Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. bạch y.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Name: Bạch Y.

Pairing: Đường Hân.

Thể loại: cổ trang.

Note: toi lần đầu viết cổ trang, ngôn từ không được trau chuốt, mọi người có chê cũng chê trong âm thầm tránh cho tui bị sang chấn tâm lí uhuhu. Came ơn nhiều.

***

1.

Trăng rằm, tháng sáu, gió mát, đêm khuya.

Mọi người dường như đã say giấc nồng, chỉ còn lại vài người lớn đang còn bàn chuyện đại sự phía trước. Ngu Thư Hân bé nhỏ đang cuộn mình trong chăn chưa được lâu, chợt nghe thấy tiền sân vang lên những âm thanh leng keng từ kiếm đao xen lẫn tiếng la của mọi người trong phủ, liền bị đánh thức. Đứa trẻ bốn tuổi sợ hãi vô cùng, ngay lập tức xỏ vội y phục treo trên giá, bỏ chạy ra ngoài để kiếm phụ mẫu.

Vừa đặt chân bước ra ngoài, lửa đã nổi lên khắp nơi, khói phủ mịt mù, chỉ là chưa lan đến chỗ nàng.

Ngu Thư Hân hoảng loạn, trong tiềm thức của đứa trẻ bốn tuổi chỉ mong có thể mau nhanh nhanh nhìn thấy cha mẹ. Thế là nàng bước, toan chạy vào trong biển lửa, nàng hy vọng xuyên qua cánh cửa đang bốc cháy ấy thì sẽ thấy được phụ mẫu mình. Nhưng khi còn chưa chạy đến giữa sân, nàng cảm thấy bản thân mình bị ai đó ôm lại, không cho bước tiếp. Ngu Thư Hân xoay người, liền nhìn thấy một nữ nhân lạ mặt phía sau lưng.

Người này vận bạch y, màng che ngang mặt, chỉ để lộ mỗi đôi mắt trong veo. Tuy thế vẫn có thể đủ để nhận ra nhan sắc động lòng người của y.

Ngu Thư Hân sững người đôi chút, đột nhiên âm thanh của đao kiếm, âm thanh của biển lửa, âm thanh của gia đình bỗng nhiên hóa thành hư không, mọi giác quan trên người nàng đều bị cái nhìn của người này hút lấy.

Nàng tự hỏi, Bạch Y tỷ tỷ này chính là thần tiên sao?

"Đừng đi đến đó."

Thanh âm của Bạch Y tỷ tỷ vang lên, dịu dàng đến mức khó quên.

Ngu Thư Hân ngây ngốc gật đầu.

Nhưng đạo quân áo đen ấy đã rất nhanh tràn đến nơi, Thư Hân nghe thấy đằng sau mình vang lên tiếng của người nam nhân nào đấy:

"Minh chủ, phu nhân đã chết. Vậy đứa nhỏ này cũng mau giao ta xử lý."

Ngu Thư Hân lúc ấy bốn tuổi, không rõ bọn họ đang nói gì, nhưng trông vẻ mặt đáng sợ vô cùng, liền vội vàng nép ra phía sau chân của Bạch Y tỷ tỷ trốn.

"Không được giết."

Ngu Thư Hân có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng biết vị tỷ tỷ này đang bảo vệ mình.

"Nhưng...." – Tên nam nhân do dự.

Bạch Y tỷ tỷ lướt nhẹ đến bên hắn, sau đó đưa gáy quạt đánh vào cổ của tên nam nhân áo đen kia, rõ ràng Ngu Thư Hân thấy lực đạo của thần tiên tỷ tỷ rất nhẹ, nhưng hắn đã liền lăn quay ra nằm trên mặt đất.

Bất tỉnh. Không biết hắn ta còn sống hay đã chết nữa.

Lúc này Bạch Y tỷ tỷ đi về phía Thư Hân, xoa đầu nhỏ của nàng, ôn nhu nói: "Đừng sợ, an toàn rồi."

