là việc người trang điểm là La Thiếu Thần. Bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, cậu có cảm giác da gà toàn thân đều đang đồng loạt nổi lên, càng đừng nói một tay anh đỡ gương mặt mình lên, một tay khác còn xoa đi xoa lại trên mặt.
"Đã được chưa?" Thẩm Thận Nguyên đợi anh vừa rời tay, lập tức giãy ra.
"Đợi đã." La Thiếu Thần chọn lấy màu son môi không khác lắm với màu váy của cậu, ghé vào môi của cậu chầm chậm tô.
Môi dưới đường tô của son môi hơi hơi biến hình, sau lưng Thẩm Thận Nguyên cũng hơi hơi dựng tóc gáy.
"Được rồi." La Thiếu Thần đóng nắp son lại, "Mím môi một chút."
Thẩm Thận Nguyên mím mím.
La Thiếu Thần thỏa mãn mà gật gật đầu, lấy ra từ trong túi một chiếc mũ lưỡi trai màu vàng đất đội lên đầu cậu, lại lấy ra một chiếc áo khoác thể thao chống thấm nước trẻ con màu đen xì khoác lên người cậu, váy hồng tất trắng chốc lát đã không nhìn thấy nữa.
Vú Triệu kinh ngạc nói: "Đây là......đạo cụ ư? "
"Vâng." La Thiếu Thần cuối cùng lấy ra một cặp kinh to đeo lên mũi Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên không hề lạ lẫm gì với bộ đạo cụ này. Mỗi một ngôi sao đều có mấy bộ để thi thoảng cần dùng thì dùng, có điều La Lâm Lâm ...... "Phim nổi tiếng rồi ạ?" việc này quá mức khó tin rồi.
La Thiếu Thần nói: "Còn chưa phát."
"Vậy tại sao lại mặc như vậy? "
"Xem không khí hội trường trước," La Thiếu Thần chậm rãi nói, "Rồi quyết định có cần lộ mặt hay không."
Quen biết La Thiếu Thần lâu như vậy, cậu cảm thấy câu nói này thật là ...... "Có lí nhất!"

Để thăm dò hoàn cảnh, La Thiếu Thần đã tới hội trường hội tuyên truyền trước nửa tiếng đồng hồ.

Thẩm Thận Nguyên không thể tin nổi mà nhìn tòa kiến trúc cổ xưa tường bao loang lổ trước mặt, hỏi: "Chính là nơi này?"

La Thiếu Thần nói: "Chú tưởng người đã từng gặp giám chế kia đều sẽ không cảm thấy kỳ lạ chứ."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Con tưởng ông ta sẽ trực tiếp tìm một cái công viên miễn phí."

"Con lần sau có thể nhắc nhở ông ta."

"Đúng nha, công viên miễn phí cũng còn tốt hơn ở đây, đây rốt cuộc là chỗ nào?" Cậu sống ở thành A lâu như vậy, chưa từng đến chỗ này.

"Một nhà khách 2 sao."

"Con tưởng 3 sao là thấp nhất rồi."

"Con nên học số học lại lần nữa."

"Lẽ nào còn có 0 sao?"

"Không đủ tiêu chuẩn 1 sao chính là 0 sao, ví dụ lúc khách sạn không đủ 15 phòng."

"......Sao chú cái gì cũng biết vậy? "

La Thiếu Thần điềm nhiên đóng cửa lại, "Đó là bởi vì con cái gì cũng không biết."

"......"

Đi vào hội trường, Thẩm Thận Nguyên phát hiện giám chế làm tốt hơn bọn họ tưởng tượng rất nhiều, ít nhất trên mỗi chiếc bàn đều có đặt vài cái cốc và một ấm trà, trên bức tường đối diện cửa vào có kéo biểu ngữ, trên đó viết vài chữ: buổi tuyên truyền đóng máy《Tình định đại huyễn giới》. Phía dưới là một tấm áp phích lớn, ở chính giữa là nam nữ diễn viên chính, các diễn viên phụ khác sắp xếp theo hình thang ở phía sau. La Lâm Lâm cũng có, ở cuối góc phải, bối cảnh là cảnh tượng kỳ quái, sắc thái vừa đậm rực rỡ lại không đột ngột, hòa vào làm một, làm nổi bật các ngôi sao trước mắt.

