Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Thái Tề vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, đối diện với bé là gương mặt của Thái Lạc được phóng đại, từng sợi tóc mềm mại đen óng của anh hai cọ vào mặt làm bé cảm thấy có chút ngứa.

Vì Thái Lạc ngủ ôm bé vào lòng, đầu nhỏ gối lên cánh tay trái của anh nên bé có thể nhìn rõ ràng từng sợi lông mi vừa dài cong vút vừa đen nhánh của Thái Lạc. Bé không biết gương mặt thế nào mới thật sự được gọi là đẹp, trong mắt của bé, ai có gương mặt giống với Thái Lạc đều vô cùng đẹp mắt.

Thái Tề thường nghe mọi người gọi như vậy là "xinh đẹp", anh hai của bé chính là một "mỹ nhân"(?).

Mà bé với anh hai của bé còn là anh em ruột, cho nên bé cũng vô cùng đẹp mắt. Khiến ai nhìn thấy bé từ cái nhìn đầu tiên cũng đều thích bé cả.

Thái Tề vừa nghĩ như vậy trong lòng liền có chút tự phụ, nhưng... Nhưng anh hai trong mắt bé đẹp hơn một xíu, chỉ một xíu thôi.

Hơn nữa, anh hai của Thái Tề không chỉ xinh đẹp mà còn rất thương bé, đối xử với bé rất đặc biệt, Thái Tề là một đứa nhỏ rất nhạy cảm và có thói quen quan sát mọi thứ xung quanh, điều đó khiến Thái Tề luôn có thể dễ dàng nhận ra được những lúc tâm trạng Thái Lạc không được tốt, cũng như sự quan tâm đặc biệt của anh hai chỉ dành cho một mình bé vậy. Không phải mọi người trong nhà không thương bé, cha mẹ dù bận rộn ở nước ngoài nhưng mỗi ngày đều gọi video nói chuyện cùng bé, anh cả thì bận việc ở công ty nhưng khi rảnh rỗi vẫn sẽ đến xem bé như thế nào và mua cho bé rất nhiều đồ chơi, ngay cả những người hầu trong nhà cũng vô cùng yêu thích bé, nhưng lại không có ai yêu bé bằng anh hai hết.

Bé rất quý trọng sự quan tâm của mọi người, càng quý trọng sự quan tâm của anh hai hơn.

Thái Tề hơi chuyển mình rồi liếc mắt nhìn Thái Lạc, vô cùng lo lắng sẽ đánh thức anh hai, may mắn trông anh ngủ rất ngon, cũng không dễ bị bé làm giật mình tỉnh dậy, bé mới yên tâm thở phào một hơi, từ từ nhấc cái đầu nhỏ lên khỏi cánh tay của Thái Lạc, bé chạm rãi dịch người ra khỏi lòng ngực của anh, sau đó thì kéo chăn bò xuống giường.

Bé muốn vào toilet đi rửa mặt sẵn tiện đi vệ sinh.

Nhưng đôi chân ngắn của Thái Tề mới bước được đến bước thứ tư đã nghe thấy tiếng sột soạt phát ra ở sau lưng, bé vừa quay đầu lại thì đã thấy người vốn đang ngủ say nằm trên giường lại ngồi thẳng dựa lưng vào đầu giường nhìn về phía bé.

Sau đó người đó phát ra âm thanh:

“Em tính đi đâu.”

Thái Tề không biết vì sao đột nhiên cảm thấy chột dạ nữa, bé căng thẳng nói:

“Em, em muốn đi toilet...”

Thái Lạc xuống giường, bước một bước liền đến trước mặt bé, trực tiếp kéo tay Thái Tề đi vào toilet trong phòng:

“Anh hai dắt em đi.”

Thái Tề che giấu thở phào một cái:

“Vâng ạ.”

Thái Lạc giọng lạnh lùng nói:

“Sau này không được như vậy nữa, biết chưa?”

Thái Tề ngoan ngoãn đáp:

“Dạ biết.”

