Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. một.

Em học cho mình sống giản đơn thôi 

[...] 

Em trở lại. Con mèo xù lông 

Liếm tay em, rừ rừ khe khẽ 

Trước mắt em, ngọn lửa nào bừng cháy 

Soi trên đỉnh nhà máy gỗ cạnh hồ. 

[...] 

(Vũ Hoàng Linh dịch)

♫♪♫♪♫

Cơn đau dồn dập kéo đến, Cát Anh ôm ghì lấy cái bụng đang kêu hét dữ dội. Đẻ, sắp đẻ rồi, cô ấy thều thào mấy chữ trong họng.

Đức vội vội vàng vàng đỡ cô ấy đi, ra cổng và bắt một chiếc taxi, hai người tức tốc phi đến bệnh viện.

- Vũ, mày về nhà chuẩn bị đồ cho chị nhà, sắp sắp rồi mày ơi.

Đức nói như hét vào trong điện thoại với cái người tên Vũ. Vũ là thành viên trẻ nhất ở ban huấn luyện của đội tuyển Tỉnh, là đồng nghiệp của Đức, là người bị Cát Anh gán cho cái mác "chân sai vặt" vì dễ bắt nạt.

Đức từ năm 30 tuổi đã đủ tiền mua mấy căn nhà, nhà cho bố mẹ ở quê, và căn nhà vườn rộng rãi đang sống. Nhà cũng không phải quá lớn, quá xịn, cũng chỉ đủ một phòng của cậu, phòng của Đại, phòng của Vũ và phòng của lũ trẻ. Nhưng lắm người, nên ấm áp.

Vũ là thanh niên duy nhất trong ban huấn luyện đội bóng Tỉnh chưa đăng ký kết hôn, cũng chưa cưới, lại hiền lành biết nghe lời, nên Đức cho cậu ấy ở tạm trong nhà. Cũng đông vui náo nhiệt hơn, thêm người trông trẻ, cũng là thêm người làm việc nhà.

Cát Anh luôn lấy Vũ ra làm trò cười, và cũng nhiều lần Vũ lớn tiếng nói ra, nhưng cái uy của chị nhà lớn quá, bạn trẻ Vũ vẫn tạm thời bị áp chế lại.

Vũ nhận được tin lớn như thế, rùng mình nghĩ đến cơn nổi cáu của chị nhà, liền gọi điện sang cho Đại:

- Anh Đại ơi, chị nhà đẻ rồi, anh cho em ké ô tô với.

Đại vừa được nghe thông báo, đưa tay vơ nhanh cái chìa khóa nằm ở góc bàn, vẫn chiếc blouse trắng đang trong giờ làm việc, chạy nhanh thật nhanh xuống bãi đỗ xe.

Hành lang bệnh viện dày đặc những bà bầu, bên cạnh là người thân và đồ đạc xếp thành từng làn, với những cái bụng tròn ủng xinh xinh, đang đi lại hết sức bình thản.

Đại dắt tay một bé gái, Vũ ôm trong tay một bé trai, trên vai Vũ là một ba lô to tướng, hai người lớn và hai người nhỏ chạy đến với gương mặt vẫn còn hơi ngơ ngác.

- Vào rồi!

Đức hất mặt về phía phòng kín, nhanh tay đỡ giúp Vũ đồ nặng sau lưng.

- Bố!!!

Bé gái nhỏ rời tay Đại, chạy ào đến bên Đức, cuốn chặt lấy một bên chân khiến Đức phải khom người xuống bế cô gái nhỏ ngồi lên tay.

Bé con 5 tuổi rồi mà nhẹ tều, mặc dù Cát Anh mỗi lần bế nó đều nhăn nhăn nhó nhó kêu mỏi hết cả cánh tay. Rõ ràng là cả Đức, Đại và Vũ, đều cho rằng, trẻ con mập mạp một chút sẽ trông đáng yêu hơn, còn Cát Anh thì cứ một mực khẳng định:

- Thế này là khỏe mạnh rồi, không gầy còm nhom là được, em cũng biết chăm cơn chứ bộ. Mà á, mai sau đỡ phải giảm cân, mấy chị nữ lúc lớn là lắm chuyện lắm.

