Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12


  Ân Thứ từ trong phòng tắm bước ra thì thấy Tề Dịch nằm trên giường vừa bấm xem ảnh chụp trong máy, vừa cười ngây ngô.

Anh đi qua, dùng dư quang quét vài lần, không cần đoán cũng biết Tề Dịch đang cười mình. Anh từ nhỏ đã không ăn ảnh, ảnh chụp ra chả khác gì hình thờ, thực đáng sợ.

Ân Thứ do dự một hồi, vẫn mở miệng: "Cho tôi xem."

Tuy 'di ảnh' của anh thực không đáng xem, nhưng 'ảnh đẹp' của Tề Dịch thì anh vẫn không muốn bỏ qua.

"Này." Tề Dịch đưa máy chụp hình qua.

Trên màn hình là bức ảnh chụp chung của hai người, Ân Thứ kinh ngạc phát hiện bức ảnh này cư nhiên bình thường ngoài ý muốn, không chỉ bình thường, hơn nữa còn đặc biệt hài hòa. Tề Dịch choàng vai anh, hướng về phía màn ảnh lộ ra nụ cười sáng lạn, mà anh thì đang nghiêng đầu nhìn cậu, hai người đắm chìm trong ánh sáng lờ mờ, không khí ấm áp mà bình thản.

Chẳng lẽ anh rốt cuộc cũng có thể chụp ra những bức ảnh theo thẩm mỹ đại chúng?

Ân Thứ tiếp tục kéo xuống, bức thứ hai cùng thứ ba đều là Tề Dịch lôi kéo mình không tình nguyện mà chụp, bức thứ tư là cậu bị anh kéo vào lòng, bức thứ năm là cảnh anh hôn lên trán cậu.

Ân Thứ lẳng lặng nhìn bức hình, trở lại cảm giác khi đó, một cảm giác thỏa mãn khó có thể nói thành lời.

Anh cùng Tề Dịch không thể xứng hơn được nữa! Một người suất tới thiên lý khó dung, một người tuấn mỹ không gì sánh bằng. Trước kia sở dĩ chụp không tốt, rất có thể là vì ánh sáng cùng tâm tình của anh!

Trong mắt Ân Thứ hiện lên một tia sung sướng, nhìn Tề Dịch, yên lặng nắm chặt nắm tay: nhất định phải nhanh chóng bắt được cậu!

Hưng trí dạt dào tiếp tục lật xem, động tác hơi khựng lại, một cỗ khí tối tăm ập thẳng tới. Bức này, biểu tình anh mơ hồ đứng trên ngọn núi trông về phía xa, cảnh sắc xung quanh ảm đạm, bên người hệt như có gió âm thổi qua thành lờ mờ, khung cảnh cốn tráng lệ liền sinh ra hiệu quả ma quái.

Ân Thứ trở về trước một chút, ảnh chung của anh cùng Tề Dịch thực tốt đẹp, trở lại bức hình phía sau, Ân Thứ không thể không tiếp nhận sự thật tàn khốc này.

Rõ ràng là chụp từ một máy, hiệu quả sao lại chênh lệch lớn như vậy?

Xem ra vấn đề không phải hoàn cảnh cùng máy chụp, mà bởi vì bên cạnh anh có Tề Dịch. Tề Dịch tựa như một vật sáng, xua tan đi tất cả bóng ma bao phủ trên người anh.

Ân Thứ giương mắt đánh giá Tề Dịch đang nằm nghịch điện thoại trên giường, ánh mắt thâm trầm mà chuyên chú.

Sáng sớm hôm sau, Tề Dịch cùng Ân Thứ thu thập hành lý, chuẩn bị bắt xe tới Bích Lạc cổ trấn.

"Hóa ra hai anh cũng tới Bích Lạc cổ trấn." Lúc lên xe, vừa lúc gặp nhóm sinh viên đêm qua.

"Thực trùng hợp." Tề Dịch cười cười.

