Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

67-69 Uy hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


1. Uy hiếp (Thượng) – Học tập, học tập, buổi biểu diễn.

Học Piano vẫn tốt hơn học hát.

So sánh như vậy, nhiệt tình học piano của Thẩm Thận Nguyên lại dâng cao, ngay cả bước chân chạy đến cửa xe cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều. La Thiếu Thần mở cửa xe giúp cậu, Thẩm Thận Nguyên nhìn chiếc ghế an toàn dành cho trẻ em mới toanh ở ghế trước, hơi ngạc nhiên: "Chuẩn bị cho tôi sao?"

La Thiếu Thần nói: "Coi là ghẻ lau giày cũng được."

Thẩm Thận Nguyên vừa lên xe vừa nói: "Cho nên thẻ học viên là xi đánh giày?"

La Thiếu Thần nói: "Đợi cậu có thể đánh hoàn chỉnh một bài mới được coi là xi đánh giày."

"Để giày càng sáng càng bóng hơn?" Thẩm Thận Nguyên cảm thấy không đúng lắm, "Vậy tôi không phải là giày rồi sao?"

La Thiếu Thần nói: "Đúng vậy, cỡ bốn mươi bốn."

Thẩm Thận Nguyên: "....." Ngàn vạn lần không thể đắc tội La Thiếu, vì trí nhớ của anh ta quá đáng sợ. Cậu thắt chặt dây an toàn, thân thể bất an ngọ nguậy, "Tôi cảm thấy không giống như đang ngồi trên xe hơi mà giống như ngồi trong khoang lái của tàu vũ trụ hơn."

La Thiếu Thần nói: "Chiếc tàu vũ trụ này nhất định vừa chấp hành nhiệm vụ cứu giúp dân tị nạn vũ trụ."

"Từ giày đến dân tị nạn vũ trụ, tôi được thăng cấp rồi sao?"

"Cậu hy vọng quà sinh nhật năm sau thăng cấp thành dân tị nạn vũ trụ sao?"

"......"

Piano Duyệt Nhĩ nằm trong một ngõ nhỏ không hề bắt mắt trong thành phố ồn ào náo nhiệt này, hướng nam bắc. Hai bên đường tản ra mùi thơm của đủ loại món ăn vặt, khiến con sâu đói trong bụng của Thẩm Thận Nguyên cứ réo ầm ầm.

"Rẽ sang phải." La Thiếu Thần kéo lại Thẩm Thận Nguyên suýt chút nữa bị hàng bắp ngô phía bên trái hấp dẫn.

Thẩm Thận Nguyên Thẩm Thận Nguyên nhìn phòng học piano có vẻ hết sức ưu nhã tĩnh lặng giữa một đống các quán hàng ăn vặt, lặng lẽ thở dài một hơi.

Giáo viên piano là một bà lão thấp người, tóc xoăn ngắn, mắt có chút kém, mang một cặp kính gọng bạc nhỏ nhắn, ăn mặc rất hợp thời, váy đầm màu đen, áo choàng đỏ mận, lúc lại gần, còn có thể ngửi thấy một mùi nước hoa mát dịu.

Bà lão họ Bành, Thẩm Thận Nguyên liền ngoan ngoãn gọi bà một tiếng cô giáo Bành.

Cô giáo Bành nói: "Học tiếng Anh, chúng ta phải học ký hiệu phiên âm trước. Học piano, chúng ta phải học khuông nhạc trước."

Thẩm Thận Nguyên thành thật ngồi trên ghế nghe bà giảng về khuông nhạc.

Giọng nói của Bà Bành mềm mại, tốc độ nói cũng chậm, hơn nữa nghĩ đến tuổi của cậu, giảng cũng hết sức tường tận, cả buổi sáng Thẩm Thận Nguyên vừa học hiểu được nửa nốt và một nốt, thì vừa hết giờ.

Bà Bành ngồi trước piano đánh một khúc, không ngờ lại là bài "Ly biệt lòng đau" của Kiều Dĩ Hàng.

La Thiếu Thần đẩy cửa ra, vẫy tay với Thẩm Thận Nguyên.

Thẩm Thận Nguyên nhìn sắc mặt của bà Bành, thấy bà khe khẽ gật đầu, mới cầm quyển vở vừa được phát đi ra.

La Thiếu Thần đóng cửa lại.

"Anh quen cô giáo Bành sao?" Tuy rằng hai người không nói với nhau nhiều, nhưng Thẩm Thận Nguyên có thể cảm thấy sự ăn ý trong im lặng.

La Thiếu Thần nói: "Bà ấy là sư mẫu của tôi, sau khi thầy tôi qua đời, liền mở một lớp học piano."

"Hai người có vẻ không thân thiết lắm?" Thẩm Thận Nguyên nhạy cảm cảm thấy một câu chuyện vô cùng đau thương vô cùng cẩu huyết (sáo mòn) giữa bọn họ.

"Sư mẫu không thích giao lưu với người khác."

"Í?" Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên. Theo kinh nghiệm mà nói, người ăn mặc thời trang như thế tích cách hẳn phải rất cởi mở, năng lực xã hội rất cao mới đúng.

La Thiếu Thần nói: "Trên thế giới này, sư mẫu chỉ yêu hai người, một là thầy tôi, hai là bản thân bà. Thầy tôi là cây cầu kết nối bà với thế giới bên ngoài, sau khi thầy mất, bà liền không để tâm đến chúng tôi nữa. Cho dù mở lớp học, học sinh cũng chỉ nhận trẻ từ mười tuổi trở xuống."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Cho nên, thẻ học viên dành cho một năm này nhất định không được giảm giá?"

"Thẻ học viên năm không giảm giá, nếu như cậu học không tốt, cánh tay có thể bị đánh gãy." (giảm giá và đánh gãy cùng một từ, anh Thần chơi chữ =.=)

"Tôi cảm thấy cô giáo Bành không phải loại người đó."

"Tôi là loại người đó đấy."

"......"

Buổi trưa lúc ăn cơm, liền thể hiện rõ nhãn quang kén chọn của bà Bành.

