Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5.1. bạch y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




6.

Hai người hết cách, đi một đoạn đường dài như vậy nhưng vẫn không tìm ra quán trọ. Triệu Tiểu Đường sẽ cảm thấy không sao, đi đến sáng mai nàng vẫn chịu được. Tuy nhiên khi xoay lại nhìn thấy người phía sau liên tục ngáp ngắn ngáp dài, Triệu Tiểu Đường cũng không thể không để tâm đến. Cũng thật may là họ nhanh chóng tìm được một căn nhà hoang để có thể nghỉ ngơi một chút.

Vì nhà hoang khá tối, lại ở bên đường vắng, nên thoạt nhìn rất âm u. Ngu Thư Hân đang giữ khoảng cách từ phía sau, lúc này phá lệ chạy đến ôm chặt lấy tay Triệu Tiểu Đường, cả người dính chặt lấy nàng ta. Dù cho Triệu Tiểu Đường có chút ngạc nhiên muốn đẩy ra, nhưng nhìn mặt nữ tử sợ hãi như vậy, nên cũng không có bài xích lắm.

Nhưng ôm lấy tay một lúc thì cũng không nói đi, đằng này Triệu Tiểu Đường đi kiếm củi thì Ngu Thư Hân vẫn phải bám dính lấy nàng, ngay cả lúc chuẩn bị ngủ vẫn là kề cận bên cạnh Triệu Tiểu Đường.



"Ngươi luôn bám người thế này à?"


"Không có. Vì ta sợ a~"


"Ta ở đây, yên tâm. Trước tiên buông tay được không?"

Ngu Thư Hân biết dù có luyến tiếc đôi chút nhưng cũng không thể mặt dày vô sỉ ôm mãi khi người ta đã yêu cầu buông ra.

"Ta tin ngươi." – Ngu Thư Hân bồi thêm.

Triệu Tiểu Đường không trả lời.

Tuy nhiên điều này cũng không làm Ngu Thư Hân thấy vướng ngại, nàng lại hỏi tiếp:

"Ngươi tính đội cái đó mà ngủ sao?" – Nàng vừa nói vừa chỉ vào mạng che mặt của Triệu Tiểu Đường.

Ngu Thư Hân cũng thật thắc mắc, người xinh đẹp như vậy nhưng lại luôn đội chiếc mũ đó, làm che đi tất cả những điều tinh tế hoàn mỹ mà thượng đế đã ban cho nàng ta. Ngu Thư Hân chợt nghĩ, nếu nàng có gương mặt này, nàng liên không ngại đem nó đi khắp thiên hạ một cách khoa trương nhất. Triệu Tiểu Đường thật không biết dùng mặt gì cả.

"Ta không ngủ."

"Ngươi không ngủ mai sẽ mệt đấy."

"Không sao, mấy năm nay cũng chưa từng ngủ được quá bốn giờ đồng hồ."

"Nhưng nếu không ngủ thì ngươi sẽ đợi ta ngủ rồi bỏ đi, đúng không? Đừng vậy nhaaa, thổ phỉ rất đáng sợ đó." - Ngu Thư Hân lại nói, tông điệu chảy nước thường thấy của nữ nhân điệu đàng. Triệu Tiểu Đường cố nhịn cười, nhưng vẫn không kiềm được nụ cười cong nhẹ trên khóe môi. Cũng thật may là Ngu Thư Hân không thấy được. Cười xong mới có phần giật mình nhìn lại, hình như hôm nay nàng cười những hai lần rồi.

