Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

21. Mạng Nhện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phong soi mình một lần nữa trong gương, cậu thấy mình thật lịch lãm trong chiếc áo sơ mi trắng và quân tây dài. Phong rời khỏi phòng với chiếc cặp da trên tay.

"Thưa cha mẹ con đi làm." Phong nói lớn khi đi qua hàng cơm tấm trước nhà.

Dượng hai đang đứng một góc trước cổng tay thoăn thoắt trở mấy miếng thịt nướng, tiếng mở rơi xuống bếp nghe xèo xèo, mùi thơm từ vỉ thịt vàng ươm lan tràn cả một khu vực như lời mời gọi khách hiệu quả nhất. Dì hai Bình thấy Phong bước ra liền với tay đưa phần cơm trưa đã chuần bị từ trước cho con trai.

"Cơm trưa của con đây, nhớ ăn cho đúng giờ đấy."

"Con nhớ rồi cám ơn mẹ."

"Trong đó mẹ có bỏ mấy trái cam, ăn cơm xong thì nhớ ăn cam." Dì Bình dặn dò.

"Dạ, con sẽ ăn hết."

"À có phần rau câu dừa bên trong. Chút vô công ty con lấy ra bỏ vào tủ lạnh đi chứ để bên ngoài với thời tiết nóng nực này nó sẽ bị hư."

"Dạ, mẹ còn gì muốn nói nữa không?" Phong nhìn dì hai với ánh mắt chờ đợi.

"Hết rồi."

"Vậy con đi làm đây." Phong vẫy tay chào.

Khi Phong vừa ra khỏi cổng thì tiếng dì Hai lại vang lên sau lưng.

"Phong mang theo dù, ti vi nói chiều nay có mưa." Vừa dứt câu dì hai đã đứng bên cạnh Phong cùng chiếc dù xanh trên tay.

Sau khi biết chắc mẹ mình không còn gì muốn căn dặn thì Phong mới vội vàng đi về hướng trạm xe buýt nơi có cây phượng già.

Mặt trời buổi trưa đỏ rực, ánh nắng như muốn thiêu đốt mọi thứ trên mặt đường. Bà chủ hàng tạp hóa đầu ngỏ, đứng tạt vài ca nước ra trước nhà với mong muốn làm giảm đi nhiệt độ trong không khí. Mọi người trong xóm đều túm tụm ra trước của nhà nói chuyện với nhau sau khi hệ thống điện bị cúp. Cái nóng hầm hập làm cho đứa trẻ sơ sinh nhà hàng xóm cứ khóc ré lên không dứt. Con chó Bun của bà chủ tạp hóa nằm dài dưới bóng mát mái hiên, lưỡi đưa dài ra ngoài miệng, mắt lờ đờ nhìn cục xương trước mặt.

Trên ban công phòng Vũ, Thiên và cậu bạn đang ngồi đấu lưng vào nhau, bên cạnh họ là dĩa dưa hấu và hai chai nước ngọt vẫn còn hơi lạnh. Thiên đưa chai nước ngọt lên miệng uống một hơi hết phân nửa trong khi Vũ phe phẩy chiếc quạt tròn trên tay, miệng thì đang thưởng thức miếng dưa đỏ ngọt mát.

"Tớ đã kể cậu nghe hết chuyện ngày hôm qua rồi. Sao cậu không nói gì hết vậy?" Thiên ngữa đầu gát lên vai Vũ.

Chuyện là Thiên thấy hối hận, chỉ vì muốn trả thù Vương mà cậu đã làm những việc không hay nên Thiên đã kể hết cho Vũ nghe những điều mà mình đã làm và mong chờ sự góp ý từ người bạn thân.

"Cậu muốn tớ nói gì đây." Vũ cũng ngã đầu ra sau và tựa lên vai Thiên.

"Thì giờ cậu nói tớ phải làm sao đây. Tớ không muốn lừa gạt Vương nữa. Tớ muốn chấm dứt sự lừa đảo này nhưng có vẻ là cậu ta đã thích tớ."

"Thích cậu?" Vũ vẫn giữ nhịp quạt trên tay.

"Ý tớ là thích hình dáng cô gái mà tớ đang giả dạng."

"Tớ đã nói là cậu đừng gây rắc rối nữa rồi mà."

"Tại tớ chỉ muốn dạy cho cậu ta một bài học thôi. Đâu ngờ cậu ta lại thích tớ thật chứ."

