Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 1 - Chương 2 : Chương 2

_Hàm An Cung_
Nhật Hải hồi Hàm An Cung báo tin cho Dĩnh Nhuyên : “Có chuyện đó sao?”.

Quách Nhật Hải đáp : “Dạ phải, nô tài chính tai nghe được”.

Dĩnh Nhuyên tức giận đập chiếc quạt xuống bàn : “Hưm!”

Nhìn ánh mắt của Dĩnh Nhuyên, cũng hiểu Dĩnh Nhuyên muốn nói gì : “Ả Diêu Châu này quả là đáng ghét! Bổn cung có lòng tốt ban thưởng cho Khánh Triết Cung, ả ta lại không biết trân trọng. Bổn cung cũng không muốn nhìn thấy ả ta nữa”.

Thanh Liên cười một cái rồi hỏi : “Vậy nương nương định...”.

Ngọc nhãn khép lại, ngước mặt lên trời, nở một nụ cười bí hiểm.

Sáng hôm sau, Dĩnh Nhuyên triệu kiến Diêu Châu đến Hàm An Cung không biết cô ta có kế gì.

Nhật Hải bước vào chính điện bẩm báo : “Chủ tử, Trần Mỹ Nhân đến”.

Diêu Châu di gót vào chính điện hành lễ “Quý Phi nương nương vạn phúc kim an!”.

Dĩnh Nhuyên nhìn cô ta, khóe môi giãn ra, cười nhẹ : “Miễn lễ”.
Diêu Châu hỏi : “Nương nương gọi thiếp đến đây có chuyện gì vậy?”.

Song nhãn Dĩnh Nhuyên hướng Diêu Châu, từ tốn đáp : “Cũng không có gì, chẳng qua hoa hải đường trong cung của bổn cung vừa mới nở, trông rất đẹp mắt. Cảnh đẹp như vậy mà chỉ thưởng thức một mình thì chán quá, nên gọi muội đến đây”.

Diêu Châu tiếp tục nói : “Thường ngày chẳng phải nương nương thân thiết với Hoàng Hậu nương nương nhất sao? Sao người không cùng Hoàng Hậu thưởng cảnh mà phải triệu kiến thần thiếp đến đây?”.

Từ đầu, Dĩnh Nhuyên đã biết ả ta sẽ hỏi như vậy, có chuẩn bị trước, Dĩnh Nhuyên chậm rãi đáp : “Bổn cung đã nhiều lần thưởng hoa với Hoàng Hậu, lâu dần việc này cũng trở nên bình thường với bổn cung. Trong các tân nhân, bổn cung ưng nhãn muội nhất nên triệu muội đến đây!”.

Thái Chi [ trưởng sự cung nữ hầu hạ Dĩnh Nhuyên ] đưa tay hướng ra trước đại môn : “Trần Mỹ Nhân, mời theo nương nương ra ngoài sân!”.

Dĩnh Nhuyên nương tay Thanh Liên rời khỏi đôn mộc : “Đi thôi!”.

Dĩnh Nhuyên nâng từng bông hoa lên nhìn ngắm, ánh mắt Dĩnh Nhuyên tỏ thái độ không vừa ý. Dĩnh Nhuyên liếc nhìn Diêu Châu một cái, Dĩnh Nhuyên bỏ tay ra khỏi bông hoa hải đường đang nắm lấy rồi nói : “Các ngươi chăm sóc kiểu gì mà để màu sắc u ám như vậy?”.

Nhiệm vụ chăm sóc hoa là của Thái Chi, nàng ta vội quỳ xuống : “Là nô tì chăm sóc không chu đáo, nương nương thứ tội, nương nương thứ tội!”.

Thanh Liên nhìn Dĩnh Nhuyên, nói : “Nương nương, hoa hải đường như vậy là đã đỏ lắm rồi, người muốn đỏ hơn chỉ còn cách... Nhuộm đỏ nó. Cách này chỉ có thể nhờ đến Trần chủ tử!”.

Diêu Châu kia vẫn còn ngây thơ đáp : “Thiếp bằng lòng giúp!”.

Dĩnh Nhuyên nhìn Thanh Liên, chu thần giãn ra : “Bổn cung hiểu rồi... Quách Nhật Hải, lôi Diêu Châu xuống, ban nhất trượng hồng!”.

Nụ cười trên môi Diêu Châu bỗng chợp tắt, ả ta đứng còn không vững : “Nhất trượng hồng... Nhất trượng hồng... Hơ... Nương nương... Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng!!!”.

Quách Nhật Hải kéo tay Diêu Châu lôi đến Thận Hình Ty hành hình : “Đi!”.

Thanh Liên nghiên mình hỏi : "Chủ tử, về phía Doanh Tâm thì... Hay là... Ban c.h.ế.t cho ả?".

Ả ta nghe thấy liền vùng vẫy thoát ra khỏi hai tên thái giám đang giữ chặt người mình, bò đến dưới chân Dĩnh Nhuyên, kéo bộ y phục của nàng ấy than khóc : "Quý Phi nương nương xin tha mạng cho nô tì! Nô tì không muốn c.h.ế.t đâu! Quý Phi nương nương!!