"Ngươi không có được bỏ đi trước khi ta tỉnh dậy nha Tiểu Đường đại nhân ahh~~"

Cái giọng của Ngu Thư Hân trước sau vẫn mang điệu bộ làm nũng như thế. Ngu Thư Hân thừa nhận mười mấy năm trôi qua đúng là nàng vẫn hay sống với cái điệu đà thích nũng nịu của mình, nhưng đối tượng cũng chỉ duy nhất là ngoại tổ phụ, chứ đối với người ngoài cũng không có như thế này, nay nàng đối với người ngoài là Triệu Tiểu Đường làm nũng, liền đột nhiên có chút ngạc nhiên về bản thân. Nàng cũng không hiểu tại sao mình lại như thế, Tuy mới gặp người này nhưng lại cảm giác rất muốn thân cận nàng ta, hơn nữa trên người Triệu Tiểu Đường toát ra cỗ khí khiến cho người ta muốn dựa dẫm nương tựa. Ngu Thư Hân chính là rất thích.

Triệu Tiểu Đường là người cứng nhắc, vốn dĩ không thích sự nũng nịu phiền nhiễu của thế nhân. Vậy mà khi Ngu Thư Hân đối nàng làm nũng, nàng lại không có bài xích cái tính cách này của Thư Hân lắm, trong lòng cảm thụ nàng ta chính là rất chân thật. Tại vì nhìn thấy được chân tâm của nàng ấy nên Tiểu Đường mới nói húy danh của mình cho Thư Hân nghe. Cái này cũng không phải là dạng việc Triệu Tiểu Đường hay làm. Từ năm mười hai tuổi đã không còn ai dám hỏi thẳng húy danh của nàng, nàng cũng chưa từng đem húy danh của mình nói cho ai nghe, và dù cho những thuộc hạ thân cận nhất và lâu đời của nàng dẫu có biết cũng không được gọi thẳng như thế. Vì gọi thẳng tên của nàng, chính là tự tìm đường chết.

Vì thế, bao nhiêu năm trôi qua, người đời đều gọi nàng dưới biệt hiệu, đến mức Triệu Tiểu Đường còn không thể phân biệt nổi cái tên Triệu Tiểu Đường này có thật sự tồn tại không nữa.

Vậy mà giờ đây cái tên này ở trên đầu lưỡi Ngu Thư Hân phát ra cũng thật ngọt ngào. Triệu Tiểu Đường cảm thấy kinh ngạc không ít.

"Tiểu Đường ~" – Ngu Thư Hân lại gọi – "Ngươi không trả lời là tính bỏ đi thật sao?"

Triệu Tiểu Đường trong vô thức lắc đầu.

"Ngày mai đợi ngươi tỉnh ta sẽ đi."

Ngu Thư Hân vừa nghe xong liền cười rạng rỡ, nhưng vẫn bồi thêm một câu: "Làm người lớn rồi thì không được thất hứa đâu nhé."

"Ta giống loại người nói dối sao?"

"Đương nhiên không. Nhưng mà vẫn là nên nghéo tay đi." - Ngu Thư Hân vẫn là có chút lưỡng lự trong lòng. Dù sao thì cũng phải nên có cái cớ để tin chứ.

Trẻ con. Khả ái. Chân thật.

"Nhanh nào."

Triệu Tiểu Đường miệng nhoẻn cười, đưa ngón út lên lồng vào ngón tay nhỏ của Ngu Thư Hân, trong lòng cũng không hiểu sao mình lại muốn chiều cô nương này.

"Được rồi, tin ngươi đó. Nhưng mà dù sao ngươi cũng gỡ mũ ra đi. Sẽ khó chịu."

"Không sao, ta quen rồi."

Triệu Tiểu Đường bình bình thản thản trả lời, nhưng Ngu Thư Hân không hài lòng. Gương mặt liền điểm mấy đường hắc tuyến, khuôn miệng nhỏ bắt đầu càu nhàu đầy ủy khuất: "Ngay cả vinh hạnh nhìn mặt của ân nhân ta cũng không thể sao? Ai biết ngày mai chúng ta có gặp nữa hay không? Thật sự muốn đem hình ảnh ngươi khắc cốt ghi tâm ah." – Ngu Thư Hân đương nhiên nói dối. Nàng vốn dĩ đã nhìn thấy Triệu Tiểu Đường lúc ở bờ sông, nhưng con người chính là lòng tham không đáy, nàng vẫn muốn nhìn kĩ hơn một chút. Thế nên liền đóng một chút kịch đổi lại nhan sắc kia. Nàng muốn biết, nếu gương mặt ấy lộ ra hoàn toàn thì còn động lòng người đến mức nào nữa.

