Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Một Hành Động, Một Cảm Xúc Đưa Tình Mẫu Tử Gần Thêm Một Chút: Lạc Đường

Thành Hầu và Tử Đoạn vẫn chưa thể thoát nổi sự vây hãm của bọn  sát thủ. Sáu viên đạn vừa hết, Dương Tiếu bị câu nói của kẻ cầm đầu chọc giận, thật sự rất giận. Huyền thiết nhỏ như tơ nhện thoát ẩn thoát hiện mơ hồ, tay phải cầm kiếm sát khí kinh người. Ba chiêu xuất ra,một trăm mười lăm người nằm xuống, da bọc lấy xương teo tóp nhìn rất quỷ dị kinh hồn. Kẻ cầm đầu bọn sát thủ nuốt một ngụm nước bọt,còn bốn tên sát thủ trong đó có tên cầm đầu. Hắn vỗ vỗ tay đội cung tên xuất hiện hơn ba trăm người, bọn sát thủ này đã chuẩn bị kỹ mới đến đây. Tên cầm đầu lúc này mới mừng rỡ, vô tình lộ chút manh mối:

- Bọn ta đến là để giết Phạn,hắn là mầm tai họa,đi đến đâu là chết người đến đó. Triệu Tử Đoạn nghe tạm được, thật hay dám thay tên đổi họ nghĩ là chủ tử ta sẽ buông tha sao? Thật nực cười.

Triệu Tử Đoạn có chút khó khăn vì trúng độc nhưng vẫn cầm chắc tay gươm không buông lỏng, lạnh lùng hỏi:

- Là y?

- Không hẳn. Tên cầm đầu lạnh lùng đáp lại.

- Ngươi dồn người khác vào đường cùng sao không dám nói danh tính y ra,vậy ngươi muốn bọn ta chết không minh bạch?!Dương Tiếu nhàn nhạt nói

- Hahaha...xuống mà hỏi Diêm Vương, xạ tiễn.Tên cầm đầu ra lệnh

Dương Tiếu đã thổ huyết nhưng vẫn xem như không có gì, phi thân về phía Thành Hầu và Tử Đoạn lấy ra áo khoác thứ ba dùng nội công đỡ lấy tất cả mũi tên bay tới. Áo khoác to như tấm lá chắn, che chở cho cả ba.Xong đợt tên đầu tiên, Dương Tiếu lấy trong người một lọ thuốc bằng ngọc màu đỏ ẩn hiện Huyết Hoa Mộng Tiên ném về phía Thành Hầu.Dương Tiếu cố nuốt máu vào, thản nhiên nói:

- Để vị thiếu giám họ Triệu uống, có thể trị được bách độc. Bọn chúng không còn được hống hách bao lâu nữa đâu,hai vị cứ về trước phần còn lại để ta.

Thành Hầu cầm lọ thuốc trên tay do dự, Tử Đoạn cũng không phản ứng gì. Thành Hầu lên tiếng:

- Vậy còn ân công, người cũng...

Lượt tên thứ hai bay đến,thì người của Dương Tiếu tới. Bạch Phụng dùng lông hạc bao bọc lấy mình và cả Dương Tiếu,Thành Hầu và Tử Đoạn.Vô Ảnh cho bầy ong đốt chúng, Vương Ứng Long và Ngọa Long giết bọn còn lại, tên cầm đầu cứ thế bị chém cả chục nhát;tên tiểu tốt cuối cùng chạy thoát, Vô Ảnh chỉ nhếch môi.

Vô Ảnh phi thân đến bên Dương Tiếu đỡ lấy người, Ngọa Long và Ứng Long chạy tới, cả hai không hẹn mà hỏi chung một câu:

- Nhị tỷ,tỷ sao rồi?Y Dụ(tên gọi giả của Vô Ảnh khi ở trước mặt Thành Hầu và Tử Đoạn) ngươi xem nhị tỷ sao rồi, có nguy hiểm đến tính mạng không?Nhìn tên thiếu giám ta không ưa nổi. Ngọa Long tức giận bảo.

- Ngươi bớt nói vài câu,ta không bảo ngươi câm đâu?!Ứng Long bênh vực bảo.

Lúc này Thành Hầu mới đưa thuốc cho Tử Đoạn uống, Thành Hầu liền hỏi:

- Cao danh quý tính của ân công, để sau này báo đáp ân tình này.

Vô Ảnh bắt mạch thấy có chút không ổn liền lấy ra một viên thuốc cho Dương Tiếu uống,xong ra hiệu rời đi.Cứ thế mà rời đi như chưa từng tới, Thành Hầu cùng Tử Đoạn quay về thuyền, có lẽ cả hai đã quên thứ gì đó.Hoa Quý Tần bước ra,liền hỏi:

- Bảo nhi đâu,không phải con dắt nghĩa đệ đi xuống phố sao, người đâu?

Trong khi đó, Dương Tiếu được đưa đến chỗ của Ngọa Long: Tửu Hồng Lầu.Vô Ảnh đưa ngay Dương Tiếu về phòng, dùng nội công đẩy chất độc ra ngoài. Vô Ảnh lắc đầu, khi Dương Tiếu nôn ngụm máu đen,chưa chìm vào giấc ngủ thì Vô Ảnh dùng thủ ngữ hỏi:



- Đại ca không muốn sống hả,bọn đệ mà tới trễ, chắc chỉ nhặt được xác?!

Dương Tiếu cười, Vô Ảnh chỉ có thể lắc đầu vô phương với vị đại ca này. Ở một nơi khác, tên sát thủ tới bên vách đá và đi vào. Người của Vô Ảnh đành về báo cáo, tên sát thủ gặp chủ tử của mình sau một tấm rèm màu tía trang nhã.Báo cáo xong, người từ sau bức rèm một phi tiêu giết chết tên sát thủ đó.Vì dám làm lộ sào huyệt của người sau rèm, y cho người truy sát kẻ vừa đi.Nhưng kẻ tám lạng người nửa cân,người của Vô Ảnh sống xót một người trở về. Chỉ thấy bóng lưng màu tía ẩn hiện, hắn nắm tay lại như nắm đấm thì thào:


- Ngươi không thoát khỏi ta đâu Tử Đoạn,người ngọc của lòng ta hahaha...


Dương Tiếu ngủ hai đêm một ngày tỉnh lại, Dương Tiếu chờ đợi Thành Hầu và Tử Đoạn đi tìm. Xem ra lạc đường chỉ là cái cớ Thành Hầu và Tử Đoạn đã quên đi Bảo Bảo, Dương Tiếu lo lắng nghĩ ngợi làm ba ngày ba đêm sau không thể ngủ.Mắt đen như gấu trúc, thì trưa hôm đó Tử Đoạn đến đưa Bảo Bảo về. Nhờ có người đưa tin ẩn danh mới biết Bảo Bảo ở đây,ba ngày này Dương Tiếu kiểm tra sổ sách. Dặn dò mọi người và điều Vương Ứng Long đi đến Thủy Nguyệt cư.Hôm nay Tử Đoạn đến đón,Dương Tiếu chạy đến ôm lấy Tử Đoạn mừng rỡ, hớn hở. Tử Đoạn gọi thêm kiệu đưa Bảo Bảo về thuyền. Bảo Bảo nắm tay Tử Đoạn kéo lên kiệu,cứ vậy nắm tay Tử Đoạn ngủ ngon lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top