Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

4. Thành Thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một ngôi chợ tấp nập người mua kẻ bán, nép mình bên cạnh một trung tâm mua sắm lớn bậc nhất của thành phố. Mọi người ngày nay thường thích vào trung tâm thương mại để mua sắm vì đó là xu hướng của thời đại nhưng cũng có một bộ phận người dân, họ thích cái không khí ồn ào, chen lấn trong những chợ nhỏ, thích nghe tiếng rao vần điệu của người bán, thích không khí mặc cả giá để có thể mua được món đồ mà mình thích, thích sự đa phương tiện truyền thông của chợ khi mà chỉ cần đi một vòng từ đầu đường tới cuối đường là có thể nắm được thông tin của cả thế giới như: giá dầu tăng do chiến tranh, Công chúa Nhật lấy chồng, Nữ Hoàng Anh mừng sinh nhật...

Một sạp đồ khô đơn giản nằm cạnh một quầy bán trái cây theo mùa với nhiều loại hoa quả đầy màu sắc rất bắt mắt.

"Bà Năm ơi nghỉ ăn trưa thôi. Qua ăn chung con nè, con có nấu mắm kho ăn với bông súng. Hôm nay, bà mang theo món gì vậy?" Tiếng Hoa chủ sạp trái cây.

"Nay bà nấu thịt kho tiêu, thằng Thiên nó thích ăn món này lắm, canh thì bà nấu khoai mỡ với thịt. Bà rửa tay cái rồi hai bà cháu mình ăn trưa."

Bà ngoại Thiên tên là Hường nhưng mọi người quen gọi là bà Năm nên giờ hiếm ai nhớ tên thật của bà nhưng ai mà nhắc tới bà Năm sạp đồ khô thì cả chợ đều biết. Chị Hoa chủ hàng trái cây kế sạp đồ khô của bà ngoại Thiên là một người hơi có da có thịt một chút, miệng cũng nhanh nữa. Thiên từng nghe ngoại kể là chị Hoa có khả năng chửi như hát hay. Một lần có bà khách sáng sớm vào sạp khô của bà Năm, lựa một hồi rồi chê toàn đồ cũ không ngon. Bà ngoại vẫn vui vẻ nói chuyện nhưng những lời đó đã lọt vào đôi tai thính như tai thỏ của chị Hoa. Thế là chị Hoa đã hát tặng bà khách khó chịu một bài hát có nhan đề "Lời không nên nói". Lúc đầu bà khách cũng gắng sức chống cự nhưng một lúc thấy mình hát không hay bằng chị Hoa nên bà ta lặng lẽ rút lui trong im lặng. Từ ngày ấy trong chợ không ai còn thấy bà khách đó nữa.

"Bà Năm ngồi lên cái gối này nè, ngồi đất đau lắm." Hoa vỗ tay lên cái gối vải bên cạnh mình.

Bà Năm để mấy hộp đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ kiểu Nhật đặt sát đất, ngồi xuống cái gối lót mà Hoa chỉ.

"Bà ăn nhiều vào lúc rày con thấy bà hơi ốm đấy." Hoa bới một chén đầy cơm cho bà Năm.

"Già rồi khó ăn khó ngủ."

"Bà mà già gì còn trẻ lắm. Chưa già đâu." Hoa gắp một khứa cá bỏ vào chén bà Năm.

"Đừng gắp cho bà, con ăn đi."

"Con đang giảm cân, ăn nhiều quá chồng nó chê bà ơi. Mà bà có biết con là dạng người mà chỉ cần ngửi mùi thôi là đã mập không?"

"Không mập chỉ là đầy đặn, dễ thương thôi."

"Bà cứ chọc con hoài." Hoa cười tít mắt.

Hoa gắp ít cọng bông súng bỏ vào chén cho bà Năm.

"Bông súng này mẹ con dưới ghê gửi lên hôm qua. Bông súng mà chấm mắm kho thì bắt cơm lắm nên tối qua con làm một nồi lớn chắc ăn ba ngày mới hết. Nên bà ráng ăn phụ con đi."

Nghĩ một lúc Hoa lại lên tiếng hỏi.

"Chân con bé Tiên sao rồi bà?"

