Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

35. Chiếc ghế ma quỷ G9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trường Cảnh Đôn sau giờ tan học mọi thứ thật yên tĩnh và bình lặng, rừng cây hoa hướng dương trên đồi đang thu mình chuẩn bị rơi vào giấc ngủ khi mắt trời cũng vừa lẩn mình sau rặng mây. Gió thổi từng cơn làm rơi mấy chiếc lá khô từ trên cành cao xuống. Đâu đó trong sân còn lác đác vài học sinh đang đùa nghịch cùng nhau mà chưa vội ra về, thấy cô giáo Nhàn đi ngang, bọn trẻ vội dừng chơi đùa cúi đầu chào cô giáo một cách thật lễ độ. Út Nhàn gật đầu đáp lại rồi tiếp tục hướng về phía nhà xe. Dưới ánh sáng mờ ảo tàn rụi của mặt trời, Út nhàn đứng lặng thẩn thờ phía trước bãi xe bên cạnh cây hoa dâm bụt hoa vàng. Từng đóa hoa dâm bụt như một nàng tiên nhỏ đang diện lên mình một chiếc váy dạ hội lộng lẫy màu của ánh dương đang khiêu vũ trên những tàn lá xanh mướt. Một buổi dạ vũ của các nàng tiên và một vị khách không mời đó chính là út Nhàn, những bông hoa dâm bụt vành óng khiến Út nhàn bị mê hoặc. Hôm nay Út Nhàn cảm thấy trái tím mình chợt trở nên lãng mạng và mong manh hơn thường ngày. Cô giáo Nhàn vẫn chưa ra về không phải vì bị níu chân bởi những vũ điệu thướt tha của những nàng tiên mà là vì cô muốn chờ một ai đó, nhưng trong lòng Út không dám chấp nhân sự thật này, sự thật là Út đã xuyến sao. Chợt có tiếng nói làm kinh động cô giáo.

"Cô Nhàn chưa về sao, không lẽ xe cô lại bị hư nữa à." Thầy Hưng tiến lại gần chiếc xe máy cũ của Út Nhàn.

"Không phải đâu thầy, nhờ thầy mà giờ xe tôi đã bình thường lại. Cám ơn thầy rất nhiều. Tôi chỉ đang đứng ngắm mấy đóa hoa dâm bụt thôi, hôm nay chúng nở đẹp quá." Út Nhàn cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang tăng lên.

"Ừ đẹp thật đấy chắc nhờ mấy hôm nay mưa nên cây cối trong sân trường tươi tốt hơn hẳn." Thầy Hưng đồng tình.

Thầy Hưng bước lên đứng cạnh Út Nhàn, hai người cùng nhau ngắm nhìn bụi hoa rực rỡ trước mặt, từng bông hoa to như cái bát đang rung rinh trong gió. Dáng người thầy giám thị cao to vững chảy đứng cạnh thầy Út Nhàn cảm thấy mình thật nhỏ bé nhưng mặc khác lại thấy thật an toàn vì cảm giác như có sự che chở, bảo vệ. Thình lình Út Nhàn la lên hốt hoảng.

"Có sâu kìa." Út Nhàn lùi lại khi thấy một chú sâu to tròn ngoe nguẩy trên cành cạnh chiếc lá bị ăn nham nhở.

Ngay lúc này thầy Hưng đứng bên cạnh liền dùng tay bắt chú sâu bỏ qua bụi cỏ gần đó một cách đơn giản không hề sợ sệt.

"Không còn sâu nữa, tôi đã chuyển nó qua nhà mới rồi cô Nhàn đừng sợ." Thầy giám thị nhìn út Nhàn rồi cười thật hiền hòa.

Út Nhàn bước lại bụi câu dâm bụt sau khi thấy chú sâu đã được thầy Hưng xử lý.

"Thầy Hưng ở đây còn một con này." Út Nhàn chỉ vị trí chú sâu khác đang ẩn mình dưới lá.

"Chỗ nào vậy cô Nhàn." Thầy Hưng vạch từng chiếc lá mà xem.

"Ngay tay tôi nè thầy, ngay đây nè."

