Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3.4. mỗi ngày đều đến nhà thư ký ăn mì.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Triệu Tiểu Đường kỳ thực không đáng ghét lắm. Sau suốt mấy tháng này loanh quanh bên họ Triệu, Ngu Thư Hân nghĩ thế.

Đôi lúc mặt trông quạo, nhưng ở một khía cạnh nào đó thì rất tốt tính. Chỉ là trước giờ có lẽ vì ác cảm quá cao nên Thư Hân đâm ra chối bỏ tất cả về con người Triệu Tiểu Đường.

Nói về Triệu Tiểu Đường tốt thì cũng đa dạng lí do lắm. Tỉ như mỗi lần đến nhà đều mang rất nhiều đồ ăn, hại nàng càng ngày càng béo. Hay là nếu có đi ăn ngoài, thì cũng rất galant cắt beefsteak và bóc vỏ tôm giùm nàng, còn gắp thêm đồ ăn cho nàng. Lại còn biết nàng bị đau bao tử, lúc nào trong người cũng mang vài gói thuốc. Và cả đêm nào cũng chở nàng về đến nhà. Tuy hơi phiền phức một chút, hay khịa nàng nhiều một chút, nhưng thành thật...Triệu Tiểu Đường khá là ôn nhu. Cái kiểu này mà gặp lũ muội muội cấp ba hay thiếu nữ mới lớn, nếu không mê thì đúng là bị điên.

Tuy nói là thiếu nữ, nhưng kỳ thực cũng nhiều chị em trong công ty này mê khí chất của Tiểu Đường lắm. Lúc trước, nàng chẳng bao giờ để ý, nhưng hiện tại không hiểu sao lại rất hay nghe mấy tiếng u mê của họ khi nhìn thấy Triệu tổng, còn có những topic được hình thành qua các văn phòng, ví dụ như hôm nay Triệu tổng mặc gì, Triệu tổng đặt cơm ở đâu hay lại ra ngoài ăn với thư ký Ngu, rồi sắc mặt Triệu tổng hôm nay tốt không, hồng hào chứ, có cười một giây nào không...v..v...

Ngu Thư Hân nghe nhiều đến bực, lắm lúc chả hiểu sao lại đi thẳng thừng quát lên: "Triệu tổng trả lương cho mấy người để mấy người ngồi đây tám chuyện hả?"

"Tụi em chỉ đang ngưỡng mộ tổng giám đốc của chúng ta ah." – ai đó thốt lên.

"Em bị rãnh à? Hồ sơ đây, hoàn thành đi. Nè, bên tổ kia hoàn thành xong dự án chưa? Mấy cái người này đến đây ăn cơm trưa, tám chuyện rồi về đúng không?"

Aizzz tức chết tôi!

Việc quát nạt nhân viên thật ra nàng không hay làm cho lắm. Đâu có ai ngăn cấm không được nói chuyện? Nhưng Ngu Thư Hân vậy mà gần đây lại thế, chỉ vì cái tên ba chữ: Triệu Tiểu Đường.

Hừm.

"Thư ký Ngu, em nói chị nghe." – Tạ Khả Dần ngoắc ngoắc Ngu Thư Hân lại, giọng nói nhỏ nhẹ như là có bí mật gì lớn lắm.

"Sao? Nói đi."

"Em ngưỡng mộ chị thật đấy. Sao chị có thể giữ tinh thần thép trước Triệu tổng nhỉ?"

"Bình thường mà?"

"Aigoooo Chị không thấy Triệu tổng của chúng ta rất soái khí sao, ăn đứt đám nam nhân công ty mình nhiều, nói quá thì còn muốn đỉnh hơn cả trên phim. Đám con gái tụi em mỗi lần thấy Triệu tổng bước qua liền cong thêm một tí đó chị." - Tạ Khả Dần liên mồm, hai tay chắp lại, ánh mắt mơ màng.

Ngu Thư Hân phi thường khinh bỉ liếc nhìn cô gái u mê kia.

"Bây giờ muốn tìm đến tôi để tán dóc luôn đúng không, cô Tạ?"

