Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17 : Cuộc đời khốn khổ của Nam Cung Tích (°ヮ°)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----------------------------2----------------------------

- Ngươi nghĩ Thương Thiên Kiếm Vương định làm gì ?

- Ai . . . Ai biết được ?

- Không chừng là chủ ý của Bạch Lộ Khiết. Cố tình phơi bày mối quan bày mối quan hệ thân thiết của bọn họ, để mẹ cô ta ở Học Viện có chỗ dựa vững chắc.

- Gì cơ ? Nữ nhân kia thật xảo trá !

- Ngươi chắc chưa ?

- Chắc chắn !

- Nói lại. Ngươi chắc chưa ?

- Tự . . . Tự dưng không chắc nữa rồi.

Nội dung trên màn ảnh sẽ luôn theo một quỹ đạo bất thường mà lệch khỏi suy đoán của mọi người. Nên không ai dám chắc về mục đích thật sự của việc mà Thương Thiên Kiếm Vương, Tam Thế Kiếm hay Bạch Lộ Khiết đang làm với Thanh Long Thần Hiệp.

- Thủy Long gọi lão zà là 'thỏ tai cụp' kìa ! Dù chỉ trong thâm tâm. Nhưng mà vẫn cưng quá (⁄ ⁄> ⁄ ▽ ⁄ <⁄ ⁄)

__Dẫu có mất đi ký ức thì cũng luôn nghĩ về người ta theo cách gần gũi đáng yêu nhất (' ,, • ω • ,,) ♡

__Vậy nên ta mới lọt chân vào cái hố crackship này đó, Y Lộ Na viết tương tác của hai người chất lừ (╯ཀ╰)

__Ừ, nhất là mấy khúc ngược :D

__Sao cứ đề cập tới ngược mãi vậy ? Thay vào đó cùng nói về sếch đi =)))

__Luôn luôn, trong bình luận lúc nào cũng có mấy thành phần kiểu này -.-)

- Vậy là tập này đã kết thúc tại đây, nếu như xem tiếp nối dựa theo tình tiết trong truyện, thì có tới ba tập lận. Lần lượt là 'Tổng hợp khoảnh khắc hài hước - Lúc lớn', 'Thương Thiên Kiếm Vương và kỳ thi tuyển Học viên', 'Cuộc đời khốn khổ của Nam Cung Tích'. Mọi người muốn xem tập nào (°ヮ°) ?

__Khoảnh khắc hài hước ! Khoảnh khắc hài hước !

__Không ! Phải là kỳ thi tuyển chứ ! Khoảnh khắc hài hước để dành sau cùng xem thư giãn thôi (O^O)

__Bé Tích kìa mấy mẹ ơi ! Lêêêêêênnnnnnnnnn !!

__Người hâm mộ của bé Tích đâu mau spam bình luận điiiiiiiiiiiiiiiiiii !!!

__Nam Cung Tích ! Nam Cung Tích ! Nam Cung Tích !

__Mã Nhĩ Tháp ! Cầu ngươi xem Nam Cung Tích !

__Khoảnh khắc hài hước !

__Kỳ thi tuyển !

__Nam Cung Tích !

__Mấy đứa trung lập ngồi hóng hớt kiểu (͡ ° ͜ʖ ͡ °)

__Ba phe đang chiến đấu căng thẳng tự dưng lòi ra gián điệp phe thứ tư =)))

__Trận chiến thế kỷ :v

__Nam Cung Tích !

__Nam Cung Tích !

Dựa trên phản hồi chi chít từ khung chat, Mã Nhĩ Tháp đưa ra quyết định :

- Ô kê, vậy xem 'Cuộc đời khốn khổ của Nam Cung Tích' (°ヮ°)

Khung chat liền tràn lan vô số các bình luận chứa đầy những biểu tượng cảm xúc reo hò vui mừng, xen kẽ một chút biểu tượng thất vọng, đôi khi là biểu tượng mặt cười cà khịa trông rất ngứa đòn.

Đối với những cư dân dị giới, sự lố lăng này chỉ đơn giản là khiếu hài hước của bọn họ, nhưng đối với những khán giả đang xem thì không như vậy.

Đặc biệt là Nam Cung Tích.

Nam Cung Tích ở trong gia tộc không quá xuất chúng, dẫu thế, cậu lớn lên với sự tự hào về cái họ 'Nam Cung' của mình, nên mỗi khi ra ngoài đều tỏ ra rất kênh kiệu, nếu thấy bản thân có nhiều người hâm mộ, thằng nhóc con này chắc chắn sẽ vểnh cái mũi lên thật cao.

Nhưng hiện tại Nam Cung Tích chỉ thấy sợ hãi.

Bởi vì nội dung tiếp theo sắp được trình chiếu trên màn ảnh, có tiêu đề là 'Cuộc đời khốn khổ của Nam Cung Tích'.

Nói cách khác, cư dân dị giới . . . những kẻ đó muốn thấy bộ dạng khó coi của cậu.

Vậy mà tự nhận là 'người hâm mộ' sao ?

Rốt cuộc 'người hâm mộ' trong đầu của bọn họ có ý nghĩa quái quỷ gì vậy ? Hay giống một dòng nào đó mô tả về Y Lộ Na trước đây : càng thích ai thì càng muốn người đó đau khổ ?

