Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Loang Lổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bà Năm Hường có 3 người con gái. Đứa con đầu bà đặt tên là Lý Mỹ Bình, chữ Bình trong Hòa Bình với mong muốn con gái có một cuộc sống yên ổn, không còn chiến tranh, không còn loạn lạc. Con gái thứ bà đặt tên là Lý Mỹ An, chữ An trong An Yên với ý nguyện con gái có một cuộc sống an lành, một chỗ an cư trong cuộc sống, một chữ an toàn trong mọi việc. Con gái Út bà đặt tên là Lý Mỹ Nhàn, chữ Nhàn trong Nhàn Rỗi với cầu mong con gái nhỏ luôn không quá quay cuồng vì công việc, có nhiều thời gian nghĩ ngơi. Bình, An, Nhàn ba cái tên nói lên ước nguyện của các bậc cha mẹ dành cho con cái họ trong cuộc sống đầy vất vả này. Nhưng dì Hai Bình thường có cắt nghĩa khác về ba cái tên Bình, An, Nhàn của ba chị em họ. Theo dì Hai thì Bình là của chữ Bình Bông vì bây giờ dì hai khá là mập trông như cái bình cấm hoa tròn, An là An Nghỉ vì mẹ Thiên đã theo tổ tiên về miền cực lạc để "nghỉ dưỡng", còn Nhàn là Nhàn Nhạt vì dì Út rất ghét ăn mặn nên món nào út nấu cũng rất là nhạt do bỏ ít muối. Mọi người nghe thấy cũng gật gù đồng ý dù chữ nghĩa hơi có chút miễn cưỡng.

"Út ơi con vào được không?" Thiên đứng trước phòng của dì Nhàn lên tiếng hỏi.

"Vào đi Thiên đẹp trai."

Thiên mở cửa rồi bước vào trong phòng. Thiên đứng yên nhìn dì Nhàn mà không nói gì mặt cậu ủ rũ.

"Lại đây." Dì Nhàn gọi bằng giọng hiền hòa.

Thiên đi lại ngồi xuống sàn rồi gối gầu lên chân dì Út. Dì Nhàn ngồi trên giường thấp dùng tay xoa lưng cho Thiên.

"Con xin lỗi Út, vì con mà Út phải đi cầu xin người khác."

"Út có giúp gì được đâu, người ta đâu có chịu gặp Út."

"Nhưng cuối cùng người ta vẫn bãi nại."

"Chắc họ sợ Út ngày nào cũng đến đó sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của họ nên họ mới thôi."

"Út có buồn con không? Con là một đứa trẻ không ngoan phải không Út?"

"Út đâu có buồn con đâu Thiên đẹp trai. Con là một đứa trẻ ngoan. Ai trên đời mà chẳng mắc sai lầm. Người ta trưởng thành từ những sai lầm đó." Dì Út lấy tay vỗ nhẹ lên lưng Thiên.

"Con nhớ mẹ lắm út. Lúc nhỏ mẹ cũng hay ngồi như vầy rồi vỗ lưng cho con."

Dì Nhàn bỗng cảm thấy như có gì đó nghèn nghẹn ở cổ họng.

"Út cũng nhớ mẹ con. Út nhớ lúc nhỏ có lần Út với chị ba đi mót lúa (đi nhặt lúa vụn người ta bỏ đi), hai chị em mót cả ngày cũng được cỡ một lon gạo xong đem ra nhà bà Tư đổi lấy được hai cây kẹo, vậy mà Út vụng về làm rớt cây kẹo của mình xuống bùn lúc đó Út khóc khan cả giọng vì tiếc cây kẹo. Thế là chị ba phải lấy cây kẹo của mình đưa cho Út thì Út mới hết khóc. Sau đó mẹ con còn phải cõng Út về nữa vì chạy nhảy cả ngày nên chân Út bị đau, vậy mà chị ba không một lời than van..." Dì Út khóc.

