Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. lời tỏ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oaaaaa tôi là thành viên VIP của lớp D mất rồi!"

Ngu Thư Hân leo lên giường tầng của mình, nằm ủy khuất than vãn. Mặc dù Khổng Tuyết Nhi cùng Kim Cát Nhã liên tục an ủi, nhưng cô gái nhỏ cũng không thấy khá hơn là bao. Ngu Thư Hân vốn dĩ là người lạc quan, tuy nhiên đêm xuống rồi cũng không tránh khỏi suy nghĩ vẩn vơ. Ở mãi lớp D cũng không phải tốt, nhỡ như bị loại sớm thì làm sao. Ban đầu mục tiêu không cao lắm, nhưng tham gia vào cuộc thi rồi thì cũng muốn bản thân trở nên tiến lên. Ngu Thư Hân chính là như thế, nếu như đã làm thì phải làm cho nghiêm túc. Nhớ đến lúc trước có tham gia đóng trong bộ phim nọ, cảnh quay xoay vòng tròn trên không trung khó vô cùng, đạo diễn hô NG liên tục và còn đề nghị đổi diễn viên đóng thế, tuy nhiên Ngu Thư Hân chính là không vừa lòng, nhất định phải tự mình hoàn thành cảnh quay này thì mới thôi. Thế nên, khi tham gia chương trình này Ngu Thư Hân dù không được đánh giá cao, bạn bè cũng bảo là đi góp vui, nàng vẫn nhất định mặc kệ, tự dặn lòng không được từ bỏ, không được là trò vui của cái bọn bá vương đáng ghét kia.

Còn chưa kể đến, trong lòng nàng còn có một lí do lớn. Đó chính là được cùng làm việc với Tiểu Đường. Nàng muốn ở cạnh bên con người hay cau có kia nhiều một tí, kéo dài được bao lâu thì càng tốt bấy nhiêu.

Triệu Tiểu Đường lúc này vừa trong nhà tắm ra, đầu tóc vừa được gội xong vẫn còn ướt, nghe thấy Thư Hân than thở, đôi chân ngay tức khắc rẽ hướng leo thẳng lên giường đối diện, đứng trên bậc thang, mở to mắt nhìn Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân bị hành động bất chợt của Triệu Tiểu Đường làm cho giật mình, liền kêu lên: "Ô ô sao không đi sấy tóc đi?"

Triệu Tiểu Đường nhìn chằm chằm Ngu Thư Hân đến mấy mươi giây, sau đó mới chậm rãi nói: "Đi dạo cùng cho khô tóc đi."

"Được rồi." Ngu Thư Hân uể oải nói, nhưng hoàn toàn không có ý định cự tuyệt Triệu Tiểu Đường. Kim Cát Nhã cùng Khổng Tuyết Nhi thấy Triệu vương tử đến rồi thì cũng không có ý định xen ngang nữa, để mặc cho họ muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi. Tránh xa căn phòng này thì tốt, chứ không lại ở đây diễn trò tình yêu nồng thắm, sau đó thì chối bay chối biến ngụy biện "Chúng tôi chỉ là bạn mà thôi!!". Đảo mắt trề môi một cái, Cát Nhã lẫn Tuyết Nhi mới là không tin lời bọn họ nói.

Rời khỏi phòng, Triệu Tiểu Đường và Ngu Thư Hân đi bộ lang thang xuống khuôn viên khu nhà chung, mười ngón tay luôn luôn lồng vào nhau dù cho mồ hôi có chút tuôn ra, vẫn là không ai chịu buông ra. Ngu Thư Hân cảm giác được ở bên Triệu Tiểu Đường như vậy thật tốt, đôi lúc chẳng cần nói thành lời cũng thấy ấm áp vô cùng. Nàng thực sự rất thích con người cao ngạo cạnh bên mình, từ lần đầu tiên gặp đã khiến nàng phải để tâm đến. Cái mặt cau có đó rất hay phát ngôn ra những thứ buồn cười, lại còn hay ở bên che chở cho mình, chưa kể gương mặt xinh đẹp, tính cách thì ngầu ngầu soái soái galant, ăn đứt bọn đàn ông từng theo đuổi nàng. Ngu Thư Hân tuy không thổ lộ, nhưng trong lòng xác định rằng rất thích Triệu Tiểu Đường.

Nhưng mà Triệu Tiểu Đường xem ra không có cảm giác giống như nàng, tuy là Ngu Thư Hân từng nghĩ Tiểu Đường cũng thích mình vì cô rất hay thể hiện tình cảm với nàng, lại còn quan tâm nàng như thể họ yêu nhau vậy, nhưng mỗi khi bị mọi người hỏi đến, Tiểu Đường đều bình tĩnh phủ nhận mối quan hệ giữa hai người. Ngu Thư Hân nghe một lần thì không sao, nhưng nghe nhiều lần sẽ đâm ra cảm giác lo lắng. Sợ rằng Triệu Tiểu Đường của nàng không thích nàng, rồi một ngày sẽ bỏ rơi nàng mà tung tăng với người khác mất.

