Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Thủ lĩnh lính đánh thuê (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Ân Thần ra ngoài cũng không phải đi dạo, cô đang tìm thảo dược chữa thương cho Diêm La.

Loại thảo dược này có tác dụng đáng kinh ngạc, là một loài hoa chỉ nở vào nửa đêm dưới ánh trăng nên khá khó tìm, những con thú trên đảo đều biết được lợi ích của nó nên đã ăn ngay khi chúng vừa tìm thấy, vì vậy nó cực kỳ quý hiếm.

Cô leo núi hơn nửa ngày mà chỉ tìm thấy hai cây, thời gian dần trôi, các loại thảo dược bắt đầu ẩn trở lại đất, cô chỉ có thể tiếc nuối quay về.

Khi cô trở về, Diêm La đã tỉnh lại.

Bình thường trong lúc khôi phục, cơ thể sẽ đau nhức kịch liệt, nên con người thường rơi vào trạng thái mê man để giảm bớt thống khổ, nhưng nhìn tư thế kia của Diêm La có lẽ vì đau nên mới tỉnh?

Cô nghiêng đầu nhìn anh, Diêm La cũng bình tĩnh nhìn lại cô, ánh mắt sâu thẳm như vực tối không nhìn ra có gì khác thường.

Được rồi, có lẽ đại lão không giống như người bình thường, ngay cả ngủ cũng ít hơn.

Diêm La đã tỉnh, tròng mắt Ân Thần vừa đảo, đột nhiên nảy ra một ý xấu.

Cô dứt khoát ngồi xếp bằng trước mặt anh, nhét thảo dược vào miệng, phồng má nhai, chờ nhai nát thành nước thuốc rồi nhả vào lòng bàn tay, sau đó nhìn anh như đang xem kịch vui.

Cô cho rằng Diêm La ít nhiều cũng sẽ biểu hiện ra vẻ ghét bỏ, dù sao mấy ngày trước, khi cô theo dõi anh đã nhìn ra tên này rất ưa sạch, dù chuyện này được anh che giấu rất tốt.

Nhưng ngoài dự đoán, sắc mặt của Diêm La không có bất kỳ thay đổi gì, chỉ liếc mắt nhìn qua nước thuốc đục ngầu, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, hình như ánh mắt khẽ chớp động.

Ân Thần lại không đàng hoàng cắn rách đầu ngón tay của mình, nhỏ chút máu vào rồi đảo trộn chúng lại, mắt thấy màu sắc của thứ thuốc này ngày càng không thể miêu tả được, nội tâm vui sướng đi tới gần anh.

Ngược lại biểu cảm của Diêm La lần này có chút thay đổi, cũng không phải là vì nước thuốc, mà là nhìn đầu ngón tay đang chảy máu của cô.

Ân Thần nâng đầu ngón tay lên, dùng móng tay cắt một đường lên vết sẹo trên ngực vừa mới lành của anh, hưng phấn dùng lòng bàn tay ấn nước thuốc ghê tởm kia vào vết thương.

Diêm La khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, anh cúi đầu rũ mắt nhìn cái đầu nhỏ đang ghé ở bên ngực mình, đồng tử vàng kim xinh đẹp dựng thẳng đầy vẻ yêu dị, ánh lên tia mê hoặc hơn dưới  ánh trăng, phảng phất như một tia sét đánh vào tim anh.

Hằng năm anh hay nằm mơ, cảnh tượng trong mơ rất hỗn loạn, có nơi tráng lệ tựa tiên cảnh, có đủ loại người hoặc cung kính dập đầu hoặc cầu xin tha thứ, nhưng xuất hiện rõ nhất lại chỉ có ba nhân vật.

Đầu tiên là một con cự thú khổng lồ làm rung chuyển đất trời, khi thì là một bóng dáng có mái tóc trắng mềm mại, cuối cùng lại là một người... không thấy rõ dung mạo, nhưng lại luôn khiến trái tim anh run rẩy đập mạnh.

Người con gái ấy không có nửa người nửa rắn, cũng không hẳn dung mạo giống cô.

