Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

24. Tôi Biết Bí Mật Của Cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay trong đêm, Vương cùng trợ ly Hoàng bắt chuyến bay sớm nhất đến thành phố Quảng Châu, Trung Quốc. Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bạch Vân thành phố Quảng Châu thì đã là 3 giờ sáng giờ địa phương. Chiếc Roll Royce màu đen sang trọng dừng lại ngay bên cạnh Vương và trợ lý Hoàng. Người tài xế cao ráo trong bộ vest đen lịch sự nhanh chóng xuống xe, tiến lại gần Vương và cúi chào trịnh trọng.

"Chào mừng chủ tịch đã đến Trung Quốc." Tài xế A Bảo nói bằng giọng lơ lớ rồi nhanh nhẹn mở cửa mời Vương và trợ lý Hoàng lên xe.

Khi Vương và trợ lý Hoàng đã yên vị thì A Bảo mở cốp xe thoăn thoắt cho hai chiếc va ly hành lý và trong. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh sau đó chỉ khoảng 2 phút. Chiếc Roll- Royce đen dừng lại trước khách sạn Hilton Guangzhou Tianhe. Một khách sạn thuộc tập đoàn Hilton nổi tiếng thế giới.

Vương thả mình xuống chiếc giường lớn đặt ngay giữa phòng, tay cậu đưa vào trong túi áo vest lôi ra một vật gì đó khá nhỏ có màu hồng, đó chính là cục tẩy hình trái dâu mà Thiên đã thắng trong cuộc quay số trúng thưởng. Vương đưa mũi gần cục tẩy và hít một hơi thật sâu như kẻ nghiện, một cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp cả người cậu. "Tại sao cô ấy lại không thích mình?" trong đầu Vương chợt vang lên câu hỏi. Vương đặt trái dâu nhỏ lên ngực mắt nhắm nghiền rồi đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.

6:30 sáng Vương đứng trước chiếc gương lớn có viền kim loại màu vàng, choàng chiếc áo vest đen bên ngoài chiếc áo khỉ, chỉnh lại chiếc cà vạt có họa tiết lam màu xanh dương và trắng, cài lại cúc ở cổ tay áo sơ mi. Vương xoay người một vòng xem xét từng chi tiết trên trang phục để tránh những lỗi nhỏ nhất có thể xảy ra. Đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt anh tuấn không khác gì các minh tinh hàng đầu, Vương tin tưởng cuộc gặp mặt hôm nay sẽ thành công. Vương cũng có chút thắc mắc về lí do mà đối tác muốn trì hoãn việc kí kết hợp đồng, hay là ẩn tình gì đó phía sau. Sự trầm ngâm khiến hai chân mày Vương như sắp chạm vào vào nhau. Lúc này thì trợ lý Hoàng bước vào.

"Thưa giám đốc xe đã tới, chúng ta có thể đi ngay ạ." Trợ lý Hoàng cúi đầu thông báo.

"Chúng ta đi thôi." Gương mặt hoàn mỹ của Vương bỗng trở nên lạnh tanh không chút cảm xúc.

Từng bước chân thong dong, vững chắc Vương bước ra khỏi phòng và theo sau là bước chân nhẹ nhàng, dứt khoát của người trợ lý đáng tin cậy.

Thiên ngoái đầu xuống cuối lớp hướng mắt về chỗ Vương thường ngồi nhưng không thấy cậu bạn đâu. "Hôm nay cậu ấy cũng không tới lớp, không biết có chuyện gì xảy ra không?" Thiên tự hỏi bản thân. Vũ ngồi bên cạnh đang chăm chú nghe giảng bài nhưng cậu vẫn để ý thấy sự nôn nao không yên của Thiên.

Tiết trời ôi bức cộng thêm giọng nói như ru ngủ của thầy đầu hói càng làm Thiên không sao chống lại đôi mắt chứ chực chờ sụp mí. Để khiến mình tỉnh táo lại Thiên xin phép thầy giáo cho mình ra ngoài đi toilet. Vừa đi Thiên vừa nghĩ về Vương, không biết cậu bạn có bị sao không, hay là cậu ta bị tai nạn, hay là cậu ta bị bệnh... sự lo lắng bỗng xâm chiếm đầu óc Thiên, càng lo lắng thì những viễn cảnh không hay lại được Thiên tưởng tượng ra nhiều hơn. Thiên dừng lại trước cửa toilet, tay móc ra chiếc điện thoại. Màn hình rực sáng, danh bạ điện thoại xuất hiện, ngón tay thon dài của Thiên lướt nhanh tìm đến và dừng lại ở cái tên Bút Chì Mặt Lạnh – Đây là cái tên mà Thiên đặt cho Vương.