Nghĩ tới đó, Nam Cung Tích liền da đầu tê dại.

Cuộc đời khốn khổ của Nam Cung Tích


Mở đầu là cảnh Nam Cung Tích ngã đập mặt xuống đất.

Sau đó cậu ta nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục chạy như ma đuổi.

Bất quá cậu ta quả thật bị thứ gì đó đuổi, có điều không phải ma, mà là một con hổ đang nhe răng vô cùng dữ tợn.

〈Linh Thú do Nam Cung Tu bắt về, đã bị bỏ đói hai ngày.〉

Nam Cung Tích vừa tránh thoát khỏi nanh vuốt của hổ, vừa chú ý chướng ngại vật phía trước để tránh bị ngã lần nữa.

Từ nơi vách đá trên cao, Nam Cung Tu và Triết Hạc cùng nhìn xuống, quan sát toàn cảnh với phong thái thờ ơ, cùng thời điểm bọn họ đi theo dõi Thủy Long khác một trời một vực.

Triết Hạc xoa cằm, một bộ suy tư :

- Hóa ra đây là lý do con xin phép ta đặc cách cho thằng nhóc này vào Thương Thiên Viện huấn luyện, nó không tồi chút nào (O_O)

- Phải, trong số các tiểu bối của Nam Cung Thế Gia, Tích là đứa duy nhất theo kịp tiến độ hành xác của những bài huấn luyện, dù không bằng con hồi nhỏ, nhưng xem như miễn cưỡng đủ tư cách '-')

- Chẳng phải con đang đặt tiêu chuẩn quá cao hay sao (O_O) ?

- Gia gia, Lộ Khiết đã ném con vào Địa Ngục kiểu này từ năm bốn tuổi rồi '-')

Triết Hạc mím môi, trong mắt tràn ngập khó xử, hắn vẫn canh cánh trong lòng mối quan hệ giữa Lộ Khiết và cháu trai.

Nam Cung Tu nhanh chóng chuyển chủ đề :

- Gia gia, dạo gần đây Thủy Long thế nào '-') ?

Gương mặt Triết Hạc tươi lên thấy rõ :

- Vẫn đang sống rất bình yên nha (〃°°〃) ! Hằng ngày đều dạy võ cho mấy đứa nhóc trong thôn, thời gian rảnh thì đọc sách, hoặc là tập vài động tác nhẹ nhàng, nhân tiện thì . . .

Sau đó, Triết Hạc say sưa kể về những hoạt động của Thủy Long dạo gần đây, Nam Cung Tu chuyên tâm lắng nghe.


- 'Cả hai cùng nhất trí bỏ qua Nam Cung Tích đang chạy trối chết ở phía dưới'. Trích đồng nhân╭( ・ㅂ・)╮

__Thảo nào đặt tiêu đề 'Cuộc đời khốn khổ của Nam Cung Tích' (° ͜ʖ °)

__Ý trên mặt chữ (・ω・)

__Mới mở đầu đã đớn rồi OTZ

__Có Thủy Long là sự tồn tại của những kẻ khác trong mắt hai ông cháu lập tức lu mờ (खਉख)

__Cái số chó má quá mà (Д╰)

__Và chuyện này tiếp diễn đến tận khi thằng nhỏ vào Thanh Long Học Viện :')

__Hình như con hổ này là con hổ mà Thủy Long sẽ gặp trên núi hay sao ấy '-') ?

__Là nó đấy -.-)

__Này chắc cắt, hai ông cháu thó con hổ xong thì bỏ lại một đống vàng bạc châu báu ở trong hồ nước cho Thủy Long lụm về :v

__Cảm giác Y Lộ Na càng ngày càng lười.

__Tội nghiệp quá, Tích cưng lại đây để lão mẹ thương thương nào (⊃。 • ́‿ • ̀。)⊃

__Hai ông cháu tàn ác ;-;)

__Trên bình luận thả biểu tượng cảm xúc buồn bã chứ trong lòng đang cười không ngớt chứ gì (¬_¬) ?

__Ơ kìa huynh đài, việc gì phải nghiêm trọng thế ? Hãy có niềm tin vào xã hội loài người đi chứ =))) ?

Nam Cung Tích : Tin cái quỷ a ngươi !

Cú dập mặt kia đừng nói chính Nam Cung Tích, người khác nhìn đều đau thay cậu, trước đó mấy bài huấn luyện của Lộ Khiết bọn họ toàn nghe hoặc đọc, biểu hiện cụ thể duy nhất là cái lần Nam Cung Tu bốn tuổi ngồi trên ghế điện, hiện tại xem như lần hai tận mắt chứng kiến.

Chạy trốn khỏi Linh Thú bị bỏ đói ? Ngay cả một số các cao thủ đối với chuyện này đều phải dè chừng, Nam Cung Tích thế mà làm được.

Không ít người trong khán phòng dành cho Nam Cung Tích những ánh mắt cảm thương xen lẫn bội phục.

Chuyển cảnh


- HỰ !

Nam Cung Tích bay thẳng vào tường với một lực kinh khủng, âm thanh 'RẦM' nghe vô cùng vang dội, nền tường xuất hiện vài vết nứt.

Dựa vào tư thế hạ chân xuống của Nam Cung Tu, hiển nhiên hắn chính là chủ mưu gây ra thảm trạng hiện tại của tiểu bối đáng thương.

