Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đến khi Khương Miện bưng cái khay đồ ăn đầy ắp tìm chỗ ngồi xuống, đàn chat đã bị spam một loạt dấu hỏi.

Thật lâu sau, đàn chat mới sinh động lên.

——Chẳng lẽ nguyên hình của tiên nữ là Thao Thiết?

—— Tiên nữ Thao Thiết?

—— Thao Thiết là nữ?

—Không không không không, các người hiểu lầm rồi, lượng đồ ăn này vừa nhìn đã biết là không phải cho một người ăn! Tiên nữ tốt như thế, chắc chắn là lấy cơm cho cả bạn nữa, ngần này cơm cho dù là một học sinh hay chơi thể thao như tôi cũng không thể ăn hết được, sao tiên nữ ăn được...

Khương Miện cầm miếng chân giò lên ăn, không hề có ý tứ đợi cái gọi là bạn.

Đàn chat:?????

Hình ảnh tiếp theo bọn họ được xem giống như là những đoạn video ăn uống đã được tăng tốc cắt nối biên tập.

Nữ sinh ăn một ngụm một ngụm lại một ngụm.

Khương Miện tướng ăn rất đẹp, hoặc là phải nói có một khuôn mặt tràn đầy tiên khí như thế, cho dù ăn cái gì cũng không khó coi, kể cả là gặm giò.

Trong khi Tiểu Ni cùng các fan đang trợn mắt há hốc mồm xem Khương Miện ăn.

Trong thư viện cách nhà ăn không xa, ngay trước cửa sổ, có một đôi nam nữ đang ngồi, bọn họ cho dù là tướng mạo cử chỉ hay phong cách đều rất tương xứng.

Ánh hoàng hôn còn sót lại triền miên rải lên hai người, như phủ lên bọn họ một lớp lăng kính nhu hòa.

Quanh người có đầy tầm mắt hâm mộ, sùng bái bắn tới, hai người lại giống như  đã sớm thành thói quen, vẫn làm việc riêng của mỗi người.

Nam sinh đang đọc sách, nữ sinh thì đang im lặng xem điện thoại.

"Ha!"

Bỗng dưng, một tiếng hô khe khẽ từ trong miệng nữ sinh phát ra.

Lập tức, không chỉ nam sinh ngồi đối diện ngẩng đầu lên nhìn nàng, mà các bạn học xung quanh cũng kinh ngạc nhìn sang.

Nữ sinh xem thấy một màn này, trước hết là đối với các bạn học bị nàng quấy nhiễu ngượng ngùng cười, sau đó mới nhìn về phía nam sinh đối diện.

"Làm sao vậy Thiến Thiến?"

Nam sinh đè thấp thanh âm hỏi.

Nghe thấy nam sinh dò hỏi, nữ sinh vừa mới đầy kinh ngạc, lúc này lại khó xử lên.

Do dự một chút, nàng mới giống như là hạ quyết tâm, lôi kéo nam sinh ra ngoài, đè thấp âm thanh nói: "Tinh Minh, anh ra đây với em."

Đúng vậy, hai người này, không ai khác chính là nam chính cùng nữ phụ của quyển sách 《 Ngân Hà Vạn Dặm 》này, Hứa Tinh Minh và Lâm Thiến.

Lúc này, Lâm Thiến đứng ở cầu thang, ngập ngừng đem tin tức vừa thấy trên diễn đàn nói cho bạn trai.

"Thật ra ta cũng vừa mới biết được, Phi Dương hôm nay muốn cùng Miên Miên tỏ tình."

Khi nói chuyện, Lâm Thiến vẫn luôn quan sát vẻ mặt của bạn trai nhà mình, nhìn thấy nam sinh theo bản năng nhíu mày, trong lòng nàng tức khắc trầm xuống, nhưng trên mặt lại không có bất kì biểu lộ gì.

Nàng liền biết, trong lòng Hứa Tinh Minh, Khương Miên có địa vị không bình thường, chẳng qua không bình thường lại có ích gì, hắn vẫn là bạn trai của Lâm Thiến nàng.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt nữ sinh lại tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc.

" Tinh Minh, anh cũng bất ngờ đúng không? Em cũng không biết là hai người bọn họ sao lại đến được với nhau? Rõ ràng lúc trước cũng chỉ có gặp nhau một lần lúc đi ăn cơm cùng chúng ta thôi. Chẳng lẽ lúc đó bọn họ đã lén chúng ta trao đổi phương thức liên hệ? Nếu là như vậy, Miên Miên cũng thật không có nghĩa khí, lén lút yêu đương cũng không nói với bạn bè như em, cậu ấy cũng không nói với anh đúng không?"