"Ngươi mệt rồi, đi ngủ đi." – Triệu Tiểu Đường quay mặt đi, biểu thị cho sự từ chối. Nàng không thể trở nên dễ dãi chiều chuộng cô nương này được. Thật mất quan điểm.

Ngu Thư Hân phụng phịu, đương nhiên không chấp nhận bị người ta từ chối. Tính cách nàng rất ương ngạnh, chuyện gì nàng muốn thì ắt sẽ phải có được. Thế nên, nàng nhoài người về phía trước, thân thủ nhanh thoăn thoắt tiếp cận Triệu Tiểu Đường, đem mạng che mặt của nàng ta vén lên.

Triệu Tiểu Đường vì bất ngờ nên không kịp phòng bị, vì vậy mà mạng che mặt ngay tức khắc bị Ngu Thư Hân hất tung lên, gương mặt của nàng ngay lúc này hiện ra phơi bày trước Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân nhìn được tầm mười giây, liền đem mạng che mặt của Triệu Tiểu Đường thả xuống, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng kỳ thực trong lòng đang hoảng loạn đến tột độ.



Là hoảng loạn vì gương mặt của Triệu Tiểu Đường.



Hay nói chính xác thì, nàng bị nhan sắc của Triệu Tiểu Đường làm cho kinh diễm vô cùng.


Là loại xinh đẹp đến mức khiến người ta có thể chết đứng.



Triệu Tiểu Đường chính là cực phẩm. Sóng mũi cao, mắt phượng dài, da trắng nõn. Ngũ quan tinh tế đến từng tế bào. Trần đời Ngu Thư Hân cũng nhìn qua không ít người đẹp, hay ngay cả chính bản thân nàng đã là một trong những mỹ nhân của kinh thành, vậy mà khi nhìn đến nhan sắc của Triệu Tiểu Đường, định nghĩa cái đẹp trước kia của Ngu Thư Hân liền hóa thành hư không.

Triệu Tiểu Đường, nàng ta vừa mang theo sự xinh đẹp của nữ nhân lại vừa có nét anh khí của đại nam nhân cường thế, hai thứ đẹp này khi cộng hưởng cùng nhau lại trở thành một nữ nhân bất phàm, nói đúng hơn thì chính là mang lại cho người ta cảm giác của một thần tiên.

"Ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào đấy." – Triệu Tiểu Đường vừa chỉnh lại mũ, vừa đe dọa. Tuy nhiên chỉ là miệng nói, chứ không thật sự có ý định động thủ.

Triệu Tiểu Đường đột nhiên nhận ra lần này bản thân mình chính là rất vị tha.Trải qua mấy mươi năm giang hồ, phải nói là Ngu Thư Hân cực kỳ may mắn khi không bị Triệu Tiểu Đường nàng bóp chết. Bình thường nếu ai dám vấy bẩn đến tà áo của nàng cũng đã bị nàng xử lý gọn gàng trong tích tắc, chứ đừng nói đến dám đụng đến mạng che mặt của nàng. Phải nói Ngu Thư Hân cực kỳ may mắn. Nàng ta nên phải cảm thấy mình là có quý nhân phù trợ và cúng kiếng chút ít đồ ăn đi. Vì nếu như trường hợp vừa nãy xảy ra với người khác, có khi tại vị trí ngồi của Ngu Thư Hân cũng chính là mồ chôn của hắn.


"Ngươi không nghe rõ sao?" – Thấy Ngu Thư Hân im thin thít, Triệu Tiểu Đường hỏi lại lần nữa.