"Tôi gọi là 'Dương Tư Vân', chào hai anh." Cậu bé tóc nâu nhiệt tình hướng hai người giới thiệu nhóm đồng bạn của mình.

Cậu bé nhã nhặn gọi là Đông Vũ, cậu bé vóc dáng cao lớn gọi là Thi Hạo, cô bé tóc xoăn là An Lâm, còn cô bé nhỏ xinh là Tiểu Vi, cả năm người đều là sinh viên đại học khoa nhiếp ảnh, vì muốn chụp những bức ảnh dân gian nên rủ nhau tới J thành du lịch.

Cả đám người dọc theo đường đi nói nói cười cười, hưng phấn dạt dào.

Lúc này, Đông Vũ đột nhiên nhắc tới chuyện tối qua: "Hôm qua tuy tụi em không bắt bus đêm tới cổ trấn, bất quá có ba người hỏi em chiếc bus kia, phỏng chừng bọn họ đi rồi a."

"Cái gì?" Tề Dịch cả kinh: "Sau bọn em, lại có ba người khác đón chiếc bus kia à?"

Đông Vũ gật đầu.

"Bọn em không nhắc nhở bọn họ sao?"

Dương Tư Vân gãi gãi đầu: "Bọn họ chỉ hỏi mấy câu liền đi, tụi em cũng không tiện giữ lại."

Tề Dịch nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ. Quỷ khí trên người tên tài xế kia tuy không có huyết sắc nhưng lại tràn đầy oán khí, hiển nhiên đã lừa gạt không ít người, nói không chừng chính là một trong số thủ phạm của những vụ mất tích gần đây. Bất quá quỷ khí không thể giúp Tề Dịch nhìn ra đối phương cụ thể đã làm chuyện gì, cho nên cậu không thể tùy tiện báo nguy, tránh đả thảo kinh xà.

Lần trước ở nhà hàng gặp được tên hung đồ kia cũng vậy, trực giác mách bảo cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không rất có thể sẽ tạo thành thương vong rất lớn.

Cậu vốn nghĩ tối qua mình ngăn cản năm sinh viên này thì sẽ không có việc gì, nào ngờ lại hại ba người khác. Không gặp mặt qua nên Tề Dịch không thể phán đoán bọn họ gặp phải mức độ nguy hiểm nào, căn cứ theo tình huống của năm sinh viên này thì trong khoảng thời gian ngắn, ba người kia chỉ sợ phải chịu tội không ít, cấp bậc nguy hiểm cũng theo đó mà tăng lên. Đương nhiên, nếu may mắn, cũng có thể có một đường sống.

"Di, phía trước xảy ra chuyện gì vậy?" Dương Tư Vân ló đầu nhìn tới phía trước, chỉ thấy cách bọn họ tầm bốn trăm mét có đậu một chiếc xe cảnh sát, trên đường có đặt thanh chắn, mà khoảng giữa có nằm một người, xung quanh là vài JC cùng hơn mười người qua đường vây xem.

"Đụng xe à?" An Lâm tùy ý nói.

"Hẳn không phải, không nhìn thấy chiếc xe nào cả."

Tài xế thả chậm tốc độ, chuẩn bị vòng qua thanh chắn, đúng lúc này, Đông Vũ đột nhiên lên tiếng: "Từ từ, dừng xe! Mau dừng xe."

Tài xế nghi hoặc dừng xe bus ở ven đường, Đông Vũ bảo ông mở cửa, sau đó nói với đám bạn: "Người nọ nhìn có chút quen mắt, chúng ta mau xuống xem thử đi."

Mọi người lật đật bước xuống, Tề Dịch cùng Ân Thứ cũng đi theo.

Người đàn ông nằm dưới đất khoảng hai lăm hai sáu tuổi, người đầy máu, ý thức mơ hồ, một chân bị gãy nát nghiêm trọng, lộ ra trạng thái vặn vẹo dị thường.

