Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

38. Ai cũng sai, vậy ai mới đúng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ánh sáng của ngài Thái Dương ghé thăm những chùm hoa tím biếc của cây tử đằng cổ thụ. Như hai người bạn tri âm từ lâu không gặp hoa tím và ánh nắng quyện vào nhau tay bắt mặt mừng cười nói vui vẻ. Ngài Thái Dương già nua hiện thân ngồi trên tấm phản cạnh ông bạn già tử đằng. Cây cổ thụ khẽ rung mình làm rơi mấy chùm hoa tím lên người ngài Thái Dương như một món quà chào đón. Chim mẹ từ trong chiếc tổ trên ngọn cây thấy ánh sáng lớn cũng vội ra xem có chuyện gì. Khi thấy ngày Thái Dương chim mẹ liền cúi đầu chào một cách thật biết ơn đối với một vị thần tối thượng. Chim mẹ gỗ vào cái thân gỗ xù xì của Tử Đằng già vài cái như muốn cám ơn vì đã cho gia đình họ một chỗ trú thân. Chú chim đập cánh bay lên không trung một lúc sau quay trở về cùng với một chùm nho màu xanh như món quà dành cho hai vị thần già cõi nhưng tốt bụng."

Tiên dừng đọc nhìn sang bé Châu bên cạnh đang chăm chú nhìn mình.

"Hết rồi hả dì Tiên." Châu nũng nịu.

"Ừ, để dì Tiên đọc truyện khác cho Châu nghe nha, giờ con thích nghe gì nè, Bạch Tuyết và bảy chú lùn, nàng tiên cá, hay cô bé lọ lem." Tiên nựng nhẹ vào gò má phúng phính của Châu.

"Thôi Châu không nghe nữa, giờ Châu muốn chơi trò mẹ con. Dì Tiên chơi với Châu đi." Châu rung lắc cơ thể.

"Nhưng dì Tiên không biết chơi. Châu chỉ cho dì đi." Tiên đề nghị.

"Dễ lắm, bây giờ Châu sẽ đóng vai bà mẹ kế còn dì Tiên đóng vai cô bé lọ lem."

"Giống như đóng kịch vậy hả." Tiên căng thẳng nhìn Châu.

"Đúng rồi." Châu cười tươi hai mắt híp lại.

"Vậy dì Tiên chơi thử. Mà có cần phải theo kịch bản gì không?" Tiên thắc mắc.

"Kịch bản là gì vậy dì Tiên?" Châu gãi đầu.

"À không có gì chúng ta chơi thôi." Tiên đề nghị.

"Hôm nay nhà của lọ lem có tiệc nên giờ mẹ kế của lọ lem sẽ sai cô đi làm việc. Con làm mẹ, dì Tiên làm con nha." Châu thuyết trình sơ lược,

"Ừ hiểu rồi." Tiên gật đầu.

"Lọ lẹm đâu ra đây cho mẹ dạy việc coi." Châu gằn giọng.

"Dạ con đây ạ, mẹ có gì muốn dạy bảo ạ." Tiên lí nhí.

"Hôm nay nhà ta sẽ tổ chức lễ hội để chào đón hoàng tử, con mau dọn dẹp nhà cửa cho sạch đẹp đi." Châu ra lệnh.

"Mẹ ơi hồi sáng con đã quét dọn xong rồi." Tiên nhập vai khá ổn.

Châu chóng nạnh một tay, tay còn lại quẹt một vệt lên chiếc phản gỗ.

"Còn đầy bụi như thế này mà nói là quét rồi." Châu đưa ngón tay dính bụi lên trước mặt Tiên.

"Dạ mẹ để con lau chùi lại." Mặt tiên tỏ ra hốt hoảng.

"Tạm gác lại chuyện đó đi, giờ ra chợ mua cho mẹ mười ngàn đá bi với hai chai nước ngọt mirinda, hoàng tử rất thích uống loại này." Châu cao giọng.

"Châu bộ thời đó cũng có nước ngọt Mirinda hả?" Tiên thắc mắc.

"Có chứ thời nào cũng có nước ngọt mà dì Tiên." Châu nói với vẻ chắc chắn.

"À... dạ con đi ngay đây ạ." Tiên giọng miễn cưỡng.

