Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

39. Chú quạ ăn cắp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thình lình dượng Khoa đứng bậc dậy, hai bàn tay nắm chặt lại.

"Hai đứa ở nhà nhé, dượng phải ra ngoài có chút chuyện."

Thiên và Vũ chưa kịp phản ứng gì thì dượng Khoa đã đi ra khỏi cổng. Hai người bạn nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay lúc này Út Nhàn lục tục từ trong nhà bước ra tiến lại chiếc bàn chỗ Thiên và Vũ đang ngồi.

"Sao vậy Út, có chuyện gì à?" Thiên hỏi khi thấy mặt dì Út có nhăn nhó.

"Thì chị Hai đó tự nhiên phát điên rồi đuổi Út về." Út Nhàn nhìn Thiên rồi dáo dác nhìn xung quanh, "Ủa mà anh rể đâu rồi hai đứa?"

"Dượng Hai vừa mới đi ra ngoài, dượng bảo có chút chuyện cần làm." Thiên thông báo.

"Vợ chồng nhà này bị gì vậy không biết. Thôi kệ đi, hai đứa về thôi, Út sẽ làm đá bào cho hai đứa ăn." Út Nhàn khoác tay Thiên và Vũ.

Hai người bạn vui vẻ đi bên cạch dì Út nhìn nhau hạnh phúc vì sắp được ăn siro đá bào. Thời tiết này mà được ăn siro đá bào thì còn gì tốt bằng, Thiên và Vũ nghĩ thầm.

Tối hôm đó trước hiên nhà bà Năm cạnh hàng rào dâm bụt sát nhà dì dượng hai.

"Sao không nghe tiếng động gì phát ra bên nhà anh chị hai vậy, không lẽ có án mạng xảy ra rồi." Út Nhàn nhón chân nhìn qua hàng rào dâm bụt.

"Con nhỏ này ăn nói xui xẻo." Bà Năm trách mắng Út Nhàn.

"Không biết đang xảy ra chuyện gì trong đó, con cũng lo quá." Tiên ôm bé Châu trong lòng.

"Chắc không có gì đâu. Biết đâu dì dượng hai đã hòa nhau rồi." Thiên trấn an.

"Xoảng" Tiếng chén dĩa rơi xuống đất vỡ toang vọng từ trong nhà dì Hai Bình.

Mọi người nhìn Thiên khiến cậu ngại ngùng chỉ biết đứng gãi đầu vì sự việc xảy ra quá nhanh khiến cậu không kịp suy nghĩ gì để chống chế. Từ xa Nhi chạy vào đứng thở hỗn hển cạnh mọi người tay cầm một hộp giấy to.

"Con mới mua vịt quay ở tiệm Hùng Ký về, món này cha con rất là thích." Nhi cố nói khi đã lấy lại được nhịp thở.

Bỗng Phong từ đâu lù lù xuất hiện với bó hoa lan tím đứng sau lưng Nhi.

"Bó hoa lan đẹp quá." Tiên thích thú nói.

"Hoa lan tím là loại hoa mà cha con đã dùng để cầu hôn mẹ ba mươi năm trước, khó khăn lắm con mới tìm được cái cửa hàng bán loại lan này." Phong dừng lại thở dốc.

"Tình hình trong nhà sao rồi Út." Nhi nhìn Út Nhàn.

Phong cũng dõi mắt về hướng dì Nhàn chờ câu trả lời.

"Anh Hai vừa về nhà cách đây nửa tiếng, không biết họ đang làm gì trong đó, chỉ vừa nghe có tiếng chén vỡ." Út Nhàn rành mạch.

"Không lẽ nào cha mẹ con đánh nhau sao Út?" Nhi lo lắng.

"Bình tĩnh chờ chút nữa xem sao rồi tính tiếp." Bà Năm trấn an mọi người.

Lúc này trong nhà hai Bình, dượng Khoa và dì Bình đang ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn gỗ. Đã hơn nửa giờ đồng hồ trôi qua mà hai vẫn chưa nói với nhau lời nào. Dượng Khoa cục cựa người cố bắt cái cổ họng khô ran phát ra tiếng.

"Tôi xin lỗi bà vì tôi đã không nhớ ngày kỉ niệm ba mươi năm ngày tôi cầu hôn bà." Dượng Khoa cúi gầm mặt.

Dì Bình nhìn chồng mình một lúc miệng mỉm cười rồi lên tiếng đáp lại.

"Không là lỗi của tôi, tôi là người đã nhớ sai ngày."

