Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10. Bâng Khuâng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những chùm hoa tử đằng đu đưa trong gió như những nàng tiên áo tím đang chơi xích đu giữa không trung. Một chú ốc sên chậm chạp ung dung dạo quanh khu vườn mặc kệ cho sự hối hả bên ngoài hàng rào. Chú bọ rùa màu lửa luẩn quẩn quanh ngọt cỏ gần bụi hoa đồng tiền nhiều màu đang nở rực rỡ. Út Nhàn đang cắt những bông hoa đồng tiền to và đẹp nhất để lát nữa sẽ mang đi cấm vào bình trong phòng khách. Từng giọt sương mai động trên cánh hoa sáng long lanh dưới tia nắng. Út Nhàn đầy mãn nguyện mang bó hoa mà mình vừa hái được vào nhà. Bên kia hàng rào dì dượng hai đang bận rộn với quán cơm tấm của mình.

"Ông ơi hết cơm rồi để tôi vào nhà lấy, ông coi quán nha." Dì Hai nói lớn về phía dượng Khoa đang đứng nướng thịt trên lò than củi.

"Bà đi đi."

Dì Bình đi nhanh xuống bếp và nhanh nhẹn múc cơm mới nấu từ nồi vào một cái thao inox để dễ bưng ra ngoài. Nhưng khi đứng dậy bỗng dì Hai cảm thấy lưng mình đau buốt dữ dội.

"Ôi cái lưng của tôi. Đau quá." Dì hai dùng tay xoa xoa vào lưng nhằm làm dịu cơn đau.

Dì Bình hiểu rõ về cái bệnh đau xương khớp do tuổi già của mình, tuy đã rất cố gắng tránh vận động mạnh nhưng trong sinh hoạt hằng ngày vẫn khó hạn chế tuyệt đối được.

"Cái ông này không chịu đi lấy cơm dùm mình, ổng rõ biết mình bị đau lưng không khiêng nặng được mà." Dì Bình càm ràm dượng Khoa.

Ngay lúc đó thì Dượng Khoa ló đầu vào.

"Sao bà đi lấy cơm lâu quá vậy. Khách chờ nãy giờ." Nói xong dượng Khoa rời đi ngay bỏ mặc dì Hai với thau cơm nặng.

"Ông chỉ lo cho khách không à, sao không thấy lo cho vợ ông này." Dì Hai khó chịu sau khi dượng Khoa đã đi khuất.

Dì Bình khệ nệ bưng chỗ cơm ra ngoài tuy lưng đã giảm đau nhưng trong lòng dì khá là không vui vì sự vô tâm của chồng mình.

Trên đường đi giao sữa về, Thiên nhận được cuộc điện thoại từ Đạt là quản lý cũ ở công ty giao hàng mà lúc trước cậu làm.

"A lô em nghe anh Đạt." Thiên dừng xe sát lề đường rồi bắt máy.

"Thiên... anh đang có một lô trứng gà giá rẻ đây, em có lấy về bán lại không anh sẽ để cho em một ít. Cái này của bà con anh mang dưới quê lên định nhờ anh bán mà nhiều quá nên anh chia cho em. Anh lấy giá mười sáu ngàn một chục thôi, xong em đem bán hai mươi ngàn một chục lời bốn ngàn. Thấy sao làm không?"

Đạt là người giúp đỡ Thiên rất nhiều ở chỗ làm cũ, khi nào có mối làm ăn gì có thể kiếm ra tiền thì Đạt đều rủ Thiên nên cậu hoàn toàn tin tưởng vào Đạt.

"Ok ạ, vậy anh để em một ít đi. Giờ em qua lấy."

"Vậy qua đi anh chờ."

Thiên cất điện thoại vào túi rồi đánh xe vòng lại.

Tại quán cơm trước nhà dì Hai Bình.

"Cô ơi cho con dĩa cơm sườn bì chả nhiều cà chua." Cậu thanh niên áo nâu ngồi vào bàn.