Trong ánh sáng nhá nhem của chiều tà, thầy Hưng căng mắt tìm sâu dưới sự hướng dẫn của Út. Thành lình do vô tình Thầy hưng nắm nhằm lấy tay của Út Nhàn. Khi hai tay chạm vào nhau họ cảm thấy như có một luồn diện chạy xuyên qua cơ thể mình khiến họ tê dại trong vài giây. Út Nhàn rút vội tay mình lại, mím chặt môi ngại ngùng, thầy Hưng cũng vội rụt tay lại, cảm giác mềm mại từ tay của cô giáo Nhàn khiến tim thầy đập loạn. Cứ tưởng sau tai nạn đó Út Nhàn sẽ bỏ ra về nhưng không Út Nhàn vẫn đứng đó cạnh thầy Hưng thật gần cùng nhau bắt sâu dù cho ánh sáng đã tàn lụi từ khi nào.

Mặt trời cuối cùng cũng đã về núi nhường bầu trời lại cho các vì sao đêm, các học sinh mãi chơi cuối cùng cũng đã lần lượt kéo nhau ra khỏi sân trường.

"Trời tối rồi chúng ta về thôi. Mọi người chắc cũng đã về hết rồi." Thầy Hưng nói.

"Thầy Hưng... tôi có chuyện này muốn nói với thầy." Út Nhàn ngập ngừng.

"Có chuyện gì thế cô Nhàn." Thầy Hưng nhìn thẳng vào mắt Út.

Út Nhàn e dè không biết phải mở lời như thế nào, út muốn nói rằng mình cũng rất mến thầy Hưng. Mặt cô giáo Nhàn đỏ rần lên như người say rượu nhưng may sao trời không có ánh sáng nên người đối diện không nhìn thấy được.

"Tội muốn nói là thầy đi về cẩn thận." Út Nhàn bực tức bản thân vì không dám nói ra điều mình muốn nói.

"Vâng cảm ơn cô, cô cũng chạy xe cẩn thận nhé."

"Vâng ạ, chào thầy." Út Nhàn thở dài tiếc nuối.

Chiếc xe máy cũ chở Út nhàn rời khỏi sân trường vắng vừa được thấp sáng bởi một vài bóng đèn vàng, mang theo một nỗi niềm u tư sầu muộn khắc khoải. Thầy Hưng lặng thinh lòng tự trách mình, "Sao lại không nhân cơ hội này bày tỏ tình cảm của mình cho cô ấy, mày thật là một kẻ nhát gan Hưng à." Thầy giám thị đấm mạnh vào ngực thể hiện sự nuối tiếc.

Tối đó tại nhà Thiên phía trước hồ cá bằng chậu cây mà giờ đây không còn con cá nào bên trong chỉ còn lại cây hoa súng và vài chiếc bèo đang trôi lãng đảng trên mặt nước. Thiên ngồi trên gối, sắp một dĩa bánh ghẹo ra đất, phía sau lưng Thiên là Vũ, Tiên và bé Châu. Thiên đau lòng nhớ lại mới ngày hôm qua cậu còn ra chơi đùa cùng lũ cá vậy mà giờ đây chỉ còn lại những kỉ niệm trong kí ức mà thôi. Mặt Thiên lạnh tanh quay lại nhìn vào kẻ gây tội ác bé nhỏ đang đứng ngay sau cậu.

"Bé Châu con mau lại đây xám hối tội lỗi của mình đi." Giọng Thiên nghiêm khắc.

Bé Châu ục ịch qùy xuống cạnh Thiên mặt tỏ ra ăn năn hối hận.

"Cậu Thiên giờ con phải làm gì?" Châu mím môi nghiêm mặt làm điệu bộ thật nghiêm túc.

Thiên dùng đôi mắt hững hờ nhìn bé Châu rồi nói.

"Châu hãy nói theo cậu, hãy cầu xin sự tha thứ của những bạn cá đã chết oan dưới tay con. Con hiểu chưa?"

"Dạ hiểu." Châu gật đầu làm đôi mà mập ú rung lên

Tiên nhìn Vũ bằng ánh mắt ái ngại trước hành động trẻ con của Thiên. Vũ đáp làm bằng ánh mắt đầy cảm thông.

Thiên chấp tay trước mặt, bé Châu thấy vậy cũng vội làm theo.

"Tôi bé Châu xin lỗi các bạn cá." Thiên ngừng lại đợi cho Châu nói theo.

"Tui bé Cheo chin lỗi cá." Châu ngọng nghịu lập lại lời Thiên.

"Cá Vua, cá hậu, cá quan, cá lính, cá dân thường sống khôn thác thiên ra đi thanh thản. Cát bụi trở về với cát bụi, cánh hoa rơi rụng theo nước quay về với biển." Thiên im lặng đợi Châu lên tiếng.

