Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Đã hơn một tuần kể từ khi chấp nhận công việc bảo mẫu, ngoài việc tiền lương cao hơn so với những công việc khác hằng ngày vẫn như hằng ngày, không thay đổi.

Hôm nay trời quang mây tạnh, gió thổi nhè nhẹ mang hơi ấm mùa xuân lướt qua làn da trắng nõn của Tang Mịch. Em rùng mình một cái, song đó Khuyết Thuần Vu choàng khăn mỏng, cố định chỉnh chu cho em.

Tang Mịch cười khì, lộ răng sữa trắng ngà dưới bờ môi. "Đa tạ Thuần Vu ca ca!"

Y rũ mắt, lén nhìn ra sau lưng mìmh. Thất Nỉ vẫn đứng đó chăm chú nhìn y, ánh mắt đen láy của hắn như sắp nuốt y đến nơi vậy.

Anh trai này có chút lộ liễu, không ấy mình giả vờ thưởng trà rồi theo dõi đi? Ài...

Tang Mịch kéo tay áo y, cả khuôn mặt vẫn luôn sáng bừng như ánh mặt trời.
"Thuần Vu ca ca, huynh sau này gả cho ta nhé!"

Lại cái gì nữa đây? Nữ nhi đồng này sao càng lúc càng kỳ lạ.

Nghiễm Sơ bên trong gian thất nhìn ra, ánh mắt nhu hòa nhìn hai đứa trẻ nô đùa ngoài sân.

Vui chưa được lâu, sau lưng bỗng phát ra âm thanh nhẹ. Nghiễm Sơ chậm rãi nâng tay, để chim đưa thư đậu lên tay, nàng lấy tin báo được cột dưới chân nó.

Trên thư vỏn vẹn bốn chữ: "Về nhà đi con."

Nghiễm Sơ cười khẩy, đem mảnh giấy huơ qua ngọn lửa của nến, để nó cháy rụi thành tro tàn.

"Về nhà? Cha thật biết đùa."

Nàng vuốt ve chim nhỏ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn nó. Chưa kịp biết chuyện, chim nhỏ chỉ thấy đầu óc tối mịt, cảm giác như chưa đập cánh mà bản thân đã bay lên. Máu rơi tí tách, nhỏ từ bàn tay xuống sàn gỗ. Nghiễm Sơ đã bóp nát chim giao thư, gương mặt vẫn ôn hòa như ngày nào.

Bên ngoài, Thất Nỉ đột ngột chuyển sự chú ý từ y sang gian thất, Khuyết Thuần Vu thấy hắn chăm chú mới hỏi một câu:

"Có gì ở bên đó sao, Thất Nỉ đại nhân?"

"Không có gì." Vô cùng lạnh lùng, không thừa không thiếu.

Khuyết Thuần Vu không quan tâm hắn nữa, quay lại chơi với Tang Mịch.

Chỉ là Thất Nỉ không biết, Nghiễm Sơ cũng không biết, Khuyết Thuần Vu cái gì cũng biết, nhất là mấy góc tối của xã hội.

Mùi sắt thoang thoảng đến độ Thất Nỉ ngửi được, y chẳng lẽ lại không? Nếu không biết, ngàn vạn năm dưới địa phủ cứ thế đem vứt đi.

Tang Mịch huyên thuyên hết cái này tới cái khác, miệng liên tục nói, còn cực kì vui vẻ mà kể. Khuyết Thuần Vu cũng chịu thôi, phận làm bảo mẫu ăn lương sống qua ngày mà. Đến khi trời hạ xuống sau núi, Khuyết Thuần Vu mới chuẩn bị trở về nhà.

Trước khi đi, Nghiễm Sơ đem ra hai lượng bạc đặt lên tay y, đó là tiền lương một ngày.

"Phu nhân, sau này ngài chỉ cần đưa ta một lượng là đủ rồi." Y đem trả lại một lượng cho Nghiễm Sơ, song đó bình thản nói ra.

"Vì sao?" Nàng rất bất ngờ, vốn dĩ nơi này không giàu có đầy đủ, phần lớn thiếu thốn lương thực của cải, vậy mà bây giờ đứa nhóc tầm bảy tám tuổi lại còn hành xử như thế, thật lòng có chút thắc mắc và khó xử.