"Ai da ai da, chị nghe em nói chút đi. Thư ký Ngu ah, hôm nào chị thử nhìn vào gương mặt xinh đẹp đó đi, nhìn vào ánh mắt mị lực đó đi, nhìn vào nụ cười nhếch môi siêu ngầu đó đi. Nhìn thẳng vào, em tin nhất định sau đó chị sẽ hiểu được cảm nhận của tụi em."

"Tôi không muốn hiểu. Cảm ơn!"

-

17.

Triệu Tiểu Đường có mị lực?

Phải, rất có mị lực.

Tạ Khả Dần nói không sai.

Mắt ra mắt, mũi ra mũi, miệng ra miệng, dáng người cao cao gầy gầy, phong thái lạnh lùng hệt như tổng tài từ truyện bước ra.

Vừa xinh đẹp, vừa hảo soái, khí chất nữ vương đầy mình.

Người ta vốn dĩ đỉnh như vậy, sao bây giờ nàng mới nhận ra nhỉ? Hay trước giờ ghét bỏ Triệu tổng quá mà nàng cũng gạt mắt mình sang một bên?

Chắc vậy. Thật lãng phí.

"Chị nhìn tôi suốt bốn phút mười hai giây rồi đấy." – Triệu Tiểu Đường miệng nói, mắt vẫn nhìn lên xấp giấy tờ bộn bề trên bàn.

Ngu Thư Hân lúc này bị lời nói trầm của người kia cắt ngang suy nghĩ liền như có tật giật mình, vội đánh mắt cúi gằm xuống mặt bàn.

Triệu Tiểu Đường lúc này ngước lên, vừa vặn hay điệu bộ luống cuống của Ngu Thư Hân lọt vào mắt mình. Triệu Tiểu Đường chống tay lên cằm, nhếch môi cười một cái: "Tôi đẹp quá chứ gì?"

Ngu Thư Hân đảo mắt, ngữ khí có chút nóng vội lại còn lắp bắp:

"Triệu tổng...ngài hahaa ngài nói gì? Tôi nghe không hiểu ah hahaa. Tôi chưa đủ xinh đẹp hay sao mà đi để ý đến nhan sắc của cô làm gì?"

Triệu Tiểu Đường ồ lên một tiếng, không nhắc đến vấn đề này thêm, chỉ cười một cái. Ngu Thư Hân nhìn thấy, cảm giác nụ cười của Triệu tổng phát ra hào quang, vô cùng chói mắt.

"Được rồi, chị đẹp. Đến đây giúp một tí đi." - Triệu Tiểu Đường nói, tay vuốt vuốt lỗ tai mình.

"Sao thế?"

"Bông tai tuột rồi." – Triệu Tiểu Đường đưa chiếc hoa tai vừa bị rớt xuống cho Ngu Thư Hân. Nàng nhận lấy, rồi vươn tay chỉnh lại đầu Triệu Tiểu Đường hơi nghiêng một tí để thuận tiện cho việc đeo hoa tai.

Ngu Thư Hân nhìn các lỗ nhỏ trên tai Triệu Tiểu Đường, âm thầm đếm. Vẫn biết là Tiểu Đường xỏ nhiều lỗ, nhưng hôm nay đếm lại, vẫn không khỏi ngạc nhiên, liền hỏi:

"Sao cô lại xỏ khuyên nhiều thế? Không đau à?"

"Quen rồi."

"Tôi cũng thích nhưng nếu tôi xỏ nhiều như thế ba mẹ tôi sẽ giết tôi mất."

"Nếu như đã thích thì cứ làm thôi."

"Đau lắm~" - Ngu Thư Hân bĩu môi một cái, giọng đột nhiên trở nên làm nũng. Triệu Tiểu Đường tuy ngoài mặt không dám thể hiện, nhưng trong lòng cảm thấy người này thật đáng yêu.

"Đồ thỏ đế."

"Xuỳ ai thỏ đế chứ? Thôi im lặng để tôi đeo cho."

