Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tạo Hóa và Con Người, Thay Đổi hay Trả Giá?(3)

Ma Thiên Lãnh quả là xa hoa, đồ sộ. Nơi nào cũng có người canh gác nghiêm ngặt, thứ nào cũng đáng tiền,lụa là gấm vóc thuộc hàng công hầu khanh tướng. Mỗi cành cây ngọn cỏ đều quý giá, đắt tiền. Thủy tạ nơi này dài và rộng, sen nở hồng trắng cả ao,cá cảnh được nuôi là bầy cá chép nặng vài trăm cà gam.Dương Tiếu ngỏ ý hỏi, muốn xin xỏ nên lời hỏi ra nhỏ nhẹ hơn mọi ngày:

- Mộ Dung huynh, có thể cho ta bầy cá chép này không, chúng đẹp quá?

Mộ Dung Tiếu Thiên gật đầu cho ngay,Dương Tiếu cười cười, nghĩ thầm:

- Ngươi không cho ta sẽ cướp, nhưng ngươi đã cho,ngu gì không lấy. Tại ngươi giả ngốc, chứ không phải ta thông minh à nha.

Nói chuyện một lát thì Mộ Dung Tiếu Thiên hỏi chuyện Dương Tiếu:

- Tiểu huynh đệ tên gì, quê quán ở đâu?Tiểu huynh đệ có biết ai tên Vương Tư Lệ không, đó là hiền thê của ta?!
  

Dương Tiếu cười cười, xin phép cùng các bằng hữu xuống thủy tạ bắt cá chép. Mộ Dung Tiếu Thiên gật đầu đồng ý,Dương Tiếu cho người đi mua đồ đựng là thùng nước tắm càng tốt. Dương Tiếu lại sai người đi chặt ống tre,ít nhất một ngàn ống, dây thừng hoặc dây mây;mua thêm giỏ tre,rổ,...kể cả lưới. Mộ Dung Tiếu Thiên thầm nghĩ:

- Tiểu huynh đệ này làm ta thích thú, để xem tiểu huynh đệ có bắt được hết cá trong hồ thuỷ tạ không, ta mỏi mắt mong chờ, hahaha...?!

Ngoài dự đoán của Tiếu Thiên, Dương Tiếu sai Vạn Thử Xuyên Uyên dùng xẻng đào lỗ thông từ từ phải để nước chảy gần hết khả năng bắt hết cá mới thành công, lưới, rổ che chắn các ống phải làm tốt. Vừa chập tối, lũ cá chép lẫn cá khác kể cả rùa,tất tần tật đều bị Dương Tiếu bắt hết. Vậy mà,Dương Tiếu cho là chưa đủ suy nghĩ:

- Bao nhiêu cá này sao đủ huynh đệ ta nhắm rượu, không đủ bù tổn thất của Vương Ứng Long nữa? Mộ Dung Tiếu Thiên thật keo kiệt.

Mộ Dung Tiếu Thiên đỏ mặt tía tai,tái xanh cả mặt. Lòng Tiếu Thiên kêu gào, chửi rủa:

- Mười tám đời tổ tông nhà ngươi, ngươi xin có cá chép thôi mà.Vậy mà rùa,baba,cá la hán,...tất cả cá nhỏ cá lớn ngươi đều bắt sạch.Một trăm lượng hoàng kim của ta,thù này ta sẽ trả.Tiểu tử thối, ta cầu ngươi không kết hôn được, có con cụt giò,lội tay.Nam làm ăn mày, nữ làm kỹ nữ.

Trong đầu thì nghĩ vậy, nhưng bên ngoài vẫn niềm nở tiển biệt. Cuối cùng cũng biết tiểu tử đó tên gì, tên quái chết người Bát Bảo Vị Thang.Nghe là biết con nhà y sư, nhưng không khác gì ăn cướp Tiếu Thiên lắc đầu ngao ngán nghĩ thầm:

- Lần sau gặp hắn, tránh thật xa mới được. Tư Lệ muội là tốt nhất, vừa ngoan hiền, lại hiểu chuyện.

Dương Tiếu chia tay mọi người, một người hai ngựa chạy tới Phong Lĩnh Sơn. Miệng Dương Tiếu cứ lẩm bẩm:

- Lại là địa bàn của Mặc Phong, ta và cơ thể này có nợ hắn đâu, sao gặp hoài vậy?

Tuy miệng cứng nhưng lòng lại mềm yếu, vẫn thúc ngựa về phía trước. Trời tối sầm mới tới Phong Lĩnh Sơn,Dương Tiếu xuống ngựa đi thẳng tới phòng khách, thấy Vương Ứng Long với y phục đen,sạch sẽ và lãng tử, đủ thấy Mặc Phong không để bụng chuyện thù hận với Dương Tiếu.

Dương Tiếu có chút khó tin,thì mọi người ở đây kéo Dương Tiếu ngồi cùng Mặc Phong và Ứng Long. Tiệc rượu gà vịt heo đều bị giết để đãi Dương Tiếu và Vương Ứng Long trùng phùng, Ứng Long xin phép gặp riêng Dương Tiếu lát nữa nhập tiệc cùng mọi người. Hai huynh đệ nói chuyện tàn hết hai nén hương mới ra,những tin tức và kỷ vật được trao lại cho Dương Tiếu. Dương Tiếu đội khăn tay,bận y phục giản đơn uống ly rượu nhạt rồi định rời đi. Vương Ứng Long cũng đội khăn tang,bạch y thoát tục.Ứng Long dẫn Dương Tiếu đến Mai Liên Huyết Điểm, nơi này là do mẫu thân của cơ thể này lập nên, Vương Tư Lệ không muốn linh hồn say ngủ,đã làm linh hồn Dương Tiếu ngủ say.Vương Tư Lệ bảo Ứng Long đừng nhìn, bản thân thay đổi thành mỹ nhân Vương Tư Lệ.Vương Ứng Long đốt nhang,rồi đưa cho Tư Lệ.Hai tỷ muội khấn vái, cắm nhang.Tư Lệ khóc như mưa,trong khi đó Ứng Long mắt đỏ ửng không rơi một giọt lệ nào.


Cả hai quỳ trước mộ mẫu thân đã bảy ngày, bảy đêm không chịu ăn uống dù người dưới của Mặc Phong cố gắng khuyên can nhưng vô ích. Mặc Phong cuối cùng không thể chịu đựng nổi đã xuất hiện, Mặc Phong mỉa mai:

- Với hai con cá chết làm sao trả thù rửa hận, làm sao xoay chuyển càn khôn? Thôi thì chết cho rồi, sống uổng phí.


Ứng Long nghe vậy liền thay đổi ăn uống như một đội quân,còn Tư Lệ thì im lặng, một lời cũng không nói, một biểu hiện cũng không có. Mặc Phong cảm giác bất an dâng trào, định bước tới thì nghe Tư Lệ thở than:

- Mẫu thân muốn con sống sao đây,con phải làm sao bây giờ, mẫu thân trả lời con đi?Sao mẫu thân lại bỏ con,con cô độc lắm mẫu thân. Mẫu thân... ư...

Cứ thế hỏa khí công tâm Tư Lệ thổ huyết, Mặc Phong chạy đến đỡ kịp Tư Lệ.Nhưng lòng Mặc Phong cũng đắng cay,chua xót;kiếp này có thể hay không tìm lại hạnh phúc cho Tư Lệ,kiếp trước tự tay Mặc Phong đưa chén thuốc khiến cả đời Tư Lệ không con.Giờ người ngọc trong tay thì vô phương chấp nhận, Mặc Phong biết mình không có thể đến bên Tư Lệ lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top