Nhưng tại sao... Khi nhìn cô...chỉ có cô...khiến anh chỉ muốn...

Anh thở hổn hển. Tách một tiếng, ngón tay nhấc lên, một giây sau cô đã nhanh nhẹn lùi ra.

Anh lặng lẽ hạ tay mình xuống.

Ân Thần nhìn anh vẫn không lộ ra vẻ hoảng sợ ghê tởm gì, có chút tiếc nuối, vung đuôi bò đến bên hồ.

Diêm La ở phía sau, nhìn bóng lưng cô thật lâu.

Anh nhớ tới vừa rồi cánh môi đỏ thẫm đầy đặn của cô nhẹ nhàng khép lại, từng giọt máu rơi xuống từ đầu ngón tay cô, và ánh mắt vô tình, máu lạnh tàn nhẫn của cô, nó làm cho người ta muốn... quả thực rất muốn...

Anh nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập, mày cau chặt.

Ân Thần cũng không biết Diêm La đang suy nghĩ gì, cô tự giác cảm thấy mình đã nhẫn nhịn cả ngày hôm nay. Nhiệm vụ của mình đã hoàn thành vô cùng xuất sắc, cũng sắm vai nữ vương xà tinh máu lạnh bá đạo vô cùng hoàn mỹ, có thể nói là lại có thêm một tiến bộ vĩ đại trên con đường diễn xuất của mình, vì thế vui vẻ vẫy đuôi đến bên hồ.

Cái đuôi đẹp như vậy, cọ xát trên mặt đất một ngày dơ muốn chết! Nhanh chóng rửa sạch ~ Rửa sạch rồi ngủ một giấc ~

Ân Thần ôm cái đuôi tỉ mỉ rửa sạch sẽ, vốn định bò đến tảng đá lớn mình vẫn hay ngủ, nhưng nghĩ đến còn có một Diêm La đang trọng thương chưa lành, liền bò trở lại bên cạnh Diêm La.

Ân Thần vừa đến gần mới phát hiện, thế nhưng Diêm La đang khẽ run rẩy, chỉ thấy sắc môi anh trắng bệch, hai mắt nửa khép, trán đổ từng hạt mồ hôi lạnh.

Ân Thần sửng sốt, cô đưa tay sờ người Diêm La một chút, cảm thấy lạnh như băng.

Cô lại quên mất, ban đêm tại đảo biệt lập rất rét lạnh, trước kia thân thể Diêm La cường tráng mạnh mẽ nên không cần lo ngại, nhưng giờ bị trọng thương nặng, cơ thể mất nhiệt độ nghiêm trọng, đến tối sẽ chịu không nổi.

Mấu chốt là đã như vậy, anh vẫn không lên tiếng, nếu cô không phát hiện, anh có thể sẽ bị lạnh cóng đến nửa đêm!

Tên ngốc này sao không thể làm người ta bớt lo được vậy!

Ân Thần hận rèn sắt không thành thép!

Trước tiên cô dùng đuôi rắn quấn lấy anh với ý đồ cách nhiệt, đáng tiếc cô cũng là một loài động vật máu lạnh, nhất là đuôi rắn càng không thể giữ ấm, tác dụng cũng không lớn.

Cô bất đắc dĩ đành tự mình ôm anh.

Diêm La nửa mê nửa tỉnh, cảm nhận được đuôi rắn kia từng vòng từng vòng quấn lên người anh, mang theo hơi nước tươi mát thấm vào, một lúc sau, một cỗ thân thể mềm mại cũng áp tới.

Hai cánh tay mềm dẻo bao quanh anh, giống như những sợi dây leo mềm mại quyến rũ, anh chạm vào làn da lạnh lẽo của cô, nhưng nháy mắt làn da của cô bắt đầu nóng lên, một luồng ấm áp truyền tới.

Anh muốn chống cự nhưng anh không làm được. Anh lưu luyến nhiệt độ này, lại theo bản năng đưa tay ôm lấy cô.