"Sao cậu biết Vương thích cậu, à ... thích hình dáng mà cậu cải trang?"

"Ừ thì ... hôm qua sau khi đi công viên giải trí về, tớ cứ nghĩ cậu ta sẽ không bao giờ muốn gặp lại tớ. Chẳng ai muốn gặp lại người con gái mà tiêu hết 230 triệu trong lần gặp mặt đầu tiên cho một bữa ăn. Thế mà tối qua cậu ta lại nhắn tin hẹn tớ ngày mai đi viện bảo tàng cùng nhau. Vậy không phải thích chứ là gì. Thích nên muốn gặp nhau nữa."

"230 triệu?... Sao lúc nãy cậu kể là một số tiền không quá lớn? Vũ bất ngờ khi Thiên khai ra số tiền cho bữa ăn hẹn hò.

"Tớ sợ cậu sẽ nghĩ tớ là một kẻ xấu nên không dám nói thật cho cậu biết." Thiên ái ngại.

"Với số tiền đó thì lỗi lầm gì mà cậu ta gây ra cho cậu, tớ nghĩ là cậu nên quên chúng đi được rồi."

"Sau ngày hôm qua tớ đã tha thứ tất cả tội lỗi của Vương."

"Vậy thì tốt rồi."

"Nhưng còn chuyện cậu ta thích tớ thì sao. Làm sao tớ có thể quen một thằng con trai được chứ? Cậu nói tớ phải làm sao đây?" Thiên cầu xin sự giúp đỡ từ Vũ.

"Hãy nói thẳng là cậu không thích cậu ấy là xong."

"Tớ cũng suy nghĩ tới việc này rồi nhưng làm vậy thì cậu ta sẽ bị tổn thương. Tớ là người hiểu rất rõ cảm giác bị người mình yêu bỏ rơi là như thế nào."

Tai Vũ đang áp vào má Thiên và cậu cảm nhận được máu trong người cậu bạn bỗng nhiên chảy nhanh hơn.

"Sai lầm lớn nhất của cậu trong việc này chính là đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa. Sau lần này tớ mong cậu sẽ tu tâm dưỡng tánh và xám hối mỗi ngày cho tội lỗi mà mình đã gây ra." Vũ thuyết giảng một tràng đạo lý.

"Nhưng... tớ phải làm sao để chấm dứt mối quan hệ này mà không làm tổn thương cậu ta."

"Hãy làm cho cậu ta không còn thích cậu nữa."

Mặt Thiên bỗng bùng sáng lên thay thế cho vẻ ủ ê nãy giờ.

"Cậu đúng là thiên tài Vũ à, vậy mà cậu cũng có thể nghĩ ra." Thiên cạ cạ má mình vào má Vũ.

"Tại sao chúng ta phải ngồi kiều này. Trời thì nóng mà cậu cứ phải dựa vào người tớ là sao?" Vũ khó hiểu vì ý muốn của Thiên mà giờ cậu mới có dịp nói.

"Vì người cậu mát đó Vũ, da cậu mát giống như là tảng nước đá vậy, chạm vô một cái mát lạnh cả người." Thiên lại ép sát lưng mình vào lưng Vũ, hai tay vòng ra sau đè lên hai bàn tay bạn mình. "Cứ ngồi như vầy đi tớ thích lắm, không cần có điện cũng được."

"Nhưng người cậu nóng quá. Cậu đừng có đè nữa." Vũ nói trong tức giận.

Thiên giả vờ như không nghe lời Vũ nói, càng lúc cậu càng đè mạnh lên người Vũ. Tuy là miệng vẫn nói là không thích Thiên dùng cơ thể mình để làm mát nhưng Vũ lại không có bất kỳ hành động quyết liệt nào để chống lại Thiên. Vũ để mặc Thiên muốn sử dụng cơ thể mình thế nào cũng được.

