Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Tam thiếu gia, làm ơn nhận lá thư này!” Thư Hạc Ngạn giơ lá thư màu hồng phấn thơm phức trước mặt Thái Tề:

“Tớ yêu cậu! Cô ấy nói vậy đó.”

“Không nhận. Cậu đem trả lại đi.” Thái Tề vô cảm nhìn bạn thân từ bé Thư Hạc Ngạn nói.

Thư Hạc Ngạn lắc đầu vờ vịt nói:

“Không được đâu, đây là thư tình của người ta nhờ vả tớ mang cho cậu đấy chàng trai.”

Thư Hạc Ngạn mỉm cười nhìn anh chàng đẹp trai như một hoàng tử bước ra từ trong chuyện cổ tích trước mắt, nhún vai nói:

“Có muốn trả thì tự cậu đi mà trả. Tớ chỉ chịu trách nhiệm đưa thư thôi hà~”

“Vậy thì vứt!”

“Ây nha, đàn chị thật sự rất đáng yêu, sao cậu không suy nghĩ lại đi?”

Thái Tề hơi nhíu mày:

“Vậy à, cậu thích thì tôi nhường cho cậu đấy. Còn nữa, đứng nghiêm chỉnh lại dùm cái.”

Thái Tề tháo cánh tay không biết từ lúc nào đã bám vào người hắn, Thư Hạc Ngạn gần như dựa hết trọng lượng vào cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy khó chịu kinh khủng.

Thư Hạc Ngạn ưỡn ẹo bám chặt Thái Tề mỉm cười tà mị(?), đôi mắt phượng cong cong, gương mặt trắng nõn xinh đẹp cứ như không phải con trai chà chà vào bờ vai của Thái Tề:

“Cậu biết tớ không thích con gái mà~ Tam thiếu gia xấu xa!!” Thư Hạc Ngạn bắn mị nhãn với Thái Tề.

“Thôi đừng. Mắc ói.”

Vẻ mặt Thái Tề thể hiện sự chán ghét một cách rõ ràng, mạnh mẽ thoát khỏi sự bao vây của Thư Hạc Ngạn, giãn cách ra xa Thư Hạc Ngạn thở dài dang tay ra:

“Cậu đưa thư đây, tôi sẽ tự trả.”

“Hừm. Bắt ông đây phải xài chiêu mới chịu.”

Thư Hạc Ngạn đưa lá thư màu hồng phấn cho Thái Tề, phũi tay tỏ vẻ:

“Vậy mới đúng. Lần nào người khác tặng thư tình cho cậu cũng bắt tớ trả lại thì kì.”

“Ờ.” Thái Tề lạnh lùng xoay người bước đi.

Mỗi bước chân của hắn đều làm mê luyến các nữ sinh có mặt trong khuôn viên trường đều phải trông mắt dỗi theo, họ biết tam thiếu gia của Tề gia vô cùng đẹp trai, nhưng lại rất ít khi được gặp mặt người thật ngoài đời. Người thật phải nói là đẹp vượt quá phạm trù rồi, kiểu tóc đen xoăn nhẹ đó, cặp chân mày đó, đôi mắt sâu thẳm đó, bờ môi mỏng trông có vẻ dịu dàng đó, gương mặt góc cạnh còn sót lại chút nét non nớt đó, làn da trắng như xứ, chiều cao đó, dáng đi đó, cái khí chất đó,... Mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều vô cùng... Vô cùng phạm quy rồi!! Đến cả móng tay cũng đẹp nữa!? Hoàng tử-sama hãy nhìn về phía này, em có cảm giác như đang yêu vậy!