Ân? Tề Dịch phát hiện trên người người này mang theo một tia quỷ khí quen thuộc, trong đen có chút chết chóc, này là quỷ khí thuộc về Ân Thứ.

Cậu quay đầu nhìn Ân Thứ, lại nhìn thấy năm sinh viên kia sắc mặt đã trắng bệch.

"Bọn em làm sao vậy?" Tề Dịch hỏi.

"Người này, người này chính là một trong ba người tụi em gặp hôm qua." Dương Tư Vân run run trả lời.

"Đúng vậy, chính là anh ta." Thi Hạo lạnh giọng tiếp lời.

Tiểu Vi hoảng sợ hỏi: "Bọn họ gặp phải chuyện gì vậy?"

"Chẳng lẽ chiếc bus tối qua thật sự có vấn đề?" Đông Vũ nhíu mày.

Một JC tựa hồ nghe thấy bọn họ nói chuyện, bước qua hỏi: "Các cậu nhận thức người bị thương này sao? Có thể nói những gì các cậu biết cho tôi không?"

Mọi người bị gọi vào một bên, bắt đầu kể lại chuyện phát sinh đêm qua.

Tề Dịch không ngờ người bị thương này lại là một trong ba người kia. Cậu nhìn nhìn xung quanh, dấu vết bánh xe thực hỗn loạn, kẻ bắt cóc tựa hồ bỏ chạy rất vội, cũng không biết khi ấy đã xảy ra biến cố gì. Bằng không cho dù là thi thể, chúng cũng không có khả năng lưu lại, càng miễn bàn là một người còn sống.

Xem bộ dáng người này, tuy bị thương nghiêm trọng nhưng hẳn không có nguy hiểm tới sinh mạng, so ra, hai người kia chỉ sợ không may mắn như vậy.

Chính là trên người người này sao lại dính quỷ khí của Ân Thứ? Chẳng lẽ lúc mình không chú ý tối qua, Ân Thứ đã phóng 'vận rủi' vào tên tài xế kia, làm trên đường phát sinh biến cố, sau đó quỷ khí liền từ tài xế chuyển dời lên người bị hại?

Tề Dịch biết quỷ khí của Ân Thứ rất lợi hại, bất cứ kẻ nào bị anh nhớ thương đều bị vận rủi quấn thân. Người thường thì còn đỡ, nhiều lắm chỉ đụng chút xui xẻo nho nhỏ, nhưng nếu là người đang có sẵn quỷ khí thì hiệu quả sẽ khác. Quỷ khí trên người càng nồng đậm thì ảnh hưởng lại càng lớn.

Dù sao Ân Thứ cũng là vị thần xui xẻo có một không hai trong ngàn vạn người, là một sự tồn tại đáng sợ có thể phá hỏng nền hòa bình của thế giới.

Tề Dịch dùng ánh mắt kinh ngạc quét nhìn Ân Thứ ở bên cạnh, ẩn ẩn cảm thấy bản thân tựa hồ phát hiện một thần kỹ, về sau nếu gặp tai họa, chỉ cần làm cừu hận của Ân Thứ chuyển dời lên bọn họ là được, hãm hại người mà không lưu lại chút dấu vết nào a. Chuyện 'tốt đẹp' thì để cậu, còn 'gây hấn' thì cứ để Ân Thứ đi! Hợp tác thực khoái trá!

"Tề Dịch, Tề Dịch." Đông Vũ gọi Tề Dịch Qua: "Hôm qua anh cũng ở đó, có manh mối nào khác cung cấp cho JC không?"

Tề Dịch giơ di động của mình lên: "Tôi có hình chụp." Trước kia không tiện báo nguy, bất quá hiện giờ thì cứ thuận lý thành chương.

JC tiếp nhận điện thoại, vừa xem vừa hỏi: "Sao cậu lại nghĩ tới chuyện chụp hình?"