Hơ-ơ... Phải rồi... Nô tì nguyện theo nương nương làm trâu làm ngựa, cúc cung tận tụy, chỉ mong... Nương nương tha tội c.h.ế.t cho nô tì!!".

Nghe được những lời nói vu vơ như vậy, Dĩnh Nhuyên xoay người lại nâng cằm ả ta lên nói : "Cúc cung tận tụy, làm trâu làm ngựa...?".

Dĩnh Nhuyên bỏ tay ra khỏi cằm ả : "Ngươi trung thành như vậy, làm sao bổn cung dám dùng ngươi?".

Dĩnh Nhuyên nói như vậy có nghĩa là mỉa mai Doanh Tâm nói bốn chữ "cúc cung tận tụy" nhưng chủ tử bị đánh c.h.ế.t ả ta lại không muốn c.h.ế.t theo, như vậy là đủ chứng minh ả chưa đủ trung thành.

Doanh Tâm run rẩy đáp : "Nô tì... Nô tì xin hứa sẽ trung thành mà!".

Dĩnh Nhuyên lại nói tiếp : "Lời hứa vô căn cứ!

Muốn hầu hạ bổn cung, ngươi nên nhìn lại bản thân mình xem... Có xứng hay không?!

Đưa ả ta đến Tân Giã Khố lao động làm việc đi, sẵn tiện nói với trên dưới Tân Giã Khố đừng vì ả ta từng là đại cung nữ của Trần Mỹ Nhân mà đối đãi tốt với ả ta, nên nhớ... Bây giờ ả ta không phải là một đại cung nữ nữa, mà chỉ là một tiểu cung nữ thấp kém trong Tân Giã Khố!".

Quách Nhật Hải đáp mộc từ : "Dạ!".

Hắn lôi Doanh Tâm đến Tân Giã Khố. Ả vẫn còn cố gắng chống cự : "Quý Phi nương nương tha mạng, Qu ý Phi nương nương tha mạng!!".

Dù có cố gắng đến đâu sức nữ nhân vẫn không bằng nam nhân, ả ta bị lôi đến Tân Giã Khố.

Dĩnh Nhuyên đưa chiếc khăn tay lên mũi : "Thật là ô uế!".

Y nương tay Thanh Liên vào tẩm điện nghỉ ngơi.

_Ngự Hoa Viên_
Ngọc Chiêu đứng trong Ngự Hoa Viên vui vẻ thả diều.

Lưu Ly biết Diêu Châu vừa bị xử c.h.ế.t, chủ tử của mình ngoài mặt nói không bên trong nhận có, nàng ấy nói : "Trần Thị vừa c.h.ế.t, chủ tử đang vui mừng lắm đúng không?".

Ngọc Chiêu kiên quyết phủ nhận : "Nói bừa!".

Lưu Ly cười nhẹ nói : "Hứm! Vậy mà Trần Diêu Châu vừa mới mất, người đã ở đây thả diều thái độ lại vui mừng vậy... Còn không thừa nhận!".

Ngọc Chiêu cố ý lơ đi lời nói của Lưu Ly mà vẫn tiếp tục thả diều.

Từ phía xa, thánh giá đến, Hoàng Đế thấy được một con diều vội sai người dừng kiệu.

Hoàng Đế chỉ tay về hướng của con diều đang bay hỏi : "Là ai thả vậy?".

Lý Ngọc sai một tên Thái Giám đi xem thử.

Hoàng Đế giơ tay lên ngụ ý không cần, bản thân y tự đi xem.

Hoàng Đế đi đến Ngự Hoa Viên, thấy bóng lưng từ xa, Hoàng Đế đoán đó là tú nữ Trương Thị mà mình chọn, bậc thiên tử chậm rãi bước đến sau lưng Ngọc Chiêu. Lý Ngọc vỗ vai Lưu Ly, thiếu chút nữa nàng ấy đã la lên vì giật mình, Lý Ngọc che miệng Lưu Ly lại, đưa y ra nơi khác.

Ngọc Chiêu vẫn chưa biết chuyện gì liền nói : "Lưu Ly à ngươi mau thả thử đi!".

Đợi một lúc lâu vẫn chưa nhận được câu hồi đáp, Ngọc Chiêu xoay người lại thì thì thấy Hoàng Đế đứng sau lưng mình, Ngọc Chiêu giật mình la lên : "Hơ... Hoàng Thượng!".

Hoàng Đế đưa hai ngón tay che môi Ngọc Chiêu lại.

Ngọc Chiêu vội cuốn dây diều lại, quỳ xuống thỉnh an : "Thần thiếp đã thất lễ, Hoàng Thượng thứ tội!".

Hoàng Đế nhìn con diều hỏi : "Là nàng làm sao? Sao trên con diều còn có khắc tên của nàng?".

Ngọc Chiêu gật đầu đáp : "Phải, là thần thiếp làm".

Hoàng Đế gật đầu khen thưởng Ngọc Chiêu : "Rất đẹp!".

