Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26. Tri Kỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dáng người mỏng manh, liêu xiêu trong gió, Cao tiểu thư lặng lẽ rời đi sau khi đã viếng cảnh chùa. Chiếc trâm bướm trên đầu cô gái khẽ rung rinh sống động như một sinh vật thật của tạo hóa. Tiểu hòa thượng đứng lặng nhìn theo bóng thướt tha của vị cô nương xinh đẹp khuất dần phía chân núi. Thấy đại hòa thượng tiến lại gần tiểu hòa thượng liền lên tiếng hỏi.

"Sư phụ con thấy Cao tiểu thư vừa khóc." Hòa thượng nhỏ mắt cũng đỏ hoe.

"Chắc là hôm nay Cao tiểu thư buồn." Vị đại hòa thượng ôn tồn đáp.

"Cao tiểu thư buồn vì chuyện gì sư phụ? Mà sao hôm nay, Vương công tử không đi chung với Cao tiểu thư, bình thường lần nào lên chùa cả hai đều đi cùng nhau?"

"Hôm nay là ngày cưới của Vương công tử nên chắc cậu ấy bận nên không đến đây được." Giọng đại hòa thượng chậm rãi.

"Sư phụ vậy sau này Cao tiểu thư và Vương công tử có cùng đến đây thăm chúng ta nữa không?"

"Ta nghĩ họ sẽ đến nhưng chắc là không đến cùng nhau nữa."

"Tại sao vậy sư phụ?" Hòa thượng nhỏ tỏ ra không hiểu.

"Vì họ không còn là tri kỷ của nhau nữa."

"Sư phụ ơi tri kỷ là thứ gì vậy?

"Tri kỷ là người ở lại cuối cùng với ta dù cho tất cả mọi người đều đã rời đi, tri kỷ là người luôn tìm cách bảo vệ ta dù cho sóng gió bão tố có lớn đến thế nào đi nữa. Là người mà khi vô tình chạm mặt, ta liền mỉm cười và tự nhủ rằng ta đã gặp đúng người rồi."

"Sư phụ! Làm thế nào mới có thể gặp đúng người ạ?"

"Trờ đợi ra thì không còn cách nào khác."

"Haizz, nếu như có kỳ hạn thì tốt rồi!" Tiểu hòa thượng bực dọc.

"Đây chính là điều tốt đẹp của chờ đợi!"

"Ố..."

Vị đại hòa thượng tiếp lời sau một quãng nghỉ.

"Con sẽ không biết được rằng, người ấy khi nào sẽ bước vào cuộc đời của con. Cũng có thể là hôm nay, cũng có thể là ngày mai, không phải ngày mai thì là ngày mốt. Tóm lại người ấy nhất định sẽ tới."

Chính lúc này phía trước cổng đá, một tiểu công tử ăn mặc gọn gàng đang lấp ló nhìn vào trong.

"Nhất Thiền ơi đi thả diều không?"

"Sư phụ là Lý tiểu công tử đang tìm con." Tiểu hòa thượng ngước mắt lên nhìn sư phụ mình.

"Con đi chơi với Lý tiểu công tử đi."

"Dạ con cám ơn sư phụ, chút về con sẽ quét sân tiếp." Nhất Thiền ba chân bốn cẳng chạy ùa về phía bạn mình đang đợi.

Vị đại sư phụ nhặt cây chổi rơm đang nằm chỏng chơ trên nền đất và tiếp tục công việc đang còn dang dở của đệ tử nhỏ.*

(Phóng tác theo Nhất Thiền tiểu hòa thượng.)

Tiên nhẹ nhàng gấp quyển sách có chiếc bìa màu tím trắng lại và đặt trên bàn xếp. Cô bỗng chìm vào những suy tư miên man của chính bản thân mình.

"Bao giờ thì mình mới gặp được tri kỷ của cuộc đời đây?"

Một cậu hỏi mà chỉ có duy nhất vị thần thời gian mới có thể trả lời. Nhân sinh như mộng, cuộc đời vốn là mộng tưởng nhưng chỉ cần niềm tin thì mộng tưởng nào rồi cũng sẽ trở thành sự thật.

...

