Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Đàm tổng, sinh nhật vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi ánh mặt trời chiếu rọi càng gần về phía chí tuyến nam thì ban ngày ở bắc bán cầu càng ngắn đi, màn đêm cũng kéo dài thêm. Thành phố đã bước sang độ cuối thu.

Triệu Khải Bình khoác tia nắng hoàng hôn lên người, bước ra khỏi bệnh viện. Khi cậu về đến nhà thì những ánh đèn cũng vừa được thắp lên.

Trước cửa nhà xếp cả đống thùng giấy có kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, công ty chuyển phát nhanh nào cũng góp mặt. Họ tên người nhận hàng cũng rất đa dạng, bao gồm: "Khải Bình Đào", "Khải Bình Cảnh", "Khải Bình Tô",...

Triệu Khải Bình mở cửa nhà, ngồi bệt xuống ngay trước cửa bóc hàng ra. Sau khi đã bóc được kha khá hàng, cậu gom đống thùng giấy chất chồng ôm vào trong lòng rồi đi ra ngoài.

Trong lúc cậu đang chờ thang máy, một chiếc thang máy khác đang đi lên chợt mở. Một hình bóng quen thuộc bước ra.

Đàm Tông Minh mặc chiếc áo măng tô dạ dài đến đầu gối, khoác khăn quàng cổ màu đỏ sậm, nhanh chóng bước ra ngoài.

"Anh Tông Minh?" Triệu Khải Bình gọi anh một tiếng.

"Khải Bình? Vừa nãy nhắn tin hay gọi điện cũng không thấy em nhấc máy, tôi còn tưởng..."

Triệu Khải Bình cong môi cười. "Vừa nãy em đang bóc mấy gói hàng, không để ý điện thoại. Em muốn đem đống thùng giấy này đến trạm thu hồi phế liệu, anh tự mở cửa vào nhà đi. Mật mã sáu số, có nhớ sinh nhật của em không?"

Thấy Đàm Tông Minh gật đầu, Triệu Khải Bình yên tâm bước vào thang máy đi xuống dưới lầu.

Kể từ khi căn bệnh lần trước khỏi hẳn, Triệu Khải Bình đã dần quen thuộc với sự xuất hiện bất thường của Đàm Tông Minh.

Hôm đó, sau khi Đàm Tông Minh đến thăm hỏi rồi rời đi, anh đã sai người đem mấy món ăn thanh đạm đầy đủ dinh dưỡng đến. Buổi tối anh lại đến thăm Triệu Khải Bình, cách một ngày lại đến ở một đêm. Khi ấy Triệu Khải Bình đã khỏe lên kha khá rồi, hai người không nhịn được hứng thú quần nhau một trận.

Về sau, Đàm Tông Minh đã trở thành khách quen của Triệu Khải Bình.

Có lúc anh sẽ lái xe, vừa hay chờ trước cửa bệnh viện đón Triệu Khải Bình. Có lúc anh sẽ đến gõ cửa nhà Triệu Khải Bình vào lúc tối muộn, viện cớ ngày hôm sau có việc bận ở gần đó nên ngủ nhờ một đêm.

Triệu Khải Bình thích nghi với điều này rất nhanh. Đàm Tông Minh luôn liên lạc với cậu từ trước, dù là đến nhà cậu ở hay cùng đi ăn tối, hoặc là có quan hệ xác thịt. Nhưng phần lớn thời gian khi hai người ở cùng nhau chỉ là chuyện ai nấy làm, chung sống hòa thuận, thỉnh thoảng mới chuyện trò đôi câu.

Trạm thu hồi phế liệu ở ngay trong tiểu khu, rất nhanh Triệu Khải Bình đã xử lý xong đống thùng giấy rồi trở về. Cậu vừa đi vừa nghĩ đến chuyện mật mã khóa cửa nhà.

Đương nhiên cho Đàm Tông Minh biết mật mã cũng chẳng sao. Với nhân phẩm và chừng mực của Đàm Tông Minh, anh sẽ không xấu tính đến mức không mời mà đến. Đàm Tông Minh biết sinh nhật của cậu cũng rất bình thường, có lẽ anh đã điều tra cậu tường tận từ sau lần đầu tiên gặp nhau rồi.

Thế nhưng, Đàm Tông Minh lại âm thầm nhớ kỹ sinh nhật của cậu, hiển nhiên là vô cùng quan tâm cậu.