"Con bướm kìa, con bướm kìa dì Tiên." Châu vừa la lớn vừa nhảy xuống đất từ trên chiếc phản.

Cô bé chạy đuổi theo con bướm lớn màu xanh dương có cánh như hình trăng khuyết khắp vườn. Chú bướm lớn đậu xuống nhành hoa so nhái đang nở vàng rực bé Châu chầm chậm đưa tay định vồ bắt nhưng chú bướm đã cất cánh bây lên trời. Như muốn đùa giỡn cùng cô bé chú bướm xanh chợt đậu lên tóc của bé Châu, Châu đứng im nhẹ nhàng đưa hai tay lên đầu thật khẽ tránh chú bướm phát hiện ra, ôm mạnh hai tay lên đầu nhưng một lần nữa chú bướm đã thoát thân một cách tài tình. Bướm xanh bám mình trên nhành cây táo khiến Châu không sao với tới được, cô bé ngồi thẩn thờ nhìn chú bướm xinh đẹp một hồi lâu đầy tiếc nuối. Tiên ngồi nhìn bé Châu vui đùa mà tự mỉm cười vì sự hồn nhiên không suy tư của trẻ thơ mặc khác cám ơn chú bướm đã giải thoát cô khỏi vở kịch khó hiểu của bé Châu.

Lúc này ở trong phòng của dì Hai Bình, Út Nhàn ngồi đan áo len.

"Đan áo sao không ở bên nhà mà đan qua đây làm gì." Hai Bình cáu kỉnh nhìn em gái mình.

"Vì bên đây có nước đá me." Út nhàn nâng ly nước me lên hút một hơi dài mặt vô cùng thỏa mãn.

"Uống hết rồi về đi cho tui nghỉ ngơi, tui đang mệt." Dì Hai nắm xuống đắp chăn qua đầu.

Út Nhàn đặt ly đá me xuống bàn quan sát hành động của chị mình một lúc rồi lên tiếng.

"Mà sao hôm bữa chị với anh rể gây nhau vậy?" Út Nhàn vào chủ đề chính khiến Út có mặt tại đây lúc này.

Hai Bình vẫn trùm kín chăn giữa im lặng. Út nhàn tay dùng hai cây kim móc dài khéo léo đan những sợi len vào nhau chỉ trong vài phút đã cho ra một cái hoa to. Út Nhàn đẩy cái mắt kính lên cao ngước nhìn chị mình đang nằm trong chăn.

"Nghe anh Hai nói là lỗi của chị nhớ nhằm ngày kỷ niệm cầu hôn." Út Nhàn bịa chuyện để gây sự chú ý của Hai Bình.

Quả đúng như dự đoán của Út Nhàn chưa đầy ba mươi giây hai Bình đã tung chăn ngồi bậc dậy, mắt long lên sòng sọc, mặt đỏ bừng vì giận.

"Ông ấy dám nói thế à, ông ấy mới là người không nhớ gì cả."

"Vậy ra thật sự hai người cãi nhau là vì vụ ấy à? Tóm lại là ngày đó là ngày nào chị nói rõ ra xem."

"Chứ không phải ông ấy kể hết cho cô nghe rồi sao, giờ còn hỏi gì nữa?"

"Anh hai có kể gì đâu? Em nói đại ai ngờ trúng thật." Út Nhàn nhoẻn miệng cười.

"Cô..." Hai Bình vỗ ngực kiềm cơn giận.

Sau một hồi bình tĩnh dì Bình lên tiếng rành mạch.

"Em xem đó ngày 11/10 vừa rồi là ngày kỉ niệm 30 năm ngày ổng cầu hôn chị vậy mà ổng quên mất tiêu. Ba mươi năm trước đúng ngày đó ổng đã cầu hôn chị dưới gốc cây bạch quả trên ngọn đồi gần nhà cũ đó em nhớ không."

"Cái cây to cao lên tận trời bên cạnh có một ngôi miếu nhỏ thờ thổ địa phải không?" Út Nhàn nói trong suy tư.

"Nó đó."

"Nhớ lúc nhỏ chị em mình hay ra đó lụm mấy cái hạt về phơi khô mà công nhận cái hạt lúc rụng xuống đất nó hôi khủng khiếp vậy mà sau khi rửa sạch rồi đem nướng lên ăn ngon phải biết." Út Nhàn tặc lưỡi nhớ về hương vị tuổi thơ.

