Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

dai ma vuong 414

Quyển 5 - Chương 411:

Chặt tay

Dịch: Anaksulnamun

Biên dịch: oIo

Biên tập: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Khói lửa nổi lên khắp bốn phía bên trong Bố Tư Đặc thương hội. Binh lính thủ hạ của Á Hi Bá Ân xông vào, thấy người là giết. Thị vệ bên trong thương hội căn bản không có khả năng chống trả, trong khoảng khắc đã chết đi một đám.

Phỉ Bích bị mấy lời của Hàn Thạc làm cho mất hồn, giờ đang cầm thần khí Tinh Không, dẫn đầu các thị vệ bên trong thương hội liều mạng chống đỡ, tuy nhiên tình thế rõ ràng là không ổn.

Trong số binh lính tấn công Bố Tư Đặc thương hội lần này, có mấy tên cao thủ dưới trướng của Tra Lí Tư và một gã thần điện kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội, trên tay cầm một cây ngân thương tung hoành như chỗ không người, mỗi một thương bổ xuống thì chắc chắn sẽ có một tên thị vệ bị mất mạng.

Còn có mấy tên ma pháp sư vẫn đang không ngừng phóng thích ma pháp. Phòng ốc của Bố Tư Đặc thương hội bốc cháy bừng bừng, bên trong các phòng có chứa lương thực vật tư cũng bốc cháy rừng rực. Một vài người hầu toàn thân bị lửa cháy chạy từ trong phòng ra ngoài, nhưng tên mưa "vèo vèo" phóng tới, bắn xuyên qua thân thể của cả đám người hầu vô tội này.

Chỉ trong một thời gian rất ngẳn ngủi, Bố Tư Đặc thương hội dưới sự công kích mãnh liệt đã bị thất thủ, chỉ còn sót lại Phỉ Bích dẫn theo một đám thị vệ trung thành, vội vàng lui lại phía cửa sau. Trong quá trình này, các thị vệ bên cạnh Phỉ Bích vẫn liên tục bị giết chết.

- Tiểu thư Phỉ Bích, hôm nay ngươi chạy không thoát được đâu! - Không gian hệ Ma đạo sư Áo Bố Lý cười âm trầm nhìn Phỉ Bích, nói từ tốn.

Lần trước, chính là tên Áo Bố Lý và Tạp Mai Long đã đến Bố Tư Đặc thương hội bức bách Phỉ Bích, đáng tiếc lại đúng phải lúc Hàn Thạc vừa tới. Cuối cùng cả hai người cùng bị Hàn Thạc thi triển độc băng hỏa lên người, phải chịu băng lạnh lửa nóng hành hạ đau khổ suốt mấy ngày.

Áo Bố Lý đương nhiên biết đó là do Hàn Thạc giở trò, nhưng hắn cũng hiểu rằng Hàn Thạc không phải là người mà hắn có thể trêu chọc được, nên chỉ có thể cố gắng nuốt cục tức này xuống, nhưng trong lòng vẫn nung nấu ý niệm trả thù.

Hôm nay tới Bố Tư Đặc thương hội, Áo Bố Lý còn có thần điện kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội và thêm vài vị ma pháp cao thủ đi cùng nên hắn hoàn toàn tin tưởng rằng có thể hoàn thành những chuyện lần trước chưa làm xong. Bắt Phỉ Bích để uy hiếp Kiếm thánh Tạp La Lạp, khiến cho Tạp La Lạp không dám manh động.

Sau lưng Áo Bố Lý còn có một đội binh lính trăm người, có tên thần điện kỹ sĩ đã giết chết ba mươi mấy thị vệ của Phỉ Bích. Mặc dù Phỉ Bích cũng là một Đại kiếm sư, nhưng hiện tại nàng đã không còn có thể chiến thắng.

Trong lúc Áo Bố Lý nói chuyện, ma pháp Không Gian Thiết Cát (cắt không gian) đã được phóng thích ra, một lưỡi đao ánh sáng sắc bén sáng ngời xẹt tới. Thân thể của mấy thị vệ bên cạnh Phỉ Bích bỗng nhiên biến mất đi một mảng lớn, đã bị ma pháp này cát chém đứt một bộ phận thân thể mang vào một không gian khác.

"Bịch" Phỉ Bích đang lui lại đột nhiên cảm giác lưng va chạm vào một vách tường vô hình, cả người bị bắn ngược về phía trước vài bước.

- Áo Bố Lý, ngươi còn dám đến Bố Tư Đặc thương hội của ta? Có phải là các ngươi điên rồi không, bao nhiêu thị vệ và người hầu như thế mà các ngươi dám không thèm hỏi một câu đã động thủ giết người? - Phỉ Bích hiển nhiên cũng không biết tin tức Quốc vương Ô Đặc Lôi Đức vừa mới băng hà, nên nàng cũng cảm giác vô cùng ngạc nhiên y như Hàn Thạc lúc đầu, dù thế nào cũng không nghĩ rằng Á Hi Bá Ân lại to gan lớn mật đến thế.

- Ha ha, chúng ta không hề điên, qua tối nay, thành Áo Sâm cùng với đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đều là của Tra Lí Tư điện hạ rồi. Trong tối nay, bất luận thế lực đối địch nào cũng đều phải bị tiêu diệt. - Áo Bố Lý cười to càn rỡ.

- Đừng có nhiều lời, mau bắt con mụ này lại. Chúng ta còn có chuyện khác phải làm. - Một gã thần điện kỵ sĩ đột nhiên mở miệng nói.

Thần điện kỹ sĩ vừa nói như vậy, Áo Bố Lý liền ngượng ngùng ngừng tiếng cười, rồi gật đầu nói:

- Khắc Lôi Tư Ba đại nhân, nữ nhân này là một Đại kiếm sư, chúng ta cần hợp tác mới có thể bắt sống được nó.

- Động thủ đi! - Thần điện kỵ sĩ Khắc Lôi Tư Ba cũng không nói nhảm nữa, giơ cây trường thương màu bạc trong tay lên, hướng phía Phỉ Bích đâm tới.

Trường thương màu bạc vừa giơ lên, ánh sáng màu trắng ngà liền từ mũi của nó bắn mạnh ra tới một thước, một luồng khí tức thần thánh liền từ người Khắc Lôi Tư Ba chậm rãi tỏa ra. Áo giáp màu bạc lộng lẫy đột nhiên phát ra ánh sáng, làm cho khí thể của hắn đột nhiên dâng lên cao.

Phỉ Bích lấy làm kinh hãi, không đợi Khắc Lôi Tư Ba tới gần, liền bước nhẹ về phía sau một bước rồi vung Thần khí Tinh Không lên phát ra một chiêu Thập tự trảm, trong nháy mắt đã công tới trước người Khắc Lôi Tư Ba.

Khắc Lôi Tư Ba hừ nhẹ một tiếng, đâm cây trường thương vào giữa tâm điểm của Thập tự trảm. Thập tự trảm đột nhiên bay lên trời, chém một cành cây to cỡ miệng bát thành hai đoạn.

- Chỉ vừa mới tiến giai lên Đại kiếm sư, ngươi nên thúc thủ chịu trói đi. - Khắc Lôi Tư Ba lạnh lùng nói một câu, thân hình vọt đi với tốc độ cao biến thành ảo ảnh, cây thương trong tay đột nhiên biến thành mấy trăm chiếc, đều hướng Phỉ Bích mà đâm tới.

Một vầng ánh sáng đầy những ngôi sao từ thần khí Tinh Không đột nhiên bắn mạnh ra. Những ngôi sao này khuếch tán ra, đột nhiên bùng phát ra tạo thành hàng loạt Thập tự trảm mang theo lực công kích đáng sợ. Mấy trăm ngọn ngân thương đột nhiên nổ mạnh biến mất, lực nổ khuếch tán ra làm cho Khắc Lôi Tư Ba rên lên một tiếng, vội vàng lui lại mấy bước.

- Được, được lắm, Trông vậy mà có thể mượn lực của thần khí dung hợp với Thập tự trảm của Tạp La La để đồng thời công kích, khó trách cái lão già Tạp La Lạp kia lại coi trọng ngươi như thế! - Khắc Lôi Tư Ba lui lại mấy bước, áo giáp màu bạc bị thủng bảy tám lỗ nhỏ ở vùng bả vai, nói với vẻ mặt lạnh lùng.

- Không nghĩ tới thần điện kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội cũng đã trở thành chó săn cho Đại vương tử. Đây là việc mà tổ chức tôn giáo với các quyền lực siêu nhiên của các ngươi phải làm đó hả? - Phỉ Bích nói giọng mỉa mai, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.

- Tiểu thư, mau chạy nhanh đi, chúng ta lưu lại đoạn hậu. - Thị vệ trưởng của Bố Tư Đặc thương hội khẩn cầu Phỉ Bích.

Phỉ Bích lắc đầu, nói vẻ bất lực:

- Không thoát được đâu!

Bên phe Phỉ Bích không có ma pháp sư lợi hại, đối mặt với một đội ngũ có sự phối hợp của chiến mã, ma pháp sư và cung thủ thì chạy trốn cũng không phải là một sự lựa chọn sáng suốt, bởi vì ma pháp sư có thể bay nên chắc chắn sẽ nhanh hơn bọn họ.

- Áo Bố Lý, lệnh cho người của ngươi đồng thời động thủ bắt lấy nữ nhân này, sau đó chúng ta còn có nhiều việc phải làm. Không nên lãng phí quá nhiều thời gian. - Khắc Lôi Tư Ba liếc xéo Áo Bố Lý, nhíu mày lãnh đạm nói.

Áo Bố Lý gật đầu đồng ý:

- Được. Chúng ta cùng động thủ đi.

Sau khi Áo Bố Lý gật đầu, Khắc Lôi Tư Ba lại một lần nữa giơ thương lao về phía Phỉ Bích. Ngân thương vừa vung lên, một luồng ánh sáng màu bạc sáng chói đột nhiên bắn mạnh ra ngoài. Cùng lúc đó Áo Bố Lý cũng niệm chú ngữ, phát ra một ma pháp trói buộc của Không gian hệ, mang theo không gian ba động bay tới giam cầm Phỉ Bích vào trung tâm.

Các pháp sư bên cạnh Áo Bố Lý cũng liên tục niệm chú ngữ, kết giới của các hệ ma pháp liên tiếp phóng tới chỗ Phỉ Bích. Ở xa hơn một chút, các cung tiễn thủ cũng bắt đầu giương cung lắp tên nhằm vào nàng.