Tay dì hai thoăn thoắt múc cơm vào dĩa tròn, cho thịt nướng to vàng ươm lên trên, tiếp đến là miếng chả hình chữ nhật phía trên mặt có nửa cái lòng đỏ trứng muối, cuối cùng là đồ chua và cà. Nhưng cà chua cắt sẵn đã hết dì Bình liền chọn một quả cà chua to chín đỏ để lên thớt và dùng dao cắt lát. Không hiểu do phân tâm hay sao dì Hai đã cắt phạm một đường vào ngón tay của mình.

"Sao bà vụng về thế, vậy mà cũng cắt vào tay." Dượng Khoa từ tốn nói.

"Ông giỏi thì vô làm đi." Dì hai bực tức trừng dượng Khoa một cái rồi đi một mạch vào trong nhà.

Dượng Khoa lục tục bước vào thế chỗ, cắt cho xong quả cà chua rồi mang cơm ra cho khách.

Dì Bình vừa vệ sinh vết thương ở tay vừa uất ức trong lòng.

"Chồng với chả con." Dì Hai vỗ vỗ trán cho bớt đau đầu.

Về phía Thiên sau khi lấy được trứng, cậu chọn một góc đường khá đông người qua lại để bày trứng ra bán. Thiên đặt các khay trứng lên mấy cái thùng giấy cao để cho khách hàng dễ nhìn thấy. Thiên còn ghi giá bán vào một tờ giấy lớn rồi dán lên phía trước thùng giấy. Sau khi đã bày hàng xong xuôi Thiên bắt đầu lớn tiếng rao hàng.

"Trứng gà đây hai mươi ngàn một chục, một chục hai mươi ngàn đây. Mua nhiều có tặng thêm."

Cuối cùng cũng đã có vài vị khách ghé qua mua trứng của Thiên. Do giá trứng Thiên bán khá rẻ nên thu hút được nhiều người ghé lại xem. Chỉ sau một giờ đồng hồ thì Thiên đã bán hết một nửa số trứng mà mình có. Nhưng càng về trưa thì khách hàng đến mua lại càng ít.

Một chiếc xe màu đen bóng loáng đang lướt đi trên đường.

"Giám đốc trưa nay cậu muốn dùng bữa trưa ở đâu ạ?" Trợ lý Hoàng lên tiếng hỏi Vương.

"Hãy đặt bàn ở Sapphire Place hôm nay tôi muốn ăn món Ý." Vương trả lời nhưng mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu trên tay.

"Dạ thưa giám đốc."

Tại nhà dì Hai, sau khi dọn xong cơm trưa dì hai lên tiếng gọi dượng Khoa ra ăn cơm. Nhưng chưa lên tiếng thì đã thấy dượng Khoa ăn mặc chỉnh tề với áo thun và quần tây dài đi ra.

"Ông đi đâu đấy?"

"Tôi ra ngoài có tí việc."

"Ăn cơm rồi hãy đi."

"Bà ăn đi tôi chưa đói. Thôi tôi phải đi ngay nếu không sẽ trễ." Nói rồi dượng Khoa bỏ đi.

Dì Hai tủi thân một mình bên mâm cơm. Trong lòng dì Bình lúc này đang rất buồn bực vì bao công sức của mình đã bỏ ra để làm mấy món mà chồng thích, vậy mà lại bị dượng Hai từ chối không muốn ăn, bao nhiêu ấm ức từ sáng tới giờ khiến dì hai thấy người mình không khỏe. Dì cố ăn vài miếng cho có lệ rồi đi vào phòng nằm nghỉ.

Trời càng về trưa thì càng nóng những tia nắng như những ngọn lửa đang thiêu đốt da của Thiên. Cậu thả vội tay áo xuống để giảm bớt đi sự tác động của mặt trời. Nhưng cái nóng không thể nào làm giảm bớt sự nhiệt huyết của Thiên. Với tờ giấy ghi giá đưa ra trước mặt, miệng nhiệt tình mời khách, Thiên vẫn giữ được tinh thần của mình như lúc bắt đầu.