Thẩm Thận Nguyên đi đến một đầu đường, ăn lần lượt các tiệm thuận theo đường về, chuyên ăn những thức ăn đắc sắc của cửa tiệm. La Thiếu Thần đi theo sau phụ trách trả tiền và ăn nốt những thức ăn cậu ăn không hết. Đến tiệm thứ ba, Thẩm Thận Nguyên có chút ăn không nổi nữa, cậu ngước mắt tiếc nuối nhìn bát cháo hải tiên nóng hôi hổi, trong lòng tranh đấu kịch liệt.

La Thiếu Thần thấy cậu cuối cùng cũng chịu không nổi sự dụ hoặc của mỹ thực, cầm thìa lên, liền cầm lấy tay cậu cầm thìa thuận thế đưa vào miệng mình.

"Ngon không?" Thẩm Thận Nguyên kỳ vọng nhìn anh.

"Đồ ăn có ngon đến đâu ăn nhiều cũng sẽ khiến dạ dày chướng đau." La Thiếu Thần cầm thìa ăn hết cháo, lau miệng nói, "Đi dạo quanh chợ một lát."

"Mua gì?"

La Thiếu Thần nói: "Đồ cậu cần."

Thẩm Thận Nguyên lập tức lên tinh thần, "Chúng ta đi xem xe đua mới ra đi?"

"Xe karting K30?" (Karting: xe đua có từ những năm 50 thế kỷ XX tại Mỹ, karting k30 là loại xe dành cho trẻ em do một công ty đồ chơi Nhật chế tạo.)

"......"

Tiếng chuông điện thoại reo ngắt quãng sự rầu rĩ của Thẩm Thận Nguyên.

La Thiếu Thần nhận điện thoại, còn chưa mở miệng đã nghe thấy đối phương nói: "Anh đã từng gặp Mã Ngọc chưa?"

"Gặp rồi."

"Cho nên chắc hẳn anh rất rõ tình hình của cậu ta."

"Ừ."

"Mã gia giấu cậu ta đi rồi."

La Thiếu Thần nói: "Không kỳ lạ."

"Nếu như phải tìm ra Mã Ngọc, nhất định sẽ đối đầu với Mã gia, trước đó tôi nhất định phải xác định xem có đáng phải làm thế không." Đồ Lạc Văn thở dài một hơi nói: "tuy trong mắt nhiều người chúng tôi là Cẩm y vệ cầm Thượng Phương bảo kiếm, nhưng bản thân chúng tôi rất rõ, tấm áo gấm mặc trên người có tên là Dễ dàng cởi, chỉ cần sai lầm nhỏ thôi, Thượng Phương bảo kiếm sẽ bị thu hồi."

"Tôi chỉ là công dân tốt hợp tác với cảnh sát, cảnh sát làm thế nào là việc của cảnh sát."

"Anh đoán xem, nếu như Mã gia biết thông tin là do anh cung cấp thì sẽ thế nào?"

La Thiếu Thần vẫn thản nhiên nói: "Tôi không biết Mã gia sẽ thế nào, nhưng tôi biết La gia sẽ thế nào."

"Anh đúng là chẳng đáng yêu chút nào. Cô bé lần trước chắc là cháu gái của anh phải không, cùng chung dòng máu mà sao tính cách khác xa nhau vậy? Cô bé đáng yêu thế mà."

"Không phiền anh nhớ nhung." La Thiếu Thần ngắt điện thoại không chút lưu tình.

Thẩm Thận Nguyên ngước mắt nhìn đầy trông mong, "Anh ta nói thế nào?"

La Thiếu Thần nói: "Nói lâu như thế mà không nhắc gì đến phí chỉ điểm, cho nên tôi ngắt điện thoại luôn."

"......"

Đi dạo một vòng quanh chợ, trong cốp sau của La Thiếu Thần có thêm một máy CD và sáu đĩa CD, toàn là âm nhạc cổ điển. Điều này khiến Thẩm Thận Nguyên rất tin tưởng vào việc mình sẽ cai được sữa, bởi vì cậu hoài nghi bản thân rất nhanh sẽ quen ngủ quên trước khi uống sữa.

Bà Bành có chút nghi hoặc đối với sự lựa chọn của La Thiếu Thần, sau khi buổi học chiều kết thúc, bà tặng một CD piano thiếu nhi cho Thẩm Thận Nguyên.

"Cái này thích hợp với con hơn." Bà nói.

Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt tràn đầy "cảm động."

Lên đến xe, La Thiếu Thần nói: "Bà ấy có ý tốt."

"Tôi biết." Thẩm Thận Nguyên mặt mày rầu rĩ, "Tôi đang lo sau khi trở về vẫn không thể vứt bỏ được cuộc sống tràn ngập ca khúc thiếu nhi."

"Có thể không vứt bỏ. Tôi vẫn chưa ra album ca khúc thiếu nhi, chắc hẳn rất thú vị."

"Anh đang nói... anh muốn giúp tôi ra album sao?" Thẩm Thận Nguyên không thể tin được nhìn anh, "Anh đang đùa phải không?"

La Thiếu Thần mặt không đổi sắc liếc cậu một cái: "Cậu đang mong tôi nói đùa hay là mong tôi không nói đùa?"

Thẩm Thận Nguyên ngây ra một lúc nói: "Tôi cũng không biết. Quen những ngày bị anh coi thường rồi, nhất thời được coi trọng, cảm thấy không giống thực lắm."

"Tôi coi thường cậu lúc nào?"

Thẩm Thận Nguyên xị mặt ra nói: "Cậu không lạc điệu. Lạc điệu thì còn có âm điệu, cậu ngay cả âm điệu cũng không có. Cậu đánh giá bản thân quá cao."

La Thiếu Thần nhướn mày.

Thẩm Thận Nguyên tố cáo: "Đấy là anh nói đấy."

"Tôi còn nhớ."

"Còn nữa còn nữa," Thẩm Thận Nguyên phấn chấn, "Người cung Nhân Mã hẳn sẽ thích giọng hát của cậu. Rất có vẻ ngựa thần lướt gió, cho dù nhìn vào bản nhạc, tôi cũng không biết cậu đang hát cái gì."

La Thiếu Thần gật đầu nói: "Đều là sự thật."

"......" Thẩm Thận Nguyên chấm dứt chiến tranh, "Vậy anh vẫn muốn giúp tôi ra album sao?"