Không chút áy náy, Nam Cung Tu lạnh lùng nói :

- Tích, đứng dậy.

Nam Cung Tích lúc này đang ôm bụng ho sù sụ, miệng khạc ra một đống máu, cậu run rẩy, khó nhọc cầu xin :

- Tam Thiếu gia . . . Con . . . Con hết gượng nổi rồi . . . Ngài cho con nghỉ . . .

- Không '-')

- Oa˚(இдஇ)˚!

Nam Cung Tích không nhịn được khóc òa lên, ăn luôn một cước trực diện vào mặt.


Chuyển cảnh


- Hô hô ~ ! Nằm kiểu này thích ghê (〃^^〃)

Triết Hạc nằm trên một cái trường kỷ đang nhấp nhô, dưới trường kỷ là một tảng đá to trông như cỗ quan tài, dưới cỗ quan tài- . . . a không, dưới tảng đá là Nam Cung Tích đang run tay chống đẩy từng cái chậm rì rì như rùa.

Nam Cung Tu đứng một bên canh chừng.

- Còn 50 lần nữa.

- V . . . Vâng . . . ạ . . .

Vẻ mặt Nam Cung Tích tràn đầy cay đắng, nhưng có vẻ rút kinh nghiệm từ cảnh trước, cậu nghiến chặt răng không dám than câu nào, ngay cả tiếng thở dốc cũng cố gắng kìm lại, chỉ có nước mắt xen lẫn mồ hôi rơi từng giọt xuống đất.


Chuyển cảnh


Nam Cung Tích ngồi ở nhà ăn cùng các tiểu bối Nam Cung khác, trông cậu bơ phờ héo úa như một con cá chết cạn, bàn tay cứng đơ cầm thìa xúc cơm, mãi không thể nhấc lên miệng.

Một tiểu bối bên cạnh hỏi han :

- Tích, ngươi không sao chứ ?

Nam Cung Tích im lặng.

Tiểu bối kia tựa hồ thấu hiểu, ánh mắt nhìn cậu tràn đầy thương hại : "Cậu ta mệt đến mức chẳng có sức để nói luôn =.=)"

- Cần hỗ trợ không ?

Tiểu bối quan sát Nam Cung Tích thật kỹ, khi thấy đầu Nam Cung Tích hơi gục xuống theo một biên độ siêu nhỏ, tiểu bối liền giúp Nam Cung Tích cầm thìa cơm đút vào miệng cậu.

Động tác tương đương thuần thục, chứng tỏ được thực hiện khá nhiều lần.

"Xem ra thiên tài không phải lúc nào cũng sung sướng."


Chuyển cảnh

https://youtu.be/mLoKIx1t9iA

Nam Cung Tu, Thủy Long và Triết Hạc ngồi ăn bánh uống trà trông vô cùng bình yên.

Chính xác là Triết Hạc ngồi ăn bánh, Nam Cung Tu và Thủy Long ngồi uống trà tám chuyện.

- A Tu, ngươi dạo gần đây thoạt nhìn tâm trạng không tồi, gặp được chuyện tốt sao (˵❛▿❛˵) ?

- Cứ cho là vậy đi '-')

- Có thể kể cho ta nghe không (˵❛▿❛˵) ?

- Không '-')

- Ngươi lúc nào cũng thẳng thắn như thế, sau này trừ ta ra thì không ai muốn làm bạn với ngươi đâu (˵❛▿❛˵)

- Ta không cần bọn họ, ngươi và gia gia là đủ rồi '-')

- Tuy rằng rất cảm động, nhưng khuyên ngươi vẫn nên ra ngoài giao tiếp nhiều nhiều chút (˵❛▿❛˵)

- Ta sẽ cố gắng '-')

Triết Hạc nghe cuộc hội thoại sặc mùi dị hợm này, miệng nhai bánh 'nhăm nhăm', nhìn cháu trai bằng một ánh mắt kỳ lạ : "Còn không phải bởi vì bị Lộ Khiết hành hạ lâu quá sinh ra uất ức, bây giờ quay qua thành kẻ cầm roi đánh người khác nên căng thẳng giải tỏa, tâm trạng được thỏa mãn hay sao (◑.) ?"


- Tổng kết chính là 'Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác'╭( ・ㅂ・)╮

__+1. Không ai hiểu cháu bằng ông cả :')

__+2. Chùi đít cho từ hồi bé tí mà ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ)

__+3. Bữa Triết Hạc bảo khứa Tu nết giống Lộ Khiết thì khứa tự ái =)))

__+3. Ngạc nhiên ghê ~ Hắn ta cũng biết tự ái cơ đấy ( ͡°з ͡°)

__+4. Vì người nói là gia gia nên vậy thôi, chứ đổi thành ai khác ngoài bộ đôi thỏ mèo kia là hắn lại chả đấm thẳng mặt (◐ω◑)

__+5. 'bộ đôi thỏ mèo' nghe cưng zậy XD

__+6. Nhân quả không báo ứng, ả Khiết tạo nghiệp nhưng thằng Tích với Nam Cung Thế Gia đi đổ vỏ OTZ

__+7. Thì 'Nhân' quả chứ có phải 'Vong' quả đâu :v

__+8. Cười tụt mông !

Trong chốc lát, hận thù của Nam Cung Thế Gia nói chung và Nam Cung Tích nói riêng hướng tới Bạch Lộ Khiết vô cùng nồng đậm.