Điều này khiến cho Triệu Khải Bình cảm thấy hơi bất an.

Nếu đã là bạn tâm giao thì cũng nên có qua có lại. Đàm Tông Minh đối xử với cậu vừa chân thành vừa lịch sự, cậu cũng nên đáp lại anh mới đúng.

Sinh nhật Đàm Tông Minh là ngày nào nhỉ? Hình như cậu từng hỏi một lần rồi.

Triệu Khải Bình về đến cửa nhà. Khi cậu đang nhấc tay lên định mở cửa, bỗng dưng xịt keo ngay tại chỗ.

Sinh nhật của Đàm Tông Minh. Là hôm nay.

--

Có người khi lo lắng sẽ giống như kiến bò trên chảo nóng, nhưng Triệu Khải Bình thì lại khác. Bình thường cậu sẽ ngây người một lúc như vậy, đại não quay mòng mòng với tốc độ cực nhanh. Nếu như người khác muốn nghe thấy tiếng ồn khi chiếc CPU trong đầu cậu vận hành, dường như sẽ khó ngang với bay lên trời.

Thoạt nhìn có thể thấy Đàm Tông Minh không giống loại người để tâm đến cảm giác nghi thức khi "ăn sinh nhật". Vừa nãy anh cũng không hề bày tỏ có nguyện vọng gì, có lẽ chỉ là trùng hợp. Nhưng nếu như đã trùng vào ngày sinh nhật, Triệu Khải Bình sẽ không thể ngó lơ dịp này. Đáng ra cậu nên gửi tặng vài câu chúc tụng, thế nhưng văn vẻ của cậu khô khan quá. Nếu như Triệu Khải Bình tặng quà, Đàm Tông Minh cũng đâu giống người thiếu tiền mua đồ?

Triệu Khải Bình âm thầm cắn răng giậm chân. Dù sao mục đích cũng là làm cho Đàm Tông Minh vui vẻ, cùng lắm thì thỏa mãn thể xác.

Cậu nghĩ như vậy rồi bước vào nhà, mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp.

Đống hàng bị Triệu Khải Bình bóc ra ban nãy vẫn còn vương vãi lung tung trước cửa, giờ đây đã được xếp ngay ngắn trong góc phòng khách.

Đàm Tông Minh đang ngồi bên cạnh lật mở cuốn "Trích lời Đỗ Thượng", tư thế ung dung nhàn nhã.

Triệu Khải Bình đến gần anh. "Muốn đọc cuốn này thì em tặng anh đấy. Em... quên mất hôm nay là sinh nhật của anh nên chưa chuẩn bị gì hết."

"Không sao." Đàm Tông Minh buông cuốn sách xuống nhìn cậu. "Tôi đón sinh nhật cũng chẳng có gì đặc sắc lắm."

Triệu Khải Bình thở phào nhẹ nhõm, vừa thu dọn lại đồ đạc vừa nói. "Vậy anh có nguyện vọng gì không, mấy điều ước mà em có thể thực hiện ấy?"

"Có thì cũng có thật, để tôi nghĩ xem nên nhắc đến cái nào."

"Được, anh cứ nghĩ từ từ." Triệu Khải Bình cười đáp lại một câu, bỗng nhiên đôi tay khựng lại.

Cậu phát hiện ra một món đồ mà mình chưa từng đặt mua. Bên trên gói hàng trơn nhẵn là dòng chữ "LELO" bắt mắt, mặt sau viết "Exclusively For the Golden Boy" "For refined gentlemen who know that you can't put a price on luxury - or on pleasure". (Dành cho những quý ông thanh lịch, người biết rằng bạn không thể định giá được sự sang trọng - hay khoái lạc)

(LELO Thụy Điển là thương hiệu sextoy hàng đầu thế giới)

Triệu Khải Bình đột nhiên quay đầu lại nhìn Đàm Tông Minh, lúc này người ngồi sau mới thong thả đáp lại ánh mắt của cậu. "Bị em phát hiện rồi."

Triệu Khải Bình bị món đồ trong tay và ánh mắt của Đàm Tông Minh thiêu đốt đến mức phải quay đầu đi, lại trông thấy vài món khác thuộc dòng sản phẩm giá cả phải chăng luôn nhận được feedback tốt. Trước đây cậu chỉ thuận miệng nhắc đến chúng một lần, không ngờ Đàm Tông Minh lại nhớ kỹ đến thế.