"Bụp"

Phỉ Bích lúc dùng một kiếm ngăn trở ánh sáng màu bạc của Khắc Lôi Tư Ba, đột nhiên bị một luồng sức mạnh đánh úp lại, không kìm được phải lui lại hai bước. Nhưng chính cự ly hai bước này trong nháy mắt đã lôi Phỉ Bích vào trung tâm của Không gian trói buộc. Đột nhiên, các luồng sức mạnh vô hình ập tới, Phỉ Bích cảm giác giống như bị cả ngàn vạn sợi dây thừng trói chặt, không thể nhúc nhích được một chút nào.

- Mang đi, có Phỉ Bích, cái lão già Tạp La Lạp kia nhất định sẽ phải yên phận! - Áo Bố Lý đắc ý ha hả cười lớn, phân phó mấy vị kỵ sĩ ở sau lưng.

- Hắc hắc, nữ nhân này thiệt là xinh đẹp. Chặc chặc, làn da này quả thật là láng mịn nha, ta tới giờ chưa gặp qua nữ nhân nào có làn da mịn màng như vậy. - Một gã kỵ sĩ tiến lên, trên mặt mang theo nụ cười dâm đãng, trong lúc cầm sợi dây trói Phỉ Bích thì định lấy tay vuốt mặt nàng một cái.

Tay không thể động, miệng không thể nói, Phỉ Bích nhìn thấy một bàn tay thô ráp hướng phía khuôn mặt mình, đôi mắt ánh lên nỗi hoảng sợ, kinh hoàng và sự phẫn nộ kịch liệt. Trong giây phút yếu đuối nhất này, Phỉ Bích đột nhiên nhớ tới Hàn Thạc, thầm nghĩ cái tên khốn kiếp Hàn Thạc kia, nếu ngươi có thể tới cứu ta thì tốt biết bao nhiêu, chỉ cần ngươi có thể xuất hiện, nói không chừng ta sẽ tha thứ cho ngươi. Ta không muốn bất cứ ai ngoài ngươi đụng chạm vào người ta...

Phụ nữ trong lúc hoảng sợ yếu đuối thì người đầu tiên nghĩ tới nhất định sẽ là người đàn ông của cô ấy. Phỉ Bích cũng không phải là ngoại lệ, nhìn thấy bàn tay của tên kỵ sĩ sắp sửa vuốt lên khuôn mặt mình, trong lúc hoảng hốt lo sợ, nàng liền thầm kêu gọi Hàn Thạc.

"Vèo"

Khi cái bàn tay thô ráp kia sắp chạm vào khuôn mặt của Phỉ Bích, đột nhiên truyền tới một âm thanh lạ. Tên kỵ sĩ kia bỗng điên cuồng kêu la thảm thiết. Cái bàn tay thô ráp đó đã bị chặt đứt từ cổ tay, dính đầy máu rớt xuống dưới chân Phỉ Bích.

- Kẻ nào! - Khắc Lôi Tư Ba đột nhiên hét lớn một tiếng, kinh hãi nhìn chung quanh. Thanh trường thương trên tay không ngừng lấp lóe ánh sáng màu bạc.

"Vù!"

Ban đêm không trăng, những tia điện mang màu đen đột nhiên lóe lên một cái rồi biến mất. Tên kỵ sĩ bị cụt một tay kia lại một lần nữa phát ra tiếng kêu thê lương, mọi người phát hiện thấy bàn tay còn lại của hắn cũng đã bị chặt đứt.

- Bắt lấy Phỉ Bích, mau lên! - Áo Bố Lý đột nhiên có phản ứng, vội vàng ra lệnh cho mấy tên kỵ sĩ đang ngây người bên cạnh đó.

Mấy người đó sau một hồi ngẩn ngơ, lập tức bắt đầu hành động, tay cầm dây thừng định trước tiên trói Phỉ Bích lại.

"Vù vù vù"

Luồng hắc mang đó lại xuất hiện, giống như là những sợi tơ màu đen thêu dệt trong màn đêm. Những tên kỵ sĩ đang cố gắng tới gần Phỉ Bích, bàn tay của từng người liên tiếp bị chặt đứt lìa khỏi thân thể, chỉ trong nháy mắt, dưới chân Phỉ Bích đột nhiên có một đống những bàn tay.

Phỉ Bích đang bị ma pháp giam cầm không thể động đậy, nhưng mắt đã nhìn thấy hết tất cả mọi việc phát sinh bên mình, đột nhiên có một niềm vui sướng tràn ngập trong lòng. Nàng không cần suy nghĩ cũng biết Hàn Thạc đã tới. Sự bối rối của Phỉ Bích đã được giải trừ, trong nháy mắt nàng cũng đã quên mất mọi điều không tốt của Hàn Thạc, chỉ là nhớ lại hắn đã giúp đỡ nàng nhiều lần.

"Bố Lai Ân, đồ chết tiệt, tại sao bây giờ mới tới chứ..."

Trong lòng Phỉ Bích lớn tiếng kêu gọi, trong ánh mắt nàng tràn đầy hạnh phúc và điềm tĩnh, không hề lo lắng đối với những nguy hiểm chung quanh, dường như chỉ cần có những tia hắc mang đó tồn tại, sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào có thể uy hiếp tới nàng.

- Ra đi, đồ đánh lén không biết xấu hổ! - Khắc Lôi Tư Ba đột nhiên hét lớn một tiếng rồi phóng rất nhanh về phía Phỉ Bích.

- Tên kia, đúng là tên kia tới rồi! - Áo Bố Lý đột nhiên chấn động, bỗng có phản ứng và hét lên với Khắc Lôi Tư Ba.

Thân thể Khắc Lôi Tư Ba đột nhiên cứng ngắc, rồi chợt phản ứng lại, lúc này mới quát to:

- Không có khả năng, tên kia tự thân hắn còn khó bảo toàn, không thể xuất hiện ở đây nhanh như vậy!

- Ai bảo thế? Một thanh âm lạnh lẽo đột nhiên từ phương xa truyền tới, khi thanh âm chấm dứt thì một bóng người đã đứng bên cạnh Phỉ Bích.

Hàn Thạc nheo mắt nhìn Khắc Lôi Tư Ba một cái, rồi tay trái nhẹ nhàng đặt lên trên lưng Phỉ Bích, một luồng sức mạnh mẽ đột nhiên bộc phát. Chỉ nghe tiếng "bùm bùm" liên tiếp vang lên, vài đạo kết giới và cả cấm cố do Áo Bố Lý bố trí đột nhiên bị phá hủy tan thành từng mảnh.

Phỉ Bích vốn bị cấm chế không thể nhúc nhích được, đột nhiên cảm giác được cả người đã có thể cử động. Lúc Hàn Thạc còn chưa đến, trong lòng Phỉ Bích không ngừng kêu gọi, luôn nghĩ rằng nếu hắn lần này mà tới cứu thì nàng sẽ tha thứ ngay cho sự không chung thủy của hắn. Tuy nhiên tới khi Hàn Thạc thực sự xuất hiện trước mặt, nguy hiểm đã được giải trừ thì Phỉ Bích lại vẫn canh cánh trong lòng đối với chuyện trước kia, nghĩ rằng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy được. Do đó nàng chỉ hừ nhẹ một tiếng, nhưng không hề nói một lời nào.

- Hắc hắc, nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám động vào, tìm chết! - Sau khi dùng một kích giải đi các cấm chế trên người Phỉ Bích, Hàn Thạc liền âm độc nhìn bọn người trước mặt, cười lạnh.

- Phì, ai là nữ nhân của ngươi? Cái đồ vô lại háo sắc!

Phỉ Bích vừa mừng vừa thẹn, không nhịn được oán hận liếc mắt nhìn Hàn Thạc rồi thở hổn hển nói:

- Chuyện đó ta còn chưa tha thứ cho ngươi đâu, ngươi đừng có nói hươu nói vượn.

- Đương nhiên tiểu thư Phỉ Bích chính là nữ nhân của ta rồi. Nếu nàng không phải là nữ nhân của ta thì việc gì ta lại phải cấp tốc từ thành Bắc chạy tới cứu nàng chứ! - Hàn Thạc toác miệng cười, chọc nàng.

- Quả thật là ngươi! Tại sao lại có thể như vậy? Ngươi làm thế nào mà có thể chạy thoát khỏi tay Chiêm Khoa Tư đại nhân? - Sắc mặt của Khắc Lôi Tư Ba biến đổi, giật mình nhìn Hàn Thạc hỏi.

- Chiêm Khoa Tư? Hừ, hình như trong mấy lần giao chiến vừa rồi, người phải chạy trốn hình như đều là cái tên đó hay sao ấy? - Hàn Thạc vẫn ung dung đối thoại với Khắc Lôi Tư Ba, nói xong hắn liền lấy ra Khô Lâu pháp trượng, thần sắc cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.

- Lần này không giống, ngoại trừ Chiêm Khoa Tư đại nhân thì còn có thêm Bố Lãng Đặc đại nhân, ngươi làm thế nào mà lại có thể chạy thoát được? - Khắc Lôi Tư Ba hơi khó hiểu, khá sợ hãi từ từ thối lui.

Bây giờ Hàn Thạc có tiếng xấu cực lớn ở trong Quang Minh giáo hội. Sau nhiền lần Hồng Y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư chịu thất bại ở trong tay Hàn Thạc, thực lực của hắn cũng đã bị người của Quang Minh giáo hội biết rõ. Khắc Lôi Tư Ba xem như cũng hiểu bản thân mình, biết rõ thực lực của hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Hàn Thạc nên trong lòng đã có ý nghĩ rút lui.

- Tất cả các ngươi, bất kỳ một ai cũng đừng mơ tưởng có thể rời đi! - Hàn Thạc tuyên phán vận mệnh của bọn chúng, Khô Lâu pháp trượng bắt đầu gọi về bất tử sinh vật.

Hồng Y đại giáo chủ Chiêm Khoa Tư với thần khí Khải Kỳ Lục thì không có ở đây, nơi này cũng không có Quang hệ ma pháp sư có khả năng nhanh chóng tịnh hóa các bất tử sinh vật. Do đó Hàn Thạc tự tin có thể nhanh chóng giết chết bọn này.

Quyển 5 - Chương 412:

Thánh kỵ sĩ

Dịch: neopunk1

Biên tập: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Đám bất tử sinh vật dưới sự kêu gọi của Khô lâu pháp trượng liền vây chi chít chung quanh Hàn Thạc. Hàn Thạc một tay giữ lấy Phỉ Bích, một tay nắm Khô lâu pháp trượng nhanh chóng ngâm lên chú ngữ.