"Nhân sinh vốn nhiều muộn phiền, nhưng nếu bạn có đủ can đảm để đối diện với nó thì bạn sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn. Chọn đi tiếp hay là dừng lại đều do chính bản thân bạn lựa chọn." Lời câu nói trên bức tranh thư pháp treo trong phòng của Út Nhàn.

Tại sân bóng rổ trong công viên gần khu nhà của Thiên và Vũ. Cả hai người bạn đang ngồi cạnh nhau trên dãy ghế màu đỏ dọc theo sân bóng. Vũ lên tiếng.

"Cậu nhắn tớ ra đây chắc là có gì muốn kể phải không? Tớ sẵn sàng nghe rồi."

Từ sau sự việc ở đồn cảnh sát thì Thiên càng tin tưởng Vũ hơn, mặc khác với sự nhại bén của Vũ chắc cậu cũng đã lờ mờ hiểu ra bí ẩn quanh những sự việc xảy ra vài ngày này. Nên Thiên quyết định sẽ kể rõ mọi chuyện với cậu bạn thân.

"Ừ tớ muốn kể cho cậu nghe tất cả sự thật..."

Vũ im lặng lắng nghe.

"... thế là tớ đã giả dạng của Tiên để đến trường đại học. Còn những việc về sau thì cậu đã rõ."

Vũ trầm tư sau khi nghe câu chuyện của Thiên. Mặt Vũ vẫn bình thường không hề có sự thay đổi về cảm xúc.

"Thế còn việc học của cậu thì sao. Cậu không định học tiếp nữa sao?" Vũ lên tiếng sau một lúc suy tư.

"Tớ đã bảo lưu kết quả ở trường Đại Học Tổng Hợp chắc hai năm nữa tớ sẽ đi học lại."

"Tại sau không phải là một năm nữa, sau khi Tiên đã có thể đến trường?"

"Nói thật với cậu là tiền tớ để dành để đi học đã dùng để phẫu thuật cho Tiên. Nên giờ tớ phải bắt đầu để dành lại từ đầu. Đó là lý do mà tớ cần việc gấp gáp vậy."

"Vậy mà tớ cứ tưởng là cậu đã đi chuyển giới làm con gái." Vũ vu vơ nói.

"Thích tớ à, muốn cưới tớ chứ gì?" Thiên trêu Vũ

"Quá thật vọng khi không có một người bạn gái xinh đẹp. Nhưng có lại một thằng bạn như cũ cũng tốt."

"Gì mà cũng tốt, phải nói là quá tốt đi chứ. Cậu có biết khi tớ làm con gái tớ ngột ngạt biết chừng nào không? Cái này không được làm cái kia không được làm, sau đợt này tớ thấy làm con trai là sướng nhất trên đời. Đi tiểu còn phải ngồi nữa..." Chợt như nhớ ra điều gì Thiên nhìn Vũ nham nhở.

"Đừng nói cậu lại muốn..."

"Lâu rồi chúng ta không thi xem ai đái xa hơn hay là hôm nay chúng ta thi đi xem coi trình độ của cậu có tăng lên không?" Thiên ranh mãnh.

"Lớn rồi ai mà lại chơi trò đái thi nữa, trò đó chỉ có tụi con nít mới chơi thôi."

"Sợ chứ gì, sợ thua tớ, hay là sợ tớ nhìn thấy "cái ấy" của cậu, chắc nó chỉ cỡ này." Thiên giơ ngòn tay út lên rồi co co trêu ngươi Vũ.

"Không cần công kích tớ không chơi đâu."

"Ờ ờ không chơi thì thôi, giờ lớn rồi nên chê mấy trò của tớ là con nít chứ gì. Chỉ thích mấy trò văn văn minh minh." Thiên lại khích tướng Vũ.

Vũ lạnh nhạt bỏ đi một nước. Thấy vậy Thiên kêu lớn.

