Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 30 (END)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đến quán rượu, có thể hoàn toàn buông thả thỏa thích yêu nhau, thân thể Dụ Ngôn dần dần biến thành thục, không cách nào chống cự được dụ hoặc, toàn thân trên dưới đều tản ra một sức hấp dẫn, nhất là lúc cô mang theo ánh mặt nhuốm tình dục mê ly chủ động hôn lên môi Đới Manh , lửa tình trong nháy mắt đốt khắp toàn thân, hệt như muốn đốt cháy cô.

Ngay lúc hai người vừa mới dừng lại một chút, chuông điện thoại Dụ Ngôn vang lên, lúc đầu không muốn nhận, nhưng Đới Manh ôm cô "Không có việc gì, nghe đi."

Nhận điện thoại, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng nói trong điện thoại rất dễ dàng lọt vào tai Đới Manh, là một nam sinh, nghe giọng hắn, hẳn là rất khẩn trương, thậm chí còn có chút nói lắp "Dụ. ..Dụ Ngôn, ngày...ngày nghỉ Quốc Khánh cậu tính làm gì?"Dụ Ngôn nhìn thoáng qua Đới Manh , nhàn nhạt mỉm cười nói "Chắc là về nhà, sao vậy?"

"Chúng mình tính đi leo núi ở vùng lân cận, vào hai ngày mùng 6 mùng 7, cậu có thể trở lại sớm vài ngày? À, đúng rồi, Dụ học tỷ cũng sẽ đi, chị ấy cũng rất hi vọng cậu có thể đi."
Đới Manh ngày nào cũng nấu cháo điện thoại với Dụ Ngôn, đương nhiên biết cái người Dụ học tỷ này là ai, hơn nữa mỗi lần gọi điện thoại, tần suất xuất hiện của cái người này hơi bị cao, lại nhớ tới ánh mắt cô ta nhìn Dụ Ngôn ngày đầu tiên nhập học, trong lòng không khỏi khó chịu.

"A ừm..." Dụ Ngôn đang muốn đáp lời, há mồm lại khẽ rên thành tiếng, nguyên nhân chính là do có người nào đó đang ghen tuông quá độ chui vào giữa hai chân cô, đúng lúc nhẹ cắn cô một cái, đẩy đầu cô ấy ra, qua loa kết thúc cuộc gọi, "Mình sẽ trả lời cậu sau."

May mắn là Dụ Ngôn sớm tắt máy, bằng không cô nhất định sẽ phải khó chịu kêu ra tiếng, ngón tay Đới Manh giống như có ma lực vậy, luôn có thể hòa tan cơ thể cô thành một vũng nước, sau đó chậm rãi thăng hoa.
Đới Manh sờ sờ hai má Dụ Ngôn , lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, cô gái dưới thân càng ngày càng xinh đẹp, "Người theo đuổi em nhất định rất nhiều đi." không đoán cũng biết, cô gái tốt như vậy, ai sẽ không thích chứ.

"Cũng không nhiều lắm, với cả . . . Em lại không thích bọn họ." Người theo đuổi Dụ Ngôn ở trường quả thật không ít, nhưng cô đều khéo léo từ chối hết rồi, trong lòng cô chỉ có mình người trước mắt này, hoàn toàn không còn chỗ cho người khác.
Dụ Ngôn nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Đới Manh, kỳ thực cô cũng không rõ cô thích cái gì của chị ấy, hai người bọn họ lúc đầu cũng không nên xuất hiện cùng lúc, nhưng chính là quỷ thần xui khiến như thế gắn liền với nhau, ở chung với chị ấy rất vui vẻ, thích được chị ấy mang tới những nơi chưa bao giờ thấy, bao giờ cũng có vô số điều mới mẻ, đây là thế giới trước đây cô tới nghĩ cũng không nghĩ tới.