Triệu Tiểu Đường cười một cái, sau không nói nữa, mắt khẽ nhắm lại, chờ đợi Thư Hân đeo xong. Ngu Thư Hân được nhờ đeo bông tai giùm, thế mà mắt nàng giờ đây lại chẳng thể một giây nào chú ý đến lỗ tai kia, mà thay vào đó lại chăm chú nhìn gương mặt tinh xảo của Triệu Tiểu Đường. Thư Hân bất giác cảm thấy tim mình đập phi thường nhanh.

Triệu Tiểu Đường cảm giác mình đang bị nhìn lại còn có Ngu Thư Hân mãi mà không có động tay động chân, liền mở mắt ra xem. Tại vì Ngu Thư Hân bất ngờ quá nên khiến cho chiếc bông tai còn chưa kịp đeo bị rớt xuống đất vang lên leng keng. Ngu Thư Hân nhanh chóng cúi xuống đất nhặt nó, trong lòng có chút mừng thầm vì có thể tránh đi cái nhìn lúc này của Tiểu Đường, và giấu đi gương mặt ngây ngốc của mình.

"Tôi tưởng chị ngủ quên mất rồi chứ? Có cái bông tai mà cũng đeo không xong!" - Triệu Tiểu Đường lảm nhảm.

Ngu Thư Hân đứng lên, nuốt nước bọt lấy lại bình tĩnh: "Được rồi, được rồi, tôi đeo bây giờ đây. Nhắm mắt lại đi."

Nhưng mà Tiểu Đường vẫn cứ thế mà mở mắt.

"Nhắm lại!" – Ngu Thư Hân lại yêu cầu một lần nữa.

"Tôi không thích nhắm. Chị cứ đeo, mặc kệ tôi."

"Này, còn cứng đầu thì tôi không đeo giúp nữa bây giờ á!"

Nghe tiếng Thư Hân dọa nạt, Triệu Tiểu Đường bĩu môi một cái, sau đó mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Ngu Thư Hân tự nhủ trong lòng, lần này nhất định chuyên tâm đeo thành công, nếu không sẽ bị họ Triệu cười vào mặt. Và khi Thư Hân vừa gắn xong, Tiểu Đường lại mở mắt ra, nên vì thế lúc này mắt hai người cùng lúc tìm về nhau, điện giật chạy qua tim liên hồi, trong đáy mắt như muốn đem chân người kia chôn lại không cho chạy thoát.

Tạ Khả Dần hồi sáng bảo, mắt Triệu tổng rất sắc, rất lạnh nhưng rất đẹp, thỉnh thoảng lại rất ôn nhu. Tuy tần số ôn nhu không nhiều, nhưng chắc chắn nếu ai nhìn được thì đúng là có diễm phúc.

Không sai.

Ngu Thư Hân thừa nhận mắt Triệu Tiểu Đường rất đẹp, lại còn rất nhu tình. Đáy mắt trong veo giống như có thể thấy cả bản thân mình nơi ấy. Là nàng nhìn nhầm hay thực sự có diễm phúc?

Tạ Khả Dần còn nói, nhìn mắt của Triệu tổng cũng biết là dạng người cực kỳ chung tình.

Tự nhiên tim Ngu Thư Hân bất giác đập mạnh vô cùng.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch...

Ngu Thư Hân chợt nhớ đến hồi cấp ba, rất siêng năng đọc ngôn tình. Trong đó viết, nếu như ta thấy tim mình đập mạnh khi nhìn vào ánh mắt người kia, thì chính là có tình cảm với người ta rồi.

Haha. Không phải chứ?

Thình thịch, thình thịch, thình thịch...

Còn có, mẹ nàng dạy, đừng nhìn vào mắt người ta quá lâu, nhìn nhiều sẽ bị rơi.

Rơi vào đâu hả mẹ?

Lưới tình.

Ngu Thư Hân ngẩn ngẩn ngơ ngơ, trong lòng xáo trộn.

Lần đầu tiên, Ngu Thư Hân mơ hồ cảm nhận được những lời này....rất đúng.

Nguy rồi.

Đừng có nói là.....

...