"Phòng ngừa vạn nhất mà thôi." Tề Dịch nói lại lí do hôm qua mình bịa ra với Ân Thứ một lần.

JC khen ngợi: "Tính cảnh giác của cậu cao thật." Ngã rẽ kia không có camera, bức hình này rất có thể sẽ trở thành mấu chốt phá án.

Năm sinh viên đồng loạt dùng ánh mắt kinh dị nhìn Tề Dịch, không có bất cứ dấu hiệu nguy hiểm nào, ai lại nghĩ tới việc chụp hình lại làm chứng cớ chứ? Người này cũng quá lợi hại đi, tiện tay liền chụp được manh mối quan trọng.

Vẻ mặt Tề Dịch thực bình thản, nếu không phải vì nhìn thấy quỷ khí, cậu làm sao nghĩ nhiều như vậy?

JC bảo Tề Dịch gửi bức ảnh qua cho mình, thuận tiện để lại số điện thoại liên lạc, sau đó liền để bọn họ rời đi, chỉ yêu cầu hai ngày này bọn họ đừng rời khỏi J thành để cảnh sát có thể liên lạc bất cứ lúc nào.

Tề Dịch không gửi qua bức ảnh tên hung đồ chụp được ở nhà hàng ngày đó, chờ vài ngày nữa giao cho Vô Định, để ngài ấy giao cho JC.

Một lần nữa lên xe bus, năm sinh viên đều lộ ra biểu tình kinh sợ.

"Lần này thật sự ít nhiều cũng nhờ Tề Dịch a." An Lâm vỗ vỗ ngực nói: "Nếu tối qua chúng ta lên chiếc xe kia thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa."

"Đúng vậy, nguy hiểm thật, Tề Dịch, thật sự rất cám ơn anh." Tiểu Vi cũng ngượng ngùng nói cám ơn.

Đông Vũ trầm giọng nói: "Chúng ta có thể tránh được thì hiển nhiên không tồi, nhưng ba người kia thì lại vì thế mà chịu tội, có thể nói là chúng ta đã gián tiếp hại họ, lúc ấy có thể nhắc nhở vài câu thì có lẽ không phát sinh chuyện thế này."

Lúc này, một chiếc xe cứu thương rú còi lao phút qua, trong xe lâm vào một mảnh yên lặng.

"Bọn em không cần tự trách, tình huống có lẽ không tệ như vậy." Tề Dịch mở miệng nói: "JC đã bắt đầu điều tra, căn cứ theo manh mối chúng ta cung cấp, nói không chừng rất nhanh có thể tìm được bọn họ."

"Chỉ hi vọng là vậy." Năm người khôi phục chút tinh thần, thành tâm cầu nguyện mấy chú JC có thể dốc sức, nhanh chóng quơ được kẻ bắt cóc.

Nhóm người không còn hưng phấn lúc đầu, xe bus một đường im ắng chạy tới Bích Lạc cổ trấn.

Tề Dịch ngẩng đầu nhìn về phía Ân Thứ, thấp giọng hỏi: "Anh nắm tay tôi làm chi?"

"An ủi." Ân Thứ trả lời.

"Tôi không cần an ủi."

"Tôi cần." Năm ngón tay siết lại, nắm thật chặt.

Tề Dịch: "..."

Có đôi khi thực không hiểu nổi hành vi của loại sinh vật như Ân Thứ...

  Tề Dịch: ác linh lui tán!

Ân thứ: ác linh ở đâu? Mau thả tôi ra xử!

Tề Dịch: nhìn gương đi.

Ân thứ: quả nhiên là ác linh ngàn năm khó gặp, em mau thu phục đi, tôi cam đoan nó sẽ không giãy dụa.

Tề Dịch...

Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [24] Chuyến Du Lịch

*****

Bởi vì trên đường chậm trễ không ít thời gian, nhóm người tới tận giữa trưa mới tới được Bích Lạc cổ trấn.