Đấy thì chuyện con gái là thế, đến cu con trai cũng vẫn được Cát Anh theo dõi cân nặng sát sao, cô ấy bảo:

- Nặng thế là đủ rồi, chủ yếu là thịt chứ không phải mỡ, lớn rồi còn tập múi nữa chứ.

Cát Anh có cách dỗ con của riêng cô ấy, cứng rắn và nghiêm nghị, nên mấy đứa trẻ thường cuốn bố hơn. Cát Anh luôn có những lý lẽ của riêng cô ấy, nghe riết cũng đành chấp nhận mà cũng chẳng ai muốn cãi lại, nên dù muốn chiều chuộng con hơn nữa, vẫn thỉnh thoảng phải e dè Cát Anh.

Ba người đàn ông ngồi tập trung thành một hàng ngang trên dàn ghế nhựa, tay đan vào nhau, cái cảm giác hồi hộp như theo dõi trận chung kết từ băng ghế dự bị vậy.

Cát Anh thực sự rất muốn sinh em bé vào mùa đông, vì mùa hè làm cô khó chịu, mà lại còn tăng cả chục cân, cái sự nóng tính phải gọi là bốc lên ngùn ngụt. Căn nhà luôn luôn trong tình trạng chuẩn bị báo động cháy. Nhưng tính Cát Anh là vậy, cau có cũng chỉ một lúc, rồi sau bình thường lại cười hề hề như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cô ấy đau, nhìn cũng xót, cũng muốn đỡ thay một phần, nhưng mà, đỡ làm sao nổi. Mà cô ấy, đau thì gào thét như vậy, nhưng vẫn cứ thích có thật nhiều con.

Nắng hầm hập bên ngoài như muốn nung chảy cả cái bệnh viện, chói chang gắt gỏng như đang tức giận cái gì đó đến tột cùng. Bụi mù cả đường xá, bụi cuốn từ con ngõ nhỏ ra rải một lớp mỏng tanh lên khắp các cây xanh trong thành phố.

Điện thoại của Vũ vang tiếng xèo xèo, Vũ lôi ra rồi lại tắt đi và nhét trở về chỗ cũ, mấy bận vậy làm Đức phải quay sang, phẩy tay:

- Thôi mày về làm đi, tao với Đại ở đây là quá thừa rồi.

Nói rồi, Đức nhón tay bế lấy đứa trẻ bụ bẫm đang nhè nhẹ ngáy trong vòng tay Vũ.

Vũ quay đi bước được ba bước, rồi lại trở lại ngồi phịch xuống ghế, lắc đầu:

- Mỗi hai anh thì vất lắm, tý mà chị nhà cáu còn có em đỡ cho chứ không thì ai.

Đại bặm môi suýt nữa thì cười thành tiếng. Kẻ có vợ con cũng chẳng khổ sở đến thế, chỉ là cái kẻ có cô vợ quá cá tính thiên hướng hung dữ, cái sự bất lực nó còn lây lan sang cả mấy người xung quanh.

Bé gái nhỏ ngồi bên cạnh Đại, liên tục hỏi rất nhiều câu hỏi làm cậu trả lời không ngừng nghỉ:

- Chú ơi, mẹ lúc nào mới xong?

Sắp xong rồi con, con lại có thêm em, chơi bóng đá thế mới vui con ạ.

- Chú ơi, sao bố chỉ bế em mà không bế con?

Con thông cảm cho bố con chút, người ấy cũng đang lo lắng lắm con ơi.

- Chú ơi, hay là con vào với mẹ chứ hình như mẹ đau lắm, nghe tiếng hét...

À, câu này thì trả lời sao ta?

Đến đứa thứ ba rồi, Đại chẹp miệng, mà tiếng hét vẫn không hề giảm cường độ, làm cậu đứng ngồi không yên thực sự. Nhưng Cát Anh thì cấm tiệt mấy ông đàn ông vào phòng đẻ, cô ấy cực kỳ không hài lòng vì điều đó. Vì cô ấy bảo, cẩn thận vào đấy là cô ấy nắm tóc, cào da cho xơ xác hết cả lũ.