Cậu âm thầm mắng chửi trong lòng.

"Những thứ này đều là nguyện vọng của tôi, chọn một cái em có thể thực hiện được đi." Đàm Tông Minh cười tủm tỉm, sợ nói thế vẫn chưa đủ nên lại bồi thêm một câu: "Nếu em thấy một cái không đủ thì hai cái cũng được."

Triệu Khải Bình trừng mắt lườm, nhưng trong lòng cậu lại nghĩ. Tại sao Đàm Tông Minh biết cậu muốn thỏa mãn thể xác chứ?

--

Nói đến đây, hai người chẳng thể tập trung tư tưởng ăn hết bữa cơm tối được.

Đàm Tông Minh chỉ ăn nửa bát mì, thời gian tắm rửa cũng ngắn lại một cách rõ ràng. Còn Triệu Khải Bình lại chuẩn bị rất lâu, khi bước ra khỏi phòng tắm làn da cậu đã ửng hồng do hơi nóng hun đốt.

Những món đồ chơi với đủ loại hình dáng khác nhau xếp bên mép giường. Đàm Tông Minh đang chơi đùa cùng hai chiếc khuyên mạ vàng, Triệu Khải Bình đi tới. "Dù cho rất ít người nhận ra logo thương hiệu này, nhưng em cũng không tiện đeo lúc ra ngoài nhỉ?"

"Đúng vậy, thế nên cứ để đấy đi. Nếu muốn em đeo thứ gì đó lên thì cũng nên là cái khác, kích thước của khuyên này không phù hợp." Ánh mắt Đàm Tông Minh quét khắp cơ thể Triệu Khải Bình.

Trí tưởng tượng của Triệu Khải Bình vô cùng phong phú, trong nháy mắt cậu đã nghĩ đến năm sáu loại trang sức hình tròn. Ngoại trừ nhẫn, những loại khác cậu đều thích, hơn nữa cũng không ngại dùng thử.

Triệu Khải Bình ghé sát vào bên tai Đàm Tông Minh: "Đàm tổng, sinh nhật vui vẻ. Anh muốn chơi thế nào đây?"

Câu trả lời của Đàm Tông Minh mang theo hương thơm lạnh lẽo bên tóc mai. "Em tự chơi cho tôi xem."

Triệu Khải Bình cười đến mức khóe mắt nở rộ hoa đào, trên người chỉ chừa lại một bộ đồ ngủ tơ tằm, vạt áo rộng mở phanh ra hai bên ngực.

Đàm Tông Minh ngồi dưới ngọn đèn mờ ảo, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn Triệu Khải Bình.

Chàng trai đối diện anh tách mở đôi chân, bóp từng chút gel bôi trơn vào trong hạ thân. Sau đó, cậu thuần thục đùa giỡn miệng nhỏ giữa hai cánh mông, nhào nặn hậu huyệt đỏ sẫm đến khi nó vừa mềm mại vừa ướt át.

Đàm Tông Minh cảm thấy yết hầu cùng dương vật đồng thời căng trướng lên, mặt không biến sắc mà cắn răng khống chế hô hấp. Cảnh tượng trước mắt bắt đầu đánh thẳng vào giác quan của anh.

Triệu Khải Bình không khách sáo nữa. Cậu cầm lấy chiếc gậy massage kích thước to lớn khác thường, giá cả cũng không hề rẻ. Ngón giữa thon dài của cậu luồn qua chiếc vòng nằm ở phần chuôi gậy. Bàn tay cậu nắm lấy nửa phía dưới gậy, nhét phần đầu gậy vào miệng huyệt. Bởi vì nguyên nhân đến từ tư thế nằm, trên bụng cậu hiện lên một tầng cơ bắp với đường nét mỏng manh, săn lại vì căng thẳng. Thứ cũng siết chặt giống vậy chính là miệng huyệt giữa hai chân cậu, bởi vì không chịu nổi phần thô to nhất của cây gậy mà hiện lên nét khiêu gợi khác thường.