La Thiếu Thần nói: "Cậu cho rằng người trèo lên đỉnh Everest là vì muốn hít thở không khí cao hơn trong lành hơn sao? Thuận lợi quen rồi, sẽ nhịn không được khiêu chiến độ khó cao hơn."

Thẩm Thận Nguyên nói: "Chẳng may tôi không đạt yêu cầu thì sao?"

"Tôi sẽ hạ thấp tiêu chuẩn xuống." La Thiếu Thần nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh trả lời: "Rồi sẽ tìm được điểm cân bằng."

Không thể không nói, sự giao lưu không chút giới hạn, nói thực lòng mình rất có lợi đối với việc thúc đẩy cảm tình giữa hai bên. Ít nhất đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói, quan hệ giữa bản thân và La Thiếu Thần đã vô hình trung tiến lại gần nhau hơn rất nhiều. Bất kể bước tiến này là vì La Lâm Lâm hay là vì những ngày sống chung cùng nhau sau này, đều đã xóa bỏ đi một số hiểu lầm và ngăn cách trước kia của bọn họ, có lẽ đợi cậu trở về thân thể của Thẩm Thận Nguyên, cũng có thể trở thành bạn tốt của La Thiếu.

Mang theo nguyện vọng tốt đẹp, tối ngày hôm đó cậu ngủ rất ngon trong tiếng piano du dương.

Những ngày tháng quá mức bình yên luôn dễ dàng mang đến phong ba bão táp.

Đúng lúc Thẩm Thận Nguyên bắt đầu say mê piano, tự giác học tập nghiêm túc, dự định tích cực chuẩn bị cho buổi biểu diễn trong tưởng tượng, một cuộc điện thoại của Cao Cần đã khiến cậu bị cấm túc.

"Cát Phụng đã phát điên rồi. Hắn rất có khả năng sẽ đến tìm cậu, cậu phải cẩn thận."

Thẩm Thận Nguyên căng thẳng hỏi: "Hắn đến tìm tôi làm gì?"

Cao Cần nói: "Tuyệt đối không phải đơn giản như việc uống một cốc cà phê. Tư Mã Thanh Khổ phát hiện ra sinh thần bát tự và ảnh chụp của La Lâm Lâm trong căn phòng hắn thuê tạm thời, tôi nghĩ, chắc hẳn không phải dùng để tương thân." (Bụi: tương thân = kết hôn, mai mối, cần dùng đến sinh thần bát tự xem có hợp tuổi hay không, bác Cần có thể giải trí mọi lúc mọi nơi =.=)

Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Tư Mã đại sư định lúc nào thì bắt hắn?"

"Trong thời gian ngắn chỉ sợ không được." Cao Cần thở dài nói, "Lúc ông ta chạy xuống cầu thang, chạy vội quá, lưng bị vẹo, hiện đang dưỡng thương tại bệnh viện rồi."

"... Thời khắc quan trọng sao lại để xảy ra chuyện!"

"Ông ta đã tìm đồ đệ đến giúp, tin rằng sẽ có tin tức sớm thôi."

Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Đồ đệ? A Bảo?"

"Cậu vẫn nhớ sao?"

"Ký ức vẫn còn mới mẻ." Tâm tư Thẩm Thận Nguyên rất khó để hình dung, "Anh có thể hỏi Tư Mã đại sư xem có thể tìm một người nào đó đáng tin hơn không? Ví dụ như sư phụ, sư huynh, sư đệ, hoặc là đồng bối ở các môn phái khác?"

"Hỏi rồi. Ông ta nói nước phù sa không thể để chảy sang ruộng người ngoài, có mối làm ăn đương nhiên phải để người mình làm."

"......"

"Tôi sẽ tìm thêm sự giúp đỡ, cậu ở nhà cẩn thận, không có chuyện gì đừng ra ngoài."

"Tôi phải học piano."

Cao Cần sâu xa nói: "Sống sót mới có thể học piano."

2. Uy hiếp (Trung) – Thao túng, thao túng, bị thao túng.

Sau khi trở thành La Lâm Lâm, Thẩm Thận Nguyên vẫn luôn sống trong cuộc sống đẹp như mơ - ngủ đủ giấc tự nhiên tỉnh, mua sắm không cầm dùng đến tiền mặt, cho nên khi có một tiếng quát khiến cậu tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc. Cậu mặc váy ngủ, đi chân trần chạy xuống lầu, một đám người đang tụ tập trong đại sảnh.

"Bọn họ đang làm gì thế?" Cậu hỏi vú Triệu đi từ trong bếp ra.

Vú Triệu nói: "Là La Thiếu gia bảo người mang tới."

Lúc đám người tản ra, Thẩm Thận Nguyên đã nhìn rõ diện mạo của thứ đó, "Dương cầm?"

Vú Triệu nói: "Trong nhà chắc chỉ có La Thiếu gia biết đánh thôi."

Thẩm Thận Nguyên ngón tay bắt đầu ngứa ngáy, "Con cũng biết đánh." Nếu như ngón tay nhấn xuống có thể tính là đánh.

Vú Triệu hưng phấn, "Hay quá, cục cưng đánh một bài đi."

Thẩm Thận Nguyên chạy đến bên dương cầm, liền nghe thấy một người nói: "Phải chỉnh lại âm."

"Vậy chú..." Sắc mặt Thẩm Thận Nguyên bỗng nhiên biến đổi, vô thức xoay người chạy, nhưng vẫn chưa chạy được hai bước liền gục đầu xuống, trong lúc hoảng hốt dường như nghe thấy tiếng kinh hô của vú Triệu.

"Trả mẹ lại cho ta."

Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy bản thân đứng trước mặt mình nói chuyện, vươn tay về phía mình.

Không, đó không phải mình, là La Lâm Lâm thực sự.

Thân thể cậu trở nên lạnh lẽo, hai mắt trừng trừng nhìn cô bé đặt tay lên mặt mình, ra sức kéo xuống.

"Ha." Cậu bất ngờ mở to hai mắt.

"Cục cưng, con không sao chứ?" vú Triệu xoa xoa khuôn mặt cậu, lại xoa xoa trán cậu.

Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên nhanh chóng nhìn quanh tứ phía, "Người đó đâu?"