"Em là của chị, chỉ có thể là của chị." Đới Manh giữ hai tay cô bên gối, từ trên xuống dưới nhìn xuống cô, thật vất vả mới tìm được người khiến mình thích như vậy, cô tuyệt sẽ không buông tay.
"Ừ." Dụ Ngôn buồn cười nhìn người đang áp trên người mình, cô chưa từng nghĩ Đới Manh sẽ lo lắng cô bị người khác cướp đi, chẳng lẽ không phải nên là Dụ Ngôn lo lắng không có mình bên người, Đới Manh không nhịn được tịch mịch đi ra ngoài lêu lổng sao.

Co chân, Dụ Ngôn nhẹ nhàng ma sát trên đùi Đới Manh, ngẩng đầu lên, rướn cổ ra muốn hôn Đới Manh, nhưng bởi vì cổ tay bị cô ấy đè xuống mà không với tới cô ấy được.
Cái dáng vẻ dụ hoặc này quả thực là đang chơi với lửa, cô ấy chủ động như vậy, Đới Manh nào có đạo lý chối từ, thế là cứ như vậy, hai người liên tục quấn quýt si mê đến khi mặt trời lặn, rồi mới ra khỏi quán rượu đi kiếm ăn.
"Chị chừng nào thì trở về vậy?" Dụ Ngôn nắm tay Đới Manh, đưa cô ấy tới quán ăn mình thường đến.
"Sao? Giờ đã mong chị đi rồi hả? "- Đới Manh có chút mất hứng trừng cô.
Dụ Ngôn nắm tay cô thật chặt, liếc mắt nhìn cô cười nói, "Chỉ là đang nghĩ xem còn có thể ở cùng chị bao lâu, tính dẫn chị đi tham quan nơi này, có điều em cũng không biết nhiều nơi cho lắm."
"Ăn cơm xong, em dẫn chị đi dạo quanh trường em đi, lần trước còn chưa đi hết một vòng nữa." Sở dĩ có hứng thú với nơi này, chẳng qua chỉ là vì Dụ Ngôn sống ở đây, cách nhau xa như vậy, càng thêm muốn biết về hoàn cảnh sinh hoạt của em ấy.

"Vâng."

Hai người ngồi vào chỗ trong quán ăn, đồ ăn còn chưa chọn xong, thì gặp bạn học của Dụ Ngôn "Ô kìa, Dụ Ngôn , cậu cũng ở đây hả, vừa vặn, buổi chiều Đình Tuân có điện thoại cho cậu nói về chuyện leo núi nhân dịp Quốc Khánh đúng không? Hội trưởng đã nói rằng cậu đi chị ấy mới đi, cho nên cậu nhất định phải đến đấy ~"

"Quốc Khánh mình phải về nhà, mọi người cứ đi chơi đi." Dụ Ngôn cười cười với bọn họ, trực tiếp từ chối.
"Cũng chỉ trở lại sớm hai ngày thôi mà, đây chính là hoạt động tập thể đầu tiên của chúng ta đấy.", "Đúng vậy, không thể trọng sắc khinh bạn chỉ lo về nhà vụng trộm với bạn trai được." mấy nữ sinh thất chủy bát thiệt nói.

Đới Manh cười, tự động mở ra hình thức bảo hộ, "Tiểu Ngôn nhà chúng tôi xa nhà đã lâu, bà nội đặc biệt nhớ em ấy, cụ nhà cũng sắp 70 tuổi rồi, hận không thể mỗi ngày đều gặp người cháu gái lớn này đâu." Cô nói không nhanh không chậm, trực tiếp chụp cái mũ hiếu thuận lên đầu Dụ Ngôn, không dấu vết.
"Như vậy đi, để mình đi xem có thể mua vé máy bay của ngày nào, gắng sức trở về sớm, nếu như không tham gia được, mình sẽ báo lại các cậu sau, được không?" Dụ Ngôn trực tiếp tiếp lời, ngăn bọn họ tiếp tục thuyết phục cô.
"Ừ, cứ vậy đi." Dáng vẻ mấy bạn học nữ tựa hồ không quá cao hứng, lộ vẻ tức giận rời đi.
Tuy Dụ Ngôn không muốn vừa mới khai giảng đã để lại ấn tượng không dễ sống chung, thế nhưng cô cũng thực sự luyến tiếc thời gian ở chung với Đới Manh.