Nhóm Dương Tư Vân vì cám ơn Tề Dịch mà mời cậu cùng Ân Thứ ăn một bữa, sau đó hỏi hành trình kế tiếp của bọn họ.

Tề Dịch nói: "Buổi chiều tụi anh định tới hồ Thiên Cung câu cá."

Năm người liền biểu thị muốn đi cùng.

"Đi theo anh khẳng định sẽ an toàn." Đông Vũ cười nói.

Những người khác đều nhất trí tán thành.

Ân Thứ liếc mắt, rét lạnh liếc cả đám một cái. Bọn nhỏ đều vô thức rùng mình một cái, bất quá không phát hiện có gì dị thường.

Tề Dịch kì thực không sao cả, chỉ cần bọn họ không chọc Ân Thứ thì mặt khác đều dễ dàng.

Ăn cơm xong, cả đám đều tự sửa sang lại chút trang bị, đi theo Tề Dịch chậm rãi tới hồ Thiên Cung. Hồ Thiên Cung được hình thành tự nhiên từ một con sông, nước hồ trong vắt, đủ loại cá phong phú, nhưng du khách thuê thuyền dạo chơi hay câu cá đều phải trả phí dụng nhất định.

Ân Thứ cùng Tề Dịch thuê một con thuyền nhỏ cùng hai bộ đồ câu cá, mỗi người một bên, nhẹ nhàng lắc lư đi tới trung tâm hồ.

Một con thuyền có thể ngồi bốn người, năm sinh viên dư một, vốn nghĩ có thể qua ké thuyền của Tề Dịch cùng Ân Thứ, kết quả Ân Thứ vung tiền, trực tiếp thuê ba chiếc thuyền.

Động tác vung tiền của người nào đó cực kỳ nhanh lẹ, biểu tình lạnh lùng nghiêm nghị, Tề Dịch nghĩ lại mà cảm thấy buồn cười.

"Cười cái gì?" Ân Thứ hỏi. Cười trộm thiệt lâu, thực coi như anh không thấy à?

"Không có gì." Tề Dịch vừa móc mồi câu, vừa mỉm cười đáp.

Ân Thứ đột nhiên nói: "Chúng ta thi đi, xem ai câu được nhiều cá hơn."

Tề Dịch liếc mắt nhìn anh, này là có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng a?

"Nếu tôi thắng, cậu phải đáp ứng một điều kiện của tôi; nếu tôi thua, sẽ đưa cho cậu một phần quà." Ân Thứ hưng phấn vô cùng.

Tặng quà, từ bỏ còn hơn!

Tề Dịch có chút sâu sắc nói: "Ân Thứ, chúng ta cứ im lặng câu cá thì hơn."

"Cậu sợ thua à?" Ân Thứ nhướng mi: "Cái khác không nói, nhưng trình câu cá của tôi thực không tồi nha."

Tề Dịch thực hoài nghi tính chân thực của những lời này.

"Thế so hay không?" Ân Thứ ánh mắt sáng ngời nhìn cậu, bộ dáng tử sĩ đang cầu 'chết mau mau'.

"OK...." Tề Dịch vung cần ra, cực kỳ nhàm chán đáp ứng. Nói thật, cùng Ân Thứ thi đấu không hề có chút khiêu chiến nào, cậu thực không muốn đánh bẹp anh a.

Ân Thứ hài lòng, thực suất khí vung cần.

Hai người ngồi dựa lưng vào nhau, tay cầm cần câu, lẳng lặng nhìn mặt nước.

Gió mát phất qua, mặt hồ gợn lên những con sóng lăn tăn, hệt như những miếng vẩy cá vàng ươm.

'Lách tách' vài tiếng, Tề Dịch thu cần, câu được một con cá chép.

Ân Thứ liếc nhìn một cái: "Vận khí không tồi."

