Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. Ấm Áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phố xá đã lên đèn sáng rực, một thành phố năng động và đầy sức sống. Tòa nhà cao hình hoa sen đang chuyển màu liên tục nhờ vào hàng ngàn ngọn đèn bao bọc lấy nó. Thiên thích nhất là khi đèn chuyển thành màu xanh, nó khiến cậu có cảm giác như bản thân đang đứng trên một ngọn núi lớn mọc lên ngay giữa thành phố xa hoa.

"Thiên vào văn phòng gặp chị một chút." Vi nói khi đi ngang qua Thiên.

Vi là quản lý nhà hàng Sen Trắng nơi Thiên đang làm thêm.

Vi mặc một bộ vest đen, tóc búi cao gọn gàng chuyên nghiệp đang ngồi trong phòng làm việc, cô tập trung đọc mấy bảng số liệu thu mua hàng hóa của nhà hàng trong tháng vừa qua. Có tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

"Chị cho gọi em." Thiên mở cửa bước vào.

Thiên trong hình dạng của một chàng trai 18 tuổi, với đồng phục áo sơ mi trắng và quần tây đen của nhà hàng trên người, màu trắng làm vẻ đẹp của cậu càng chói sáng. Thiên nhìn sắc mặt của quản lý và đoán rằng có gì đó không tốt sắp xảy ra.

"Em ngồi xuống ghế đi."

Thiên kéo chiếc ghế có dựa lưng ra, ngồi xuống trước mặt chị quản lý. Vi ngay lập tức vào vấn đề.

"Chị thấy lúc này em làm việc không được tập trung, hay xảy ra sai lỗi. Chỉ trong tuần vừa rồi em đã ba lần báo sai thức ăn và 2 lần quên thu tiền của khách." Vi gay gắt.

Thiên cúi đầu im lặng nghe Vi nói vì đó là sự thật.

"Chị nghĩ em không phù hợp với công việc này... Đây là tiền lương tháng này của em. Từ mai em không cần đến làm nữa." Vi đẩy phong bì màu trắng về phía Thiên.

Thiên vẫn cúi gằm mặt.

"Em có gì muốn nói với chị không?"

Thiên bây giờ cảm thấy trống trải và tuyệt vọng vô cùng. Cậu không biết mình nên nói gì và giải thích như thế nào. Cậu thấy tương lai những ngày sắp tới thật tăm tối.

"Dạ không." Giọng Thiên nghẹn lại như có gì mắc ở cổ.

"Vậy em ra ngoài đi. Chị còn có việc phải làm." Vi lạnh lùng.

Thiên chầm chậm rời khỏi ghế, nặng nhọc bước ra khỏi phòng với phong bì tiền trên tay.

20 giờ Thiên được cho về sớm. Cậu bước xuống lòng đường như một cái xác không hồn, dòng xe cộ tấp nập vẫn nối đuôi nhau mặc cho nỗi buồn của Thiên có lớn thế nào. Cậu chỉ là một hạt cát nhỏ giữa sa mạc rộng lớn mà thôi. Một ngọn cỏ dại không màu sắc trong khu vườn đầy hoa rực rỡ. Thiên đang nhẩm tính xem mình còn bao nhiêu tiền, cách xoay xở với số tiền còn lại ít ỏi đó. Thiên lấy điện thoại ra tìm đọc những mẫu tin tuyển dụng, cậu chú tâm đến nỗi băng qua đường, khi đèn tín hiệu vẫn còn đang màu đỏ.

Két két két...

Tiếng xe thắng gấp khi cố tránh tông vào Thiên. Đến lúc này Thiên mới hoàn hồn, ngẩng mặt nhìn chiếc xe đang dừng lại cách cậu chừng một gang tay. Cậu hốt hoảng cúi đầu xin lỗi nhiều lần rồi theo dòng người, khi đã đèn xanh, qua phía kia đường.

"Giám đốc cậu không bị sao chứ?" Người tài xế mặc vest đen quay lại nhìn người phía sau đầy lo lắng.

"Tôi không sao." Vương đáp.

Vương dõi mắt nhìn theo bóng Thiên đi trên vệ đường và tự hỏi trong lòng người ấy đang nghĩ gì. Chỉ cần không may một chút thôi thì xe Vương đã tông trúng cậu ta. Vương nhìn thấy sự hoảng loạn trong ánh mắt của chàng thanh niên.

Đèn tín hiệu chuyển xanh, trợ lý Hoàng tiếp tục cho xe tiến về phía trước.