Người này cứ như không có thật, giống như một chàng hoàng tử trong sáng lạnh lùng cao ngạo bước ra từ trong cổ tích, khi hắn lỡ đễnh nhìn trúng bạn, bạn lại có cảm giác hắn là Tử thần cướp đoạt đi linh hồn của bạn, khi hắn nói chuyện, âm thanh đến từ bờ môi mỏng ấy nhấc lên khép xuống như đang đọc một câu nguyền rủa của phù thủy hắc ám đang muốn chiếm đoạt trái tim bạn. Và nếu hắn mỉm cười với bạn, dù là một nụ cười nhẹ, khóe môi mỏng chỉ hơi cong lên, bạn lại cảm thấy hắn chính là thiên sứ bao quanh bởi kim quang đã bao bọc lấy bạn bằng thứ ánh sáng ấm áp ấy.

Ôi hoàng tử. Ôi Tử thần. Ôi phù thủy. Ôi thiên sứ. Cao đến không với tới, cũng xa xôi đến thế. Ngăn cản chúng tôi đến gần ngài, làm cho chúng tôi không dám tiếp xúc cùng ngài.

Dù chỉ có thể làm bề tôi thân cận của ngài, chết cũng không từ.

Tình nguyện quỳ lạy trước gót chân của ngài, nghe theo mọi mệnh lên của ngài.

Chỉ mới 16 tuổi mà đã đẹp đến vậy, hút hồn biết bao nhiêu trai thanh gái tú. Vậy sao này trưởng thành rồi còn hớp hồn, đáng sợ đến cỡ nào nữa đây.

Người có thể sánh đôi với hoàng tử-sama chỉ có thể là công chúa(?) mà thôi. Nàng công chúa đang đi bên cạnh chàng, là ai mà khiến chúng ta ghen tị, ghen tị quá...(Có gì đó lạc vào đây?)

Thư Hạc Ngạn lạnh run người đi bên cạnh Thái Tề, run rẩy nhìn các bạn nữ những bạn nam xung quanh, sợ hãi nói:

“Thật đáng sợ, sao cậu có thể chịu được sát khí của bọn thế hả?” Thật đáng thương, bạn thơ ấu của tôi.

Thái Tề mỉm cười nhìn cậu nói: “Họ chỉ bắn sát khí với cậu thôi, vì cậu đi cạnh tôi.”

Bình thường bọn họ không đi chung với nhau trước mặt nhiều người như vậy, đơn giản là vì cả hai không cùng lớp, phòng học lại cách nhau quá xa, tận hai tầng học, mà hai thằng đã quá biết rõ nhau, mặt mũi nhìn từ nhỏ đến lớn cũng phát ngán luôn rồi, vì vậy chỉ khi tan học ra về mới đi cùng nhau,  lúc giải lao sẽ ra căn tin cùng ăn, nhưng giờ giải lao Thái Tề toàn về nhà thôi nên giờ mới có chuyện mọi người tò mò người đi bên cạnh hắn là ai, dù Thư Hạc Ngạn cũng không xấu xí nhưng đẹp trai không bằng Thái Tề, lại có màn ẻo lả vừa rồi, bản thân đã thành tâm ngắm của mọi người xung quanh, cái cô gái đều bắn sát khí, còn các bạn trai thì trừng mắt hăm he nhìn cậu.

Thư Hạc Ngạn mở to mắt:

“Đm, cậu tránh xa tôi ra mau!”

Thái Tề vô biểu tình nhìn cậu:

“Là cậu đang đi theo tôi đấy!”

“Mắt bọn họ mù hết hả trời? Ông đây đẹp trai như vậy mà bọn nó không nhìn thấy!? Có thật không vậy!??”

Thư Hạc Ngạn không thể tin được cứ la hét bên tay Thái Tề, Thái tề thấy cậu thật phiền. Nhưng cũng biết bản tính của bạn thân, bình tĩnh nói:

“Cậu ồn ào quá đấy, đi lẹ để tôi còn về nhà!” Vẫn là vị kia ở nhà ngoan ngoãn hơn.

Thái Lạc đang đợi hắn ở nhà.

“Nè nè... Ài, Thôi được rồi... ” Thư Hạc Ngạn không nói gì nữa.

