Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Tuy rằng Vương Nhất Bác đồng ý với Trình Tiêu sẽ nghĩ lại, nhưng trước sau vẫn không nói ra một đáp án chính xác.

Trình Tiêu cũng không thúc giục anh, loại chuyện này, thúc giục cũng không thúc giục được.

Huống chi cô tin tưởng sớm muộn gì thì Vương Nhất Bác cũng là của cô.

Bởi vì so sánh với mấy nữ sinh theo đuổi anh thái độ của Vương Nhất Bác đối với cô, đã quá đặc biệt.

Tuy rằng vẫn chưa phải quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng cực kì ái muội.

Hai người vẫn như cũ mỗi ngày giữa trưa cùng nhau ăn cơm buổi tối sau giờ tự học Trình Tiêu liền ôm quyển sách chạy đi tìm Vương Nhất Bác cho cô học bổ túc.

Có đôi khi là toán có lúc là tiếng Anh.

Vương Nhất Bác biết rõ Trình Tiêu không phải đến để học, nhưng chỉ cần cô hỏi, anh liền giảng.

—— Cho dù cô luôn chống cằm cười khanh khách nhìn anh, cũng không nghiêm túc nghe giảng.

Đổi lại là những người khác hỏi anh bài lại không nghiêm túc nghe khả năng cao anh đã sớm phát hỏa. Nhưng bởi vì đối phương là Trình Tiêu cho nên chẳng sợ giảng lại cho cô mười lần hai mươi lần, anh sẽ không cảm thấy phiền, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, lại không có cách nào với cô.

Thứ năm, sau tiết tự học buổi tối.

Trong phòng học lớp bốn.

Lần thứ ba Vương Nhất Bác giảng lại cho Trình Tiêu một bài toán, ngẩng đầu, hỏi cô: "Bây giờ nghe hiểu chưa?"

Trình Tiêu biết lần giảng này đã là lần thứ ba, vì thế cuối cùng cũng gật gật đầu: "Nghe hiểu."

Vương Nhất Bác nhìn cô một cái, trong lòng sáng như gương.

Anh buông bút lưng dựa vào ghế, tay phải chen vào bỏ vào túi quần, ánh mắt thật sâu nhìn chăm chú Trình Tiêu nói: "Nếu nghe hiểu, nói lại những gì tớ vừa giảng cho cậu một lần nữa."

Cái gì???!

Trình Tiêu nghe vậy, sợ tới mức trợn tròn mắt.

Vương Nhất Bác nhướng mày: "Sao vậy? Không phải nghe hiểu sao?"

Trình Tiêu bĩu môi, trên mặt lộ ra bộ dáng đáng thương vô cùng, trong miệng lẩm bẩm: "Vương Nhất Bác, cậu thật ác mà."

Biết rõ cô nghe không hiểu, còn cố ý vạch trần cô.

Đáng ghét.

Vương Nhất Bác nhìn Trình Tiêu bộ dáng bẹp miệng đáng thương, trong lòng bất đắc dĩ cực kì, đau đầu mà vỗ xuống, thở dài: "Haizz, tớ không nên ôm nhiều hi vọng với cậu."

Nói xong, từ trên ghế đứng lên: "Cậu chờ tớ một chút, tớ đi toilet, trở về chúng ta đi."

Trình Tiêu ngoan ngoãn gật đầu, "Ừ, cậu đi đi, tớ chờ cậu."

Vương Nhất Bác nhìn cô một cái, sau đó mới nhấc chân,đi ra ngoài phòng học.

Trình Tiêu gục trên bàn, nghiêng đầu, ánh mắt si ngốc mà nhìn bóng lưng của Vương Nhất Bác đôi mắt như phát ra ánh sáng lấp lánh.

Khóe miệng cô nhếch lên cười, như thế nào cũng không ngăn  được.

Thích một người, chỉ cần nhìn anh, đã cảm thấy rất vui vẻ.

Vương Nhất Bác đi một lát đã trở lại.

Dọn dẹp xong, cùng Trình Tiêu đi ra phòng học.

Gió đêm hè, thổi trên mặt, mang theo một cỗ ấm áp.

Tâm trạng Trình Tiêu rất tốt, tung tăng nhảy nhó trên đường.

Từ khu dạy học đi ra, trên đường mòn trong sân trường, ven đường là một chiếc chén nhỏ đèn đường mờ nhạt, trong bóng tối, là nhan sắc ấm áp.

Trình Tiêu đi dưới đèn ánh đèn mờ nhạt chiếu trên người cô, ở trên đỉnh đầu, trên mặt, tiếp theo vầng sáng mềm mại.

Cô cười sáng lạn.

Vương Nhất Bác nhìn cô, trong lòng hơi hoảng hốt.

