Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

"Không."

Lời từ chối thẳng thừng của Khuyết Thuần Vu làm Ngũ Sa gục ngã, hắn run rẩy ngước lên nhìn Nghiễm Sơ, dáng vẻ đáng thương vô cùng.

"Tỷ..."

"Sao, thất vọng à?"

Ngũ Sa mím môi gật đầu, hai mắt đỏ hoe, sụt sịt sụt sùi. Nghiễm Sơ vỗ đầu hắn, phán một câu:

"Đó là nam nhân."

"Hả?" Ngũ Sa ngớ người, gương mặt ngờ nghệch nhìn nàng. Nghiễm Sơ hất cằm về phía Khuyết Thuần Vu như một lời khẳng định, Ngũ Sa hết nhìn nàng lại nhìn y, giọng nấc nghẹn lên.

"Là giả phải không?"

"Ta là nam nhân."

Chính chủ khai nhận rồi, hắn còn có thể làm gì được nữa?

Ngồi khóc hu hu vì thất tình mối tình đầu chứ sao.

Một khắc trôi qua, Ngũ Sa đã dừng việc bù loa bù lu và ngồi ngay ngắn trên ghế cạnh Khuyết Thuần Vu. Hắn không xoa ly trà, lén nhìn y thì lại cúi gằm xấu hổ.

Khuyết Thuần Vu uống cạn ly trà lạnh của mình, y chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình nhận lời ngỏ đột ngột như vậy, hơn nữa còn từ một thằng đực rựa khù khờ hết chỗ nói.

Y thở dài đặt ly trà lên bàn, chum trà được nâng lên và rót vào ly Khuyết Thuần Vu. Y nhìn theo hướng tay cầm, là Lạng Quyến.

Gã mỉm cười, nâng ly uống cái một hết luôn ly trà. Xong, Lạng Quyến đặt ly trà xuống bàn cái "cạch", ánh mắt cũng thay đổi theo.

"Thế nào, đã suy nghĩ xong về việc làm cấp dưới của ta chưa?"

"Khụ-" Ngụm trà chưa kịp nuốt xuống đã bị y nghẹn họng chặn đứng, Khuyết Thuần Vu ho sặc sụa, đưa ánh nhìn ác cảm về phía Lạng Quyến.

Một bàn tay chìa ra, bên trên là khăn tay trắng tươm được xếp gọn gàng. Khuyết Thuần Vu nhận khăn, lại nhìn lên người đưa. Chỉ thấy Ngũ Sa bẽn lẽn cuối đầu, hai tai đều đỏ bừng.

Khuyết Thuần Vu nhức đầu, sao cái gì tồi tệ đều vây xung quanh y vậy hả?

Lạng Quyến nhìn một đứa con nít mới lớn ngại ngùng vì tình đầu và một ông ông cụ non đang đau đầu mà bật cười. Hai cái đứa này thú vị quá làm gã cứ muốn chọc cho khóc nhè mãi thôi.

Nghiễm Sơ chẳng biết từ khi nào đã đứng sau lưng Khuyết Thuần Vu, nàng nắm bả vai y, nhẹ nhàng nói:

"Thuần Vu, ngươi biết Lạng thúc à?"

"Từng gặp hai lần." Khuyết Thuần Vu nhẹ gật đầu, trái tim y đập mạnh, như ma như quỷ, thích hù lắm hả?

"À..." Ánh mắt Nghiễm Sơ trầm xuống, nàng liếc nhìn gương mặt đang nở nụ cười ranh ma kia, "Lạng thúc à, Thuần Vu không về dưới trướng thúc được đâu. Thằng bé là người của ta."

"Quyền lựa chọn phải để chính chủ quyết định cơ mà." Lạng Quyến gõ ngón tay lên bàn, nhìn thẳng về phía y. Ánh mắt sắc bén hệt như một con diều hâu đang chăm chú nhìn con mồi của nó.