"Ai?"

"Cát Phụng, Cát Phụng đâu?" Giọng nói của người này cho dù có trải qua hai trăm cái máy đổi giọng cậu cũng không thể nào nhận lầm!

Vú Triệu căng thẳng hỏi: "Con nhìn thấy hắn sao? Ở đâu?

"Chính trong đám người vừa bê dương cầm vào." Thẩm Thận Nguyên ngồi dậy, "Hắn đi rồi sao?"

Vú Triệu nói: "Sau khi con ngất đi, vú vội vội vàng vàng bế con lên, không chú ý đến bọn họ. Con có nhận lầm không?"

Thẩm Thận Nguyên nói chắc như đinh đóng cột: "Tuyệt đối là hắn!" Trước lúc xoay người đi, cậu nhìn thấy đôi mắt của đối phương, tuyệt đối không có người thứ hai sở hữu đôi mắt âm lãnh như độc xà đó.

"Cục cưng, con có chỗ nào không thoải mái không?" vú Triệu vẫn lo lắng cho cậu.

Thẩm Thận Nguyên lắc lắc đầu.

Vú Triệu thở phào nói: "Có lẽ cục cưng ngất đi quá đột ngột, hắn không kịp chuẩn bị, cho nên làm đảo lộn kế hoạch của hắn. Bất kể hắn đến làm gì, vú nhất định sẽ đứng trước mặt hắn bảo vệ cục cưng. Cục cưng đừng lo lắng, ngủ một giấc, chốc nữa bác sĩ đến, để bác sĩ kiểm tra một chút."

"Tiểu tiểu thúc thúc lúc nào tới?"

"La Thiếu gia nói là hôm nay có hội nghị, không biết phải họp đến lúc nào."

"Con muốn gọi điện cho chú ấy."

Vú Triệu xuống lầu lấy điện thoại cho cậu.

Nhưng sau khi cầm lấy điện thoại, Thẩm Thận Nguyên lại không muốn gọi điện cho La Thiếu Thần nữa. Những ngày gần đây, cậu đã làm phiền La Thiếu quá nhiều, cứ tiếp tục làm phiền như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị đối phương ghét. Cậu nhìn ống nghe do dự một lúc, cuối cùng gọi vào số của Cao Cần.

Điện thoại của Cao Cần tự động chuyển tiếp hòm thư thoại.

Thẩm Thận Nguyên nói: "Cát Phụng đến La gia rồi, giúp vận chuyển dương cầm. Dương cầm là do La Thiếu gửi tới, màu đen, cool cực kỳ! Sau đó tôi ngất đi, bởi vì hắn nói dương cầm phải chỉnh lại âm mới đánh được, hơ, không phải tôi vì câu nói đó mà ngất, là sau khi hắn nói xong câu nói đó thì tôi ngất, sau đó không thấy hắn đâu nữa... Đừng hỏi tôi rốt cuộc là chuyện thế nào, cụ thể là như vậy, tôi cũng rất muốn biết hắn đến làm gì, hơn nữa tại sao chưa làm cái gì đã..." (Bụi: đây gọi là lảm nhảm =.=!!!)

Điện thoại trực tiếp trượt khỏi lòng bàn tay cậu.

Thẩm Thận Nguyên từ lông mày đến ngón chân đều cứng đờ, hoàn toàn mất đi tri giác, không thể cử động cũng không có cảm giác, linh hồn dường như bị nhốt trong một con rối gỗ, chỉ có hai mắt còn có thể nhìn thấy cảnh vật phía trước.

Cậu nhìn thấy cảnh vật động đậy, tầm mắt dần dần di động về phía trên, sau đó rẽ...

Cậu đang đi sao? Tại sao cậu không cảm thấy gì hết?

Thẩm Thận Nguyên kinh hoàng sợ hãi đến cực điểm!

Cửa bị một bàn tay mở ra, cậu nhìn thấy đó là cánh tay của mình.

Ai đến cản trở tôi đi?!

Thẩm Thận Nguyên gào thét trong lòng.

Hành lang tĩnh mịch, không có đến một bóng người. Hai bên tường xám sẫm và xám bạc giao thoa dần dần lùi lại, tận cùng thảm trải sàn xuất hiện cầu thang đi xuống. Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy bậc thang trong tầm mắt dần dần vượt ra khỏi tầm mắt mình, sau đó cảnh sắc trước mặt bắt đầu dịch chuyển xuống dưới...

Cậu đã bị thao túng!

Nhất định Cát Phụng lúc đó đã làm gì đó với cậu.

Thẩm Thận Nguyên liều mạng tập trung tinh thần, tưởng tượng ra cao thủ trong truyền thuyết, thời khắc quan trọng đột ngột mở ra huyệt đạo, sức lực tràn đầy. Cậu rõ ràng đã đánh giá sai vai diễn của mình trong câu chuyện – nhiệm vụ của con tin là đợi được giải thoát.

Nhìn thấy bản thân càng lúc càng gần đến cửa lớn, cậu nghe thấy giọng nói của vú Triệu vang lên sau lưng.

"Cục cưng, sau con lại xuống?"

Cảm tạ trời đất! Nếu như có thể cử động, Thẩm Thận Nguyên gần như muốn nhào đến hôn hít hai má của vú Triệu!

"Con muốn ra hoa viên sao? Chỗ đó gió lớn, vú lấy cho con cái áo khoác." Giọng nói của vú Triệu lại biến mất.

Thẩm Thận Nguyên: "......" Kẻ câm ngậm hoàng liên còn có thể dùng biểu cảm để thể hiện thống khổ, cậu hiện tại thực sự còn thống khổ hơn cả kẻ câm ngậm hoàng liên! (Hoàng liên: một vị thuốc rất đắng.)

Khung cảnh lại bắt đầu di động.

Cậu cảm thấy bản thân giống như một cái máy quay phim, chỉ phụ trách thu lại khung cảnh và âm thanh hiện trường.

Không biết có phải sự xuất hiện của vú Triệu làm kẻ khống chế cảm thấy nguy hiểm hay không, cậu cảm thấy tốc độ mình chạy ra ngoài tăng lên, gió thổi vào mắt, cũng chẳng có cảm giác gì...

"Cục cưng!"

Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy bản thân chui qua cánh cửa chẳng biết khi nào bị mở ra một khe hở nhỏ, nghe thấy vú Triệu gấp gáp đuổi theo phía sau.

Nhanh nhanh nhanh...

Thẩm Thận Nguyên thúc giục trong lòng, tầm mắt liền xuất hiện một chiếc xe ô tô du lịch màu xanh đen, cửa xe mở ra, Cát Phụng mặc một bộ quần áo công nhân vận chuyển bước nhanh xuống, một tay bắt lấy cậu, sau đó móc một khẩu súng từ trong túi áo ra......

Vú, chạy mau!

Tim Thẩm Thận Nguyên như ngừng đập!

Pằng một tiếng.

Phía sau truyền đến tiếng thét chói tai của vú Triệu.

Vú...

Thẩm Thận Nguyên ngây ngẩn nhìn về phía trước, muốn là chút gì đó để phát tiết và biểu đạt cảm xúc nhưng phát hiện ra cậu vẫn chẳng thể làm bất cứ việc gì.

"Về nhà thôi." Cát Phụng thong dong thu súng lại, tiện tay vứt ra ghế sau xe, nghênh ngang mà đi.

Thời gian trôi qua thật chậm cũng thật nhanh.

Bởi vì Thẩm Thận Nguyên vừa hy vọng xe dừng lại sớm một chút, đừng đi quá xa, vừa hy vọng xe đừng dừng lại nhanh thế, để tránh đối mặt với Cát Phụng. Trong lúc cậu còn mâu thuẫn, xe vẫn cứ dừng lại.

Cát Phụng mở cửa xe, Thẩm Thận Nguyên tự mình đi xuống xe. Trước mặt cậu là một tòa nhà chung cư cũ kỹ năm tầng, tường ngoài bong tróc rêu phong, đâu đâu cũng là vết nước đen ngòm. Đi vào hành lang tòa nhà, trên tường loang lổ, từng mảng sơn tường rơi xuống, lộ ra xi măng màu xám. Đủ loại tờ rơi quảng cáo và số điện thoại chiếm cứ các vị trí có thể viết được trên bức tường. Bụi bặm ở góc tường dồn thành đống đủ để làm thành một bộ chăn mền.

Cậu đi đến lầu cao nhất, nhìn Cát Phụng cầm chìa khóa mở cửa.

Cửa sổ dán giấy báo, ngăn cản ánh mặt trời, căn phòng u ám che giấu đi khá nhiều sự bẩn thỉu lộn xộn không rõ ràng, khiến cho nó trông không có vẻ không quá bừa bãi nhem nhuốc như trên thực tế.

Cùng với âm thanh đóng cửa, Thẩm Thận Nguyên bất ngờ hít một hơi, sau đó phát hiện bản thân đã có thể cảm giác được sự nhấp nhô của vùng ngực.

"Chúng ta về đến nhà rồi." Cát Phụng vui vẻ nói.

Thẩm Thận Nguyên căng thẳng quay người lại, lùi sau hai bước, một tay vịn vào ghế dựa, cảnh giác nhìn hắn, "Ông muốn gì?"

"Trở về nhà con không vui mừng sao?" Cát Phụng hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Thẩm Thận Nguyên hỏi: "Đây là nhà của ông sao?"

Cát Phụng chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn cậu, khẽ mỉm cười nói: "Suýt nữa quên mất, ngươi không phải La Lâm Lâm."

Da gà da vịt toàn thân Thẩm Thận Nguyên nổi hết lên khi hắn vừa cười.

"Con đúng là một đứa trẻ ngang bướng, mẹ con nhớ nhung con như vậy, con lại chạy đi chơi lâu đến thế." Cát Phụng thấp giọng oán trách, trong ánh mắt trông có vẻ yêu thương dần dần phát ra sự âm độc quỷ dị.

Thẩm Thận Nguyên bất chợt nhớ ra Cao Cần từng nói, Cát Phụng đã điên rồi, thế nhưng Cao Cần rõ ràng không biết hắn điên đến mức nguy hiểm thế này. Cậu hiện tại chỉ có thể hy vọng Cao Cần có thể phát hiện ra điều không ổn từ việc cậu đột ngột ngắt điện thoại, ít nhất kịp đến cứu vú Triệu.

"Sắp đến lúc ăn bữa đêm rồi, con trước hãy trò chuyện với mẹ con một chút, cha đi làm cơm cho con." Cát Phụng vươn tay về phía đầu cậu.

Thẩm Thận Nguyên nghiêng đầu tránh đi.

"Đừng náo loạn nữa." Tay Cát Phụng dừng giữa không trung, cười cười nhìn cậu, trong mắt lại mang theo sự âm lãnh hoàn toàn tương phản.

Thẩm Thận Nguyên thầm run rẩy, lặng lẽ rụt đầu lại.

"Ngoan lắm." Cát Phụng hài lòng xoa xoa đầu cậu, sau đó đứng dậy đi vào bếp.

Thẩm Thận Nguyên rón ra rón rén đứng dậy.

"Mẹ đang trong phòng ngủ." Tuy Cát Phụng không hề có bất cứ lời lẽ đe dọa nào, thế nhưng ngữ khí của hắn biểu đạt rõ tất cả.

Thẩm Thận Nguyên đánh giá đôi chân ngắn ngủn của mình, bất đắc dĩ chuyển về phía phòng ngủ.

Trong không khí có một mùi chanh rất nồng trôi dạt, giống hệt như mùi hương xịt phòng bán ở siêu thị, hơn nữa còn phụt nguyên một bình.

Thẩm Thận Nguyên bịt mũi, sợ không cẩn thận chút mũi sẽ bị mùi hương kích thích mà ngạt.

Cửa phòng ngủ khép hờ, lúc đẩy ra còn phát ra tiếng kẽo kẹt của trục cửa đã rỉ sét.

"Mẹ vẫn đang ngủ, đừng làm ồn đánh thức mẹ!" Cát Phụng không vui quát.

"......" Giọng nói của ngươi mới ồn ào chứ? Thẩm Thận Nguyên dám giận không dám nói mà nghĩ. Có điều Tư Mã Thanh Khổ không phải nói Sử Mạn Kỳ đã qua đời rồi sao? Chẳng lẽ thực sự được Cát Phụng tìm ra phương pháp khởi tử hồi sinh?