Đôi mắt Trình Tiêu sáng lấp lánh, nhìn Vương Nhất Bác, vui vẻ nói: "Cậu biết không? Trong trường rất nhiều người nói bọn mình yêu đương."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, ấn đường hơi cau một chút.

Trình Tiêu đắc ý dương dương cằm, cười hì hì nói: "Cho nên nói, đôi mắt của quần chúng sáng như tuyết. Không lừa cậu, tớ hỏi những người này, tất cả mọi người đều cảm thấy hai chúng ta rất xứng đôi đấy."

Gần như không phát hiện ra khóe miệng Vương Nhất Bác cong: "Thật không?"

Trình Tiêu cười: "Còn không phải sao."

Vừa dứt lời, phía sau đột nhiên nghe thấy có người thét chói tai: "Tránh ra, mau tránh ra!"

Trình Tiêu sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại, thì thấy một nam sinh đạp xe đạp đi tới hướng cô.

Đường  dốc, hình như xe đạp mất khống chế, kia nam sinh hoảng sợ thét chói tai, căn bản không phanh được xe.

Thời điểm con người gặp nguy hiểm, trong đầu trống rỗng.

Cả người Trình Tiêu cứng đờ, chân giống như đóng đinh, cả người ngơ ngác đứng tại chỗ.

Xe đạp phanh lại không nhạy theo đường xuống dốc, tốc độ cực nhanh đi xuống.

Trình Tiêu đã hoàn toàn mất đi năng lực suy tư, ngơ ngẩn mà đứng tại chỗ đó, trơ mắt nhìn chiếc xe đạp mất khống đi về phía cô ——

Khoảnh khắc cô cho rằng mình sẽ bị xe đạp kia đụng phải, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng: "Cẩn thận!"

Ngay sau đó, liền bị một cỗ lực đạo thật mạnh đẩy một cái, nháy mắt cả người ngã trên ven đường.

Trước mắt là đường lát đá cứng rắn, nháy mắt ngã trên mặt đất Trình Tiêu theo bản năng mà che mắt.

Nhưng mà, đau đớn trong dự kiến không đến.

Vài giây lúc sau, cuối cùng Trình Tiêu cũng chậm rãi mở mắt, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Mở mắt ra, tầm mắt có thể thấy được, là khuôn mặt tuấn tú của Vương Nhất Bác làm cô muốn ngừng mà không ngừng được.

Hai khuôn mặt thật sự rất gần, gần đến mức thậm chí Trình Tiêu có thể thấy rõ lông mi của Vương Nhất Bác. Vừa dài vừa dày.

Trong lúc đó hô hấp nóng bỏng, ở trên má của nhau, nóng nóng ngứa ngứa.

Trình Tiêu ngơ ngẩn nhìn Vương Nhất Bác như vậy vài giây, trong đầu trống rỗng, quên mất suy nghĩ.

Vương Nhất Bác so với cô cũng chẳng tốt hơn là bao, nhìn nhau, ai cũng không mở miệng.

Không khí phảng phất như dừng lại.

Không biết qua bao lâu, chờ đến lúc Trình Tiêu phản ứng lại, mới phát hiện mình ở trong ngực Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lấy thân che cho cô, tay đỡ trên eo cô. Khó trách không đau.

Cuối cùng Trình Tiêu cũng hoàn toàn hồi phục lại hồi tinh thần, nhưng không lập tức đứng lên.

Cô nhìn Vương Nhất Bác nâng tay phải lên phủ lên tay Vương Nhất Bác đỡ eo cô, cong cong mắt, mỉm cười: "Vương Nhất Bác, chạm vào người tớ, mau phụ trách nha."

Vương Nhất Bác sửng sốt, ngay sau đó mới lấy lại tinh thần, giống như điện giật, lập tức rụt tay lại.

"Trình Tiêu, đứng lên." Vương Nhất Bác trầm mặt, ngữ khí cũng có chút lạnh. Giống như cố ý che dấu nội tâm hoảng loạn của mình.

Anh lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên đụng vào người nữ sinh một cách thân mật như vậy.

Trình Tiêu nằm trên người anh, thân thể mềm mại giống như một đoàn bông.

Trình Tiêu thấy đột nhiên sắc mặt Vương Nhất Bác trầm xuống, không khỏi chớp mắt một cái theo bản năng chống trên mặt đất, chuẩn bị đứng lên.

Nhưng mà, thời điểm cô đứng lên, tròng mắt bỗng nhiên xoay tròn một cái, trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt vui vẻ.

Giây tiếp theo, bỗng nhiên cả người lại lần nữa ngã trên người Vương Nhất Bác cau mày kêu:  "Đau đau, hình như tớ bị trẹo chân rồi."

Vương Nhất Bác nghe vậy, ấn đường cau lại trong mắt nháy mắt nổi lên thần sắc lo lắng.