Ngu Thư Hân từ lúc trở về vị trí cũ, hồn liền giống như bay đi một nửa, má thì đỏ tim thì đập. Nhộn nhịp vô cùng. Đột nhiên đang lơ lửng thì nghe thấy giọng Triệu Tiểu Đường hỏi lại, liền giật mình một cái hoàn hồn.


"Nghe...nghe rất rõ, ta xin lỗi."


"Tốt. Ngủ đi."


"Ân."


Ngu Thư Hân ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng không tài nào yên giấc, trong đầu chỉ toàn là Triệu Tiểu Đường, phải đến gần sáng mới kịp chợp mắt một ít.


-

7.

Trời sáng. Mặt trời đã vươn lên cao, Ngu Thư Hân mới bắt đầu giật mình tỉnh dậy. Việc đầu tiên nàng làm chính là xoay người nhìn xem Triệu Tiểu Đường còn có ở đó hay không.

Không thấy người.

Ngu Thư Hân đứng dậy, chạy ra phía trước phía sau rồi vòng vòng trong nhà, chính là vẫn không tin Triệu Tiểu Đường đã đi rồi. Trái tim Ngu Thư Hân hẫng lên một nhịp, nàng muốn khóc thật sự. Đã hứa là đợi nàng tỉnh dậy rồi mới đi, vậy mà thất hứa.

Đã vậy còn không chào từ biệt nàng nữa...


"Dậy rồi sao?"


Ngay khi Ngu Thư Hân dường như tin tưởng rằng Triệu Tiểu Đường đã đi thì đột nhiên lúc này giọng trầm của người kia vang lên, khiến Ngu Thư Hân đang buồn bã liền trở nên vui vẻ vô cùng. Ngay lập tức nàng đứng dậy, chạy đến bên Triệu Tiểu Đường không kiêng nệ mà ôm lấy.

"Tiểu Đường?? Ta tưởng ngươi đi rồi chứ? May quá. May quá!!" - Tông giọng Ngu Thư Hân khẩn trương vô cùng.

Triệu Tiểu Đường không ngờ Ngu Thư Hân liền nhanh như vậy lao đến ôm mình, nhưng nàng cũng không đẩy Thư Hân ra, mà mặc cho nàng ấy ngọ nguậy trong lòng nàng. Kỳ thực cái ôm này có nhiều chút khiến cho Triệu Tiểu Đường bất ngờ, về cả Ngu Thư Hân và cả bản thân mình. Thứ nhất là không hiểu vì sao Ngu Thư Hân lại thích bám dính đến nàng như vậy. Thứ hai, hình như mấy mươi năm nay nàng còn không cảm nhận được một cái ôm như thế, còn chưa nói đến đây là người lạ. Thứ ba là nàng không có đẩy người ta ra. Hơn nữa, người Ngu Thư Hân thơm quá, đúng là loại mùi hương của tiểu thư khuê các.

Chung quy thì cái ôm này rất dễ chịu và thoải mái, khiến cho Triệu Tiểu Đường không những không bài xích mà còn có chút cảm thấy thích thú khi được một lần nữa lại trải nghiệm qua những cảm giác mới mẻ này. Mà ngẫm đi ngẫm lại thì, những rào cản trước giờ của nàng đối với người lạ, đều bị Ngu Thư Hân phá sạch hết.

Là do Triệu Tiểu Đường càng già càng dễ tính hay là vì Ngu Thư Hân có mị lực khiến người khác không chống được đây?


Quay trở lại với hiện thực, Triệu Tiểu Đường không suy nghĩ nữa mà chậm rãi trả lời: "Ta đi kiếm chút thức ăn cho ngươi. Ở đây hoang vắng, ta không tìm được gì nhiều, ngươi ăn đỡ thịt gà rừng nướng đi." – Triệu Tiểu Đường vừa nói vừa đưa miếng thịt cho Ngu Thư Hân.