"Sao cậu không đi học? Cậu ổn không? @@" Dòng tin nhắn được Thiên gửi tới Bút Chì Mặt Lạnh.

Thiên dùng tay đập nhẹ làn nước mát lên mặt, không dám làm quá mạnh vì sợ lớn phấn trang điểm sẽ bị nước cuốn trôi. Thiên giở điện thoại ra thử xem có tin nhắn từ Vương không, tuy chỉ mới 5 phút nhưng đây đã lần thứ ba Thiên mở vào mục tin nhắn. "Sao cậu ta vẫn chưa đọc tin nhắn của mình?". Chợt Thiên nhìn thẳng vào gương nơi đang phản chiếu gương mặt của cậu trong hình dáng của một cô gái, "Mày bị sao vậy Thiên? Tại sao lại lo lắng cho cậu ta? Lúc trước mày ghét cậu ta lắm mà." Từng giọt nước lăn dài trên mặt Thiên, "Đúng vậy không cần quan tâm cậu ta, mình với cậu ta không có quan hệ gì với nhau cả." Đội mắt thiên ánh lên sự quết tâm mạnh mẽ. Sau khi đã đấu tranh nội tâm xong cậu bạn bèn rời đi. Ngay lúc bước chân ra đến cửa nhà vệ sinh thì Thiên chạm mặt cô bạn Thúy Hằng – cô bạn đã từng là ứng viên cho cuộc thi Princess and Prince, cô bạn nhìn Thiên với ánh mắt đầy nghi ngại.

"Cậu mới từ trong toilet nam bước ra sao?" Hằng lên tiếng thắc mắc sau một hồi chết lặng.

Lúc này Thiên mới quay đầu nhìn lại và nhận ra nãy giờ mình đang ở trong toilet nam. Cậu bạn hoang mang tột độ và cố ép mình suy nghĩ ra lời gì đó để biện hộ.

"Tớ vừa đi nhằm nhà vệ sinh, vào bên trong tớ mới phát hiện mình vào sai chỗ nên tớ mới vội đi ra nè. Lúc nãy tớ mãi bấm điện thoại quá." Thiên cố cười xởi lởi.

Hằng cố gật đầu thông cảm nhưng trong lòng vẫn còn sự hoài nghi về cô bạn có bề ngoài to lớn.

"Thôi tớ vào lớp đây, chào cậu." Thiên nói rồi rảo bước nhanh về phía phòng học.

Hằng nhìn theo cử chỉ đáng ngờ của cô bạn rồi thầm nghĩ.

"Cậu ta không vào lại nhà vệ sinh nữ để giải quyết vấn đề sao? Không lẽ cậu ta đã làm luôn ở nhà vệ sinh nam?"

Ánh mắt hoài nghi khiến cho gương mặt đáng yêu của Hằng trở nên đâm chiêu và có chút đáng sợ.

Thiên vội vàng quay về chỗ ngồi khi đã về tới lớp, phía trên thầy đầu hói vẫn đang liên tu bất tận mặc cho đa số các sinh viên bên dưới đều đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Bỗng chuông báo tin nhắn điện thoại của Thiên vang lên, cậu hấp tấp lấy điện thoại của mình ra xem ngay vì nghĩ rằng đó là tin nhắn trả lời của Vương nhưng tiếc thay không phái, đó là tin nhắn từ cô bạn Hằng.

"Trưa nay cậu rãnh không, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu. Thúy Hằng."

Thiên vội đưa mắt nhìn lên phía bàn mà Hằng đang ngồi, cô bạn đang dán mắt vào quyển sách trước mặt. "Sao cô ta lại muốn gặp mình? Lẽ nào cô ta đã phát hiện mình là con trai." Thiên trở nên lo lắng không yên.

"Cậu sao thế?" Vũ lên tiếng hỏi thăm khi thấy cậu bạn có chút bối rối.

"Tớ không sao, hôm nay trời nóng quá nên tớ cảm thấy hơi ngột ngạt."