Nhìn tấm áp phích, Thẩm Thận Nguyên sâu sắc tin tưởng, bộ phim này chỉ có giám chế là không đáng tin, những người khác đều toàn bộ phát huy sở trường trong phạm vi có thể. Đáng tiếc sự thật chứng minh, để hủy hoại một bộ phim, một giám chế không đáng tin cậy là đủ rồi.

Trước khi khai mạc mười năm phút, phóng viên lần lượt tới.

La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên ngồi ở phòng một trà bên cạnh phòng ăn, nhìn những phóng viên bên ngoài, phát hiện hầu hết đều là gương mặt lạ, chỉ có hai gương mặt lão làng, vẫn chỉ là tạp chí nhỏ.

Qua một lúc lâu, một người chạy như bay vào trong phòng trà.

Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần sợ hãi, còn chưa nhìn rõ đối phương là ai, đạo diễn giám chế và một số diễn viên khác đã xuất hiện rồi.

Giám chế vừa mới đến liền cướp lấy micro của đạo diễn, chắp tay cười nói với các phóng viên: "Để mọi người đợi lâu rồi, thật ngại quá, uống trà uống trà đi!"

Một lão làng lên tiếng nói: "La Bội Giác và Phạm Mĩ Ni khi nào sẽ tới?"

Giám chế nói: "Ha ha ha ha......La Bội Giác và Phạm Mĩ Ni, không sai, nam nữ chính của chúng tôi chính là La Bội Giác và Phạm Mĩ Ni, bọn họ khi nào sẽ tới ......ư? Ha ha, tôi nghĩ, bọn họ sẽ chọn một thời gian mà bọn họ cho rằng là vô cùng thích hợp."

Lão làng kia không hề bị những lời của ông ta làm cho mơ hồ, nói vô cùng trực tiếp: "Nghe nói Phạm Mĩ Ni từng kêu ca với công ty kinh phí của đoàn làm phim không đủ, cơm hộp chỉ có cơm và hộp, không có thức ăn, ông giải thích thế nào về vấn đề này? "

Giám chế nghi hoặc hỏi: "Cơm hộp chỉ có cơm và hộp ......không phải rất chính tông hay sao? "

Lão làng: "......"

Lão làng thứ 2 rút đao ra trận, "La Bội Giác sau lưng cũng đã kêu ca đoàn làm phim các vị, thậm chí nói hối hận nhận vai. Bây giờ anh ấy và Phạm Mĩ Ni là vai chính mà đồng thời vắng mặt tại buổi tuyên truyền, có phải chứng minh nội bộ đoàn kịch tồn tại mâu thuẫn không thể hòa giải? "

"Vắng mặt? Ai vắng mặt cơ." Giám chế nói rất chân thành, "Cho dù bọn họ không ở đây, thì tinh thần của bọn họ cũng đang hướng về chúng tôi, đoàn phim chúng tôi chung một trái tim chung một nhịp đập!"

Những người khác của đoàn kịch đều không hẹn mà cùng nghĩ: Không sai! Một trái tim muốn chém chết ông.

Các phóng viên: "......"

Cuối cùng vẫn là đạo diễn ra mặt thu dọn tàn cục, "La Bội Giác và Phạm Mĩ Ni hôm nay đều có việc khác, bởi vì đã được sắp lịch từ rất lâu trước đó, cho nên không có thời gian, có điều, giống như giám chế đã nói, tuy rằng bọn họ không thể tới, nhưng một lần nữa hãy tuyền truyền giúp chúng tôi bộ phim này, bởi vì 《Tình định đại huyễn giới》 thật sự là một bộ phim mọi người đã.......hao tâm tổn huyết làm ra!" Làm xong trực tiếp giảm thọ 10 năm!