Cách đây rất nhiều năm về trước có một chàng thiều niên đã rời quê hương mình là vùng đất Gò Công để lên thành phố Sài Gòn sa hoa để lập nghiệp. Ông ra đi mà chỉ có vài đồng tiền trong người, không người thân, không bạn bè lạ lẫm với mọi thứ nơi đất khách. Ông đã làm rất nhiều việc để có thể duy trì sự sống từ cu li, khuân vác gạo, đánh giầy, đạp xích lô... Một lần tình cớ thấy một xưởng mai cần người gia công ông liền đến xin việc. Nhìn ông thật thà người chủ liền nhận ông vào làm việc. Vài năm sau, ông chủ xưởng may đi nước ngoài định cư, trước khi đi đã bán lại cho chàng thanh niên cần cù, chăm chỉ cái xưởng nhỏ của mình với một mức giá vừa cho vừa tặng. Sau đó ít lâu, kinh tế phát triển, ngành may mặc nhanh chóng trở thành những ngành hái ra tiền. Người đàn ông lúc này đã trở thành một trong những người giàu nhất xứ Sài Thành. Ông ta chính là Lê Nguyên Bản ông nội của Lê Nguyên Vương. Về sau do tuổi già ông giao lại công việc làm ăn cho con trai duy nhất của mình là ông Lê Nguyên Khôi. Lê Nguyên Khôi là một người có tính cách khá độc đoán nhưng lại rất tài giỏi và nhạy cảm trong làm ăn. Sau chiến tranh ông tiên đoán được sự bùng nổ của ngành địa ốc cho nên trước đó ông đã thâu tóm rất nhiều khu đất vàng trong các thành phố lớn khắp cả nước. Riêng ở thành phố thì số lượng các khu đất nằm ở các khu vực trọng yếu ông nắm giữ đã chiếm hơn 50% thị phần. Càng về sau này những dự đoán của ông ngày càng chính xác. Người thì càng sinh ra nhiều nhưng đất thì không bao giờ biết đẻ. Không chỉ dừng lại ở đó ông còn tham gia vào lĩnh vực sản xuất hàng gia dụng như dầu gội, bột giặt, nước rẻ chén, kem đánh răng... Nếu nói không ngoa thì ở mọi nhà trên đất nước Việt Nam đều có ít nhất một sản phẩm của tập đoàn Jupiter. Lê Nguyên Khôi là một nhà kinh doanh đại tài ông có mối giao hảo tốt với các chính khách cũng như là các thế lực ẩn mình trong bóng tối. Ông cũng chính là thân sinh của Lê Nguyên Vương.

Cốc cốc cốc tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi." Chủ tịch tập đoàn Jupiter Lê Nguyên Khôi lên tiếng đáp.

Lên Nguyên Khôi là một người đàn ông ngoài 50 tuổi vóc người cao lớn, gương mặt vuông, đôi mắt tinh anh với đôi chân mày xếch ngược lên ở phần đuôi, máy tóc vuốt keo bóng lộn chảy ngược ra phía sau.

"Chào cha." Vương từ tốn bước vào phòng đứng trước bàn làm việc của cha mình.

Chủ tịch Khôi ngừng bút ngước mặt lên nhìn con trai mình.

"Ngọn gió nào đưa giám đốc Vương đến thăm lão già này vậy." Chủ tịch Khôi khàn giọng hỏi.

"Con đến đây vì muốn cho cha xem cái này." Vương tiến lại gần chiếc bàn làm việc rồi đặt tập hồ sơ xuống trước mặt cho mình.

"Đây là gì?" Ngài chủ tịch cáu kỉnh hỏi.

"Cha cứ đọc đi rồi sẽ rõ."

Chủ tịch Khôi giận dữ, đập mạnh tay lên bàn và hét lớn sau khi đã đọc xong tập hồ sơ con trai mình vừa đưa.

"Như thế này là có ý gì?" Giọng ông gầm gừ.

"Con chỉ muốn nói là những việc làm của cha đừng tưởng là không ai biết."

"Vậy mày đến đây là để uy hiếp cha mày sao, thằng kia." Chủ tịch Khôi ném mạnh tập hồ sơ xuống đất khiến giấy tờ bên trong tung bay khắp căn phòng lớn.

"Con không dám." Mặt Vương vẫn giữ thái độ lạnh tanh.

