Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Khi trời sang thu, trên cây là những tán lá vàng rợp, dưới đất là những thảm lá vàng, trải lấp cả lối đi. Trời dịu dàng không có nắng chói chang, gió lạnh lùa qua hàng cây bên ngoài viện tạo nên âm xào xạt nhè nhẹ.

Đẹp vô cùng, mùa thu ở Niên Hợp luôn ánh nên dáng vẻ cô độc, buồn man mát của tự nhiên mà không điều gì có thể miêu tả được.

Đã trôi qua một tháng kể từ khi xây dựng lại sân viện, Khuyết Thuần Vu vẫn an nhàn chăm lo cho Tang Mịch như người mẹ thứ hai. Hôm nay, y được Nghiễm Sơ dặn đưa Tang Mịch ra đồng chơi, dặn dò cả hai cẩn thận mà không có Thất Nỉ theo sau. Y hiểu điều đó, Nghiễm Sơ là nữ nhân, trông nàng vô cùng yếu ớt, nếu không có người ở lại chăm sóc thì sẽ rất nguy.

Tạm biệt Nghiễm Sơ và Thất Nỉ xong, y dẫn Tang Mịch đang háo hức đi khắp trấn chơi, ghé vào chợ Niên Hợp ở trung tâm trấn.

"He he Thuần Vu ca ca, huynh xem huynh nắm tay ta chặt như thế, có phải là lo lắng ta chạy mất không hả ?"

"Ta chỉ sợ người ham chơi, bị rù quến bởi thứ gì đó bí ẩn ở đây thôi."

"Cái gì bí ẩn ? Cái gì ? Cái gì ?!" Em hào hứng nhìn y, từ đầu đến cuối Khuyết Thuần Vu vẫn là mặt liệt. Tang Mịch đáng thương sắp bị nương tử tương lai lạnh nhạt tới chết rồi !!

Bỗng nhiên Tang Mịch bị một lực mạnh kéo vào lòng, mắt bị che khuất. Em chạm lên tay Khuyết Thuần Vu, giương mắt lên nhìn y, chỉ thấy y đang đổ mồ hôi lạnh nhìn về một hướng, em cũng nhìn theo.

Là một thiếu niên ăn mặc rách rưới, đầu tóc gọn gàng, loay hoay nhìn xung quanh như đang tìm gì đó. Rồi em thấy hắn nhìn về hướng này, xong đứng đơ một hồi, hắn chạy như chó dí tới hướng này.

" KHUYẾT THUẦN VUUU !!!!"

Hình như em nghe thấy nương tử tương lai vừa tặc lưỡi nói "tới rồi sao".

"Tam Tử, ngươi bớt bớt lại. Cái miệng sắp bự hơn cái loa rồi."

Tam Tử chạy đến bên thở dốc, vươn đôi tay run rẩy đặt lên vai y, sau đó hắn gào khóc một tràn giữa chợ.

"Ngươi bỏ ta ! Ngươi bỏ ta đi mất hu hu hu !!" Tam Tử bám víu lấy y, quyết liệt ôm Khuyết Thuần Vu đến nghẹt thở.

"Buông tay !"

Tam Tử lập tức buông tay, hắn sụt sùi không ngừng. Y đau đầu mà xoa thái dương, Tang Mịch bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng nhìn một loạt hành động của Tam Tử. Dường như em suy tính gì đó mà im bặt từ nãy giờ, đôi mắt tròn xoe vẫn chăm chăm nhìn hắn. Đến lúc Tam Tử chú ý đến bóng người nhỏ con núp sau lưng y, hắn mới hỏi chuyện.

"Ấy ? Tiểu cô nương nhà nào vậy Thuần Vu ? Ngươi bắt cóc à ?"

"Cái mồm bậy bạ của ngươi tốt nhất nên im lặng được rồi. Như thế sẽ đẹp hơn nhiều đấy." Khuyết Thuần Vu nhìn hắn thở dài, qua bao lần thì cái tên Tam Tử này vẫn quá ồn ào. Nhưng dù thế, Tam Tử vẫn là người duy nhất ríu rít bên tai y, là một đứa trẻ khờ thích vây lấy Khuyết Thuần Vu.

"Người này là con gái của vị phu nhân mà ta làm việc, cũng là đối tượng được yêu cầu chăm sóc."