Cậu hiếu kỳ nhìn bóng người trên giường, cảm thấy có chút không bình thường. Không bình thường không chỉ là thân hình trên giường có vẻ quá mức cứng ngắc, mà còn xuất phát từ mùi hôi càng lúc càng nồng từ trong không khí.

Thẩm Thận Nguyên bịt chặt mũi mồm, chậm rãi đi đến bên giường, bật đèn lên, sau đó nhìn thấy Sử Mạn Kỳ đang kinh hoàng nhìn trần nhà, không động đậy, cả khuôn mặt tuy có vẻ sống động như thật, nhưng có sống động như thật thế nào đi nữa cũng không thể che giấu được sự thật cô đã là một khối thi thể!

"Con đang làm gì thế?" Cát Phụng bất ngờ xông vào, lập tức lôi cậu ra ngoài.

Thẩm Thận Nguyên sợ tới mức không dám động đậy.

Cát Phụng sau khi kéo cậu ra khỏi phòng ngủ, lại tắt phụt đèn trong phòng ngủ đi.

Điên rồi, tuyệt đối điên rồi.

Thẩm Thận Nguyên bắt đầu hồi tưởng lúc mình mua bảo hiểm nhân thọ, điền vào tên người nhận được là ai.

"Suỵt." Cát Phụng lại lần nữa ngồi xổm trước mặt cậu, nhỏ tiếng nói, "Mẹ ngủ rồi, đừng làm ồn đánh thức mẹ, biết chưa?"

Thẩm Thận Nguyên khe khẽ gật đầu.

"Ngoan. Cha đi làm cơm, con chơi một mình nhé." Cát Phụng xoa xoa đầu cậu, trở về phòng bếp.

Chỉ trong thời gian chưa đầy một phút, Thẩm Thận Nguyên lại cảm thấy giống như đã trải qua một thế kỷ. Thần kinh căng thăng toàn thân không chút sức lực, cậu chỉ muốn kêu một câu: Cứu mạng!

3. Uy hiếp (Hạ) – Quỷ sai, quỷ sai, có quỷ sai.

Cậu không biết Cát Phụng làm thế nào trong phòng, chỉ biết rằng khoảng nửa tiếng sáu, Cát Phụng đích thực bưng hai cái đĩa từ trong bếp ra. "Tiểu quỷ, ăn trưa thôi."

......

Bệnh điên càng lúc càng nghiêm trọng rồi, vừa rồi không phải nói là ăn đêm sao?

Có điều Thẩm Thận Nguyên quả thực đã đói rồi, cho nên cậu cũng không so đo quan niệm về thời gian nữa, tự động trèo nên ghế ngồi.

"Con thích ăn cơm Tàu hay cơm Tây?" Cát Phụng đặt hai cái đĩa trước mặt cậu.

Cho dù Thẩm Thận Nguyên là người thành niên hai mươi lăm tuổi, lúc nhìn rõ cái gì trong đĩa, cũng suýt chút nữa nôn ra. Xét từ số lượng thi thể bị phân giải, mỗi đĩa đều đặt khoảng năm đến sáu con gián.

"Món Tàu là chiên, món Tây là xào, con thích cái nào?" Cát Phụng hỏi rất chân thành.

"Tôi không đói." Thẩm Thận Nguyên ngồi xổm trên ghế, mồ hôi lạnh túa ra.

Cát Phụng chau mày nói: "Không ăn sáng không phải trẻ ngoan!"

"Tôi ăn rồi mà!"

"Ăn rồi? Ăn ở đâu? Con lại lén chạy ra ngoài? Con không biết mẹ con sẽ giận sao? Con xem đi, mẹ không thèm nói nữa rồi." Cát Phụng đứng dậy, khom lưng nhìn cậu, "Hiện giờ, hoặc là ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng, hoặc là xin lỗi mẹ, đến lúc mẹ không giận nữa mới thôi."

Mu bàn tay Thẩm Thận Nguyên dán chặt vào lưng ghế, ấp úng nói: "Mẹ mệt quá ngủ rồi, tôi đợi mẹ tỉnh lại rồi xin lỗi."

Cát Phụng nói: "Trước ngoan ngoãn ăn hết cơm đi."

"... Ông ăn trước đi."

"Con đang mặc cả với ta sao?" Cát Phụng cầm đĩa đưa đến trước mặt cậu.

Ánh mắt Thẩm Thận Nguyên dao động. Ánh mắt âm độc của Cát Phụng và những thi thể côn trùng tan nát trong đĩa đều chẳng phải quang cảnh đẹp đẽ gì cho cam.

Cộc cộc cộc.

Tiếng gõ cửa ngặn lại cái đĩa càng lúc càng vươn đến gần, sắp chạm đến môi của Thẩm Thận Nguyên.

Cát Phụng chau mày, tiện tay đặt cái đĩa xuống, quay người mở cửa.

Thẩm Thận Nguyên thở hắt ra một hơi. Cho dù người đến là ai, cậu cũng quyết định lập bài vị trường sinh cho hắn tại nhà.

"Ngươi đến đây làm gì?" Cát Phụng chặn tại cửa, không vui nói.

"Ngươi quên giao dịch của chúng ta rồi sao? Ta đến mang người đi."

"Giao dịch? Giao dịch gì?" Ngữ khí của Cát Phụng cực kỳ khó chịu, dường như hắn hoàn toàn không phải thực sự quên mất giao dịch, mà là không chịu thực hiện.

Thái độ này hơi khiến người khách tức giận, hắn hơi cao giọng nói: "Chúng ta đã thỏa thuận rồi, ngươi đưa La Lâm Lâm cho bọn ta, bọn ta giúp ngươi tìm người ngươi cần."

"Người đâu?"

"Bọn ta sẽ tìm ra! Dựa vào bản lĩnh của ngươi, chẳng lẽ còn sợ bọn ta không tuân thủ lời hứa sao?"

"Người đâu?"

"La Lâm Lâm ở đâu?"

"Người đâu?"

"......"

