Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

12

「Nhật kí Đan Uyên Các: Một ngày sư tôn không ở là một ngày sống trong thấp thỏm và lo âu.」

_____

Huỳnh Cầm nắm lấy cánh tay của Ô Y Vũ, nhíu mày bảo: "Mới có năm trăm năm, sao ngươi lại biến thành bộ dạng thế này?"

Ô Y Vũ ngạc nhiên: "?"

Đệ tử Đan Uyên Các càng thêm ngạc nhiên: "??"

"Đây..." Ô Y Vũ quay đầu ra tín hiệu cầu cứu, hướng nhóm đệ tử hỏi: "Đây là đệ tử nào của nhà chúng ta thế?"

Vừa gặp mặt đã nắm tay, có biết như vậy dễ gây hiểu lầm lắm không?

Đệ tử Đan Uyên Các thu về thành một nhóm, hết nhìn bên trái lại nhìn sang bên phải. Một bên là nhị sư tỷ, bảo bối nhỏ của sư tôn. Một bên là sư bá, bảo bối lớn của sư tôn. Quan trọng nhất là, chúng ta không biết mối quan hệ của bảo bối nhỏ và bảo bối lớn là gì.

Nên làm cái gì bây giờ?

"Huỳnh Cầm sư tỷ!" Một đệ tử nhích một chút về phía Huỳnh Cầm, nhỏ giọng lí nhí: "Đây là sư tôn đích thân dẫn về, dặn dò chúng ta đối đãi thật tốt. Kia...có phải sư tỷ nên buông tay ra trước không?"

Cho dù tức giận cũng không thể động thủ đâu!

Huỳnh Cầm liếc đệ tử kia một cái, bảo: "Tiếp tục tập luyện đi!"

Nói rồi tay cũng không buông, kéo người đầy khí thế đi về hướng phòng ở. Cũng không biết là Ô Y Vũ đang nghĩ gì, thế mà không lên tiếng cũng chẳng giãy ra, bị nàng kéo đi.

Nhóm đệ tử Đan Uyên Các nhất trí cảm thấy tò mò và hơi lo lắng, xoắn xuýt lựa chọn giữa việc tiếp tục luyện kiếm và chạy theo hóng hớt, cuối cùng biểu quyết phương án thứ ba.

Đi tìm đại sư huynh!

Tiếc là, Cố Lam Diệp nghe xong chỉ bình tĩnh nói một câu: "Huỳnh Cầm là người hiểu sư tôn nhất, nàng sẽ tự có chừng mực. Các đệ có thời gian suy nghĩ mấy chuyện lung tung này, còn không bằng dốc sức tu luyện cho tốt đi!"

Nhóm đệ tử bi ai rơi lệ đi luyện kiếm: "…"

Đại sư huynh không hiểu, ánh mắt lúc đó của nhị sư tỷ rất dã man!

Nhị sư tỷ kéo sư bá vào phòng ngủ, sư tôn mà biết sẽ ghen đó!

Liệu có phải thâm thù đại hận không nhỉ?

Ài, muốn đi nghe lén...

_

Ở trong phòng.

Ô Y Vũ ngồi một bên, Huỳnh Cầm ngồi một bên, ở giữa kê một chiếc bàn.

Ô Y Vũ phá vỡ im lặng trước: "Có phải ta đẹp lắm không?" Nếu không vì sao cứ luôn nhìn ta không rời mắt, ta ngại lắm đó!~

Huỳnh Cầm lại nhíu mày, nhấn mạnh: "Ta tên là Huỳnh Cầm!"

Ô Y Vũ: "…"

Ô Y Vũ nhỏ giọng lặp lại tên nàng một lần, sau đó rốt cuộc đã nhớ ra hai chữ này có ý nghĩa gì. Ở năm trăm năm trước, y có một chiếc đàn được đúc từ băng thiết, dây đàn là kim ti được lấy ra từ yêu đan của Chu Đế. Là pháp khí bản mệnh của y, tên là Huỳnh Cầm.

Năm đó lúc trở về yêu giới, cố tình để lại Huỳnh Cầm cho Phù Sinh. Không nghĩ đến, năm trăm năm sau gặp lại nhau còn thấy được pháp bảo hóa hình. Hóa hình thì thôi, còn hóa hình thành một người xinh đẹp thế này, y không nhận ra là rất bình thường mà. Nhỉ?