Anh hai cái gì cũng tốt, nhưng có tật xấu là mỗi khi vừa tỉnh giấc tâm trạng sẽ luôn tự nhiên không được tốt, vẻ mặt cũng lạnh như băng, không phải mặt đơ khi gặp người ngoài, mà là thật sự băng lãnh, không còn nét dịu dành hay ôn nhu khi ở cạnh bé, những lúc như vậy, đến cả bé cũng thấy sợ hãi anh hai, mà tật xấu này phải một lúc nữa mới bình ổn được.

Anh hai hiện tại có lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ.

Thái Tề và Thái Lạc vừa ra khỏi toilet, bé nhìn vào vẻ mặt nhợt nhạt của anh hai và hỏi:

“Anh ơi, anh lại mơ thấy ác mộng hả?”

Thái Lạc cũng nhìn bé, gật đầu đáp:

“Ừm, anh hai vừa mơ thấy ác mộng. Anh mơ thấy Thái Tề lớn rồi không còn cần anh hai nữa.”

Thái Tề vừa nghe vậy trong lòng liền không vui vẻ, bé khẳng định nói:

“Không có đâu, em mãi mãi cần anh hai mà.”

Thứ mà anh thấy chỉ là mơ thôi, nó không có thật đâu.

Thái Lạc đột nhiên mỉm cười nói:

“Đúng, em chắc chắn cần anh.”

Em không thể sống sót nếu không cần anh ở bên.

Thái Tề nhí nhố nói:

“Tất nhiên rồi, vì anh hai là anh hai của em mà. Em cần anh, đặc biệt cần anh luôn! Vì anh hai là bạn trai nhỏ của em nữa!”

Thái Lạc dịu giọng nói:

“Ừm, bạn trai nhỏ của em.”

Ừm, bạn trai nhỏ của anh.

“Đi ăn chút gì thôi nào, bạn trai nhỏ.”

Thái Tề lôi kéo tay anh cùng đi ra khỏi phòng ngủ, vừa đi vừa nói:

“Anh hai toàn mơ những chuyện không có thật thôi. Còn nghĩ xấu về em, anh hai thật xấu xa!”

Sao không có lúc nào anh hai mơ về giấc mơ bé và anh sống bên nhau hạnh phúc vui vẻ nhỉ?

***

Thái Tề nhìn quanh khắp phòng ăn sao đó nghiêng đầu hỏi Thái Lạc ngồi bên cạnh:

“Ủa mà, sau hôm nay em không nhìn thấy anh Huấn Huấn ở nhà ạ?”

Bé đi khắp hành lang trong nhà cũng không gặp luôn.

Thái Lạc vừa định mở miệng nói thì một giọng nói đã giành trước anh:

“Bảo bối nhớ anh Huấn lắm phải hông~!”

Thái Huấn đứng sau ghế của hai người, cưng chiều nựng gương mặt mềm mại của Thái Tề:

“Nay anh có nhiều công việc không chơi được với bảo bối, cho anh xin lỗi nhé.”

Thái Tề cứu lại đôi má sắp bị nhào nặn thành cặp bánh bao của mình, ngọt xớt đáp:

“Dạ hông sao ạ~”

Bé nhìn anh trai lớn đang mặc trên người một bộ áo ngủ màu chàm rộng thùng thình, không có họa tiết nào cả, trông đơn giản hết sức, trông khác với anh Huấn thường ngày quá, bình thường ảnh đâu có mặt đồ ngủ đâu.

Bé nghĩ gì liền hỏi đó:

“Anh Huấn Huấn, anh mặt đồ ngủ của ai vậy ạ?”

Thái Huấn nói:

“Của bạn anh tặng, nhìn hợp không?”

Thái Tề đáp:

“Hợp ạ, rất đẹp trai.” Không biết là bạn gì.

Tuy nhìn không quen vì trước giờ Thái Huấn không có mặt mấy bộ áo ngủ nhưng phải nói anh cả bé mặt bộ này trông hợp thật, tuy đồ hơi rộng quá nhưng vì là đồ ngủ cho nên rộng một chút cũng không có vấn đề. Rất hợp với khuôn mặt góc cạnh cùng gương mặt đẹp trai của ảnh.