Thư Hân không biết trả lời thế nào, chỉ gật gật đầu một cách ngây ngốc. Sau đó Bạch Y thần tiên tỷ tỷ đột nhiên ôm nàng vào lòng. Trước khi Ngu Thư Hân kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị thần tiên tỷ tỷ làm cho ngất đi.

Sau khi thức dậy đã thấy mình nằm trên giường, ở phủ của Ngoại tổ phụ nàng.

Ngu Thư Hân năm bốn tuổi chính thức mồ côi cha mẹ.

-



2.

Kể từ đó đã mười bốn năm trôi qua, nói nhanh cũng không nhanh, nhưng nói chậm cũng không không chậm.

Ngu Thư Hân năm nay vừa bước sang tuổi mười tám, càng trưởng thành càng ra dáng một mỹ nhân. Mặt trắng nõn, mắt long lanh, môi đỏ mọng, xinh đẹp như hoa, khiến nhiều người mê đắm. Từ năm mười sáu tuổi, Thư Hân đã luôn nhận được sự để ý của các vị công tử từ khá giả đến giàu bậc nhất kinh thành. Ai ai cũng đều có thể mong được đem kiệu hoa đến rước nàng.

Nhưng nàng đều từ chối.

Ngoại tổ phụ nàng vốn dĩ yêu chiều nàng, nên nàng nói không muốn liền không có ý kiến. Tuy nhiên hiện tại Thư Hân đã mười tám tuổi, nếu để lâu hơn e rằng sẽ không còn mối tốt nào nữa. Hơn nữa kế bên còn có Lưu thúc suốt ngày nói ra nói vào, bảo rằng nữ nhi tốt nhất nên gả đi sớm không thì mang họa, làm cho ông ngoại liền có chút lung lay. Lại nói, Lưu Thành – tức thúc thúc nàng dường như không ưa thích Ngu Thư Hân cho lắm. Thư Hân không hiểu là do mình quá nhạy cảm hay thật sự là như thế, chỉ cảm thấy ông ta lúc nào cũng muốn đẩy mình đi xa khỏi ông ngoại, xem mình chính là tai họa trong căn nhà này. Tuy nhiên, phận làm con cháu trong nhà, Thư Hân không thể hồ đồ phát biểu, trong lòng đành chỉ biết tự trách bản thân mình nghĩ ngợi nhiều.

Một ngày nọ, Lưu thúc dẫn đến bà mối của một đại công tử trong kinh thành, ngoại tổ phụ truyền lệnh gọi nàng đến, nói muốn đem nàng gả cho Tôn công tử. Vị công tử này vừa nho nhã lại vừa giàu có, người ta tốt như vậy lại còn có ý muốn cầu thân, gia gia yên tâm vạn phần.

"Ngoại công, thúc, con đã bảo là không lấy mà."

"Thư Hân, Tôn thiếu gia tuổi trẻ tài cao, con không nên lãng phí."

"Thúc thúc, con đã bảo khi nào trả được thù cho phụ mẫu, con nhất định sẽ lấy chồng." - Ngu Thư Hân bất mãn nói. Vị thúc thúc này hình như quá quan tâm vào đời sống cá nhân của nàng rồi.

"Đợi con tìm được thì đến khi nào? Hơn nữa nhìn võ công của con xem, trói gà còn không chặt lại còn muốn đi trả thù?"

Bị Lưu thúc gõ vào tim đen, Ngu Thư Hân uất ức không thể cãi, liền hướng đến ngoại tổ phụ của mình làm nũng: "Ngoại tổ phụ...con không muốn..."

Ngoaij công nhìn thấy nàng như thế cũng thấy thương nhưng mà Lưu Thành nói cũng không sai. Lưu lão gia thở dài một hơi, rồi nói:

"Hân nhi, thúc thúc con nói cũng chí lý. Chuyện phụ mẫu con ra đi cũng đã là quá khứ. Hiện tại chỉ nên nhìn về tương lai. Hân nhi cũng đã đến tuổi gả đi, hay là nghe lời thúc thúc đi..."