Hít một hơi thật sâu, chỉnh lại chiếc áo vest trên người chủ tịch Khôi thay đổi thái độ.

"Vui chơi bên ngoài thế là đủ rồi mau về lại tập đoàn của chúng ta đi."

"Tập đoàn này là của cha chứ không phải là của con."

Các sợi gân máu trên mặt chủ tịch Khôi nổi lên cuồn cuộn và giật liên hồi, cơn nóng giận của ông đã đến đỉnh điểm.

"Mau đi ra ngoài." Ông hét lớn vào mặt con trai nhỏ của mình.

"Con chào cha." Vương vẫn giữ một thái độ chuẩn mực với người đã sinh ra cậu.

Khi Vương đang bước đi khỏi phòng thì tiếng ngài chủ tịch vang vọng phía sau lưng cậu. Cậu dừng bước và quay người lại mắt hướng về phía cha mình.

"Mày mà bước ra khỏi phòng này thì từ nay về sau đừng gọi tao là cha nữa!"

Vương đứng nhìn cha mình, mắt cậu bỗng trở nên cay cay nhưng cậu đã hít thật sâu để cố che giấu đi cảm xúc của bản thân. Cậu chợt nhớ lại hình ảnh người cha lúc nhỏ hay cõng cậu trên lưng rồi chạy quanh khắp nhà. Nhưng lòng cậu đã có quyết định từ rất lâu về trước rồi, Vương một lần nữa cúi đầu chào cha mình rồi quay người, dùng tay đẩy mạnh hai cánh cửa lớn mở toang và rời đi. Chủ tịch Khôi nặng nề thả mình xuống ghế, ông cảm thấy cơn đau đầu đang gặm nhắm não bộ của mình.

...

"Chúc quý khách ăn ngon miệng." Thiên vui vẻ giao phần cơm trộn cho vị khách trong một căn chung cư.

"Anh giao hàng ơi." Một bà cô trung niên lớn tiếng gọi Thiên.

"Dạ quý khách còn cần gì nữa ạ."

"Hôm nay là sinh nhật con gái cô, có ít bánh anh cầm ăn vui với gia đình." Bà cô ân cần nói.

"Dạ vậy thì cháu ngại lắm."

"Không có gì phải ngại cả, chúng tôi đã làm phiền cậu phải đi lại nhiều lần để đổi món ăn cho vừa ý con bé. Con bé nhà tôi được nuông chiếu quá, lỗi là của người làm cha mẹ như tôi."

"Dạ cô đừng nói vậy. Đây là việc mà cháu phải làm thôi ạ." Thiên khẩn khoản nói.

"Vậy cậu nhận phần bánh này giúp tôi nhé. Xin cậu đấy."

"Dạ vậy con xin phép nhận. Chúc con gái cô sinh nhật vui vẻ ạ"

"Cậu thật tốt bụng."

Thiên nhận lấy hộp bánh, cúi đầu nhiều lần rồi ra về.

Cả tối nay Thiên đã bị con bé nhà đó hành cho lên bờ xuống ruộng. Chuyện là Thiên đang làm việc cho một tiệm cơm trộn, cậu vừa là người nhận đơn vừa kiêm luôn chức danh giao hàng. Khi con bé gọi đến đặt mười phần cơm trộn, cậu đã cẩn thận ghi ra giấy là 5 phần không lấy trứng và 5 phần có trứng, vậy mà sau khi Thiên giao hàng xong thì con bé lại gọi đến nói là cậu giao hàng sai, bắt Thiên phải đến đổi lấy 5 phần có trứng. Thiên vội vàng lên đường để thêm trứng vào các phần cơm cho vừa ý khách. Tưởng như vậy đã xong, khi về lại cửa hàng thì con bé lại gọi và báo rằng giao thiếu nước ngọt. Nhưng rõ ràng chính Thiên đã điếm đủ số nước ngọt trước khi giao và cậu hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Thiên phải một lần nữa chạy đến nhà con bé. Sau một hồi điều tra thì mới biết rằng số nước ngọt bị thiếu là do người cha mang đi bỏ vào thùng đá. Thiên đã rất tức giận nhưng cố giữ cho mình thật bình tĩnh. Cậu vội quay về cửa hàng tiếp tục làm việc. Vừa đậu xe trước cửa tiệm chưa được bao lâu thì số điện thọai từ nhà con bé hắc ám đấy lại gọi tới. Lần này con bé muốn mua thêm 3 phần kim chi và 5 hộp cơm cuộn. Thiên bắt bản thân điếm đi điếm lại trên ba lần số kim chi và cơm cuộn, để đề phòng bất trắc có thể xảy ra thêm lần nữa cậu còn chụp hình làm bằng chứng. May mắn thay lần cuối cùng cũng đã trót lọt.