Thái Huấn cười nói:

“Được bảo bối khen thì không còn gì bằng, cảm ơn em nhé.”

Thái Tề ngẩn đầu nghiêm túc đáp với dáng vẻ như ông cụ non bằng giọng bi bô của mình:

“Dạ hông có chi.”

Thái Huấn lại nói với Thái Lạc:

“Em cũng thấy hợp chứ?”

Thái Huấn đưa mắt nhìn lại Thái Lạc vẫn ngồi im lặng nãy giờ bóc tôm rồi bỏ vào đĩa của Thái Tề.

Thái Lạc vừa lột vỏ tôm vừa trả lời:

“Hợp ạ.” Nếu anh không chạm vào mặt Thái Tề thì cành hợp hơn.

Thái Huấn buồn bực nói:

“Em nói nhiều với anh một chút không được hả?”

Thái Lạc bình tĩnh đáp:

“Em vẫn đang nói đây.”

Thái Huấn bó tay luôn, quay sang nói với Tề bé:

“Bảo bối em nhìn anh hai của em kìa, như vậy là hư lắm có phải không!”

Thái Tề vừa gắp con tôm đỏ hỏn bỏ vào miệng nhai, vừa lắc đầu:

“Âu ó, an ai oan ắm! Anh hai không có hư, anh mới hư!” Hừ, không cho phép nói xấu anh hai!

Vừa nói vừa nuốt tôm vào bụng, em không sợ mắc nghẹn à!? Thái Huấn im lặng nhìn em trai bảo bối.

Thái Lạc mỉm cười đút cho bé một con tôm vừa bóc vỏ xong:

“Ngoan~”

Thái Huấn không còn gì để nói, bó tay cả hai người, sau đó ngồi vào bàn ăn cùng ăn tối xong thì lại trở về phòng để xử lí cho xong công việc còn lại.

Đợi người hầu dọn bát đĩa trên bàn đi xong, Thái Lạc và Thái Tề cùng dắt nhau ra ngoài vườn ngắm sao.

Bé ngồi trên đùi của anh hai, lưng tựa vào bụng anh nhìn lên bầu trời sao lấp lánh, bi bô hỏi:

“Anh hai ơi, sao này mình cũng ngắm sao như này nhé.”

Anh rời mắt khỏi bầu trời đầy sao kia, hơi cuối đầu nhìn vào gương mặt đáng yêu của bé sau đó nhẹ giọng đáp:

“Ừm.”

Thái Tề giật giật tay áo anh:

“Lớn rồi cũng vẫn ngắm sao cùng em nha!”

Anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của Thái Tề, dịu dàng nói:

“Lớn rồi, Thái Tề sẽ ôm anh hai vào lòng giống như anh hai đang ôm em lúc này và cùng nhau ngắm sao.”

Bé nghe lời này liền vui vẻ rạo rực ngẩn đầu nhìn anh:

“Vâng ạ! Khi em lớn lên, anh hai không cần phải ôm em nữa, mà em sẽ ôm anh!!”

Thái Lạc ôm bé càng chặt hơn:

“Hứa nhé.”

Ánh mắt Thái Lạc vô cùng dịu dàng nhìn bé, anh mỉm cười với bé:

“Anh rất hạnh phúc vì có Thái Tề.”

Anh chính là người hạnh phúc nhất thế giới vì có em.

Thái Lạc cuối đầu hôn nhẹ lên môi bé, hai cánh tay trượt xuống cùng hai bàn tay nhỏ bé đan chặt nhau khăng khít. Từng nhịp tim, từng nhịp thở đều hòa quyện vào nhau, cơ thể cả hai chặt chẽ như thể là một thể của nhau, không phân ra ai là ai.