Khuyết Thuần Vu im lặng một lúc rồi cất miệng nói:

" Phu nhân, một ngày một lượng bạc là rất dư dả, hơn nữa ta đến đây là lúc gần trưa, đên tối trở về, thời gian làm việc quá ít để nhận tiền công quá cao.

Nếu được, ngài có thể chuyển tiền công từ trong ngày sang trong tháng, như thế thì có lẽ hai lượng bạc là đủ rồi."

Nghiễm Sơ từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, đứa trẻ này hình như cũng thông minh quá đó chứ?

Thất Nỉ bên cạnh dao động, chú ý tới Khuyết Thuần Vu, ánh mắt lấp ló sự tò mò về thằng nhóc này.

Bị ánh mắt chăm chăm của Thất Nỉ nhìn hơn một tuần, y cũng quen rồi, chỉ là cái cảm giác muốn một lần nuốt gọn y vẫn mãi không thích ứng được.

Nghiễm Sơ lúc này khẽ cười một tiếng, ánh mắt hết sức bất lực nhìn Khuyết Thuần Vu, tay đành nhận lại một lượng.

"Được, vậy sau này cứ mỗi tuần ta liền phát tiền công cho ngươi, một lượng nhé?"

Y gật đầu, thu tay bỏ bạc vào túi rồi thi lễ ra về.

Lúc ra đến cổng, Thất Nỉ đã ở đó từ bao giờ. Khuyết Thuần Vu ba chấm nhìn hắn, đây là dịch chuyển tức thời hay phân thân chi thuật vậy đại ca?

Bốn mặt nhìn nhau im lặng, gần nửa khắc sau, y chớp mắt vì vừa cay vừa ngứa, Thất Nỉ cũng vì thế ngửa mặt lên trời mà im lặng.

"Thất Nỉ đại nhân, gặp lại vào ngày mai." Thi lễ lần nữa, chưa kịp thẳng lưng thì đỉnh đầu đột nhiên nặng trĩu, Thất Nỉ vậy mà xoa đầu y, còn xoa rất nhẹ nhàng?!

Gì vậy? Gì vậy?? Kẻ mặt lạnh muốn ăn tươi nuốt sống con mồi bây giờ đang xoa đầu con mồi của hắn ư?!

Thất Nỉ thấy y xịt keo hết cả người mới chịu hạ tay, Khuyết Thuần Vu nhanh chóng chào hắn, cũng nhanh chóng rời đi.

Y thật sự bị dọa sợ rồi đó.

Thất Nỉ đứng nhìn bóng lưng bé tẹo của y, thầm nghĩ đứa nhóc này thật sự sinh ra yếu ớt như tiểu thư nhà hắn sao? Chạy cà tưng cà tưng như vậy...

Chợt lóe lên một ánh sáng vừa mảnh vừa chói, Thất Nỉ nhanh chóng bắt lấy mũi tên vừa lao vút qua có ý định đâm xuyên cổ. Công kích từ xa bất thành, kẻ kia cũng mau chóng ẩn đi, sát khí cũng vì thế biến mất.

Hắn nhìn cung tên hồi lâu, im lặng chẳng lên tiếng nhưng sát ý dày đặc, cuồn cuộn toát ra bên ngoài.

Rắc--

Cung tên bị hắn bóp gãy, vứt bên ngoài cổng như rác. Thất Nỉ bước vào đóng cửa, để hơi hé ra rồi đi đến gian thất.

"Tiểu thư." Hắn nhẹ giọng nói, người bên trong vẫn im lặng như tờ.

Đợi một lúc lâu, cửa chính gian thất mở ra, Nghiễm Sơ khoác ngoại bào lục sắc, đuôi áo dài đến rơi xuống đất. Gương mặt nhợt nhạt lúc sáng biến mất, bây giờ nó hồng hào, trắng mịn như ngọc, tóc đen tán bay theo gió, mắt biếc ôn nhu hóa hàn băng âm cực.

"Chuẩn bị tiếp khách."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top