Chuyển cảnh


Mấy năm sau.

- Thanh Long Học Viện ạ ?

Nam Cung Tích tròn mắt hỏi.

Triết Hạc cười cười giải thích :

- Đúng nha, ngươi, cùng hai đứa khác ta không nhớ tên, sẽ tới Thanh Long Học Viện tham gia kỳ thi tuyển Học viên rồi đỗ đạt vào đó (〃^^〃)

Nam Cung Tích âm thầm nuốt nước bọt.

- Sao, cảm thấy một Học Viện sa sút không xứng đáng chứa chấp ngươi (〃^^〃) ?

Thằng nhỏ vội vàng xua tay :

- Dạ không con nào dám ! Chỉ là hơi tò mò thôiヽ⁠(◉⁠⌓⁠◉⁠)⁠ノ

- Ha ha ha ! Vậy cứ giữ nguyên cái sự tò mò đấy đi cho hứng khởi, thời gian sau này sẽ thú vị lắm (〃^^〃)

Sau đó, Triết Hạc xoay người rời đi, để lại Nam Cung Tích ngơ ngác với vẻ mặt khó nói thành lời, vò đầu bứt tai.

"Ai quan tâm Học Viện có sa sút hay không ?! Vấn đề là Tam Thiếu gia cũng ở đó a a a a a ༼⁠;⁠'⁠༎ຶ⁠ ⁠۝ ⁠༎ຶ⁠༽ !!!!!"

Khoé mắt của Nam Cung Tích ướt át, cậu chống tay quỳ xuống đất, tựa hồ đã chấp nhận số phận nghiệt ngã của bản thân.


- Nhấn F để giải cứu Nam Cung Tích ƪ(•◡•ƪ)

__Vô vọng rồi, hết cứu (「• ω •)「

__Hết cứu +1

__+2

__+3

__Có Thủy Long chắn giữa thì thằng Tích mới thoát được Tam Thiếu gia XD

__Nam Cung Tích và những lần chán nản với cuộc sống của cậu ta '-')

__Muốn từ biệt thế gian này lắm, nhưng sợ Tam Thiếu gia xuống Địa Ngục lôi mình về đánh càng tợn nên không dám làm điều đại dột OTZ

__Cười tụt mông !

__Cái này thằng nhỏ từng nghĩ thật trong đồng nhân luôn đấy, đọc mà vừa cười vừa thương vừa tự thấy mình khốn nạn vì đã cười =)))

Nam Cung Tích ánh mắt chớp chớp, nhìn hình ảnh khoa trương của bản thân trên màn hình, không khỏi cảm thấy mới mẻ.

Là con cái xuất thân từ thế gia, trước nay Nam Cung Tích thái độ đối với người khác chỉ phân chia làm hai loại, một là giữ vững lễ nghi, hai là ngạo mạn đá xéo, chưa bao giờ cậu lại thấy cảm xúc của bản thân được thể hiện theo cách . . . nói thế nào nhỉ ? Không biết nữa.

Rõ ràng đối phương sống vất vả hơn cậu nhiều, nhưng cảm giác so với cậu càng thêm . . . tự do.

Chuyển cảnh


- Nơi đó là nhà ăn, hướng này là phòng học, rồi đến . . .

Nam Cung Tích cùng hai tiểu bối khác đi theo Nam Cung Tu tìm hiểu về Thanh Long Học Viện.

Hai tiểu bối truyền âm với nhau.

[Nghe nói nơi này sắp sụp rồi đó.]

[Có Tam Thiếu gia trấn tràng mà còn sụp được sao ?]

[Chắc do đám người ở đây phế vật tới nỗi Tam Thiếu gia cũng không đào tạo nổi. Hoặc bởi vì không phải Nam Cung Thế Gia nên phương pháp đào tạo bị hạn chế.]

[Nhất định là vậy rồi, chứ Thiếu gia không thể nào làm lỗi được.]

[Tích ! Ngươi nói xem có đúng không ?!]

Đồng loạt nghe hai giọng nói vang dội trong đầu mình, Nam Cung Tích hơi hơi nhíu mày, nghiêm túc đáp lại : [Chuyện Học Viện có sụp hay không thì để sau đi, tập trung vào hiện tại trước, cẩn thận Tam Thiếu gia trách móc.]

Hai tiểu bối liền im lặng không truyền âm nữa.

Sau đó, ba đứa nhóc bỗng thấy Nam Cung Tam Thiếu dừng lại, nên chúng cũng dừng theo, mà phía trước đồng thời truyền đến tiếng nói chuyện.

- . . . Sáu mươi lăm ?! Tức là ông ấy gần bằng tuổi ta.

- Thể trạng và tinh thần của Công Tôn gia gia rất tốt, con tin rằng ông ấy có thể làm được.

- Nếu thế thì ông ấy sẽ là Học viên già nhất trong lịch sử Thanh Long Học Viện.

- Và đứa trẻ tên Uất Trì Thiên, với tư chất đó, thằng bé nhất định sẽ là thủ khoa đầu vào của kỳ thi tuyển năm nay.

Câu này nghe ngạo mạn hết sức.