******

“Anh, em về rồi.”

Thái Tề vừa đi vào nhà, điều đầu tiên luôn trông thấy trông tầm mắt của hắn là Thái Lạc đứng trước cửa nhà đợi hắn. Thái Tề dịu dàng nói với Thái Lạc.

“Ừm, mừng em đã về.”

Thái Lạc kéo tay Thái Tề ngồi xuống ghế sofa, ân cần hỏi:

“Hôm nay đi học thế nào, có mệt lắm không? Anh có mua quýt cho em này.”

“Không mệt chút nào hết.”

Cho dù có mệt thì chỉ cần nhìn thấy Thái Lạc, Thái Tề lại được bơm đầy năng lượng tích cực.

Người hầu đi vào phòng khách nhìn thấy Thái Tề thì cuối đầu chào:

“Tam thiếu gia đã về ạ.”

Thái Tề gật đầu, người hầu khoác áo khoác cho Thái Lạc xong thì đi khỏi. Thời tiết gần đây dần chuyển lạnh, Thái Lạc có chút cảm mạo, anh cũng sợ lạnh.

Thái Tề lo lắng nói:

“Thật chứ, em có muốn về phòng nghỉ mệt không?”

“Ừm.”

Mọi yêu cầu của Thái Lạc hắn đều không bao giờ từ chối.

“Quýt của em đâu ạ.”

“Anh để trong phòng em.”

******

Thái Lạc đưa tay gõ cửa phòng Thái Tề:

“Anh vào nhé.”

Rất nhanh liền có tiếng người rất nhỏ đáp lại:

“Anh vào đi.”

Thái Lạc mở cửa phòng của Thái Tề ra, nhanh chóng đi vào trong. Nhìn xung quanh không thấy Thái Tề, Thái Lạc ngồi xuống ghế bàn học, nhìn đĩa quýt anh để bên cạnh vẫn còn nguyên vẹn. Anh quay lưng về phía phòng tắm, nghĩ rằng chắc Thái Tề đang tắm nên vừa ngồi đợi vừa ngồi ngắm bàn học của Thái Tề.

Trên tường đối diện bàn học treo rất nhiều bằng khen thưởng xuất sắc và ảnh của Thái Tề, có ảnh chụp cùng cả gia đình, có ảnh chụp với bạn bè, cũng có ảnh chụp riêng với Thái Lạc. Thái Lạc ngẩn người nhìn tấm hình Thái Tề một tay khoác qua vai anh nhìn vào máy ảnh cười tươi rối, phía sau lưng là nền trời xanh trong veo, tuyết rơi đọng thành một tầng trên cành cây. Đây là bức ảnh chụp hồi giáng sinh năm ngoái.

Nói chính xác, là nửa năm trước anh cùng Thái Tề đi trượt tuyết, chỉ hai người bọn anh.

Thái Lạc đang trông lúc ngây ngẩn nên không để ý sau lưng có một người đang tiến lại gần anh. Đột ngột bị ôm lấy từ đằng sau, Thái Lạc giật mình thoát khỏi trạng thái ngơ ngác, sau đó thả lỏng cơ thể dựa vào đằng sau.

“Đang nhìn gì vậy hửm?” Thái Tề ôm lấy Thái Lạc từ đằng sau hỏi.

“Anh đang ngắm em.” Thái Lạc ngoan ngoãn đáp, anh chỉ chỉ bức ảnh chụp hai người ở trên tường.

“Em ở đây sao anh không nhìn, nhìn cái đó làm gì.”

“Không phải đều là em hả.” Thái Lạc quay đầu nhìn hắn, một tay cầm lên một múi quýt đút cho hắn:

“Anh đang nhìn em đây.”

Thái Tề ngậm lấy múi quýt, ngậm luôn ngón tay của Thái Lạc vào miệng liếm mút:

“Ngọt quá.”