Bảo tàng quốc gia là một tòa nhà màu ánh kim có hình dạng như vỏ của một con ốc sên lớn, là nơi trưng bày nhiều tác phẩm của các nghệ sĩ danh tiếng của nền nghệ thuật Việt Nam ở nhiều giai đoạn lịch sử. Thiên (trong hình dạng của Tiên) chán chường đi sau lưng Vương trong khi cậu bạn đang mải mê ngắm nhìn các tác phẩm hội họa. Thiên không có hứng thú với nghệ thuật càng không có khả năng cảm nhận nghệ thuật đối với cậu trò tiêu khiển này chỉ dành cho những người sống trong xã hội thượng lưu giống như Vương. Trong khi Vương đang chú tâm vào bức tranh sơn dầu vẽ một cô gái đang ngồi bên cạnh bình hoa huệ, Thiên quyết định thực hiện chiến dịch của mình đã nghĩ ra nhằm làm cho Vương chán ghét cậu.

Chiến dịch A Cô gái vô duyên: Thiên phải biến bản thân thành người không có duyên, thiếu sự tinh tế khiến cho Vương phải ghét bỏ. Thiên bước lên sánh vai với Vương rồi bỗng nhiên cười to lên thành tiếng.

"Hô hô hô ... bức tranh gì mà buồn cười vậy, cô gái trong tranh đang bị ngứa đầu kìa sao không chịu đi gội đầu đi. Cái hoa gì to mà to như cái kèn vậy." Tiếng Thiên vang vọng khiến mọi người xung quanh đều nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ái ngại.

"Là hoa huệ." Vương đáp với gương mặt lạnh lùng.

Thiên kéo Vương chạy khắp phòng triển lãm, tay chỉ trỏ vào những bức tranh đang treo trên tường, miệng thì phát ra những tiếng cười đầy khả ố.

"Cậu đang làm phiền mọi người đấy." Vương nhấn giọng và nhìn Thiên với ánh mắt nghiệm túc.

"Cậu ta giận rồi, mọi thứ đang đi đúng hướng." Thiên mừng thầm trong lòng.

Chiến dịch B Cô gái xấu tính:

Thiên cùng Vương đi lên tầng hai của Viện bảo tàng quốc gia bầng một cầu thang xoắn ốc, tầng hai là nơi trưng bày bộ sưu tập gốm sứ Viêt Nam. Các hiện vật với nhiều loại hình khác nhau như: bát, đĩa, cốc, kendi, ấm, bình, bình vôi, lư hương... có niên đại từ thế kỷ 9-10 đến thế kỷ 19-20 được trưng bày trong các tủ kính lớn. Dòng men chủ yếu là hoa lam, men ngọc, men nâu, men trắng... Đề tài trang trí với nhiều hoa văn khác nhau: hoa sen, hoa cúc, hoa lá cách điệu kết hợp với các loại con vật như rồng, chim phượng, hổ, cá, cua ...Đó là những gì Vương nói cho Thiên nghe nhưng tiết thay vừa vào tai này thì đã vội ra tai kia. Sau một lúc quan sát Thiên thấy một đứa trẻ trang đứng ăn kẹo gần đó, cậu liền di chuyển tiếp cận mục tiêu. Thiên đưa tay giật mạnh cây kẹo trên tay thằng bé rồi cho vào miệng ăn một cách ngon lành trước sự sững sờ của mẹ đứa trẻ, ngay sau đó thì thằng bé khóc ré lên, Vương gần cạnh đó đã nhìn thấy tất cả vội chạy lại.

"Có gì mà khóc em có nhiều vậy cho chị một cây không được sao." Thiên cố tỏ ra đáng ghét.

Vương bước tới khụy gối trước thằng bé đang khóc bù lu bù loa.

"Xin lỗi em. Anh đền cho em nè." Thiên móc trong túi áo vest ra một gối kẹo socola hình vuông.

Đứa bé nhận lấy gói kẹo rồi nín khóc, người mẹ nhìn Thiên với ánh mắt hình viên đạn và nắm tay con mình dẫn đi nơi khác.

Vương đã đứng lên và nhìn thẳng vào Thiên.

"Hôm nay cậu cư xử rất kỳ lạ không giống như mọi ngày."

"Đúng rồi chửi tớ đi, la mắng tớ đi, đuổi tớ về đi." Thiên cảm thấy mình diễn quá đạt và Vương sắp nổi nóng với cậu.

Vương thả lỏng cơ mặt rồi nói

"Chúng ta đi uống gì đó đi, chắc cậu cũng khát rồi." Vương nhẹ nhàng nói.

"Sao cậu ta lại không tức giận với mình." Thiên bỗng nhiên hoang mang.

Vương nhìn thấy vẻ mặt bất chợt trở nên thất thần của Thiên liền lên tiếng.