Sau khi cho xe rẽ vào đường một chiều, trợ lý Hoàng lên tiếng.

"Đội an ninh mạng đã truy lùng ra được kẻ đã đánh sập các máy chủ của chúng ta sáng nay. Giám đốc cậu định xử lý hắn ta thế nào?"

"Gọi cho luật sư Thanh chuẩn bị hồ sơ, tống hắn vào tù." Mắt Vương sắt lạnh.

"Tôi sẽ liên hệ ngay với luật sư Thanh thưa giám đốc."

Trong lúc chờ xe buýt, Thiên vẫn đang lướt điện thoại đọc những mục rao vặt với mong muốn mau chóng tìm được một công việc phù hợp. Bỗng một đứa nhỏ tầm 5 tuổi, mặt mũi lấm lem, bộ quần áo thun ngắn có hình siêu nhân mà cậu bé đang mặc cũng rách lỗ chỗ.

"Anh ơi! Anh cho em xin 10 ngàn mua bánh mì đi, mấy ngày rồi em với em gái không có gì ăn." Cậu bé nói với giọng nghẹt mũi.

Thiên nhìn cậu bé vài giây rồi móc cái phong bì màu trắng từ trong túi ra. Cậu lấy 100 ngàn đưa cho đứa nhỏ.

"Mua cơm cho em gái đi, ăn bánh mì không no đâu."

Xe buýt số 3 vừa cập bến Thiên nhét vội tiền vào tay cậu bé rồi nhanh chóng lên xe. Đứa bé đứng lặng nhìn theo Thiên một hồi rồi chạy đi mất hút trong con hẻm nhỏ tối tăm. Bỗng một ngọn đèn vàng bật sáng, soi rõ con đường phía trước của cậu bé.

Khu chợ về đêm chỉ còn vài hàng quán sáng đèn, mọi người đều đã thu dọn để về nhà sau một ngày mệt nhọc.

"Bà Năm ơi con về trước nha, nay chồng con hứa chở hai đứa nhỏ đi ăn gà rán, nãy giờ tụi nhỏ cứ gọi hối con về." Hoa tủm tỉm cười.

"Con về trước đi, bà bán thêm chút nữa rồi về sau." bà Năm vẫy tay chào Hoa.

Ngồi thêm chừng 30 phút mà không có khách hỏi mua, bà Năm cũng bắt đầu dọn hàng.

"Bà ơi cho 1 ký lạp xưởng, 3 ký khô cá lóc, 2 ký tôm lột và nửa ký khô mực."

Bà Năm quay lại nhìn vị khách vừa bước vào sạp mỉm cười nói.

"Thằng khỉ tới phụ ngoại dọn hàng đấy à."

Thiên nhìn bà Năm, miệng toe toét cười. Cậu để ba lô xuống bàn rồi bắt tay phụ ngoại dọn dẹp các loại khô cá vào trong tủ. Có sự hỗ trợ chuyên nghiệp của Thiên chưa đầy 15 phút thì mọi thứ đã được thu dọn xong xuôi. Thiên mạnh tay kéo cửa cuốn xuống và bấm ổ khóa lại cẩn thận.

"Sao con bảo hôm nay đi làm mà về sớm vậy Thiên?" Bà Năm thắc mắc.

"Tại hôm nay nhà hàng ít việc nên con được cho về sớm." Thiên không dám nói sự thật là mình vừa bị cho thôi việc.

Thiên xách chiếc túi da đen cũ của bà ngoại trên tay phải, tay trái thì cầm túi cơm, vai thì đeo ba lô của mình, cậu lỉnh kỉnh, lẽo đẽo theo sau bóng của ngoại. Thiên thấy mình giống như hồi lúc nhỏ, thường lon ton theo phía sau bà nhưng lúc đó cậu chỉ đứng tới thắt lưng ngoại còn bây giờ cậu đã cao hơn ngoại rất nhiều. Cả hai cùng lên xe buýt đi về nhà.

Nhi vừa đóng cửa tiệm áo cưới, cô bế bé Châu trên tay định đi về thì thấy Thiên và bà Năm đi tới.

"Con chào bà cố, con chào cậu Thiên." Bé Châu rời khỏi tay Nhi chạy lại ôm chầm lấy Thiên.

"Cục cưng của cậu." Thiên bế Châu lên mặc dù tay đang lỉnh kỉnh đồ.

"Để chị xách phụ cho." Nhi bước lại, đỡ bớt đồ từ tay Thiên.