Lão làng nói: "Bộ phim này là phim kỳ huyễn, sau khi quay xong nhất định sẽ cần thời gian dài để chế tác hậu kỳ đúng không?"

Giám chế ha ha cười nói: "Anh quá xem thường đoàn làm phim chúng tôi rồi! Việc cần làm hậu kỳ, kỳ trước chúng tôi đã làm rồi, cho nên không cần dùng quá nhiều thời gian."

Những thành viên khác lại không hẹn mà cùng phỉ nhổ: Tự thổi phồng lên rồi......

Lão làng nói: "Không biết bộ phim này sẽ phát trên đài truyền hình nào đầu tiên?"

"Này phải nhờ các vị giúp đỡ rồi. Bởi vì trong lúc quay phim, không muốn bị người ta làm phiền, cho nên tôi vẫn luôn quay rất khiêm tốn. Bây giờ đã quay xong rồi, hi vọng mọi người có thể giúp đỡ tuyền truyền một chút, để mọi người cùng biết đến một bộ chất lượng cao, trình độ cao, và khiến mọi người vui vẻ." Giám chế dừng một chút nói, "Quan trọng nhất là để đài truyền hình nhận thức được điểm này."

Tần số sóng não của phóng viên, nhân viên làm việc đạt tới một nhất trí quỷ dị: Hóa ra là đồ không ai thèm mua!

Giám chế thấy không khí càng lúc càng gượng gạo, vội nói: "Kỳ thực, hôm nay tôi chuẩn bị một vị khách quý bí mật! Nhất định sẽ khiến mọi người rất kinh ngạc."

Tuyên truyền (Hạ) – Tiến quân, tiến quân, giới Showbiz.

Nếu phải dùng từ ngữ để hình dung biểu cảm của hai vị lão làng, đó chính là không chút kỳ vọng, nếu muốn dùng kí hiệu để miêu tả biểu cảm của hai vị lão làng, đó chính là = =. Hiển nhiên, bọn họ đã không còn bất cứ kỳ vọng nào với vị giám chế không chút đang tin này rồi. Đều là những phóng viên khác bị khơi dậy hưng phấn, đôi mắt đảo quanh săm soi khắp bốn phía, cuối cùng gắn chặt vào cánh cửa phòng trà không chút bắt mắt đó.

"Cốc cốc cốc cốc! "Giám chế cầm lấy micro cao giọng nói, "Vừng ơi mở ra."

Thẩm Thận Nguyên trốn sau cửa nghĩ, ai mở cửa người đó là vừng!

Quả nhiên không có ai sẵn sàng làm vừng.

Cửa vẫn đóng chặt như cũ.

Giám chế ngây người một lúc, dùng thanh âm mạnh mà hữu lực hơn cao giọng hét: "Chúng tôi xin long trọng mời khách quý của buổi tuyền truyền ngày hôm nay La......"

Đã có phóng viên nhịn không được, trực tiếp mở cửa.

Một người trung niên gầy gầy thâm thấp lộ ra. Người trung niên cười vẫy tay với ánh đèn flash của các phóng viên, "Chào mọi người, tôi là quản lý của La Bội Giác, Y Giang Hữu."

Các phóng viên: "......"

Hai vị lão làng trao đổi với nhau một biểu cảm quả nhiên như vậy.

Nhưng bọn họ rất nhanh đã chú ý tới phía sau người quản lý kia còn có một người đàn ông khá cao lớn. Gương mặt người này trong mơ hồ......vô cùng quen mắt!

Các lão làng đột nhiên nhảy lên, cầm lấy máy ảnh xông tới cửa vào phòng trà.

Cho dù phòng trà rất tối, cho dù bóng che lên hơn nửa gương mặt của người kia, cho dù bọn họ nghĩ không ra người này tại sao lại xuất hiện ở đây, nhưng khuôn mặt lạnh rất tiêu biểu của người kia và sự đặc sắc khi vừa xuất hiện liền có thể khiến nhiệt độ cơ thể của các phóng viên hạ xuống đều đã chứng minh bọn họ không thể nào nhìn lầm!