"Cậu không đi sao?"

"Ừ đi chứ, cậu dẫn đường đi." Thiên chán nản lê bước.

Thiên biết mình phải triển khai ngay kế hoạch dự phòng.

Chiến dịch C Cô gái đầy dục vọng.

Vương đang đứng ở quầy gọi món của quán cà phê ở tầng 3 trong viện bảo tàng. Thiên từ sau dùng tay mình đánh mạnh vào mông Vương một cái và đưa miệng mình gần tai Vương mà nói khẽ.

"Tớ thích người có cặp mộng săn chắc. Gọi dùm tớ một ly capuchino đá xay nhé." Trước khi đi về bàn Thiên còn đá lông nheo với Vương.

Máu trong người Vương sôi sục vì bỗng nhiên bị cô bạn đánh vào mông và nói lời khiêu khích nhưng mặt cậu vẫn giữ một sắc diện lạnh lùng vô cảm. Thiên thả mình xuống chiếc ghế, tay cậu vẫn còn run lên vì sợ, đây là lần đầu tiên cậu cố tình đánh vào mông của một ai đó. Cậu chà sát hai tay vào nhau ý muốn xóa cái mùi của Vương khỏi tay mình. Từ xa Vương đang bước tới với hai ly cà phê trên tay. Thiên ngước mặt lên cố để lộ ra cái cổ trần thon dài đầy khiêu khích, cử chỉ đầy mời gọi.

"Nước của cậu đây." Vương đặt nhẹ ly capuchino xuống trước mặt Thiên.

"Cám ơn baby nhiều nha." Thiên dùng giọng nói đầy gợi cảm để tán tỉnh.

"Cậu gọi tớ là baby sao." Vương bất ngờ hỏi.

"Đúng vậy, cậu là baby mông to của tớ." Chân trái Thiên run lên vì hồi hộp nhưng cậu vẫn giữ cho giọng mình thật bình thường.

"À ra thế." Vương để ý trán Thiên đang đổ mồ hôi lấm tấm.

Thấy không có gì xảy ra, Thiên quyết tung ra một đòn quyết định. Thiên kéo ghế đứng dậy, bước lại cạnh Vương, lần này môi cậu đụng hẳn vào tai Vương rồi thì thầm.

"Tớ đi toilet, cậu có muốn vào toilet chung với tớ không baby mông to?" Thiên dùng ngón trỏ khẻ khều nhẹ cầm Vương.

Thiên đứng thẳng người dậy, cong mông, đi về phía nhà vệ sinh, đầu cậu vẫn ngoái lại nhìn Vương, răn cắn môi đầy hờ hững. Cậu thấy mặt Vương có vẻ hốt hoảng định nói gì đó với mình.

"Cậu ta sợ mình rồi, mình thành công rồi." Thiên đắt ý trong lòng.

Ầm..... Thiên va vào xô nước của cô lao công té úp mặt xuống đất. Bây giờ thì cậu đã hiểu vì sao mặt Vương lại như vậy, cậu ta muốn cảnh báo Thiên về xô nước trước mặt nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Vương chạy tới đỡ Thiên đứng dậy.

"Cậu có sao không Tiên?"

"Tớ ổn không sao cả."

Sau khi đã đứng vững trên hai chân của mình, Thiên cắm mặt chạy như bay về phía toilet, cậu cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để nhìn Vương nữa. Vương đợi Thiên bên ngoài quán cà phê, hai người nhìn nhau một khoảng lâu thì Vương lên tiếng.

"Hôm nay chắc cậu mệt rồi chúng ta về thôi."

"Ừ." Thiên cũng không biết nên nói gì vào lúc này.

Hai người bạn vừa đặt chân xuống tầng một của viện bào tàng thì trời chợt nổi một trận mưa giông lớn, mây đen che kín bầu trời, sấm chóp nổ ì đùng như muốn giữ chân của hai kẻ ngược lối.

Thiên và Vương lại cùng ngồi trên một băng ghế gỗ và nhìn ra những hoàng cây đang bị gió quật mạnh từng cơn thông qua lớp kính. Chiếc mạng nhện lớn bị mưa làm cho rối bời cũng giống như tâm trạng của hai người bạn lúc này. Thiên và Vương cứ ngồi nhìn mưa mà không một lần đưa mắt nhìn người bên cạnh, họ im lặng chỉ có không gian là đang ồn ào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top