"Là lỗi của tôi." Giọng dượng Khoa trầm đục.

"Lỗi của tôi, ông đừng có giành mà."

"Là lỗi của cả hai chúng ta." Dượng Khoa đưa tay nắm lấy tay vợ mình.

"Ừ..." Hai Bình nở nụ cười thật tươi.

Dượng Khoa chợt rút tay lại, luồn tay xuống dưới bàn lấy ra một vòng hoa lan màu tím lớn đưa lên trước mặt người bạn đời.

"Tặng bà này như lời tôi hứa cách đây ba mươi năm." Dượng Khoa đứng dậy chồm người đeo vòng hoa vào cổ dì Bình.

Dì Bình cảm động phát khóc nước mắt rưng rưng trực trào rơi ra. Dùng tay ngăn mấy giọt lên sắp tuôn vì hạnh phúc. Dì Bình nhìn dượng Khoa trìu mến nói.

"Tôi cũng có cái này cho ông."

Hai bình rời khỏi ghế đi nhanh xuống bếp rồi quay trở lại với một măm đầy ấp thức ăn.

"Toàn là những món mà tôi thích." Dượng Khoa hào hứng reo lên.

"Tôi cố tình chuẩn bị cho ông đấy. Ông có thích không?"

Dượng Khoa chưa kịp trả lời thì đã có tiếng đáp hộ.

"Thích chứ sao mà không thích được. Thích chết đi được." Tiếng Út Nhàn, Thiên, Nhi và Phong cùng đồng thanh.

Bà Năm, Tiên và bé Châu đứng bên cạnh ủng hộ bằng cách vỗ tay.

"Mọi người từ ở đâu chui ra vậy. Sao đi vào mà không có tiếng động gì hết." Hai Bình hoảng hồn, mặt đỏ bừng vì ngại ngùng.

"Tại chị chỉ biết đến anh rể nên đâu có nghe thấy tụi em." Út Nhàn chọc ghẹo, huých nhẹ vào vai Hai Bình.

"Con nhỏ này..." Miệng dì Bình tủm tỉm cười.

Trang thủ lúc này Phong ôm bó hoa đến trước mặt rồi trao cho mẹ mình.

"Con tặng mẹ chúc mừng 30 năm ngày cha cầu hôn mẹ, mong hai người sẽ bên nhau suốt đời."

"Cám ơn con trai." Hai bình đón nhận đóa hoa lan tím mà nước mắt lưng tròng.

Nhi cũng đến trước mặt dượng Khoa rồi đưa ra hộp vịt quay.

"Chúc cha mẹ trăm năm hạnh phúc, sống đời cùng chúng con."

"Cám ơn con gái."

Cả nhà Hai bình cùng ôm choàng lấy nhau, thấy vậy bé Châu cũng lon ton chạy lại góp phần. Dượng Khoa vội bế đứa cháu bé bóng của mình vào lòng.

"Mọi người cùng lại đây ngồi ăn đi, hôm nay có nhiều đồ ăn lắm." Hai Bình mời mọi người ngồi vào bàn.

"Nãy giờ chỉ chờ có nhiêu đó, bụng em nó reo inh ỏi đây." Út Nhàn càu nhàu.

"Xì." Hai Bình cười phì một cái rồi ra hiệu cho mọi người cùng ngồi xuống.

Trên chiếc bàn to mọi người cùng tập trung thưởng thức những món ăn do chính tay dì Bình nấu, ai cũng tấm tắc khen ngon, ngay cả út Nhàn cũng phải ca ngợi. Ai cũng cười nói vui vẻ với nhau nhưng đến cuối cùng mà không ai biết rõ ngày mà dượng hai đã cầu hôn với dì hai. Ngay đến cả hai người trong cuộc cũng thấy rất mơ hồ không biết rõ.