"Con mặc kệ, con không thể sống mà không biết kẻ giết cha mẹ mình được." – Ngu Thư Hân nổi giận, lớn tiếng đáp trả, những nét nho nhã của tiểu thư liền đi đâu mất.

"Ngươi...!!" – Lưu thúc lúc này đang ngồi trên ghế liền đứng phắt dậy rồi chỉ tay vào mặt nàng, tức tối nói: "Ai nuôi ngươi từ bé đến lớn mà dám lớn tiếng trước mặt ta như vậy hả?"

"Là ông ngoại ah."

Ngu Thư Hân hếch mặt lên đáp trả, Lưu thúc đã giận lại càng giận thêm, liền đối mặt với lão gia, uỷ khuất lên tiếng: "Phụ thân, có phải người đã chiều hư Thư Hân rồi không? Người xem cách nó đáp trả kìa, không khác gì lão nương bán thịt heo ở chợ cả!"

"Ý ngươi là ta không biết dạy Thư Hân?"

Lưu lão gia đập bàn, Lưu Thành sợ hãi liền cúi đầu tạ tội: "Cha, Thành nhi không có ý đó."

Ngu Thư Hân ỷ được ngoại tổ phụ bênh vực, miệng rất nhanh liền giương lên ý cười. Không may cho Thư Hân là thái độ này lại lọt vào mắt của ông ngoại. Lưu lão gia dù cho rất cưng chiều Ngu Thư Hân nhưng mà cũng không thể để nàng đem thái độ đó đi nói chuyện với thúc thúc của mình, liền hắng giọng ôn tồn dạy bảo:

"Hân nhi, không được bất lễ, mau xin lỗi thúc thúc đi. Người cũng chỉ muốn tốt cho con."

Ngu Thư Hân tròn mắt nhìn ông.

"Nhanh đi."

"Nhưng mà..." – Ngu Thư Hân phụng phịu, ý tứ không chịu khuất phục. Nàng có nói sai ư? Rõ ràng là ngoại tổ mẫu nuôi nàng, còn thúc thúc nuôi nàng được ngày nào sao?

Nhưng ông ngoại đã hắng giọng, Thư Hân cũng không thể nào không nhịn. Cuối cùng đành cúi đầu trước Lưu Thành tạ lỗi:

"Xin lỗi thúc thúc...cũng đa tạ người đã để ý đến hôn sự của Hân nhi. Nhưng về việc thành thân, con nghĩ mình nên suy nghĩ thêm chút đã."

Ngu Thư Hân nói rồi cáo từ, sau đó lui về tự nhốt mình trong phòng, không cho ai vào. Nàng nghĩ ngợi một lúc, không phải là Lưu thúc nói sai, Ngu Thư Hân mặc dù lúc nào cũng mong muốn có thể điều tra ra cái chết của thân phụ thân mẫu nhưng võ công của nàng lại không có tiến triển. Hơn nữa, mười mấy năm trôi qua, những gì nàng nắm được đều cũng đã tàn phai mất rồi. Kí ức của một đứa nhỏ bốn tuổi chỉ còn sót lại hai ba hình ảnh, một là khi nhìn thấy lửa phừng phực nổi lên thiêu trụi ngôi nhà yêu dấu của mình, hai là tà áo bạch y đêm ấy đã cứu nàng, ba là lời người ấy vang lên "An toàn rồi."

Nàng ấy.

Phải rồi.

Bạch Y.