Tề Dịch không nói gì, móc mồi, lại bắt đầu đợt thứ hai. Chỉ khoảng bảy, tám phút sau, lại có thêm một con cá thả vào bồn.

Ân Thứ căng mặt, gắt gao nhìn chằm chằm quả phao của mình.

Tề Dịch cứ theo tần suất mười phút một lần, không ngừng thu hoạch cá lớn cá nhỏ, mà bên Ân Thứ thì thủy chung không có động tĩnh.

Tề Dịch nhìn tấm lưng cô độc của anh, có chút 'không đành lòng', an ủi nói: "Không sao, anh nhất định có thể câu được mà."

Vừa dứt lời, chỉ thấy phao câu khẽ động, dây câu bị một lực mạnh kéo thẳng tắp.

Ánh mắt Ân Thứ sáng lên: "Dính rồi!"

Anh dùng lực nắm cần câu, chuẩn bị kéo con cá kia lên, kết quả vì dùng lực quá mạnh nên con thuyền đong đưa, Ân Thứ mất thăng bằng ngã nhào xuống nước.

Tề Dịch vội vàng vươn tay kéo lại, bất quá vẫn không kịp.

Chỉ nghe ùm một tiếng, bọt nước văng tung tóe.

Cách đó không xa, nhóm sinh viên không câu cá mà ở trong hồ chụp hình, nhìn thấy một màn này, tự nhiên là lập tức chộp lấy.

"Ha ha ha..." Tề Dịch nhìn Ân Thứ chật vật từ trong nước ngoi lên, nhịn không được cười ha hả.

Ánh mắt Ân Thứ tối sầm, giật mạnh tay Tề Dịch, kéo cậu xuống nước.

"A!" Tề Dịch kinh hô một tiếng, bị kéo xuống. Còn không kịp giãy dụa, chỉ thấy một bóng đen sáp tới, hung hăng hôn lên môi cậu.

Tề Dịch trợn to mắt, cảm giác có một đầu lưỡi chui vào trong miệng mình, trằn trọc liếm mút, cơ hồ làm cậu hít thở không thông.

Hai người ào một tiếng trồi lên mặt nước, im lặng đối diện.

"Các anh không sao chứ?" Nhóm Dương Tư Vân chèo thuyền qua, hướng bọn họ hô lớn.

"Không có việc gì." Tề Dịch đẩy Ân Thứ, hướng bọn họ xua tay.

Hai người trèo lên thuyền, toàn thân ướt sũng, tự nhiên không còn cách nào tiếp tục câu cá, vì thế hai người chèo thuyền về bờ, trả công cụ, sau đó mang theo số cá Tề Dịch thu hoạch được quay về khách sạn.

Dọc theo đường đi, Tề Dịch cùng nhóm sinh viên trò chuyện vui vẻ, nhưng không hề nói câu nào với Ân Thứ.

Ân Thứ yên lặng đi theo sau, ánh mắt nặng nề nhìn theo bóng dáng cậu.

Trở lại chỗ ở, Tề Dịch đi tới phòng Đông Vũ tắm rửa, thay quần áo, tiếp đó mời mọi người ăn một bữa tiệc cá thịnh soạn, ăn tới mỹ mãn, không ngừng kêu thực đã nghiền.

Ăn uống no say, Tề Dịch cùng Ân Thứ trở về phòng. Tề Dịch ầm một tiếng đóng cửa lại, sau đó hai tay ôm ngực, dùng ánh mắt tra xét nhìn chằm chằm Ân Thứ: "Nói đi, buổi chiều là xảy ra chuyện gì?"

Ân Thứ ngồi ngay ngắn trên sô pha, sắc mặt bình tĩnh nói: "Chút trừng phạt nho nhỏ mà thôi."

"Trừng phạt?" Tề Dịch híp mắt nói: "Tôi làm chuyện gì mà anh phải thực thi loại trừng phạt này?"