Xe Thiên băng băng trên đường, miệng Thiên huýt sáo vang giai điệu của bài Der einsame Hirte, một bài hát mà mỗi lần nghe là lại tạo cho cậu cảm giác như bản thân đang lạc vào một khu rừng huyền bí nơi mà các vị thần cổ bị lãng quên đang trú ngụ.

"Á aaaaaaaa" Tiếng Thiên hét lớn khi cố lách xe để tránh vào đâm vào một thứ gì đó vừa lao ra giữa đường.

Thiên lồm cồm đứng dậy, hú hồn cậu chỉ bị xay xác nhẹ ngoài da. Thiên vội chạy lại người đàn ông đang nằm trên đường.

"Anh ơi, anh có bị sao không." Thiên lay người đàn ông.

"Uống bia với tôi nào, là cậu à." Vương say khước, mắt lờ đờ nhìn Thiên.

"Uống cái gì mà say mèm thế này, mai là tớ né kịp nếu không là giờ cậu đã chuyển hộ khẩu lên bàn thờ rồi." Thiên choàng tay nâng người Vương đứng dậy.

"Lèm bèm." Vừa nói Vương dùng bàn tay mình bóp chặt miệng Thiên lại.

"Ư ư ư..." Thiên cố vùng vẫy.

"Cậu có biết lúc cậu im lặng trông rất đẹp trai không?"

Tim Thiên đập rộn ràng trước câu nói của kẻ thù.

"Nếu cậu giữ im lặng tớ sẽ buông tay ra."

Thiên gật đầu đồng ý ngay.

"Ngoan.."

Vương bỏ tay khỏi miệng Thiên rồi xoa đầu cậu bạn mấy cái. Lúc này Thiên vẫn đang dùng sức để giúp Vương đứng vững. Thình lình Vương vùng chạy về phía góc cây bên vệ đường mà nôn thốc nôn tháo. Thiên vội chạy theo, dùng tay đập nhẹ lên lưng nhằm giúp cậu bạn cảm thấy dễ chịu hơn. Sau khi đã nôn hết mọi thứ trong bụng Vương ngồi bệch xuống vệ đường, Thiên cũng ngồi xuống theo. Vương ngọ nguậy người rồi bỗng tựa vào vai Thiên mà ngủ say. Bây giờ mặt Thiên và mặt Vương gần nhau hơn bất kỳ lúc nào hết. Thiên nhận ra rằng lúc ngủ say Vương không khác gì một thiên thần, một thiên thần trong hình dáng của người phàm. Một giọt nước mắt tuôn ra và lăn dài trên gương mặt đẹp của Vương. Điều này càng làm cho Thiên cảm thấy đau lòng hơn. Cậu tự trách bản thân của mình, chỉ vì thù hận cá nhân mà hủy hoại đi một sinh linh vô tội đáng thương này. Nhưng Thiên đâu biết rằng Vương ra nông nỗi này đâu phải vì thất tình. Thiên chạm nhẹ tay mình lên má Vương, dùng ngón tay cái lau đi dòng lệ chảy dài. Tay Thiên vỗ nhẹ vào mặt Vương như để xoa dịu đi nỗi đau trong lòng cậu bạn. Từng hơi thở đều đặn, ấm nóng của Vương khiến Thiên không muốn bỏ tay ra khỏi gương mặt tuấn tú của thiên thần đang ngủ say.

Đâu đó từ trong mây trời vang lên lời của vị đại hòa thượng:

"... Cũng có thể là hôm nay, cũng có thể là ngày mai, không phải ngày mai thì là ngày mốt. Tóm lại người ấy nhất định sẽ tới. Nhất định sẽ tới..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top