Ngu Thư Hân lúc này rời khỏi Triệu Tiểu Đường, đôi mắt dồn hết lực chú ý lên miếng thịt gà thơm ngon, sau đó đưa tay nhận lấy, miệng liên tục khen ngon và cảm ơn.


Triệu Tiểu Đường thấy Ngu Thư Hân ăn vui vẻ như vậy, trong lòng đột nhiên cũng cảm giác thoải mái, khuôn mặt giấu dưới lớp màng mỏng nhịn không được mà nhoẻn miệng cười.


"Được rồi, ngươi ăn cũng ăn rồi, đường này đi ngược lại một chút là ra lại thị trấn nhỏ hôm qua. Đi đường cẩn thận."


Gặp Ngu Thư Hân rất vui, nhưng cũng đến lúc đường ai nấy đi rồi. Triệu Tiểu Đường nói xong liền nhanh chóng đứng lên, khí thái không hề có chút do dự.


"A không được."


Ngu Thư Hân thấy Triệu Tiểu Đường toan bỏ đi, trong lòng liền hoảng loạn, miếng thịt gà đang ăn dở cũng không muốn ăn nữa, ngay lập tức liền trực tiếp đứng lên chạy ra phía trước dang hai tay chặn lấy Triệu Tiểu Đường.

"Lại sao đây?"

"Ngươi đừng bỏ ta!"

"Ta và ngươi vốn không liên can, mau về nhà đi."

"Nếu về nhà ta sẽ bị gả đi. Ta không muốn về đâu." – Ngu Thư Hân vừa mếu máo vừa bám lấy tay Triệu Tiểu Đường mà lắc lư qua lại. Xong, đột nhiên trong tâm dường như nghĩ được gì, đôi mắt liền sáng rực lên: "Hay là thế này đi Tiểu Đường, ngươi nhận ta làm đồ đệ được không?"


"Tại sao ta phải nhận ngươi làm đồ đệ?"

"Coi như cưu mang ta được không? Ta không muốn gả đi mà chưa trả được thù cho cha mẹ, ta trốn nhà đi là vì muốn tầm sư học võ một thời gian, kiếm được kẻ thù thì sau đó như nào cũng được. Vừa hay ngươi lại giỏi võ như vậy, chi bằng có thể nhận ta làm đồ đệ được không?"


"Ta không nhận đồ đệ. Cáo từ." – Triệu Tiểu Đường nói rồi xoay lưng đi thật nhanh. Ngu Thư Hân ngay lập tức liền vứt miếng thịt gà xuống đất, sau đó lấy túi nải rồi chạy theo sau.

"Đừng vậy mà, dạy ta một tí tí cũng được."

Ngu Thư Hân vẫn là không bỏ cuộc. Triệu Tiểu Đường khẽ thở dài, liền dừng cước bộ lại.

"Ngươi nếu muốn học võ thì đi kiếm chính đạo mà học, không nên theo ta. Rất nguy hiểm."

"Ngươi là chính đạo ah!" - Ngu Thư Hân reo lên như đứa trẻ. Vẫn như thế, vẫn rất hồn nhiên.

"Làm sao ngươi biết?"

"Xinh đẹp như ngươi, ta tin tưởng."

Khoé môi Triệu Tiểu Đường khẽ giật. Cái lí do này cũng thật là phi lí, cái người này dễ tin người đến như vậy sao?

"Ngươi lạ thật đấy. Vậy hôm qua đổi lại ta mà là thổ phỉ thì ngươi cũng tin à?"

"Đúng thế. Là ngươi thì ta yên tâm, ngươi chắc chắn không làm hại ta."

"Haha, làm sao ngươi biết được chứ?"

"Vì ta cũng rất xinh đẹp ahhhhh" - Ngu Thư Hân reo lên, mắt sáng lên, khi cười tươi liền lộ ngay lúm đồng tiền ở trên má. Triệu Tiểu Đường gật gù thừa nhận, Ngu Thư Hân đúng là rất xinh đẹp. Thì đành rằng như thế nhưng mà không phải cái gì cũng có thể giải quyết bằng nhan sắc được!!

