Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6.3. brave.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




just start.

_____________________________


13.

Ngu Thư Hân như người mất hồn đứng trước cửa phòng bệnh của Khổng Tuyết Nhi, tay đã đặt lên vịn cửa từ lúc nào nhưng lại chần chừ không mở ra.

"Hãy đối xử thật tâm với Khổng Tuyết Nhi."

Lời Triệu Tiểu Đường nói cứ vang dội trong vách tai Ngu Thư Hân, lại thành công một lần nữa khiến nàng phiền muộn vô cùng.

Nàng nhìn chằm chằm cánh cửa sơn màu gỗ sồi, lưỡng lự một hồi lâu rồi cũng bước vào.

Khổng Tuyết Nhi vừa tỉnh không lâu, đầu vẫn còn choáng váng, nhưng tai vẫn nghe thấy tiếng mở cửa. Cô mở mắt, Ngu Thư Hân liền hiện ra trước mình. Tuyết Nhi nhịn không được mà nở nụ cười yếu ớt.

- Hân Hân....

- Em tỉnh rồi à?

- Vâng... – Cô vừa nói vừa cố gắng ngồi dậy. Ngu Thư Hân thấy thế liền đặt cô nằm xuống nệm lại, nói: "Cứ nằm đi cho khỏe."

Khổng Tuyết Nhi cũng không cãi lời Ngu Thư Hân, rất ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh. Chợt cô để ý thấy mắt nàng có chút sưng sưng, chiếc mũi thì đỏ, đoán chừng là nàng vừa mới khóc dậy đi.

- Chị khóc à?

Ngu Thư Hân nghe Tuyết Nhi hỏi thế liền vội vàng quay mặt đi, và đưa tay quẹt đi những giọt nước mắt còn sót lại ở trong hốc mắt: "- À...làm gì có đâu. Bụi bay vào mắt ấy mà."

Khổng Tuyết Nhi nhếch môi cười giễu nàng, quả thật là vừa mới khóc rồi. Nhưng chắc là không phải khóc vì cô đâu.

- Em thấy thế nào rồi?

- Chắc là ổn.

Rồi cả hai lại rơi vào khoảng không vô định. Tiếng đồng hồ kêu tik tok cứ vang lên, giống như đang thách thức xem ai là người lên tiếng trước.

- Tuyết Nhi...sao em yêu chị? – Cuối cùng, Thư Hân vẫn không chịu được mà lên tiếng trước. Nàng thẳng thắn hỏi, hóng muốn xóa đi cơn ngứa ngáy trong lòng mình càng nhanh càng tốt.

- Tại sao á? – Tuyết Nhi nhìn quanh một vòng trần nhà rồi sau đó hướng đến cô gái lớn tuổi hơn đang ngồi trên giường bệnh trắng tinh của mình, cười: "Vì đó là chị thôi."

- Nếu...nếu chị không thể đáp trả lại thì sao?

- Em biết mà...

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười yếu ớt. Cô làm gì hơn được đây, chẳng phải đây là kết cục mà cô biết được rồi sao?

- Tuyết Nhi....em đừng bệnh nữa được không?

- Em biết rồi.

Khổng Tuyết Nhi lại nhẹ giọng nói, tâm bình thản hơn bất kì ai. Ngu Thư Hân bật khóc, nàng cố tình cắn môi dưới lại để ngăn không cho tiếng khóc to bật lên. Tuyết Nhi chẳng biết phải làm gì ngoài thở dài một hơi. Tiếng khóc kìm nén của Thư Hân, sự bình thản của Tuyết Nhi. Quả thật, không biết cái nào bi thương hơn.

- Hân Hân...chị hôn em được không? – Một lúc sau, Tuyết Nhi đột nhiên đề nghị.

Ngu Thư Hân ngẩn người nhìn cô. Tuyết Nhi cầm tay nàng, thống khổ mỉm cười: "Xin chị đấy."