"La Thiếu! Xin hỏi ngài tại sao lại xuất hiện ở đây?"

"Ngài chính là vị khách quý mà giám chế nói?"

"Mục Tất Tín hôm qua đã tiếp phỏng vấn, phủ nhận lời đồn ông ta thuê sát thủ giết La Khải Tùng, còn nói ông ấy và La Khải Tùng vẫn luôn là bạn, ngài nghĩ thế nào về điều này?"

"Cái chết của La Khải Tùng có gây ra ảnh hưởng tới kế hoạch Tinh La thành không? "

Hai kẻ lão làng không thèm suy nghĩ mà đem một chuỗi câu hỏi như pháo bát tự nổ đùng đùng, một đám hậu bối phía sau nghe tới kinh ngạc.

La Thiếu Thần vừa giơ tay lên, liền nghe giám chế rống lớn vào micro: "Không sai! Vị khách quý của chúng ta hôm nay chính là cha đỡ đầu âm nhạc La Thiếu Thần!"

La Thiếu Thần, Thẩm Thận Nguyên: "......"

Y Giang Hữu khách quý tiền nhiệm vô cùng thức thời mà lùi sau nửa bước, nhường sân khấu.

Trong lòng La Thiếu Thần mắng giám chế xối xả, ngoài mặt lại bình tĩnh mà tiếp nhận thân phận khách quý, kéo Thẩm Thận Nguyên cùng lên sân khấu.

Từ sau khi biết thân phận của La Thiếu Thần, trong lòng giám chế mỗi ngày đều như bị một đống móng vuốt cào cấu, chỉ hận Lang Nam sống chết không chịu giao phương thức liên lạc ra, bây giờ không dễ dàng gì mới có cơ hội tiếp xúc gần như thế, đương nhiên không thể bỏ qua.

La Thiếu Thần vẫn chưa đi tới giữa sân khấu, giám chế đã tự mình mang ghế xông tới.

"Giám chế!" Đạo diễn không biết nói gì hơn, đặt lại cái ghế bị móc lên bởi áo của giám chế, sau đó chen vào giữa hai người, giật lấy micro đưa cho La Thiếu Thần.

Giám chế không cam tâm chen ra chen vào bên cạnh, muốn chen tới bên người La Thiếu Thần, bị đạo diễn không còn cách nào khác dùng sức giẫm vào chân.

"A! "Giám chế phát ra tiếng kêu đau đớn ngắn ngủi mà thảm thiết, cong lưng ôm lấy chân.

Những nhân viên khác và đạo diễn cùng đi lên, chặt chẽ ấn chặt lấy sau lưng ông ta, để ông triệt để biến mất trước ống kính, tránh tiếp tục mất mặt xấu hổ.

Chuyện ồn ào bên cạnh không hề ảnh hưởng tới La Thiếu Thần. Anh điềm định mà ôm lấy Thẩm Thận Nguyên đặt lên trên ghế, "Tôi không phải nhân vật chính ngày hôm nay, nhân vật chính là Miss La Lâm Lâm bên cạnh tôi. Từ trên áp phích có thể nhìn ra, bé đóng một vai trò quan trọng trong《Tình định đại huyễn giới》."

Thẩm Thận Nguyên đưa tay vẫy vẫy với mọi người.

Lão làng hỏi: "Tiểu thư La Lâm Lâm chính là thiên kim của tiên sinh La Khải Trạch và La thái thái đúng không?"

La Thiếu Thần gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Cô bé tại sao lại tham gia《Tình định đại huyễn giới》vậy? Hơ, Tôi là nói, bộ phim này có điểm gì đặc biệt hấp dẫn người ta không?"

La Thiếu Thần nói: "Đương nhiên có. Giám chế của bộ phim này vô cùng nhiệt tình với công tác từ thiện. Ông ấy nói với tôi, sẽ quyên góp toàn bộ cổ tức mà bộ phim kiếm được và thù lao của Lâm Lâm nhận được cho cơ quan từ thiện."