Ngu Thư Hân nghĩ rồi đi đến kệ sách và lấy bức tranh được giấu sâu tận trong hộc tủ. Trên tranh họa một nữ tữ mặc y phục trắng tinh, đeo mạng che mặt, đôi mắt nhắm nghiền. Nàng không dám họa mắt của Bạch Y đang mở vì không tài nào hình dung nỗi. Đôi mắt xinh đẹp như vậy, nhưng bây giờ chỉ còn là hư ảo.

Ngu Thư Hân chống cằm nhìn bức tranh, nữ tữ bạch y năm ấy nàng không thấu được là thù hay địch, chỉ biết Bạch Y nàng ấy đã cứu Thư Hân nàng một mạng.

Từ thời khắc ấy, nàng luôn mang theo chấp niệm được nhìn thấy Bạch Y một lần nữa.

Nàng không rõ ý đồ của bản thân lắm.

Có thể là muốn cảm ơn.

Có thể là muốn đem khăn che mặt của người đó tháo xuống, để chân chân chính chính nhìn thấy nhan sắc mà bao năm nay mà mình vẫn luôn tò mò.

Có rất nhiều lý do. Chung quy thì, chỉ thật muốn gặp lại nàng ấy.

Nhưng mười mấy năm trôi qua rồi, có khi nàng ta cũng không còn trên đời.

-

3.

Đến bữa cơm tối, ngoại tổ phụ lại một lần nữa nhắc đến chuyện thành thân của Ngu Thư Hân. Suốt một bữa cơm, nàng nuốt thế nào cũng không trôi. Nàng nhất định không muốn thành thân, nàng còn bận lòng chuyện cha mẹ, nàng còn chưa thể nhìn thấy Bạch Y, nàng chưa hoàn thành tâm nguyện của đợi mình, nàng không thể yên bề gia thất mà sống đến già được.

Ngu Thư Hân trong bữa ăn không nói nhiều, chỉ nghĩ. Nghĩ làm sao có thể trốn tránh khỏi hôn sự này.

Nếu không thể tự mình chết đi, vậy thì chi bằng trốn đi mấy năm. Vừa vặn tìm sư học võ trả thù cho cha mẹ, lại trốn được hôn lễ này. Sau đó ổn rồi thì về, lúc đó tuỳ tâm ông ngoại muốn thế nào cũng được.

Ngu Thư Hân nghĩ là làm. Nàng ăn xong liền cáo từ về phòng nghỉ sớm, sau đó bảo nha hoàn cũng ngủ sớm đi, còn bản thân thì lặng lẽ gói gém một ít đồ đạc. Đợi tới khi trong phủ mọi người đã yên giấc, Ngu Thư Hân liền vội ôm đồ leo tường trốn đi.

Đêm hôm khuya khoắt, thiếu nữ cứ thế mà chạy đi, một khắc cũng không quay đầu lại. Trước tiên nàng phải chạy xa một chút, sau đó kiếm một chỗ trọ, ngày mai liền lên núi sớm không kẻo ngoại tổ phụ sẽ phái người tìm nàng. 

Nhưng một cô nương trong đêm chạy tung bay như vậy khiến cho bọn thổ phỉ không thể không để ý đến. Ba tên xú nam nhân từ góc tối nào đột nhiên chạy ra bao vây Thư Hân, khiến nàng có chút hoảng sợ.

"Ây da cô nương, đi đâu mà vội vàng trong đêm thế này? Đến chơi với bọn ta một chút đi." – Một trong ba tên nói, giọng điệu cợt nhả vô cùng.

Ngu Thư Hân vừa lục vội trong túi xách mấy đồng tiền bạc vừa khẩn trương nói: "Mau tránh đường! Ta cho các ngươi tiền! Cầm lấy, đừng đụng vào ta!"

Một tên đi đến phía trước, cướp lấy mấy lượng vàng trên tay nàng, sau đó khinh bỉ cười một cái: "Ấy chà, tiền thì cũng được đấy nhưng mỹ nữ này huynh đệ chúng ta cũng không thể bỏ lỡ ah."

