Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

27. Cậu Đừng Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Rút dao chém nước, nước càng chảy,

Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu.

Người sống ở đời không được như ý,

Sớm mai rũ tóc xuôi thuyền bên sông.

(Lý Bạch)

Lúc nhỏ Thiên vẫn thường hay nghêu ngao câu hát "Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu thêm" là giai điệu mở màn cho tập phim Bao Công được chiếu trên tivi lúc 5 giờ chiều hàng ngày nhưng cậu không hề hay biết nghĩa sâu xa trong câu hát ấy. Nhìn Vương lúc này Thiên mới thắm thía thế nào là mượn rượu để giải sầu mà càng uống thì sầu càng sầu hơn.

"Vương đừng uống nữa để tớ đưa cậu về nhà." Thiên định giành lấy lon bia trên tay người bạn nhưng bất thành.

Vương đưa một ngón tay lên miệng ra hiệu cho Thiên giữ im lặng rồi đưa lon bia gần miệng uống cho tới hết. Vỏ trống bị Vương bóng dẹp và ném ra xa. Thiên ngồi thừ người nhìn Vương cảm thấy bất lực và nhớ lại chuyện 20 phút trước.

Thiên và Vương ngồi bên vệ đường đã gần hơn 1 giờ đồng hồ, trời càng về khuya gió thổi càng lúc càng lạnh. Lo lắng cứ ngồi như vầy mãi Vương sẽ bị phong hàn nhập thể, người say rất nhạy cảm với gió, Thiên choàng tay nặng nhọc kéo Vương đứng dậy.

"Chúng ta về nào thưa ngài Bút Chì Mặt Lạnh." Thiên gồng người cố lôi cơ thể đồ sộ của cậu bạn về hướng chiếc xe máy.

Bước chân loạn choạng Vương bước đi trong vô thức, được vài bước Thiên dừng lại sốc cơ thể người bạn lên để tránh nó tuột khỏi vai mình. Tay phải Thiên nắm chặt tai phải Vương đang choàng trên vai, tay trái thì ghì chặt eo cậu bạn vào sát người mình để tránh cho cả hai phải té lăn. Tay trái Vương không bị thứ gì kiềm giữ cứ vung vẫy ra trước mặt khiến Thiên khó nhọc trong việc giữa thăng bằng.

"Cậu đừng đánh tay nữa tớ sắp không giữ nổi cậu rồi đây." Thiên lẩm bẩm dù biết rằng Vương không nghe thấy gì.

"Nghe thấy tiếng động phát ra từ miệng Thiên Vương vội lấy cái tay đang quơ quào trong không trung bịt chặt lại.

Nhưng lần này, Thiên đã nhanh chóng đoán ra hành động của Vương nên đã né miệng mình sang phía trái khiến Vương không chạm được miệng mà chỉ đụng vào được má phải cậu. Do né tránh Vương mà giờ đây mặt Thiên đang chạm sát vào mặt người bạn. Thiên cảm nhận được mùi bia rượu từ miệng Vương đang phả thẳng vào mặt mình, cậu nhắm mắt cố quay mặt đi. Ngay khi đó tay phải Vương đang đạt trên má phải Thiên ghì mạnh khiến mặt cậu phải quay về phía đối diện mặt Vương. Chính ngay lúc này Vương chồm người dùng đôi môi ẩm ướt của mình hôn vào đôi môi căng mộng của Thiên. Do quá bất ngờ không kịp phản ứng nên Thiên đành đứng yên mà chịu trận. Cậu cảm giác như có một luồng điện đang chạy trong huyết quản của mình, nó khiến cậu tê liệt. Dòng máu nóng cuộn trào khiến cơ thể Thiên nóng lên hừng hực giống như đang bị sốt. Hai chân L co thắt từng hồi như muốn ngã khụy xuống nhưng Thiên căng cứng người chịu đứng vì cậu biết mình đang là giá đỡ cho Vương. Chiếc miệng ấm nóng của Vương đang cuốn lấy đôi môi mỡ hờ của Thiên. Mắt Cậu mở to nhìn thẳng vào gương mặt Tuấn Tú của người bạn. Bỗng thình lình Thiên cảm thấy thằng nhỏ của mình cương cứng lên, cậu lúc này mới bất đầu cảm thấy hoảng loạn, "Tại cái ấy của mình lại  cứng khi bị một thằng con trai hôn?", sự hoang mang bao trùm đầu óc. Thiên buông tay phải của mình khỏi tay Vương, gạt tay người bạn khỏi má mình rồi quay đầu mạnh sang phải để chấm dứt tình huống khó xử này. Miệng Thiên rời khỏi miệng Vương kéo theo một sợi tơ nước dài mà mãi một lúc sao nó mới chịu đứt. Sau khi rời khỏi miệng Thiên, Vương liền gục đầu như một cái sát vô hồn. Thiên phun nước bọt vài lần ra đất như đang cố tống khứ mùi vị của người bạn say sỉn ra khỏi miệng mình.

"Kinh tởm quá đi." Thiên quay mặt chùi miệng mình vào vai áo.