Bà Năm chợt dừng đũa, lòng hơi trĩu xuống.

"Chân con Tiên vẫn chưa đi được, còn phải tập vật lý trị liệu hằng tuần, bác sĩ nói là tiến triển chậm."

Hoa thấy mắt bà Năm như có ngấn lệ.

"Bà yên tâm người tốt sẽ được trời thương mà. Bữa con đi chùa Bà có xin lá xăm cho bé Tiên... nó đâu rồi ta." Hoa lục tìm trong cái vỏ hộp bánh bằng thiếc.

"Đây rồi, bà xem nè." Hoa đưa ra một tờ giấy nhỏ có in chữ bên trên.

"Là xăm thượng thượng, gia đạo bình an, bệnh mau khỏi, có quý nhân phù trợ."

Bà Năm nhìn chăm chú vào lá xăm Hoa vừa đưa.

"Bà có hai đứa cháu đứa nào cũng ngoan hiền, nghe lời mà hổm rày sao con không thấy thằng Thiên ra chợ vậy bà Năm."

"Thiên nó đi làm xưởng cả ngày, tối còn phụ việc ở nhà hàng nữa. Thằng nhỏ tội nghiệp."

"Con nói thật với bà nha, thằng Thiên dạo này càng ngày càng đẹp trai nhìn giống như tài tử Hàn Quốc vậy đó. Mặt thằng Thiên giống như anh diễn viên gì trong phim "Vì sao đưa anh tới" nè. Tự nhiên quên tên mất tiêu..."

"Là cậu Kim Soo Hyun đóng giáo sư Do." Bà Năm nói.

"Đúng rồi, bà Năm cũng coi phim đó hả? Phim gì hay hết sức, cô diễn viên chính tên gì nhỉ cái cô đẹp thật là đẹp."

"Là cô Jun Ji Hyun..."

"Số một!" Hoa đưa ngón tay cái lên khen ngợi bà Năm.

...

13 giờ 30 tiết học đầu tiên của buổi chiều bắt đầu. Môn học chiều nay của lớp Thiên là môn pháp luật đại cương do thầy Sang dạy. Thầy Sang có cái đầu hói bóng loáng, có nhiều khi vô tình ánh nắng phản chiếu lên làm Thiên hoa cả mắt. Giọng thầy đều đều khiến cho mọi người dễ rơi vào giấc ngủ. Gió hè thổi từng cơn mát rượi vào phòng học như đang góp sức vào khả năng gây mê của thầy giáo. Nhưng Thiên bắt bản thân phải tỉnh táo, cậu biết mình học vì Tiên chứ không vì bản thân nên không thể lơ là được. Chợt thầy đầu hói quay mặt xuống đảo mắt quanh lớp một vòng.

"Cậu sinh viên áo vàng, trả lời cho tôi xem pháp luật là gì?"

Cậu sinh viên áo vàng đó chính là Vũ. Lúc này cậu đang gục mặt lên bàn ngủ say. Thấy vậy Thiên liền đưa tay qua lối đi, lay nhẹ Vũ dậy. Vũ giật mình nhìn Thiên ngơ ngác.

"Thầy gọi bạn kìa." Thiên nói nhỏ.

Vũ vội vàng đứng bật dậy nhìn về phía thầy giáo. Như hiểu mọi việc, thầy Sang lặp lại câu hỏi một lần nữa. Vũ lần mò trong các trang sách để tìm câu trả lời nhưng mãi chẳng thấy.

"Phần gạch bút màu đỏ." Thiên chuyền quyển sách của mình qua cho Vũ.

Nhờ Thiên mà Vũ đã trả lời được câu hỏi. Thầy Sang cho Vũ ngồi xuống sau khi cậu đã trở lời xong. Thầy nhìn cả lớp bằng ánh mắt nghiêm nghị rồi nói.

"Các em phải tập trung nghe giảng, ai ngủ thì mau thức dậy đi."

"Cám ơn cậu." Vũ quay sang nhìn Thiên mỉm cười, tay đưa trả quyển sách.

"Không có gì."

Cuối cùng ngày học dài cũng đã kết thúc, Thiên cất mọi thứ vào ba lô nhưng chưa vội ra về. Chỉ sau khoảng vài phút thì cả căn phòng rộng chỉ còn vài người trong đó có Thiên và Vũ. Vũ rời khỏi bàn bước lại gần Thiên.