- Lui, rút lui! - Khắc Lôi Tư Ba quyết đoán hạ lệnh rồi liền lui trước ra ngoài.

Người phụ trách hành động lần này là Áo Bố Lý, vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện bên cạnh Phỉ Bích, lập tức hiểu rõ hành động lần này lại thất bại. Khi cả đám bất tử sinh vật dần dần kéo nghịt đến thì trong lòng Áo Bố Lý cũng nảy sinh ý muốn thối lui. Khắc Lôi Tư Ba ra lệnh triệt thoái chính ra lại hợp với tâm ý của hắn.

- Muốn chạy à? Muộn quá rồi! - Hàn Thạc buông lấy bàn tay nhỏ nhắn của Phỉ Bích rồi đột nhiên phóng tới phía Áo Bố Lý. Tay trái của hắn vẫn nắm chặt lấy Khô lâu pháp trượng, còn Lục ma phong từ trong lòng bàn tay phải phóng ra ngoài.

Áo Bố Lý đã từng bị thua thiệt dưới tay Hàn Thạc. Vừa thấy hắn phóng tới phía mình liền lập tức biến sắc, vội vàng kêu đám cung tiễn thủ đang vây trên nóc nhà:

- Bắn chết hắn!

Mưa tên phần phật bắn về phía Hàn Thạc. Lực đạo cùng tốc độ đều cho thấy thực lực đám cung tiễn thủ này đều phi phàm. Nhưng mưa tên còn chưa kịp bắn tới Hàn Thạc thì Khô lâu pháp trượng trong tay hắn đã nhoáng lên một phát. Lập tức liền có mấy tấm bạch cốt thuẫn bài đột ngột xuất hiện bao bọc lấy mấy hướng để ngăn trở toàn bộ mưa tên.

Tốc độ của Hàn Thạc nhanh hơn Áo Bố Lý tưởng tượng. Ngay lúc hắn quay đầu lại nhìn thì Hàn Thạc đã lạnh lùng tới cách sau người hắn không xa.

- Cẩn thận! - Khắc Lôi Tư Ba đứng cách đó không xa đột nhiên hét lớn một tiếng, rồi mũi nhọn từ ngân thương trong tay đã nhanh chóng đâm về phía Hàn Thạc. Hàn Thạc ngoảnh đầu liếc mắt nhìn rồi nhấc tay phải phóng Lục ma phong ra khỏi tay thành một mũi nhọn đen ngòm.

"Rầm rầm!"

Một luồng ánh sáng rực rỡ bộc phát. Khắc Lôi Tư Ba chỉ cảm thấy một luồng lực đạo cực mạnh theo cán thương xâm nhập vào thân thể, rồi từ cánh tay đột phá vào ngũ tạng lục phủ, trong nháy mắt tạo thành vết thương nghiêm trọng trên thân thể được thần bảo hộ của hắn. Hắn nhịn không được phun ra một bụm máu, sắc mặt trắng bệch, không trụ nổi phải lùi về sau.

"Keng keng!" Thanh ngân thương của Khắc Lôi Tư Ba rơi ngay trên nham thạch bị gãy làm đôi.

Uy lực của Lục ma phong không hề giảm sút, vẫn như bóng với hình tiếp tục đâm lên ngực Khắc Lôi Tư Ba. Khắc Lôi Tư Ba còn chưa ổn định lại được thì chỉ nghe "rắc" một tiếng, Lục ma phong đã đâm thủng áo giáp trắng bạc trên người hắn, tạo thành một lỗ hổng ngay ngực.

Khi nỗi đau thấu xương từ ngực dần dần lan ra, vẻ mặt trắng bệch của Khắc Lôi Tư Ba tràn ngập vẻ tuyệt vọng, chỉ ngơ ngác nhìn lỗ hổng đầy máu trên lồng ngực bị đâm thủng, cuối cùng chỉ phát ra được một câu: "Không thể nào!" rồi lập tức đổ ầm người xuống.

Áo Bố Lý hồn phi phách tán, bất chấp tất cả bỏ chạy ra xa, mặc kệ sinh tử của kẻ khác.

Lần này hành động chủ yếu của Khắc Lôi Tư Ba chỉ là viện thủ. Bản thân hắn là Thiên Không kỵ sĩ. Khi gia nhập vào thần điện kỵ sĩ đoàn của Quang Minh giáo hội, vì có tín ngưỡng kiên trung đối với Quang Minh thần, lại thêm được thần lực bảo trợ, so với thực lực của một Thiên Không kỵ sĩ bình thường thì cao hơn một nấc lớn.

Còn thanh ngân thương kia cùng với áo giáp trắng bạc trên người của hắn đều chỉ có thành viên cao cấp của thần điện kỵ sĩ đoàn mới có được. Trong tầm mắt của luyện kim thuật sư tại đại lục thì đều là loại vũ khí siêu cấp cả. Bên trong món vũ khí cùng cái áo giáp này lại ẩn tàng lực lượng của thần thánh, không ngờ dưới sự công kích của món vũ khí kia, lại bị phá nát như một tờ giấy, khiến cho kẻ đứng nhìn như Áo Bố Lý thấy kinh hoàng.

Áo Bố Lý bất chấp tất cả bỏ chạy, hiển nhiên không hề hiểu rằng tốc độ của Hàn Thạc nhanh hơn hắn nhiều lắm. Áo Bố Lý còn chưa kịp rời khỏi phạm vi thế lực của thương hội Bố Tư Đặc thì một tiếng quát lạnh lùng đã từ sau lưng hắn truyền đến. Trong lòng Áo Bố Lý kinh hãi, mặc kệ mọi thứ bắt đầu thi triển ma pháp không gian dịch chuyển vẫn còn chưa luyện được thuần thục.

Lĩnh ngộ của một Không gian Ma đạo sư như Áo Bố Lý đối với không gian ma pháp chỉ có thể coi như là nhìn trộm đường lối mà thôi, làm sao được thể tự do dịch chuyển trong cự ly ngắn như không gian Đại Ma đạo sư Ngải Mã kia được. Mạo hiểm phóng thích ma pháp mà bản thân mình còn chưa nắm vững thì cũng như là một hành vi liều chết mà thôi.

Nhưng đến giờ phút này thì Áo Bố Lý chẳng còn biện pháp nào khác. Hắn hiểu rõ trong lòng rằng hắn tuyệt đối không cách nào ngang hàng được với Hàn Thạc. Hy vọng vào tốc độ bỏ trốn cũng không có, chỉ đành liều chết sử dụng không gian ma pháp vẫn còn chưa nắm vững được kia.

Con người đến tuyệt cảnh thì có thể phát huy hết tiềm lực của mình. Một câu ma pháp chú ngữ bình thường cần tới hai giây thời gian mới ngâm ra được thì lúc này Áo Bố Lý lại có thể ngâm ra được ma pháp chú ngữ chưa thông thạo kia trọn vẹn rút ngắn lại thành một giây. Hàn Thạc vẫn còn chưa tiếp cận được Áo Bố Lý thì đột nhiên không gian ba động mãnh liệt từ chung quanh Áo Bố Lý tràn đến.

Đột nhiên không gian như bị xé toạc. Áo Bố Lý kêu thảm thiết một tiếng, thân người của hắn đang ở trong một tấm kiếng bị bể nát, phân thành từng mảnh từng mảnh vụn. Đến khi không gian khôi phục lại được vẻ bình lặng thì Áo Bố Lý đã biến mất không thấy tung tích. Hàn Thạc đột ngột dừng chân lại. Hắn luôn có kiêng kỵ trong lòng với ma pháp của Không gian hệ. Hiệu quả do mạo hiểm sử dụng ma pháp còn chưa thuần thục có đôi khi còn mạnh hơn so với uy lực của không gian ma pháp chính thống. Cái tên Áo Bố Lý này rõ ràng là lâm vào tình huống như vậy. Theo Hàn Thạc thấy thì thân thể Áo Bố Lý đã cùng bể nát với không gian, rõ ràng ma pháp này đã phát sinh vấn đề, khiến cho bản thân hắn ta phải bồi cùng với nó.

Trước khi không gian kia còn chưa khôi phục lại vẻ hoàn chỉnh, nếu Hàn Thạc đột nhiên đến khu vực đó thì rất có khả năng là sẽ bị ảnh hưởng của ma pháp này liên lụy kéo vào đó không thoát ra được. Nếu vạn nhất lại lọt vào một không gian nào khác, vậy thì coi như là hắn lại phải khóc không thành lời rồi.

Áo Bố Lý thì chẳng biết sống chết thế nào, nhưng Hàn Thạc phỏng chừng là khả năng hắn chết nhiều hơn sống. Hàn Thạc chẳng hề phí chút thời gian nào, liền tới bên cạnh Phỉ Bích, nắm lấy nàng rồi vội vàng nói:

- Chúng ta đi trước đi, phỏng chừng bên Lao Luân Tư nguy hiểm nhất!

Phỉ Bích vừa mừng vừa lo. Lo là vì Hàn Thạc vừa nói Lao Luân Tư bị nguy hiểm. Nàng hiểu rõ Lao Luân Tư mới là nhân vật quan trọng nhất. Lần này Á Hi Bá Ân nếu đã dám trắng trợn hạ thủ với nàng, thì sợ rằng Lao Luân Tư cũng dữ nhiều lành ít.

Một khi Lao Luân Tư bị giết vậy thì hai người đại vương tử Tra Lý Tư cùng với Á Hi Bá Ân có thể sẽ thật sự nắm được tình hình. Vậy thì nàng và Hàn Thạc chỉ còn đường bỏ trốn mà thôi.

Mừng là vì Hàn Thạc rõ ràng biết Lao Luân Tư bị nguy hiểm hơn mà vẫn tới giải cứu cho nàng trước. Điều này đủ để chứng minh trong lòng Hàn Thạc thì nàng quan trọng hơn những thứ khác. Vì sự sinh tồn của Lao Luân Tư có thể mang lại cho Hàn Thạc rất nhiều quyền lợi cùng lợi ích mà đến lúc quan trọng thì hắn vẫn tới cứu nàng trước, thật khiến Phỉ Bích khá cảm động.