Khuyết Thuần Vu không né tránh, y trực tiếp đối mắt với gã. Đôi mắt màu hổ phách như một hố sa mạc rộng lớn, trông gam màu ấy rực rỡ biết bao.

Nghĩ xem, đẹp đến ngất ngây là thế, Lạng Quyến cũng từng đánh giá về đôi mắt ấy - trân quý như bảo vật, lấp lánh như đá quý,...  Nhưng gã chưa từng ngừng việc đề phòng đứa trẻ kì lạ cùng ánh mắt như thú săn mồi kia.

Trước kia, hay thậm chí là bây giờ, Lạng Quyến luôn tự nhủ với lí trí như một kẻ khờ rằng:

Cho dù y là một đứa trẻ, một thiếu niên trưởng thành, một lão già, kẻ vô hại hay nguy hiểm, thiên tài hay phế nhân... Gã cũng sẽ không ngừng việc xem Khuyết Thuần Vu như một sự tồn tại đặc biệt hiếm hoi trong cuộc đời gã.

Đối với Lạng Quyến, gặp được "sự tồn tại đặc biệt" còn khó hơn việc đứng đầu thiên hạ.

Kẻ khiến quãng đường còn lại của gã trở nên thú vị hơn không ai khác ngoài Khuyết Thuần Vu.

"Nào, quyết định của ngươi là...?"

"Nếu vậy thì ta được cái gì?"

Lạng Quyến và Nghiễm Sơ ngạc nhiên nhìn y, đứng trước tình huống ngột ngạt này không những không sợ hãi mà còn cân nhắc kĩ lưỡng, đặt điều kiện trước khi chọn nữa chứ. Áp lực từ hai kẻ như họ đâu phải thứ để đùa giỡn, Khuyết Thuần Vu chẳng qua là có năng lực, có bản lĩnh để đối đầu và gây áp lực ngược lại chính họ mà thôi.

"Mọi thứ." Lạng Quyến thư thả đến mức Khuyết Thuần Vu sinh nghi, và "mọi thứ" ở đây bao gồm rất nhiều.

Địa vị, tiền tài, danh vọng, đất đai,... Khuyết Thuần Vu phân tích "mọi thứ" như thế này:

Nếu Khuyết Thuần Vu đồng ý, y sẽ có địa vị trong Diêu thị - nhà của Nghiễm Sơ. Sự tôn trọng thì chưa chắc, nhưng quyền lực chắc chắn tồn tại khi y bước theo Nghiễm Sơ hoặc Lạng Quyến, đều như nhau cả. Tiền tài thì khỏi nói, lương tháng "ba cọc ba đồng" dư dả nuôi Khuyết Thuần Vu đến khi trưởng thành. Cơm ăn áo mặc, chăn ấm đệm êm không thể thiếu được, y phải biết tự kiếm nơi ăn ngon ngủ yên cho mình chứ.

Dù sao Khuyết Thuần Vu cũng không thiệt, hai kẻ này còn là cá mè một lứa, giả vờ hai phe cho kẻ ngốc xem à. Đồng ý hay không, chính y đã rõ.

Khuyết Thuần Vu vắt chéo chân, tay nâng ly trà kề môi, y rũ mắt uống hết ly trà, sau đó đặt lên bàn cái "cạch", dùng dáng vẻ ban nãy của Lạng Quyến đối đầu gã.

"Hai người nói xem, quyết định chẳng phải đã rõ như ban ngày rồi à."

"Phụt-" Nghiễm Sơ bật cười, nàng chưa từng gặp đứa trẻ nào thú vị và kì lạ như Khuyết Thuần Vu cả.

Nàng cười đến run rẩy, xem ra cả bọn đều lộ tẩy hết rồi, thế nên không cần giấu diếm mục đích thật sự nữa.

"Thuần Vu, ta muốn ngươi theo ta về Diêu thị, đi theo ta không thiệt. Hơn nữa, lời mời này kèm theo một danh phận." Nghiễm Sơ nở một nụ cười chắc nịch, ánh mắt cương trực đánh thẳng chủ ý lên người Khuyết Thuần Vu.