Vào một ngày trời trong nắng ấm Vương và trợ lý Hoàng đang dạo quanh khu đất mà Vương vừa mua được thông qua cuộc đấu giá. Lý do Vương quyết mua cho bằng được mảnh đất rộng hàng ngàn mét vuông ở một vùng quê hẻo lánh này là do có một ngọn đồi nhỏ với hàng trăm gốc chè cổ thụ nằm trên nó. Men theo đường mòn nhỏ dẫn lên đồi Vương thả mình vào không khí trong lành của rừng cây, tiếng chim họa mi ríu rít trên những cành lá như lời ca chào đón những vị khách phương xa, đâu đó một vài chú sóc nhỏ đang luyến thắng chuyền từ nhành này sang nhành khác, lén nhìn vị khách có ngoại hình rất thu hút đang khó nhọc bước từng bước để tránh những vũng nước động trên mặt đất do trận mưa lớn đêm qua gây nên. Đi một hồi khi quay đầu lại Vương không nhìn thấy trợ lý Hoàng đâu nữa nhưng Vương không định quay lại tìm mà tiếp tục cuộc hành trình lên ngọn đồi của mình. Một cây chè lớn hiện ra trước mắt Vương, thân chè to chắc cần mười người lớn mới ôm giáp vòng được, cây cao vượt lên giữa không trung tựa như chạm vào mây, rễ cây như những con giun lớn nổi lên trên mặt đất gồ ghề tạo nên những đường rãnh lớn đủ cho một người lẩn trốn vào. Phía bên phải cây chè già, một con đường mòn khác với vô số nấm dại mọc thành từng chùm nhiều màu sắc, đi theo con đường mòn ấy Vương đã xuống khỏi ngọn đồi lúc nào không hay rồi lạc bước vào một ngôi làng nhỏ nằm giữa cánh đồng lúa vàng ươm đang vào mùa gặt. Vương dừng lại cạnh một giếng nước dưới một cây trứng cá lớn, cậu cởi chiếc đồng hồ đang mang trên tay đặt lên thành của chiếc giếng rồi dùng thùng gỗ treo sẵn trên thanh xào ngang làm từ thân cây tre múc nước giếng lên. Nước mát lạnh Khiến Vương quên đi cảm giác mệt mỏi từ nãy đến giờ. Vương thử cho một chút nước giếng vào miệng cảm giác mát trong ngọt lạnh tỏa khắp khoan miệng cậu, rồi từ từ chảy xuống cổ một cảm giác sảng khoái tuyệt đỉnh mà lần đầu tiên Vương cảm nhận được. Một chú quạ đen từ trên cây xà xuống đậu trên thành giếng, chú chim cất tiếng kêu khó nghe rồi đi dao xung quanh miệng giếng đá bằng chân, mắt nhìn Vương dò xét không một chút sợ sệt thình lình con quạ đen lợi dụng lúc Vương mất tập trung dùng mỏ gắp lấy chiếc đồng hồ đeo tay của cậu đang đặt trên thành giếng rồi bay đi. Thấy vậy Vương hốt hoảng đuổi theo không phải vì cậu tiếc tiền mà là vì đây là chiếc đồng hồ do chị cậu tặng nhân dịp cậu tròn 18 tuổi nên cậu rất quý trọng nó, nên cậu quyết đuổi theo con vật xấu xí đòi lại cho bằng được. Con quạ không bay thẳng một mạch trốn đi mà lâu lâu nó dừng lại đậu trên một nhành cây bên đường như muốn chờ Vương đuổi theo. Cứ thế một người một chim đuổi bắt nhau hơn một giờ đồng hồ. Cuối cùng Vương thấy con quạ khuất bóng trên mái của ngôi nhà có cây mai lớn phía trước sân. Vương mạo muội bước qua khoảng sân rộn đi vào ngôi nhà tường vôi trắng nhuốm màu thời gian.

"Xin lỗi có ai ở nhà không?" Vương lớn tiếng hỏi.

Một bà lão miệng móm mém tóc trắng túi củ tòi sau đầu, trên người mặc chiếc áo bà ba nâu sờn rách và chiếc quần đen từ trong nhà bước ra.

"Cậu muốn tìm ai?" Bà lão giọng hiền hòa nói.

"Dạ cháu tìm một con quạ đen." Vương ngập ngừng chính cậu cũng đang phân vân trước âu nói của mình, cậu định nói giải thích rõ hơn.

Bà lão nhìn Vương một hồi rồi mĩm cười. Bà lão không nói gì bỏ đi vào trong nhà. Vương chưng hửng đứng nhìn theo dáng bà lão một hồi lâu. Một ít phút sau bà lão quay ra với một cái rổ tre lớn với đầy đồ kim loại bên trong.

"Cháu thử tìm trong này có thứ cháu bị con chim đó đánh cắp không?" Bà lão chìa cái rổ tre ra trước mặt Vương.

Sau một lúc lục tìm trong đống kim loại nào là đồng tiền cũ, miếng sắt, nhẫn kim loại, tiền giấy, hoa tay vàng... nhưng Vương không nhìn thấy chiếc đồng hồ của mình đâu.

"Không có thứ mà cháu muốn tìm sao?" Bà lão mắt chùng xuống lo lắng.