"Xin lỗi, ta vẫn là không nhận đồ đệ."

Mặt Ngu Thư Hân xịu lại, tuy nhiên vẫn không bỏ cuộc: "Vậy để ta theo hầu ngươi được không? Không dạy võ thường xuyên cũng được, ta sẽ không phiền ngươi đâu, ta sẽ nấu cho ngươi ăn, dọn dẹp nhà cửa cho ngươi. Mặc dù ta chưa từng làm qua nhưng ta sẽ cố gắng a. Cầu ngươi đừng bỏ rơi ta ah."

Triệu Tiểu Đường thở dài: "Ngươi rốt cuộc tại sao cứ muốn theo ta?"

"Vì hiện tại ta chỉ có thể tin được ngươi thôi."


Triệu Tiểu Đường nghe câu này xong đột nhiên thấy cảm động. Nàng có phần hơi bất ngờ, người như nàng mà cũng sẽ cảm động ư? Trước giờ đều là không có khả năng, thế mà tại sao mọi thứ đều bị Ngu Thư Hân đạp đổ thế này?

Nhưng mà dù thế vẫn là không nên mang Ngu Thư Hân theo, đường nàng đi theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng đều rất nguy hiểm, kẻ thù lúc nào cũng rình rập chầu chực tiễn nàng về thế giới bên kia, mang theo Ngu Thư Hân chẳng khác nào đẩy nàng ấy vào đường chết.

Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng Triệu Tiểu Đường cũng phải quyết định: "Tiểu cô nương, ta dẫn ngươi về nhà. Ở đó ngươi sẽ tin được nhiều người hơn ta. Hơn nữa, còn rất an toàn. Cưới chồng thôi mà, ai cũng sẽ thế. Đừng đặt nặng quá, nên hảo hảo sống hạnh phúc. Thế mới tốt."


"Không đâuuuuuuuuuuuuu! Ta không về nhà đâu."


Ngu Thư Hân khóc òa lên. Triệu Tiểu Đường, ngươi căn bản không hiểu, người ta là muốn được cạnh ngươi lâu một chút.


Triệu Tiểu Đường nghe thấy tiếng Thư Hân khóc, dây thần kinh trong đầu lại trở nên nhức nhối. Ngu Thư Hân đúng là phiền phức vô cùng. Coi như Tiểu Đường nàng rút lại hết những lời khen về nàng tiểu thư này trước đó vậy.

*Soạt*

Một âm thanh lạ vang lên, giống như có ai đó đang theo dõi bọn họ. Triệu Tiểu Đường tai vốn dĩ rất thính, vừa nghe tiếng cử động sau đám cây liền cơ hồ sinh nghi. Đúng như nàng dự đoán, ngay lúc này liền có một mũi tên bay về hướng của nàng và Ngu Thư Hân. Triệu Tiểu Đường vừa nãy tuy bị phân tâm bởi tiếng khóc của họ Ngu nhưng cũng kịp ngả người mình và Ngu Thư Hân xuống. Mũi tên đầu tiên tạm thời không trúng.


Nhưng mũi tên thứ hai thì dù nàng cố hết sức thì cũng không thể ngăn được nó kịp sượt trên bả vai của Ngu Thư Hân. Bọn chúng đánh lén, lại còn là đông người, nếu như bình thường thì Triệu Tiểu Đường đã có thể hạ bọn chúng ngay, nhưng giờ đây ở bên còn có một Ngu Thư Hân thân thể yếu đuối, lại còn vừa bị thương. Tình hình hiện tại xem ra có chút khó khăn. Máu trên người họ Ngu bắt đầu tuôn rơi càng lúc càng nhiều, Triệu Tiểu Đường có phần lo lắng. Ở phía trước những mũi tên vẫn là đang lao ra.