Nam Cung Tích còn chưa kịp nói gì, tiểu bối bên cạnh tựa hồ muốn chen miệng, bị Nam Cung Tu thẳng thừng đánh gãy :

- Tham kiến Chủ nhiệm sinh. Ngươi hảo, Bạch Giảng sư.

- Ah . . . ngươi hảo . . .

Nam Cung Tích nhìn người mặc lam y cứng ngắc giơ tay chào lại Tam Công tử.

Làn da trắng nõn, gương mặt ưa nhìn, dáng hình cao gầy thon gọn, vẻ ngoài xuất chúng thậm chí có thể khiến đàn ông phải động lòng.

Nhưng Nam Cung Tích để ý không phải cái vẻ ngoài đó.

"Vị lão nhân kia chắc chắn là Chủ nhiệm sinh của Thanh Long Học Viện, Kiếm Si Mai Khắc Liêm. Vậy người còn lại chỉ có thể là 'Bạch Giảng sư' mà Tam Thiếu gia vừa gọi. Là vị 'Bạch Giảng sư' được đồn rằng có quan hệ thân thiết bí ẩn với cả Tiền Gia chủ lẫn Tam Thiếu gia, đồng thời đã phát biểu ngôn luận 'đưa Thanh Long Học Viện lên chức vô địch Thiên Võ Tế' năm nay. Không ! Trọng điểm nằm ở chỗ ! Tam Thiếu gia vừa rồi chào y, tông giọng thế nhưng nhẹ đi chín phần !"

Nam Cung Tu sau khi qua lại đôi lời với Mai Khắc Liêm, lập tức quay sang người mặc lam y.

- Bạch Giảng sư, ngươi đã làm quen với nơi này chưa ?

- Ừm, rồi.

- Đồ ăn có vừa miệng không ?

- Ta ăn rất ngon.

- Chỗ ở thì sao ?

- Hiện tại ta đang ở Bạch Long Trang.

- Vậy- . . .

- Cảm tạ Nam Cung Giảng sư bày tỏ sự quan tâm sâu sắc tới ta, nhưng ngươi hiện tại hẳn còn bận rất nhiều thứ, mà ta bây giờ cũng mang việc trong người, liền không làm phiền nữa, xin cáo từ (・ _ ・;)

Nói xong, vị Bạch Giảng sư kia lập tức chạy trối chết.

Không, kỳ thực y không chạy, chỉ là bước đi có chút nhanh, gọi là 'đi trối chết' thì đúng hơn.

Mai Khắc Liêm á khẩu, mấy tiểu bối ngơ ngác, còn Nam Cung Tu . . . Nam Cung Tích ở sau lưng hắn, nên cũng không biết vị Tam Thiếu gia tính tình cổ quái kia đang bày ra biểu cảm gì.

Mà điều này căn bản ngăn không được não cậu đang nhảy số với tốc độ cực kỳ nhanh.

"Mình rút lại lời vừa rồi, tông giọng đâu phải hạ xuống chín phần ?! Hoàn toàn là trăm phần ! Là ngữ điệu chỉ xuất hiện khi Tam Thiếu gia nói chuyện với Tiền Gia chủ ! Thậm chí không ngại hình tượng mà thẳng thừng hỏi những điều riêng tư của người ta, bộc lộ trắng trợn sự thân thiết như vậy ! Tam Thiếu gia còn để yên cho đối phương ngắt lời mình nữa chứ ! Bạch Giảng sư đối với Tam Thiếu gia và Tiền Gia chủ chắc chắn không tầm thường !"

Ánh mắt Nam Cung Tích sáng quắc.

"Mặc dù chưa rõ tại sao y có vẻ không muốn lại gần Tam Thiếu gia, nhưng việc Tam Thiếu gia đối y khoan dung khẳng định là thật, ta cần thiết lập quan hệ với người này !"


- Phát hiện đùi bự, phải chạy nhanh tới ôm mới được (͡ ° ͜ʖ ͡ °)

__Simp chúa +1┌(ᐛ┌)

__Chẳng biết có dám cùng Tam Thiếu gia tranh sủng không (╮ ° – °) ╮

__Không dám đâu, được cái về sau nhờ Thủy Long nên đúng là thằng nhỏ bớt khổ hơn thật ( ̄∀ ̄)

__Cái cảm giác 'con trai bị cha mắng liền tìm mẹ muốn kể khổ' này là sao (• ิ _ • ิ) ?

__Clm =)))

__Êu ! Đúng vãi (b° ∀ °)b !!

__Nam Cung Tích thì ra là overthinking chúa (❛ᴗ❛)

__Như bắn rap !

__Nghe chóng cả mặt (x.x)

- Này là sao ? Ta không hiểu lắm ?

- Chậc ! Thế mà không hiểu ? Ngươi xem Nam Cung Tích ở gia tộc bị Thiếu gia nhà hắn ngược đãi biết bao nhiêu, thậm chí đến Thanh Long Học Viện mà như chuẩn bị đi chết vậy. Nhưng hắn thấy Bạch Thủy Long được Tam Thiếu gia đối đãi hết mực ôn nhu, đương nhiên sẽ nghĩ tới chuyện dựa dẫm Bạch Thủy Long để Tam Thiếu gia không tiếp tục hành hạ hắn. Có Bạch Thủy Long chắn ở giữa, Tam Thiếu gia muốn làm gì cũng phải nhượng bộ.