Hai người đi vòng vòng khuôn viên nhà chung, không gian vắng vẻ vô cùng. Đương nhiên rồi, bây giờ là chín giờ tối, một trăm con sâu lười kia hẳn là không lết xuống tận đây đi dạo giống như "cặp bạn thân cùng tiến" này đâu.

"Tiểu Đường, mau ngồi một chút, mệt chết mình rồi." Ngu Thư Hân vừa phẩy tay vừa nói, cái miệng giảo hoạt chu lên, hai má phúng phính có chút phiếm hồng, sau đó nhanh chóng chạy đến ghế đá trước mặt ngồi phè bụng ra.

"Cậu xem, ăn đến béo cả thây ra, đi bộ một chút xíu đã than mệt." Triệu Tiểu Đường nhìn thấy liền không nhịn được cười, đưa tay béo lấy hai má của tiểu tỷ tỷ cầm tinh Trư Bát Giới kia.

Ngu Thư Hân ngay lập tức không chịu được đôi má mình bị người kia tàn nhẫn hành hạ, liền dùng sức gỡ ra, sau đó dỗi hờn trách móc:

"Không phải cậu ngày nào cũng bảo tôi ăn nhiều một chút sao? Bây giờ thì chê tôi béo? Cậu..."

Cậu muốn bỏ tôi sao. Nàng định hỏi như thế, nhưng nghĩ lại thấy không hợp lý lắm, nên bỏ lửng giữa câu. Dù sao thì bọn họ có phải là gì của nhau đâu chứ, nếu nói câu đó ra chẳng khác nào giống như đang yêu nhau. Triệu Tiểu Đường chẳng phải đã nhiều lần khẳng định: "Tôi không có yêu Thư Hân. Các người bị điên à?". Ngu Thư Hân có điên điên khùng khùng õng ẹo như thế nào thì cũng phải biết điểm dừng chứ.

Triệu Tiểu Đường thấy dáng vẻ ngập ngừng đó, chân mày bên phải nhướn lên, hỏi: "Như nào? Định nói gì?"

"Không có gì. Béo thì sẽ không nhảy nổi, không nhảy nổi thì sẽ bị loại."

"Tưởng cậu không nghiêm túc với việc đi thi."

"Thì ban đầu là thế...nhưng mình đã làm thì làm cho tới, với lại....muốn debut cùng cậu." Ngu Thư Hân ái ngại nói, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành câu.

Triệu Tiểu Đường nghe xong liền ngẩn người một chút, tim trong lồng ngực cảm giác đều muốn nhảy ra cả bên ngoài. Nhưng rất nhanh sau đó liền điều chỉnh cơ mặt của mình về dạng bình tĩnh nhất có thể, tuy nhiên miệng cong lên không giấu được nụ cười thích thú: "Cậu có rớt thì tôi cũng rớt mà. Nếu không debut cùng nhau thì vẫn có thể thân nhau như vầy."

Thân nhau như vầy?

Ngu Thư Hân nghe xong liền cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi khó chịu, câu nói đó quả thật thành công khiến nàng đau lòng. Rốt cuộc cũng chỉ là "thân" thôi sao?. Nước trong mắt bắt đầu nổi lên, cảm thấy bản thân uỷ khuất vô cùng, hờn dỗi quay mặt đi, không thèm nhìn đến cô nàng kia nữa. Triệu Tiểu Đường đúng là không có trái tim, nếu chỉ là bạn thân thì sao lại quan tâm đến Thư Hân nàng như vậy, lại còn lúc nào cũng tỏ ra như mình là người của cậu ta. Khiến cho lão nương rung động rồi lại còn giở cái vẻ "quất ngựa truy phong" đó ra. Thật là thương tâm cho nàng mà.

Triệu Tiểu Đường nhìn bộ dạng đó của tiểu tỷ tỷ liền sửng sốt, mau ngồi xuống cạnh bên Ngu Thư Hân, ôm lấy bả vai nhỏ bé ấy, miệng liên tục hỏi: "Sao vậy? Sao vậy? Dỗi tôi vì nói cậu béo á? Hay là cùng nhau rớt? Tôi thấy không đi tiếp cùng nhau vẫn còn đỡ hơn một người debut một người không được mà. Hơn nữa, tôi thấy cậu béo lên đáng yêu gần chết. Tôi thích cậu như vậy! Nhưng cậu không muốn nghe thì tôi không nói nữa!!"