Triệu Tiểu Đường đỡ Ngu Thư Hân một tay, tay còn lại cầm quạt, vận khí đẩy lùi những mũi tên lao hướng đến phía hai người. Tuy nhiên vì bọn xấu không chịu lộ diện, lại còn Ngu Thư Hân đang đau đớn nằm trong lòng mình, Triệu Tiểu Đường liền không dông dài đấu với bọn chúng đến cùng mà vận nội công bay lên không trung, sau đó liên tục đạp nhánh cây, chạy một mạch thật xa khỏi chốn nguy hiểm đó. Bọn người kia suy ra cũng không phải là đối thủ với Triệu Tiểu Đường, nên nàng chạy một lúc thì đằng sau cũng không còn đuổi kịp nữa.

"Ráng nhịn một chút. Sắp đến nơi rồi." – Triệu Tiểu Đường cúi xuống nhìn Ngu Thư Hân đang đau đớn trong lòng mình, vẻ mặt cơ hồ lo lắng.


"Ah Tiểu Đường ta đau chết mất."  - Mặt Ngu Thư Hân nhăn lại bởi bả vai đang rỉ máu của mình, nhưng khuôn miệng vẫn linh hoạt than thở. Nếu như không nhìn đến mặt và vết thương, thì hẳn là mọi người chỉ nghĩ nàng ta đang ăn vạ mà thôi.

Triệu Tiểu Đường ôn nhu nói:

"Kiên nhẫn một chút nữa thôi. Ngươi sẽ không sao đâu."


Cơ mà dẫu cho Triệu Tiểu Đường liên tục trấn an, nhưng cái miệng của Ngu Thư Hân thật là.....


"Ta liệu sống nổi hay không đây? Huhu?"


"Chết rồi thì kiếp này không thể báo thù cho cha mẹ rồi."


"Trời ơi ta không qua khỏi mất rồi."


"Cũng may là còn gặp được ngươi đó Tiểu Đường ahhhhh"

"Huhu thanh xuân tươi đẹp của tôi ơi..."


Mấy gạch hắc tuyến trên trán của Triệu Tiểu Đường nổi lên.  Ai lại trong tình trạng nguy kịch như vậy mà vẫn còn nói nhiều như thế nhỉ? Cái miệng của Ngu Thư Hân là sinh ra trước sao?

Tuy là tỏ ra khó chịu như thế nhưng trong lòng Triệu Tiểu Đường thành thật lại cảm thấy Ngu Thư Hân rất buồn cười. Người như Ngu Thư Hân, đúng là nàng chưa từng thấy qua trên đời.

"Ngươi càng nói nhiều thì càng mau chết đấy."


"Nhưng trước khi chết thì ta cũng phải nói ra hết chứ." – Ngu Thư Hân vẫn quyết tâm cãi lại cho bằng được.

Triệu Tiểu Đường hết cách, đành phải chịu thua Ngu Thư Hân một nước vậy. Thế nên mặc kệ cho nàng ta cứ liên tục lảm nhảm, Triệu Tiểu Đường cũng không có trả lời nữa mà chỉ tăng nhanh tốc độ phi thân đến nơi cư ngụ của mình.

Rất nhanh sau đó, nhà riêng của Triệu Tiểu Đường đã đến.

"Được rồi, an toàn rồi."

An toàn rồi. Ba từ này có chút quen quen.

Ngu Thư Hân lúc này dường như đã kiệt sức, nên cũng không còn sức đáp trả lại nữa, mặt nép vào lồng ngực Triệu Tiểu Đường, hưởng thụ một chút ấm áp từ người này, sau đó dần dần thiếp đi.

Trong mơ, nàng thấy Triệu Tiểu Đường ở trước mặt mình, nói nàng chính là Bạch Y.


-

P.S: khiếp, viết cổ đại mà dài phết. toi sợ toi lại biến nó thành longfic thì chết dở :((((( khi không tự đào mồ chôn mình luôn huhu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top