- Còn bọn họ thế nào? - Phỉ Bích lập tức trả lời rồi vừa nhìn đám thị vệ bên cạnh nàng, lại còn cả một số thương nhân của thương hội Bố Tư Đặc, vừa hỏi Hàn Thạc.

- Để bọn họ tự chạy trốn. Yên tâm đi. Đám địch nhân còn lại đụng phải bất tử sinh vật của ta, căn bản không còn cơ hội để hạ thủ với bọn họ. - Hàn Thạc vội vàng lên tiếng căn dặn.

- Tiểu thư, các vị rời khỏi đây trước đi. Bọn ta biết phải làm thế nào mà. - Tên thủ lĩnh thị vệ vội vàng bày tỏ với Phỉ Bích.

Phỉ Bích chần chừ một chút rồi gật đầu nói:

- Vậy được. Các ngươi cẩn thận một chút, hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Hàn Thạc không nói thêm lời thừa, liền ôm lấy ngang eo Phỉ Bích rồi phóng tới phủ đệ hiện giờ của Lao Luân Tư.

- Cái tên hỗn đản chàng. Trước mặt đông người vậy sao có thể ngay mặt họ mà làm vậy chứ hả? - Phỉ Bích bị Hàn Thạc ôm lấy eo lại ngửi được mùi vị quen thuộc trên người Hàn Thạc, vẻ mặt kiều diễm của nàng đỏ bừng lên, e thẹn ngượng ngùng lên tiếng trách mắng.

- Có quan hệ gì chứ? Dù sao bọn họ đều biết nàng là nữ nhân của ta mà. - Hàn Thạc thuận miệng trả lời, hiển nhiên không hề có chút ý tốt lành gì.

- Chàng, chàng còn dám nói. Thiếp còn chưa tha lỗi cho chàng đó! - Phỉ Bích giận dữ liếc mắt nhìn Hàn Thạc rồi phẫn nộ hừ một tiếng.

- Chuyện đó sau này hẵng nói. Nàng đừng nói nữa, bọn ta cần phải tìm Lao Luân Tư sớm một chút. Nếu Lao Luân Tư thật sự chết đi, ta sẽ mang theo nàng lập tức rời khỏi thành Áo Sâm, dùng tốc độ nhanh nhất để trở về thành Bố Lôi Đặc Nhĩ của ta. - Hàn Thạc trầm giọng lên tiếng.

- Bố Lai Ân, chàng dường như căn bản không để ý tới sự sống chết của Lao Luân Tư. Có phải vậy không? - Phỉ Bích kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, giọng nói hơi nghi hoặc.

- Không phải, ta chỉ muốn nói ra sự thật mà thôi. Nếu như ta không để ý tới sự sống chết của Lao Luân Tư, vậy thì hiện giờ cũng sẽ không tới cứu hắn. Được rồi, đừng nói thêm nữa! - Hàn Thạc thuận miệng đáp, sau đó tốc độ chợt tăng nhanh thêm như một tia chớp phóng về phủ đệ của Lao Luân Tư.

Từ khi Hàn Thạc biết mục đích Lao Luân Tư kết giao với hắn là có ý khác thì cũng không thật sự coi hắn là một bằng hữu chân chính. Lao Luân Tư mưu cao tính rộng như vậy thì mọi việc đều làm vì lợi ích bản thân. Điểm này Hàn Thạc hiểu rõ trong lòng, nhưng cũng không hề sinh lòng oán hận với gã.

Nhưng nếu nói Hàn Thạc không hề khúc mắc trong lòng thì không thể nào vậy được. Chỉ là hiện giờ lợi ích của Hàn Thạc dính liền với Lao Luân Tư. Hai người trở thành như châu chấu dính cặp. Chỉ có Lao Luân Tư đăng cơ lên ngôi thì Hàn Thạc mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất. Đây chỉ là quan hệ thuần tuý vì duy trì lợi ích mà bỏ sức mà thôi, không hề trộn lẫn tình cảm cá nhân vào đó.

Chỉ có thể nói Hàn Thạc đi cứu Lao Luân Tư hết thảy đều là vì lợi ích của chính mình, mà không phải vì cảm tình riêng tư giữa hắn và Lao Luân Tư. Vì thế Hàn Thạc đối với sinh tử của gã không hề có quá nhiều cảm tình. Khi nói tới chuyện sống chết của Lao Luân Tư thì thần sắc vẫn hờ hững như vậy.

Còn chưa tới phủ đệ của Lao Luân Tư thì đã nhìn thấy lửa lớn cháy bừng bừng từ xa. Ở một đêm không trăng như đêm nay, ngọn lửa từ phủ đệ của Lao Luân Tư quả thật là nổi bật.

Chung quanh phủ đệ của Lao Luân Tư còn có vài phủ đệ của đám quý tộc. Nhưng chúng này vẫn yên ổn như thường, cửa vẫn đóng chặt, không hề có ai ra quan sát. Dường như bọn họ đột nhiên đều trở thành kẻ điếc người mù cả, đều như có mắt không tròng tới động tĩnh bên trong phủ đệ của Lao Luân Tư, ai nấy đều lâm vào cơn ngủ mê say triền miên.

Khi Hàn Thạc đi lướt qua những phủ đệ yên tĩnh qủy quái này thì Huyền ma từ trên cao đã đảo một vòng chung quanh, liền đột nhiên phát hiện ra bên trong đám phủ đệ yên tĩnh này đều tràn ngập nỗi lo sợ kinh hoàng. Nhưng dưới sự trách mắng nghiêm ngặt của chủ nhân, không một ai dám lên tiếng, cũng không một ai hiếu kỳ rời khỏi phủ để quan sát.

Lòng người thay đổi quả nhiên không sai. Đám quý tộc bên trong những phủ đệ này đều là cùng một mạch với Lao Luân Tư. Trong đó có rất nhiều người chưa từng biểu lộ là sẽ ủng hộ phe nào nên lúc này mới may mắn thoát được kiếp nạn. Đám quý tộc già đều biết chắc là kẻ nào làm, trong lòng cũng hiểu rõ thế lực dám ra tay với phủ đệ của Lao Luân Tư, cả cái đế quốc Lan Tư Lạc Đặc này cũng chỉ có công tước Á Hi Bá Ân cùng với đại vương tử Tra Lý Tư mà thôi. Thế lực này không phải bọn họ có thể chống lại được. Làm người bàng quan đứng ngó mới là quyết định thông minh nhất.

"Ầm ầm ầm..."

Tiếng nổ lớn phát lên từ trong phủ đệ của Lao Luân Tư vọng ra. Hàn Thạc nhìn từ xa thấy từng toà phòng ốc cao to rộng lớn đổ sụp. Trong màn đêm tối mò bốc lên hai bóng hình màu vàng cực kỳ chói mắt, đang liên tục xê dịch qua lại giữa mấy toà phòng ốc rồi đôi khi lại có một đạo kim quang loé lên, rồi lại một toà phòng ốc đổ sụp.

Từng đường rãnh thật dài xuất hiện sau khi ánh sáng màu vàng kia loé lên. Cả cái phủ đệ của Lao Luân Tư đều bị bao trùm bởi ma pháp kết giới, không ngừng bị phá hủy. Bên ngoài thì đám người hầu liên tiếp bị vũ khí nhọn bén đâm chết, thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Một số kỵ sĩ thân mặt áo giáp màu nâu, màu bạc, màu tro, cộng thêm một số ma pháp sư mang áo bào trắng, đỏ, đen đang bao vây bốn phương tám hướng phủ đệ của Lao Luân Tư. Trong đám người này có cả cao thủ thuộc hạ của Á Hi Bá Ân, cũng có cả cường giả do tự tay đại vương tử Tra Lý Tư thu phục, cộng thêm cả cường giả do Quang Minh giáo hội phái tới.

Khi vừa định tiến tới khu vực đó thì một con Huyền ma cuối cùng cùng đột nhiên phát hiện ra, hai bóng hình không ngừng xê dịch đó, trong đó có một người không ngờ lại là Thập tự kiếm thánh Tạp La Lạp, còn tên kỵ sĩ mặc áo giáp màu vàng kia là một lão giả tóc vàng.

Lão giả tóc vàng này trong tay cầm một thanh trường thương màu vàng, áo giáp màu vàng trên ngực lại có khắc hình đồ án của tượng thiên sứ. Đồ án về pho tượng thiên sứ kia sinh động như thật, đôi cánh tựa hồ đang không ngừng lay động.

Thần điện kỵ sĩ trên ngực có khắc hình thiên sứ chính là ký hiệu cho biết được thần tích của Quang Minh thần chiếu cố tới mới có được. Một thần điện kỵ sĩ được khắc hình thiên sứ, đều có được thực lực khủng bố sánh với Thánh kỵ sĩ. Nếu như bản thân tên thần điện kỵ sĩ này lại là một Thánh kỵ sĩ thì thực lực của hắn lại càng khủng bố hơn.

Nhưng thần điện kỵ sĩ thế này ở Quang Minh giáo hội cũng rất ít. Dưới tình huống thông thường thì sẽ không tùy tiện rời khỏi Quang Minh thần điện. Truyền thuyết cho biết chỉ khi có đám mê tín dị đoan kinh nhờn Quang Minh thần thì đám thần điện kỵ sĩ rất ít ai thấy mặt này mới rời khỏi, thay thế Quang Minh thần đến để trừng phạt đám mê tín dị đoan đó.

Hàn Thạc không ngờ tại đế quốc Lan Tư Lạc Đặc lại gặp được một người. Trong lòng hắn đầy vẻ kinh hãi. Trên thanh trường thương màu vàng trong tay tên thần điện kỵ sĩ này, từng luồng kim mang toả ra ngoài, từng cỗ khí tức vô cùng thần thánh khuếch tán ra, tạo cho hắn một cảm giác vô cùng khó chịu.

Đấu khí màu vàng cũng chính là chỉ Thánh kỵ sĩ cùng Kiếm thánh mới có được. Tên thần điện kỵ sĩ này có thể phóng ra được đấu khí màu vàng, rõ ràng cho thấy bản thân y chính là một Thánh kỵ sĩ. Bản thể cường đại này một khi có được sự chiếu cố của Quang Minh thần thì thực lực bản thân đáng sợ khiến người khác rợn mình. Hàn Thạc chỉ vừa liếc nhìn, liền mơ hồ bắt đầu lo lắng cho thập tự kiếm thánh Tạp La Lạp.