Giám chế đang muốn đứng dậy thật sự ngã sấp xuống.

Lão làng hỏi: "Tiểu thư Lâm Lâm có dự định tiến vào làng giải trí từ đây không?"

La Thiếu Thần nói: "Việc này do cô bé tự quyết định."

Nhóm tân binh không cam tâm bị làm lơ, một tân binh nhanh chóng đứng dậy cướp lời nói: "Có phải tiên sinh La Khải Tùng xảy ra chuyện, cho nên vợ chồng La Khải Trạch không có thời gian chăm sóc La Lâm Lâm, mới để anh đến trông nom?"

La Thiếu Thần nói: "Tôi chăm sóc Lâm Lâm bởi vì tôi là chú của bé, bé là cháu gái của tôi."

"Ngài nghĩ gì về chuyện không may xảy ra với tiên sinh La Khải Tùng?"

"Tôi vô cùng đau buồn, tin rằng phía cảnh sát sẽ nhanh chóng bắt hung thủ về quy án."

"Tiên sinh Mục Tất Tín nói ông ấy không có liên quan gì tới vụ án này, ngài thấy thế nào?"

"Tôi tin tưởng phán đoán từ phía cảnh sát."

"Tinh La thành......"

La Thiếu Thần đưa tay ngăn bọn họ tiếp tục đặt câu hỏi, "Đây là buổi tuyên truyền cho《Tình định đại huyễn giới》, hi vọng mọi người có thể quan tâm hơn đến việc bộ phim."

"......"

Loại quan tâm này quá giả tạo rồi!

Ánh mắt của các phóng viên thể hiện sự bất mãn.

Thời khắc quan trọng vẫn là lão làng đi ra hòa giải, "Lâm Lâm có thích đoàn phim không? Đã từng ăn qua cơm hộp của đoàn phim chưa, cảm thấy mùi vị thế nào?"

Các phóng viên lại hưng phấn. Không phải nói đoàn làm phim chỉ cho cơm trắng ư? Tin rằng cô bé La Lâm Lâm nhất định sẽ rất bất mãn đi? Hoặc là La Lâm Lâm nấu cơm riêng? Thiên kim nhà giàu thân kiều nhục quý nấu cơm riêng cũng là một tittle rất thú vị.

Đối diện với ánh mắt đầy kỳ vọng của các phóng viên, Thẩm Thận Nguyên trả lời: "Đã ăn cơm hộp rồi, tôi tin tưởng giám chế là thật lòng muốn làm từ thiện, rất tiết kiệm."

Các phóng viên: "......" Đây là một đứa bé sáu tuổi ư? Trả lời không một kẽ hở lại rất sâu xa như vậy rõ ràng là lão làng của giới giải trí mà.

Lão làng thứ hai có chút hứng trí mà hỏi: "Quay phim có thú vị không? Con có muốn phát triển trong ngành giải trí không?"

Cậu đã phát triển ở giới giải trí rất phong sinh thủy khởi rồi, nhưng mà La Lâm Lâm......bất luận tính cách hay là gia thế, đều không thích hợp đi lại trong giới giải trí đúng không? Thẩm Thận Nguyên vừa muốn cự tuyệt, bên trên micro đã xuất hiện mặt của La Thiếu Thần. "Lâm Lâm rất có thiên phú về phương diện này, nếu có thể phát triển, hi vọng các vị ngồi đây có thể tận lực trợ giúp."

Các phóng viên đều nhận lời. Cái loại giúp đỡ giả tạo này mọi người đương nhiên đều vui vẻ làm.

Trong lòng Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc, nhưng tin tưởng La Thiếu Thần nói như vậy nhất định có lí do của anh, cũng không nói gì.

La Thiếu Thần thuận thế mà đẩy phát ngôn cho người khác của đoàn phim, các phóng viên chỉ có thể hỏi một số vấn đề người làm phim ở cùng nhau có vui hay không, rời đi có buồn hay không. Thành viên đoàn phim trăm miệng một lời.