Anh vội đỡ bả vai Trình Tiêu chính mình cũng ngồi dậy.

Trình Tiêu ngồi dưới đất, vẻ mặt thống khổ mà xoa mắt cá chân, mắt to ngập nước nhìn Vương Nhất Bác: "Đau quá, Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác từ trên mặt đất đứng lên,lại ngồi xổm trước mặt Trình Tiêu, vô thức duỗi tay xoa nhẹ mắt cá chân của cô: "Chỗ này sao?"

Trình Tiêu vội gật đầu: "Ừ ừ, chính là chỗ đó, đau muốn chết."

Vương Nhất Bác giúp cô xoa nhẹ, vừa xoa vừa hỏi: "Tốt hơn chút nào chưa?"

Trình Tiêu lắc đầu: "Vẫn là đau."

Ấn đường Vương Nhất Bác càng cau lại, ngẩng đầu: "Đi bệnh viện nhé, có thể đứng lên không?"

Trình Tiêu vội lắc đầu bẹp miệng, đáng thương cực kỳ: "Đi không được, đau quá."

Hai người còn cách bãi đỗ xe một đoạn.

Vương Nhất Bác chần chờ vài giây, sau đó, thật cẩn thận hỏi ý kiến Trình Tiêu: "Tớ cõng cậu đến bãi đỗ xe, được không?"

Trình Tiêu vội dùng sức gật đầu.

Cầu còn không được nha!

Vương Nhất Bác xoay người ngồi xổm trên mặt đất, lưng rộng lớn xuất hiện.

Trong mắt Trình Tiêu hiện lên ý cười khi thực hiện được mưu kế nhỏ, giang hai tay, áp trên lưng Vương Nhất Bác, đôi tay thả lỏng ôm cổ anh.

Vương Nhất Bác cõng cô lên.

Nhưng mà vừa mới cõng lên, thì không khỏi nhíu nhíu mày.

Anh biết Trình Tiêu gầy, nhưng không nghĩ tới sẽ gầy như vậy.

Nhịn không được hỏi: "Trình Tiêu, cậu bao nhiêu cân thế?"

Trình Tiêu ngây ngẩn cả người: "Làm sao vậy? Ta rất nặng sao?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, nói: "Không nặng, quá nhẹ."

Vương Nhất Bác cõng Trình Tiêu đi đến bãi đỗ xe.

Đi một chút, vẫn không nhịn được nói: "Về sau cậu ăn nhiều một chút, quá gầy."

Trình Tiêu nghe vậy, cả người ngẩn ra trong nháy mắt.

Ngay sau đó, theo bản năng ôm cổ Vương Nhất Bác chặt một chút, khóe miệng cong cong, trong thanh âm đều là không dấu được ý cười: "Cậu quản tớ sao?Cậu không phải bạn trai tớ, dựa vào cái gì quản tớ?"

Vương Nhất Bác : "..."

Trình Tiêu thấy Vương Nhất Bác một lúc lâu không đáp, ý cười trong mắt càng sâu.

Nghiêng đầu, môi dán ở sau tai Vương Nhất Bác, thanh âm thấp thấp, giống như mê hoặc: "Vương Nhất Bác, cậu đồng ý làm bạn trai tớ, thì tớ nghe lời cậu, cái gì cũng nghe theo cậu, được không?"

Hô hấp nóng bỏng vào trong tai Vương Nhất Bác, vừa nóng vừa ngứa.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy cả người đều mềm nhũn, theo bản năng nghiêng ra chỗ khác.

Trình Tiêu thấy anh trốn, như một trò đùa dai cười hì hì đến gần bên tai anh, hô hấp nóng bỏng vào trong tai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy cả người giống bị mèo cào khó chịu đến nói không nên lời.

Ấn đường nhíu lại, mở miệng tiếng nói có chút ám ách: "Trình Tiêu, cậu đừng đùa."

Trình Tiêu cười giảo hoạt: "Tớ không đùa nha."

"Cậu đừng dựa vào gần tớ như vậy."

Trình Tiêu cười càng vui vẻ: "Tớ không, tớ thích dựa gần cậu như vậy."

Vương Nhất Bác: "..."

Qua một lát.

Trình Tiêu nghiêng đầu, mặt dán trên lưng Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, thanh âm nhẹ nhàng, nói: "Vương Nhất Bác, trên người của cậu có một cỗ hương thơm của ánh mặt trời, tớ rất thích."

Thanh âm mềm mại, Vương Nhất Bác nghe được trong lòng phát run.

Gió thổi bên tai, xung quanh yên tĩnh không có một chút âm thanh.

Vương Nhất Bác cõng Trình Tiêu từng bước một chậm rãi đi về phía trước.

Không hiểu sao, thế nhưng bỗng nhiên trong lòng sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc chưa bao giờ gặp.


*** 13 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top