*Tình tính tinh tình tính tinh tinh tình*

Lúc này, tiếng điện thoại của Tiểu Đường vang lên, ngay lập tức thành công phá hoại không gian nhu tình của cả hai. Cả hai cùng lúc xoay mặt đi, thầm nghĩ trong lòng cũng không biết là may mắn hay là xúi quẩy nữa?

Thôi cứ cho là may đi.

Thư Hân nhanh chân trở về bàn mình lấy chiếc cốc nhựa xong đến chỗ bình nước để uống thông nhiệt một tí, còn Tiểu Đường thì hắng giọng lấy lại bình tĩnh rồi mới nhấc máy điện thoại.

"Alo. Ai đấy?"

Thư Hân suốt ngày ở bên Tiểu Đường, quanh quanh quẩn quẩn trong phòng này, nên nếu không muốn nghe những cuộc nói chuyện của cô thì cũng sẽ phải nghe thấy, sau đó liền trực tiếp bỏ qua tai vì không liên quan đến mình. Lần này cũng thế, tiếng người bên kia cô không biết. Nhưng tiếng Triệu Tiểu Đường nói thì rất rõ. Từng lời, từng câu, từng chữ đều có thể thông qua tai nàng.

"Tiểu Vi? Em về nước rồi sao?"

Cốc nước bằng nhựa trên tay Ngu Thư Hân đột nhiên rơi xuống, nước đổ loang ướt cả nền nhà.

Triệu Tiểu Đường nhìn thấy, chỉ lắc đầu lẩm bẩm: "lại hậu đậu rồi."

-

18.

Đoàn Tiểu Vi.

Cái tên ba chữ này ai trong công ty lại không biết. Giải thích dông dài một chút thì là người-yêu-cũ-của-Triệu-Tổng-hồi-đại-học-dù-đã-chia-tay-rồi-nhưng-vẫn-là-muội-muội-tốt. Hờ, Ngu Thư Hân ở đây đủ lâu để biết được mọi giai thoại về Triệu Tiểu Đường, tuy làm thư ký riêng của cô cũng chỉ mới hơn một năm, nhưng làm cho mẹ Triệu bốn năm rồi, những lần than trời than đất về con gái quý báu của bà thì cũng là cô nghe. Chưa kể, năm ngoái Tiểu Vi đã từng đến đây vài ba lần tìm Tiểu Đường, lúc đó công ty dậy sóng lắm vì nhìn hai người họ tình tứ quá mà, nói chia tay cũng không ai tin. Mà nghe đâu lí do chia tay cũng chỉ là vì Tiểu Vi tiếp tục làm việc ở nước ngoài, còn Tiểu Đường phải về công ty của mẹ để tiếp quản.

Như thế thì có tính là đã chia tay không?

Nàng lần đầu tiên thật muốn quan tâm đến cuộc sống của Triệu tổng.

Rốt cuộc có còn yêu?

"Chị Hân, nước tràn kìa." – người kế bên reo lên.

Ngu Thư Hân lúc này mới giật mình chú ý xuống nhìn tách cà phê mà mình đang pha cho Triệu Tiểu Đường và Đoàn Tiểu Vi.

Nước ấm tràn ra ngoài miệng tách, đổ ra trên mặt bàn.

Ngu Thư Hân ôm trán, nàng bị làm sao thế này?

-

"Chị Hân, lại đây em nói nghe nè!" – Tạ Khả Dần lại ngoắc ngoắc Ngu Thư Hân. Thư Hân dù không muốn nhưng cũng phải quay đầu tiến đến chỗ Khả Dần, vì dù sao hiện tại nàng cũng không thể vào phòng của Triệu Tiểu Đường lúc này được. Tại vì có người kia đang bồi Tiểu Đường nói chuyện rồi...

Bây giờ cũng không biết làm gì, chỉ biết đi dạo quanh công ty. Nhìn lại mình bây giờ một chút, cảm giác giống như trẻ em cơ nhỡ không nhà không cửa, mà đang chán thì vừa vặn hay Tạ Khả Dần lại mở vòng tay với mình ra. Thôi thì đứng tán dóc tí cũng không chết ai.

