Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đới Manh vuốt ve tóc cùng gương mặt của nàng, rũ mắt xuống nhìn nàng.

"Em nhìn xem, em làm chị ướt sũng hết cả rồi." - Còn nắm tay nàng đặt vào phía dưới của bản thân, một chút xấu hổ cũng không biết.

Dụ Ngôn chạm đến con suối đang tuôn ra kia thì khiếp đảm rụt tay trở lại, buông lỏng tay Dụ Ngôn ra, Đới Manh nằm xuống bên cạnh nàng, đầu ngón tay điểm nhẹ trên người nàng.

"Hôn chị." - Mệt mỏi hầu hạ người ta lâu như vậy, cô cũng đáng được nhận lại một chút hưởng thụ chứ!

Dụ Ngôn nghe lời ngồi dậy, học theo tư thế khi nãy của cô, cúi xuống hôn môi Đới Manh rồi dùng lưỡi liếm liếm vành tai cô.

Nhìn nàng ngồi trên người đưa tay xoa nắn ngực mình, sau đó dùng đầu lưỡi hồng hồng hôn lên đó, tiếng hôn khe khẽ, thật là đáng yêu, những động chạm nhỏ bé này thật kích thích, làm cho Đới Manh hít thở không thông, dưới thân càng lúc càng nóng và ẩm ướt.

Đới Manh chẳng bao giờ nghĩ sẽ có ngày bị một nàng làm cho thân thể mình phản ứng mạnh đến vậy, chưa bao giờ trải qua kiểu khoái cảm này càng làm cô trở nên hưng phấn, nàng kia mặc dù động tác thiếu thành thạo, nhưng vẫn khiến Đới Manh mê mệt.

Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, tay xoa ngực còn không dám dùng sức, Đới Manh đã chịu không nổi nữa rên ra tiếng. Một tay kéo đầu nàng xuống phía dưới.

"Hôn chị...phía dưới ấy."

"Dạ?" - Dụ Ngôn có chút không hiểu.

"Ở đây ~" - Đới Manh cầm tay nàng đặt xuống phía dưới thân, trong giọng nói khàn khàn tràn đầy dục vọng.

Dụ Ngôn chần chờ một chút, nhưng cũng không biết làm sao.

"Chị muốn...em hôn như thế nào?"

"Dùng đầu lưỡi của em ấy."

Câu nói này làm cho mặt Dụ Ngôn nóng như bị lửa thiêu, chị ta là muốn nàng dùng lưỡi liếm nơi đó sao, quả thực...

Đới Manh khó chịu giãy dụa thân thể, túm lấy tóc nàng giục.

"Mau...Nhanh lên một chút..."

Dụ Ngôn đem tóc đã rũ xuống vén ra sau tai, quỳ gối giữa hai chân Đới Manh, chậm rãi cúi người, hiện tại đã không còn biểu hiện gì gọi là rụt rè.

nàng này không hề biết kỹ sảo gì cả, cứ như vậy liếm từ trên xuống dưới, giống như liếm một que kem, đầu lưỡi mềm mại chẳng thấy lực ở đâu, hơn nữa còn liếm rất chậm, rất không có tâm.

Thế nhưng dù vậy, Đới Manh cũng không nhịn được rên rỉ, cắn ngón tay cúi xuống nhìn nàng, Dụ Ngôn nhưng thật ra đang rất chăm chú, vùi cả mặt vào chỗ ấy chỉ để lộ ra mỗi cái đỉnh đầu.

"Ực" - Một tiếng nuốt vang lên trong căn phòng vắng vẻ, thân thể Đới Manh không chờ đợi được nữa.

Cô ngồi dậy, một tay túm lấy tóc Dụ Ngôn kéo nàng lên, ôm lấy cổ nàng hung hăn hôn sâu, không giống những tên đàn ông luôn cường hãn chiếm hữu, cùng một nàng hôn môi cảm giác như đang ở chìm vào trong làn nước biển ấm áp, phía bên dưới ngày càng khó chịu bứt rứt, giống như nửa đêm khó chịu không thể ngủ nổi.
Dụ Ngôn chật vật lắm mới dứt ra được khỏi nụ hôn của cô, lấy tay lau khóe miệng.

"Em...môi em thế nhưng, vừa nãy hôn qua nơi đó..." - Giọng nói càng về sau càng bé.

"Dù sao nước đó cũng là của chị thôi, chị cũng không có ghét bỏ." - Quả thực chính là chẳng biết xấu hổ.

Đới Manh đã không còn tâm tư cùng nàng nói nhiều, cầm lấy tay nàng đút vào bên trong cơ thể mình, cô đã đợi lâu như vậy, không thể tiếp tục kiên trì.

Dụ Ngôn cảm thấy ngón tay như đang bị những thớ thịt nóng rực bao vây, càng ngày càng gấp.

"Em, đút sâu một chút nữa..." - Đới Manh chăm chú điều khiển cánh tay của nàng, "Cố sức chút..."

"Sẽ rất đau?" - Dụ Ngôn thấy người phụ nữ dưới thân ý loạn tình mê, ngược lại có chút không biết làm sao, chỉ có thể dựa vào lời cô nói mà làm theo.