Vương đang ngồi trong xe do trợ lý Hoàng cầm lái trên đường đi tới Sapphire Place để dùng bữa. Qua lớp kính cửa Vương nhìn cảnh vật bên đường, chợt cậu nhìn thấy gian hàng bán trứng gà của Thiên, Thiên đang đầy năng lượng đứng rao hàng để thu hút người đi đường nhưng không ai để ý tới cậu, mọi người đều vội đi nhanh để tránh nắng nóng. Khi xe đã vượt qua quầy bán trứng của Thiên một đoạn ngắn thì Vương kêu trợ lý Hoàng dừng xe.

"Anh qua đó mua giúp tôi năm mươi quả trứng đi trợ lý Hoàng." Vương nói sau khi xe đã dừng lại.

Trợ lý Hoàng bất ngờ trước lời đề nghị của giám đốc vì cậu biết rằng từ trước tới nay giám đốc không bao giờ mua hàng không rõ nguồn gốc ở những chỗ bán hàng rong như thế này. Nhưng cậu cũng hiểu tính cách của giám đốc nên cậu làm theo mà không nói gì thêm.

"Dạ vâng thưa giám đốc."

Trợ lý Hoàng đi về hướng quầy bán trứng của Thiên. Trợ lý Hoàng nhận ra ngay Thiên là ai nhưng có vẻ như Thiên không nhớ trợ lý Hoàng.

"Anh mua bao nhiêu trứng." Thiên nhiệt tình khi thấy một vị khách tiến lại.

"Bán cho tôi năm mươi quả trứng gà."

"Dạ có ngay đây, anh đợi một chút." Thiên vui mừng vì đã gặp một vị khách sộp.

Sau khi thanh toán, trợ lý Hoàng nhận trứng rồi quay về chỗ xe đang đậu.

Trợ lý Hoàng bước vào xe và đưa 50 quả trứng cho giám đốc đang ngồi ghế phía sau, Vương nhận lấy nhưng không biết để đâu nên đành ôm vào lòng. Vương điều chỉnh cơ thể để tránh làm vỡ những quả trứng. Bỗng Vương giật nảy người khi thấy mặt Thiên áp sát vào cửa kính chỗ cậu ngồi, Thiên dùng tay gõ lên kính. Nhưng do kính màu nên chỉ có người bên trong có thể nhìn rõ bên ngoài còn bên ngoài nhìn vào chỉ là một màu đen. Vương không hạ cửa xuống vì muốn tránh Thiên nhìn thấy mình. Sau một lúc thì Thiên chuyển lên gõ vào kính cửa trước, trợ lý Hoàng vội cho hạ cửa kính xuống.

"Có chuyện gì thế?" Trợ lý Hoàng hỏi với ra.

"Tặng thêm cho anh năm quả trứng. Cám ơn anh đã ủng hộ." Thiên vui vẻ nói.

"Cám ơn cậu." Trợ lý Hoàng nhận trứng từ Thiên.

Trợ lý Hoàng đóng kính xe lại sau khi Thiên đã rời đi. Khi cậu nhìn ra phía sau thì thấy giám đốc đang lấy bịch trứng che mặt mình lại.

"Cậu ta đi rồi. Cậu đã có thể bỏ bịch trứng xuống thưa giám đốc." Trợ lý Hoàng hắng giọng

"Ờ..." Vương cảm thấy hơi mất mặt.

Trợ lý Hoàng quay xuống lần nữa và đưa năm quả trứng mới vừa nhận cho giám đốc. Lúc này Vương lên tiếng.

"Trợ lý Hoàng anh có thích ăn trứng gà không?"

Trợ lý Hoàng thấy được tương lai trong vòng một tháng sắp tới món ăn chính của mình sẽ là trứng. Cậu thở dài thườn thượt quay mặt xuống nhìn Vương tươi cười nói.

"Dạ thích thưa giám đốc."

Vương thấy rõ nụ cười của anh trợ lý là nụ cười gượng gạo nhưng cậu không quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top