"Cô suốt ngày chỉ có ăn với uống." Hai Bình trách móc.

"Mà chị có chắc hôm đó là ngày 18/10 không biết đâu chị nhớ nhằm ngày thì sau, chuyện xảy ra cũng 30 năm rồi mà." Út Nhàn phân tích.

"Làm sao mà nhớ sai được. Chị nhớ rất rõ khi đó là lúc 3 giờ chiều ngày 18/10, hôm đó gió rất to làm cho lá vàng của cây bạch quả bay tứ tung rất là đẹp và thơ mộng. Chị còn ghi vào trong nhật kỳ ngày này rồi còn xé tờ lịch kẹp vào nữa." Hai Bình với tay lấy cuốn nhật ký bìa cứng màu vàng kem mở ra trang đã được đánh dấu sẵn bằng cái chặn giấy rồi đưa cho Út Nhàn.

Út Nhàn bụm miệng cười khúc khích khi đọc những dòng tình cảm lãng mạng của chị mình.

"Em không ngờ là chị có thể viết được mấy thứ này đó chị Hai." Út Nhàn cố nén cười.

"Thì lúc đó đang hạnh phúc mà nên mới viết mấy lời sến súa vậy. Còn đây là tờ lịch chị xé rồi kẹp vào trong cuốn nhật kí, đối với chị ngày hôm đó quả là ngày vô cùng quan trọng. Nó đáng dấu cuộc đời chị đã sang một ngã rẽ khác." Hai Bình mắt nhìn xa xăm thở dài.

Út Nhàn chợt đưa tay nắm lấy tay chị mình, mắt nhìn vào gương mặt bầu bĩnh có phần đỏ ửng mà thương cảm.

Trong khi đó ở ngoài sân Thiên và Vũ đang giúp dượng Khoa vô đất mấy chậu cây. Thiên đào đất, Vũ bón sơ dừa trong khi dượng hai xịt thuốc sâu cho mấy cây hoa. Cả ba đều ướt đẫm mồ hôi bởi cái nóng hầm hập của buổi trưa hè. Một lúc sau khi đã xong việc Thiên và Vũ được dượng Khoa đãi một bữa nước me mát lạnh.

"Nước me của dượng hai là ngon nhất nước." Thiên nói khi miệng vẫn còn ngậm một đống nước đá bên trong.

"Lần đầu tiên con mới được uống đá me ngon vậy." Vũ khen ngơi.

"Ngon thì uống thêm đi." Dương khoa rót thêm nước đá me vào ly cho Thiên và Vũ.

Lúc ấy Vũ và Thiên nhìn nhau bằng ánh mắt ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

"Hai đứa có gì muốn hỏi dượng phải không?" Dượng khoa trầm ngâm như đã hiểu ra điều gì.

"Dạ mọi người nhờ con hỏi dượng lý do..." Thiên ngập ngừng.

"Lý do vợ chồng dì dượng cãi nhau phải không?" Dượng khoa tiếp lời câu bỏ lửng của Thiên.

Thiên và Vũ gật đầu miệng thở phào nhẹ nhõm khi đã hoàn thành công việc mọi người giao. Chuyện là lúc trưa Thiên và Vũ được Út Nhàn phân nhiệm vụ thăm dò tình hình ở chỗ dượng Khoa trong khi Út nhàn thì lo phần dì Hai. Út Nhàn hứa sẽ đãi hai đứa một chầu kem đá nếu hoàn thành xong nhiệm vụ nên Thiên và Vũ đã đồng ý ngay.

"Chuyện không có gì là to tác cả chỉ là do có sự nhằm lẫn về ngày tháng thôi. Dì hai trách dượng tại sao lại quên ngày kỉ niệm ba mươi năm ngày cầu hôn. Nhưng dượng nhớ chính xác là ngày dượng cầu hôn dì hai là vào ngày 18/11 chứ không phải ngày 18/10 như dì hai nói. Dượng đã cố giải thích nhiều lần mà dì Hai không chịu nghe." Dượng Khoa thở dài.

Thiên và Vũ nhìn nhau không biết phải nói gì.

"Hai đứa ngồi đây đợi dượng một chút." Dượng Hai đứng dậy đi vào trong nhà.