- Nam Cung Tích tên này, thật đủ nhanh nhạy a, trong chốc lát liền suy nghĩ được nhiều như vậy, ta mà ở trong trường hợp của hắn, phỏng chừng đầu óc trắng xóa.

- Nam Cung Tích cũng sắp dại Bạch Thủy Long giống Tam Thế Kiếm và Thương Thiên Kiếm Vương rồi ?

- 'bắn rap' là cái gì ?

- Không biết a.

Chuyển cảnh


Nam Cung Tích đổ mồ hôi hột.

Cậu và hai tiểu bối nọ, trong phòng làm việc của Nam Cung Tu, ở cạnh nhau phủ phục quỳ xuống.

"Mình không giành được hạng nhất trong kỳ thi tuyển đầu vào. Biết vậy đáng lẽ khi đó phải bung hết sức, do mình quá kiêu ngạo. Tam Thiếu gia khẳng định rất thất vọng, hắn sẽ thực hiện càng nhiều những bài huấn luyện tàn khốc, mà mình thì không cách nào trốn thoát- . . ."

- Uất Trì Thiên đứng đầu ? Không ngạc nhiên lắm, rốt cuộc là đồ đệ do Thủy Long dạy ra.

Nam Cung Tích kinh hoàng ngẩng đầu lên nhìn hắn.

- Các ngươi về đi, sau này tự lo liệu. Và, ở Học Viện thì hãy gọi ta là Giảng sư.

Nam Cung Tu nói xong thì tiếp tục soạn học liệu, không thèm để ý ba tiểu bối nữa.

Nhưng hồi lâu bọn họ vẫn chưa rời đi, hắn lần nữa rời mắt khỏi học liệu, lạnh lùng liếc ba đứa :

- Gì nữa ?

Nam Cung Tích run lưỡi, có chút ngập ngừng hỏi :

- Tam Thiếu gia . . . không- . . . không treo bọn con lên quất roi ạ ?

- Không, giờ thì biến về phòng ký túc xá của các ngươi, ta còn làm việc.

Ba đứa nhóc thất tha thất thiểu rời đi.


- Rõ ràng cảnh này được xây dựng có vẻ hài hài mà tự dưng thấy buồn là sao nhể '-') ?

__Thằng bé nghĩ việc ăn đòn sau thất bại là điều hiển nhiên luôn :')

__Giáo dục của gia đình chấu Á bi lai (ฅ'ㅅ'ฅ)

__Là hình phạt trong Tấu Địch Khách gia kìa.

__Khuyên thằng Tích nên đi gặp bác sĩ tâm lý luôn đi =.=)

__Thời đấy làm gì có bác sĩ tâm lý (→ _ →)

__Có mà, có Thủy Long :D

__Lầu trên làm ta sặc nước rồi.

__Not my problem ~ That's just not my problem ┐ ( ̄∀ ̄) ┌


Chuyển cảnh


Trên đường tới ký túc xá, hai tiểu bối ríu rít với nhau :

- May ghê, nay không bị ngài ấy phạt.

- Nhưng bởi vì công việc thôi. Biết đâu xong việc rồi chúng ta vẫn bị treo lên đánh thì sao ?

- Này ! Đừng làm ta sợ chứ !

- Không phải vì công việc.

Hai tiểu bối đồng loạt quay về phía người vừa xen vào cuộc đối thoại của bọn họ.

Nam Cung Tích đứng đó, góc nhìn ngược sáng khiến gương mặt cậu trông có vẻ âm u, biểu tình vô cảm khó lường cùng Nam Cung Tu giống tới 6 - 7 phần.

- Các ngươi không để ý sao ? Lý do Tam Thiếu- . . . Nam Cung Giảng sư bỏ qua cho chúng ta, không phải vì công việc, mà là vì chúng ta thua Uất Trì Thiên, thua đồ đệ của Bạch Giảng sư.

Hai tiểu bối da đầu run lên, môi bất giác mím chặt.

Vẻ mặt Nam Cung Tích trịnh trọng, chậm rãi nói ra một câu kinh thiên động địa :

- Quyết định rồi, ta muốn làm liếm cẩu (̿▀̿ ̿Ĺ̯̿̿▀̿ ̿)̄

Tập phim kết thúc.


- Đừng dùng thần thái ngầu lòi như vậy để nói ra mấy lời thế kia chứ╭( ・ㅂ・)╮

__Nam Cung Tích và con đường trở thành simp chúa của hắn ta ( ¯• ͜ʖ•¯ )

__Từ bỏ tất cả vì sinh cơ OTZ

__Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt =)))

__Quân tử hảo hán co được dãn được (खਉख)

__Nối tiếp lão zà 80, đại trúc mã cuồng bám đuôi và hai con vong nghiệp chướng. Liệu đây là một đợt 'Trường Giang sóng sau xô sóng trước', hay Nam Cung Tích sẽ bị các vị tiền bối đè bẹp không ngóc đầu lên nổi (・・;) ?

__Không sợ cuộc đời khổ như chóa, chỉ sợ mặt bạn không đủ dày (o˘◡˘o)

__Cái khu bình luận này sớm muộn gì cũng biến thành rạp xiếc trung ương (◟'ω')◟

__Ủa ? Chứ không phải nó là rạp xiếc sẵn rồi sao :D ?

__Cười tụt mông !

__Muốn thấy thêm nhiều tập mà câu chuyện lấy góc nhìn của Nam Cung Tích cơ (>x<)

__Nhưng tiếc rằng đây là tập duy nhất như vậy '-')

__Vậy tập tiếp theo là gì giờ ? Lại tổng hợp khoảnh khắc à ?

__Không, phải tới sự kiện chính luôn chứ ?!

Khu bình luận lần nữa nhao nhao cãi nhau.