Tam Tử trố mắt nhìn, hết nhìn y lại quay sang nhìn Tang Mịch, hắn giống như bị đánh chưa kịp tỉnh, muốn nói mà không nói được.

"T- Thuần Vu..Niên Hợp làm gì có gia đình quan chức quý tộc đến ở đâu... Ngươi biết đây là nơi như thế mà ?"

"Ừ, ta biết nhưng Tam Tử...muốn sống lâu thì phải biết mồm miệng. Cái miệng ngươi to lắm đấy."

"Gì ? Miệng ta làm gì to ? Miệng ta giống miệng ngươi mà ???"

Khuyết Thuần Vu xoa mi tâm, cái tên này đúng là ngu hết cứu chữa. Y nhanh chóng cắt ngang buổi nói chuyện với Tam Tử, từ biệt rồi dẫn Tang Mịch đi luôn.

Đi một đoạn rất xa, Tang Mịch từ nãy giờ vẫn nắm chặt tay y không buông. Mắt em hướng xuống nhìn mũi giày được thêu đẹp đẽ, gọn gàng, lại nhìn sang bên cạnh đôi giày của y. Nó rách, không hẳn là nát tươm mà được giữ gìn cẩn thận, thậm chí nếu nhìn kĩ sẽ thấy những viền may vá chồng lên, chững tỏ việc đôi giày đã được mang rất lâu và được mang ra sửa chữa nhiều lần.

"Sao thế Tang Mịch ? Muội không khỏe à ?" Y thấy em im lặng cúi đầu nhìn về hướng đôi giày mình, trong đầu lại lóe lên suy nghĩ thoáng qua.

Tang Mịch lắc đầu, em vẫn giữ im lặng. Hết cách, y đành dẫn em khắp chợ dạo chơi, mua rất nhiều thứ cho em, tất cả chỉ vì không muốn em nghĩ về vấn đề ban nãy. Chiều tối, gió đêm dần cuồng quét qua Niên Hợp. Khuyết Thuần Vu nhanh chóng dẫn Tang Mịch trở về biệt phủ, vừa đến cổng đã thấy Thất Nỉ đứng sẵn chờ.

"Tang Mịch, mau vào trong đi, trời lạnh rồi." Y khoác áo choàng mà Thất Nỉ đưa cho lên người em, giọng điệu hết mực nhỏ nhẹ, ân cần.

Trong một thoáng, Tang Mịch đã nghĩ nương tử tương lai của mình không giống bề ngoài. Cái nội tâm trưởng thành và ấm áp ấy thật khiến người khác rung động mãnh liệt.

"Đa tạ huynh, Thuần Vu ca ca." Tang Mịch e thẹn nói với y, "huynh về nhà an toàn nhé, ta vào trong trước." Rồi em nhanh chóng chạy vào trong, để lại Thất Nỉ và y đứng sực người ngoài cổng.

Cả hai im lặng nhìn nhau, một lúc sau mới chịu dừng lại. Trước khi Khuyết Thuần Vu đi xa, Thất Nỉ đã hỏi y một câu :

"Ngươi biết ta theo sau từ trước đúng không ?"

Khuyết Thuần Vu im lặng, phớt lờ luôn câu hỏi của hắn như thể chẳng nghe gì, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn Thất Nỉ, chìm dần vào màu hoàng hôn đỏ sậm đang tối dần.

Khuyết Thuần Vu biết nếu trả lời, y sẽ bị lộ mọi chuyện bản thân cố gắng gầy dựng và nguy cơ chết sớm sẽ tăng cao.

Tốt hơn hết là im lặng và chìm nghỉm luôn.

.

Trên đường trở về ngôi nhà xập xệ của mình, Khuyết Thuần Vu băng ngang qua dãy đường mòn nhỏ ở góc phố, đến khi đi hết lối mòn, đập vào mắt y là cảnh đồng hoang úa tàn, cây cỏ khô héo, không có hơi thở của sự sống.

Sở dĩ như thế là vì đối diện đồng hoang kia là rừng ma thú đẫm máu tanh chết chóc, là vùng ranh sống còn giữa người và thú.

Nhưng với Khuyết Thuần Vu, chẳng có vùng ranh, chẳng có sống chết, chẳng có người và thú, chẳng có gì hết.

Chỉ đơn giản là một quãng đường dài mãi và y tồn tại ở đó.

Tồn tại từ khi ấy đến bây giờ và ngóng chờ một buổi thưởng trà đã hẹn từ rất lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top