Huỳnh Cầm lại nói: "Ngươi thay đổi rồi!"

Ô Y Vũ không phản bác: "Sống ở trên đời, thứ gì rồi cũng sẽ thay đổi."

Huỳnh Cầm gật đầu: "Ngươi nói đúng!"

"Ngươi còn chưa nói, vì sao ngươi lại có thể hóa hình?" Y sống từng ấy năm, còn chưa từng thấy pháp bảo có thể hóa hình, còn là hóa hình thành người.

Đúng vậy, nàng là con người, không phải là đồ vật thành tinh.

Huỳnh Cầm còn thật sự không biết nguyên nhân do đâu, đại khái nói lại mấy chuyện quá khứ: "Khi đó ngươi chạy về yêu giới, Phù Sinh cũng bị trục xuất sư môn, hắn mang theo ta chạy về Tiên Cốc. Nhưng Tiên Cốc nội bộ lục đục, Phù Sinh về đến nơi thì cha hắn chỉ còn một hơi thở. Thế rồi hắn lại bị truy sát, có thời điểm loạn lắm, ta bị rơi xuống một vách núi."

Huỳnh Cầm là pháp khí bản mệnh của Ô Y Vũ, phẩm chất tăng lên theo tu vi của y, thời điểm ấy gần như đã tiến giai tiên cấp. Pháp khí tiên cấp có linh tính rất mạnh, có ý thức bản thân, nhưng Huỳnh Cầm nói đoạn thời gian nàng rơi vào trong vách núi rất mơ hồ, giống như ở trong một khoảng không hỗn độn, miên man không tỉnh.

Cho đến hai mươi năm trước, Phù Sinh tìm thấy nàng trong lúc đi tìm tiên thảo. Hắn nói lúc nhìn thấy nàng thì nàng đã có bộ dạng như thế rồi. Vốn là tưởng cô nương nhà ai rơi xuống núi nên mới tạm mang về núi, sau đó biết nàng chính là pháp khí năm đó làm rơi, Phù Sinh đại khái cũng ngơ người rất lâu.

Ô Y Vũ thì cảm thấy, thế giới này chắc là điên rồi!

Huỳnh Cầm chờ Ô Y Vũ tiêu hóa mọi chuyện trong mấy hơi thở, lại lên tiếng: "Chuyện của ta nói xong rồi, bây giờ đến lượt ngươi."

Ô Y Vũ: "?"

Ô Y Vũ: "Chuyện gì của ta?"

Huỳnh Cầm: "Linh lực của ngươi...vì sao lại mờ nhạt như thế?"

Cũng không nên nói là mờ nhạt, đúng hơn phải là như có như không, chẳng qua là vì một đống pháp bảo treo trên người y khiến y trông có vẻ rất mạnh. Nếu như, nàng không phải là pháp khí bản mệnh của y, đối với tình trạng linh lực của y cảm nhận rõ ràng nhất.

Bỏ xuống hết pháp bảo che mắt, dựa vào tình hình hiện tại tu vi của y chắc là còn ở Luyện Khí kì.

Năm trăm năm trước y đã nửa bước phi thăng, thế mà bây giờ trở về lại chỉ còn Luyện Khí?

"À..." Ô Y Vũ bị vạch trần cũng không gấp, chỉ khẽ à một tiếng thật dài không rõ ý vị, cũng không có ý định giấu diếm gì: "Chuyện nói ra thì dài, tóm lại thì chính là linh lực của ta bây giờ đang bị mắc kẹt trong quan tài cẩm thạch, cần một thời gian để lấy trở về."

Huỳnh Cầm nghe đến một bộ ngu ngơ: "Quan tài cẩm thạch?"

Ô Y Vũ: "À chắc ngươi không biết, cái đó là pháp bảo dùng để phong ấn ta!"

"Ồ!" Huỳnh Cầm ngẫm nghĩ: "Vậy có phải còn cần điều kiện khác để lấy linh lực ra?"

"Ừ!"

"Thứ gì?"

"Không gấp!" Ô Y Vũ lắc đầu: "Hiện tại cũng không đến mức hết cách, chỉ là lúc đi đánh nhau cần kéo theo quan tài hơi phiền một chút thôi!"

Huỳnh Cầm: "…"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top