"Cậu chưa về sao?" Tiếng nói Vũ vừa êm vừa ngọt ngào.

"Mình ..." Thiên ngập ngừng.

Vũ nhìn thẳng vào mặt Thiên.

"Vậy mình về trước nhé. Cám ơn cậu hôm nay đã giúp mình. Hẹn gặp cậu ngày mai." Vũ gật đầu chào Thiên, kèm theo một nụ cười rạng rỡ."

Thiên rời khỏi lớp khi tất cả mọi người đã ra về, cậu lang thanh đi quanh khuôn viên trường. Lúc 18 giờ cậu sẽ vào ca phục vụ ở một nhà hàng gần trường, lúc này vẫn còn khá sớm nên cậu quyết sẽ đi dạo quanh trường để giết thời gian. Đi một hồi, Thiên đã đến sân vận động lúc nào không hay, một nhóm sinh viên nam đang chơi đá banh, Thiên cũng muốn tham gia nhưng nghĩ lại hình dáng lúc này nên cậu đành quay mặt lủi thủi bỏ đi.

"Bạn nữ áo trắng cẩn thận!" Tiếng hét lớn náo loạn cả sân bóng.

Thiên nhìn thấy mọi người trên sân đang vẫy tay chào cậu, không phải họ đang chỉ tay lên trời. Thiên nhanh chóng nhìn thấy một quả bóng đang bay tới chỗ mình, với tốc độ khá nhanh, đã rất gần rồi. Thiên vội lách người sang bên trái rồi đưa chân phải ra phía sau như là đuôi bọ cạp, cậu dùng má trong bàn chân phải hứng lấy quả bóng đang bay thẳng tới mình một cách điệu nghệ chỉ trong tích tắc quả bóng đã nằm ngay dưới chân Thiên. Cậu lùi ra sau tung một cú sút bằng chân trái vào quả bóng khiến nó bay về chỗ các cầu thủ trên sân. Mọi người nhìn Thiên một cách đầy thán phục. Các nam sinh vỗ tay cổ vũ cậu cuồng nhiệt. Thiên chợt bừng tỉnh và hiểu ra mình vừa làm điều mà một đứa con gái không được làm, cậu dùng tay đập mạnh vào ngực để tự trách mình. Thiên nhanh chóng lấy tóc che mặt, đi thật nhanh khỏi sân bóng.

Thiên đi ngang qua tòa nhà hành chính của trường, một dãy nhà màu trắng với kiến trúc Pháp thời Phục Hưng. Thiên vẫn đang nghĩ về chuyện vừa xảy ra ở sân vận động.

"Thiên."

Thiên bất chợt nhìn lại khi có ai đó kêu tên mình. Là Vũ cậu bạn đang đứng ngay gốc cột đá phía trước tòa nhà. Vũ chầm chậm tiến lại gần chỗ Thiên đứng.

"Là Thiên phải không là tớ đây, bạn cậu đây, tụi mình học chung năm cấp hai đó."

"Vũ cậu lầm rồi mình không phải Thiên."

Thiên đứng khựng vì biết mình vừa lỡ gọi tên Vũ. Cậu chống chế.

"Tớ biết tên cậu vì đã xem trong danh sách của lớp." Thiên lại thấy câu nói của mình thật ngu ngốc. Dựa vào cái danh sách đó thì làm sao biết ai tên Vũ được chứ.

Vũ vẫn đứng nhìn Thiên không nói gì.

"Tóm lại tớ không phải là Thiên, cậu nhận nhầm người rồi."

Vũ nhìn thấy sự bối rối trong từng hành động của Thiên. Vũ cảm thấy mình có lỗi. Một chiếc mô tô phân khối lớn màu đen chợt lướt qua chỗ Thiên và Vũ đang đứng, nó cán lên vũng nước lớn, bánh xe quay nhanh biến nước thành một cơn sóng lao về phía hai người bạn. Vũ không mất một giây suy nghĩ nào đã đưa người ra chặn lấy cơn sóng nước. Cả người Vũ trong tích tắc ướt sũng từ đầu tới chân. Cậu quay lại nhìn Thiên đang đứng yên bất động sau lưng mình.