"Cậu cười nhạo tôi, làm tâm linh yếu ớt của tôi tổn thương nặng nề."

Tề Dịch mặt không biến sắc, một người từ nhỏ đã bị quỷ khí 'hun đúc', ai có năng lực thương tổn nổi tâm linh 'yếu ớt' của anh chứ? !

"Nếu cậu không phục, có thể trừng phạt ngược lại." Ân Thứ chỉ chỉ miệng mình, biểu thị nơi này hoan nghênh cậu bất cứ lúc nào.

Tề Dịch trừng mắt. Trước khi quen biết nam nhân này, cứ tưởng anh là một người ổn trọng, nhưng chờ quen rồi mới biết anh vô lại cỡ nào, thực là làm người ta vô ngữ.

Cậu đi qua, một chân giẫm lên sô pha, từ trên cao nhìn xuống Ân Thứ, cảnh cáo nói: "Lần sau còn dám 'trừng phạt' tôi, tôi sẽ bãi công!"

Biểu tình Ân Thứ lộ ra biểu cảm nuông chiều mà ngay cả anh cũng không phát hiện, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ừ."

Tề Dịch hài lòng gật gật đầu, quyết định không so đo nữa. Đó giờ cậu vốn không phải người thích rối rắm, chỉ một cái hôn mà thôi, cũng không tính là chuyện lớn. Lại nói tiếp, cậu lớn như vậy vẫn chưa từng nhận một nụ hôn nào, Ân Thứ coi như đã hoàn thành một tâm nguyện của cậu. Đối với một người không nói tới yêu đương như cậu, rất có thể trong tương lai cũng không thể trải nghiệm cảm giác hôn môi.

Bất quá cái hôn kia rốt cuộc có cảm giác gì a? Tề Dịch nghĩ nghĩ, lúc ấy quá kinh sợ, hoàn toàn không nhớ rõ cảm thụ.

Ân Thứ thấy Tề Dịch có vẻ không hề để ý thì có chút u buồn, cậu không bài xích nụ hôn của anh, cũng hoàn toàn không nghĩ tới khả năng phát triển tình cảm giữa bọn họ. Tề Dịch quá trì độn hay hoàn toàn không có cảm giác?

Vế trước thì tốt, nếu là vế sau thì... cả người Ân Thứ chìm đắm trong bóng ma, quỷ khí nặng nề.

"Anh không ngủ được à?" Tề Dịch trải giường xong, kỳ quái nhìn cái người đang ngồi ở sô pha bồi đám quỷ khí chơi đùa bên kia.

"Tề Dịch." Ân Thứ đi tới, nghiêm túc hỏi: "Cậu cảm thấy con người tôi thế nào?"

Muốn nghe lời thật hay giả? Tề Dịch yên lặng nhìn anh.

Ân Thứ nhìn thẳng vào mắt Tề Dịch, chấp nhất chờ đợi cậu trả lời.

Tề Dịch nhìn trần nhà, đáp lại: "Anh có tiền, đẹp trai, thông minh, ý chí kiên định."

Trong lòng bổ sung thêm: anh xúi quẩy, âm trầm, bất chấp đạo lý, năng lực chống chọi đả kích cực mạnh.

Ân Thứ cảm thấy những lời này có nghĩa bóng, bất quá anh lựa chọn tin tưởng. Xem ra đánh giá của Tề Dịch về anh không tối, có hảo cảm có nghĩa là có khả năng phản kích. Tình yêu bình thường không phải đều phát triển từ tình bạn sao?

Cảm xúc cân bằng, Ân Thứ thầm nói một tiếng: phải tiếp tục cố gắng!

Hôm sau, Tề Dịch mang theo Ân Thứ cùng nhóm sinh viên tới tháp Thương Khung, ngắm long tuyền, hái quả quỳnh tương... núi sông xinh đẹp, mỹ thực tươi ngon, tuy chỉ có hai ngày nhưng dạo chơi quả thực tận hứng.