Cát Anh trong phòng sinh lại kêu thất thanh lên mấy tiếng.

Con bé Su nép mình vào lòng Đại, ngơ ngác nhìn ngó xung quanh. Thằng cu Shi giật thót mình tỉnh giấc, Đức lựa lựa vỗ về êm êm lên bờ mong tròn xoe, thằng nhỏ lại lim dim đôi mắt.

Bao nhiêu những thứ thanh âm hỗn độn va đập vào nhau trong cái thời tiết xấp xỉ 38 độ C, cọt cẹt thành hình thành dáng phả hơi nực vào đám người ngồi vạ vật kín cả cái hành lang. Tiếng xuýt xoa, tiếng hô hét, tiếng mắng mỏ, tiếng phì phò tập thở lẫn tiếng kêu than, tiếng ùng ục, uỵch uỵch, huỳnh huỵch như đang đang tham gia một trận chiến.

Cát Anh lần đầu tiên khóc trước mặt Đức, là khi cô đẻ đứa con thứ nhất. Cô ấy nức nở, ghì chặt lấy cánh tay cậu, đan chặt đôi bàn tay cậu khít lại chẳng chịu cho buông.

Ở bên ngoài ngóng tin bên trong như vậy, thật hồi hộp.

Sốt ruột! Sốt ruột quá.

♫♪♫♪♫

Cuối tuần, cả nhà nằm ngủ nướng chờ nắng xiên qua cửa sổ. Tầng một bọc kính lấp lánh lung linh theo đúng ý thích của Cát Anh, nhưng dạo gần đây cô ấy ghét nó kinh khủng, ở nhà thì sẽ kéo rèm suốt, vì trời nắng quá.

Đức dậy sớm, theo thói quen, chạy thể dục cho mồ hôi ướt mướt người rồi mới trở về nhà. Cậu không tắm ngay, mà ra vườn tỉa tót câu cối, sau đó vặn nước bơm tỏa mát cho cả vườn cây. Những thứ xanh mát làm cả căn nhà trông đẹp xinh hơn rất nhiều.

Cả nhà vẫn say sưa ngủ, Đức kiểm tra từng phòng để được nghe tiếng thở khe khẽ của mọi người rồi mới trở lại phòng của mình. Bé Su nằm ườn trên giường, vầng trán con con hơi lấm tấm mồ hôi, Đức phải chỉnh lại cái quạt ngay, em mà bị nóng quá là thể nào cũng khóc toáng cả lên.

Đức ôm cả một xấp tài liệu dày ra bàn uống nước ngoài phòng khách, vừa mở laptop lên xem lại đoạn ghi hình các buổi tập luyện, vừa giở hồ sơ của các cầu thủ ra rồi ghi ghi chép chép, sắp sắp xếp xếp suốt mấy tiếng đồng hồ.

Điện thoại báo đã gần 10 giờ sáng, Đức đứng dậy khỏi cái bàn vừa làm nơi để làm việc, vươn mình thả lỏng cơ bắp, rồi lạch cạch xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Mấy ngày nghỉ là ngày nào cũng thế, ai ai cũng ngủ đến tận trưa, đến tận lúc mùi thức ăn xục xạo quanh nhà mới lò mò bò dậy.

Ngoài trời nắng đã lên từ ban sớm, tỏa nhiệt nồng nàn, hơi nóng từ mặt đất nườm nượm bốc lên cao.

Mấy đứa trẻ trở mình, Cát Anh tỉnh hẳn giấc, vỗ về chúng một hồi rồi đắp lại chăn cho chúng, còn mình thì xuống bếp tìm nước uống.

Cát Anh đi qua Đức, vỗ vỗ vai cậu, rồi hỏi:

- Su có quấy không anh?

- Làm gì có. – Đức nhanh chóng lắc đầu. – Su ngoan nhất nhà còn gì.

- Em ngoan hơn đó.

Cát Anh vừa chỉnh lại lời Đức, vừa cười hì hì. Mở tủ lạnh ra chỗ nào cũng thấy sữa chua, sữa chua đủ vị đủ màu, ngó mãi mới thấy chai nước lạnh lăn lóc trong góc tủ, cô khều hoài mới lấy ra được.