Cậu quay lại nhìn Vương siêu vẹo đứng bên cạnh bằng đôi mắt trừng lửa.

"Hôm nay cậu say nên tôi đây tha cho cậu. Bình thường mà cậu làm thế này với tôi là tôi cho cậu đi gặp nha sĩ thay răng đấy." Thiên gầm gừ nhưng cậu thừa biết là mình chỉ đang nói cho bản thân nghe.

"Váy trắng đừng đi mà." Tiếng Vương thì thào.

Thiên cố vểnh tai nghe từng lời trong cơn say của người bạn.

"Thì ra nãy giờ cậu tưởng tớ là cô gái váy trắng nào đó à. Làm gì có cô gái nào mà khiêng nỗi cậu chứ?" Thiêm lầm bầm.

Cuối cùng Thiên cũng đã đỡ được Vương lên chiếc xe máy của mình. Sau một hồi lay hoay cậu cũng đã đội được chiếc mũ bảo hiểm vào cho Vương. Thiên đưa tay ra phía sau nắm lấy hai tay của Vương đặt quanh eo mình.

"Không có cô gái áo trắng, cậu ôm đỡ chàng trai áo đỏ bán cơm trộm đi. Bám chặt vào."

Chiếc xe máy lao vút trong màn đêm, đã gần 1 giờ sáng nên trên đường vắng hoe không một bóng người qua lại, lâu lâu thì có một hai chiếc xe tăng ga vượt lên để tranh thủ về nhà nghỉ ngơi sau một ngày dài làm việc. Hoặc cũng có thể người ta đang trú ẩn trong một chốn ăn chơi nào đó về đêm mà Thiên không biết tới. Gió mát phả vào mặt khiến Thiên cảm thấy thoải mái vô cùng. Miệng cậu lúc này thấy đắng ngắt của mùi bia rượu thứ mà vừa truyền trung gian qua miệng của Vương. Lắc đầu thật mạnh Thiên cố quên đi chuyện vừa xảy xa nhưng nó như một loài ma quỷ cứ  hiện đi hiện trong ký ức dù cậu không cố tâm nhớ tới. Thình lình Vương ngọ nguậy người rồi bắt đầu hét lên tay đung đưa.

"Uống bia thôi, đi uống cho say nào."

"Cậu mau ngồi yên đi không là té chết bây giờ." Giọng Thiên van xin.

Thiên choàng tay trái ra phía sau giữ lấy người Vương.

"Cho tôi xuống, tôi muốn uống nữa, thả tôi xuống mau." Giọng Vương lè nhè.

"Đừng có lắc lư nữa. Tớ vẫn còn trẻ tớ chưa muốn chết." Giọng Thiên cầu khẩn.

Do không thể khống chế được Vương, Thiên đành chiều ý bạn mình, đánh xe ghé vào một cửa hàng tiện lợi trên đường...

Rầm!

Tiếng mặt Vương đập mạnh xuống bàn khiến Thiên quay về với thực tại. Và lần này cậu biết rằng Vương đã hoàn toàn bất tỉnh.

"Thì ra là cậu ta không uống được rượu." Thiên nhìn chai rượu còn đầy nguyên mà Vương chỉ vừa uống một ly. "Biết vậy mình đã mua rượu cho cậu ta uống ngay từ đầu." Thiên tỏ ra tiếc nuối vì không biết bí mật này sớm hơn. Cậu lại một lần nữa lôi Vương lên chiếc xe máy giao hàng có vẽ hình một con heo màu hồng đang cười với tô cơm trộn to trên tay.

...

Thiên dùng thẻ từ của Vương để mở cánh cửa lớn của ngôi biệt thự bằng kính. Cậu lôi đại Vương vào một phòng ngủ gần chiếc bàn ăn lớn. Thiên quăng mạnh cậu bạn xuống giường vội quay đầu bỏ về.

"Đã 3 giờ sáng rồi sao? Bà chủ quán sẽ giết mình mất. Mình quên gọi báo cho cô ấy." Thiên mở điện thoại ra xem thì thấy có 3 cuộc gọi nhỡ từ bà chủ quán cơm trộn. Thiên lắc đầu ngao ngán.

Tức giận Thiên quay lại đạp đạp mấy cái vào người Vương.

"Tên chết tiệt, tên chết bầm, kẻ xui xẻo, Bút Chì Mặt Lạnh thối tha." Thiên vừa đạp vừa chửi rủa.

Chợt trong đầu Thiên nghĩ ra một âm mưu gì đó miệng cậu ngoác ra một nụ cười nửa miệng trông như mấy tên giết người biến thái trong các bộ phim trinh thám.

Thiên đứng hẳn trên giường ngay cạnh đầu của Vương. Thiên dơ chân dí chiếc vớ vào mũi cậu bạn, đôi vớ này đã một tuần rồi Thiên vẫn chưa giặc và cậu dám chắc rằng trên đời này không thứ gì có mùi kinh khủng hơn đôi vớ cậu đang mang.