Hai má Thái Lạc hồng hồng cùng đôi mắt lúc này đã trở nên ướt át sáng rỡ, anh mềm giọng thủ thỉ vào tai Thái Tề:

“Em sẽ yêu anh chứ? Em sẽ yêu anh hai mà đúng không?”

Thái Tề mờ mịt nhìn gương mặt đang đỏ lên của anh hai, bé không biết vì sao càng thấy anh hai trở nên đẹp mắt hơn trước nữa, cả người bé cũng là lạ, không biết vì sao lại nóng lên. Nhưng bé không cảm thấy sợ hãi, bởi vì anh hai đang ở bên cạnh bé:

“Anh ơi, cơ thể em lạ quá.”

Bé kéo áo anh, nói mình rất sợ hãi, cơ thể đột nhiên kì lạ, còn nóng nóng nữa, anh hai sẽ dịu dàng trấn an bé, sẽ nói cho bé biết bé bị làm sao.

Thái Lạc đúng là làm giống như những gì bé nghĩ:

“Bé ngoan, không sao đâu. Cơ thể em trở nên như vậy là bởi vì em yêu anh hai.”

Thái Tề không đồng ý với câu sau của anh:

“Em lúc nào cũng yêu anh hai mà cũng không trở nên giống như này.”

Anh bế bé vào trong lòng, đứng dậy đi vào nhà, mở miệng muốn ghẹo bé một chút:

“Vậy là do em muốn thơm anh hai đấy.”

Thái Tề vậy mà nghiêm túc gật đầu:

“Em muốn thơm thơm anh hai.”

Thái Lạc nhanh chóng đi vào phòng ngủ của cả hai rồi khóa cửa lại. Anh kề khuôn mặt của mình gần sát môi Thái Tề và nói:

“Đây em thơm thơm anh đi.”

Thái Tề hôn một cái chụt vào má phải của Thái Lạc, một cảm giác thỏa mãn không biết xuất phát từ đâu khiến linh hồn bé cảm thấy vui sướng rôm rả, nhưng hôn xong cơ thể bé vẫn nóng rang, bé khó chịu ngọ nguậy dang tay lên hai bên má anh trai, ngượng ngùng đỏ mặt nói:

"Thơm thơm cái nữa!"

Nói rồi bé lại hôn chụt một cái, hôn xong mặt anh hai cũng đầy nước miếng của bé, lúc này bé mới hài lòng, dụi đôi mắt tròn xoe ngáp một cái lộ ra hai chiếc răng khểnh:

"Anh hai, em buồn ngủ..."

Thái Lạc nhấc bé vừa đứng lên, anh vuốt mũi bé cười mắng:

"Em chưa có học bài đâu!"

Thái Tề nghe đến học bài mặt mài liền nhăng nhít lại, mếu máo nói:

"Em buồn ngủ lắm, không học nổi đâu!"

Thái Lạc ôm bé về giường:

"Hôm nay học trên giường nhé!"

Nói rồi anh lấy sách vở của Thái Tề đặt lên giường và nói với một thái độ kiên quyết:

"Anh hai giúp em làm bài tập."

Thái Tề biết hôm nay không thoát được, bé đành nhận mệnh, chủ yếu là bé không muốn anh hai không vui. Ngoan ngoãn đáp:

"Vâng~"

***

"Được rồi, ngoan lắm. Em có thể đi ngủ."

Thái Lạc dọn sách vở của Thái Tề cất vào cặp của bé xong, trở lại nằm lên giường kéo chăn đắp cho cả hai. Thái Tề liền lăng vào trong lòng anh, bé hí hửng nói:

"Hôm nay không nghe truyện cổ tích. Anh hai, chúc ngủ ngon~" Cơ thể không còn thấy nóng nữa, lúc này cũng cảm thấy buồn ngủ thật.

Thái Lạc ôm bé trong ngực hôn lên cái trán nhỏ nhắn trắng trẻo của bé, anh dịu giọng đáp:

"Chúc ngủ ngon, bạn trai nhỏ." Mau chóng lớn nhanh lên nhé.

Hết chương 2.
_______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