Tim Thái Lạc gia tốc đột ngột, anh không muốn Thái Tề phát hiện, ngồi thẳng người lại nhằm che dấu, mất tự nhiên hỏi:

“Thật không?”

Thái Tề cầm lên một múi quýt để bên miệng Thái Lạc mỉm cười nói:

“Anh mau ăn thử một miếng.”

Thái Lạc há miệng ra ngậm múi quýt, liền bị chua đến nhăng mặt. Anh không ngờ nó lại chua như thế.

“Ngọt chứ, đúng không?” Thái Tề dịu dàng nhìn Thái Lạc.

Thái Lạc dựa vào bờ ngực rộng lớn, cơ ngực lồ lộ dưới lớp áo choàng tắm của Thái Tề, gật đầu:

“Ừm, ngọt lắm. Em đừng ăn nữa để lần sau anh mua cái khác.”

Em ấy nói ngọt thì chính là ngọt. Dù nó thật sự rất chua...

Thái Tề xoay người Thái Lạc đối diện với mình, đột nhiên bật cười:

“Đùa anh chút thôi. Ngoan quá.”

Hắn xoa đầu Thái Lạc, những sợi tóc mềm mại tiếp xúc với lòng bàn tay khiến Thái Tề phát nghiện muốn xoa mãi nhưng hắn vẫn dừng lại:

“Thiệt tình, sao lại không cãi lại lời em nói chứ.”

Những giọt nước từ tóc của Thái Tề nhỏ lên người của Thái Lạc, có giọt thì trượt thẳng xuống xương quai xanh nam tính của Thái Tề, rồi thẳng tiếng đi sâu xuống bên dưới của lớp áo choàng, che hết mỹ cảnh bên dưới. Thái Lạc nhìn  đến đắm đuối rồi mới dời mắt lên gương mặt đẹp trai của Thái Lạc, đỏ mặt nói:

“Anh sẽ không cãi lại em.” Anh sẽ không bao giờ tranh cãi với em nói, cho dù đó là đúng hay sai, có sai thì cũng thành đúng, mà sai thì anh cũng không cãi.

Vì anh yêu em.

Thái Tề có chút bất lực sủng nịch nhìn anh hai:

“Anh chiều em như vậy thì em sẽ trở nên hư hỏng mất.”

Lại nhìn chằm chằm vào mắt Thái Lạc và nghiêm túc hỏi anh:

“Anh không cãi lại em, hay còn không cãi lại anh cả nữa, còn mọi người thì sao!?”

Thái Lạc bị ánh mắt của hắn nhìn vào thì càng đỏ mặt hơn, ngượng ngùng cắm cuối đầu nhưng vẫn nói:

“Anh chỉ như vậy với Thái Tề thôi.”

Thái Tề nghe rõ ràng từng chữ anh nói, trong lòng thõa mãn, hắn mỉm cười đắc ý, ôn nhu nói với Thái Lạc:

“Em thật sự rất hạnh phúc vì điều đó. Thế cho nên em sẽ thưởng cho anh, anh muốn cái gì nào?”

Hắn dễ dàng bế anh lên nhẹ nhàng đặt anh trên giường của hắn, chờ đợi anh đưa ra yêu cầu phần quà dành riêng cho mình.

Thái Lạc kéo góc áo Thái Tề, cặp mắt hơi đỏ lên có vẻ đáng thương trông mong nhìn hắn, khóe môi anh có chút run rẫy nhưng lời nói ra lại vô cùng rõ ràng:

“Hôn. Làm ơn hôn anh.” Đã lâu rồi anh không được hôn em, anh muốn hôn em, muốn đến phát điên.

Thái Tề say đắm ngắm nhìn gương mặt của Thái Lạc, đôi môi cong lên thành một độ cung kì lạ:

“Như anh mong muốn.”

Em sẽ thõa mãn mọi mong muốn của anh.

Hết chương 3
________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#đammỹ