- Anh chiều các người yêu lớn nhỏ ghê thật đấy.

- Sữa chua rất tốt cho sức khỏe mà, em chả bảo mãi thế còn gì.

Cát Anh cất chai nước lọc lạnh ngắt trở lại tủ. Cô sau khi sinh đứa thứ ba xong, cũng đã khỏe hơn rồi, mà dạo này bị ba người đàn ông trong nhà kèm cặp nhiều quá, ăn ăn uống uống nhắc nhở suốt không tha.

- Em thích được ôm từ phía sau lắm nhé, nhất là lúc em nấu ăn nè.

Dựa vào bàn bếp, Cát Anh tủm tỉm gợi ý với Đức làm cậu phì cười:

- Cứ tập nấu ăn đi đã nàng ạ.

- Xí!

Cát Anh bĩu môi, ngó nghiêng quan sát chảo thịt rang vàng ươm và thơm nức, mấy đứa trẻ con là thích món này lắm này, nên Đức bữa nào cũng nấu, mà đã nấu là nấu rõ nhiều. Thế là mấy đứa lại càng thích, háo hức ăn được cực nhiều cơm, cũng không phải nịnh nọt quá khó khăn.

- Anh không đi làm hả Đức?

- Mỗi Vũ là phụ trách buổi triệu tập sáng nay thôi. – Đức nhún vai. – Anh giờ đùn qua cho nó hết rồi.

- Nó trẻ hơn anh nên giờ cũng phải kiếm mà, chắc cũng muốn có nhà lắm chứ, nhề?

Đức gật đầu đồng ý, thằng bé cũng hơn ba mươi rồi, còn phải lấy vợ nữa, nhiều lần nó cũng ngại mà muốn chuyển ra ngoài, nhưng vì cậu cứ nằng nằng đòi tuyệt giao nếu nó đi, nên tạm thời chắc chưa dám đổi nhà đâu.

- Giờ thích ở nhà nấu cơm thôi, cũng đơn giản mà, đơn giản hơn công việc văn phòng của em nhiều.

Ái chà, Đức lại bắt đầu chọc ghẹo rồi đấy, ý nói đơn giản quá chừng vậy mà Cát Anh cũng chẳng biết nấu ăn đây mà. Cô đặt cốc nước đã hết xuống bàn, lại dòm ngó rổ rau đã được rửa sạch sẽ, chẹp miệng:

- Hầy, yêu người lương cao sướng thật, cứ thong thả bình thản thế thôi chẳng cần màng chuyện tiền nong luôn.

Đức khẽ cười, gõ nhẹ lên mái tóc Cát Anh một cái:

- Anh biết em làm nhân viên công sở vất vả rồi, nghỉ ngơi cho đã đi.

Bữa ăn trưa hôm ấy, Su liên miệng khen Đức, Shi cũng sán lại gần Đức chờ anh xé thịt cho, hai đứa lại còn kể lể rằng mọi hôm nếu chỉ có mẹ ở nhà thì chẳng có đồ ngon như vậy. Ối chao, chúng nó làm như mẹ chúng nó không biết nấu ăn ấy, chỉ là nguyên cái món thịt rang không bằng ai kia thôi.

Cát Anh khẽ lườm yêu mấy đứa trẻ, rồi gắp một miếng thịt nạc to tướng cho Đức, rồi gắp một miếng đậu xúng xính cho Đại, rồi chẹp miệng:

- Hầy, yêu người biết nấu ăn sướng thật, cứ tĩnh tại ngủ khì cả ngày rồi dậy cái là ấm bụng luôn.

Cả nhà cùng cười lớn, tính ra, trêu chọc Cát Anh cũng là một việc thú vị.

### ^^^ ~~~ !!! *** 

Bản word của truyện đã chính thức hoàn thành rồi nha các tình yêu của tớ ^^ Dù kết thúc thế nào, tớ mong nó sẽ là một đoạn kết truyện thực sự khiến các cậu yên tâm, thấy hợp lý, và hài lòng~

2 chương, và 1 ngoại truyện nữa!!!

Rất nhanh, rất rất nhanh đúng khônggggg~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top