Nhân lúc cuộc đối thoại của hai người cứ quẩn quanh, Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ trượt xuống từ trên ghế, chạy vào phòng ngủ. Cho dù trong phòng ngủ có một cái xác đang nằm rất đáng sợ, nhưng cậu để ý thấy so với phòng khách, phòng ngủ có Sử Mạn Kỳ sạch sẽ hơn nhiều. Có lẽ coi trọng cô, Cát Phụng sẽ không thay đổi căn phòng. Trong lòng cậu hy vọng như thế, sau đó mò mẫm đi đến bên cửa sổ, vươn tay kéo tấm rèm nặng nề ra, ánh sáng trắng chói mắt khiến cậu không mở nổi mắt.

Thẩm Thận Nguyên vơ những thứ linh tinh tích đống bên giường, nhào tới trên cửa sổ. Cửa sổ chống trộm han rỉ giống như lồng giam, nhốt chặt cậu bên ngoài bức tường của tự do. Cậu lại không hề nản lòng, nhìn thấy cửa chống trộm không nằm ngoài dự đoán của cậu, kỳ thực, cho dù không có cửa chống trộm cậu cũng không thể nhảy xuống từ tầng cao thế này, cậu cũng không phải là spiderman. Điều cậu muốn là làm thế nào để người khác nhìn thấy tín hiệu cầu cứu của cậu.

Cậu nhớ tới nhân vật chính trong phim đều thích dùng đèn pin lóe lóe bên cửa sổ...

Mấy ông đạo diễn đó chẳng lẽ không nghĩ tới là không phải hộ gia đình nào cũng có đèn pin, cũng không phải trong cái đèn pin nào cũng đều có pin!

Không có đèn pin phải làm thế nào? Làm thế nào...

Đầu óc Thẩm Thận Nguyên vận động hết công suất. Một biển phim xem để học hỏi kỹ thuật diễn xuất vào thời khắc quan trọng trở thành kho kỹ năng, chỉ có điều đến bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra được kỹ năng gì có ích...

SOS!

Cậu bất ngờ nhớ ra cảnh nhân vật chính khi bị nhốt, đã dùng sơn viết SOS lên cửa sổ.

......

Sơn còn hiếm hơn cả đèn pin!

Thẩm Thận Nguyên đau cả đầu.

Có ai không gợi ý cho tôi một chút đi!

Pằng một tiếng súng vang lên.

Đúng rồi! Tiếng súng. Người ở gần đây nghe thấy tiếng súng nhất định sẽ báo cảnh sát. Không đúng! Thẩm Thận Nguyên sau đó mới nhận ra tiếng súng phát ra từ trong phòng khách. Là Cát Phụng? Hay là người khách?

Cậu căng thẳng. Hai kẻ này đều không có ý tốt với cậu, cậu cũng không biết rơi vào tay ai tốt hơn. Nếu như cậu có thể sắp xếp tình tiết bộ phim, hy vọng một viên đạn có thể hạ gục cả hai người.

Lúc Cát Phụng cầm súng đi vào phòng, cậu liền biết kỳ tích chỉ xảy ra trong cảnh chiến đấu giữa anh hùng và kẻ xấu, mà không phải trong cảnh chó cắn chó giữa hai tên kẻ xấu.

"Chúng ta phải đổi chỗ ở thôi." Cát Phụng đi thẳng đến chỗ Sử Mạn Kỳ, vươn tay bế cô lên.

Thẩm Thận Nguyên dựa vào cửa sổ, ra sức làm nhạt đi cảm giác tồn tại của bản thân.

Cát Phụng đột nhiên dừng bước, không hài lòng nhìn cậu hỏi: "Còn không đi? Con muốn ở cùng với xác chết sao?"

"......"

Đi qua phòng khách, một khuôn mặt chất phác chết không nhắm mắt nhìn lên trần nhà, máu chảy ra từ ngực, ướt đẫm mảng lớn áo sơ mi.

Đóng phim nhiều rồi, chỉ cần lừa mình dối người mà tin rằng cảnh tượng trước mắt cũng là hiệu quả hợp tác giữa đạo cụ và diễn viên, Thẩm Thận Nguyên cảm thấy bước qua thi thể hoàn toàn không phải việt quá khó khăn.

Cát Phụng ôm thi thể xuống lầu, mở cửa xe ra.

Thẩm Thận Nguyên thấy hắn không chú ý đến mình, do dự có nên nắm bắt cơ hội chạy trốn hay không.

"Ta đã khống chế linh hồn của ngươi." Cát Phụng cầm súng, âm trầm chỉa vào đầu cậu, "Nhưng mà dạo gần đây ta lại rất thích cái cảm giác dùng súng giết người. Nếu như ngươi chủ động chạy trốn, vậy thì quá tốt rồi. Ta vừa khéo luyện được súng."

Thẩm Thận Nguyên ra sức thể hiện sự ngây thơ vô tội, "Hoàn toàn không nghĩ đến."

"Vậy thì tốt, lên xe." Cát Phụng thu súng lại lên xe.

Thẩm Thận Nguyên: "......" Hắn rốt cuộc là điên thật hay điên giả?

Bất kể Cát Phụng là điên thật hay điên giả, ít nhất thiên phú phạm tội của hắn hoàn toàn không bị thui chột. Đổi xe, ngụy trang, đi đường vòng, ra khỏi thành phố... dường như có một bản kế hoạch đã được lên từ lâu, làm từng bước một cách tỉnh táo lại chắc chắn. Thẩm Thận Nguyên hoàn toàn không tìm ra được bất cứ kẽ hở nào có thể chạy trốn.

Nhìn thấy xe rẽ vào quốc lộ, chầm chậm rời khỏi thành phố này, Thẩm Thận Nguyên gần như đã tuyệt vọng.

Vú Triệu rốt cuộc có được cứu hay không?

La gia có phát hiện ra cậu đã mất tích hay không?

La Thiếu có thể tìm ra cậu như lần trước hay không?

Thẩm Thận Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không ngừng cầu nguyện kỳ tích xảy ra.

Sau đó...

Kỳ tích thực sự xảy ra rồi.

Chỉ là tại sao kỳ tích khác xa với trong tưởng tượng vậy?

"Ông có nhìn thấy..." Thẩm Thận Nguyên hoài nghi không biết bản thân có bị lây bệnh điên không, "có một con bò đang chạy ngoài cửa sổ?"