"Sao vậy cô nương?" - Ngu Thư Hân uể oải nói, nhìn người không có tí khí lực nào.

"Chị sao rồi?"

"Sao là sao?"

"Thì đau lòng cứ nói ra. Tiểu Vi đó dù sao cũng không sánh được với chị. Nhân viên tụi em ai cũng ủng hộ chị!"

Thư Hân trố mắt nhìn Khả Dần: "Nói gì hiểu chết liền á! Ủng hộ gì?"

"Thì ý là ủng hộ chị đi giành lại tổng giám đốc Triệu của chị ahhhh"

Cái gì mà là của chị? Ai là của tôi? Triệu tổng nào là của tôi?

"Bị điên hả?"

"Aizaa Ngu tỷ yên tâm, tụi em có khen Tiểu Vi xinh đẹp vậy thôi chứ ai cũng ship chị với Triệu tổng hết, nên chị đừng có ghen rồi làm mấy chuyện nông nổi nha!"

Ngu Thư Hân đơ miệng, khóe môi cứng đờ không khép lại được. Hờ, cái lũ này, đúng là nuôi cơm để lớn miệng mà.

Ghen?

Mấy người này điên rồi.

-

19.

Ai điên? Tôi không điên.

Ngu Thư Hân liên tục khẳng định như thế, nhưng bây giờ lại ngồi trên ghế xoay vòng tròn, trong lòng liên tục làm nhảm:

Ghen, không ghen, ghen, không ghen, ghen...

Ngu Thư Hân ngồi trên ghế, cứ chữ ghen thì xoay trái, không ghen thì xoay phải. Làm đi làm lại nhiều lần đến mức hoa mắt chóng mặt mới chịu dừng lại.

Ngu Thư Hân ngồi co ro trên ghế, mắt dán vào màn hình laptop, chốc chốc lại ngó sang điện thoại, trong lòng khẩn trương chờ đợi tin nhắn chọc chửi của ai kia.

Nhưng mà mãi cũng không thấy.

Chắc là đang ở cùng với Đoàn Tiểu Vi.

Ngu Thư Hân thở dài, vắt tay lên trán. Từ thời điểm Đoàn Tiểu Vi trở về, Triệu Tiểu Đường không có bám nàng những hai ngày nay. Hôm nay cũng thế. Bốn giờ nói, hôm nay tôi bận chị tự bắt xe về nhé. Ngu Thư Hân gật gật đầu, còn cười cười bảo, may quá Triệu tổng cuối cùng cũng buông tha cho tôi rồi.

Tuy mồm miệng nói thế, nhưng trong lòng không tránh khỏi chua xót.

Về đến nhà thì tự nhiên đâm ra cảm giác chờ đợi.

Bảy giờ, không thấy đến ăn tối chung. Nấu mì ra cũng chẳng có ai khen ngon.

Tám giờ, cũng không thấy đến xem phim.

Mười giờ, không có ngủ cùng.

Hai giờ sáng, vẫn trằn trọc không ngủ được.

Nhắn tin cho bánh bèo chuyên gia tâm lý tình yêu Lâm Tiểu Trạch than thở. Cậu ta liền chốt: ghen thì là yêu, không ghen thì là không yêu.

Ngu Thư Hân không nắm được rõ, chỉ cảm thấy lồng ngực ê ẩm, tâm trạng ấm ức khi nghĩ đến Triệu Tiểu Đường cùng cười cười nói nói với Đoạn Tiểu Vi. Chung quy thì rất bực tức, nhưng tức giận cái gì ai mà biết.

Ghen, không ghen, ghen.

Yêu, không yêu, yêu.

Ba giờ sáng, hình như là Ngu Thư Hân ngộ ra rồi. Không biết nảy sinh từ lúc nào, nhưng ừ, có. Yêu. Ghen? Có ghen.

Vậy giờ tính sao?

Ai mà biết.

-

Vốn dĩ viết truyện ngắn tí thôi mà bây giờ tự nhiên nó dài vậy troi oi gahaa tính lê thê của tôi chưa bao giờ hết =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top