Anh cảm nhận được những xương gai ẩn trên lưng cô phảng phất có thể xuyên thủng bàn tay anh; anh chạm vào sợi tóc mềm mại, nó còn sắc bén hơn cả dây thép khi cô công kích giờ lại tùy ý phất qua lòng bàn tay anh ; anh có thể cảm nhận được hơi thở bí ẩn và dài dằng dẵng của cô bên tai anh, nhiệt độ và hơi thở của cô, mỗi một tấc đều sở hữu ưu thế của một kẻ săn mồi hàng đầu bắt nguồn từ hoang sơ. Có bản năng xâm lược nguyên thủy và đồng thời cũng gợi lên ham muốn chinh phục của người đời.

Máu lạnh, tàn nhẫn, cường thế nhưng ôn nhu, tỉ mỉ, thậm chí là cưng chiều.

Trong bóng đêm như vậy, cơ hồ khiến cho người ta hoa mắt say mê!

Hết thảy những điều này đột nhiên hòa lẫn thành một loại tham lam ham muốn điên cuồng từ đáy lòng.

Tình nguyện bị độc chiếm, cũng khát vọng vĩnh viễn độc chiếm thứ đặc biệt này.

Anh vô thức cúi đầu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên tóc trên đỉnh đầu cô, ánh mắt như mặt hồ gợn sóng, lóe ra say mê khác thường.

Ân Thần ôm Diêm La, cảm giác nhiệt độ cơ thể của anh đã dần dần khôi phục, mới coi như thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ anh mà tự mình mơ màng ngủ.

Trước khi ngủ, cô chỉ có một ý tưởng.

Chờ tên này khôi phục thương tích, lập tức đạp anh xuống nước tắm!

Mẹ nó! Một thân mồ hôi cùng máu tanh chồng chất, không hề có thần thái vương giả khốc soái đẹp trai chút nào! Trái tim mùa xuân của chú nai con cũng chẳng còn một mống! Chỉ còn lại khứu giác nhạy cảm của cô bị tàn phá!

......

Ân Thần mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong giấc ngủ, theo bản năng muốn ngáp.

Nhưng mà há được một nửa, đối diện với cô là một đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh.

Diêm La đã sớm tỉnh, đang lẳng lặng nhìn cô.

Ân Thần nuốt cái ngáp kia xuống, híp mắt lại, bày ra biểu cảm siêu hung dữ.

Diêm La nhẹ nhàng nhíu mày.

Cô phát hiện mình vẫn duy trì tư thế ôm Diêm La từ tối qua, tuy chỉ để sưởi ấm một cách thuần khiết nhưng trông tư thế thật sự rất mập mờ. Vì thế vung đuôi chui ra từ trong ngực Diêm La.

Ấm áp ở trong lồng ngực chợt biến mất, Diêm La bình tĩnh buông tay xuống, bộ dáng rũ mắt đầy vẻ dịu ngoan vô hại.

Ân Thần sờ sờ bụng xẹp, không nói hai lời lại đi ra ngoài, chỉ chốc lát đã kéo về một con heo rừng, còn lớn hơn con ngày hôm qua, thi thể chất đống trước mặt tựa như một ngọn núi nhỏ.

Cô đút cho Diêm La ăn như thường lệ, lúc này Diêm La vô cùng nghe lời há miệng nhai, nhưng không ăn mấy miếng lại nghiêng đầu, Ân Thần thấy anh chỉ chỉ mình, cảm thấy anh lại muốn gây chuyện.

Ân Thần nghiêng đầu, suy nghĩ một chút mới hiểu được anh đang hỏi cô đã ăn chưa.

Chuyện này chẳng phải rất vô nghĩa sao! Cô giống người đói bụng nhưng quên mình vì người khác lắm sao!

Có điều coi như tên ngốc này còn chút lương tâm, biết cô hầu hạ anh cực nhọc biết bao!

Cô gật đầu, lại kề sát miếng thịt vào miệng anh, anh chủ động nghiêng đầu cắn, vừa nhai nuốt vừa nhìn chằm chằm cô, ánh mắt anh khá kỳ quái, làm cho da đầu Ân Thần không tự chủ được run rẩy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ngon#tinh