Nàng lưỡng lự đôi chút rồi cuối cùng quyết định nhắm mắt lại, để Tuyết Nhi muốn làm gì thì làm. Nhìn thấy sự đồng thuận của đối phương, Tuyết Nhi lúc này tiến tới, đưa tay áo gạt đi giọt thủy tinh trên gò má nàng, sau đó chầm chậm nghiêng đầu, áp môi mình vào môi mềm của Thư Hân.

Mùi hoa lily ngay lập tức lại xuất hiện. Nhưng Ngu Thư Hân lần này không bài xích nữa...

Ở bên ngoài, Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng đóng cửa lại, trên miệng cười khổ, cổ họng đắng nghét.

Có vẻ Ngu Thư Hân đang thực hiện điều mình mong chờ.

Trong lòng là vạn phần đau đớn, nhưng cũng là vạn phần yên tâm.

-

14.

Triệu Tiểu Đường sáng sớm nhận được cuộc gọi của mẹ Khổng. Dì ấy bảo cô mau vào bệnh viện, Khổng Tuyết Nhi muốn gặp.

- Tiểu Đường, em đến rồi! – Tuyết Nhi thấy Tiểu Đường liền nở nụ cười dịu dàng vốn có của mình. Triệu Tiểu Đường chớp chớp mắt, nhưng rất nhanh bình tâm lại.

- Sao đột nhiên lại muốn gặp em vậy?

- Nhớ em. Mau dẫn chị ra ngoài chơi, chị sắp buồn chết rồi.

Tuyết Nhi nói rồi chỉ ra ngoài cửa sổ. Triệu Tiểu Đường đương nhiên không thể từ chối.

Trời trở đông rồi. Đêm qua tuyết rơi dày làm cho bên ngoài đều bị phủ đầy tuyết. Thế là hai người quyết định chỉ ngồi ở ghế đá hành lang bệnh viện và nhâm nhi tách cà phê nóng.

- Chị thấy mệt thì nói nhé.

- Không sao đâu, chị khỏe mà.

- Hôm kia chị lại ho ngất ra đấy mà khỏe cái gì.

- Sớm thôi. – Tuyết Nhi chầm chậm nói rồi dừng lại đôi chút, sau đó nghiêng đầu nhìn Triệu Tiểu Đường: "Chị sẽ khỏi bệnh mà."

Triệu Tiểu Đường ậm ừ. Cả đời này cô chắc cũng chỉ mong như thế thôi.

- Mà....Thư Hân nói sẽ không đến nữa.

Rồi đột nhiên Khổng Tuyết Nhi nói tiếp, trong giọng mang theo chút chua xót khiến lỗ tai của Tiểu Đường lùng bùng, trống tim cứ luân phiên nhau đập thình thịch. Thư Hân đã hứa mà, sao lại bỏ đi mất rồi. Tiểu Đường nhìn nàng đầy lo lắng, trong tâm cơ hồ sợ hãi Khổng Tuyết Nhi cứ như thế mà tan trước mắt mình.

- Chẳng phải hai người đang rất tốt sao? – Cô hỏi, khẩn trương vô cùng.

Trái ngược lại với Tiểu Đường, Tuyết Nhi lại rất bình thản đáp lại: "Chuyện này chị cũng lường trước được mà."

Tiểu Đường tròn mắt, không ngừng ngạc nhiên trước sự bình tâm của Khổng Tuyết Nhi.

- Vậy...

- Chị quyết định rồi. – Khổng Tuyết Nhi reo lên rồi ngừng lại đôi chút, mắt nhìn lên khoảng trời xanh vô định, miệng nở nụ cười yếu ớt, cương quyết nói: "Chị sẽ phẫu thuật đấy. Chị sẽ khỏi bệnh thôi, đúng không?"

- Thật sao?

- Quyết định này không được hả?

- Không có, không có. Rất được, em vui lắm. – Triệu Tiểu Đường vội nói, cảm giác được hốc mắt mình đang nóng lên. Cô thật bị Khổng Tuyết Nhi làm cho khóc rồi.

Nước mắt Khổng Tuyết Nhi cũng rơi ra, có lẽ đó là một chút mừng rỡ vì cũng có thể quyết định buông bỏ được, có lẽ đó là một chút tiếc nuối. Tuy nhiên sau cùng nụ cười mỉm trên môi nàng vẫn ở đấy. Nàng thở dài đôi chút, rồi bỗng nhiên nàng nói, rất chân thành: "Chị phẫu thuật rồi, vậy em cũng đừng bỏ lỡ Thư Hân nhé."