Tay trái trống trải của Triệu Khải Bình nắm lấy tính khí đang ngẩng đầu cao ngạo để tự an ủi chính mình. Bỗng chốc phía dưới liền thả lỏng, gậy massage cứ thế trượt vào trong. Chỉ trong một thoáng như vậy cậu đã thở gấp rên rỉ thành tiếng, lộ ra vẻ quyến rũ phóng đãng mời gọi người khác.

Chẳng mấy chốc, hạ thân Triệu Khải Bình đã truyền đến âm thanh nhớp nháp của chất lỏng trắng đục. Đàm Tông Minh liếc mắt nhìn sang, chiếc gậy massage màu vàng đang đâm vào rút ra dính đầy gel bôi trơn trong suốt, thế mà vẫn vô cùng bắt mắt dưới ánh đèn lờ mờ.

Đàm Tông Minh dùng sức xoa khớp xương ngón tay, tim đập đến phát đau. Triệu Khải Bình trước mắt và Triệu Khải Bình gian xảo khéo léo ngày thường là cùng một người, nhưng lại khác nhau hoàn toàn. Cậu đang trần trụi phô bày thân thể. Cậu vừa ngượng ngùng vừa sa đọa mà khuếch trương và thỏa mãn chính cơ thể của cậu, cứ thế dần đắm chìm vào ngọn lửa dục vọng.

Cùng là một chuyện. Nếu một chàng trai xinh đẹp khác làm ra chuyện này thì chỉ có thể coi là dâm ô nhục dục. Còn Triệu Khải Bình làm ra lại chính là nghệ thuật.

(Sao anh tiêu chuẩn kép vậy hả anh Minh =))))) )

Thứ khiến cho Đàm Tông Minh không thể chịu nổi chính là Triệu Khải Bình không liếc mắt nhìn anh một lần nào từ đầu đến cuối. Cậu cứ thế tự đùa bỡn chính mình rồi tự hưởng thành quả. Thứ này còn hữu ích hơn so với bất kỳ ánh mắt quyến rũ nào. Cơ thể cậu mềm mại thành thật đến thế, tính cách lại bướng bỉnh bất tuân như vậy, khiến cho Đàm Tông Minh vừa yêu vừa hận.

Một loại kích thích vừa kỳ lạ vừa mãnh liệt sinh sôi trong lòng Đàm Tông Minh, càng trần trụi hơn so với tình cảm vấn vương, càng kịch liệt hơn so với ham muốn tình dục, thúc giục anh đến gần thân thể Triệu Khải Bình. Vậy là Đàm Tông Minh hơi thô lỗ đẩy tay Triệu Khải Bình ra, nắm chặt lấy chiếc vòng nằm ở phần chuôi gậy massage màu vàng như một điều tất yếu.

Tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ của Triệu Khải Bình ngừng lại trong thoáng chốc, tựa như đang rẽ sóng lao ra từ trong vòng xoáy khoái cảm vậy. Cậu vẫn còn thấy sợ hãi mà thở dốc từng hơi, cuối cùng ánh mắt cũng quan tâm đến khuôn mặt Đàm Tông Minh.

Đôi mắt ấy mang theo nét trong sáng như đang say rượu. Đàm Tông Minh không nhịn được lại càng hưng phấn hơn, bàn tay bắt đầu chuyển động. Anh đã quá quen thuộc với cơ thể Triệu Khải Bình, đầu gậy massage trơn tru đâm vào tuyến tiền liệt từng đợt. Triệu Khải Bình không chịu nổi nữa, khó khăn lắm mới chạm được đến cự vật cứng rắn của Đàm Tông Minh, ngang ngược lấy lòng anh.

Đàm Tông Minh khống chế lực tay chậm rãi cọ sát cậu, ngoài miệng vẫn chưa buông tha. "Tự chơi rất sướng đúng không?"

Triệu Khải Bình hít thở sâu từng hơi theo động tác của anh, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lập tức lắc đầu.

"Không thành thật." Đàm Tông Minh dùng bên tay còn lại véo đầu vú hơi se cứng đang phơi bày của Triệu Khải Bình, tàn nhẫn nói: "Tôi thấy có vẻ như em không cần đến tôi làm."

Triệu Khải Bình đã bị thao lộng đến mức bụng nhỏ co giật từng cơn, thế mà cậu lại bị Đàm Tông Minh dồn ép phải đưa ra quyết định nhanh chóng. Cậu nắm chặt lấy cự vật dưới thân Đàm Tông Minh, ngón tay nghịch ngợm vẽ vài vòng lúc nhanh lúc chậm. Triệu Khải Bình xé bao đeo lên cho anh, rất thức thời mà nhận thua: "Em có cần anh làm mà."