Hoàng Đế bỗng nghĩ ra một câu nói : "Dung nhan của nàng lại càng đẹp hơn!".

Ngọc Chiêu ngượng ngùng đáp : "Hoàng Thượng cứ trêu thần thiếp!

Thần thiếp mệt rồi, thiếp về cung nghỉ ngơi đây".

Hoàng Đế đã bị nữ nhân này trộm mất trái tim, nói : "Khánh Triết Cung chật hẹp, tối nay đến Càn Thanh Cung nghỉ ngơi đi".

Ngọc Chiêu trợn tròn mắt, không nói cũng biết Ngọc Chiêu đã hiểu mình đã được chọn thị tẩm.

Ngọc Chiêu vùng vẫy thoát ra : "Thả thiếp ra đi, không hạp quy củ đâu!".

Hoàng Đế không nói gì mà bế thẳng Ngọc Chiêu về Khánh Triết Cung.

_Canh Hợi - Khánh Triết Cung_
Lưu Ly đứng ngồi không yên, chạy qua nhảy lại.

Từ bên ngoài, Mã công công, tổng quản Kính Sự Phòng bước vào.

Ông ta hành lễ với Ngọc Chiêu : "Chiêu chủ tử vạn an. Hoàng Thượng đêm nay triệu người thị tẩm. Đây là Lý Ma Ma, sẽ giúp người mộc dục canh y, nói sơ qua cho người biết việc thị tẩm như thế nào!".

Ngọc Chiêu cười nhẹ : "À...!"

Mã Công Công li khai khỏi Khánh Triết Cung, ra ngoài chính điện ngồi đợi.

Lý Ma Ma bước đến bảo : "Chiêu chủ tử, trước tiên người phải tắm rửa sạch sẽ đã!".

Ngọc Chiêu đáp : "Ma Ma cứ thông thả đi".

Lưu Ly chuẩn bị nước ấm cho Ngọc Chiêu. Ngọc thể của Ngọc Chiêu ngâm mình trong dòng nước âm ấm.

Xong, Ngọc Chiêu được quấn trong một chiếc chăn, khiêng đến Càn Thanh Cung.

_Càn Thanh Cung_
Hai thái giám đặt Ngọc Chiêu xuống long sàn sau đó lui xuống, Lý Ngọc kéo rèm lại, trong căn phòng chỉ còn hai người.

Hoàng Đế kéo chăn để lộ khuôn nhan của Ngọc Chiêu.

Mặt đối mặt, Ngọc Chiêu cười nhẹ gọi tên Hoàng Đế : "Lý Hiếu".

Hoàng Đế nhéo mũi Ngọc Chiêu nói : "Ngay cả Hoàng Hậu còn chưa dám gọi tên trẫm, nàng là người đầu tiên trong số phi tần đó!".

Ngọc Chiêu rút người xuống chăn của Hoàng Đế nhìn ngài ấy.

_Càn Khôn Cung_
Như thường lệ, mỗi sáng sớm các phi tần đều đến thỉnh an trung cung.

Xuân Phương hô to một tiếng : "Hoàng Hậu nương nương đến!".

Từ bên trong tẩm điện, Ỷ Lan bước ra an toạ trên phượng kỷ.

Ỷ Lan giơ tay lên, nâng cao cánh tay : "Miễn lễ".

Song thính thu lấy lời, ai nấy đều an toạ trên đôn mộc.

Dĩnh Nhuyên mở lời : "Nghe nói Chiêu Tài Nhân mới được sủng ái!".

Ngọc Chiêu khẽ giọng đáp : "Dạ".

Tần Huyên cười khinh : "Chỉ là một đoá hoa mới nở, sẽ sớm tàn thôi. Đừng vội đắc ý!".

Âm Tú thấy vô lý liền nói : "Muội ấy chưa hề cậy sủng sinh kiêu, Nghi Quý Cơ nói vậy là có ý gì?".

Tần Huyên đáp : "Muội chỉ tùy ý nói vậy thôi!".

Ỷ Lan lên tiếng giải hoà : "Được rồi, đều là tỷ muội cả, người nào được sủng ái, chúng ta nên chúc mừng họ, đừng ở đây sân si mỉa móc nữa!".

Đám oanh yến đáp một từ : "Dạ".

Ỷ Lan xoa nhẹ đầu : "Bổn cung mệt rồi, tất cả hãy lui trước".

Các phi tần hành lễ sau đó li khải khỏi Càn Khôn Cung.

Ỷ Lan nương tay Xuân Phương đi dùng thiện.

Xuân Phương vừa hầu hạ Ỷ Lan dùng bữa, vừa nói : "Nương Nương, lão phu nhân đã nói rồi, người nên giở thủ đoạn một chút để giữ ngôi vị Hoàng Hậu này thật chắc, người muốn làm hiền hậu nhưng hậu cung này ai cho người cái danh xưng đó chứ?".

Ỷ Lan nói : "Từ từ rồi tính sau, đừng nói nữa, bổn cung đang rất nhức đầu đây. Một lát dùng thiện xong ngươi xoa đầu cho bổn cung!".

Xuân Phương đáp : "Dạ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top