Ăn cơm xong, Dụ Ngôn dẫn Đới Manh đi thăm xung quanh sân trường, mặc dù mới chỉ học kì 1 năm thứ nhất, nhưng cô đã rõ trường học như lòng bàn tay, chỉ trong một tháng, cô giống như tìm được một sân khấu chỉ thuộc về riêng cô, trở thành người lấp lánh nhất dưới ánh đèn . Đới Manh nhìn Dụ Ngôn thỉnh thoảng lại chào hỏi bạn học, có thể thấy được sự tự ti năm đó của cô đã biến mất, cô rất thoải mái hòa nhập vào nơi này, hệt như bảo vật mình cất giấu lộ ra ánh sáng trước mặt người đời, không thể độc hưởng một mình được nữa vậy.
Điều này làm cho Đới Manh với dục vọng chiếm hữu cực lớn vô cùng khó chịu, giống như mình tự tay trao cô đôi cánh, rồi nhìn cô sải cánh bay đi ngay trước mặt mình.

Trong sân trường cây rất nhiều , đường mòn hai bên trồng hai hàng cây bạch dương, lá cây nhuộm sắc vàng, ào ào rơi xuống, gió thu lành lạnh sau khi mặt trời lặn báo hiệu mùa thu sắp tới, không giống sự ấm áp nơi quê nhà. Dụ Ngôn hứng thú bừng bừng nắm tay cô, đi tới trước cửa thư viện thẳng thắn nói , "Em đưa chị đi đến thư viện nhìn một chút, em thích nhất nơi này đấy, có rất nhiều sách, cảm giác cả đời em cũng không đọc hết."
Mặc dù Đới Manh đối với sách một chút hứng thú cũng không có, nhưng cũng không chống cự nổi hăng hái của Dụ Ngôn nên đành theo cô đi vào, vốn thư viện không cho phép người ngoài đi vào, nhưng Dụ Ngôn có lẽ đã móc nối gì đó với nhân viên quản lý, cứ như vậy lặng lẽ mang cô đi vào.
"Em định đại học năm thứ hai, thi lấy 2 cái bằng." Dụ Ngôn cùng Đới Manh vừa đi vào bên trong thư viện, vừa nói.
"Ồ, vậy rất tốt mà." Những thứ này Đới Manh không hiểu cho lắm.
"Chị thích xem loại sách nào? Em có thể giúp chị mượn mấy quyển, ban ngày em phải đi học, lúc nhàm chán chị có thể nhìn một chút." Ngón tay Dụ Ngôn quét qua gáy những quyển sách đã được sắp xếp gọn gàng.

"Có sách đồi trụy không?" Đới Manh nắm lấy eo cô , thấp giọng nói bên tai .
"Đương nhiên không có. . ." Dụ Ngôn khẩn trương nhìn xung quanh, thật may vị trí hai người tương đối vắng vẻ, hơn nữa những kệ sách xung quanh đã che đi phần lớn tầm mắt.
"Phải không?" Giọng nói Đới Manh trầm xuống, thầm thì bên tai cô, "Em đọc rồi sao?"