Nhiều cường giả vây công phủ đệ Lao Luân Tư như vậy, Hàn Thạc tự nhiên sẽ không ngu xuẩn mà xông vào. Hắn liền vội vàng triệu hoán ra Thổ Giáp thi để đả thông một thông đạo đi vào ngay giữa phủ đệ của Lao Luân Tư, rồi liền mang theo Phỉ Bích đi xuyên vào đó.

Quyển 5 - Chương 413:

Ẩn náu dưới mặt đất

Dịch: neopunk1

Biên tập: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Nhìn thấy mặt đất trước mặt nàng bị phá thành một cái động lớn, trong lòng Phỉ Bích tràn đầy nghi vấn, đôi mắt sáng ngời của nàng tập trung lên người Thổ Giáp thi đang mở đường phía trước.

Thổ Giáp thi cứ thẳng một đường mà đi. Xuyên sơn giáp có tinh vi cỡ nào đi nữa cũng không tài nào có được thần thông như hắn. Phía trước hắn mặt đất như bị co rút lại, phân tán đi bốn phía, dùng mắt thường vẫn có thể thấy được tốc độ khai mở kéo dài đoạn thông đạo không ngừng này đều là vì bước đi dễ dàng của hắn.

- Đây là thứ ma pháp Thổ hệ gì vậy? - Phỉ Bích theo sát phía sau Hàn Thạc, nhìn một hồi rồi nhịn không được sự hiếu kỳ trong lòng, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn hắn hỏi.

- Chẳng có quan hệ gì với ma pháp cả.

Hàn Thạc trả lời, rồi nhíu mày suy nghĩ, sau đó mới miễn cưỡng giải thích:

- Thật sự thì thứ này cũng tương tự như võ kỹ của ta tu luyện, đều không thuộc về lĩnh vực của ma pháp hay đấu khí.

Cái cằm sáng bóng như ngọc của Phỉ Bích dài thuỗn ra, đôi môi anh đào vì kinh ngạc mà mở rộng hẳn, ngẩn ngơ nhìn Hàn Thạc rồi nói:

- Ngoại trừ hai cô ả kia ra, xem ra chàng còn không ít chuyện gạt thiếp nha!

- Không có! Chỉ là phương diện này không thể giải thích rõ ràng được, vì võ kỹ do ta tu luyện đều khác hẳn với ma pháp cùng đấu khí của bọn nàng. Hơn nữa lại còn có chút phức tạp, cho dù có giải thích thì nàng cũng không nhất định hiểu được. - Hàn Thạc cười khổ đáp lời rồi nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Phỉ Bích.

Phỉ Bích hơi nổi nóng trợn mắt nhìn Hàn Thạc rồi nghĩ thầm trong lòng, sau này nhất định phải coi chừng hắn cho kỹ. Cái tên gia hỏa này vốn rất là háo sắc, căn bản không chịu nổi mê hoặc. Một khi gặp được mấy cô nàng xinh đẹp tại tổng hội, không chừng lại bất giác nảy sinh tà tâm. Xem thế này không biết sẽ còn xảy ra bao nhiêu mối tình oan trái nữa đây!

- Được rồi, chúng ta đã đến nơi. Nàng chú ý một chút, đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa! - Trong lúc Phỉ Bích đang âm thầm suy nghĩ thì Hàn Thạc đột nhiên nghiêm túc quát nhẹ một câu, còn ánh mắt thì nhìn tới chỗ dốc phía trước.

Thổ Giáp thi ngừng tại đó không hề nhúc nhích. Đợi đến khi Hàn Thạc cùng Phỉ Bích tới gần thì mới quay đầu nhìn về phía hắn truyền lại một tin tức:

- Phụ thân, có cần lập tức phá thông cửa khẩu phía trước hay không?

Không biết bắt đầu từ khi nào, Tiểu Khô Lâu cùng Thổ Giáp thi, Mộc giáp thi, Hoả giáp thi, Thủy giáp thi, cả năm cái tên sinh vật này đều bắt đầu có thói quen gọi Hàn Thạc bằng phụ thân. Lúc ban đầu thì hắn không quen, nhưng dần dần rồi cũng quen đi. Một tiếng phụ thân kia lọt vào trong tâm Hàn Thạc, lại tạo cho hắn một cảm giác mới lạ.

Dường như năm cái tên bất tử sinh vật do Hàn Thạc luyện chế ra từ dị giới, thật sự như là cốt mạch huyết nhục của hắn vậy, càng khiến hắn có thứ cảm tình không dứt ra được. Đoạn thời gian này không liên lạc được với chúng, Hàn Thạc đều ngấm ngầm có chút nhớ nhung cùng lo lắng, sợ rằng bọn chúng ở Vong linh giới xảy ra chuyện rắc rối gì.

- Đợi một chút đi.

Hàn Thạc trả lời, rồi ngoảnh đầu nói với Phỉ Bích:

- Phía trước là lối ra. Chúng ta hiện giờ đang ở ngay dưới chân đám người Lao Luân Tư. Chúng ta hiện giờ không cần phải lập tức đi lên trên, để khỏi bị đám người Lao Luân Tư chẳng biết chuyện gì xảy ra, bất chấp tất cả công kích chúng ta. Nàng tạm thời hãy đợi ở nơi này. Ta đi xem xem có thể giúp sư phụ của nàng một phen hay không.

- Sư phụ của thiếp, sư phụ của thiếp thế nào rồi? - Hàn Thạc có thể thông qua Huyền ma mà quan sát được tình huống. Phỉ Bích tự nhiên không có thần thông thế này. Vừa nghe hắn nói vậy liền truy hỏi liên hồi.

- Ông ta gặp phải chút phiền phức. - Hàn Thạc giải thích.

- Sao vậy được? Sư phụ của thiếp chính là Thập tự kiếm thánh. Ông ấy có thể gặp phải phiền phức gì chứ? - Phỉ Bích có lòng tin mù quáng đối với Tạp La Lạp nên chỉ cười nhẹ mà hỏi Hàn Thạc, vẻ mặt chẳng hề thấy chút khẩn trương gì.

- Sư phụ của nàng đang đại chiến cùng với thần điện kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội. Hắn ta là Thánh kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội. Tên Thánh kỵ sĩ này ngoại trừ đấu khí do bản thân tu luyện ra, còn được thêm thần lực bảo hộ. - Sắc mặt Hàn Thạc nghiêm trọng giải thích với Phỉ Bích.

Vẻ mặt Phỉ Bích chợt biến đổi. Nàng hiển nhiên biết một số tình hình về Quang Minh giáo hội, nên lập tức trở nên khẩn trương.

- Làm sao có thể vậy được. Sư phụ thiếp từng nói loại thần điện kỵ sĩ cường đại thế này, trong cả Quang Minh giáo hội chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hắn ta sao lại rời khỏi Quang Minh thần điện chứ?

- Ta cũng không biết! - Hàn Thạc trả lời rồi liền nhíu mày, thầm nghĩ chẳng lẽ là vì chính tên dị đoan mình?

- Vậy thì mau ra tay đi. Thiếp không hy vọng sư phụ thiếp sẽ thụ thương. Mặc dù thiếp biết rõ thực lực của sư phụ, nhưng thứ thần điện kỵ sĩ cường đại như vậy của Quang Minh giáo hội, trên đại lục đều lưu truyền đủ loại truyền thuyết về những nhân vật cường đại thế này. Thếp không thể không lo lắng cho sư phụ của thiếp. - Vẻ mặt Phỉ Bích khẩn trương, vì sư phụ mà nàng trở nên lo âu.

Hàn Thạc gật gật đầu rồi cùng đi với Thổ Giáp thi về phía sau.

Ở trên đầu Thập tự kiếm thánh Tạp La Lạp không ngừng giao đấu với Thánh kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội. Từng toà phòng ốc nổ ầm đổ sụp. Những nơi trên mặt đất bị kiếm mang loé qua đều tạo thành từng đường rãnh thật sâu. Trên thân hai người khuếch tán ra lực lượng thật khổng lồ khiến mọi người chung quanh đều phải hết sức né tránh, để khỏi bị ảnh hưởng tới.

Thông qua hai con Huyền ma, Hàn Thạc đều rõ ràng về tình hình giao đấu của hai người. Hắn ở dưới lòng đất đi theo thông đạo do Thổ Giáp thi khai phá, quanh quẩn ngay nơi Thánh kỵ sĩ đặt chân để chuẩn bị ngay lúc thời cơ thích hợp mà tập kích lén.

Lão giả tóc vàng tay cầm trường thương cũng màu vàng kia, nhìn xa cứ như một khối vàng di động. Áo giáp màu vàng trên người kiên cố vô cùng. Trường thương hắn ta huy động tạo ra từng luồng kim quang chói lòa, trong màn đêm tối tăm thật là vô cùng rực rỡ. Mái tóc bạc trắng của Tạp La Lạp tung bay, vẻ mặt nghiêm trọng. Mỗi lần trường kiếm chém ra đều bạo phát ra một hình thập tự trảm.

Lúc này đây Tạp La Lạp đang cùng đối chiến với Thánh kỵ sĩ, rõ ràng phải tận hết toàn lực. Mỗi nhát thập tự trảm chém ra vô luận là về thể tích hay lực lượng ẩn hàm trong đó đều cao hơn nhiều so với lần đó đối chiến với Hàn Thạc. Những nhát thập tự trảm kia như từng thanh lưỡi liềm bay lượn. Những nơi bị nó lướt qua đất đá phòng ốc đều bị chém sụp, hủy diệt tất cả trở ngại như chém đậu hũ vậy.

Vẻ mặt của tên Thánh kỵ sĩ cũng nghiêm trang, trong miệng hát lên từng lời ca đầy tín ngưỡng thành kính với Quang Minh thần. Áo giáp trên người được thần lực bảo hộ cũng cứng rắn như kim cương. Mỗi một thương đâm ra đều chói lòa ánh kim quang, đan chéo lẫn nhau tạo thành một cỗ khí tức thần thánh kỳ dị. Từng nhát thương bay tới tiếp lấy thập tử trảm, nổ tung thành từng đốm sáng loà.

Hai cường giả đã đạt tới đỉnh cao tranh đấu tạo thành tình trạng khủng bố long trời lở đất trong phủ đệ của Lao Luân Tư. Đám cường giả bên ngoài không ai dám tới gần, sợ rằng sẽ đột nhiên bị đấu khí xé nát thành tro bụi.

Trong quá trình này thì lại có thêm nhiều đoàn binh sĩ cùng kỵ sĩ kéo tới, bao vây tầng tầng lớp lớp quanh phủ đệ của Lao Luân Tư khiến cho phe Lao Luân Tư càng lúc càng trở nên bất lực.