"A...Không có việc gì, em cố sức chút...Mau, mau một chút..." - Đới Manh cảm thấy một ngón tay mảnh khảnh của nàng này quả thật là chưa đủ, bản thân cũng đưa một ngón tay đi vào.

Dụ Ngôn nằm trên thân thể của cô, cúi đầu, bên tai nàng là tiếng rên rỉ dâm đãng, chỉ cần nghe như thế cũng đã làm nàng thấy ngượng, hơn nữa bởi vì ngón tay ra vào làm vang lên tiếng "Phịch phịch." cùng với tiếng động va chạm của nước, Dụ Ngôn càng thêm xấu hổ, mình vừa nãy ở dưới thân chị ta cũng kêu dâm đãng như vậy?

Đới Manh thở dốc, đột nhiên thân thể như bị xé nát, một dòng nước cuồn cuộn tuôn ra khỏi âm đạo, cả người cô xụi lợ, từ từ nhắm hai mắt lại hưởng thụ, vẫn như trước thở phì phò.

Ngón tay Dụ Ngôn chậm rãi rời khỏi, thế nhưng Đới Manh lại ngăn cản nàng.

"Chờ...chờ, em để tay ở bên trong một lúc." - Nơi đó như trước gắt gao ôm trọn ngón tay nàng, thật giống như ngón tay kia đang bị miệng của một ai đó dùng lực mút mạnh.

Dụ Ngôn ghé vào trong lòng Đới Manh nghỉ ngơi, tim của nàng đang đập như sấm, bàn tay Đới Manh ở phía sau lưng nàng nhẹ nhàng vuốt ve, tại lỗ tai nàng vừa cười vừa nói.

"Em mệt sao? Đợi lát nữa có muốn làm thêm một lần không?"

"Ngày mai em phải đi học, không thể đến muộn... ở chỗ này có thể bắt được xe không?" - Dụ Ngôn từ trên thân thể của cô bò xuống, có chút xấu hổ, muốn lôi chăn ra che kín người, nàng hiện tại không mảnh vải che thân, dục vọng đã qua đi, lại bắt đầu cảm thấy thẹn thùng.

"Em mấy giờ đi học? Chị lái xe chở em đi." - Đới Manh tốt nghiệp đã lâu, sớm không còn nhớ nổi giờ đến trường.

"Trước 7h phải có mặt ở trường." - Mắt thấy không mấy tháng nữa là đến kỳ thi vào trường cao đẳng, buổi sáng đều phải đến sớm.

Đới Manh nhìn đồng hồ rồi nhíu mày.

"Hiện tại cũng hơn 12h đêm rồi, chẳng phải đã ngủ thiếu mấy tiếng?!" - Nếu không phải khu biệt thự có chút xa thành phố, căn bản sáng sớm không thể gọi được xe, Đới Manh thật muốn ném cho nàng một chút tiền để nàng tự túc.

"Không có việc gì... Em buổi sáng có thể tự đi..." - Dụ Ngôn cũng không muốn gây phiền phức đến cô.

"Aizz, quên đi, em nhanh ngủ một chút, buổi sáng gọi chị dậy." - Đới Manh xoay người đem Dụ Ngôn kéo vào trong lòng, một chân còn cưỡi ở trên người nàng, nàng nhỏ nhắn ấy vừa vặn lọt thỏm trong cái ôm của cô, rất có cảm giác thoả mãn.

Bị chị ta đè nặng, Dụ Ngôn thở thôi cũng có chút khó khăn, nhưng cũng không đem Đới Manh đẩy ra, chỉ cần chị ấy hài lòng, thế nào cũng đều được.

Một đêm này, Dụ Ngôn trằn trọc, tuy rằng giường rất mềm mại thoải mái, nhưng nàng khó có thể đi vào giấc ngủ, trong đầu tràn ngập hình ảnh kích tình lúc nãy, càng muốn đem những thứ đó ném ra khỏi đầu càng hồi tưởng rõ ràng, kết quả nàng mất ngủ.

Quên đi, làm cũng đều đã làm, chỉ khi chị ấy hài lòng, bản thân mới có thể có được những thứ mình mong muốn. Từ khi nàng còn rất nhỏ đã hiểu được, muốn có cái gì thì phải trả giá cho cái đó. Sau khi có tiền nàng có thể thuê một căn phòng nằm gần trường đại học, nếu như có khả năng ở một thành phố xa lạ tìm được việc làm, có thể đem bà nội đến đó ở luôn. Không còn ai biết đến quá khứ của nàng, bắt đầu làm lại cuộc đời mới.

Cứ miên man suy nghĩ đến kế hoạch tương lai, Dụ Ngôn từ từ ngủ thiếp đi, nhưng chưa được bao lâu thì tiếng chuông báo thức từ điện thoại vang lên.

Đới Manh gian nan mở mắt, cô có chút hối hận tại sao bản thân lại tìm một nàng học sinh để chơi đùa, sáng sớm mới có mấy giờ a, dậy sớm sẽ giảm thọ đó có biết không!

Mơ mơ màng màng ngồi dậy, một lúc cũng không thể nào tỉnh táo nổi, Dụ Ngôn không dám hối cô, chỉ sốt ruột nhìn vào đồng hồ, vạn nhất mà đến muộn, sẽ phải nghe cô giáo chủ nhiệm mắng chửi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top