"Dạ không ạ." Vương đáp.

"Vậy cháu thử qua nhà bà ba Chuối Chiên thử xem con chim đó cũng hay tha đồ ăn trộm được về giấu ở nhà bà ấy. Giờ cháu đi ra phía trước rẻ phải, đi chục mét tới cái ngã ba quẹo trái đi tầm một trăm mét thì quẹo trái tiếp, cặp theo bờ ruộng đi thẳng tới căn nhà có cây hoa trang đỏ là tới nhà bả." Bà lão tận tình hướng dẫn.

Tuy đã cố gắng tập trung nhưng Vương vẫn không sao theo kịp giọng nói khi được khi mất của bà lão.

"Đường ở dưới này hơi khó đi, người trên thành phố như cháu đi một mình dễ lạc lắm, phải có người dẫn đường mới được." Bà Lão nói.

Vương định chào và lão ra về, cậu nghĩ chắc phải bỏ cuộc tại đây thôi.

"Bà Bảy ơi đợt này có thứ gì cần bàn không?"

Giọng nói phát ra từ người đàn ông đội một chiếc nón lá lớn kéo theo phía sau lưng là chiếc xe kéo tay nhỏ đang tiến vào phía sân nhà rồi dừng lại trước mặt bà Bảy và Vương.

"Có người dẫn cháu đi rồi này." Bà lão vui mừng nhìn Vương.

Chợt người đàn ông cởi nón lá xuống rồi nhìn Vương chăm chăm, Vương cũng bất ngờ khi nhìn thấy gương mặt của người kéo xe đó không ai khác chính là Thiên.

"Sao lại là cậu?" Thiên lên tiếng trước.

Vương cũng khá bất ngờ khi gặp Thiên ở chỗ làng quê hẻo lánh này nhưng cậu vẫn giữ mặt bình thản không quan tâm.

"Hai cháu quen nhau hả?" Bà Bảy hỏi.

"Dạ đây là bạn cháu." Thiên đáp không tấp lự.

Mặt Vương thì thờ ơ có chút kênh kiệu nhưng thật ra trong lòng cậu cũng rất vui khi gặp Thiên tại đây.

"Cậu này bị con quạ ăn cắp đồ nên theo nó đến đây tìm nhưng không thấy. Cháu giúp dẫn cậu bạn đây qua nhà bà tám Chuối Chiên tìm thử xem sao Thiên." Giọng bà Bảy từ tốn.

"Dạ được bà cứ để đó cho cháu. Mà hôm nay bà có cần cháu bán giúp gì không?" Thiên hỏi.

"Nay bà có 5 trái bí đỏ với chục dừa gửi cháu ra chợ bán giùm, để bà đi lấy lên." Bà bảy lụm cụm quay đi.

"Ấy ấy việc nặng nhọc bà cứ để cháu, bà ở đây giúp tiếp đãi cậu bạn khó chịu này của cháu đi." Thiên huých vai Vương cười một cái.

Mặt Vương lầm lì dùng ánh mắt lạnh tanh để đáp lại thái độ cợt nhã của cậu bạn. Thiên chạy vội ra phía sau nhà như rất quen thuộc ở nơi đây.

"Cháu ngồi xuống uống nước đi." Bà Bảy chỉ Vương ngồi xuống chiếc ghế tre trước nhà.

Bà Bảy rót một ly trà ấm mời Vương. Cậu uống thật chậm và cảm thấy hương vị trà rất thơm ngon. Lúc ở đầu lưỡi thì có vị đắng nhẹ sau khi đó chuyển qua vị ngọn thanh ở cuối lưỡi khi xuống tới cổ họng thì mát dịu, chỉ với một ly trà nhỏ đã làm Vương tỉnh táo hẳn ra.

"Trà có vừa uống không?" Bà Bảy ân cần nhìn Vương.

"Dạ ngon và thơm lắm ạ."

"Trà này bà hái trên đồi về tự sao uống đấy. Cháu uống thêm đi." Bà bảy rót thêm nước trà vào chiếc ly nhỏ của Vương.

Vương đưa ly trà lên mũi ngửi một hơi thật sâu, mùi thơm nhẹ của thứ trò ngon khiến con người thư thái lạ thường.

"Nghe nói là khu đồi chè đã có người mua lại rồi và họ đã bắt đầu xây rào bao lại không cho người ngoài vào đó hái lá trà nữa, chắc mẻ trà này sẽ mẻ cuối..." Bà Bảy mắt u tư nhìn về hướng rổ trà đang phơi ở ngoài sân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top