Cuộc chiến khủng bố của hai đại cường giả bên trên khiến Hàn Thạc cực kỳ chấn động. Thông qua hai con Huyền ma, hắn đều quan sát rõ ràng từng cử động của hai người. Lúc này hắn mới hiểu rõ lúc đó quả nhiên Tạp La Lạp chưa hề xuất toàn lực, bằng không lần đó hắn tất nhiên bị thất bại.

Trong lúc hai cường giả đang đại chiến, Hàn Thạc lợi dụng thần lực của Thổ Giáp thi để đi xuyên tới lui ở dưới đất, định sẽ đột nhiên ra tay tập kích đoạt mạng của Thánh kỵ sĩ. Hắn mơ hồ cảm giác được mục tiêu của tên Thánh kỵ sĩ này có lẽ là chính hắn. Mặc dù thừa dịp người khác đang ra tay mà đánh lén thì hơi bỉ ổi, nhưng Hàn Thạc cũng mặc kệ chẳng quản tới.

Các chỗ thâm sâu dưới lòng đất, qua tác dụng của Thổ Giáp thi đã tạo ra rất nhiều đường địa đạo ngang dọc. Hàn Thạc một mặt dựa vào Huyền ma để quan sát động tĩnh cuộc chiến của hai người, một mặt không ngừng đi xuyên qua lại, chuẩn bị bất cứ lúc Thánh kỵ sĩ sơ suất thì sẽ từ dưới lòng đất đột nhiên phóng ra cho hắn ta một bài học thật thê thảm.

- Tạp La Lạp, ta nghĩ ngươi nhẽ ra nên rút lui lúc còn ở đỉnh cao. Tình hình hiện giờ căn bản không phải một mình ngươi mà có thể khống chế được. Làm bạn bè bao nhiêu năm, ta thật sự không nhẫn tâm nhìn thấy kết cục của ngươi.

- Chỉ cần ngươi rời khỏi Lao Luân Tư, Đặng Phổ Tư ta bảo đảm ngươi sẽ có thể an hưởng tuổi già. Ngoại trừ Lao Luân Tư ra, còn thì tất cả đồ đệ của ngươi đều sẽ được bình an vô sự. - Từ đằng xa, một lão ma pháp sư tóc xám già yếu đột nhiên mở miệng thở dài. Thanh âm lão ta dường như không cao lắm, nhưng lại vang đến được từng ngóc ngách tại phủ đệ của Lao Luân Tư.

Hàn Thạc vẫn nhìn chằm chằm từng bước đi của tên Thánh kỵ sĩ.

Hắn tự nhiên cũng nghe được lời của cái tên ma pháp sư già lão gọi là Đặng Phổ Tư này. Hắn nhịn không được liền phân một con Huyền ma ra bắt đầu chú ý tới tên ma pháp sư già này.

"Rầm rầm!"

Một luồng kim quang chói lòa từ nơi phát ra thanh âm tỏa ra, dưới màn đêm âm u trông cứ như ánh mặt trời lóa mắt chợt hiện. Nhưng bất quá chỉ loé lên rồi chợt tắt.

- Cái tên già Đặng Phổ Tư nhà ngươi. Ngươi rõ ràng biết lời tiên tri của chiêm tinh sư Cát Thụy Ti, mà vẫm dám mặc kệ tương lai của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc. Ngươi sẽ là tội nhân thiên cổ của đế quốc này, ngươi có biết hay không? - Tạp La Lạp sau khi đỡ một đòn của tên Thánh kỵ sĩ, liền trợn mắt phẫn nộ gườm Đặng Phổ Tư, rồi giận dữ lên tiếng trách mắng.

- Đối với mắt thần của Quang Minh thần thì chiêm tinh thuật nhỏ nhoi đó chỉ là tà thuật không theo thời mà thôi. Tạp La Lạp, ngươi là một đối thủ không tệ. Đáng tiếc ngươi lại đi vào đường rẽ, u mê không tỉnh ngộ. Kẻ bất tuân Quang Minh thần đều sẽ không gặp được kết quả tốt đẹp đâu! - Tên Thánh kỵ sĩ đáp xuống một mái nhà bị đổ vỡ rồi thở dài lên tiếng.

Hàn Thạc lúc này đang ở ngay phía dưới tên Thánh kỵ sĩ. Nhưng lúc này Thánh kỵ sĩ cùng Tạp La Lạp không chiến đấu kịch liệt, cho nên nếu hắn tập kích ngay lúc này sẽ không đạt được hiệu quả lý tưởng. Lại còn có khả năng bị Thánh kỵ sĩ đánh thương, cho nên Hàn Thạc không dám tùy tiện hành sự.

- Tạp La Lạp, ta biết Lao Luân Tư là đồ đệ của ngươi. Nhưng hắn là một đứa con tư sinh. Người thế này tuyệt đối không thể trở thành tân đế vương của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc. Ngươi bỏ hắn đi, ta khá sốt ruột rồi. Nếu ngươi vẫn còn u mê không tỉnh ngộ, ta chỉ đành tự mình ra tay thôi. - Lão già ma pháp sư kia bất đắc dĩ lên tiếng.

Sắc mặt Lao Luân Tư ở nơi xa cực kỳ khó coi. Hắn nghe từng lời phát ra kêu hắn là con tư sinh của lão già ma pháp sư kia, ánh mắt lấp loáng vẻ phẫn nộ, dường như hận không xông tới xét nát lão già này ra thành từng mảnh.

- Ngươi dám à? - Tạp La Lạp phẫn nộ quát lớn. Trường kiếm trong tay chém thẳng về phía lão già ma pháp sư kia.

- Ngươi qua không nổi đâu! - Tên Thánh kỵ sĩ đứng trên nóc nhà mỉm cười nói. Trường thương màu vàng trong tay hắn giương ra, đâm tới để ngăn cản Kiếm thánh Tạp La Lạp. Kim quang chói lòa lấy hai người làm trung tâm lại bắt đầu toé ra khắp nơi.

- Nếu ngươi vẫn khăng khăng bảo vệ cái tên con tư sinh kia, vậy thì lão bằng hữu nhà ngươi, ta rất tiếc phải cho ngươi biết, ta sẽ không kéo dài thêm nữa. - Lão già ma pháp sư từ ở xa bất đắc dĩ nói ra một câu này, rồi từ trong không gian giới chỉ lấy ra một thanh ma pháp trượng màu vàng đất trên khảm rất nhiều bảo thạch vụn.

Thổ nguyên tố dầy đặc đột nhiên từ trên mặt đất phóng lên trên, từ khắp nơi trên mặt đất quanh lão già ma pháp sư xông ra. Lão vẫn còn chưa ngâm ra chút ma pháp chú ngữ nào mà đã ngưng tụ được ma pháp nguyên tố cường đại như vậy. Điều này khiến sắc mặt Hàn Thạc chợt biến đổi.

"Đặng Phổ Tư? Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư Cái Nhĩ?"

Hàn Thạc chợt có phản ứng, đầu mày nhíu chặt lại rồi hơi chút do dự, đột nhiên ra lệnh với Thổ Giáp thi, mau chóng đổi phương vị phóng tới chỗ của tên Địa hệ Thánh ma đạo sư này.

Mặc dù sự uy hiếp từ tên Thánh kỵ sĩ kia cũng lớn lắm, nhưng có lẽ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư phóng Địa hệ ma pháp ra, có lẽ lực sát thương trong phạm vi lớn của ma pháp có thể giết sạch toàn bộ đám người Lao Luân Tư.

Địa hệ ma pháp trong tay một Thánh ma đạo sư, có lẽ sẽ có sức hạn chế rất thần kỳ đối với mặt đất. Hàn Thạc lo rằng sự tồn tại của lão này sẽ ảnh hưởng lớn lực lượng của Thổ Giáp thi ở dưới lòng đất nên liền vội vàng bỏ lỡ tên Thánh kỵ sĩ đã theo dõi từ đầu, bất chấp tất cả phóng tới chỗ dưới chân Đặng Phổ Tư.

- Lực lượng vô cùng của Đại địa a... - Ở bên trên, Đặng Phổ Tư Cái Nhĩ trong tay cầm ma pháp trượng nghiêm trang ngâm xướng chú ngữ.

Thổ nguyên tố dầy đặc từ sâu trong lòng đất phóng lên, dần dần tạo thành sự rung động nhè nhẹ. Hàn Thạc ở sâu trong lòng đất có thể cảm nhận được mặt đất đột nhiên bộc phát rất nhiều lực lượng. Hắn cẩn thận mang tất cả khí tức trên người ẩn giấu đi hết, rồi lướt tới phía lão già Thánh ma đạo sư, trong cả quá trình chân không hề tiếp xúc với mặt đất bùn lầy.

Thổ nguyên tố sâu trong lòng đất không nơi nào không có. Hàn Thạc lo rằng hắn sẽ bị Đặng Phổ Tư Cái Nhĩ ở bên trên đang tập trung lực chú ý để phóng xuất Địa hệ ma pháp. Lực lượng của đại địa với của Thổ Giáp thi hoàn toàn giống nhau, bản thân lão ta sẽ nhìn được đại địa thật sâu bên dưới. Hàn Thạc thật sự không hề muốn Thổ Giáp thi bị phát hiện.

- Phụ thân, đại địa đang phát sinh biến hóa. Lực lượng hiện giờ của con vẫn không đủ để ngăn cản biến hóa này. Nhưng con có thể thay đổi phương hướng của nó. Có cần con thay đổi phương hướng của nó không? - Đang lúc Hàn Thạc phóng về phía Đặng Phổ Tư Cát Nhĩ thì từ phía Thổ Giáp thi đột nhiên truyền tới một tin tức.

Hàn Thạc ngẩn người ra, liền vội vàng hỏi:

- Thế nghĩa là sao?

- Lực lượng ẩn tàng trong đại địa sẽ tạo thành trận địa chấn thật mạnh. Mặt đất sẽ bị nứt nẻ tạo thành rất nhiều lằn nứt. Con không cách nào ngăn cản được tình trạng này phát sinh, nhưng lại có thể thay đổi địa điểm phát sinh địa chấn, thay đổi phương hướng xuất hiện của biến hóa này! - Thổ Giáp thi thành thật báo tin.

Hàn Thạc ngẩn người trong phút chốc rồi cả mừng nói:

- Tốt lắm, thay đổi địa điểm của trận địa chấn này, phóng ra ngay chung quanh lão gia hỏa đó. À, ngay chỗ đám người tụ tập đông nhất đó!