Lâm Thiến ra vẻ tức giận mà trách móc Khương Miên hai câu.

Lúc này, nàng phát hiện Hứa Tinh Minh càng nhăn chặt mày.

Thấy thế Lâm Thiến duỗi tay lôi kéo tay áo Hứa Tinh Minh, trên mặt mang theo ý cười: "Sao vậy? Tinh Minh, sao anh lại không cao hứng vậy? Anh có phải cảm thấy Phi Dương lưu manh không đáng tin? Yên tâm đi, nếu hai người bọn họ thật sự thành đôi, người khác em không dám đảm bảo, nhưng nếu Địch Phi Dương đối với Miên Miên không tốt, em nhất định là người đầu tiên không buông tha cho cậu ta!"

Nghe bạn gái nói vậy, Hứa Tinh Minh cũng cảm thấy bản thân không có lí do tiếp tục không cao hứng nữa, dần dần dãn lông mày, giơ tay quát nhẹ chóp mũi Lâm Thiến.

"Em cứ nhọc lòng làm gì, Khương Miên đã là người trưởng thành, cô ấy muốn yêu đương với ai thì cứ việc, chúng ta chỉ là bạn bè, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản cô ấy được chắc?"

Nam sinh khóe miệng khẽ nhếch, khuôn mặt lạnh lùng dường như bị ánh mặt trời chiếu rọi, băng tan xuân đến.

Trong mắt Lâm Thiến xẹt qua tia si mê.

Kỳ thật nếu Hứa Tinh Minh không có ba ba là nhà giàu số một Hải thị, chỉ bằng gương mặt này, cũng đã khiến cô mê muội.

Không, vẫn là thôi đi, nếu không có cha Hứa, thì ngay từ đầu Hứa Tinh Minh sẽ không ở trong phạm vi lựa chọn của cô, hai người cũng sẽ không trở thành người yêu.

Lâm Thiến nhanh chóng thu hồi lí trí, bàn tay đan vào lòng bàn tay Hứa Tinh Minh, thái độ thân mật cùng hắn mười ngón tay tương nắm.

"Chúng ta cũng đi xem hiện trường tỏ tình đi? Dù sao cả hai đều là bạn bè của chúng ta, trường hợp quan trọng như vậy sao chúng ta có thể không có mặt được, đúng không?"

Theo như hiểu biết của cô đối với cái nhát gan Khương Miên kia, chỉ có bị Hứa Tinh Minh tận mắt nhìn thấy cô ta cùng nam sinh khác dây dưa không rõ, cô ta mới có thể vì tự ti mà hoàn toàn đoạn tuyệt mấy cái tâm lý yêu thầm, sau đó vĩnh viễn chặt đứt khả năng phát triển cùng với Hứa Tinh Minh.

Cô chán ghét đồ vật của mình bị người khác mơ ước.

Cho dù là ngay từ đầu, thứ này bị cô dùng chút thủ đoạn nhỏ cướp được từ trong tay đối phương.

Lâm Thiến cười đến mềm mại.

Nghe vậy, Hứa Tinh Minh suy nghĩ một chút, sau đó buông ra ngón tay đang nắm chặt đối phương, "Được, anh trở về thu dọn đồ vật, em ở đây chờ anh."

"Ừ!"

Lâm Thiến tươi cười xán lạn dùng sức gật đầu, đứng tại chỗ, nhìn theo Hứa Tinh Minh đi về phía thư viện.

Chờ đến khi bóng dáng đối phương hoàn toàn biến mất phía sau cửa, cô mới quay đầu nhìn về hộp cứu hỏa bên cạnh, tấm kính bên trên đang phản chiếu lại ảnh ngược của cô.

Nhìn kính, cô hơi điều chỉnh lại độ cong khóe miệng.

Hình như cong hơi cao, nhìn có vẻ quá giả, lần sau như này là hoàn hảo xinh đẹp nhất.

Nữ sinh đối với tấm kính trên hộp cứu hỏa nở một nụ cười xinh đẹp tiêu chuẩn.

*

Mới chỉ mười lăm phút, đoạn phát sóng trực tiếp mỹ thực có thể nói là kinh diễm này của Khương Miện cũng đã đến lúc kết thúc, Khương Miện thật ra còn muốn ăn thêm một chút, nhưng thân thể này quá kém, cô cũng chỉ có thể dừng lại.

Thông qua màn hình di ðộng thấy khay cõm mà tiên nữ vừa dùng xong sạch sẽ giống nhý vừa rửa qua nýớc, ngay cả ðồ ãn hắc ám cấp bậc tối cao nhý sầu riêng hầm trứng cũng không ngoại lệ.

