Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

32. Án Mạng Ở Rạp Chiếu Phim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cuối cùng cũng xong rồi. Nhờ cậu hết đấy Emily." Thiên vui mừng nhìn cô bạn bên cạnh.

"Hai chúng ta quả là một cặp đôi ăn ý." Emily khen ngợi.

"Cô ấy nói là một cặp đôi sao?" Thiên tự nhủ trong lòng và mặt cậu bỗng đỏ bừng lên vì ngại.

"Thiên cậu sao thế?" Emily lên tiếng hỏi khi thấy Thiên bất động không nói gì.

"À tớ không sao. Mà cậu muốn đi xem phim gì thế?"

"Tớ muốn xem phim "Cái chết ở rạp chiếu phim", cậu thấy sao?"

"Đó là phim kinh dị phải không, nghe đồn là ghê lắm." Thiên nhăn mặt.

"Cậu sợ hả? Vậy chúng ta xem phim khác cũng được." Emily ái ngại.

"Tớ đâu có sợ, cứ xem phim đó đi." Thiên cố tỏ ra mạnh mẽ.

"Vậy mình đi thôi."

"Ừ đi."

Thế là hai người bạn cùng đón xe buýt đi tới rạp chiếu phim đối diện quảng trường lớn của thành phố. Thiên cũng có đôi lần thắc mắc về cô bạn mới quen này vì sao lại rủ một người lạ như cậu đi xem phim cùng nhưng cậu nghĩ cũng có thể là do ở Việt Nam Emily không có bạn bè nên việc chọn đại một người bạn vừa quen để đi xem phim cùng cũng có thể hiểu được. Mặc khác được đi chơi cùng một cô gái xinh đẹp như Emily thì Thiên vui mừng không hết lấy đâu ra thời gian mà thắc mắc với suy nghĩ.

Tại nhà Hai Bình, dưới vòi nước chảy mạnh dượng Khoa đang rửa bùn đất dính trên các dụng cụ làm vườn của mình. Tranh thủ hôm nay trời mát dượng Khoa ráng chỉnh lại mấy cây kiểng trong sân nhà, bỏ bê lâu ngày nên chúng mọc tự do không theo một trật tự nào cả. Đặt mấy dụng cụ vừa mới rửa sạch lên tảng đá to trên sân để phơi cho khô, dượng Khoa nghe thấy trống bụng mình kêu inh ỏi, dượng đi vội xuống bếp xem dì hai nấu ăn xong chưa. Thấy vợ mình đang ngồi ăn mì dượng Khoa lên tiếng hỏi.

"Hôm nay bà không nấu cơm à?"

"Còn ít cá kho trong bếp ông lấy ra ăn tạm với dưa cải đi." Hai Bình nói với giọng thờ ơ.

Dượng Khoa tiến lại chiếc bàn ăn rồi ngồi xuống đối diện vợ mình.

"Bà làm sao thế, bà giận tui cái gì sao?"

"Không có gì cả, ông đi ăn trưa đi để mặc tui." Hai Bình quơ tay vô tình đánh đỗ ly nước trước mặt xuống đất khiến nó vỡ tan tành.

"Bà có gì không hài lòng chứ?" Dượng khoa nghiệm mặt nhìn vợ mình.

"Ông còn dám hỏi tôi như vậy nữa hà?" Dì Bình bực dọc đáp.

"Bà thiệt là phiền phức mà."

"Tức ơi là tức mà." Hai Bình nhặt quả cà chua trong rổ trên bàn ném mạnh về phía chồng mình.

Quả cà chua bay thẳng về hướng Dượng Khoa đang đứng, đập mạnh vào cái trán cao của dượng khiến nó u lên một cục to tướng như trứng gà, quả cà bể nát rơi bẹp xuống đất.

"Cái đầu của tôi." Dượng khoa đưa tay chạm lên vết thương trên trán, mặt nhăn nhó ra vẻ đau đớn lắm.

"Ông có sao không?" Hai bình vội đứng dậy hỏi han.

"Bà có vấn đề hay sao mà lấy cà chua ném tôi." Dương Khoa trả lời trong cơn đau.

Lúc này Hai Bình cảm thấy như mình không còn nhịn được nữa nên tuôn hết những điều chất chứa trong lòng.