Hắn ta nói xong liền ôm lấy Ngu Thư Hân. Nàng sợ hãi liền đẩy hắn ta ra rồi chạy đi. Nhưng chạy thế nào lại chạy vào ngõ cụt. Ngu Thư Hân ôm trán, lần này thì xong rồi. Nàng bị bọn thổ phỉ dơ bẩn dồn đến chân tường, hiện tại không biết làm thế nào chỉ có thể huơ tay huơ chân loạn xạ mấy chiêu thức mà học lén của các biểu ca. Ngu Thư Hân võ công vừa vì học lén lại còn không có lực, mỗi lần tung chiêu liền giống như mỹ nhân đang múa lụa. Tệ hại cực kì.

Múa được một lúc thì Ngu Thư Hân thấm mệt, còn bọn thổ phỉ lại chẳng hề hấn gì. Hai tên trong ba tên nam nhân thối chạy đến giữ chặt lấy tay nàng, tên béo phì còn lại thì xắn tay áo lên cao, nở nụ cười không thể đê tiện hơn. Ngu Thư Hân sợ hãi, miệng liên tục kêu cứu, tuy nhiên ngay tức khắc liền bị một tên bịt mồm lại không cho kêu la nữa. Ngu Thư Hân lúc này không thể la, chỉ có thể nhìn thấy bọn chúng chuẩn bị giở trò bỉ ổi với mình. Trong lòng nàng hoảng loạn, chỉ biết nhắm mắt cầu thần.

Đột nhiên trong lúc tăm tối ấy, nàng nghe tiếng tên mấy tên xú nam nhân la lên còn to hơn cả nàng vừa nãy, đến cả tay kia không còn siết chặt lấy tay nàng nữa. Ngu Thư Hân mở một mắt lên, len lén nhìn xem, liền thấy ba tên thổ phỉ đang ôm người quằn quại nằm sóng soài trên đất. Ở giữa là thân ảnh cao cao gầy gầy, dáng người rất xinh đẹp, trên đầu đội mạng che đi phần tóc và mặt, cả người vận y phục trắng tinh, tà áo thướt tha tung bay phất phơ trong gió.

Trong giây lát, Ngu Thư Hân liền ngẩn người.

Bạch Y?

"Mau về nhà đi." – Người ấy nói, thanh âm tuy hơi trầm, nhưng ngữ khí rất nhẹ nhàng. Lời này ngay lập tức đánh thức Ngu Thư Hân.

Nàng lúc này như tỉnh giấc, liền vội vàng cúi đầu hành lễ với người trước mặt: "Đa ta ân nhân cứu mạng"

"Trời đêm nguy hiểm, sau này đừng đi một mình."

Người nói rồi xoay lưng bước đi, nhanh đến mức Ngu Thư Hân còn chưa kịp nghĩ được gì. Đợi người ta đi được mấy mươi bước, Ngu Thư Hân lập tức không nghĩ nhiều nữa mà đuổi theo vị cao nhân nọ.

Người kia vì nghĩ Ngu Thư Hân thuận đường nên cũng không để ý đến, cứ thẳng đường mà đi.

Lại nói, Bạch Y đúng là lợi hại, nhìn nàng trông có vẻ như đang đi rất từ tốn, nhưng tốc độ vậy mà lại rất nhanh, báo hại Ngu Thư Hân đi phía sau đuổi theo mệt đứt hơi.

"Ân nhân!!!!" – Ngu Thư Hân đuổi không kịp, liền đứng chống hông, hét lên.

Người đi phía trước lúc này liền dừng cước bộ, xoay đầu nhìn Thư Hân.

"Sao ngươi còn đi theo ta?"

Thấy Bạch Y đã chịu dừng lại, Ngu Thư Hân lần này chạy thật nhanh đến đứng gần nàng, tay lau mồ hôi, khổ sở nói:

"Ân nhân...ta không có nhà. Đêm nay có thể cho ta đi theo ngươi được không?"