Vũ quay mặt đi rồi lục tìm gì đó trong cặp, ít phút sau Vũ đưa cho Thiên một cái quạt mini cầm tay màu xanh dương.

"Cầm lấy mà xài đi, cậu mặc nhiều lớp như vậy chắc nóng lắm." Vũ nói nhỏ vào tai Thiên thể hiện sự thấu hiểu.

Chiếc quạt máy tuy nhỏ nhưng hơi mát của nó cũng đủ làm Thiên cảm thấy thoải mái vô cùng. Thiên điều chỉnh hướng quạt để cho cả cậu và Vũ cùng hưởng được làn gió thổi ra. Cậu tạm thời quên đi cuộc hẹn quan trọng vào trưa nay. Có thật sự Hằng đã phát hiện ra bí mật của Thiên?

Tại một phòng họp lớn trong tòa nhà tổng hành dinh của tập đoàn Phoenix Trung Quốc. Vương đang ngồi trên chiếc ghế lớn đặt trang trọng ở một góc của chiếc bàn hình bầu dục đối diện cậu là giám đốc của tập đoán Phoenix ông Lai Ng. Cả hai đang dùng tiếng Hán để đối thoại với nhau.

"Chúng tôi muốn điều chỉnh lại mức giá trong hợp đồng. Ở thời điểm hiện tại mức giá đó là không còn phù hợp nữa giám đốc Vương à?" Giám đốc Lai Ng nâng gương mặt núc ních thịt của mình lên cao.

"Tôi đã xem qua về mức giá mà quý công ty đã đề nghị nhưng nếu chấp nhận mức giá đó thì công ty của chúng tôi sẽ rất thiệt." Mặt Vương lạnh tanh.

Giám đốc Lai Ng định lên tiếng thì Vương đã nói tiếp.

"Nhưng với mối giao hảo của công ty chúng ta trong nhiều năm, tôi thật sự không muốn đánh mất một đối tác làm ăn đáng tin cậy như ngài đây. Tôi có đề ra một con số theo đánh giá là khá phù hợp, cả đôi bên cùng có lợi. Ngài có thể tham khảo nó trong hợp đồng trước mặt."

Giám đốc Lai Ng đưa mắt nhìn vào hợp đồng trên bàn một cách vô cùng chú tâm. Một hồi sau thì vị giám đốc này lên tiếng.

"Con số mà giám đốc Vương đưa ra cũng chưa thật sự thỏa đáng nhưng tôi sẽ xem xét lại vì tình nghĩa của hai bên. Tôi sẽ trả lời cho ngài biết kết quả vào cuộc gặp mặt ngày mai." Đôi mắt giám đốc Lai Ng tuy đã cố mở to nhưng người ngoài nhìn vào nó chỉ như hai đường kẻ bút chì.

Cuộc đàm phàn kết thúc mà vẫn chưa có gì tiên triển, Vương vẫn giữ cho mình một thái độ lạnh lùng khi đối mặt với tất cả mọi việc. Giám đốc Lai Ng thì vẫn luôn cười tươi dù bất cứ tình huống nào nhưng ẩn sau những nụ cười ấy là cả một bầu trời tâm cơ.

Giờ nghỉ trưa tại trường đại học Hằng hẹn gặp Thiên (đang trong hình dáng của Tiên) dưới gốc cây cọ gần khoa nhân văn. Khi tới nơi Thiên đã thấy Hằng ngồi trên băng ghế đợi sẵn. Cô bạn mặc một chiếc váy màu hồng phấn đầy nữ tính, máy tóc đen dài óng ả được cột gọn gàng bằng một mảnh vải lụa ở sau lưng. Thiên tiến lại và ngồi xuống bên cạnh Hằng. Ngập ngừng một lúc cô bạn lên tiếng nói.

"Tớ biết bí mật của cậu và Vũ." Mắt Hằng chợt sáng bừng lên, nhìn chằm chằm vào Thiên.

"Thôi chết rồi, cô ta đã phát hiện mình là con trai rồi. Làm sao cô ta có thể biết được cơ chứ? Cô ta muốn gì đây?" Mồ hôi từ người Thiên tuôn ra làm lưng áo cậu ướt đẫm. Lòng bàn tay cậu cũng trở nên ẩm ướt.

Thấy Thiên im lặng, Hằng tiếp tục nói.

"Tại sao hai người lại giấu bí mật này cơ chứ. Hai người nên công khai điều đó cho mọi người biết." Giọng Hằng dứt khoát.