Cát Phụng phát ra tiếng cười ha ha quỷ dị.

Thẩm Thận Nguyên yên tĩnh một lúc, cuối cùng nhịn không được nữa, "Thật đó, đúng là có một con bò... phía trên còn có một người đang cưỡi." Người đó cưỡi lên từ lúc nào thế? Tại sao lúc trước cậu không phát hiện ra? ...Người đó đang vẫy tay với cậu.

Cát Phụng hỏi: "Đầu óc bị ẩm hả? Bò sắt à?"

Thẩm Thận Nguyên: "......" Người đầu óc không bình thường còn có thể cười người khác đầu óc bị ẩm?

"Đứa trẻ nhỏ nói dối sẽ biến thành con gián đó."

"..." Liên tưởng đến tình trạng thê thảm của con gián trong đĩa, Thẩm Thận Nguyên cho rằng đây là câu trù ẻo độc địa nhất cậu từng nghe thấy.

"Đứa trẻ lớn nói dối..."

"Cẩn thận!" Thẩm Thận Nguyên mất khống chế kinh hô!

Người cưỡi bò đó cứ thế chặn ngay trước mũi xe, thậm chí khoảnh khắc xe không kịp phanh mà tông vào, cậu rõ ràng nhìn thấy người đó mỉm cười.

Chính bởi vì nụ cười đó, bàn chân vốn muốn nhấn vào phanh xe của Cát Phụng đột ngột nhấn vào chân ga, ra sức đạp.

Thẩm Thận Nguyên hít một hơi lạnh, huyết dịch toàn thân như đông lại.

Nhưng chiếc xe ngừng lại một cách quỷ dị.

Cát Phụng ra sức đạp chân ga, xe vẫn cứ không động đậy.

Người cưỡi trên lưng bò đi xuống, nhè nhẹ gõ lên cửa xe.

Cát Phụng lên nòng, mở cửa xe ra, nhắm thẳng vào trán đối phương, không chút do dự bóp cò.

Pằng, tiếng súng vang lên, không thấy đầu đạn.

"Ta là quỷ sai." Nụ cười ngoài cửa sổ vẫn rạng rỡ như nắng mặt trời.

"Quỷ sai phải được triệu hồi mới có thể bước vào nhân giới." Cát Phụng rõ ràng không tin.

Quỷ sai cười nói: "Bọn họ lười nhác. Ta thì khác, ta là quỷ sai làm việc tích cực, thích ôm việc vào người. Hiện giờ ngươi đã bị bắt, mời xuống xe, chủ động giao ra linh hồn con tin trong tay."

Cát Phụng nói: "Ta là người, ngươi không có quyền bắt ta."

"Quỷ sai chỉ có thể bắt ma? Vậy biến ngươi thành ma là được rồi." Quỷ sai cười hi hi nói.

Núi cao còn có núi cao hơn a. Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Cát Phụng, trong lòng sung sướng, nếu như không phải không khí hiện giờ không cho phép, cậu gần như muốn cất cao giọng hát.

Cát Phụng lạnh mặt nói: "Ngươi cảm thấy ngươi có thể sao?"

"Ta cảm thấy ta có thể." Tay phải của quỷ sai nhanh như chớp trượt vào trong áo khoác của Cát Phụng, trước khi hắn hoàn hồn đã thu tay về, lôi ra một khối Thẩm Thận Nguyên nhìn không rõ nhưng lại khiến Cát Phụng sợ hãi biến sắc, nói: "Linh hồn yêu thương nhất đương nhiên phải để nơi gần trái tim nhất."

Quầng mắt Cát Phụng dần dần đỏ lên, "Trả cô ấy lại cho ta."

"Có thể, làm một cuộc giao dịch đi. Giao linh hồn của La Lâm Lâm ra đây." Quỷ sai nói, "Cô bé chắc hẳn không quan trọng với ngươi."

"Không được." Cát Phụng từ chối thẳng thừng ngoài dự đoán, "Nó là con gái của ta và Sử Mạn Kỳ, phải ở cùng chúng ta."

"Cô bé không phải."

"Nó phải! Nhất định phải. Ta đã hứa với Mạn Kỳ, sẽ đem nó trở về, vĩnh viễn ở cùng bọn ta." Cát Phụng ác độc nói, "Nó sao có thể không phải con gái của bọn ta?"

Thẩm Thận Nguyên có chút hiểu ra tại sao hắn lại phát điên rồi. La Lâm Lâm là con gái của La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ, là cái kim trong lòng hắn, nhưng bởi vì lời hứa với Sử Mạn Kỳ, hắn không thể không giữ cô bé lại, cái chết của Sử Mạn Kỳ cộng thêm sự xung đột mạnh mẽ của cảm giác mâu thuẫn này khiến hắn tính tình vốn cố chấp càng lúc càng trở nên cực đoan.

Quỷ sai không tranh luận với hắn, nhìn nhìn Sử Mạn Kỳ trên ghế lái phụ, dùng giọng điệu như chuyện phiếm với bạn cũ nói: "Làm cương thi thất bại rồi sao?"

Cát Phụng đột nhiên bắt lấy tay của quỷ sai, móng tay nhấn sâu vào trong da thịt y, "Ta bắt được ngươi rồi, ngươi không phải quỷ sai."

Quỷ sai mỉm cười nói: "Tin ta đi, so với các đáp án khác, ngươi sẽ thích đáp án này hơn."

Rầm.

Chân trước của con bò giẫm lên mui xe, bất mãn nhìn chằm chằm một người một quỷ sai ngồi trong xe nói chuyện không dứt.

Quỷ sai thở dài nói: "Ngươi đến lúc nào mới học được cách kềm chế nóng giận đây."

Con bò đung đưa cái đầu.

"Được rồi, làm chuyện chính thôi." Quỷ sai cứng rắn gỡ tay ra khỏi những ngón tay của Cát Phụng, mặc cho móng tay của hắn rạch lên da thịt, cất linh hồn của Sử Mạn Kỳ vào trong ngực, "Nhiệm vụ của ta là tìm lại linh hồn của Sử Mạn Kỳ, những chuyện khác không liên quan đến ta, cho nên, hành trình của các ngươi có thể tiếp tục rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top