Ít phút sau dượng Khoa quay trở ra với một hộp gỗ trên tay. Đặt hộp gỗ xuống bàn, mở nắp lấy ra một tờ báo cũ được cất kĩ trong một túi ni long dầy.

"Đây là tờ báo mà dượng đã mua vào cái ngày hôm đó, dượng giữ lại để là kỉ niệm." Dượng Khoa đưa tờ báo cho Thiên.

Thiên đón lấy và bắt đầu mở lớp bao bọc bên ngoài và lấy tờ báo giấy ra. Tờ báo tuy đã phai màu nhưng vẫn còn rất ngay ngắn do được dượng Khoa bảo quản tốt.

Quay lại phòng của Hai Bình, trong khi út Nhàn đang săm soi tờ lịch cũ thì Hai Bình ngồi đó mặt ủ rủ như tờ lá chuối khô.

"Chị nói năm mà anh hai cầu hôn chị là năm mấy." Út Nhàn bỗng lên tiến hỏi.

"Thì năm 1991 đến nay là tròn 30 năm." Hai Bình trả lời trong vô thức.

Út Nhàn ngước mặt lên nhìn Hai bình bằng ánh mắt hốt hoảng.

"Nhưng đây là tờ lịch của năm 1990 mà chị." Út nhàn chìa tờ giấy ra trước mặt chị mình.

"Đâu sao lại như vậy được." Hai bình bật dậy giành lấy tờ lịch trên tay Út Nhàn.

"Đây rõ ràng nó ghi 1990 chứ có phải là 1991 đâu. Chị xé tờ lịch này ở đâu thế."

"Thì tờ lịch trong nhà mình chứ đâu."

"Vậy là phải rồi. Em nhớ có năm nhà không có tiền phải treo lịch cũ của năm trước. Em nhớ năm đó đi học em toàn bị cô rầy vì mang sách sai thời khóa biểu." Út Nhàn trầm ngăm.

"Chị cũng nhớ năm đó." Hai Bình mím môi, "Không lẽ mình đã trách oan ổng rồi sao."

Thiên và Vũ bất giác nhìn nhau, rồi lật nhanh ra phía trước bìa tờ báo tìm kiếm ngày xuất bản nhưng không thấy.

"Dượng ơi sao tờ báo này chỉ có ngày mà không có năm xuất bản vậy?" Thiên lên tiếng hỏi.

"À lúc mua dượng cũng hỏi người bán y vậy nhưng họ nói tại đây là số đặt biệt nên không có ghi năm chỉ ghi ngày thôi." Dượng Khoa nhớ lại.

Vũ nhìn Thiên, Thiên nhìn Vũ mặt cả hai cùng đăm chiêu, cuối cùng thì Vũ lên tiếng nói.

"Dượng ơi con cho rằng tờ báo này được xuất bản vào năm 1990 chứ không phải vào năm 1991 như người bán đã nói với dượng đâu."

Dượng Khoa giật bắn người, "Sao con lại cho rằng tờ báo này được xuất bản năm 1990?"

"Dượng xem ở đoạn này họ ghi vào 1 tháng 1 đầu năm nay VTV2 chính thức được lên sóng, năm đó chính là năm 1990 con chắc chắn. Còn ở chỗ này, vậy là đã hơn 5 tháng kể từ ngày bức tường Berlin bị giật sập, Bức tường Berlin bị giật sập vào ngày 13 tháng 6 năm 1990."

Dượng khoa chăm chú nghe những lời Vũ vừa phân tích, mặt lộ ra vẻ hoang mang. Thiên tiếp lời Vũ.

"Còn đây nữa nè dượng. Dự báo thời tiết ngày hôm nay 18/11/1990 trời nhiều mây, buổi trưa có mưa nhỏ, buổi chiều có mưa to kèm giông lốc..." Dượng khoa dùng ngón tay rà từng chữ trên bảng tin mặt dượng biến sắc khi đọc tới chỗ ngày tháng năm.

Dượng Khoa thở dài một cái rồi tự trách mình.

"Mình nhớ sai ngày rồi sao, mình thật có lỗi với bả mà."

Thiên và Vũ nhìn dương Khoa với sự ái nái nhưng không biết nên nói gì lúc này cho phải nên đành giữ im lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top