Sau khi vui mừng quá đỗi hạ lệnh cho Thổ Giáp thi, Hàn Thạc liền cầm theo Lục ma phong đến ngay dưới chân của Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư Cái Nhĩ, lạnh lùng ngưng tụ Ma nguyên lực, cả người cùng với Lục ma phong đâm thẳng lên trên.

Quyển 5 - Chương 414:

Cừu hận

Dịch: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

-...... Lấy ý chí của ta dẫn đường, Địa Liệt thuật! - Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư sau khúc chú ngữ mở đầu rườm rà, rốt cục đã ngâm xướng đầy đủ chú ngữ của Địa Liệt thuật ra.

Đột nhiên, Đặng Phổ Tư nhíu mày xám trắng, y cảm giác được phương hướng lưu động của Thổ nguyên tố sâu trong lòng đất có phần không nghe sự sai khiến, đây là tình trạng mười năm qua cũng chưa từng xuất hiện, khiến cho y trong lúc hoảng hốt còn tưởng rằng mình đã già, có phải là âm tiết ngâm xướng chú ngữ sai rồi chăng?

Trong khi Đặng Phổ Tư còn đang hơi mơ hồ, y đột nhiên cảm ứng được một luồng sát khí ngập trời từ dưới chân truyền đến. Luồng sát khí ngập trời này không hề che giấu chút nào, khi y vừa mới cảm ứng được thì mặt nham thạch cứng rắn đã bị xé rách, một thanh kiếm sắc bén với sức mạnh vô địch đâm tới y.

Sợ hãi biến sắc mặt, vị Địa hệ Thánh ma đạo sư này cũng không nhàn hạ lập lại trật tự Địa Liệt thuật đang mất đi khống chế, tập trung toàn bộ chú ý lên mối nguy hiểm đột nhiên đến. Một luồng sát khí ngập trời xé rách bề mặt nham thạch, có màu đỏ tươi, giống như một xấp lụa đâm tới lòng bàn chân y.

Đặng Phổ Tư thầm kêu một tiếng "không ổn", vội vàng rời khỏi mặt đất, dùng Phiêu Phù thuật bay lên trên không. Cùng lúc đó y cấp tốc ngâm xướng ma pháp phòng ngự Đại Địa Khải Giáp, Thổ nguyên tố dày đặc ào ào từ bốn phương tám hướng hội tụ lại trên người y.

Một cái áo giáp màu nâm xám thuần túy do Thổ nguyên tố dày đặc ngưng tụ mà thành trong nháy mắt bao trùm người Đặng Phổ Tư, y cũng phóng ra Trọng Lực thuật với sức nặng mười lần, chỉ bao phủ khu vực dưới chân. Hàn Thạc đang phóng lên như một tia chớp, Lục ma phong gần đâm được vào lòng bàn chân y thình lình thấy áp lực gia tăng gấp mười. Tốc độ phóng lên cao không ngờ bị trì hoãn phút chốc. Hắn quyết định thật nhanh, Ma Nguyên lực quán chú cuồn cuộn vào Lục ma phong, bản thân lại chợt sa xuống.

Lục ma phong được Hàn Thạc quán chú Ma Nguyên lực đột nhiên lượn vòng vòng tỏa ra vô vàn tia máu. Huyết quang vạn mang trảm không hề bị trọng lực ảnh hưởng, công kích từ phía dưới lên trên Đặng Phổ Tư.

Vẻ mặt Đặng Phổ Tư hoảng sợ, trong lúc vội vàng không có thời gian ngâm xướng tiếp một Địa hệ ma pháp nữa, không chút do dự sử toàn lực đập ma pháp trượng cầm trong tay xuống. Thổ nguyên tố bên trong ma pháp trượng của y tương tự cũng ngưng kết lại, trở nên cứng như kim cương rắn chắc nhất.

Trong tiếng kim loại giao nhau cực kỳ chói tai, cây ma pháp trượng của Đặng Phổ Tư bị Lục ma phong cuốn vỡ nát, Lục ma phong cuối cùng đã như nỏ mạnh hết đà, vẫn chấp nhất công kích lên người y, bị Đại Địa Khải Giáp bao trùm Đặng Phổ Tư bao phủ trong đó, cuối cùng dư lực phóng ra cũng đã vào được trong cơ thể y.

Đại Địa Khải Giáp của Đặng Phổ Tư không có bất luận thương tổn gì, nhưng từng luồng hàn khí trong Lục ma phong lại xuyên thấu phòng ngự vật lý của nó, chui thẳng vào thân thể hom hem của Đặng Phổ Tư. Y giật nảy người lạnh rùng mình, lông mày đột nhiên đóng băng.

Số cao thủ bên cạnh theo y mà đến tới lúc này mới đột nhiên có phản ứng, trong nháy mắt các loại ma pháp còn cả vũ khí ào ào đánh tới Lục ma phong. Lục ma phong giống như mãng xà uốn lượn tiến tới, né qua đại bộ phận công kích rồi đột nhiên chui vào lòng đất biến mất không thấy đâu.

"Ầm oành oành......"

Đúng vào lúc này, tiếng ầm ầm do đất rung núi chuyển thình lình từ dưới chân bọn họ truyền đến. Đám kỵ sĩ cùng binh lính đứng trên mặt đất thân thể đều không ổn, bắt đầu lắc lư ngã trái ngã phải. Đột nhiên trăm đạo Địa đột thứ tựa như là lưỡi kiếm tách đất trồi lên, một số binh lính kỵ sĩ không kịp phòng bị liền bị đâm chết.

Trong tiếng ầm ầm kịch liệt, mặt đất đột nhiên nứt ra rất nhiều rãnh to nhỏ, sâu không thấy đáy, chúng liền nuốt gọn mấy chục tính mạng.

Trong lúc nhất thời, lấy khu vực Đặng Phổ Tư làm trung tâm, Địa Liệt thuật lại biến ngược lại thành chỗ phải tiếp nhận chủ yếu nhất, trong tiếng nổ không ngừng có người bị Địa hệ ma pháp có uy lực kinh người này giết chết.

Bị hàn khí xâm nhập vào, Đặng Phổ Tư có thể cảm ứng được chúng đang chạy tán loạn trong cơ thể mình. Y hiểu được thân thể mình từ ngày xuân ấm áp đã biến thành trời đông giá rét, tay chân đột nhiên trở nên có phần cứng ngắc tê tê, hơi lạnh toàn thân tỏa ra, tóc cùng lông mày không ngờ cũng đã xuất hiện tình trạng đóng băng.

Lòng bàn chân xuất hiện động tĩnh khác thường, Đặng Phổ Tư hiển nhiên cũng đã phát hiện ra. Đáng tiếc lúc này bị hàn khí lạnh như băng tác động vào quấy nhiễu, căn bản y không thể ngăn chặn được dị thường dưới chân, chỉ có thể run rẩy cả người nhìn Địa Liệt thuật của y tạo thành thương vong cực lớn cho phe mình.

- Pháp sư đại nhân, thế này, chuyện gì xảy ra vậy? - Một Thần điện kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội được một Bạch y tế tự kéo lại từ vực sâu, hắn giận dữ nhìn Đặng Phổ Tư đang trôi nổi trên hư không, vặn hỏi.

- Cập cập..... - Đặng Phổ Tư trong lòng khẩn trương, cố gắng giải thích hết thảy đều không phải là sai lầm của y, đáng tiếc miệng há ra chỉ phát ra tiếng động run cầm cập.

- Pháp sư đại nhân có phải là đã quá già rồi không, ngay cả ma pháp quan trọng như vậy cũng phóng thích sai, ngài có biết bởi vì ma pháp sai lầm này mà chúng ta đã tổn thất bao nhiêu cao thủ không? - Một Bạch y tế tự khác vẻ mặt giận dữ hỏi.

Thập tự kiếm thánh Tạp La Lạp đang từ nơi xa nhanh chóng phóng tới, trên đường thình lình nhận ra trạng thái lạ của Đặng Phổ Tư, trong lòng lão tràn đầy nghi hoặc. Sau mấy chiêu Thập tự trảm bức lui Thánh kỵ sĩ, Tạp La Lạp nhíu mày dõi nhìn Đặng Phổ Tư, đột nhiên như đã hiểu được gì đó, lúc này buông bỏ Thánh kỵ sĩ, quay đầu phi thẳng đến chỗ Lao Luân Tư.

Những kẻ sống sót bên cạnh Đặng Phổ Tư luống cuống tay chân thu thập tàn cuộc, lúc này không nhàn hạ đi quản Hàn Thạc lại một lần nữa chui vào lòng đất. Từng tên vẫn còn đang kéo đồng bọn đang vùng vẫy bị treo trên những cái khe lên, mặt khác đi giúp những người bị Địa đột thứ đâm trúng chưa chết xử lý vết thương.

Hàn Thạc xong một kích liền nhanh chóng rời xa khu vực chỗ Đặng Phổ Tư. Lục ma phong thu lại vào tay, bất tri bất giác hắn đã tới chỗ dưới chân Thánh kỵ sĩ của Quang Minh giáo hội kia. Tỉnh táo thông qua một con Huyền ma chú ý gã, Hàn Thạc phát hiện vẻ mặt tên Thánh kỵ sĩ này đang nhìn Đặng Phổ Tư nghi hoặc, cau mày như đang suy nghĩ gì đó.

Hàn Thạc nín thở ngưng thần, cũng không vội vã ra tay, chỉ lợi dụng Huyền ma ở xa xa quan sát sắc mặt phút chốc lại biến hóa của tên Thánh kỵ sĩ, tìm kiếm một thời cơ thích hợp nhất cho gã một kích trí mạng. Tên Thánh kỵ sĩ này vẻ mặt nghi hoặc nhìn Đặng Phổ Tư, đột nhiên gã như đã hiểu được cái gì đó, thần sắc từ nghi hoặc biến thành lo lắng, trường thương màu vàng trong tay rung lên, muốn phóng tới chỗ Đặng Phổ Tư, dường như muốn trợ giúp y xua tan hàn khí trong cơ thể.

Hàn Thạc vẫn đang đợi thời cơ tốt nhất. Thánh kỵ sĩ vừa mới dợm bước, đột nhiên Hàn Thạc dùng lại mánh cũ, dùng sự sắc bén của Lục ma phong không gì không phá được lại một lần nữa rẽ đất đâm lên lòng bàn chân trái của Thánh kỵ sĩ.