"Ông mới là người có vấn đề, ông biết hôm nay là ngày gì không?"

"Sao bà cứ hỏi hôm nay là ngày gì hoài thế. Tôi không biết bà nói thử xem hôm nay là ngày gì."

"Hôm nay là kỉ niệm 30 năm ngày mà ông cầu hôm tôi, vậy mà ông cũng quên cho được." Giọng hai bình tức tưởi.

"À hóa ra là bà nổi giận với tôi sáng giờ là vì chuyện này."

Hai Bình quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn chồng mình.

"Mà bà nhằm lẫn rồi còn tới 1 tháng nữa mới tới ngày đó."

Hai Bình quay mặt lại nhìn chồng mắt té lửa.

"Ông nói tôi nhằm sao, tui nhớ rõ ngày ông cầu hôn tôi là vào ngày 18/10/1991 còn hôm nay là ngày 18/10/2021 đúng 30 năm vậy mà ông nói tui nhằm à. Ngày hôm đó dưới cây bạch quả trên đồi ông đã tặng tôi một vòng hoa lan màu tím để làm tín vật cầu hôn. Làm sao tôi có thể quên được." Hai Bình hậm hực.

"Chuyện bà kể thì đúng nhưng ngày thì bà nhớ lộn rồi, hôm đó là ngày 18/11/1991 chứ không phải là ngày 18/10." Dượng hai giải thích.

"Tôi mà nhớ lộn, ông vô tâm thì có. Tôi không muốn nói với ông nữa." Hai Bình bỏ đi một nước vào trong phòng.

"Bà nó, bà nó..." Dượng hai kêu trong vô vọng.

Vết thương trên trán tuy đã hết đau nhưng nó vẫn còn sưng khá to. Dượng khoa vừa dùng đá lăn lên cục u vừa suy nghĩ.

"Mình nhớ rõ là ngày 18/11 mà ta không lẻ mình nhớ lầm sao? Không thể nào."

Buổi trưa nhưng rạp chiếu phim cũng khá là đông người.

"Cậu chờ ở đây đi để tớ lại mua vé." Thiên nói với Emily.

"Thiên lúc nãy trên xe buýt tớ mua vé rồi." Emily đáp cùng một nụ cười hiền.

"Vậy... sao được, ai lại để con gái trả tiền vé chứ." Thiên đưa tay gãy trán ái nái.

"Tớ muốn ăn bắp rang cậu đi mua dùm tớ nhé." Thấy cậu bạn ngại ngùng Emily liền nhanh trí hiểu ra vấn đề.

"Ừ tớ đi ngay đây cậu đợi chút. Cậu có muốn uống nước không?" Thiên đã thôi ái ngại trong lòng.

"Cho tớ một ly Pesi cỡ nhỏ cám ơn Thiên." Emily nhẹ nhàng đáp.

"Có gì mà cám ơn chứ, cậu bao tớ tiền vé, tớ mới cậu bắp và nước vậy là chung ta huề nhau." Thiên hồ hởi.

"Ừ." Emily bẽn lẻn.

Ít phút sau Thiên quay lại với một hộp bắp rang lớn và hai ly nước ngọt trên tay.

"Để tớ cầm phụ cho." Emily đề nghị và đỡ lấy một ly nước từ tay Thiên.

"Cậu xem phim này chiếu ở rạp nào đi, giờ chắc vào được rồi đấy." Thiên nói.

Emily mở vé trên điện thoại ra xem

"Là rạp số 5." Emily đáp sau một hồi dò tìm.

"Rạp số năm lối này chúng ta đi thôi." Thiên nhanh nhẹn dẫn đường.

Emily bỡ ngỡ đi theo sau lưng Thiên, có lẽ vì đây là lần đầu cô đi xem phim ở Việt Nam nên cảm thấy không thoải mái lắm.

Emily và Thiên cùng ngồi xuống hai chiếc ghế cạnh nhau H9 và H10 không quá xa cũng không quá gần màn hình lớn. Sau một hồi lâu quảng cáo, cuối cùng thì bộ phim "Cái chết ở rạp chiếu phim" cũng đã bắt đầu được trình chiếu. Bộ phim "Cái chết ở rạp chiếu phim" nói về một người đàn ông bị sát hại tại một rạp chiếu phim vào những năm 90, sau đó ông ta hóa thành quỷ dữ trở lại nhân gian để giết người. Nạn nhân của con quỷ chính là những người đã vô tình ngồi vào trúng chiếc ghế nơi mà ông ta đã bị giết và chiếc ghế chết chóc đó mang mã G9, chiếc ghế ngay trước mặt của Emily.