Chỉ một thoáng, tất cả mọi ngýời xem phát sóng trực tiếp ðều ðối với vị ðại lão không biết tên này sinh ra một cổ kính ý.

Tiên nữ chính là tiên nữ, ngay cả ãn cõm cũng có phong cách riêng, không hề giống ngýời phàm.

Mắt thấy tiên nữ ãn xong rồi, ðang nâng khay muốn ði, chúng võng hữu trong phòng phát sóng vội vàng thúc giục Tiểu Ni xông lên chạy theo tiên nữ tỷ tỷ ðể làm quen.

Tiểu Ni nhìn thấy bình luận mới phản ứng lại ðây, vội vàng hýớng Khýõng Miện chạy tới.

Không nghĩ tới ngay lúc sắp xuống cầu thang, vừa không chú ý, một chân dẫm trúng vết dầu mỡ trên mặt ðất.

"A!"

Nữ sinh theo bản nãng thét lên một tiếng, mắt thấy sắp ngã thẳng mặt xuống ðất, ngay cả ðiện thoại cũng ðều bay ra khỏi tay.

Lúc này phòng phát sóng trực tiếp cũng nhanh chóng lýớt qua một loạt lại một loại bình luận "Cẩn thận", có chút fan trung thành thậm chí còn không dám nhìn, rốt cuộc cầu thang còn cao hõn một mét nữa, ngã xuống sao có thể không bị thýõng!

Ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một cánh tay trắng nõn tinh tế ôm lấy eo Tiểu Ni, ðem cô kéo trở về.

Ngay sau ðó ôm cô xoay một vòng hoa lệ, một tay còn lại nhân cõ hội tiếp ðýợc chiếc ðiện thoại bị vãng ra ngoài.

Toàn bộ quá trình liền mạch lýu loát, ðừng nói là phòng phát sòng nhìn thấy toàn bộ quá trình, ngay cả bạn học ði ngang qua cũng ðều xem ðến lặng ngýời.

Ðau ðớn không hề xuất hiện nhý trong dự ðoán, Thẩm Ni theo bản nãng mở bừng mắt, ngẩng ðầu, liền ðối diện với một ðôi con ngýõi trong trẻo sâu thẳm.

"Cậu không sao chứ?"

Khýõng Miện ðỡ ngýời ðứng thẳng, ðồng thời ðýa ðiện thoại ði qua.

Lúc này ở trong phòng phát sóng trực tiếp, ðầy màn hình bình luận có một lát trống rỗng, sau ðó nháy mắt bùng nổ.

—— a a a a a, tỷ tỷ giết ta!

—— mẹ õi, tui lại yêu ðýõng rồi!

—— ô ô ô, hy vọng giới tính của tỷ tỷ không cần linh hoạt giống chạch vậy!

—— tiên nữ tỷ tỷ là sinh viên của Học viện Ðiện ảnh sao? Nghĩ muốn xuất ðạo sao? Sẽ tham gia tuyển tú sao? Nếu tham gia em sẽ pick chị a a a a a....

—— chủ bá chủ bá, Tiểu Ni chủ bá? Xong rồi, các ngýời xem ánh mắt chủ bá, chủ bá luân hãm

—— chủ bá bà là cái sắt thép thẳng nữ, ðỏ mặt là cái quỷ gì a!

Thẩm Ni chỉ cảm thấy cả đời này cũng chưa từng có lần nào tim đập nhanh như vậy, trước đây cô tin tưởng vững vàng cùng với vô cùng khẳng định bản thân là cái thẳng nữ, thế nhưng hiện tại đột nhiên không xác định rõ được.

A a a a, mẹ nó càng nhìn gần càng thấy xinh đẹp!

Trước kia cô cũng biết giáo hoa Học viện Điện ảnh Yến Kinh bọn họ là Lâm Thiến, nhưng mà hiện giờ, xem ra tất cả những người đầu phiếu đó đều mù rồi, có một tỷ tỷ xinh đẹp như tiên nữ thế này mà bọn họ không chọn!

Thấy trong mắt Khương Miện dâng lên nghi hoặc, Thẩm Ni lập tức đứng thẳng thân mình, gương mặt hồng hồng, "Không có việc gì, chị gái nhỏ, chị thật xinh đẹp."

A?

Khương Miện sửng sốt.

"Không phải. Em, em không có ý gì đâu, em chỉ muốn cảm ơn chị đã cứu em. Còn có, còn có cái này, cái này tặng chị ạ!"