Bạch Y nhìn nàng.

"Liên quan gì đến ta?"

"Trời khuya thế này ta thật sự rất sợ ah....Người ta dù sao cũng là thiếu nữ...ân nhân cũng không nỡ bỏ ta cho bọn thổ phỉ chứ?"

Ngu Thư Hân vừa nói vừa chu mỏ, điệu bộ khó coi nhưng lại rất khả ái. Bạch Y nhìn thấy bộ dạng này của nàng, nhịn không được mà khoé môi nâng lên. Bạch Y ở điểm này có hơi bất ngờ về bản thân, mình thế nào đột nhiên lại muốn cười đây?

"Ân nhân." - Ngu Thư Hân thấy Bạch Y lặng thinh hơi lâu lại còn vì nàng đeo mạng che mặt nên không biết rõ nàng đang suy nghĩ gì, bản tính vốn dĩ không thể kiên nhẫn nên lên tiếng gọi.

Bạch Y lúc này nghe tiếng Thư Hân liền mới dừng lại dòng suy nghĩ của mình.

"Ân nhân, ta đi theo sẽ không làm phiền người đâu." - Ngu Thư Hân lại lần nữa bày ra dáng vẻ nũng nịu mà bình thường hay đối với ngoại tổ phụ làm. Nói xong thì đứng nghiêng đầu chờ đợi, bộ dạng thật sự rất ngoan ngoãn, giống như tiểu cẩu đáng yêu chờ đợi chủ nhân xoa đầu nó.

Bạch Y không trả lời mà xoay lưng, chân bắt đầu cất lên.

Mặt Ngu Thư Hân nhìn bóng lưng Bạch Y, trong lòng không tránh khỏi thất vọng.

Người này, cũng thật là vô tâm vô phế quá đi.

Đột nhiên, người phía trước ngừng lại, nhưng vẫn như vậy không quay đầu, chỉ có thanh âm phát ra trong đêm tĩnh mịch: "Ngươi còn đứng đó à? Sắp sáng rồi, nhanh chút."

Ngu Thư Hân lúc này liền cười đến sáng lạn, hai chân nhỏ thoăn thoắt chạy trên đường.

Người này, không bỏ rơi ta.

-

5.

Vì trời đã khuya nên dường như không còn quán trọ nào mở nữa. Hai người cứ như vậy đi. Bạch Y đi trước, Ngu Thư Hân đi sau.

Trăng rằm rọi dưới nước, huyền ảo vô cùng. Tuy nhiên dù trăng có đẹp đễn cỡ nào, mắt Thư Hân cũng không để ý đến. Nàng hiện tại chính là đang chuyên tâm quan sát tấm lưng gầy thẳng của người phía trước, trong lòng không ngừng ngưỡng mộ khí thái của Bạch Y.

Bạch Y, Bạch Y, Bạch Y. Cái này cũng gọi thật thuận mồm, nhưng cũng rất buồn cười. Chi bằng nên hỏi rõ tên người ta, để khỏi phải gọi Bạch Y nữa.

"Ân nhân, ta tên Ngu Thư Hân. Thư nghĩa là sách, còn Hân là vui vẻ ah. Ông ngoại ta bảo rằng cha mẹ đặt tên cho ta như vậy để mong ta một đời khoái lạc an yên." - Ngu Thư Hân tự tin giới thiệu. Không may là phía trước không có tiếng người hồi đáp. Aida, Ngu Thư Hân buồn chết, lại không quan tâm nàng rồi.

"Ân nhân, người đừng lạnh lùng như vậy. Tiểu nữ rất sợ ah."

"Ngươi muốn nói hỏi gì thì nói đi."

Ngu Thư Hân nghe vậy, mắt liền sáng lên, miệng giảo hoạt reo lên: "Ta....ta có thể biết tên của ngươi không?"

"Không."

"Vậy họ cũng được."

"Không."