Sát khí vô cùng khổng lồ không thể che giấu, Thánh kỵ sĩ vừa mới dợm bước thần sắc đại biến, chợt rụt chân phải lại, thần lực xen lẫn đấu khí dưới chân phải bỗng nhiên đạp xuống. Lục ma phong vừa mới phá đất chui lên thì một luồng cự lực như lũ bất ngờ tuôn đến.

"Ầm ầm oành......"

Chân phải Thánh kỵ sĩ vừa đạp xuống, một luồng ánh sáng màu vàng kim bỗng nhiên chui xuống đất, lấy chân phải gã làm trung tâm, đột nhiên tạo ra một cái hố tròn.

Hàn Thạc tuyệt đối không ngờ tới Thánh kỵ sĩ lại phản ứng nhanh chóng như vậy, Lục ma phong còn chưa đâm trúng chân trái gã đã bị lực lượng đáng sợ chân phải gã rút về bộc phát đánh tới. Lực lượng một cước đạp xuống mặt đất mềm đột nhiên nặng tựa ngọn núi cao, đối cứng với một kích tất sát Hàn Thạc đánh lén từ dưới lòng đất sâu.

- Ha ha, Bố Lai Ân hầu tước, ta biết là ngươi!

Thánh kỵ sĩ trên mặt đất cười lớn, trường thương màu vàng trong tay rung rung tạo ra trăm luồng ánh sáng màu vàng được gã khua lên một chút rồi chợt cắm xuống hố sâu dưới chân. Đột nhiên đấu khí như mũi châm đâm xuống lòng đất, cực nhanh đã ngăn một kích của Hàn Thạc bắn đến. Từng luồng đấu khí màu vàng kim ẩn chứa khí thần thánh làm cho Hàn Thạc vô cùng chán ghét, tránh né không kịp, trong nháy mắt đã tới trước người hắn.

Trong lòng mắng lớn, Hàn Thạc hoành Lục ma phong trong tay dùng Ma Nguyên lực ngưng tụ thành một bình phong màu đen, chống đỡ trăm luồng đấu khí đâm xuyên tới, vội vàng khởi động cương tráo hộ thân, làm thành tầng phòng ngự thứ hai trước công kích của chúng.

Bình phong màu đen trong lúc vội vàng ngưng tụ thành, dưới công kích của năm mươi bảy đạo kim mang thì vỡ tan như vỏ trứng, mấy chục đạo kim mang màu vàng còn lại như tia chớp đâm vào Hàn Thạc. Hắn chỉ cảm thấy thân thể mình như bị người ta liên tục dùng cương châm đâm mấy chục phát, nhục thể cứng cỏi vô cùng cũng không chịu đựng nổi, một ngụm máu tươi không kìm được đột nhiên phun ra.

Hộ thân cương tráo hình thành ảm đạm đi, Hàn Thạc như là bị mấy chục mũi tên bắn trúng, trên người đột nhiên có mấy chục lỗ máu to bằng đầu ngón tay, ngay cả trên mặt trên trán cũng có hơn ba lỗ máu. Gương mặt anh tuấn của hắn hoàn toàn bị hủy, có vẻ đáng sợ vô cùng.

- Tiểu tử, ta sớm biết rằng ngươi sẽ không có ý tốt, đang đợi ngươi tới đánh lén, ha ha, ngươi vẫn còn non lắm! - Trên đỉnh đầu vọng xuống tiếng cười của Thánh kỵ sĩ, trường thương trong tay gã huơ lên, lại chuẩn bị công xuống Hàn Thạc ở phía dưới tiếp.

Từ lúc xuất đạo đến bây giờ, Hàn Thạc lần đầu tiên bị thất bại như vậy, trong lòng "ân cần hỏi thăm" mười tám đời tổ tông tên Thánh kỵ sĩ một lượt, hiểu ra chủ mưu đánh lén của mình sớm đã bị nhìn ra, thành ra trộm gà không thành còn mất thêm thóc, cố nén kích động lao ra đại chiến một hồi với gã. Hắn không chờ sóng công kích của Thánh kỵ sĩ tới, quyết định theo đường cũ quay lại thật nhanh.

Ma công Hàn Thạc tu luyện tới bước này, chỉ cần thần thức không tiêu tan Ma Anh không bị hủy, thân thể thương tổn lớn đến mấy cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu, bởi vậy hắn cũng không lo lắng khuôn mặt bị hủy. Cao thủ đối phương quá nhiều, hắn biết cứ cố xông ra cũng không ích gì, mặc dù trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng không thể không lui lại.

Thổ Giáp thi vừa mới phá hư Địa Liệt thuật mà Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư thi triển, đột nhiên cảm nhận được oán hận cùng phẫn nộ vô cùng vô tận trong lòng Hàn Thạc một cách sâu sắc, lần đầu tiên nó trái lệnh Hàn Thạc, dám độn thổ ra khỏi lòng đất sâu, đột nhiên vô vàn Địa đột thứ thình lình từ mặt đất mọc lên.

Mặt đất giống như là biển rừng liên miên nhấp nhô bất định. Trong khi thân hình Thánh kỵ sĩ còn chưa ổn định, Thổ Giáp thi luôn thô lỗ không để ý hết thảy xông đến chỗ gã, từng khối bùn đất trong lòng đất bay ra, toàn bộ dán lên trên người Thổ Giáp thi.

Trong khoảng thời gian cực ngắn, Thổ Giáp thi được vạn khối bùn đất bao trùm, nó liền biến thành một tượng đất cao đến mười mét, bộ dáng vốn luôn cộc lốc như là dung hợp với bùn đất thành một thể, hung tợn giẫm một cước xuống tên Thánh kỵ sĩ hơi sững ra kia.

- Không! - Hàn Thạc đang ở sâu trong lòng đất đột nhiên hét to đến xé nát tim gan, không để ý miệng vết thương máu tươi đầm đìa trên người, hắn lại từ dưới đất phi thẳng lên, trong lòng như có lửa đốt vọt đến Thánh kỵ sĩ kia.

Thế nhưng Hàn Thạc chưa kịp tới gần, trường thương màu vàng trong tay Thánh kỵ sĩ thình lình nổ bắn ra một đạo kim mang chói mắt, trường thương thuận thế đâm một nhát vào lòng bàn chân Thổ Giáp thi đã hóa thành tượng đất cao mười mét. Lực lượng như lũ bộc phát bỗng nhiên vọt vào trong cơ thể Thổ Giáp thi.

Thân hình Thổ Giáp thi do bùn đất ngưng kết mà thành dưới ánh sáng màu vàng bắn vào đột nhiên kim quang sáng rực, bùn đất bao trùm trên người nó từng khối lớn rơi xuống, hóa thành bản thể Thổ Giáp thi bị một đạo kim quang đánh trúng đột nhiên bay ngược trở về, giáp ngực do thiên nhiên hình thành bị lõm vào một khoảng lớn.

Hai tròng mắt Hàn Thạc đỏ sậm, chưa bao giờ hắn phẫn nộ đến thế này. Tiểu Khô Lâu cùng Hỏa Giáp thi, Mộc Giáp thi ở vị diện khác toàn bộ truyền đến tin tức muốn giáng xuống vị diện này mãnh liệt, muốn hợp lực với hắn trả thù tên địch nhân hung tàn dám làm thương tổn phụ thân chúng cùng Thổ Giáp thi.

Hàn Thạc không mất đi lý trí, mạnh mẽ ngăn cản khát vọng cấp bách của Tiểu Khô Lâu lại, mắt nhìn Thổ Giáp thi vừa rơi xuống đất, vậy mà vẫn còn cố lảo đảo vùng vẫy lại định xông tiếp về phía tên Thánh kỵ sĩ báo thù cho hắn, giọng Hàn Thạc nghẹn ngào hét lớn:

- Ngốc nghếch!

Lập tức Hàn Thạc không để ý đến khát vọng chấp nhất của Thổ Giáp thi, dùng tốc độ ngâm xướng chú ngữ nhanh nhất trong đời đưa Thổ Giáp thi cộc lốc khờ dại về Vong Linh giới.

- Bất tử sinh vật ngu xuẩn, thật muốn chết!

Tên Thánh kỵ sĩ cười ha ha nhìn Hàn Thạc nhục mạ, trường thương màu vàng trong tay chỉ vào hắn, nói:

- Lần này mục tiêu của ta là ngươi, thực lực của ngươi không tệ, chẳng trách có thể liên tục bức lui Chiêm Khoa Tư hai lần! Chỉ có điều vận may của ngươi cũng đến lúc kết thúc rồi!

Hàn Thạc chưa bao giờ hận một người cho đến thế vào giờ khắc này, thái độ của hắn từ trước tới nay đối đãi với Quang Minh giáo hội đều là không thèm để tâm đến, luôn áp dụng phương sách phản kích bị động. Nhưng cho đến giờ phút này Thổ Giáp thi không để ý hết thảy vì hắn bị thương, Hàn Thạc mới chính thức hạ quyết tâm không chết không thôi với Quang Minh giáo hội.

Đôi con ngươi đỏ sậm nhìn trừng trừng tên Thánh kỵ sĩ thần sắc ung dung nói khoa trương, Hàn Thạc thở dốc kịch liệt, đối với máu tươi đang trào ra từ các lỗ máu trên thân thể như không thấy, ba cái lỗ máu trên mặt bởi vì tâm tình kích động của hắn mà máu tươi tuôn ra "ồ ồ", làm hình dạng hắn nổi bật như ác ma dữ tợn vừa bước ra từ mười tám tầng địa ngục vậy.

- Ta nhớ kỹ ngươi rồi, ta còn sống một ngày, Quang Minh giáo hội vĩnh viễn không có ngày bình an! - Hàn Thạc gằn từng chữ, quay đầu dùng Ma Động Cửu Thiên thuật bay về phía Tạp La Lạp.

Lan Tư Lạc Đặc đế quốc Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư không biết đã đến từ khi nào, giờ đây đang vẽ một Truyền tống trận pháp dưới chân Lao Luân Tư, ngoại trừ lão chuyên tâm khắc họa ma pháp trận ra, ánh mắt của mọi người đều ngưng tụ trên người Hàn Thạc.

Những giọt lệ không kìm được lăn trên má Phỉ Bích, lại bị Tạp La Lạp một tay tóm chặt lại ngăn không cho nàng cố gắng chạy vội tới chỗ Hàn Thạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #dai#vuong