"Quen thêm nhiều người bạn." Đều là những người cùng chung nạn đồng bệnh tương liên, bồi dưỡng ra đều là tình cảm đẳng cấp.

"Cảm thấy vui vì bộ phim này có thể thuận lợi quay xong." Bộ phim này còn không quay xong nữa, bọn họ chỉ có thể giết người thôi. Giám chế đáng chết!

"Đã chuẩn bị tốt thân thể và tâm lý cho việc gia nhập vào một bộ phim tiếp theo!" Nhanh nhanh quên đi cái kí ức ác mộng này đi!

Trong đó, giám chế vài lần muốn chõ miệng vào, đều bị La Thiếu Thần dùng lời át đi.

Gần kết thúc, La Thiếu Thần biết các phóng viên sẽ không dễ dàng bỏ qua mình, vừa để Y Giang Hữu và những người khác trong đoàn phim giúp đỡ trì hoãn, vừa mang theo Thẩm Thận Nguyên đào thoát.

Nhìn thấy xe đã ở trước mặt, quãng đường chỉ còn dư 2 3 bước, liền nghe thấy tiếng hét ở phía sau, "La Thiếu!"

Bước chân La Thiếu Thần vừa ngừng, lạnh lùng quay đầu.

Giám chế sải bước khoa trương bước lớn chạy tới, "Cuối cùng cũng đuổi kịp anh! Anh có thể đừng đi được không?"

La Thiếu Thần mặt không chút biểu cảm nói: "Không thể."

Giám chế ủy khuất mà nhìn anh, "Chúng ta nói chuyện một chút mà."

"Chúng ta không có gì để nói."

"Đừng lạnh nhạt vậy mà."

Thẩm Thận Nguyên: "......" Đây là hiện trường chia tay phải không.

La Thiếu Thần sợ phóng viên đuổi tới, nhanh chóng một đao chém thẳng, nói: "Tôi không đầu tư, không lôi kéo đầu tư, không giới thiệu đài truyền hình mua phim, không viết ca khúc chủ đề cho phim, không tham gia bất cứ buổi tuyên truyền nào nữa, xin hỏi ông có việc gì?"

Giám chế hỏi: "Anh chuẩn bị rút ra khỏi giới giải trí à?"

"Tất cả từ "không" ở phía trên chỉ dùng với ông."

"......" Giám chế than khóc nói, "Tôi biết tôi vô dụng."

La Thiếu Thần mở cửa xe.

"Không kéo được đầu tư."

La Thiếu Thần nhét Thẩm Thận Nguyên vào trong xe.

"Làm khổ mọi người chỉ có thể ăn cơm trắng."

La Thiếu Thần nhấc chân chuẩn bị vào xe, giám chế đột nhiên lấy từ trong túi áo ra một ngân phiếu nhàu nát, lấy bút nhanh chóng viết lên đó một số điện thoại, "Đợi đã! Anh không phải nói Lâm Lâm thích đóng phim hay sao? Tôi có một người bạn đang tuyển vai cho một bộ phim mới, đang cần một đứa bé, anh mang Lâm Lam đi thử xem đi." Ông nhét số điện thoại vào trong tay La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần nhìn ông ta một cách ngờ vực.

"Là một bộ phim được đầu tư rất nhiều vốn." Giám chế nói, "Diễn viên được mời đến đều là ngôi sao lớn, đạo diễn là Cổ Lực Khả, nam chính đã chọn Mã Duy Càn, nữ chính không phải Đàm Phi thì sẽ là Bành Ức Như, chưa quay đã gây đình đám rồi, diễn bộ phim này nhất định sẽ nổi tiếng!"

"Tại sao?"