"Làm sao tớ có thể nói cho mọi người biết tớ là..." Thiên lo lắng tột độ khi bị người khác nấm thóp.

"Cậu là người yêu của Vũ tớ biết." Cô bạn nói với giọng đầy tự tin.

"Ý cậu là ..."

"Cậu đừng che giấu nữa, chuyện cậu và Vũ là người yêu của nhau không qua mắt được tớ đâu, chỉ cần nhìn lướt qua là tớ đã thấy rõ rồi." Tiếng của Hằng bỗng trở nên trầm hẳn.

Thiên chợt như vỡ lẽ thì ra chuyện bí mật mà cô bạn muốn nói tới không phải là về thân phận nam giả nữ của mình. Thở phào nhẹ nhỏm, cậu quyết định lấy lại thế chủ động.

"Cậu thích Vũ phải không?" Vương nhìn thẳng vào mắt cô gái váy hồng đang ngồi đối diện.

Như vừa bị đánh trúng tim đem, mặt Hằng bỗng trở nên đỏ rần, thình lình cô bạn đưa tay lên che mặt và khóc nức nở.

"Cậu sao thế? Đừng khóc mà." Thiên rối bời khi thấy một người con gái òa khóc rấm rứt.

Thiên vội lấy khăn giấy ra đưa cho Hằng, sau một hồi thì cô bạn bình tĩnh lại và thôi khóc nữa.

"Tớ thích Vũ nhưng cậu ấy đã có người yêu là cậu rồi." Giọng cô bạn nghẹn ngào.

Thiên nhìn cô bạn một hồi lâu, đợi cho Hằng thật bình tâm thì Thiên mới lên tiếng.

"Tớ với Vũ không phải là người yêu của nhau. Tụi tớ chỉ là bạn thân của nhau thôi."

Như không tin vào tai của mình, Hằng ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Thiên.

"Cậu nói thật sao."

"Nói thật, nên cậu vẫn còn cơ hội để làm quen với Vũ đấy." Thiên nhe răng cười an ủi.

"Vậy mà tớ cứ tưởng là..." Hằng bỏ lửng câu nói, rồi dùng khăn giấy lau sạch nước mắt lăn trên má.

"Cậu thích Vũ từ khi nào vậy?" Thiên tỏ ra thắc mắc.

"Ngày đầu tiên gặp Vũ ở sân trường là tớ đã có tình cảm với cậu ấy. Nhưng vì lúc nào Vũ cũng đi chung cậu nên tớ mới nghĩ là hai người có gì với nhau."

"Không có gì với nhau cả, chỉ là bạn thôi." Thiên thanh minh.

"Nhưng tớ thấy Vũ rất tốt với cậu, lúc nào cũng quan tâm và chăm sóc cậu."

Thiên chợt giật mình sau những lời nói của Hằng. Thiên biết Vũ là một người bạn rất tốt, cậu ta luôn quan tâm, bảo vệ và xuất hiện đúng lúc mỗi khi Thiên cần, đối với Thiên Vũ không còn đơn thuần là một người bạn mà chính là một vị thiên sứ hộ mệnh. Một vị thiên sứ mà Thiên không bao giờ muốn chia sẻ với bất kỳ ai khác.

"Cậu có thể giúp tớ chuyện này không?" Hằng ngại ngùng đề nghị.

"Cậu muốn tớ giúp gì thì cứ nói ra đi?"

Hằng đem ra một chiếc thiệp nhỏ từ trong hiếc túi nhỏ đeo trước bụng.

"Cậu đưa cái này cho Vũ giúp tớ được không?"

"Là thư tình sao?." Giọng Thiên chùng xuống

Hằng không lên tiếng chỉ gật đầu như thể hiện sự đồng tình với câu hỏi của Thiên.

"Cậu yên tâm tớ sẽ đưa tận tay cho Vũ."

"Cám ơn cậu, mọi việc đều nhờ vào cậu, tớ phải đi đây." Hằng nhẹ nhàng đứng dậy, gật đầu chào Thiên rồi quay người rời đi.

Thiên giơ cao tấm thiệp trên tay lên cao cố tìm cách để đọc nội dung bên trong nhưng không được.

"Đúng là Vũ Công Tử đi tới đâu cũng gieo rắc những nụ hoa tình." Giọng Thiên như có một chút ganh tị và ghen tuông trong đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top