- Khỏi cãi, sự kiện các Giảng sư tới Nam Cung Thế Gia╭( ・ㅂ・)╮

Lê Minh Thư đưa ra quyết định, thành công thu được một đống bình luận từ các viewers.

Sau đó, cô ta chớp chớp mắt.

- Chợt nhận ra mình độc ngồi xem animation, mục đích review và phân tích cốt truyện đồng nhân ban đầu vứt xó luôn╭( ・ㅂ・)╮








---------------------------------------------------------

Góc ngoài lề : Đoạn này không phải hint giữa các trai đẹp nhưng mà đọc thích vãi =)))

- Novel chapter 66 -

[Thủy Long dùng Nghịch Thiên Thần Công giúp Công Tôn Thủ cải thiện thể chất.]

- Ta cảm thấy nhẹ nhàng biết bao . . . Mà ngươi ổn chứ ?

- Hả ? Ồ ? Ta không sao.

Khi nhìn vào gương mặt của bản thân trong gương, Bạch Thủy Long mới hiểu tại sao lão gia tử này lại hỏi vậy.

Làn da y trắng bệch như xác chết.

"Mới hấp thụ gần một nửa mà đã thế này rồi . . ."

Độc tố và dược lực xâm nhập vào cơ thể y vẫn chưa được chuyển hóa hoàn toàn, cần nhanh chóng đả tọa vận công để ổn định.

Vì không còn thời gian giải thích, Bạch Thủy Long chỉ nói ngắn gọn :

- Tác dụng phụ của việc loại bỏ trọc khí ấy mà. Chờ một lát là . . . Phù . . . ổn ngay.

Y hụt hơi.

Tầm nhìn y hơi choáng váng, đầu có chút lâng lâng.

Dù toát mồ hôi lạnh nhưng Thủy Long vẫn cố gắng mỉm cười và nói :

- Chúng ta sẽ làm chuyện này thêm vài lần nữa. Tuy nhiên dược lực trong cơ thể ngài cũng sẽ biến mất theo. Nhưng đây là biện pháp tốt nhất để giúp ngài.

- Ngươi có thật sự ổn không ?

- Ha ha . . . Không sao, ta . . . Ah ?

Cơ thể Bạch Thủy Long lắc lư, gần như không giữ vững thăng bằng. Một người bên cạnh đưa tay ra đỡ y.

Hắc Ảnh.

Cô nhìn y với đôi mắt run rẩy.

- Ngươi chắc chắn là ngươi ổn ?

- Ồ ? . . . Đương nhiên, chỉ là . . . ta hơi chóng mặt.

Y khẽ gật đầu, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.

Có lẽ y đã bị sốt, vì đột ngột hấp thụ quá nhiều Trọc Khí và Dược Lực cùng lúc, nhưng nó sẽ có lợi cho việc thăng cấp Nghịch Thiên Thần Công.

Nghĩ đến đó, khóe môi Thủy Long cong lên thành nụ cười nhẹ.

- Ngươi còn cười ?!

- Hả ? Gì cơ ?

- Ngươi . . . Không, đó là lựa chọn của ngươi, ta không có ý định can thiệp.

"Ý cô ấy là sao ?"

Hắc Ảnh né tránh ánh nhìn từ Thủy Long.

- . . . Cảm ơn.

- Ah, ta còn tưởng cô sẽ tức giận chứ ?

Bạch Thủy Long cười cợt, nửa đùa nửa thật mà nói, nhưng trái với mong đợi được đáp lại của y, Hắc Ảnh chỉ cúi đầu.

"Gì vậy ? Bầu không khí trở nên khó xử."

Y hắng giọng và quay sang Công Tôn Thủ.

Ngay cả lão gia tử cũng nhìn y bằng ánh mắt khó tả.

- Ngươi . . .

- Vâng ?

- Ngươi bị chảy máu mũi.

- Ah ?

Khi Thủy Long lau mũi bằng mu bàn tay, máu đỏ xuất hiện.

Y cười ngượng ngùng vì xấu hổ.

- Ta không biết là có máu luôn đấy.

Hai người họ im lặng nhìn y.

"Nói gì đi chứ ? Ơ kìa ?"

Bạch Thủy Long không thể hiểu được tâm trạng đột nhiên xấu đi của họ.

Ngoài ra, y rất mệt mỏi, đầu óc không hoạt động tốt như bình thường.

- Dù sao thì bây giờ hai người có thể về chuẩn bị trước. Buổi học sẽ bắt đầu vào ngày mai. Giờ ta cần tắm rửa và nghỉ ngơi.

Làm lơ biểu cảm phức tạp trên mặt hai người, Bạch Thủy Long rời khỏi phòng.

[Trong khi Thủy Long vui mừng vì sắp thăng cấp Nghịch Thiên Thần Công, thì Công Tôn Thủ đang ngồi suy ngẫm về nhân sinh.]

"Ta đã nghĩ rằng bản thân sẽ nhắm mắt xuôi tay sau vài năm ở cố hương . . ."