Triệu Tiểu Đường mắt chớp liên tục, cổ họng bỗng dưng nghẹn đắng.

- Đường, chị hiểu em mà.

Còn cô quả thật không hiểu nổi Khổng Tuyết Nhi.

Ánh mắt của Triệu Tiểu Đường dần trở nên phức tạp. Cô không trả lời thêm gì mà đưa mắt lên tận trời cao. Vừa hay lúc này tuyết bỗng nhiên rơi xuống lần nữa, rất đẹp mắt. Đột nhiên cô liền nhớ đến người kia từng bảo mình cũng sinh ra trong đêm tuyết rơi dày đặc.

- Về phòng thôi. Lạnh rồi, không tốt cho chị đâu.

Triệu Tiểu Đường đứng lên, chìa tay ra đỡ lấy Khổng Tuyết Nhi. Cả hai như thế chầm chậm bước về phòng. Không ai nói gì quá nhiều. Mỗi người một tư vị, nhưng quyết định của mỗi người như thế nào, có lẽ họ đều xác định được rồi.

-

15.

Ngày Tuyết Nhi phẫu thuật cuối cùng cũng đến. Trời trong xanh, không một gợn mây. Tuyết Nhi nhìn trời rồi cười bảo: "Trời không một gợn mây, giống như chị cũng không còn bận lòng gì nữa rồi."

- Được rồi, thế thì tốt, cố lên, phẫu thuật xong em dẫn chị đi vỗ béo. Lẩu Tứ Xuyên nhé?

Triệu Tiểu Đường đáp, miệng cười thật tươi. Cô hy vọng lạc quan nhiều một chút thì mọi chuyện đến với Khổng Tuyết Nhi cũng trót lọt vượt qua. Ngày hôm nay chỉ nên có nụ cười thôi.

- Mà Tiểu Đường này.... – Đột nhiên Khổng Tuyết Nhi nói, có chút ngập ngừng – "....Thư Hân sẽ đi nước ngoài định cư đấy...".

Tim Tiểu Đường chợt run lên bần bật. Lỗ tai cô lùng bùng. Cô không chắc là những thông tin mà Tuyết Nhi đưa lại mình có nghe sót một giây nào không nữa.

- Chị ấy nhắn cho chị là sắp bay rồi, còn chúc chị phẫu thuật thành công. – Rồi Tuyết Nhi lại nói tiếp. Song, nàng đóng tin nhắn lại, im lặng một lúc lâu chờ đợi xem Tiểu Đường sẽ nói gì. Nhưng mà đáp lại nàng, Tiểu Đường lại đi rót nước ấm vào bình, hoạt động giống như chẳng có chuyện gì khiến cô có thể loạn tâm được.

- Tiểu Đường, đi mau đi.

Nhưng Khổng Tuyết Nhi hiểu Triệu Tiểu Đường muốn gì.

- Thư Hân có lẽ đang chờ em đấy.

- Đừng nói nữa, mau giữ sức, chị sắp phải vượt sóng đấy.

Quả thật là muốn đánh cho một cái...

- Chị sẽ ổn thôi mà...Em đừng....

- Tuyết Nhi, em chờ chị cùng đi ăn lẩu Tứ Xuyên đấy. Phải phẫu thuật thành công nhé. – Tiểu Đường ngắt lời Tuyết Nhi, miệng cười thản nhiên.

Khổng Tuyết Nhi thở dài.

Triệu Tiểu Đường nói, hôm nay dù thế nào cũng chỉ được cười thôi.

- Ừ...chị biết rồi.

Rồi y tá đến, dẫn Tuyết Nhi đến phòng phẫu thuật. Triệu Tiểu Đường cùng mẹ của nàng lẽo đẽo theo sau. Trước khi nàng chuẩn bị vượt sóng, liền cầm tay Triệu Tiểu Đường nói: "Tám giờ tối chị ấy sẽ bay. Sắp không kịp rồi, em mau đi đi."