"Hên là chúng ta không ngồi ở cái ghế G9 đó." Thiên thì thầm.

"Ừ may mắn thật." Emily mỉm cười nhìn Thiên đang sợ hãi.

Đây có thể nói là bộ phim kinh dị đáng sợ thất mà Thiên đã từng coi. Tuy đã dặn lòng là không được làm những chuyện mất mặt trước Emily nhưng Thiên đã giữ được thể diện của mình. Cậu hú hét trong hoảng sợ, tay chân run lên bần bật, mắt nhắm nghiền khi tên ác quỷ chặt đầu một cô gái ờ cành đầu phim. Thình lình Emily đưa tay mình qua nắm chặt lấy tay Thiên, cậu giật mình nhưng vẫn để tay nằm yên chứ không hề rút lại. Thiên cảm nhận được tay Emily rất ấm áp, lúc này cậu đã cảm thấy bớt sợ đi phần nào. Cậu đưa mắt nhìn qua cô bạn thì thấy Emily vẫn đang dõi mắt lên màn hình lớn như không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nuốt nước bọt một cái ực xuống cổ, Thiên cũng hướng mắt lên màn hình theo dõi tiếp bộ phim.

Trường tiểu học Cảnh Đôn , đã gần hết tiết thứ hai mà Út Nhàn vẫn chưa thấy thầy giám thị Hưng đến trường, gọi điện thì không thấy thầy Hưng nghe máy, Út nhàn cứ mãi thấp thởm không yên. Thình lình lúc này qua ô cửa sổ lớp học Út nhàn nhìn thấy bóng dáng thầy Hưng trên chiếc xe cũ của mình đang tiến vào phía trong sân trường. Lúc này không chỉ gương mặt thầy hưng lắm lem mà vết dầu mỡ còn dính khắp lên cả áo quần thầy. Út Nhàn dõi mắt theo cho tới khi thầy Hưng khuất hẳn sau khu nhà xe, cô giáo Nhàn bỗng cảm thấy gương mặt đầy vết bẩn của thầy Hưng thật đáng yêu và dễ mến.

Đèn rạp phim đã bật sáng, Thiên thở phào nhẹ nhõm cuối cùng bộ phim đáng sợ cũng đã kết thúc. Cậu đưa tay gạt vội đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Á... có người chết." Người phụ nữ ngồi ngay hàng ghế trước mặt Thiên hét lớn.

Thiên vội nhảy qua hàng ghế đứng cạnh người phụ nữ, một người đàn ông bị một con dao lớn cấm chặt vào ngực, máu ướt đẫm nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng và một sự trùng hộp đáng sợ, ông ta đang ngồi trên ghế G9, chiếc ghế ma quỷ trong bộ phim vừa kết thúc. Mọi người hoảng loạn bu quanh người đàn ông, một số có ý định rời đi. Thiên nhanh chân chạy thẳng về phía cửa ra vào.

"Đóng tất cả cửa lại, không cho bất giờ ai ra khỏi đây cho đến lúc cảnh sát tới." Thiên nói một cách vô cùng dứt khoát với nam nhân viên đang đứng ở cửa.

"Nghe rõ rồi." Bạn nhân viên rạp chiếu phim tuy không biết Thiên là ai nhưng thấy sự quyết đoán của cậu thì vẫn làm theo mà không có ý kiến gì.

"Chặn tất cả cửa của rạp số 5, không cho bất kỳ ai ra vào trừ cảnh sát." Bạn nhân viên nói như hét vào bộ đàm.

"Nghe rõ." Tiếng trả lời vang ra từ chiếc máy.

5 phút sau xe cảnh sát và xe cấp cứu đã nhanh chóng có mặt. Cảnh sát tiếp quản rạp chiếu phim, tiến hành phong tỏa hiện trường, xác người đàn ông được đưa ra ngoài trên cán cứu thượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top