Triệu Tiểu Đường vội giải thích một tràng, Ngu Thư Hân nghe theo không kịp, chỉ để ý mấy từ "Tôi thích cậu như vậy", trái tim liền nở rộ lên như hoa, trong lòng xem như cũng mát ruột một tí, miệng lúc này nhanh nhảu hỏi lại: "Cậu nói thích tôi hở?"

Tôi nói là thích cậu béo mà. Triệu Tiểu Đường định nói vậy nhưng thế quái nào nghe Ngu Thư Hân hỏi thế xong thì lại chẳng nói ra được, nên thay vì nói câu đó mà mạnh mẽ gật đầu một cái. Dù sao thì...Ngu Thư Hân hỏi cũng không sai. Rất đúng trọng tâm.

"Tôi biết ngay là cậu thích tôi mà!" Ngu Thư Hân reo lên như đứa trẻ lên ba, mắt long lanh lên thích thú. Cái gật đầu của Triệu Tiểu Đường khiến bản thân nàng mãn nguyện vô cùng.

Triệu Tiểu Đường mím nụ cười của mình lại, cô đem tay mình đặt xuống eo nàng, kéo nàng lại gần mình một chút. Gương mặt trông có chút vô sĩ. "Thế cậu có thích tôi không?"

Khoảng cách lúc này gần hơn một xíu, khiến mặt Ngu Thư Hân khẽ đỏ lên, miệng không ngừng lắp bắp: "Ai...ai mà thích chứ?". Nàng dù biết bản thân thích Tiểu Đường lắm, nhưng vẫn muốn õng ẹo làm giá một tí. Dù sao người ta cũng là một mỹ nhân động lòng người a.

"Vậy á? Đau lòng quá, tôi đi thích người khác vậy?" Triệu Tiểu Đường giả vờ đứng lên quay lưng bỏ đi nhưng liền bị Ngu Thư Hân đưa tay kéo lại.

"Cậu dễ yêu người khác quá rồi đó." Miệng giận dỗi chu lên, đáng yêu vô cùng.

Triệu Tiểu Đường nén cười, vờ làm bộ mặt ủy khuất: "Ai bảo cậu không yêu tôi thì tôi đi tìm người khác yêu tôi."

"Xía. Chứ không phải là cậu lúc nào cũng bảo mình với cậu không phải là dạng tình cảm đó sao, lại còn bạn thân cùng tiến."

"Aizaaa Chứ không lẽ đứng trước mặt người khác thừa nhận tôi thích cậu sao? Cái nhà chung chắc vỡ tung ra mất, một trăm con người ở đây ai biết kẻ xấu kẻ tốt thế nào. Đồ ngốc nhà cậu còn không chịu hiểu nữa."

"Không cần biết. Cậu là đồ đáng ghét, hại tôi buồn rầu. Bạn cùng tiến cái đầu cậu, bổn tiểu thư đây khó chịu muốn chết!" Ngu Thư Hân ngang tàn phản pháo, phải giận dỗi họ Triệu mặt quạo kia một chút để đền bù thiệt hại cho cảm xúc của bản thân chứ. Thích người ta thì nói sớm một chút, báo hại bổn tiểu thư suy đi đoán lại.

Thế mà Triệu Tiểu Đường nghe mấy lời trách này lại thấy lòng mình nở ra như hoa, có lẽ tâm tư của người yêu đương đều đại khái như vậy đi.

"Cậu khó chịu vậy là thích tôi đúng không?"

"Không thích!" Ngu Thư Hân nhanh chóng phản bác, mà tay thì vẫn cầm lấy tay người đối diện.

Triệu Tiểu Đường cười cười, biết Ngu Thư Hân làm màu chối bỏ, nên muốn khiêu khích thêm một tí: "Được rồi Ngu quý phi, tôi đứng đây nhắm mắt cho cậu chọn. Yêu tôi thì hôn lên môi, không yêu tôi thì hôn lên má."

"Chơi cái trò gì mà kì cục vậy?" Ngu Thư Hân tru lên, tỏ vẻ không đồng ý. Nhưng mà Triệu Tiểu Đường không để tâm, bắt đầu nhắm mắt.

Ngu Thư Hân mặt khẽ phiếm hồng lên, tay vẫn cầm lấy tay của Tiểu Đường, thật là làm cái này ngại chết bổn tiểu thư đây rồi. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, cũng phải để Triệu Tiểu Đường biết được lòng mình, mất cơ hội lần này thì xem như đi tong cả tình yêu của mình. Hôn thì hôn. Để tôi hôn cậu rồi mà cậu còn đi lăng xăng thì tôi trảm đầu.

Ngu Thư Hân bước lên gần một chút, sau đó nhìn quanh một cái, dù sao cũng phải để ý xem có ai gần đây không, chứ để người ta phát hiện hai người hôn nhau thì cái nhà chung này chắc chắn sẽ náo loạn cả đêm mất.