Triệu Tiểu Đường lúc này mỉm cười, nước mắt đột ngột rơi xuống ngoài dự tính, lắc đầu liên tục nói:

- Không kịp nữa đâu.

Cô vốn dĩ không kịp khiến Thư Hân còn dũng cảm yêu mình nữa rồi.

-

16.

Mùa đông trải dài trên khắp Trung Hoa, tuyết rơi dày đặc, chúng cứ thay nhau đổ ào ạt xuống nhân gian hết đợt này đến đợt khác, giống như đang khóc lóc cho ai.

À...

Hẳn là vì Tiểu Tuyết đi.

Tiểu Tuyết...cô ấy đi được ba hôm rồi. Ba hôm này tuyết đều rơi rất nhiều.

Thật là dỗi mà.

Nói được vài lời từ biệt rồi nói chị đi du học ba năm. Bệnh khỏi rồi thì muốn đi đâu thì đi, cũng không thèm hỏi ý em gái hàng xóm thế nào.

Haiz.

Triệu Tiểu Đường thở dài cũng không áp được tiếng ù ù của máy bay. Cô chống cằm, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, theo dõi đám tuyết tung hoành trên khắp bầu trời kia.

Hôm kia cô nhận được cuộc gọi của đoàn phim kia, bảo cô đến thử casting cho phim sắp ra mắt của họ. Đương nhiên làm sao Triệu Tiểu Đường có thể từ chối. Một năm nay ra trường rồi mà vẫn còn chật vật, giờ cơ hội đã đến cô liền gấp gáp học kịch bản rồi một mình bay đến Thượng Hải. Trong lòng có chút kích động.

Cô ngồi ở phòng chờ cùng với một loạt các cô gái khác. Đợi mãi cuối cùng cũng được gọi tên, cô vội trang điểm lại đôi chút rồi bước vào. Ban giám khảo ngồi đó, một phụ nữ và hai người đàn ông, nhìn mặt nghiêm khắc vô cùng.

Triệu Tiểu Đường có chút hơi run. Cô rít lên một hơi, lấy lại bình tĩnh, sau đó vén mấy cọng tóc lòa xòa trên mặt, rồi bắt đầu màn thể hiện của mình.

- Khoan đã, xin lỗi, tôi đến trễ! – Đột nhiên từ đâu đó một giọng nữ thốt lên kèm theo tiếng rầm rầm của cánh cửa.

Nghe có chút quen quen...

Triệu Tiểu Đường bối rối xoay người. Thân ảnh quen thuộc kia dần hiện lên trong đồng tử, bao nhiêu nhớ nhung một năm nay đều từ đâu quy tụ về một lúc.

- Cô Triệu, đợi một chút, nữ chính 1 đến rồi, hai người cùng nhau đóng phân cảnh này nhé!

Đạo diễn nói, sau đó cô nghe ai đó rầm rì cái gì mà ngoại hình của hai người rất hợp nhau.

Cái gì mà mong rằng chúng tôi sẽ diễn tốt.

Cái gì mà đừng làm bọn họ thất vọng.

Triệu Tiểu Đường sau nghe không rõ nữa, nhớ cũng không được nhiều, đầu óc loạn xạ hết lên, trong mắt chỉ có một người duy nhất.

Đột nhiên lời nói của Khổng Tuyết Nhi vang lên trong vách tai cô. Chị ấy nói: "Đường, sau này nếu gặp lại cô ấy, đừng phí phạm một giây nào nữa."

"Nhất định phải yêu thương cô ấy, nhất định phải bắt đầu lại từ đầu."

"Chị không cho em chọn sai đường một lần nào nữa đâu."

- Tiểu... Tiểu Đường...

"Thư Hân xứng đáng được yêu thương chân thành."

"Và, em cũng xứng đáng có được Thư Hân nữa..."

- Tiểu Đường, chào em...

Triệu Tiểu Đường mỉm cười gật đầu. Hốc mắt đỏ au.

Ngu Thư Hân, đã lâu không gặp.

Tụi mình bắt đầu nha.

[end]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top