"Ngươi bảo ta được hỏi mà?"

"Ta bảo ngươi hỏi chứ đâu bảo rằng ta sẽ trả lời?"

Ngu Thư Hân trợn tròn mắt. Lớn lên giữa vòng tay yêu thương của ông ngoại, nay bị người ngoài đối mình lạnh lùng không chiều chuộng, kì thực cảm thấy tâm lý có chút sang chấn. Nhưng Ngu Thư Hân không vì vậy mà tâm trạng chùng xuống, nàng là loại người rất hiếu thắng, nếu càng không có thì nàng càng quyết tâm giành lấy. Thế nên nàng nhất định không bỏ cuộc.

"Cho ta biết đi mà, nếu ta không biết thì về sau ngủ không yên. Ân nhân nỡ sao?" - Người phía trước lại không đáp, Ngu Thư Hân lại tiếp tục luyên thuyên: "Hơn nữa, ta không thể cứ gọi ngươi là ân nhân mãi được ~~" - Ngu Thư Hân nói bằng giọng nũng nịu. Trò này xưa giờ nàng làm vẫn rất hữu dụng, hiện tại hy vọng Bạch Y đối với nàng động lòng một chút.

Nhưng mà Ngu Thư Hân lại phải chịu thất vọng vì một lần nữa Bạch Y từ chối trả lời.

"Ngươi không nói vậy ta vẫn sẽ gọi ngươi là "Áo trắng" đó nha~~!"

"Áo trắng?" – Người đi trước khựng lại, khẽ cười một cái trước cái tên ngốc nghếch này. Ngu Thư Hân tuy không thấy được, nhưng vẫn có thể nghe ra điệu cười trầm ổn ấy.

Ngu Thư Hân kinh ngạc reo lên: "Bạch Y, ngươi đang cười ư?"

"Ta không được cười sao?"

"Tại vì cảm thấy ngươi không thích cười lắm."

"Tại vì ngươi ngốc nghếch."

Ngu Thư Hân bị chê ngốc, liền cảm thấy xấu hổ, môi chu lên phản pháo: "Ta học chữ còn nhanh hơn bất kỳ biểu ca nào trong nhà đấy nhé!"

"Vậy à?"

"Bạch Y, ngươi..."

Muốn mắng ngươi quá đáng, nhưng mà lại chả nỡ.

"Sau này đừng tự ý đặt tên cho con cái, ngươi đặt tên tệ quá."

Ngu Thư Hân thật muốn khóc, cái người này sao có thể cứ khinh thường nàng a.

"Nỡ lòng nào chê ta như vậy....?" - Ngu Thư Hân ở phía sau lưng Bạch Y liên tục làu bàu. "Nhưng chê cũng được, ngươi nói cho ta nghe tên đi, ta nhất định không nói cho ai nghe đâu."

Trẻ con. Thanh thuần.

Môi Bạch Y ở bên dưới lớp màng không nhịn được mà cong lên. Nàng xoay người, mắt đối mắt, nhìn Thư Hân – "Muốn biết?"

Ngu Thư Hân đương nhiên mạnh mẽ gật đầu.

"Phải, lỡ như sau này không gặp lại nữa, ta ít ra còn có thể lưu giữ tên ngươi."

Bạch Y lần nữa lại mỉm cười. Bỗng nhiên gió nổi lên nhè nhẹ, khiến mạng che mặt của Bạch Y bay lất phất. Ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu xuyên qua lớp màng đang bị gió nhẹ lay động. Tuy gió không đủ mạnh, trăng không đủ sáng, nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để Thư Hân có thể nhìn thấy gương mặt tinh xảo của nàng.

Chính là, một lần nhìn, cả đời sẽ không quên.

"Triệu Tiểu Đường."

Cuối cùng nàng ấy cũng chịu nói.

Ngu Thư Hân đột nhiên chỉ mong thời khắc này đứng yên mãi mãi.




-
tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top