Ông đột nhiên muốn học võ, để tham gia kỳ thi tuyển Học viên của Thanh Long Học Viện, như một cách giết thời gian trong những ngày tháng cuối đời.

"Ta chưa bao giờ nghĩ rằng điều đó khả thi, nhưng người thanh niên đó lại khẳng định ta có thể."

Y chứng thực lời nói ấy bằng hành động.

Sau khi trọc khí được rút ra, cơ thể ông nhẹ bẫng như đang bay.

- Phải chăng ta đang mơ ?

- Chủ nhân.

Hắc Ảnh quỳ xuống trước mặt ông.

Kiến thức võ thuật của cô ấy rất sâu rộng, hẳn sẽ biết chuyện gì xảy ra.

- Việc mà Bạch Sư phụ đã thực hiện, có phải các cao thủ cũng làm vậy không ?

- Thưa chủ nhân, điều đó là không thể. Nền tảng của võ thuật là hấp thụ Linh Khí và thanh tẩy Trọc Khí, chưa bao giờ xuất hiện trường hợp ngược lại.

- Chẳng phải có một kỹ thuật gọi là Hấp Tinh Đại Pháp sao ?

- Hấp Tinh Đại Pháp đánh cắp Nội Công của đối thủ thành của bản thân. Nhưng dần dần, tất cả năng lượng sẽ bị trộn lẫn, khiến kinh mạch vỡ nát, nên được phân vào Tà Công.

Bạch Thủy Long học Tà Công ?

Hắc Ảnh không chắc.

Tuy giọng điệu kiêu ngạo và hành động tinh nghịch, nhưng đôi mắt y tràn đầy kiên định.

"Hành vi này tương đương với tự sát."

Ngay cả cao thủ máu mặt trong giang hồ cũng không dám làm vậy.

Độc có thể giải, nhưng Trọc Khí chỉ tăng lên theo thời gian và hủy hoại cơ thể, cần phải được tịnh hóa từng chút một.

Dù có các phương pháp giảm bớt tác dụng phụ, thực tế nguy hiểm ấy vẫn không thay đổi.

Hẳn giờ Bạch Thủy Long đang khổ sở với lượng Trọc Khí y hấp thụ từ lão gia tử.

Nhớ đến nụ cười toe toét của y, bất chấp nước da trắng nhợt nhạt và vệt máu đỏ chói, Hắc Ảnh nói với vẻ mặt u ám :

- Có lẽ . . . hôm nay y đã mất rất nhiều sinh lực.

- ?!

Đôi mắt của Công Tôn Thủ mở to đầy ngạc nhiên.

Bạch Sư phụ mất mạng vì ông ?!

Tại sao ?!

Vì 10 000 lượng bạc ?!

Dù đó là số tiền lớn mà người bình thường cả đời không thể chạm tới, nhưng không đến mức phải đánh đổi cả mạng sống a !

《- Tác dụng phụ của việc loại bỏ trọc khí ấy mà. Chờ một lát là . . . Phù . . . ổn ngay.》

Gương mặt của Bạch Thủy Long với nụ cười mệt mỏi hiện lên trong tâm trí ông 

Trán y đầy mồ hôi, cơ thể loạng choạng suýt ngã, động tác lau máu mũi đầy lúng túng, đôi mắt mờ mịt như sắp ngất.

- Y việc gì phải làm đến thế ?

- Thuộc hạ nghĩ . . . là vì trách nhiệm.

- Trách nhiệm ?

Lời nói của Hắc Ảnh khiến Công Tôn Thủ bối rối.

- Bạch Sư phụ đảm bảo rằng ngài sẽ đỗ vào Thanh Long Học Viện. Khi biết về tình trạng của ngài, y nhận ra rất khó để ngài tham gia kỳ thi tuyển.

- Vì vậy ?

- Chỉ có một cách thôi. Để làm cơ thể già cỗi yếu ớt khỏe lên nhanh chóng . . .

Hắc Ảnh thở dài.

- Dù điều đó đồng nghĩa với việc rút ngắn sinh mệnh của y.

- Không thể nào . . .

Hắc Ảnh đã sống một cuộc đời mà cô phải tuân theo những mệnh lệnh được đưa ra, hoàn thành chúng ngay cả khi mạo hiểm mạng sống.

Vì vậy, cô có định kiến ​​rằng những người khác đều suy nghĩ giống mình.

Công Tôn Thủ tương tự cô.

Ông hiểu ngay lời cô nói, vẻ mặt trông như bị búa đập vào đầu.

- Ta đã nhìn lầm y rồi . . .

- Thuộc hạ cũng vậy.

Hắc Ảnh tự thấy xấu hổ về bản thân.

Cô nhiều lần chĩa kiếm về phía Bạch Thủy Long, đe doạ mỗi khi nghi ngờ đối phương có ý định làm hại chủ nhân.

Vậy nhưng, người đó lại đánh đổi mạng sống của bản thân, chỉ để thực hiện một lời hứa mà ai nghe cũng biết là đùa cợt.

- Ta nợ y ân huệ này.

Sự hiểu lầm của hai người về Bạch Thủy Long càng lúc càng sâu sắc.






P/s : Nốt chương sau là đăng Pỏn được rồi \⁠(⁠^⁠o⁠^⁠)⁠/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top