Lạng Quyến ngồi đối diện không gõ bàn nữa, gã đan tay đặt lên đùi, vô cùng nghiêm túc nói:

"Cho dù tất cả đã biết lựa chọn của ngươi, nhưng ta vẫn mong chính miệng ngươi nói ra như một lời khẳng định."

Khuyết Thuần Vu nheo mày, y hơi nghiêng đầu, tay vân vê ly trà, biểu cảm mờ mịt không rõ ý tứ.

"Ta không thích."

Ba chữ này làm Lạng Quyến và Nghiễm Sơ bất ngờ, gã mở to mắt nhìn đứa trẻ trước mắt mình. Y quá kì lạ, cũng quá bí ẩn đến mức phiền toái.

"Ta ghét việc bản thân phải nói ra một lời hứa."

"Ta chưa từng bảo ngươi phải hứa." Lạng Quyến mặt lạnh nói.

Khuyết Thuần Vu chậm rãi khép mi, không nói gì. Y không quan tâm có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía mình, chỉ duy nhất lời vừa rồi của Lạng Quyến khiến y phải dao động đôi chút.

Nghiễm Sơ vỗ tay một cái, xua đi bầu không khí căng thẳng, nàng cười đùa:

"Được rồi! Không nói cũng không sao, là một phe rồi thì ít ra nên hòa thuận, không phải sao?"

Khuyết Thuần Vu biết ở đây không kẻ nào bình thường hết, ẩn ý từ câu của Nghiễm Sơ thốt ra... tất nhiên là nhìn thấu cả rồi.

Cho dù ánh mắt đó ngay thẳng tới đâu, nụ cười đó chắc nịch tới đâu thì cũng không giấu nổi sự khao khát sức mạnh của nàng. "Danh phận" mà nàng đồng ý trao cho chưa chắc mang lại lợi ích hay một cuộc sống ấm no cho y, Khuyết Thuần Vu đã suy nghĩ như vậy.

Ngũ Sa im lặng từ nãy giờ bỗng bật dậy, hắn gào lên:

"Ây da!! Sao mấy người cứ căng thẳng làm cái quái gì vậy hả? Còn thúc cứ làm bản mặt lạnh lẽo thế để làm gì? Sơ tỷ nữa, trầm mặc để làm cái gì?!!!

Mấy người bị cái gì hết rồi?!!!"

Cả đám chỉ im lặng nghe hắn gào rống như một tên đần, hắn không biết nắm bắt tình huống à?

"Không hổ danh là nhị gia đầu sứa." Thất Nỉ từ bên trong gian thất bước ra, tay bế Tang Mịch, tay xách theo tay nải chứa đồ cần thiết.

"Tiểu thư, xong cả rồi." Thất Nỉ đưa Tang Mịch cho Nghiễm Sơ, động tác vô cùng nhẹ nhàng để không đánh thức em dậy.

"Được."

Khuyết Thuần Vu chú ý đến biểu cảm của nàng, một nụ cười kiêu ngạo mà trước đây y chưa từng nhìn thấy trên người nữ nhân này. Nghiễm Sơ lại bế Tang Mịch trao cho Khuyết Thuần Vu, không nói lời nào, chỉ có ánh mắt "ta tin tưởng ngươi" đập vào mặt y mà thôi.

Lạng Quyến đứng dậy khỏi ghế, Ngũ Sa cũng đứng dậy nốt, gã chắp tay cung kính với Nghiễm Sơ:

"Tiểu thư, xe ngựa đã đợi sẵn bên ngoài, ngài cùng Tang Mịch tiểu thư mau chóng lên xe, mọi dấu vết còn lại cứ để đó cho ta."

Nghiễm Sơ gật đầu, tay nàng vỗ nhẹ lưng Khuyết Thuần Vu thay cho lời nói. Khi này, có sự phấn khích, tự hào, kiêu ngạo xen lẫn trong đôi mắt biếc xanh đẹp đẽ ấy.

"Đi, về nhà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top