"Nghe nói hôm nay Khang qua rước bé Châu đi chơi?" Bà Năm hỏi Nhi khi cùng đi trên đường.

"Thì anh Khang là cha của bé Châu mà ngoại, dẫn Châu đi chơi cũng bình thường." Nhi đáp.

"Thế con có bình thường không?"

"Ngoại... giờ con với anh Khang là bạn của nhau. Hai đứa con vẫn bình thường khi gặp mặt."

"Cậu Phong, cậu Phong." Tiếng Châu hô lớn khi thấy dáng Phong đi về phía mọi người.

Phong là em trai của Nhi. Bà ngoại có ba người con gái là dì Hai, mẹ Thiên và dì Út. Nhà dì Hai sát vách nhà bà ngoại cách nhau một cái hàng rào dâm bụt. Dượng Khoa là chồng của dì Hai, Nhi là con gái cả của dì dượng, Phong là con trai út. Phong hiện là nhân viên phòng kế toán của một công ty trong trung tâm.

"Con chào bà ngoại." Phong lễ phép nói, tay vỗ vai Thiên.

"Sao nay về trễ vậy Phong." Bà Năm hỏi.

"Nay con đi ăn với bạn đồng nghiệp nên hơi trễ."

"Bạn gái hả anh Phong?" Thiên lém lỉnh hỏi.

"Bạn bình thường thôi. Ai mà thích người như anh. Anh mà đẹp trai như em thì đã cua được khối cô."

Tuy Phong nói vậy nhưng Thiên thấy anh rất phong độ và chững chạc.

"Cháu bà đẹp trai vầy đứa nào chê thì mau đi khám mắt đi." Bà Năm nói vào.

"Mặt thì không đến nỗi nào nhưng nó ở dơ lắm ngoại ơi. Nó mặc quần lót ba ngày không giặt đó." Nhi kể lể.

Nghe vậy bé Châu bụm miệng cười.

"Chị Hai..."

"Hai ba gì? Nói không đúng sao?"

"Có gì vui mà mọi người nói chuyện râm ran cả đoạn đường vậy." Dì Hai từ phía sau đi lên, tay cầm mớ rau củ.

"Đang nói vụ thằng Phong ở dơ đó mẹ, mà mẹ đi đâu mới về vậy?" Nhi hỏi.

"Đi mua thêm rau cho món lẩu bò. Kêu dì Út con đi làm về ghé mua ít rau mà nó quên mất tiêu... Mẹ con mới mua chai thuốc bổ cho mẹ nè, nghe người ta nói uống cái thuốc này vô là dễ ăn dễ ngủ lắm." Dì hai đưa hộp thuốc bổ cho bà Năm.

Mọi người đi về gần tới nhà thì dì Út chạy ra.

"Đứa nào ăn bò viên nhân trứng cút giơ tay để Út biết." Dì Út hồ hởi, tay phải đang cầm cái vá to, "Ý con hỏi tụi nhỏ không tính mẹ với chị Hai." Út biết mình lỡ lời khi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của dì Hai.

Mọi người cùng nhìn dì Út rồi cười trêu.

"Bà Út con ba viên." Bé Châu giơ ba ngón tay mập mạp lên.

"Ăn hết không mà đòi ba viên vậy cô nương." Nhi chọc bé Châu.

"Vậy con ăn hai viên nha bà Út." Bé Châu nói sau một hồi suy nghĩ lại.

"Con 5 cục nha Út." Phong nháy mắt với Út Nhàn.

"Con 4 cục, cho con thêm nấm kim châm." Nhi nói.

"Cho con 10 viên nha Út." Thiên nói lớn.

"Muốn biến thành bò viên hay sao mà ăn nhiều vậy?" Phong cù lét Thiên.

"Thôi vào nhà đi." Bà ngoại nói.

Mọi người đều rẽ vào cổng nhà bà Năm. Dượng Khoa và Tiên đang ngồi chờ trên tấm phản gỗ lớn ngay dưới gốc cây tử đằng, nồi lẩu bò to đang đặt trên chiếc bếp điện vừa nổi bọt nước sôi sùng sục. Mọi người ùa lên chiếc phản, nói cười rôm rả với nhau. Thiên đứng nhìn mọi người ít phút, cậu cảm thấy tâm trạng mình đã tốt hơn ít nhiều. Cậu lao vào tranh bò viên cùng Phong và Nhi. Trên cao trăng sáng tròn vành vạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top