Dưới tình huống cấp bách, Thẩm Ni luống cuống chân tay từ trong túi đeo lấy ra một bình nước, biểu tình xấu hổ vô cùng.

Ngay cả chính cô cũng không biết bản thân sao lại buột miệng đem những lời trong lòng nó ra hết, ô ô ô, tất cả là do nhan sắc của mỹ nữ gây sát thương quá cao, làm cô không hề khống chế được bản thân!

Nghe vậy, Khương Miện duỗi tay nhận lấy đồ uống, quơ quơ, Cảm ơn, nếu cậu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây, lần sau đi đường nhớ cận thận chút!

Vừa nói chuyện, Khương Miện vỗ vỗ bả vai cô liền đi về phía ký túc xá.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, Thẩm Ni còn nỉ non trong miệng, "Chị ấy thật dịu dàng nha, còn nhắc mình lần sau cẩn thận chút."

Lúc này các võng hữu trong phòng phát sóng đang điên cuồng thúc giục Thẩm Ni đi hỏi thăm tên cùng tin tức của Khương Miện, chỉ tiếc là đều bị cô làm lơ.

Rơi vào đường cùng, làn đạn cũng từ bỏ, bắt đầu spam.

—— xong rồi, một cái thiếu nữ, nói cong liền cong!

Khương Miện lúc này cũng không biết thói quen tùy tay giúp đỡ từ mạt thế này, cũng có thể hấp dẫn một cái tiểu mê muội, trên đường về ký túc bỗng phát hiện có rất nhiều người đang chạy về phia ký túc xá nữ.

Tò mò giữ chặt một bạn học đang hưng phấn chạy qua, Khương Miện mới biết được buổi tối hôm nay có người muốn ở dưới ký túc xá tỏ tình.

Tuy ở thế giới trước, Khương Miện từ đầu đến đuôi đều là một cái cẩu độc thân, nhưng này cũng không gây trở ngại tâm tình hóng hớt của người ở mạt thế mười mấy năm không được chứng kiến loại tình yêu vườn trường ngây ngô hăng hái giống như là cô.

Chờ đi đến dưới ký túc xá, cô mới phát hiện.

Tuyệt, mọi người đều đam mê ăn dưa ha!

Còn chưa bắt đầu tỏ tình, nơi này đều đã bị mọi người vây quanh tầng trong tầng ngoài.

Loại trường hợp thế này, nếu không có điểm xã giao ngưu bức chứng là không dám thông báo đâu.

Khương Miện càng hăng hái, vội đi theo các bạn học thèm ăn dưa khác chen lấn vào trong, vừa vào trong vòng trong cùng, đã nghe thấy tiếng hoan hô vang dội.

Khương Miện cũng cùng đi theo hoan hô một thanh, chỉ cảm thấy loại âm thanh chứa đầy sự sung sướng trẻ tuổi này, như làm cô sống lại lần nữa.

Khương Miện không tự chủ được mà nở một nụ cười thật lớn.

Xuất phát từ tâm lý xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cũng có thể là muốn tăng thêm chút không khí náo nhiệt cho trận tỏ tình này, Khương Miện trực tiếp nâng tay, thổi một cái huýt sáo thật lớn.

Huýt—— một tiếng giòn vang, những người xung quanh rất nhanh liền theo âm thanh mà nhìn cô.

Vừa nhìn đến ý cười sáng loáng trên mặt Khương Miện, mọi người xung quanh đều sửng sốt.

Lúc này Khương Miện còn chưa nhận thấy tình hình có biến hóa, vẫn cực kỳ vui vẻ.

Đến tận lúc có một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, tóc nhuộm màu đỏ, lớn lên nhân mô cẩu dạng, tay cầm bó hoa đi ra từ trong đám người, thẳng sến trước mặt cô, ánh mắt lưu luyến, quỳ một gối xuống đất.

Khương Miện:?

"Khương Miên, không nghĩ tới tâm tình của em cũng vội vàng giống như anh vậy, anh còn chưa kêu tên em, em cũng đã chủ động xuống đây."

Khương Miện:??

"Nếu đã như thế, Khương Miên, anh thích em, làm bạn gái anh đi!"

Vừa nói chuyện, thiếu niên vừa đưa bó hoa ra phía trước

Khương Miện:???

Không phải, từ từ, cái mẹ gì?

Khương Miện đưa mắt nhìn những người xung quanh đang căng mắt xem bát quái, lại nhìn bộ dáng thâm tình của thiếu niên trước mặt, tươi cười dần biến mất.

Con mẹ nó, vai hề lại là chính bà đây?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top