"Đây là trừng phạt cái tội cậu dám hôn tôi, tuy tôi biết cậu không cố tình, cậu chỉ đang tưởng tôi là cô bạn váy trắng của cậu, nhưng có tội phải bị trừng phạt. Rõ chưa Bút Chì Mặt Lạnh." Thiên khoái trá càng dí càng gần có lúc đặt hẳn chân mình lên mặt Vương.

Sau một hồi tận hưởng sung sướng của sự trả thù, Thiên bỏ chân mình ra khỏi mặt Vương.

"Tớ về đây. Hành hạ cậu nhiêu đây thôi." Giọng Thiên hả Hê.

Vương không cử động, mặt thì chuyển thành một màu trắng bệch của người chết.

"Ê cậu không sao chứ, còn sống không đó?" Thiên lấy chân mình lay người Vương.

Một cơ thể lạnh buốt cứng như đá khiến Thiên kinh hải khi dùng tay chạm vào.

"Đừng chết mà tớ năn nỉ đấy đừng chết." Giọng Thiên hoảng loạn.

Thiên chầm chậm đưa tay lên mũi Vương.

"May quá vẫn còn thở."

Thiên áp tai mình vào ngực trái của Vương để chắc rằng cậu bạn vẫn ổn.

"Tim đập 100 nhịp trên phút. Bình thường." Tai Thiên đặt trên ngực Vương mắt thì nhìn đồng hồ.

Thình lình Vương đưa hai tay ôm chặt Thiên vào lòng. Quá bất ngờ Thiên ra sức vùng vẫy để cố thoát thân nhưng hai tay Vương như một gọng kìm càng vùng vẫy thì càng xiết chặt, không thể thoát thân Thiên đành nhắm mắt mà nằm im trong lòng Vương. Mặt cậu đang áp sát vào khuôn ngực vạm vỡ của Vương, lúc đầu Thiên cố nín thở vì sợ mùi cơ thể Vương làm mình buồn nôn nhưng thể tích phổi cậu có giới hạn chỉ tầm hai phút sau là cậu phải bắt đầu hít thở lại. Thiên đã vô cùng bất ngờ vì Vương không những không hôi mà còn rất thơm dù cậu bạn đã lăn lộn trên đất suốt cả tối nay, một mùi thơm của gỗ, mùi của những thân cây cổ thụ trong các khu rừng nhiệt đới. Thiên giả vờ như đang hít thở một cách tự nhiên nhưng thật ra cậu đang cố hít lấy mùi cơ thể của Vương. Nếu Thiên có thể nhìn lại hình ảnh của mình lúc này thì chắc chỉ có đào lỗ tự chôn cất mình mới làm cho cậu hết xấu hổ. Vương và Thiên không chuyển động cứ giữ tư thế đó suốt mấy giờ liền.

Sau gần 2 tiếng cuối cùng Thiên đã chuyển được qua thế nằm ngửa nhưng Vương vẫn đang dùng tay ôm chặt lấy cậu một bước không rời, hai người bạn lúc này đang nằm đối mặt vào nhau. Khoảng 15 phút sau, nhờ vào sự khéo léo của bản thân Thiên đã khoát khỏi vòng tay rắn sắt của Vương, Thiên lăn nhanh ra khỏi giường. Cậu nhẹ nhàng rón rén rời đi đề tránh kinh động người say.

"Đừng đi." Vương giật mình khi thấy mình lạc lỏng trên chiếc giường lớn, cậu kêu lớn trong cơn mộng mị của chính mình.

Thiên lặng thinh nhìn Vương ít phút rồi quay người bước ra ngoài và nhẹ nhàng khép cửa lại.

"Đừng đi, đừng đi..." Trong cơn ác mộng, Vương vẫn đang cố la lớn như cầu cứu sự giúp đỡ.

Trán Vương đầm đìa mồ hôi, chân mày cậu nhíu chặt tạo nên một rãnh sâu ở chính giữa trán. Các ngón tay khẽ cử động như cố bám víu vào một vật gì đó. Miệng vẫn không ngừng mấp mái. Nhưng giờ đây chỉ còn lại mình Vương, không ai có thể giúp cậu được ngoài chính bản thân của mình ra. Ngay lúc này cánh cửa phòng chợt được bậc mở, Thiên ngập ngừng quay lại phòng và đứng trước một thân hình to xác đang nằm trên giường. Mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo Vương làm lộ ra chiếc vai rộng săn chắc. Thở dài một cái Thiên bước lên giường rồi nằm xuống cạnh Vương, choàng tay Vương lên người mình giống như trước lúc cậu thoát đi, Thiên nhắm mắt cam chịu. Tay Vương như tìm thấy được chỗ bám liền siết chặt Thiên vào lòng. Miệng Vương đã ngừng kêu la. Bất chợt lúc này Thiên cảm giác là cái ấy của mình đang cương cứng dưới lớp quần.

Sáng hôm sau thức dậy Vương thấy mình đang trần truồng không một mảnh vải che thân chỉ đang đắp hờ một phần chăn mỏng. Đầu Vương đau như búa bổ và cậu không nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra tối qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top