La Thiếu Thần hỏi vô cùng đơn giản, giám chế lại hiểu được, ông thở dài nói: "Tôi đã nói sẽ làm cho Lâm Lâm trở thành ngôi sao nhí, đáng tiếc triển vọng phim của tôi rất mơ hồ, vì thể chỉ có thể mượn phim của bạn mình thử một chút, tôi không nhìn lầm người đâu, Lâm Lâm tuyệt đối có tiềm năng trở thành ngôi sao nhí siêu cấp!"

La Thiếu Thần bỏ mẩu giấy vào trong túi, nhìn những phóng viên đi ra từ cửa chính, nhanh chóng ngồi vào trong xe, kéo cửa sổ xuống, nói cảm ơn.

Giám chế áp vào cửa xe, "Nếu không viết bài hát chủ đề cuối phim, viết bài mở đầu thì thế nào?"

"Chẳng thế nào cả." La Thiếu Thần quay xe, sau đó ngênh ngang đi.

Các phóng viên vây lấy, "Ông và La Thiếu nói gì vậy?"

Giám chế ha ha cười nói: "Không có gì, bàn chuyện hợp tác."

"Hợp tác cái gì? Là bài hát chủ đề ư?"

"Cụ thể không tiện tiết lộ."

Lão làng chậm rì rì nói ra một câu, "Chắc là chưa bàn bạc được rồi."

Giám chế: "......"

Giờ tan tầm, cũng là giờ cao điểm tắc nghẽn giao thông.

Thẩm Thận Nguyên nhìn những chiếc xe chậm chạp đi ở bên ngoài, trong lòng nhớ lại hai việc đã xảy ra hôm nay. Một là tin tức cậu bị thương truyền ra ngoài, việc kia là La Thiếu Thần dường như có ý để La Lâm Lâm tiến vào giới giải trí.

Hai sự việc nhìn qua có vẻ như không có liên quan, nhưng cậu lại nắm được điểm giống nhau giữa chúng——

Đều không đơn giản.

"Haizz. "cậu lại thở dài một cái.

La Thiếu Thần nói: "Hai mươi tám."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Cái gì hai mươi tám ạ? Hôm nay không phải ngày mười bảy ư?"

"Con thở dài lần thứ hai mươi tám."

"Chú đếm kỹ thật đó."

"Nếu như lượng carbon dioxide thải ra của con vượt qua một tiêu chuẩn nhất định, chú sẽ cân nhắc việc mở cửa sổ."

"Bên ngoài có nhiều ô tô như vậy, không khí cũng không tốt."

"Con có thể không ngừng cố gắng, vượt qua bọn họ."

Thẩm Thận Nguyên: "......"

Dòng xe chầm chậm mà dừng lại, sau đó hoàn toàn bất động.

Thẩm Thận Nguyên nói: "Chúng ta nhất định phải đi con đường này ư?"

"Nếu con có thể gấp xe lại bỏ vào trong túi, chú có thể mang con đi con đường khác."

"......Tại sao để con vào giới giải trí?"

Chủ đề đột nhiên thay đổi khiến La Thiếu Thần trầm mặc một lúc, "Con không thích?"

Thẩm Thận Nguyên lúng túng nói: "La gia bây giờ không phải rất loạn ư?"

La Thiếu Thần nói: "Có chút phiền phức, nhưng không loạn, cũng không cần loạn."

"Nhưng mà......"

"Tin tức Thẩm Thận Nguyên vào viện đã bị công bố rồi."

Thẩm Thận Nguyên sợ hãi. Lẽ nào tin tức này là La Thiếu......

"Là cảnh sát công bố." Không cần nhìn cũng đoán ra nghi ngờ trong lòng cậu.

Thẩm Thận Nguyên trở nên cảnh giác, "Cảnh sát muốn làm gì?"

"Dụ kẻ thao túng phía sau màn đi ra."

"Hả?"

"Thẩm Thận Nguyên đã là người nối mối, vậy thì nhất định nắm rõ rất nhiều bí mật. Sự tồn tại của cậu ta nhất định khiến nhiều người đứng ngồi không yên."

Thẩm Thận Nguyên: "......" Cách nghĩ này của cảnh sát hơi quá độc đoán rồi nha!!

)E7|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top