"Có thể gặp gỡ anh đúng là quá tốt!" An Lâm liếc mắt đưa tình nhìn Tề Dịch: "Không chỉ cứu một mạng, còn làm tụi em thắng lợi trở về."

Tề Dịch cười nói: "Không cần khách khí."

Ân Thứ lạnh lùng nhìn chằm chằm An Lâm, ý đồ dùng ánh mắt dao găm xua đuổi cô gái có ý xấu với Tề Dịch đi.

"Lần này tụi em chụp được không ít ảnh, trở về sẽ gửi cho anh." An Lâm cười cười đưa qua một hộp quà cho Tề Dịch: "Tặng anh này."

"Tặng tôi? Vì cái gì?"

"Quà cám ơn." An Lâm trừng mắt: "Không phải quà quý giá gì cả, hi vọng anh nhận lấy."

"Này..."

"Tề Dịch, anh nhận đi!" Dương Tư Vân ba hoa nói: "An Lâm đại diện cho cả nhóm tụi em, cùng tặng một món quà cho anh để biểu đạt lòng biết ơn a."

Những người khác cũng lên tiếng nói Tề Dịch mau nhận.

"Được rồi, vậy cám ơn." Tề Dịch nhận hộp quà, ngay sau đó phát hiện trước mắt tối sầm, tầm mắt bị một luồng quỷ khí quen thuộc ngăn cản.

Tề Dịch bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Ân Thứ một cái, có thể đừng tùy tiện phóng sát chiêu dọa người được không a?

"Tụi em đi trước đây, có duyên sẽ gặp lại." An Lâm lưu luyến tạm biệt, đi được vài bước thì đột nhiên xoay người chạy lại, ôm chầm lấy Tề Dịch, ở trên mặt cậu hôn một cái.

"Về sau nhớ liên lạc." An Lâm vẫy vẫy tay, tươi cười chạy đi, lưu lại Tề Dịch đối mặt với Ân Thứ quỷ khí dày đặc.

Nói thật, Tề Dịch căn bản không biết An Lâm nảy sinh hảo cảm với mình từ khi nào, tâm tư con gái luôn thân bí khó lường.

Lúc này, một bàn tay vươn tới, giật lấy hộp quà trong tay Tề Dịch, mở ra nhìn một cái, sau đó lạnh lùng ném đi, hủy thi diệt tích.

"Anh làm gì?" Tề Dịch trừng mắt.

"Cái thứ này, cậu muốn bao nhiêu tôi tặng bấy nhiêu, không cần lấy đồ người khác."

"Tôi biết anh có tiền, chướng mắt mấy thứ rẻ tiền này." Tề Dịch bước qua nhặt hộp quà lên: "Nhưng đây là tâm ý của bọn họ, không liên quan tới giá trị."

"Tâm ý? Cậu có ý tứ với cô gái kia?" Ân Thứ nguy hiểm hỏi.

"Anh không cảm thấy cô bé thực đáng yêu sao?" Tề Dịch thuận miệng trả lời.

"Một chút cũng không, cô ta còn không đáng yêu bằng tôi!" Giọng điệu Ân Thứ thực quả quyết.

Này mặt dày cỡ nào mới nói ra được a! Tề Dịch thực có xúc động muốn đỡ trán. Ân tổng, hình tượng của anh đã hoàn toàn vỡ nát không thể cứu chữa a. Cậu lắc lắc đầu, đi về phía khách sạn.

"Không được thích cô ta." Ân Thứ nhắm mắt theo đuôi.

"Dựa vào cái gì?"

"Chỉ bằng cô ta không đáng yêu bằng tôi."

Bó tay!


Tiểu kịch trường —–

Ân thứ: trừ bỏ tôi, em không được thích người nào khác.

Tề Dịch: dựa vào cái gì?

Ân thứ: ba hoa.

Tề Dịch: ... (anh thắng)

==============================================================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top