Nhưng một hồi không nghe thấy Châu nói gì.

"Châu tới con kìa." Thiên nhắc nhở.

"Cậu Thiên nói dài quá, châu không nhớ." Châu phụng phịu, "Châu chỉ nhớ cờ vua trở thành cát bụi."

Thiên mím môi giữ cho mặt thật nghiêm tránh phụt cười trước cậu nói không đầu đuôi của Châu

"Vậy cũng được, giờ nói theo câu cuối nha, nhớ kỹ câu này không được quên." Thiên giả vờ gằn giọng.

"Dạ." Giọng Châu kéo dài thật dài.

"Châu hứa từ nay không được bắt cá ở hồ súng của cậu Thiên nữa." Thiên nói.

"Cheo xin hứa không bắt cá của cậu Thiên nữa." Châu nói chữ được chữa mất.

"Tốt bây giờ hãy lại ba cái." Thiên nói rồi chấp tay lạy ba cái.

Bé Châu thấy vậy vội làm theo. Tiên và Vũ cũng chấp tay cúi lạy để tỏ lòng thương tiếc với lũ cá.

"Cậu Thiên xong rồi phải không? Châu muốn ăn bánh." Châu chỉ vào dĩa bánh kẹo trước mặt.

Thiên chợt hiểu ra đây chính là lý do mà bé Châu nảy giờ ngoan ngoãn làm theo những gì mà cậu nói. Thiên giả bộ nhăn mặt nhìn châu.

"Muốn ăn mấy cái?" Thiên hỏi.

"Hai cái đi cậu Thiên, lấy cho con bánh dâu á." Châu bắt đầu lắc lư thân tròn của mình.

"Cho Châu hết luôn nè." Thiên đưa cả dĩa bánh cho Châu.

Bé Châu vui vẻ đón lấy phần thưởng vì sự nghe lời của mình.

"Cậu Thiên khi nào mới có cá trong hồ nữa. Châu sắp mở nhà hàng nên cần có cá để làm thức ăn. Cậu Thiên xem một tuần nữa thì trứng cá nở kịp không?" Châu nhìn Thiên mắt long lanh.

Thiên ngồi bệch xuống đất, nhìn Châu bằng đôi mắt bất lực, đầu gục xuống gối như đang khóc. Cậu thấy công sức dạy dỗ từ nãy tới giờ của mình như là giã tràng xe cát. Tiên và Vũ nhìn Thiên quằn quại mà không nhịn được cười.

Bé Châu đứng bênh cạnh miệng ăn nhồm nhoàm chiếc bánh dâu, tay trái vỗ vỗ lên vai Thiên như muốn an ủi. Cô bé không biết mình đã làm sai gì mà cậu lại như vậy. Chắc là không được ăn cá do mình nấu nên cậu Thiên mới buồn, Châu thầm nghĩ.

Không lâu sao đó tại phòng Thiên, Vũ đang ngồi trên giường tay ôm Đầu Vuông Tiên Sinh, không biết vì hôm nay chiếc gối ôm đã được giặt sạch hay do Vũ đã quen mùi của nó không ai biết được và Thiên nằm ngay bên cạnh.

"... Cậu nghĩ sao về vụ án ở rạp chiếu phim mà tớ vừa kể cho cậu." Thiên kết thúc cậu chuyện dài bằng một tiếng thở dài.

Trầm tư một lúc Vũ chậm rãi nói.

"Cậu thấy có gì lạ không tại sao hung thủ tại chọn cách ra tay ở một nơi đông người như rạp chiếu phim mà không phải là một khu vực nào đó vắng vẻ?"

"Tại sao nhỉ?" Thiên vò đầu.

"Còn một điểm nữa đó chính là tình tiết cái xác được phát hiện khi đang ngồi trên chiếc ghế G9 trùng khớp với chiếc ghế quỷ ám G9 trong bộ phim "Cái chết ở rạp chiếu phim" tớ không cho đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

"Vậy ý cậu là..."

"Có thể tên sát nhân mô phỏng theo tình tiết chiếc ghế ma quái trong phim để tiến hành giết người."

"Nhưng vì sao hắn lại làm vậy?" Thiên ngồi bậc dậy nhìn Vũ.