"Nhưng mà em cắn nó rất chặt đấy, không buông ra được nữa đúng không?"

Mặc dù thường ngày Đàm Tông Minh cũng hay buông đôi câu trêu đùa, thế nhưng những lời thẳng thừng trắng trợn giống như câu vừa nói lại không nhiều lắm. Anh chỉ thích dỗ dành Triệu Khải Bình kêu lên vài tiếng dễ nghe hơn mà thôi.

Triệu Khải Bình bị cọ sát đến nỗi sắp bắn tinh rồi, buột miệng kêu lên một tiếng "Tông Minh" trong vô thức.

Đàm Tông Minh sững sờ.

Giây tiếp theo, anh rút cây gậy massage ra ném qua một bên, kéo căng hai bên đầu gối Triệu Khải Bình, dồn sức vùi vào miệng huyệt ẩm ướt mềm mại, đè Triệu Khải Bình xuống bắt đầu trừu sáp.

Vốn dĩ Triệu Khải Bình đã ở ngay bên vực sâu. Dường như phản ứng sinh lý quá mãnh liệt khiến cậu choáng váng, bỗng nhiên nước mắt tuôn trào ra ngoài, men theo khóe mắt chảy xuống.

Đàm Tông Minh đang chìm trong cảm giác thỏa mãn. Khi nhìn thấy nước mắt của Triệu Khải Bình, trong lòng anh lại nổi lên chút thương xót, anh vươn tay chạm vào khóe mắt Triệu Khải Bình. Triệu Khải Bình bỗng tỉnh táo lại. Có vẻ như cậu không hài lòng với hành động này, ngược lại còn vòng tay ôm lấy sau gáy anh, dùng chân cọ sát vào bên hông anh.

"Làm đi, em muốn bắn rồi." Cậu liếm cánh môi. "Xem lần này anh có thể thao bắn em không."

Đàm Tông Minh hung hăng cúi người xuống, vừa cắn xé đôi môi và quai hàm Triệu Khải Bình, vừa dùng sức chuyển động thắt lưng đâm thẳng vào trong mông Triệu Khải Bình.

Triệu Khải Bình vừa bị một chiếc gậy massage thô to giày vò hồi lâu, Đàm Tông Minh lại chẳng lưu tình chút nào. Vì vậy, cậu chưa chống đỡ được bao lâu đã run rẩy bắn ra.

Tứ chi quấn trên người Đàm Tông Minh xụi lơ rũ xuống. Triệu Khải Bình thấy Đàm Tông Minh rút dương vật ra khỏi hậu huyệt. Cậu đang định vươn tay sờ thử theo thói quen thì bị một bên tay Đàm Tông Minh ngăn lại.

Đàm Tông Minh lau qua chất lỏng trắng đục giữa vùng bụng hai người rồi lật ngược cơ thể Triệu Khải Bình lại. Anh giữ chặt lấy eo và hông cậu, tiếp tục chôn sâu vào cơ thể cậu một lần nữa.

"Anh..." Triệu Khải Bình còn chưa nói hết câu, chưa kịp phản ứng lại đã bị đột ngột đâm vào. Hậu huyệt sau khi cao trào vẫn chưa khép lại, bên trong vô cùng mẫn cảm. Cậu bị kích thích đến mức dường như muốn bài xích dị vật đang tiến vào. Vậy mà tính khí của cậu bị đè xuống ga giường vẫn còn cương cứng đầy sức sống.

"Khải Bình, thử đi, bắn thêm một lần nữa." Đàm Tông Minh áp sát vào lưng Triệu Khải Bình từ phía sau. Anh vươn tay niết cằm Triệu Khải Bình, vừa nói vừa vùi đầu vào cắn vai trái cậu.

Ban đầu Triệu Khải Bình còn giãy giụa né tránh, sau khi bị anh cắn lại giống con ngựa hoang đã được thuần hóa, chấp thuận rồi miên man đắm chìm. Cậu bắt đầu la hét không ngừng trên giường, thanh âm càng ngày càng lớn.