"Xin lỗi cậu vì sự thất lễ của tớ. Tớ làm phiền cậu rồi. Chào cậu." Vũ bỏ đi để lại mình Thiên với sự cắn rứt trong lòng.

...

"Vũ... tớ là Thiên đây. Thiên ở nhà gỗ có cây tử đằng to đây." Tiếng Thiên dõng dạc.

Vũ quay lại nhìn Thiên với một nụ cười tỏa sáng cả không gian.

Thiên và Vũ cùng sánh vai nhau đi dưới hàng tuyết tùng thẳng tắp. Trời đã ngả về chiều, màng mây đã chuyển màu của lòng đỏ trứng gà.

"Bà ngoại lúc này khỏe không Thiên? Tớ nhớ món canh khoai mỡ của bà."

"Bà khỏe, bà hay hỏi về cậu lắm, thằng nhóc hay xách giỏ giúp mỗi khi bà đi chợ về."

"Tớ cũng nhớ bà, có gì ngon bà đều để dành cho tớ. Tụi mình không gặp nhau cũng hơn 3 năm rồi nhỉ. Nhanh thật đấy!"

"Suốt ba năm qua cậu ở đâu? Không nghe tin tức gì của cậu cả."

"Tớ chuyển vào một trường nội trú trên Lâm Đồng. Hồi hè lớp 10 tớ có về Sài Gòn, có ghé tìm cậu, tiếc là cậu không có nhà."

"Khi ấy tớ đi Vũng Tàu cùng nhà dì Hai. Lúc về nghe bà ngoại nói có Vũ tìm, tớ vội chạy ngay qua nhà cậu nhưng nhà không có ai cả."

"Sau lần đó thì tớ không có về lại thành phố cho tới giờ."

"Thế giờ cậu ở đâu có về lại nhà cũ không?"

"Tớ dọn vào nhà cũ được ba ngày rồi, mấy lần định qua tìm cậu nhưng ngại không biết cậu còn nhớ tớ không."

"Sao mà quên cậu được Vũ công tử đẹp trai nhất xóm."

"Cậu vẫn nhớ cái biệt danh đó à."

"Con Linh sún da đen đặt cho cậu chứ gì. Con nhỏ đó ghê gớm lắm mới 6 tuổi mà dám tỏ tình với cậu."

"Thế bé Linh giờ còn sống trong xóm không?" Vũ hỏi.

"Không, dọn đi rồi, năm tớ học lớp 11 là nhà nó dọn đi, nghe nói cha nó chuyển công tác ra Hà Nội nên đem theo nó và mẹ nó luôn."

"À..." Vũ ậm ừ.

"Nhớ tình cũ à?" Thiên trêu Vũ.

"Tình cũ gì chứ, tớ có thích con bé Linh đó khi nào đâu."

Hai người cùng cười rồi cùng rơi vào sự im lặng. Sau một hồi đắn đo thì Thiên lên tiếng.

"Cậu không định hỏi vì sao tớ có hình dạng thế này sao?"

Vũ lặng thinh vài giây rồi nói.

"Tớ nghĩ cậu có lý do của riêng mình... Sau này nếu câu muốn kể thì tớ sẽ rất sẵn lòng nghe, còn nếu như cậu không kể cho tớ chắc là có điều gì đó không tiện. Dù cậu làm gì thì tớ vẫn sẽ luôn tôn trọng quyết định của cậu."

Vũ vẫn không thay đổi luôn là một người bạn ấm áp và hiểu chuyện. Đây có lẽ chính là lý do Thiên thích làm bạn với Vũ, Thiên luôn thấy mình thật thoải mái khi ở gần cậu bạn.

"Đi ăn cá viên chiên không tớ mời, tớ thấy trước cổng trường có mấy hàng nhìn ngon lắm." Vũ rủ rê.

"Trà sữa nữa."

"Ừ cả cá viên và trà sữa." Vũ lại cười.

Cá viên là món mà Thiên thích còn trà sữa là món mà Vũ thích.

Hai người bạn lại sánh vai đi dưới sân trường trong ráng chiều tà, bóng cả hai đổ dài trên đất nhấp nhô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top