"Tớ không mong là suy đoán của tớ là chính xác nhưng kẻ thủ ác này có thể tiếp tục sẽ gây những vụ án tương tự xoay quanh chiếc ghế G9 trong các rạp chiếu phim. Có lẽ hắn là một kẻ biến thái hoặc hắn say mê bộ phim kinh dị này đến điên loạn." Nhìn mặt Vũ lúc này không khác gì một thám tử chuyên nhiệp đang suy luận vụ án với đôi mắt sáng nhìn vào hư không, chân mày nhíu lại tạo nên một rãnh dài ở giữa, răng cắn chặt môi dưới trong khi môi trên thì mở hờ.

"Nhưng mà dựa vào đâu cậu lại nói hắn ta dựa vào tình tiếc của bộ phim "Cái chết ở rạp chiếu phim" trong khi chỉ có một tình tiết giống trên phim là chiếc ghế G9. Cậu đừng có mà hù tớ, theo tớ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên không hơn không kém. Chỉ là vô tình ông ta ngồi trên ghế G9 và bị giết thôi." Thiên đầy vai Vũ ý phản đối.

"Vậy cậu quên người đàn ông bị giết đầu tiên trên phim là người như thế nào à?"

"Người đàn ông nào... ý cậu nói nhân vật Trần Văn Nam do diễn viên Gia Bảo đóng phải không." Thiên cố nhớ lại.

"Đúng thế." Vũ đáp.

"Là người thế nào... thì là một người đàn ông tốt." Thiên ậm ờ không chắc.

"Chắc là lúc đó cậu bận lấy tay che mắt nên không xem được gì phải không?" Vũ cười vì quá hiểu nỗi sợ đối với phim kinh dị của Thiên.

"Ờ..." Thiên đáp một cách đầy mắc cỡ.

"Nhân vật Trần Văn Nam là người đàn ông tuy đã có vợ con đàng hoàng nhưng vẫn lén quan hệ với người đàn bà khác ở bên ngoài."

"Ông ta là kẻ ngoại tình giống như nạn nhân trong rạp chiếu phim sáng nay." Thiên kích động.

"Đúng vậy."

"Mà khoan chuyện người đàn ông sáng nay ngoại tình là do Vương tự suy luận ra thôi làm gì có chứng cứ gì." Thiên cố đưa ra lý do bác suy luận của Vũ.

"Tớ có chứng cứ. cậu xem cái này đi." Vũ từ tốn đưa diện thoại đang mở một bài viết trên facebook.

"Đây là cái gì?" Thiên hỏi.

"Đọc đi rồi biết."

Thiên đọc thật nhanh bài viết, nội dung cơ bản nói về việc chồng của tác giả ngoại tình và tác giả còn bị cô người tình nhắn tinh khủng bố. Bài viết này cách đây đã hai tháng hơn. Thiên nhìn Vũ ngơ ngác không hiểu.

"Kéo xuống phía dưới phần bình luận xem ảnh đi." Vũ nói.

Ngay đầu phần bình luận là hình ảnh đôi nam nữ mà tác giả ghi chú đây là chồng và cô nhân tình.

"Đây chính là người đàn ông bị giết ở rạp chiếu phim và cô gái đi cùng ông ta. Vậy thật sự ông ta đã ngoại tình." Thiên hét lớn.

"Chính xác." Vũ gật gù lên tiếng.

"Nhưng... có một việc tớ muốn làm rõ. Tại sao cậu lại biết mặt người đàn ông bị giết trưa nay trong khi chưa có thông tin gì về vụ án mạng này trên báo chí mà." Thiên bỗng nhích ra xa Vũ và nhìn cậu bạn bằng đội mắt nghi ngờ.

Vũ chợt nở một nụ cười gian ác khiến Thiên nổi hết cả da gà.

"Có gì mà khó hiểu, chiều nay tớ cũng có mặt ở rạp số năm mà."

Thiên mắt chữ o miệng chữ a khi nghe lời của Vũ vừa nói. Cậu không thể tin được hai người bọn họ ở cùng chung một rạp mà cậu lại không hay biết bất kỳ điều gì về sự tồn tại của Vũ. Sự nghi ngờ tràn ngập ám ảnh trong khắp tâm trí Thiên. Cậu nhìn Vũ với đôi mắt sợ hãi xen lẫn dỗi hờn. Cậu ấy đi xem phim với ai? Tại sao không rủ người bạn thân là mình đi cùng? Cậu ấy có liên quan gì với vụ án này không? Thiên chua chát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top