Cậu càng kêu to, Đàm Tông Minh càng giày vò mạnh bạo hơn. Mãi về sau, cậu chỉ còn mang theo tiếng khóc nức nở, kêu đến mức khàn giọng. Cuối cùng cả người cậu run rẩy, lại bất lực xụi lơ thêm lần nữa.

Đàm Tông Minh vô cùng thoải mái, ném bao đi rồi ôm lấy Triệu Khải Bình từ sau lưng, vừa vuốt ve vừa hôn nhẹ hết lần này đến lần khác.

Anh men theo eo và bụng Triệu Khải Bình sờ xuống dưới, sờ đến tấm ga trải giường ẩm ướt. Không có tinh dịch.

--

Cơ thể đang dính vào tấm ga trải giường ẩm ướt, Triệu Khải Bình lại chẳng còn sức bò dậy. Lúc này đây cậu không muốn nói thêm một lời nào.

Cậu từng cùng Đàm Tông Minh chơi qua rất nhiều kiểu làm tình, nhưng chưa từng mãnh liệt đến thế. Toàn thân cậu mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào tựa như đang say rượu vậy, nhiệt độ cơ thể tưởng chừng có thể chống đỡ được bầu không khí se lạnh cuối thu, còn mạch suy nghĩ của cậu thì đứt đoạn rối bời thành một đống bùi nhùi.

Đàm Tông Minh vừa mới sờ tấm ga trải giường, giây tiếp theo đã ngồi lên trên giường. Anh thấy Triệu Khải Bình vẫn còn tỉnh táo nên cũng yên tâm hơn phần nào. Đàm Tông Minh cởi bỏ bộ đồ ngủ đặt sang một bên, đỡ Triệu Khải Bình ngồi dậy trước.

"Khải Bình, ngồi dậy được không? Phải thay ga giường rồi."

Triệu Khải Bình lười biếng vươn tay kéo chiếc ghế sô pha đến bên giường. Cậu miễn cưỡng lật người rời khỏi giường, vùi mình vào sô pha.

Cậu yên lặng xem Đàm Tông Minh thay ga trải giường, thu dọn đồ chơi. Thoạt nhìn thì thấy vết ẩm ướt trên ga trải giường chẳng chân thực chút nào, nhưng cơ thể sẽ không lừa cậu. Sự mãnh liệt tràn đầy sức sống của Đàm Tông Minh khiến cậu vô cùng sung sướng.

Tâm trí Triệu Khải Bình đã hoàn toàn phục hồi. Cậu cẩn thận nhớ lại, là tiếng gọi "Tông Minh" kia đã kích thích Đàm Tông Minh.

Nhưng mà tại sao chứ? Gọi "ca ca" hay "daddy" cũng chưa từng khiến anh kích động đến vậy.

Thu dọn xong giường đệm, Đàm Tông Minh lại lôi Triệu Khải Bình đi tắm rửa. Sau khi giày vò thêm một phen cậu mới được về giường đắp chăn, cùng Đàm Tông Minh chuyện trò.

"Em đánh giá chút đi, dùng có hài lòng không?" Đàm Tông Minh hỏi.

Triệu Khải Bình cười xấu xa. "Anh nói cái nào?"

Đàm Tông Minh "chậc" một tiếng, nhào nặn hai cánh mông cậu.

"Ấy ấy! Được rồi, em biết rồi mà!" Triệu Khải Bình bật cười xin tha, sau đó cậu nói: "Nói ưu điểm trước, rất có thẩm mỹ, hình dáng thiết kế hài hòa, phù hợp với cấu tạo cơ thể con người. Ngoài ra thì bề ngoài làm từ kim loại sẽ trơn tru hơn, tiến vào tương đối dễ dàng."

"Khuyết điểm thì sao?" Đàm Tông Minh nhướng mày.

"Hơi lạnh nhưng vẫn chấp nhận được, cũng hơi to, không phù hợp với người mới làm quen. Khuyết điểm lớn nhất chắc chắn là giá cả rồi, vượt quá mức giá trị sử dụng."

Đàm Tông Minh cong môi cười, "Không phải nói rồi sao, 'you cannot put a price on luxury or pleasure '." (Bạn không thể định giá được sự sang trọng hay khoái lạc)

Triệu Khải Bình nghe những lời tốt đẹp tuôn ra từ miệng anh, bĩu môi với dáng vẻ rất nghiêm túc. "Coi tiền như rác."