"Vũ đi đâu vậy, về hả?"

"Ra bức tường phía sau. Cậu không đi theo còn đứng đó làm gì?"

Thiên cười mãn nguyện vì bức tường cũ phía sau sân bóng là nơi Thiên, Vũ và bọn con trai dùng để thi xem ai đái xa hơn.

"Vũ chờ tớ với, cậu đi chậm thôi, ai thua phải bao trà sữa!" Thiên nói với theo

Sáng hôm sau tại phòng học, Thiên trong hình dạng của Tiên nhẹ nhàng đặt ly trà sữa xuống trước mặt Vũ.

"Lần sau tớ sẽ thắng cậu." Thiên cay cú.

"Luôn sẵn lòng tiếp chiêu." Vũ cười nói.

Thiên thật sự không thể nào ghét nỗi gương mặt như thiên thần của Vũ. Cậu chỉ biết ôm nỗi bực vào trong lòng và thầm chờ ngày báo thù.

Lớp trưởng của lớp là Nam một cậu bạn cao gầy mang đôi kính cận khá to. Hôm nay trong Nam khá bảnh với áo sơ mi caro vàng cam và quần jean xanh. Nam ngồi xuống phía trước mặt Thiên và Vũ.

"Chào hai cậu tớ là Nam là lớp trưởng của lớp mình." Nam giới thiệu bản thân

"Chào cậu tớ là Vũ."

"Tớ là Thiên hân hạnh làm quen." Thiên chuyển về chế độ của một cô gái thùy mị nết na.

"Tớ có cái này cho hai cậu xem." Nam đưa một tờ poster nhiều màu cho Thiên và Vũ

"Lễ hộ chào đón tân sinh viên Rainbow Fairy." Vũ đọc thầm

"Sao cậu lại đưa tụi tớ cái này." Thiên hỏi.

"Cuối tuần này trường sẽ tổ chúc lễ hội để chào đón tân sinh viên với tên gọi là Raibow Fairy."

Thiên và Vũ gật gù lắng nghe.

"Trong lễ hội sẽ có cuộc thi hóa trang với chủ đề là Princess and Prince. Mỗi lớp năm nhất sẽ cử ra một nam và một nữa để tham gia cuộc thi này. Tớ mong hai cậu sẽ tham gia."

"Một cuộc thi vô bổ." Thiên nghĩ thầm.

Vũ thì trầm mặc không nói gì.

Thấy thái độ thờ ơ của Thiên và Vũ, Nam liền nói tiếp:

"Giải nhất của cuộc thi là 10 triệu tiền mặt và voucher trà sữa miễn phía một năm của nhãn hàng Hotoma đến từ Nhật Bản." Nam cao giọng như một diễn giả.

"Tớ tham gia." Thiên nhìn Nam với ánh mắt lấp lánh màu kim tiền.

"Vậy tớ cũng tham gia." Thiên từ tốn nói.

"Bravoo... vậy tớ sẽ ghi tên hai cậu vào danh sách tạm thời này."

"Tạm thời?"

"À là vì, lớp chúng ta tổng cộng có 7 người đăng ký tham gia cuộc thi này, gồm 4 nữ và 3 nam tính luôn hai cậu. Hai người thấy đấy giải thưởng quá là hấp dẫn mà phải không. Nên chiều nay trước khi ra về ban cán sự sẽ cho cả lớp bỏ phiếu để chon ra một nữ, một nam đại diện lớp tham gia cuộc thi Princess and Prince."

Thiên và Vũ gật đầu tỏ ra mình hiểu những gì Nam nói.

"Tớ sẽ bỏ phiếu cho hai cậu." Nam nói nhỏ vào tai của hai người bạn.

Nam nháy mắt chào Thiên và Vũ rồi về chỗ mình ngồi.