Ngu Thư Hân hành động có chút chậm chạp nhưng không mất nhiều thời gian lắm, tuy nhiên người đứng đợi thì cảm thấy mỗi một giây trôi qua đều như lửa đốt trong lòng. Thành thật thì trong lòng Tiểu Đường cũng có chút hơi lo lo, lỡ như Ngu Thư Hân hôn lên má thì làm thế nào? Có thể cậu ấy thích mình chút chút nhưng rồi sau đó nhận ra bản thân không nên yêu thích nữ thì làm sao đây? Ai mà biết được cơ chứ, đời mà, huống hồ chi Ngu Thư Hân còn chưa quen con gái bao giờ, lưỡng lự như vậy cũng phải. Triệu Tiểu Đường thấy sợ suy nghĩ của mình sẽ đúng.

Nhưng mà nếu cứ nghi ngờ như vậy thì chi bằng mình cứ đánh nhanh thắng nhanh đem nàng về thôi, không phải bận lòng lo lắng nữa. Người không tiến thì ta tiến. Vậy nên nhân lúc Ngu Thư Hân còn đang bận ngó tới ngó lui, cô gái cao hơn liền nhanh chóng mở mắt, hai tay cúp lấy má nàng, trực tiếp đem môi mình áp lên người kia.

Ngu Thư Hân bị Triệu Tiểu Đường hôn lên, hai mắt tròn xoe mở ra. Kỳ thực có ngạc nhiên đôi chút trước hành động nhanh nhảu của người kia, nhưng rồi cũng không suy nghĩ nữa mà thành tâm nhắm mắt lại, hưởng thụ hòa nhập vào nụ hôn ấy. Dù sao thì đó cũng đã là dự định của bản thân nàng rồi. Ngu Thư Hân biết mình yêu Triệu Tiểu Đường mà.

Yêu, chính là yêu.

Một cô gái yêu một cô gái khác.

Có sao đâu?

Ở đời có bao nhiêu năm thanh xuân, ngày mai cũng không biết chuyện gì xảy ra, nếu có người khiến mình rung động thì cứ mạnh mẽ yêu đương, hạnh phúc đến rồi thì phải tự biết nắm bắt lấy, lỡ như bỏ qua lần này thì ngày mai hối hận đến điên mất.

Vậy nên, ai mà quản nổi cảm xúc này, chi bằng hãy chân chính tận hưởng nó đi.

Đêm buông, dưới ánh đèn mờ ảo, có hai người cùng thề nguyện ở chung một chỗ.

Tóc dài lay động trong gió, môi chạm môi nồng nhiệt, trao nhau những lời yêu thương.

Cảnh đã đẹp, ý tình này còn muốn đẹp đẽ hơn vạn lần.

Hôn xong, cả hai thở dốc không ra hơi, sau đó đem đối phương ôm lấy. Triệu Tiểu Đường dùng tay xoa lên xoa xuống trên lưng Ngu Thư Hân, ôn nhu nói ra suy nghĩ của mình: "Ngu Thư Hân, nếu không debut cũng được, có cậu cứ ở cạnh tôi là tốt rồi."

Ngu Thư Hân bị câu nói này làm cho cảm động, nhưng bản thân kiêu ngạo không nhận, cái giọng em bé cất lên cực đáng yêu, nói: "Hứ. Được thôi, là cậu năn nỉ bổn cô nương. Ngày sau cậu mà bỏ mình thì mình thề sẽ đến nhà cậu quậy cho ra trò!"

Triệu Tiểu Đường không nhịn được mà bật cười to, làm chấn động cả hai người ở phía xa xa. Dụ Ngôn cùng Đới Manh cùng một lúc lia mắt về một phía, quan sát thêm một lúc thì thấy môi Triệu Tiểu Đường một lần nữa rơi xuống môi Ngu Thư Hân.

Đới Manh nuốt nước bọt một cái, xong liếc mắt sang Dụ Ngôn mặt đơ như Kristen Stewart kia, thỏ thẻ hỏi:

"Ngôn Ngôn, cậu...ừm...có...ừm...muốn...làm giống họ không?"

Mãi một lúc sau người kia mới lên tiếng, hai má phiếm hồng.

"Đồ ngốc..."

Trời tháng tư, hoa anh đào bắt đầu nở rộ khắp nơi. Mùa đẹp nhất trong năm, không nói chuyện yêu đương thì lại phí tâm tư của ông trời quá rồi.


-

Lần đầu tôi ship một đôi trong show thực tế. :"> Thật sự quá đẹp đôi, không viết thì không nhịn được. Coi như một chút kỷ niệm trước khi show kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top