Thấy Đàm Tông Minh lại sắp sửa nổi giận, Triệu Khải Bình vội vàng dỗ dành anh: "Thật ra những đồ vật nhân tạo làm sao sánh bằng thứ tạo hóa ban cho? Cơ thể con người mới là tác phẩm điêu luyện sắc sảo, tinh xảo khéo léo nhất."

Bất kỳ người đàn ông nào cũng thích mấy câu nịnh hót thế này, Đàm Tông Minh bị cậu đoán được rồi. Anh bật cười thành tiếng, biểu cảm bất đắc dĩ hiện lên trên khuôn mặt.

Triệu Khải Bình lại nổi hứng ba hoa khoác lác quá trớn. "Chẳng lẽ anh không cảm thấy chúng ta đang coi thường vẻ đẹp tuyệt vời của cơ thể con người sao? Xét theo góc độ sinh vật học, đa phần bộ phận trên cơ thể chúng ta đều có nguyên mẫu vô cùng xưa cũ, chúng tiến hóa vô cùng từ tốn. Nhưng trên phương diện chức năng lại có thể nhanh chóng trở nên phong phú dồi dào, chỉ cần một người thôi cũng có đủ trí tưởng tượng rồi."

Trên phương diện lý trí, Đàm Tông Minh biết rõ vị bác sĩ này lại muốn nói hươu nói vượn. Thế nhưng anh vẫn bị thu hút bởi lời nói của cậu, không thể tự kiềm chế được.

Triệu Khải Bình thấy anh mê mẩn lắng nghe, cậu lại nảy thói gian xảo, cười nói: "Ví như, hai người đàn ông đầu tiên giao hoan trong lịch sử nhân loại đã có trí tưởng tượng và tinh thần thực hành kỳ diệu đến nhường nào! Dũng khí của họ cũng không thua kém gì so với Bruno nhỉ."

Đàm Tông Minh đỡ trán. Bạn học sinh ưu tú này có biết hay không, sau khi người ta nghe được những lời này, phần lớn sẽ mắng cậu vì tội bôi nhọ những nhà hiền triết đã khuất? Thế mà anh lại thấy Triệu Khải Bình đang chăm chú nhìn trần nhà mà miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Khi đó vẫn có thể trần trụi hòa vào nhau, vui hơn nhiều so với bây giờ..."

Đêm nay Triệu Khải Bình hơi bay bổng, thân thể cũng bay bổng, tinh thần cũng bay bổng.

Cậu tự cảm thấy rất hài lòng. Cũng nhờ vết ẩm ướt sau cuộc hoan ái mãnh liệt nên cậu đã trở nên thoải mái hơn trước mặt Đàm Tông Minh, vài lời nói cứ thốt ra như vậy.

Nhận ra được phản ứng của Đàm Tông Minh sau khi nghe thấy "trần trụi hòa vào nhau", Triệu Khải Bình chuyển đề tài câu chuyện. "Vậy nên nếu nói nhân loại có thể cải tạo thế giới này một cách long trời lở đất, đương nhiên cũng sẽ gặp phải không ít vấn đề nan giải, rất nhiều bệnh tật vẫn chưa tìm được cách chữa trị."

Đàm Tông Minh thích nhìn cậu thỏa sức tung hoành, tư duy nhanh nhạy. Đến cả việc cậu tự cho rằng bản thân thông minh, anh cũng thấy đáng yêu. Đàm Tông Minh không nhịn được hôn lên bên tóc mai cậu. "Bác sĩ Tiểu Triệu, chuyện này vẫn phải nhờ vào các em."

"Không." Triệu Khải Bình quay sang nhìn thẳng vào Đàm Tông Minh. "Nghiên cứu khoa học vẫn phải nhờ vào mấy ông lớn như các anh rải tiền xuống dưới."

Hai người gần nhau trong gang tấc, cùng nghe thấy nhịp thở của đối phương. Không khí bỗng trở nên yên tĩnh ngọt ngào.

"Được, rải tiền. Không còn sớm nữa, em cũng mệt rồi, mau ngủ đi." Đàm Tông Minh dỗ dành nói.

"Anh Tông Minh." Triệu Khải Bình thẹn thùng, thấp giọng nói: "Anh không phù hợp lắm với sự tưởng tượng của đại chúng về kiểu người như các anh."