Hô hấp Dụ Ngôn trở nên dồn dập, đây là nơi công cộng đó! Ngay gần chỗ họ đứng đang có người tìm sách, ngẩng đầu lên là có thể thấy được, "Nơi này. . . Không được. . ." Dụ Ngôn đã không dám lên tiếng, giọng nói cô bên trong như mang theo ý tình dục , bởi giờ khắc này người nọ đang thuần thục trêu chọc các bộ phận nhạy cảm trên người cô, cho dù trong đầu cự tuyệt nhưng thân thể lại theo bản năng dán vào càng sát hơn.
"Chị muốn em sau này mỗi lần tới thư viện, đều cũng sẽ nhớ tới chị." Tỉ mỉ hôn vào cổ Dụ Ngôn, ôm cô tựa vào góc trên bệ cửa sổ.
Đưa lưng về phía hành lang, cả người Dụ Ngôn đều treo trên người Đới Manh, ôm lấy cô ấy thật chặt, cũng đem mặt chôn trong ngực cô, Dụ Ngôn không dám mở miệng , thời khắc này cô không dám phát ra chút thanh âm nào, loại kích thích lại cấm kỵ này khiến thân thể cô càng thêm nhạy cảm.
Đới Manh quen thuộc từng điểm nhạy cảm trên thân thể cô, cô vừa hưởng thụ đồng thời cũng mau chóng khiến Dụ Ngôn lên đỉnh.

Đúng lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, "Dụ Ngôn?" Vừa mới vừa trải qua cao triều, Dụ Ngôn còn chưa kịp thả lỏng cơ thể, đã nghe thấy thanh âm của học tỷ vang lên sau lưng. Dụ Ngôn hoảng sợ vội vàng đem ngón tay Đới Manh rút ra khỏi người mình, sau đó xoay người, vừa nãy có váy che mất, chị ấy hẳn không nhìn thấy chứ? Tim như sắp rơi ra khỏi lồng ngực, lúng túng không dám nhìn thẳng ánh mắt cô, "Học. . .khụ, học tỷ." Giọng nói cũng trở nên mất tự nhiên,dáng vẻ hệt như vừa làm việc xấu, hận không thể tìm một góc tường chui vào. Dụ Thiên quét mắt nhìn hai người này một lần tầm mắt nhìn thẳng đem hai người quét một vòng, cũng không hỏi nhiều, "Lần trước em nói muốn tìm sách, chị giúp em tìm được cuốn sách đó rồi." Một quyển sách thật dày được đưa tới.
Tay có chút run rẩy nhận lấy sách, Dụ Ngôn vừa lúng túng vừa khẩn trương: "Cảm ơn."
Dụ Thiên đột nhiên ghé sát gần sát cô nhỏ giọng nói, "Trong thư viện có camera theo dõi."
Lúc này, Đới Manh từ phía sau đến gần, tay khoác lên ngang hông Dụ Ngôn , ôn nhu cười nói với cô, "Thời gian không còn sớm, đi thôi."

Hai người từ trong thư viện đi ra, Dụ Ngôn còn có chút chưa tỉnh hồn, mặc dù lúc ấy nghe thấy lời kia cả hai đều ngẩng đầu lên đi tìm, không thấy camera, nhưng cô không sao dừng lo lắng được, luôn cảm thấy hôm sau trên mạng buổi sáng thứ hai sẽ truyền ra video phản cảm.
Video không xuất hiện, nhưng lời đồn đãi thì không tránh khỏi, cũng không lâu lắm thì có lời đồn đãi nói cô mới học cấp 3 đã bị bao dưỡng, còn nói cô tới quán bar tiếp khách, bây giờ thì chơi trò đồng tính luyến ái cùng một nữ nhân giàu có nhiều tiền, Dụ Ngôn chỉ biết dở khóc dở cười.