Bỗng có tiếng lao xao bên ngoài hành lang dẫn vào lớp một. Vương bước vào lớp như một vị thần ánh sánh với hào quang rực rỡ xung quanh mình. Đây là lần đầu tiên Vương đến sau mấy ngày nghỉ học. Vương vẫn lịch lãm như ngày thường trong một bộ suit đen sang trọng, tóc cậu được chảy chuốt gọn gàng bóng mướt. Mọi người trong lớp đều phải ngước nhìn khi Vương đi qua chỗ họ ngồi. Vương chọn một chỗ sát tường cuối lớp cách xa mọi người. Mặt Vương lạnh nhạt không quan tâm đến những lời khen ngợi đang râm ran xung quanh.

"Đẹp trai quá, tớ chết mất."

"Mặt đẹp mà thân hình còn chất lượng nữa chứ."

"Quạt cho tớ đi tớ thở không nổi rồi này."

"Đề cử cậu ta đi thi Princess and Prince thôi." Cô gái tóc hoe nói.

"Tớ thì thấy Vũ đẹp trai hơn." Cô bạn kế bên đáp lại.

...

"Là tên đó." Thiên hậm hực nhìn qua Vương.

"Tên đó là ai?" Vũ thắc mắc.

"Là cái tên muốn tống tớ vào tù."

"À là cái tên bị cậu đánh ở bãi xe à."

"Đâu phải tự nhiên tớ muốn đánh tên đó, tại hắn ta hành động đáng nghi."

"Cậu muốn tớ đánh gãy chân tay hắn, biến hắn thành tàn phế suốt đời, để giúp cậu hả giận không?" Vũ nhìn Thiên với gương mặt sắt lạnh.

"Cậu nói thật hả?" Thiên lo lắng vì biết rằng Vũ có khả năng làm chuyện đó.

"Tớ đùa đó." Vũ nhoẻn miệng cười.

"Thật ra là lỗi của tớ đã không hỏi trước mà đã tấn công cậu ta. Nhưng tớ vẫn không thể có cảm tình với kẻ đã tống tớ vô tù."

"Đâu ai bắt cậu phải thích cậu ta đâu."

"Tớ mà thích cậu ta... Không ngờ cậu ta lại học chung lớp tụi mình." Thiên đau khổ.

"Oan gia ngõ hẹp." Vũ hút một hơi trà sữa.

Cuối ngày học sau khi giảng viên vừa rời khỏi lớp, Nam nhanh nhẹn đứng ra trước lớp và thông tin về cuộc bình chọn người đại diện lớp tham gia cuộc thi Princess and Prince trong lễ hội Tân sinh viên Rainbow Fairy vào cuối tuần.

"Đầu tiên xin mời bốn ứng viên nữ của chúng ta bước lên phía trên này."

Vương không có hứng thú gì với mấy hoạt động dạng này, cậu đứng dậy định rời khỏi lớp. Ngay lúc này Vương nhìn thấy một cô gái tóc dài, da trắng sứ, gương mặt xinh đẹp như một nàng công chúa đang từ từ rời khỏi chỗ ngồi. Bất giác Vương nhớ ra mình đã từng gặp cô gài này. Não Vương như một cuộng băng đang trở ngược lại. Vào ngày đầu tiên đi học khi Vương dừng xe gần trạm xe buýt để đi nghe điện thoại, cậu đã thấy một cô gái đang cố nhặt táo dưới đất dùm một bà lão, một cô gái rất đẹp. Sau đó Thiên gặp lại cô gái đó khi cô ấy đang đuổi theo chiếc xe buýt với đôi giày đang xách trong tay, khi đó Vương đã rất  kinh ngạc trước tốc độ chạy của cô gái, lần thứ ba là khi Vương lái xe ra cổng trường để quay về công ty, ánh mắt cậu đã một lần nữa chạm vào cô gái đó.

"Thì ra là cô ấy." Vương nói thầm rồi ngồi xuống ghế, cậu quyết định không ra về nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top