Đàm Tông Minh khẽ cười. Anh đã hiểu điều cậu muốn nói, chỉ giải thích qua loa: "Đều là người cả, thất tình lục dục, cũng không khác nhau là bao."

"Không phải, em không ngờ anh biết trải ga gấp chăn, chăm sóc tắm rửa cho người khác, cần mẫn hiền thục đến vậy ." Cách miêu tả thế này quả thực khiến người ta muốn trợn trắng hai mắt.

Vốn dĩ Đàm Tông Minh nên đánh mông cậu, hoặc là nói mấy câu sến súa chọc ghẹo cậu như kiểu "Chỉ trải ga cho em, chỉ chăm sóc mình em". Nhưng anh không làm vậy, ngược lại còn bắt đầu khai báo một cách nghiêm túc.

"Từ nhỏ tôi đã biết mình có gia thế tốt. Nhưng tiếng tăm lừng lẫy của gia đình khi đó không giống ngày hôm nay, ngay bên ngoài đã có thể nhìn thấy rõ ràng. Người lớn trong nhà tôi không nuông chiều con trẻ, đặc biệt là con trai trong Đàm gia đều phải rèn luyện mài giũa. Hơn nữa tôi ra nước ngoài học cấp ba, rất nhiều việc đều phải tự mình làm. Con gái nước Mỹ còn biết tự mình thay lốp xe nữa, nếu tôi còn không học được cách tự lập sẽ bị coi thường."

"Cấp ba?" Triệu Khải Bình ngạc nhiên. "Sớm quá."

"Ừ. Khi tôi đang trong thời kỳ dậy thì, có lần suýt nữa thì bố tôi phát hiện ra bức tranh phác thảo cơ thể nam giới tôi vẽ, vô cùng nguy hiểm. Tôi cảm thấy tốt nhất vẫn nên dùng khoảng cách đổi lấy sự tự do. Vả lại anh chị tôi đều ở nước ngoài, bố mẹ thấy tôi rất quyết tâm nên đã cho tôi đi."

Triệu Khải Bình nhớ về những tháng ngày học cấp hai của chính mình. Nhờ vào thành tích học tập xuất sắc, cậu ngang nhiên trắng trợn mập mờ cùng cả nam sinh và nữ sinh trong trường trung học trọng điểm của thành phố, giáo viên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. So sánh với nhau, Đàm Tông Minh mới là đồng tính luyến ái đúng nghĩa.

"Tôi đã ở nước ngoài nhiều năm, khoảng cách giữa tôi và bố mẹ ngày càng xa. Họ không có cách nào chôn vùi mầm mống từ lúc nó chưa nảy mầm, sau này khi đã phát hiện ra rồi thì họ lại không thể kiểm soát được tôi nữa. Sách lược này của tôi cũng coi như là chó ngáp phải ruồi, vậy nên mới đổi lại được cục diện tương đối ổn định như bây giờ."

Trong lòng Triệu Khải Bình trở nên rối bời. Cậu nhắm mắt lại, lúc thì nhớ đến biểu cảm kinh ngạc và việc cắt đứt liên lạc trong mấy tháng vừa qua của bố mẹ cậu, lúc lại nghĩ đến Đàm Tông Minh khi còn trẻ đã trưởng thành sớm như vậy, Đàm Tông Minh của hiện tại sẽ sắc sảo sâu lắng đến nhườngg nào. Tiếp đó cậu lại nghĩ đến, Đàm Tông Minh nói với cậu những điều này chỉ đơn thuần muốn "truyền thụ" kinh nghiệm come out cho cậu thôi sao?

Triệu Khải Bình không đáp lời Đàm Tông Minh, cũng không mở mắt ra.

"Có lẽ bởi vì tôi không phải con một nên bố mẹ tôi không quan tâm lắm đến việc tôi sẽ không có con, vừa hay tôi cũng không muốn có con... Họ càng có tuổi thì lại càng hy vọng tôi có thể tìm được một người bạn đời tốt, giới tính cũng không còn quan trọng nữa. Mẹ tôi nói..."

Đàm Tông Minh tạm ngừng giọng nói thầm thì dịu dàng lại, quay đầu nhìn về phía bên gối. Triệu Khải Bình đã ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top