"Miệng ở trên người bọn họ, em không quản được, chớ để ở trong lòng." Đới Manh không hề quan tâm những lời châm biếm của bọn họ, cô chỉ làm việc theo tâm ý của cô, người khác nói chẳng qua đều là là không ăn được nho liền nói nho xanh thôi.
Dụ Ngôn bị Đới Manh ôm vào trong lòng, ấm áp, an tâm hơn rất nhiều, "Bọn họ nói cũng không sai, em quả thật được người có tiền bao dưỡng mà." Trong giọng nói có mấy phần tự giễu.
Đới Manh nâng cằm cô lên, thấp giọng chậm rãi nói, "Bọn họ đang ghen tị với em ấy mà." Hôn môi cô, tiếp tục nói, "Có rất nhiều bạn thời cấp 3 của chị đều ngấm ngầm nói chị là một đãng phụ khắp nơi dâm loạn, một ả không học thức và chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn, vậy thì sao chứ, chị ngủ chị thoải mái, mấy người đó liều mạng kiếm tiền, kiếm còn không nhiều bằng chị. Mắng chửi cũng chỉ mỗi bọn họ vui thôi mà, có liên quan gì tới chị đâu."
"Chờ em tốt nghiệp, chúng ta ra nước ngoài kết hôn có được không?" Dụ Ngôn rúc vào trong lòng cô, ôm eo cô, tựa như đang làm nũng cọ cọ cô.
Đới Manh cười đùa bỡn cô, " Chờ em tốt nghiệp đại học, chị cũng đã 30, đã là món ăn lạnh mất rồi."
"Ba mươi nào có già,là tuổi tác vừa vặn để kết hôn." Đầu lưỡi khẽ liếm, mút mạch máu trên cổ cô, tạo thành vết dâu hồng hồng, "Kể cả khi chị năm mươi tuổi em cũng vẫn thích chị như bây giờ."
"Thôi đi, khi đó em cũng sắp thành phụ nữ thời mãn kinh rồi kì mãn kinh ấy chứ." Đới Manh nghiêng đầu, cô không mấy vui vẻ khi bị người ta lưu lại dấu vết ở nơi nổi bật như vậy trên người, nhưng đối phương là Dụ Ngôn thì lại khác, cô cũng không đem người đẩy ra, "Em học từ ai vậy, miệng lưỡi trơn tru."

"Đều là chị dạy em mà, Đới lão sư." Giọng nói Dụ Ngôn mềm mại ngọt ngấy, ôm cổ Đới Manh, hai người song song ngã xuống giường.
Đới Manh đưa tay vén những sợi tóc rũ xuống ra sau tai Dụ Ngôn, ngón tay khẽ lướt qua gương mặt nàng: "Dạy học trò xong, sư phụ sẽ chết đói biết không?"
"Không phải mới..." Gò má Dụ Ngôn ửng đỏ, tay choàng lên vai Đới Manh. Cả hai cách nhau một lớp váy ngủ mỏng manh và một bộ pajama. Dụ Ngôn hôn cô, dáng vẻ càn rỡn giống Đới Manh như đúc. "Để học trò giúp sư phụ thoải mái đến chết." Có điều giọng nói còn mang theo chút thẹn thùng, căn bản không trêu đùa được người dưới thân, ngược lại để cho Đới Manh càng thêm hăng hái.

"Được a, để sư phụ hưởng thụ một chút xem kỹ năng của em thế nào." Đới Manh hào phóng thả đôi chân quấn lấy eo Dụ Ngôn rồi liếm môi, cười khẽ nhìn nàng. Thấy động tác của Dụ Ngôn ngày càng thuần thục, Đới Manh ôm nàng, vuốt ve người trong ngực nói " Cùng em ở chung một chỗ, thật đúng là vui vẻ vô cùng, cái tên này thật sự rất hợp với em" . Đầu lưỡi Dụ Ngôn cố gắng xâm chiếm đối phương, khiến Đới Manh chỉ có thể không ngừng thở dốc kèm theo tiếng ngâm khe khẽ. Rốt cuộc cô đã không còn khí lực để suy nghĩ, bên trong thân thể tựa như một khối pháo hoa, nhanh chóng đạt đến cực điểm mà nở rộ.

Cứ như vậy, một mối quan hệ bắt đầu bằng tiền lại rơi vào cạm bẫy của tình yêu.

END.
--------------------
Cảm ơn mọi người đã theo dõi fic cover của mình nha ❤

Nhân tiện chúc mấy bé 12 ngày mai thi tốt nè,  bình tĩnh tự tin mà làm bài nha. Nhớ mang CMND nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top